Ra khỏi bệnh viện gặp phải thời gian cao điểm nhất, từ chỗ Sách Trí dẫn quần lót về, đã vượt qua cao điểm kẹt xe, chờ khi lăn qua lăn lại quay về quán bar, đã đến thời gian kinh doanh. Trong quán bar huyên náo như trước kia, Sách Thiệu cuộn quần lót, mắt nhìn thẳng xuyên qua tầm mắt đám đông, trực tiếp lên lầu. An Đức chào hỏi Donald, cũng lên lầu.
Sách Thiệu thả quần lót vào trong ***g sắt, lại cho một vài hạt dưa, sau đó quay đầu nhìn An Đức một cái, trên mặt hơi hơi mang theo chút ý cười, “Đi xuống uống một ly không?”
An Đức cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, “Em không ăn một chút gì sao?”
Sách Thiệu đang cởi giày da trên chân, thuận miệng trả lời, “Đi xuống uống hai ly trước rồi nói sau.” Nói xong, lại quay về lê đôi dép vạn năm không thay đổi kia, cỡi áo khoác trên người ra, lộ ra áo sơmi bên trong, xoay người muốn ra khỏi cửa, An Đức đột nhiên gọi y lại. Sách Thiệu lặng đi một chút, quay đầu lại nhìn anh.
An Đức chầm chậm đi đến bên cạnh Sách Thiệu, đem áo sơmi để ngỏ từng nút từng nút cài vào, chỉ chừa mấy cái ở cổ áo, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, sau đó buông tay, “Trời lạnh rồi, đừng cứ để ngỏ.”
Sách Thiệu rũ mi mắt, lông mi thật dài run run, im lặng mặc cho An Đức cài nút áo, không có bất kỳ động tác gì, sau đó y ngẩng đầu, nhìn An Đức, “Muốn đi ăn khuya không?”
An Đức cong môi, “Không bằng anh làm cho em ăn.”
Sách Thiệu khẽ hừ một tiếng, trong thanh âm mang theo ý cười, “Tốt lắm, bản thân tôi muốn nhìn anh đại thiếu gia cũng sẽ làm những chuyện đó.”
An Đức đưa tay qua, nắm bàn tay trắng nõn của Sách Thiệu trong tay, đúng như y nói, tay y, thật sự rất lạnh, giống như cả người từ trong cơ thể vốn không có độ ấm gì, lạnh tận xương tủy.
Nhiệt độ ấm áp của bàn tay An Đức lan tràn qua, Sách Thiệu ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, “Nếu cảm thấy lạnh thì đừng miễn cưỡng. Thân thể tôi vẫn không phải rất khỏe mạnh, từ thật lâu trước kia vừa bắt đầu vào thu, tay cứ như khối băng không có bất kỳ độ ấm. Nhớ rõ lúc trước còn lập dị tin tưởng cái gì tay lạnh là cần người thương yêu, nhưng cho dù Sách Trí tìm bao nhiêu bác sĩ dùng bao nhiêu phương pháp cũng là như thế này, sau này tôi hiểu được, có lẽ tôi trời sinh đã là một người bạc bẽo lạnh nhạt, cho nên cả người tôi đều không có độ ấm gì.”
An Đức không có bất kỳ trả lời nào, chỉ là nắm chặt cái tay kia, “Thời gian còn kịp, chúng ta đi siêu thị đi, buổi tối ăn cái gì em nói xem.” Nói xong, thì không chút khách khí dắt Sách Thiệu, đi xuống lầu.
Trong đại sảnh có thiệt nhiều khách đều là khách quen, cũng có không ít đối tượng tình một đêm của Sách Thiệu, mang theo kinh ngạc nhìn hai người nắm tay từ trên lầu đi xuống, sau đó ra cửa.
Sách Thiệu đã quên bản thân bao nhiêu lâu rồi không đi siêu thị, y không biết làm cơm, cũng chưa hề thử nấu ăn, thỉnh thoảng muốn ăn gì sẽ liệt ra danh sách cho Donald, kêu hắn lúc đi siêu thị thuận tiện mang về, càng đừng nói là, cùng người khác đi siêu thị mua thức ăn về làm.
Nhưng Sách Thiệu không muốn từ chối, y được An Đức dắt, trong thoáng chốc nghĩ, có lẽ đây mới là cuộc sống bình thường, có lẽ, y nên xem xem.
Bởi vì quán bar đang nằm ở một khu vực rất là sầm uất, cho nên căn bản không cần đi quá xa, đã tới một siêu thị lớn, xe An Đức, ngựa quen đường cũ đi vào bên trong, hai tay Sách Thiệu cắm vào túi quần jean, lười nhác theo sát ở phía sau An Đức, An Đức quay đầu lại nhìn y, “Em muốn ăn cái gì?”
Sách Thiệu nghiêng đầu nghĩ một chút, “Sườn xào chua ngọt(锅包肉 – Fried Pork in Scoop một món ăn hương vị Đông Bắc, dịch thoát nghĩa)anh biết làm sao?”
An Đức lặng đi một chút, lập tức cười nói, “Anh chỉ biết làm mấy món ăn gia đình cùng một vài món Tây, đồ ăn hương vị Đông Bắc thật đúng là không biết làm, nhưng nếu em muốn ăn, anh có thể thử xem.”
Sách Thiệu bĩu môi, “Lúc cha mẹ tôi mới vừa qua đời, tôi và Sách Trí đặc biệt đau khổ, có một lần dì hàng xóm làm sườn chua ngọt dùng chén nhỏ bưng mấy miếng cho bọn tôi, Sách Trí một miếng cũng không chịu ăn, tất cả đều cho tôi. Lúc ấy tôi đã cảm thấy sườn chua ngọt là món ăn ngon nhất trên đời này. Nhưng sau khi đến H thị thì cũng đã không còn ăn được cái gì chính tông. Thôi đi, anh giỏi làm cái gì, thì làm cho tôi ăn đi.”
An Đức nhìn chằm chằm mắt Sách Thiệu, nửa ngày mới gật gật đầu, dịu dàng cười một cái, “Được.” Không ai biết, trong đáy lòng anh đang âm thầm thở dài một hơi, anh đời này, cũng sẽ không để người trước mắt này chịu khổ nữa, cũng sẽ không để y chịu một chút uất ức.
Hai người ở trong siêu thị xoay tròn một vòng lớn, xe mua hàng rất nhanh đã được nhét đầy, An Đức dường như tính nhồi đầy cái tủ lạnh duy nhất trong phòng Sách Thiệu. Mà Sách Thiệu cũng không bỏ phí cơ hội hiếm có đến siêu thị của mình, lấy rất nhiều khoai tây chiên, coca, toàn bộ bỏ vào trong xe mua hàng, An Đức nhìn y một cái, cuối cùng vẫn không nói gì.
Mang theo hai túi lớn đầy ấp hai người ra khỏi siêu thị, Sách Thiệu như cũ tay cắm trong túi, lắc lư ở phía trước, An Đức mang theo đồ đạc, đi theo phía sau.
An Đức nhìn bóng lưng y, đột nhiên ra một quyết định, có mấy lời, thích hợp nên nói ra, khúc mắc trong đáy lòng Sách Thiệu, cần phải có người giúp y mở ra, nếu không, khúc mắc kia vĩnh viễn tồn tại, y mãi mãi cũng sẽ không buông tha chính mình.
Vì người như vậy chịu đày đọa, thật sự là rất không đáng.
Trên lầu Sách Thiệu có một phòng bếp nhỏ, mặc dù Sách Nhị gia chưa bao giờ dùng qua, thế nhưng lúc trước khi mua sắm đồ đạc vẫn là đầy đủ mọi thứ.
An Đức sau khi quy kết đồ đạc xong, thì vào phòng bếp, Sách Thiệu ở trên lầu dạo qua một vòng xong, lại xuống lầu, ngồi dựa ở trên quầy bar, mỉm cười với Donald, dịu dàng mở miệng, “Donald.”
Donald cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng ập tới, Sách Thiệu bộ dạng tinh xảo, cười rộ lên hết sức rạng rỡ, nhưng, có thể là quá mức quen thuộc người này, thấy y cười đến dịu dàng như thế, chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Tầm mắt Sách Thiệu vờn quanh một vòng trong quán bar, chầm chậm mở miệng, “Gần đây trong quán bar có bộ dạng thuận mắt nào đến không?”
Donald không tự giác ngẩng đầu nhìn lên lầu một cái, giống như cũng có thể nghe thấy mùi thơm trong phòng bếp trên lầu, hắn hạ tầm mắt có chút hờn tủi nhìn Sách Thiệu, “Ông chủ, bộ dạng thuận mắt nhất, hơn nữa còn là thiếu đổng của xí nghiệp gia tộc lớn, hiện tại đang ở trên lầu làm cơm chiều cho ngài, ngài còn muốn thuận mắt thế nào nữa?” Donald cắn môi mình, mới nói khích một câu, “Ngài gần đây có phải dục cầu bất mãn hay không.”
Sách Thiệu lại quay đầu tỉ mỉ quét một vòng trong quán bar, phát hiện quả thật không ai có thể thuận mắt hơn An Đức, vừa lòng gật gật đầu, nâng ngón tay chỉ tủ rượu, “Lấy chai rượu đỏ lần trước tôi cướp về từ chỗ Sách Trí ấy ra.”
Donald không có bất kỳ dị nghị, trở lại cầm rượu qua, nhìn Sách Thiệu thoả mãn cầm rượu đi lên lầu, đột nhiên nhịn không được mở miệng, “Ông chủ, An thiếu đổng sau này sẽ vẫn ở như vậy?”
“Có lẽ đi.” Sách Thiệu chưa từng nghĩ qua chuyện này, chỉ cảm thấy An Đức hiện tại ở đây hình như cũng không tệ lắm, y dường như còn có thể thích ứng.
Donald nghĩ nghĩ, hỏi, “Cho nên, bây giờ là anh đang bao dưỡng anh ta ở đây sao?”
Sách Thiệu cúi đầu nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy, so với tình huống bản thân được bao dưỡng, mình bao dưỡng người khác dường như cảm giác khá hơn, y còn thật sự gật gật đầu, “Ân.”
Donald ai oán nhìn Sách Thiệu, “Ông chủ, vậy anh cũng thuận tiện bao dưỡng em một tí đi, An gia thiếu đổng anh cũng bao dưỡng nổi, em rất tiết kiệm tiền.”
Sách Thiệu thò đầu qua, nghiêm túc nhìn nhìn mặt Donald, sau đó lắc lắc đầu, “Thật ngại, tư sắc cậu không đủ.” Sau đó quay đầu lên thẳng lầu.
Càng đi lên, mùi thơm của thức ăn càng đậm, Sách Thiệu đẩy cửa phòng mình, dưới đất đặt cái bàn nhỏ y đã lâu không dùng, trên mặt bày mấy món ăn, mặc dù không phải là món ăn gì phức tạp, nhưng vẻ ngoài cũng không tệ. An Đức không mở đèn lớn, chỉ mở đèn đầu giường, Sách Thiệu đột nhiên cảm thấy, phòng nhỏ này của y hóa ra cũng có thể thực ấm áp.
Y chỉ là ngơ ngác một chút, sau đó như không có việc gì đi vào, đặt rượu đỏ trên bàn nhỏ, trực tiếp ngồi xuống thảm, tiếp đó hít một hơi thật sâu mùi thơm của thức ăn, ngửa đầu cười cười với An Đức.
An Đức thực săn sóc cầm hai ly rượu qua, mở rượu đỏ, rót chất lỏng màu đỏ sậm vào ly chân cao trong suốt. Sau đó anh cũng ngồi xuống đối diện Sách Thiệu.
Sách Thiệu nhẹ nhàng uống một ngụm rượu đỏ, sau đó cũng hơi vội vã cầm đũa lên, sau đó gắp một chút đồ ăn, híp mắt nếm thử, lộ ra một nụ cười, “Không tồi, ăn thật ngon.”
An Đức cầm ly rượu, nhìn không chớp mắt mỗi một biểu tình hoặc là động tác nhỏ bé vụn vặt của Sách Thiệu, anh đột nhiên cảm thấy, chàng trai trước mắt này rõ ràng rất dễ dàng thỏa mãn, thời niên thiếu của y nhất định là một người bạn đối với y hơi tốt một chút, y liền sẽ nhớ kỹ tất cả, sau đó trả lại bạn mười phần, y khi đó nhất định đơn thuần thiện lương, không tim không phổi, tốt đẹp làm cho người khác yêu thích.
Anh tiếc nuối bản thân lỡ mất y của thời đó, y của hiện tại mặc dù thoạt nhìn cũng không tim không phổi, lại là một trạng thái tiêu cực, không chỗ nào kiêng dè. Hôm nay lúc anh ở bệnh viện nhìn thấy người đàn ông y từng yêu kia, không khỏi bùi ngùi, y chính là vì người đàn ông đó trở thành như vậy sao?
An Đức buông ly rượu, trên mặt khẽ mỉm cười, như không có việc gì mở miệng, “Hôm nay người trong bệnh viện kia chính là chủ nhân của hình xăm trên vai trái em?”
Tay cầm đũa của Sách Thiệu cương một chút, y hơi hơi nhíu mày, giống như có chút không vừa lòng, nhưng không trốn tránh, “Đúng, anh lần trước không phải cũng gặp rồi sao?”
An Đức gật gật đầu, “Đúng a, từng gặp, mỗi lần đều lưu lại cho người ta ấn tượng khác biệt.” An Đức khẽ mỉm cười, rành mạch mở lời, “Em chính là vì một người đàn ông như vậy, không tin người khác, vì một người đàn ông như vậy, bên vai trái lưu lại một vết sẹo sao?”
Sách Thiệu nặng nề mà buông đũa, cầm ly rượu uống một hớp lớn, nâng mắt nhìn An Đức, “Tôi hôm nay tâm tình tốt lắm, anh đề cập chuyện này, là muốn làm gì?”
Tác giả: An đại thiếu của chúng ta cuối cùng quyết định trực tiếp xuất thủ. Meo meo, tôi biết mọi người xem nam 2 đã chán ngán, lúc trước tôi quả thật viết không ít tình tiết về hắn, bởi vì tôi muốn viết hai đoạn tình cảm, về nam 2 chính là mối tình đầu, là đoạn thời gian tốt đẹp của thời niên thiếu, Sách Thiệu không nỡ cũng là đoạn thời gian kia. Phần sau tình tiết cụ thể của nam 2 hẳn là không nhiều lắm, nhưng vẫn sẽ có, bởi vì phải giải quyết hắn. Tình tiết của An Đức cùng Sách Thiệu sẽ giành lại phát triển tích cực, hơn nữa là từng chút, tuần tự như tiến.
Ra khỏi bệnh viện gặp phải thời gian cao điểm nhất, từ chỗ Sách Trí dẫn quần lót về, đã vượt qua cao điểm kẹt xe, chờ khi lăn qua lăn lại quay về quán bar, đã đến thời gian kinh doanh. Trong quán bar huyên náo như trước kia, Sách Thiệu cuộn quần lót, mắt nhìn thẳng xuyên qua tầm mắt đám đông, trực tiếp lên lầu. An Đức chào hỏi Donald, cũng lên lầu.
Sách Thiệu thả quần lót vào trong g sắt, lại cho một vài hạt dưa, sau đó quay đầu nhìn An Đức một cái, trên mặt hơi hơi mang theo chút ý cười, “Đi xuống uống một ly không?”
An Đức cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, “Em không ăn một chút gì sao?”
Sách Thiệu đang cởi giày da trên chân, thuận miệng trả lời, “Đi xuống uống hai ly trước rồi nói sau.” Nói xong, lại quay về lê đôi dép vạn năm không thay đổi kia, cỡi áo khoác trên người ra, lộ ra áo sơmi bên trong, xoay người muốn ra khỏi cửa, An Đức đột nhiên gọi y lại. Sách Thiệu lặng đi một chút, quay đầu lại nhìn anh.
An Đức chầm chậm đi đến bên cạnh Sách Thiệu, đem áo sơmi để ngỏ từng nút từng nút cài vào, chỉ chừa mấy cái ở cổ áo, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, sau đó buông tay, “Trời lạnh rồi, đừng cứ để ngỏ.”
Sách Thiệu rũ mi mắt, lông mi thật dài run run, im lặng mặc cho An Đức cài nút áo, không có bất kỳ động tác gì, sau đó y ngẩng đầu, nhìn An Đức, “Muốn đi ăn khuya không?”
An Đức cong môi, “Không bằng anh làm cho em ăn.”
Sách Thiệu khẽ hừ một tiếng, trong thanh âm mang theo ý cười, “Tốt lắm, bản thân tôi muốn nhìn anh đại thiếu gia cũng sẽ làm những chuyện đó.”
An Đức đưa tay qua, nắm bàn tay trắng nõn của Sách Thiệu trong tay, đúng như y nói, tay y, thật sự rất lạnh, giống như cả người từ trong cơ thể vốn không có độ ấm gì, lạnh tận xương tủy.
Nhiệt độ ấm áp của bàn tay An Đức lan tràn qua, Sách Thiệu ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, “Nếu cảm thấy lạnh thì đừng miễn cưỡng. Thân thể tôi vẫn không phải rất khỏe mạnh, từ thật lâu trước kia vừa bắt đầu vào thu, tay cứ như khối băng không có bất kỳ độ ấm. Nhớ rõ lúc trước còn lập dị tin tưởng cái gì tay lạnh là cần người thương yêu, nhưng cho dù Sách Trí tìm bao nhiêu bác sĩ dùng bao nhiêu phương pháp cũng là như thế này, sau này tôi hiểu được, có lẽ tôi trời sinh đã là một người bạc bẽo lạnh nhạt, cho nên cả người tôi đều không có độ ấm gì.”
An Đức không có bất kỳ trả lời nào, chỉ là nắm chặt cái tay kia, “Thời gian còn kịp, chúng ta đi siêu thị đi, buổi tối ăn cái gì em nói xem.” Nói xong, thì không chút khách khí dắt Sách Thiệu, đi xuống lầu.
Trong đại sảnh có thiệt nhiều khách đều là khách quen, cũng có không ít đối tượng tình một đêm của Sách Thiệu, mang theo kinh ngạc nhìn hai người nắm tay từ trên lầu đi xuống, sau đó ra cửa.
Sách Thiệu đã quên bản thân bao nhiêu lâu rồi không đi siêu thị, y không biết làm cơm, cũng chưa hề thử nấu ăn, thỉnh thoảng muốn ăn gì sẽ liệt ra danh sách cho Donald, kêu hắn lúc đi siêu thị thuận tiện mang về, càng đừng nói là, cùng người khác đi siêu thị mua thức ăn về làm.
Nhưng Sách Thiệu không muốn từ chối, y được An Đức dắt, trong thoáng chốc nghĩ, có lẽ đây mới là cuộc sống bình thường, có lẽ, y nên xem xem.
Bởi vì quán bar đang nằm ở một khu vực rất là sầm uất, cho nên căn bản không cần đi quá xa, đã tới một siêu thị lớn, xe An Đức, ngựa quen đường cũ đi vào bên trong, hai tay Sách Thiệu cắm vào túi quần jean, lười nhác theo sát ở phía sau An Đức, An Đức quay đầu lại nhìn y, “Em muốn ăn cái gì?”
Sách Thiệu nghiêng đầu nghĩ một chút, “Sườn xào chua ngọt(锅包肉 – Fried Pork in Scoop một món ăn hương vị Đông Bắc, dịch thoát nghĩa)anh biết làm sao?”
An Đức lặng đi một chút, lập tức cười nói, “Anh chỉ biết làm mấy món ăn gia đình cùng một vài món Tây, đồ ăn hương vị Đông Bắc thật đúng là không biết làm, nhưng nếu em muốn ăn, anh có thể thử xem.”
Sách Thiệu bĩu môi, “Lúc cha mẹ tôi mới vừa qua đời, tôi và Sách Trí đặc biệt đau khổ, có một lần dì hàng xóm làm sườn chua ngọt dùng chén nhỏ bưng mấy miếng cho bọn tôi, Sách Trí một miếng cũng không chịu ăn, tất cả đều cho tôi. Lúc ấy tôi đã cảm thấy sườn chua ngọt là món ăn ngon nhất trên đời này. Nhưng sau khi đến H thị thì cũng đã không còn ăn được cái gì chính tông. Thôi đi, anh giỏi làm cái gì, thì làm cho tôi ăn đi.”
An Đức nhìn chằm chằm mắt Sách Thiệu, nửa ngày mới gật gật đầu, dịu dàng cười một cái, “Được.” Không ai biết, trong đáy lòng anh đang âm thầm thở dài một hơi, anh đời này, cũng sẽ không để người trước mắt này chịu khổ nữa, cũng sẽ không để y chịu một chút uất ức.
Hai người ở trong siêu thị xoay tròn một vòng lớn, xe mua hàng rất nhanh đã được nhét đầy, An Đức dường như tính nhồi đầy cái tủ lạnh duy nhất trong phòng Sách Thiệu. Mà Sách Thiệu cũng không bỏ phí cơ hội hiếm có đến siêu thị của mình, lấy rất nhiều khoai tây chiên, coca, toàn bộ bỏ vào trong xe mua hàng, An Đức nhìn y một cái, cuối cùng vẫn không nói gì.
Mang theo hai túi lớn đầy ấp hai người ra khỏi siêu thị, Sách Thiệu như cũ tay cắm trong túi, lắc lư ở phía trước, An Đức mang theo đồ đạc, đi theo phía sau.
An Đức nhìn bóng lưng y, đột nhiên ra một quyết định, có mấy lời, thích hợp nên nói ra, khúc mắc trong đáy lòng Sách Thiệu, cần phải có người giúp y mở ra, nếu không, khúc mắc kia vĩnh viễn tồn tại, y mãi mãi cũng sẽ không buông tha chính mình.
Vì người như vậy chịu đày đọa, thật sự là rất không đáng.
Trên lầu Sách Thiệu có một phòng bếp nhỏ, mặc dù Sách Nhị gia chưa bao giờ dùng qua, thế nhưng lúc trước khi mua sắm đồ đạc vẫn là đầy đủ mọi thứ.
An Đức sau khi quy kết đồ đạc xong, thì vào phòng bếp, Sách Thiệu ở trên lầu dạo qua một vòng xong, lại xuống lầu, ngồi dựa ở trên quầy bar, mỉm cười với Donald, dịu dàng mở miệng, “Donald.”
Donald cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng ập tới, Sách Thiệu bộ dạng tinh xảo, cười rộ lên hết sức rạng rỡ, nhưng, có thể là quá mức quen thuộc người này, thấy y cười đến dịu dàng như thế, chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Tầm mắt Sách Thiệu vờn quanh một vòng trong quán bar, chầm chậm mở miệng, “Gần đây trong quán bar có bộ dạng thuận mắt nào đến không?”
Donald không tự giác ngẩng đầu nhìn lên lầu một cái, giống như cũng có thể nghe thấy mùi thơm trong phòng bếp trên lầu, hắn hạ tầm mắt có chút hờn tủi nhìn Sách Thiệu, “Ông chủ, bộ dạng thuận mắt nhất, hơn nữa còn là thiếu đổng của xí nghiệp gia tộc lớn, hiện tại đang ở trên lầu làm cơm chiều cho ngài, ngài còn muốn thuận mắt thế nào nữa?” Donald cắn môi mình, mới nói khích một câu, “Ngài gần đây có phải dục cầu bất mãn hay không.”
Sách Thiệu lại quay đầu tỉ mỉ quét một vòng trong quán bar, phát hiện quả thật không ai có thể thuận mắt hơn An Đức, vừa lòng gật gật đầu, nâng ngón tay chỉ tủ rượu, “Lấy chai rượu đỏ lần trước tôi cướp về từ chỗ Sách Trí ấy ra.”
Donald không có bất kỳ dị nghị, trở lại cầm rượu qua, nhìn Sách Thiệu thoả mãn cầm rượu đi lên lầu, đột nhiên nhịn không được mở miệng, “Ông chủ, An thiếu đổng sau này sẽ vẫn ở như vậy?”
“Có lẽ đi.” Sách Thiệu chưa từng nghĩ qua chuyện này, chỉ cảm thấy An Đức hiện tại ở đây hình như cũng không tệ lắm, y dường như còn có thể thích ứng.
Donald nghĩ nghĩ, hỏi, “Cho nên, bây giờ là anh đang bao dưỡng anh ta ở đây sao?”
Sách Thiệu cúi đầu nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy, so với tình huống bản thân được bao dưỡng, mình bao dưỡng người khác dường như cảm giác khá hơn, y còn thật sự gật gật đầu, “Ân.”
Donald ai oán nhìn Sách Thiệu, “Ông chủ, vậy anh cũng thuận tiện bao dưỡng em một tí đi, An gia thiếu đổng anh cũng bao dưỡng nổi, em rất tiết kiệm tiền.”
Sách Thiệu thò đầu qua, nghiêm túc nhìn nhìn mặt Donald, sau đó lắc lắc đầu, “Thật ngại, tư sắc cậu không đủ.” Sau đó quay đầu lên thẳng lầu.
Càng đi lên, mùi thơm của thức ăn càng đậm, Sách Thiệu đẩy cửa phòng mình, dưới đất đặt cái bàn nhỏ y đã lâu không dùng, trên mặt bày mấy món ăn, mặc dù không phải là món ăn gì phức tạp, nhưng vẻ ngoài cũng không tệ. An Đức không mở đèn lớn, chỉ mở đèn đầu giường, Sách Thiệu đột nhiên cảm thấy, phòng nhỏ này của y hóa ra cũng có thể thực ấm áp.
Y chỉ là ngơ ngác một chút, sau đó như không có việc gì đi vào, đặt rượu đỏ trên bàn nhỏ, trực tiếp ngồi xuống thảm, tiếp đó hít một hơi thật sâu mùi thơm của thức ăn, ngửa đầu cười cười với An Đức.
An Đức thực săn sóc cầm hai ly rượu qua, mở rượu đỏ, rót chất lỏng màu đỏ sậm vào ly chân cao trong suốt. Sau đó anh cũng ngồi xuống đối diện Sách Thiệu.
Sách Thiệu nhẹ nhàng uống một ngụm rượu đỏ, sau đó cũng hơi vội vã cầm đũa lên, sau đó gắp một chút đồ ăn, híp mắt nếm thử, lộ ra một nụ cười, “Không tồi, ăn thật ngon.”
An Đức cầm ly rượu, nhìn không chớp mắt mỗi một biểu tình hoặc là động tác nhỏ bé vụn vặt của Sách Thiệu, anh đột nhiên cảm thấy, chàng trai trước mắt này rõ ràng rất dễ dàng thỏa mãn, thời niên thiếu của y nhất định là một người bạn đối với y hơi tốt một chút, y liền sẽ nhớ kỹ tất cả, sau đó trả lại bạn mười phần, y khi đó nhất định đơn thuần thiện lương, không tim không phổi, tốt đẹp làm cho người khác yêu thích.
Anh tiếc nuối bản thân lỡ mất y của thời đó, y của hiện tại mặc dù thoạt nhìn cũng không tim không phổi, lại là một trạng thái tiêu cực, không chỗ nào kiêng dè. Hôm nay lúc anh ở bệnh viện nhìn thấy người đàn ông y từng yêu kia, không khỏi bùi ngùi, y chính là vì người đàn ông đó trở thành như vậy sao?
An Đức buông ly rượu, trên mặt khẽ mỉm cười, như không có việc gì mở miệng, “Hôm nay người trong bệnh viện kia chính là chủ nhân của hình xăm trên vai trái em?”
Tay cầm đũa của Sách Thiệu cương một chút, y hơi hơi nhíu mày, giống như có chút không vừa lòng, nhưng không trốn tránh, “Đúng, anh lần trước không phải cũng gặp rồi sao?”
An Đức gật gật đầu, “Đúng a, từng gặp, mỗi lần đều lưu lại cho người ta ấn tượng khác biệt.” An Đức khẽ mỉm cười, rành mạch mở lời, “Em chính là vì một người đàn ông như vậy, không tin người khác, vì một người đàn ông như vậy, bên vai trái lưu lại một vết sẹo sao?”
Sách Thiệu nặng nề mà buông đũa, cầm ly rượu uống một hớp lớn, nâng mắt nhìn An Đức, “Tôi hôm nay tâm tình tốt lắm, anh đề cập chuyện này, là muốn làm gì?”
Tác giả: An đại thiếu của chúng ta cuối cùng quyết định trực tiếp xuất thủ. Meo meo, tôi biết mọi người xem nam đã chán ngán, lúc trước tôi quả thật viết không ít tình tiết về hắn, bởi vì tôi muốn viết hai đoạn tình cảm, về nam chính là mối tình đầu, là đoạn thời gian tốt đẹp của thời niên thiếu, Sách Thiệu không nỡ cũng là đoạn thời gian kia. Phần sau tình tiết cụ thể của nam hẳn là không nhiều lắm, nhưng vẫn sẽ có, bởi vì phải giải quyết hắn. Tình tiết của An Đức cùng Sách Thiệu sẽ giành lại phát triển tích cực, hơn nữa là từng chút, tuần tự như tiến.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ra khỏi bệnh viện gặp phải thời gian cao điểm nhất, từ chỗ Sách Trí dẫn quần lót về, đã vượt qua cao điểm kẹt xe, chờ khi lăn qua lăn lại quay về quán bar, đã đến thời gian kinh doanh. Trong quán bar huyên náo như trước kia, Sách Thiệu cuộn quần lót, mắt nhìn thẳng xuyên qua tầm mắt đám đông, trực tiếp lên lầu. An Đức chào hỏi Donald, cũng lên lầu.
Sách Thiệu thả quần lót vào trong ***g sắt, lại cho một vài hạt dưa, sau đó quay đầu nhìn An Đức một cái, trên mặt hơi hơi mang theo chút ý cười, “Đi xuống uống một ly không?”
An Đức cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, “Em không ăn một chút gì sao?”
Sách Thiệu đang cởi giày da trên chân, thuận miệng trả lời, “Đi xuống uống hai ly trước rồi nói sau.” Nói xong, lại quay về lê đôi dép vạn năm không thay đổi kia, cỡi áo khoác trên người ra, lộ ra áo sơmi bên trong, xoay người muốn ra khỏi cửa, An Đức đột nhiên gọi y lại. Sách Thiệu lặng đi một chút, quay đầu lại nhìn anh.
An Đức chầm chậm đi đến bên cạnh Sách Thiệu, đem áo sơmi để ngỏ từng nút từng nút cài vào, chỉ chừa mấy cái ở cổ áo, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, sau đó buông tay, “Trời lạnh rồi, đừng cứ để ngỏ.”
Sách Thiệu rũ mi mắt, lông mi thật dài run run, im lặng mặc cho An Đức cài nút áo, không có bất kỳ động tác gì, sau đó y ngẩng đầu, nhìn An Đức, “Muốn đi ăn khuya không?”
An Đức cong môi, “Không bằng anh làm cho em ăn.”
Sách Thiệu khẽ hừ một tiếng, trong thanh âm mang theo ý cười, “Tốt lắm, bản thân tôi muốn nhìn anh đại thiếu gia cũng sẽ làm những chuyện đó.”
An Đức đưa tay qua, nắm bàn tay trắng nõn của Sách Thiệu trong tay, đúng như y nói, tay y, thật sự rất lạnh, giống như cả người từ trong cơ thể vốn không có độ ấm gì, lạnh tận xương tủy.
Nhiệt độ ấm áp của bàn tay An Đức lan tràn qua, Sách Thiệu ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, “Nếu cảm thấy lạnh thì đừng miễn cưỡng. Thân thể tôi vẫn không phải rất khỏe mạnh, từ thật lâu trước kia vừa bắt đầu vào thu, tay cứ như khối băng không có bất kỳ độ ấm. Nhớ rõ lúc trước còn lập dị tin tưởng cái gì tay lạnh là cần người thương yêu, nhưng cho dù Sách Trí tìm bao nhiêu bác sĩ dùng bao nhiêu phương pháp cũng là như thế này, sau này tôi hiểu được, có lẽ tôi trời sinh đã là một người bạc bẽo lạnh nhạt, cho nên cả người tôi đều không có độ ấm gì.”
An Đức không có bất kỳ trả lời nào, chỉ là nắm chặt cái tay kia, “Thời gian còn kịp, chúng ta đi siêu thị đi, buổi tối ăn cái gì em nói xem.” Nói xong, thì không chút khách khí dắt Sách Thiệu, đi xuống lầu.
Trong đại sảnh có thiệt nhiều khách đều là khách quen, cũng có không ít đối tượng tình một đêm của Sách Thiệu, mang theo kinh ngạc nhìn hai người nắm tay từ trên lầu đi xuống, sau đó ra cửa.
Sách Thiệu đã quên bản thân bao nhiêu lâu rồi không đi siêu thị, y không biết làm cơm, cũng chưa hề thử nấu ăn, thỉnh thoảng muốn ăn gì sẽ liệt ra danh sách cho Donald, kêu hắn lúc đi siêu thị thuận tiện mang về, càng đừng nói là, cùng người khác đi siêu thị mua thức ăn về làm.
Nhưng Sách Thiệu không muốn từ chối, y được An Đức dắt, trong thoáng chốc nghĩ, có lẽ đây mới là cuộc sống bình thường, có lẽ, y nên xem xem.
Bởi vì quán bar đang nằm ở một khu vực rất là sầm uất, cho nên căn bản không cần đi quá xa, đã tới một siêu thị lớn, xe An Đức, ngựa quen đường cũ đi vào bên trong, hai tay Sách Thiệu cắm vào túi quần jean, lười nhác theo sát ở phía sau An Đức, An Đức quay đầu lại nhìn y, “Em muốn ăn cái gì?”
Sách Thiệu nghiêng đầu nghĩ một chút, “Sườn xào chua ngọt(锅包肉 – Fried Pork in Scoop một món ăn hương vị Đông Bắc, dịch thoát nghĩa)anh biết làm sao?”
An Đức lặng đi một chút, lập tức cười nói, “Anh chỉ biết làm mấy món ăn gia đình cùng một vài món Tây, đồ ăn hương vị Đông Bắc thật đúng là không biết làm, nhưng nếu em muốn ăn, anh có thể thử xem.”
Sách Thiệu bĩu môi, “Lúc cha mẹ tôi mới vừa qua đời, tôi và Sách Trí đặc biệt đau khổ, có một lần dì hàng xóm làm sườn chua ngọt dùng chén nhỏ bưng mấy miếng cho bọn tôi, Sách Trí một miếng cũng không chịu ăn, tất cả đều cho tôi. Lúc ấy tôi đã cảm thấy sườn chua ngọt là món ăn ngon nhất trên đời này. Nhưng sau khi đến H thị thì cũng đã không còn ăn được cái gì chính tông. Thôi đi, anh giỏi làm cái gì, thì làm cho tôi ăn đi.”
An Đức nhìn chằm chằm mắt Sách Thiệu, nửa ngày mới gật gật đầu, dịu dàng cười một cái, “Được.” Không ai biết, trong đáy lòng anh đang âm thầm thở dài một hơi, anh đời này, cũng sẽ không để người trước mắt này chịu khổ nữa, cũng sẽ không để y chịu một chút uất ức.
Hai người ở trong siêu thị xoay tròn một vòng lớn, xe mua hàng rất nhanh đã được nhét đầy, An Đức dường như tính nhồi đầy cái tủ lạnh duy nhất trong phòng Sách Thiệu. Mà Sách Thiệu cũng không bỏ phí cơ hội hiếm có đến siêu thị của mình, lấy rất nhiều khoai tây chiên, coca, toàn bộ bỏ vào trong xe mua hàng, An Đức nhìn y một cái, cuối cùng vẫn không nói gì.
Mang theo hai túi lớn đầy ấp hai người ra khỏi siêu thị, Sách Thiệu như cũ tay cắm trong túi, lắc lư ở phía trước, An Đức mang theo đồ đạc, đi theo phía sau.
An Đức nhìn bóng lưng y, đột nhiên ra một quyết định, có mấy lời, thích hợp nên nói ra, khúc mắc trong đáy lòng Sách Thiệu, cần phải có người giúp y mở ra, nếu không, khúc mắc kia vĩnh viễn tồn tại, y mãi mãi cũng sẽ không buông tha chính mình.
Vì người như vậy chịu đày đọa, thật sự là rất không đáng.
Trên lầu Sách Thiệu có một phòng bếp nhỏ, mặc dù Sách Nhị gia chưa bao giờ dùng qua, thế nhưng lúc trước khi mua sắm đồ đạc vẫn là đầy đủ mọi thứ.
An Đức sau khi quy kết đồ đạc xong, thì vào phòng bếp, Sách Thiệu ở trên lầu dạo qua một vòng xong, lại xuống lầu, ngồi dựa ở trên quầy bar, mỉm cười với Donald, dịu dàng mở miệng, “Donald.”
Donald cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng ập tới, Sách Thiệu bộ dạng tinh xảo, cười rộ lên hết sức rạng rỡ, nhưng, có thể là quá mức quen thuộc người này, thấy y cười đến dịu dàng như thế, chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Tầm mắt Sách Thiệu vờn quanh một vòng trong quán bar, chầm chậm mở miệng, “Gần đây trong quán bar có bộ dạng thuận mắt nào đến không?”
Donald không tự giác ngẩng đầu nhìn lên lầu một cái, giống như cũng có thể nghe thấy mùi thơm trong phòng bếp trên lầu, hắn hạ tầm mắt có chút hờn tủi nhìn Sách Thiệu, “Ông chủ, bộ dạng thuận mắt nhất, hơn nữa còn là thiếu đổng của xí nghiệp gia tộc lớn, hiện tại đang ở trên lầu làm cơm chiều cho ngài, ngài còn muốn thuận mắt thế nào nữa?” Donald cắn môi mình, mới nói khích một câu, “Ngài gần đây có phải dục cầu bất mãn hay không.”
Sách Thiệu lại quay đầu tỉ mỉ quét một vòng trong quán bar, phát hiện quả thật không ai có thể thuận mắt hơn An Đức, vừa lòng gật gật đầu, nâng ngón tay chỉ tủ rượu, “Lấy chai rượu đỏ lần trước tôi cướp về từ chỗ Sách Trí ấy ra.”
Donald không có bất kỳ dị nghị, trở lại cầm rượu qua, nhìn Sách Thiệu thoả mãn cầm rượu đi lên lầu, đột nhiên nhịn không được mở miệng, “Ông chủ, An thiếu đổng sau này sẽ vẫn ở như vậy?”
“Có lẽ đi.” Sách Thiệu chưa từng nghĩ qua chuyện này, chỉ cảm thấy An Đức hiện tại ở đây hình như cũng không tệ lắm, y dường như còn có thể thích ứng.
Donald nghĩ nghĩ, hỏi, “Cho nên, bây giờ là anh đang bao dưỡng anh ta ở đây sao?”
Sách Thiệu cúi đầu nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy, so với tình huống bản thân được bao dưỡng, mình bao dưỡng người khác dường như cảm giác khá hơn, y còn thật sự gật gật đầu, “Ân.”
Donald ai oán nhìn Sách Thiệu, “Ông chủ, vậy anh cũng thuận tiện bao dưỡng em một tí đi, An gia thiếu đổng anh cũng bao dưỡng nổi, em rất tiết kiệm tiền.”
Sách Thiệu thò đầu qua, nghiêm túc nhìn nhìn mặt Donald, sau đó lắc lắc đầu, “Thật ngại, tư sắc cậu không đủ.” Sau đó quay đầu lên thẳng lầu.
Càng đi lên, mùi thơm của thức ăn càng đậm, Sách Thiệu đẩy cửa phòng mình, dưới đất đặt cái bàn nhỏ y đã lâu không dùng, trên mặt bày mấy món ăn, mặc dù không phải là món ăn gì phức tạp, nhưng vẻ ngoài cũng không tệ. An Đức không mở đèn lớn, chỉ mở đèn đầu giường, Sách Thiệu đột nhiên cảm thấy, phòng nhỏ này của y hóa ra cũng có thể thực ấm áp.
Y chỉ là ngơ ngác một chút, sau đó như không có việc gì đi vào, đặt rượu đỏ trên bàn nhỏ, trực tiếp ngồi xuống thảm, tiếp đó hít một hơi thật sâu mùi thơm của thức ăn, ngửa đầu cười cười với An Đức.
An Đức thực săn sóc cầm hai ly rượu qua, mở rượu đỏ, rót chất lỏng màu đỏ sậm vào ly chân cao trong suốt. Sau đó anh cũng ngồi xuống đối diện Sách Thiệu.
Sách Thiệu nhẹ nhàng uống một ngụm rượu đỏ, sau đó cũng hơi vội vã cầm đũa lên, sau đó gắp một chút đồ ăn, híp mắt nếm thử, lộ ra một nụ cười, “Không tồi, ăn thật ngon.”
An Đức cầm ly rượu, nhìn không chớp mắt mỗi một biểu tình hoặc là động tác nhỏ bé vụn vặt của Sách Thiệu, anh đột nhiên cảm thấy, chàng trai trước mắt này rõ ràng rất dễ dàng thỏa mãn, thời niên thiếu của y nhất định là một người bạn đối với y hơi tốt một chút, y liền sẽ nhớ kỹ tất cả, sau đó trả lại bạn mười phần, y khi đó nhất định đơn thuần thiện lương, không tim không phổi, tốt đẹp làm cho người khác yêu thích.
Anh tiếc nuối bản thân lỡ mất y của thời đó, y của hiện tại mặc dù thoạt nhìn cũng không tim không phổi, lại là một trạng thái tiêu cực, không chỗ nào kiêng dè. Hôm nay lúc anh ở bệnh viện nhìn thấy người đàn ông y từng yêu kia, không khỏi bùi ngùi, y chính là vì người đàn ông đó trở thành như vậy sao?
An Đức buông ly rượu, trên mặt khẽ mỉm cười, như không có việc gì mở miệng, “Hôm nay người trong bệnh viện kia chính là chủ nhân của hình xăm trên vai trái em?”
Tay cầm đũa của Sách Thiệu cương một chút, y hơi hơi nhíu mày, giống như có chút không vừa lòng, nhưng không trốn tránh, “Đúng, anh lần trước không phải cũng gặp rồi sao?”
An Đức gật gật đầu, “Đúng a, từng gặp, mỗi lần đều lưu lại cho người ta ấn tượng khác biệt.” An Đức khẽ mỉm cười, rành mạch mở lời, “Em chính là vì một người đàn ông như vậy, không tin người khác, vì một người đàn ông như vậy, bên vai trái lưu lại một vết sẹo sao?”
Sách Thiệu nặng nề mà buông đũa, cầm ly rượu uống một hớp lớn, nâng mắt nhìn An Đức, “Tôi hôm nay tâm tình tốt lắm, anh đề cập chuyện này, là muốn làm gì?”
Tác giả: An đại thiếu của chúng ta cuối cùng quyết định trực tiếp xuất thủ. Meo meo, tôi biết mọi người xem nam 2 đã chán ngán, lúc trước tôi quả thật viết không ít tình tiết về hắn, bởi vì tôi muốn viết hai đoạn tình cảm, về nam 2 chính là mối tình đầu, là đoạn thời gian tốt đẹp của thời niên thiếu, Sách Thiệu không nỡ cũng là đoạn thời gian kia. Phần sau tình tiết cụ thể của nam 2 hẳn là không nhiều lắm, nhưng vẫn sẽ có, bởi vì phải giải quyết hắn. Tình tiết của An Đức cùng Sách Thiệu sẽ giành lại phát triển tích cực, hơn nữa là từng chút, tuần tự như tiến.