Sách gia vẫn chưa từng có nhiều người cùng lúc ăn trưa như vậy. Sách Thiệu lười biếng ngồi trên ghế, bên cạnh là An Đức vẻ mặt dịu dàng tươi cười, đối diện là Sách Trí ngồi thẳng, còn có Diệp Thần thong thả uống canh. Bốn người mỗi người một việc, giống như hoàn toàn không quen biết.
Ăn một hồi, Sách Trí đột nhiên buông đũa xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, “A Thiệu.”
Sách Thiệu ngẩng đầu, có chút không vừa lòng nhìn anh, “Ăn không nói ngủ không có tiếng anh không biết sao?”
“Anh ăn xong rồi.” Sách Trí thản nhiên nói, “Tháng sau nếu rảnh em quay về trấn Vân Dĩ một chuyến đi.”
Sách Thiệu trầm mặc một chút, trong đáy lòng âm thầm tính toán một tí, tháng sau là ngày giỗ của cha mẹ y, hàng năm thời gian này hai anh em đều sẽ cố sức trở về một chuyến, đó có lẽ là bận tâm cuối cùng của hai người để lại cho thị trấn này. Ban đầu Sách Thiệu cũng từng đề nghị, dù sao hai người đã ở lại H thị, cứ dứt khoát cũng dời tro cốt cha mẹ qua đây đi, nhưng bị Sách Trí cự tuyệt, Sách Thiệu nhớ lúc ấy anh đốt một điếu thuốc, thở dài một hơi thật sâu, “Lá rụng về cội, người đã xuống mồ, cần gì phải động họ nữa, làm cho họ bất an chứ?”
Sách Thiệu múc một muỗng canh đút đến miệng, mơ hồ không rõ hỏi, “Anh không quay về sao?”
Sách Trí và Diệp Thần nhìn nhau một cái, sau đó trả lời, “Anh trong khoảng thời gian này có chút việc cần giải quyết, em nếu không muốn một mình, có thể hỏi An đại thiếu có thời gian hay không. Trấn Vân Dĩ vẫn còn mấy chỗ phong cảnh không tồi, đáng giá đi xem một chút.”
Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn An Đức một cái, “Người ta có chuyện của người ta, một mình em đi cũng không lạc được, cần gì làm phiền người khác?”
An Đức buông đũa xuống, “thật ra anh đang định rảnh rỗi đi ra ngoài giải sầu.”
Sách Thiệu lườm anh một cái, “Anh giải sầu ra nước ngoài được rồi, đến một cái thị trấn nhỏ hẻo lánh vui vẻ gì.”
“Ở nước ngoài lâu rồi, vẫn là trong nước tốt hơn.” An Đức hướng Sách Trí cười cười, “Cứ như vậy đi, tôi cùng A Thiệu trở về.”
“Vậy làm phiền An đại thiếu.” Sách Trí vừa lòng gật gật đầu, quyết đoán kết thúc đề tài này.
Sách Thiệu giương mắt nhì anh trai mình, khe khẽ cười cười, lại chôn đầu tiếp tục ăn cơm.
Giữa chừng điện thoại An Đức đột nhiên vang lên, anh nhìn thoáng qua, thật có lỗi cười cười, “Công ty có chút việc, tôi đi nhận điện thoại.” Nói xong đứng dậy ra khỏi nhà ăn.
Sách Thiệu nghe thấy tiếng đóng cửa nhà ăn, đột nhiên buông thìa trong tay xuống, chạm mặt bàn phát ra thanh âm lanh lảnh. Sách Trí ngẩng đầu, cau mày nhìn y.
Sách Thiệu khẽ cười một tiếng, “Em vẫn không biết, từ lúc nào quan hệ giữa anh và An đại thiếu tốt như vậy? Em cảm thấy anh bây giờ căn bản không cần mượn sức nịnh bợ An gia, cần gì như thế chứ?”
Sách Trí nâng mắt, ánh mắt nhìn về phía Sách Thiệu ý vị không rõ, “Cậu ta không là bạn em sao? Là người trước đây lúc bị Vu Thắng bắt cóc em cũng bảo vệ, người em để ý như vậy, anh đương nhiên phải khách khí một chút.”
“A, thật không?” Sách Thiệu chớp chớp mắt, nụ cười trên mặt không đổi, giọng điệu dường như hết sức mềm mỏng, “Người em để ý? người trước đây em để ý, sao không thấy anh khách khí?”
Sách Trí sắc mặt không chút nào thay đổi, lạnh nhạt nói, “Nó vẫn không đủ tư cách.”
Sách Thiệu nhìn Sách Trí, chầm chậm mở miệng, “Em chỉ là muốn nói cho anh biết, mặc kệ vị đại thiếu kia ở chỗ anh có tư cách thế nào, ở nơi em, anh ta không có gì đặc biệt. Em không hi vọng anh giúp đỡ một người ngoài đến quấy rối cuộc sống của em.”
Sách Trí đứng lên, cuối cùng liếc Sách Thiệu một cái, “Anh thà rằng em cùng người ngoài này giao du, cũng không muốn để em lại bị mấy người bạn cũ lòng lang dạ sói rối rắm.” Dứt lời, trên mặt đột nhiên lộ ra biểu cảm dịu dàng hoàn toàn khác biệt, cúi xuống bên tai Diệp Thần, “Anh lên trước, em từ từ ăn.”
Diệp Thần gật đầu, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm, giống như trên bàn này chỉ còn lại có một mình cậu, cũng không có bất cứ gì ảnh hưởng. Sách Thiệu nhìn cậu một hồi, đột nhiên mở miệng, “Đứa bé kia hiện tại ở bệnh viện nào?”
Diệp Thần giương mắt liếc y, cười lạnh một tiếng, “Thế nào, vẫn không đàng lòng cự tuyệt yêu cầu của tình nhân cũ, muốn can thiệp chuyện này? Vô dụng, Sách Thiệu, ngay cả vì anh hai cậu, tôi cũng sẽ không cho cậu can thiệp đến chuyện này. Có vài người làm chuyện ác, thì nên chịu trừng phạt mà hắn xứng đáng.”
Sách Thiệu liếc mắt, “Sách Trí chưa từng nói với anh sao? Hai anh em bọn này cũng là bởi vì một vụ tai nạn xe cộ trở thành mồ côi. Em chỉ là muốn đi thăm đứa bé kia.”
Diệp Thần hơi ngưng đọng, sau đó đã khôi phục diện vô biểu tình ban nãy, “Ở bệnh viện thành phố.”
Sách Thiệu gật đầu, “Cảm ơn.” Y đứng lên, “Trong bệnh viện không cho mang động vật, quần lót trước để ở chỗ anh, buổi tối em trở về lấy.”
“Cậu có thể không cần trở về lấy, ngày mai tôi nuôi con mèo làm bạn với nó.” Diệp Thần thoải mái trả lời.
Sách Thiệu hơi hơi kéo khóe môi lên, đi vài bước ra ngoài cửa, đột nhiên dừng bước lại, y hơi cúi đầu, “Có mấy lời em và Sách Trí hai người mãi mãi nói không nên lời, em biết anh ấy mấy năm nay đang ghi nhớ lo lắng cái gì, bởi vì em cũng lo lắng như anh ấy vậy. Anh ấy may mắn gặp được anh, em không biết em có thể gặp ai hay không, nhưng, có một điểm anh kêu anh ấy yên tâm, em trai của Sách Trí, vĩnh viễn sẽ không ngã hai lần ở trên cùng một người.”
Diệp Thần gật đầu, “Tôi nhất định chuyển.”
Sách Thiệu ngẩng đầu, khẽ mỉm cười ra cửa. Vừa đi vào phòng khách, thì gặp An Đức mới vừa nói chuyện điện thoại xong, An Đức nhìn y một cái, “Ăn xong rồi? Vậy đi thôi?”
“Đi đâu?”
An Đức vẻ mặt rõ ràng, “Em không phải muốn đi bệnh viện sao?”
Sách Thiệu nhíu nhíu mày, lập tức lộ ra một nụ cười, đút tay vào túi, không có bất cứ phản bác nào, cứ ra cửa, trực tiếp kéo mở cửa ghế phụ, lên xe.
Cùng với dằn vặt của Sách Trí cùng An Đức, không ai hiểu rõ mình hơn chính bản thân, bọn họ muốn, y sớm đã không có khả năng làm được. Y đã có khoảng thời gian quá lâu không yêu ai, đã quên cảm giác này, cũng đã nhớ không nổi nữa. Y chỉ có thể nói, y không ghét An Đức, còn cho phép anh vào ở trong nhà mình, đã tính là một kỳ tích.
Sách Trí đứng ở cửa sổ, nhìn Sách Thiệu sắc mặt hòa nhã lên xe An Đức, sau đó nhìn chiếc xe kia chầm chậm chạy đi, tiếp theo từ từ thu hồi tầm mắt, phía sau có một bàn tay khớp xương rõ rệt vỗ vỗ bờ vai anh, Sách Trí quay đầu lại, đối diện gương mặt mỉm cười của Diệp Thần.
Diệp Thần đưa qua một ly trà, thuận theo nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mỉm cười một cái, “ban nãy Sách Thiệu nói với em kêu anh yên tâm, cậu ấy vĩnh viễn sẽ không ở trên củng một người, ngã hai lần. Em thấy cậu ấy cũng không phải người do dự, anh không cần phải lo lắng.”
Sách Trí nhận lấy ly trà, trầm trầm thở dài, “Nó có phải người do dự hay không, nhưng thông thường luôn luôn ngoại lệ. Anh không biết nó đối thằng đó có phải còn tình cũ không, nhưng tối thiểu, trong lòng nó có một khúc mắc, còn chưa mở. Nó thủy chung cảm thấy mình là bị thằng đó phản bội, nó không thể tha thứ không thể đối mặt với chuyện này, cũng không thể quên được. Cái tâm lý này, ắt hẳn dính dáng nó và thằng đó.” Sách Trí uống một ngụm trà, nói tiếp, “Sớm biết như vậy, trước đây lúc thằng đó chuyển đến H thị, anh nên tìm người động tay chân một chút, để cho chúng đi chỗ khác.”
Diệp Thần cười lắc đầu, “Tái ông mất ngựa, nào biết không phải phúc. Cậu ấy tránh người kia năm năm, cũng không buông được chuyện này, cho dù trốn mười năm nữa trước sau cũng là một khúc mắc. Có lẽ, lần này gặp lại chính là một cơ hội thực tốt, để cậu ấy quên được chuyện này, sau đó bắt đầu một lần nữa.”
“Chỉ mong thế.” Sách Trí xoay người lại ôm vai Diệp Thần, “Anh chỉ hi vọng An đại thiếu này không phải Cù Triết thứ hai, bằng không, lần này anh thà rằng cùng An gia lưỡng bại câu thương.”
Diệp Thần thò người hôn nhẹ lên sườn mặt anh một cái, “Người như em trai anh, tuyệt đối sẽ không để mình bị thương lần thứ hai. Anh gần đây phải quan tâm thật sự quá nhiều rồi, tóc bạc trên đầu cũng nhiều hơn.”
Sách Trí cúi đầu, như mê muội mà nhìn mặt Diệp Thần, “Em một kiểm sát trưởng chính phái, cứ như vậy tiếp tục kết hợp cùng xã hội đen anh đây, không hối hận sao?”
Ánh mắt xinh đẹp của Diệp Thần dưới kính mắt khẽ chớp, mang theo ý cười rõ ràng, “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp sao?”
“Không còn kịp nữa rồi.” Sách Trí chầm chậm vươn tay, lấy đi kính mắt của Diệp Thần, “Cho anh một thời gian, anh sẽ từ từ tẩy trắng, anh sẽ không để em luôn luôn lo lắng hãi hùng cùng anh như thế nữa.”
“Lá gan em khá lớn, chẳng sao.” Diệp Thần ngửa đầu, chủ động hôn lên môi Sách Trí.
Sách gia vẫn chưa từng có nhiều người cùng lúc ăn trưa như vậy. Sách Thiệu lười biếng ngồi trên ghế, bên cạnh là An Đức vẻ mặt dịu dàng tươi cười, đối diện là Sách Trí ngồi thẳng, còn có Diệp Thần thong thả uống canh. Bốn người mỗi người một việc, giống như hoàn toàn không quen biết.
Ăn một hồi, Sách Trí đột nhiên buông đũa xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, “A Thiệu.”
Sách Thiệu ngẩng đầu, có chút không vừa lòng nhìn anh, “Ăn không nói ngủ không có tiếng anh không biết sao?”
“Anh ăn xong rồi.” Sách Trí thản nhiên nói, “Tháng sau nếu rảnh em quay về trấn Vân Dĩ một chuyến đi.”
Sách Thiệu trầm mặc một chút, trong đáy lòng âm thầm tính toán một tí, tháng sau là ngày giỗ của cha mẹ y, hàng năm thời gian này hai anh em đều sẽ cố sức trở về một chuyến, đó có lẽ là bận tâm cuối cùng của hai người để lại cho thị trấn này. Ban đầu Sách Thiệu cũng từng đề nghị, dù sao hai người đã ở lại H thị, cứ dứt khoát cũng dời tro cốt cha mẹ qua đây đi, nhưng bị Sách Trí cự tuyệt, Sách Thiệu nhớ lúc ấy anh đốt một điếu thuốc, thở dài một hơi thật sâu, “Lá rụng về cội, người đã xuống mồ, cần gì phải động họ nữa, làm cho họ bất an chứ?”
Sách Thiệu múc một muỗng canh đút đến miệng, mơ hồ không rõ hỏi, “Anh không quay về sao?”
Sách Trí và Diệp Thần nhìn nhau một cái, sau đó trả lời, “Anh trong khoảng thời gian này có chút việc cần giải quyết, em nếu không muốn một mình, có thể hỏi An đại thiếu có thời gian hay không. Trấn Vân Dĩ vẫn còn mấy chỗ phong cảnh không tồi, đáng giá đi xem một chút.”
Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn An Đức một cái, “Người ta có chuyện của người ta, một mình em đi cũng không lạc được, cần gì làm phiền người khác?”
An Đức buông đũa xuống, “thật ra anh đang định rảnh rỗi đi ra ngoài giải sầu.”
Sách Thiệu lườm anh một cái, “Anh giải sầu ra nước ngoài được rồi, đến một cái thị trấn nhỏ hẻo lánh vui vẻ gì.”
“Ở nước ngoài lâu rồi, vẫn là trong nước tốt hơn.” An Đức hướng Sách Trí cười cười, “Cứ như vậy đi, tôi cùng A Thiệu trở về.”
“Vậy làm phiền An đại thiếu.” Sách Trí vừa lòng gật gật đầu, quyết đoán kết thúc đề tài này.
Sách Thiệu giương mắt nhì anh trai mình, khe khẽ cười cười, lại chôn đầu tiếp tục ăn cơm.
Giữa chừng điện thoại An Đức đột nhiên vang lên, anh nhìn thoáng qua, thật có lỗi cười cười, “Công ty có chút việc, tôi đi nhận điện thoại.” Nói xong đứng dậy ra khỏi nhà ăn.
Sách Thiệu nghe thấy tiếng đóng cửa nhà ăn, đột nhiên buông thìa trong tay xuống, chạm mặt bàn phát ra thanh âm lanh lảnh. Sách Trí ngẩng đầu, cau mày nhìn y.
Sách Thiệu khẽ cười một tiếng, “Em vẫn không biết, từ lúc nào quan hệ giữa anh và An đại thiếu tốt như vậy? Em cảm thấy anh bây giờ căn bản không cần mượn sức nịnh bợ An gia, cần gì như thế chứ?”
Sách Trí nâng mắt, ánh mắt nhìn về phía Sách Thiệu ý vị không rõ, “Cậu ta không là bạn em sao? Là người trước đây lúc bị Vu Thắng bắt cóc em cũng bảo vệ, người em để ý như vậy, anh đương nhiên phải khách khí một chút.”
“A, thật không?” Sách Thiệu chớp chớp mắt, nụ cười trên mặt không đổi, giọng điệu dường như hết sức mềm mỏng, “Người em để ý? người trước đây em để ý, sao không thấy anh khách khí?”
Sách Trí sắc mặt không chút nào thay đổi, lạnh nhạt nói, “Nó vẫn không đủ tư cách.”
Sách Thiệu nhìn Sách Trí, chầm chậm mở miệng, “Em chỉ là muốn nói cho anh biết, mặc kệ vị đại thiếu kia ở chỗ anh có tư cách thế nào, ở nơi em, anh ta không có gì đặc biệt. Em không hi vọng anh giúp đỡ một người ngoài đến quấy rối cuộc sống của em.”
Sách Trí đứng lên, cuối cùng liếc Sách Thiệu một cái, “Anh thà rằng em cùng người ngoài này giao du, cũng không muốn để em lại bị mấy người bạn cũ lòng lang dạ sói rối rắm.” Dứt lời, trên mặt đột nhiên lộ ra biểu cảm dịu dàng hoàn toàn khác biệt, cúi xuống bên tai Diệp Thần, “Anh lên trước, em từ từ ăn.”
Diệp Thần gật đầu, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm, giống như trên bàn này chỉ còn lại có một mình cậu, cũng không có bất cứ gì ảnh hưởng. Sách Thiệu nhìn cậu một hồi, đột nhiên mở miệng, “Đứa bé kia hiện tại ở bệnh viện nào?”
Diệp Thần giương mắt liếc y, cười lạnh một tiếng, “Thế nào, vẫn không đàng lòng cự tuyệt yêu cầu của tình nhân cũ, muốn can thiệp chuyện này? Vô dụng, Sách Thiệu, ngay cả vì anh hai cậu, tôi cũng sẽ không cho cậu can thiệp đến chuyện này. Có vài người làm chuyện ác, thì nên chịu trừng phạt mà hắn xứng đáng.”
Sách Thiệu liếc mắt, “Sách Trí chưa từng nói với anh sao? Hai anh em bọn này cũng là bởi vì một vụ tai nạn xe cộ trở thành mồ côi. Em chỉ là muốn đi thăm đứa bé kia.”
Diệp Thần hơi ngưng đọng, sau đó đã khôi phục diện vô biểu tình ban nãy, “Ở bệnh viện thành phố.”
Sách Thiệu gật đầu, “Cảm ơn.” Y đứng lên, “Trong bệnh viện không cho mang động vật, quần lót trước để ở chỗ anh, buổi tối em trở về lấy.”
“Cậu có thể không cần trở về lấy, ngày mai tôi nuôi con mèo làm bạn với nó.” Diệp Thần thoải mái trả lời.
Sách Thiệu hơi hơi kéo khóe môi lên, đi vài bước ra ngoài cửa, đột nhiên dừng bước lại, y hơi cúi đầu, “Có mấy lời em và Sách Trí hai người mãi mãi nói không nên lời, em biết anh ấy mấy năm nay đang ghi nhớ lo lắng cái gì, bởi vì em cũng lo lắng như anh ấy vậy. Anh ấy may mắn gặp được anh, em không biết em có thể gặp ai hay không, nhưng, có một điểm anh kêu anh ấy yên tâm, em trai của Sách Trí, vĩnh viễn sẽ không ngã hai lần ở trên cùng một người.”
Diệp Thần gật đầu, “Tôi nhất định chuyển.”
Sách Thiệu ngẩng đầu, khẽ mỉm cười ra cửa. Vừa đi vào phòng khách, thì gặp An Đức mới vừa nói chuyện điện thoại xong, An Đức nhìn y một cái, “Ăn xong rồi? Vậy đi thôi?”
“Đi đâu?”
An Đức vẻ mặt rõ ràng, “Em không phải muốn đi bệnh viện sao?”
Sách Thiệu nhíu nhíu mày, lập tức lộ ra một nụ cười, đút tay vào túi, không có bất cứ phản bác nào, cứ ra cửa, trực tiếp kéo mở cửa ghế phụ, lên xe.
Cùng với dằn vặt của Sách Trí cùng An Đức, không ai hiểu rõ mình hơn chính bản thân, bọn họ muốn, y sớm đã không có khả năng làm được. Y đã có khoảng thời gian quá lâu không yêu ai, đã quên cảm giác này, cũng đã nhớ không nổi nữa. Y chỉ có thể nói, y không ghét An Đức, còn cho phép anh vào ở trong nhà mình, đã tính là một kỳ tích.
Sách Trí đứng ở cửa sổ, nhìn Sách Thiệu sắc mặt hòa nhã lên xe An Đức, sau đó nhìn chiếc xe kia chầm chậm chạy đi, tiếp theo từ từ thu hồi tầm mắt, phía sau có một bàn tay khớp xương rõ rệt vỗ vỗ bờ vai anh, Sách Trí quay đầu lại, đối diện gương mặt mỉm cười của Diệp Thần.
Diệp Thần đưa qua một ly trà, thuận theo nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mỉm cười một cái, “ban nãy Sách Thiệu nói với em kêu anh yên tâm, cậu ấy vĩnh viễn sẽ không ở trên củng một người, ngã hai lần. Em thấy cậu ấy cũng không phải người do dự, anh không cần phải lo lắng.”
Sách Trí nhận lấy ly trà, trầm trầm thở dài, “Nó có phải người do dự hay không, nhưng thông thường luôn luôn ngoại lệ. Anh không biết nó đối thằng đó có phải còn tình cũ không, nhưng tối thiểu, trong lòng nó có một khúc mắc, còn chưa mở. Nó thủy chung cảm thấy mình là bị thằng đó phản bội, nó không thể tha thứ không thể đối mặt với chuyện này, cũng không thể quên được. Cái tâm lý này, ắt hẳn dính dáng nó và thằng đó.” Sách Trí uống một ngụm trà, nói tiếp, “Sớm biết như vậy, trước đây lúc thằng đó chuyển đến H thị, anh nên tìm người động tay chân một chút, để cho chúng đi chỗ khác.”
Diệp Thần cười lắc đầu, “Tái ông mất ngựa, nào biết không phải phúc. Cậu ấy tránh người kia năm năm, cũng không buông được chuyện này, cho dù trốn mười năm nữa trước sau cũng là một khúc mắc. Có lẽ, lần này gặp lại chính là một cơ hội thực tốt, để cậu ấy quên được chuyện này, sau đó bắt đầu một lần nữa.”
“Chỉ mong thế.” Sách Trí xoay người lại ôm vai Diệp Thần, “Anh chỉ hi vọng An đại thiếu này không phải Cù Triết thứ hai, bằng không, lần này anh thà rằng cùng An gia lưỡng bại câu thương.”
Diệp Thần thò người hôn nhẹ lên sườn mặt anh một cái, “Người như em trai anh, tuyệt đối sẽ không để mình bị thương lần thứ hai. Anh gần đây phải quan tâm thật sự quá nhiều rồi, tóc bạc trên đầu cũng nhiều hơn.”
Sách Trí cúi đầu, như mê muội mà nhìn mặt Diệp Thần, “Em một kiểm sát trưởng chính phái, cứ như vậy tiếp tục kết hợp cùng xã hội đen anh đây, không hối hận sao?”
Ánh mắt xinh đẹp của Diệp Thần dưới kính mắt khẽ chớp, mang theo ý cười rõ ràng, “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp sao?”
“Không còn kịp nữa rồi.” Sách Trí chầm chậm vươn tay, lấy đi kính mắt của Diệp Thần, “Cho anh một thời gian, anh sẽ từ từ tẩy trắng, anh sẽ không để em luôn luôn lo lắng hãi hùng cùng anh như thế nữa.”
“Lá gan em khá lớn, chẳng sao.” Diệp Thần ngửa đầu, chủ động hôn lên môi Sách Trí.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sách gia vẫn chưa từng có nhiều người cùng lúc ăn trưa như vậy. Sách Thiệu lười biếng ngồi trên ghế, bên cạnh là An Đức vẻ mặt dịu dàng tươi cười, đối diện là Sách Trí ngồi thẳng, còn có Diệp Thần thong thả uống canh. Bốn người mỗi người một việc, giống như hoàn toàn không quen biết.
Ăn một hồi, Sách Trí đột nhiên buông đũa xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, “A Thiệu.”
Sách Thiệu ngẩng đầu, có chút không vừa lòng nhìn anh, “Ăn không nói ngủ không có tiếng anh không biết sao?”
“Anh ăn xong rồi.” Sách Trí thản nhiên nói, “Tháng sau nếu rảnh em quay về trấn Vân Dĩ một chuyến đi.”
Sách Thiệu trầm mặc một chút, trong đáy lòng âm thầm tính toán một tí, tháng sau là ngày giỗ của cha mẹ y, hàng năm thời gian này hai anh em đều sẽ cố sức trở về một chuyến, đó có lẽ là bận tâm cuối cùng của hai người để lại cho thị trấn này. Ban đầu Sách Thiệu cũng từng đề nghị, dù sao hai người đã ở lại H thị, cứ dứt khoát cũng dời tro cốt cha mẹ qua đây đi, nhưng bị Sách Trí cự tuyệt, Sách Thiệu nhớ lúc ấy anh đốt một điếu thuốc, thở dài một hơi thật sâu, “Lá rụng về cội, người đã xuống mồ, cần gì phải động họ nữa, làm cho họ bất an chứ?”
Sách Thiệu múc một muỗng canh đút đến miệng, mơ hồ không rõ hỏi, “Anh không quay về sao?”
Sách Trí và Diệp Thần nhìn nhau một cái, sau đó trả lời, “Anh trong khoảng thời gian này có chút việc cần giải quyết, em nếu không muốn một mình, có thể hỏi An đại thiếu có thời gian hay không. Trấn Vân Dĩ vẫn còn mấy chỗ phong cảnh không tồi, đáng giá đi xem một chút.”
Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn An Đức một cái, “Người ta có chuyện của người ta, một mình em đi cũng không lạc được, cần gì làm phiền người khác?”
An Đức buông đũa xuống, “thật ra anh đang định rảnh rỗi đi ra ngoài giải sầu.”
Sách Thiệu lườm anh một cái, “Anh giải sầu ra nước ngoài được rồi, đến một cái thị trấn nhỏ hẻo lánh vui vẻ gì.”
“Ở nước ngoài lâu rồi, vẫn là trong nước tốt hơn.” An Đức hướng Sách Trí cười cười, “Cứ như vậy đi, tôi cùng A Thiệu trở về.”
“Vậy làm phiền An đại thiếu.” Sách Trí vừa lòng gật gật đầu, quyết đoán kết thúc đề tài này.
Sách Thiệu giương mắt nhì anh trai mình, khe khẽ cười cười, lại chôn đầu tiếp tục ăn cơm.
Giữa chừng điện thoại An Đức đột nhiên vang lên, anh nhìn thoáng qua, thật có lỗi cười cười, “Công ty có chút việc, tôi đi nhận điện thoại.” Nói xong đứng dậy ra khỏi nhà ăn.
Sách Thiệu nghe thấy tiếng đóng cửa nhà ăn, đột nhiên buông thìa trong tay xuống, chạm mặt bàn phát ra thanh âm lanh lảnh. Sách Trí ngẩng đầu, cau mày nhìn y.
Sách Thiệu khẽ cười một tiếng, “Em vẫn không biết, từ lúc nào quan hệ giữa anh và An đại thiếu tốt như vậy? Em cảm thấy anh bây giờ căn bản không cần mượn sức nịnh bợ An gia, cần gì như thế chứ?”
Sách Trí nâng mắt, ánh mắt nhìn về phía Sách Thiệu ý vị không rõ, “Cậu ta không là bạn em sao? Là người trước đây lúc bị Vu Thắng bắt cóc em cũng bảo vệ, người em để ý như vậy, anh đương nhiên phải khách khí một chút.”
“A, thật không?” Sách Thiệu chớp chớp mắt, nụ cười trên mặt không đổi, giọng điệu dường như hết sức mềm mỏng, “Người em để ý? người trước đây em để ý, sao không thấy anh khách khí?”
Sách Trí sắc mặt không chút nào thay đổi, lạnh nhạt nói, “Nó vẫn không đủ tư cách.”
Sách Thiệu nhìn Sách Trí, chầm chậm mở miệng, “Em chỉ là muốn nói cho anh biết, mặc kệ vị đại thiếu kia ở chỗ anh có tư cách thế nào, ở nơi em, anh ta không có gì đặc biệt. Em không hi vọng anh giúp đỡ một người ngoài đến quấy rối cuộc sống của em.”
Sách Trí đứng lên, cuối cùng liếc Sách Thiệu một cái, “Anh thà rằng em cùng người ngoài này giao du, cũng không muốn để em lại bị mấy người bạn cũ lòng lang dạ sói rối rắm.” Dứt lời, trên mặt đột nhiên lộ ra biểu cảm dịu dàng hoàn toàn khác biệt, cúi xuống bên tai Diệp Thần, “Anh lên trước, em từ từ ăn.”
Diệp Thần gật đầu, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm, giống như trên bàn này chỉ còn lại có một mình cậu, cũng không có bất cứ gì ảnh hưởng. Sách Thiệu nhìn cậu một hồi, đột nhiên mở miệng, “Đứa bé kia hiện tại ở bệnh viện nào?”
Diệp Thần giương mắt liếc y, cười lạnh một tiếng, “Thế nào, vẫn không đàng lòng cự tuyệt yêu cầu của tình nhân cũ, muốn can thiệp chuyện này? Vô dụng, Sách Thiệu, ngay cả vì anh hai cậu, tôi cũng sẽ không cho cậu can thiệp đến chuyện này. Có vài người làm chuyện ác, thì nên chịu trừng phạt mà hắn xứng đáng.”
Sách Thiệu liếc mắt, “Sách Trí chưa từng nói với anh sao? Hai anh em bọn này cũng là bởi vì một vụ tai nạn xe cộ trở thành mồ côi. Em chỉ là muốn đi thăm đứa bé kia.”
Diệp Thần hơi ngưng đọng, sau đó đã khôi phục diện vô biểu tình ban nãy, “Ở bệnh viện thành phố.”
Sách Thiệu gật đầu, “Cảm ơn.” Y đứng lên, “Trong bệnh viện không cho mang động vật, quần lót trước để ở chỗ anh, buổi tối em trở về lấy.”
“Cậu có thể không cần trở về lấy, ngày mai tôi nuôi con mèo làm bạn với nó.” Diệp Thần thoải mái trả lời.
Sách Thiệu hơi hơi kéo khóe môi lên, đi vài bước ra ngoài cửa, đột nhiên dừng bước lại, y hơi cúi đầu, “Có mấy lời em và Sách Trí hai người mãi mãi nói không nên lời, em biết anh ấy mấy năm nay đang ghi nhớ lo lắng cái gì, bởi vì em cũng lo lắng như anh ấy vậy. Anh ấy may mắn gặp được anh, em không biết em có thể gặp ai hay không, nhưng, có một điểm anh kêu anh ấy yên tâm, em trai của Sách Trí, vĩnh viễn sẽ không ngã hai lần ở trên cùng một người.”
Diệp Thần gật đầu, “Tôi nhất định chuyển.”
Sách Thiệu ngẩng đầu, khẽ mỉm cười ra cửa. Vừa đi vào phòng khách, thì gặp An Đức mới vừa nói chuyện điện thoại xong, An Đức nhìn y một cái, “Ăn xong rồi? Vậy đi thôi?”
“Đi đâu?”
An Đức vẻ mặt rõ ràng, “Em không phải muốn đi bệnh viện sao?”
Sách Thiệu nhíu nhíu mày, lập tức lộ ra một nụ cười, đút tay vào túi, không có bất cứ phản bác nào, cứ ra cửa, trực tiếp kéo mở cửa ghế phụ, lên xe.
Cùng với dằn vặt của Sách Trí cùng An Đức, không ai hiểu rõ mình hơn chính bản thân, bọn họ muốn, y sớm đã không có khả năng làm được. Y đã có khoảng thời gian quá lâu không yêu ai, đã quên cảm giác này, cũng đã nhớ không nổi nữa. Y chỉ có thể nói, y không ghét An Đức, còn cho phép anh vào ở trong nhà mình, đã tính là một kỳ tích.
Sách Trí đứng ở cửa sổ, nhìn Sách Thiệu sắc mặt hòa nhã lên xe An Đức, sau đó nhìn chiếc xe kia chầm chậm chạy đi, tiếp theo từ từ thu hồi tầm mắt, phía sau có một bàn tay khớp xương rõ rệt vỗ vỗ bờ vai anh, Sách Trí quay đầu lại, đối diện gương mặt mỉm cười của Diệp Thần.
Diệp Thần đưa qua một ly trà, thuận theo nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mỉm cười một cái, “ban nãy Sách Thiệu nói với em kêu anh yên tâm, cậu ấy vĩnh viễn sẽ không ở trên củng một người, ngã hai lần. Em thấy cậu ấy cũng không phải người do dự, anh không cần phải lo lắng.”
Sách Trí nhận lấy ly trà, trầm trầm thở dài, “Nó có phải người do dự hay không, nhưng thông thường luôn luôn ngoại lệ. Anh không biết nó đối thằng đó có phải còn tình cũ không, nhưng tối thiểu, trong lòng nó có một khúc mắc, còn chưa mở. Nó thủy chung cảm thấy mình là bị thằng đó phản bội, nó không thể tha thứ không thể đối mặt với chuyện này, cũng không thể quên được. Cái tâm lý này, ắt hẳn dính dáng nó và thằng đó.” Sách Trí uống một ngụm trà, nói tiếp, “Sớm biết như vậy, trước đây lúc thằng đó chuyển đến H thị, anh nên tìm người động tay chân một chút, để cho chúng đi chỗ khác.”
Diệp Thần cười lắc đầu, “Tái ông mất ngựa, nào biết không phải phúc. Cậu ấy tránh người kia năm năm, cũng không buông được chuyện này, cho dù trốn mười năm nữa trước sau cũng là một khúc mắc. Có lẽ, lần này gặp lại chính là một cơ hội thực tốt, để cậu ấy quên được chuyện này, sau đó bắt đầu một lần nữa.”
“Chỉ mong thế.” Sách Trí xoay người lại ôm vai Diệp Thần, “Anh chỉ hi vọng An đại thiếu này không phải Cù Triết thứ hai, bằng không, lần này anh thà rằng cùng An gia lưỡng bại câu thương.”
Diệp Thần thò người hôn nhẹ lên sườn mặt anh một cái, “Người như em trai anh, tuyệt đối sẽ không để mình bị thương lần thứ hai. Anh gần đây phải quan tâm thật sự quá nhiều rồi, tóc bạc trên đầu cũng nhiều hơn.”
Sách Trí cúi đầu, như mê muội mà nhìn mặt Diệp Thần, “Em một kiểm sát trưởng chính phái, cứ như vậy tiếp tục kết hợp cùng xã hội đen anh đây, không hối hận sao?”
Ánh mắt xinh đẹp của Diệp Thần dưới kính mắt khẽ chớp, mang theo ý cười rõ ràng, “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp sao?”
“Không còn kịp nữa rồi.” Sách Trí chầm chậm vươn tay, lấy đi kính mắt của Diệp Thần, “Cho anh một thời gian, anh sẽ từ từ tẩy trắng, anh sẽ không để em luôn luôn lo lắng hãi hùng cùng anh như thế nữa.”
“Lá gan em khá lớn, chẳng sao.” Diệp Thần ngửa đầu, chủ động hôn lên môi Sách Trí.