Sự thật chứng minh, Sách Thiệu dự đoán không sai, cùng chị dâu Thân ái của y đi dạo phố cũng không phải một chuyện vui sướng bao nhiêu.
Diệp Thần cởi đồng phục âu phục xuống, ném ở trong xe, chỉ mặc một cái áo sơmi trắng phong phanh, để phanh cổ áo, mới vừa xuống xe thì hắt hơi một cái. Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nghĩ thầm nếu bởi vì cùng mình ra ngoài mà làm hại Diệp Thần bị cảm, trở về Sách Trí nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Sau đó lặng lẽ mở nút áo của mình, lột áo khoác xuống, vừa muốn đưa cho Diệp Thần, đã bị An Đức ngăn lại, anh cầm áo khoác của mình trong tay, đưa cho Diệp Thần, quay đầu lại nói với Sách Thiệu, “Em thân thể yếu ớt, vẫn là mặc đi.”
Tầm mắt Diệp Thần tới tới lui lui đảo qua trên người hai người, hơi mang theo ý tứ xem thường, “Hai người lại mặc đồ tình nhân.”
Sách Thiệu mặc lại áo khoác của mình, sau đó cũng ấn áo khoác của An Đức về trong tay anh, kéo An Đức đi vào bên trong trung tâm thương mại, “Người như vậy cứ để cho y bị bệnh được rồi.”
Diệp Thần cười nhẹ một tiếng đi theo hai người vào trung tâm. Thực tế chứng minh, sau khi vào trung tâm, Diệp Thần chỉ mặc một cái áo sơmi thật thích hợp. Sách Thiệu mấy lần kéo mở áo khoác mình, muốn cởi ra, cuối cùng liếc đến An Đức bên cạnh chỉ mặc áo len đều do dự. Sách Nhị gia y da mặt dù dày, cũng không có gan ở nơi đông người cùng một người đàn ông mặc đồ tình nhân đi dạo phố.
Hai người còn lại dường như cũng không phát hiện tâm tình rối rắm của Sách Thiệu lúc này. Diệp Thần dạo từng cái từng cái cửa hàng, thấy quần áo thích tìm đến yêu cầu An Đức thử giúp, ai kêu bộ dáng thân hình anh tương tự Sách Trí. Thời gian chỉ chốc lát, An Đức đã thử đến đầu đầy mồ hôi, có lẽ trong cả đời này, An đại thiếu cũng chưa từng dạo phố như vậy. Nhưng đối phương dù sao cũng là chị dâu tương lai của anh, cho nên, anh một bộ tình tính tốt tùy ý đối phương sai khiến.
Sách Thiệu sắc sâu kiến thức được một mặt khác của chị dâu Thân ái nhà mình, mang theo nửa vui sướng khi người gặp họa trong lòng nhìn cậugiày vòAn Đức. Y không phải không thừa nhận, ánh mắt Diệp Thần rất tốt, mỗi một bộ quần áođượcchọn đều vô cùng thích hợp, mà y cũng không khỏi không cảm khái, An Đức cũng quả thật có một thân hình đẹp mắt, tôn lên số quần áo đó.
Sau khiDiệp Thần chọn đủ rồi, đột nhiên chuyển lực chú ý đến trên người Sách Thiệu, cậu hơi hơi nhướn mày đánh giá Sách Thiệu một cái, sau đó vươn tay cầm một bộ quần áo nhét vào trong lòng Sách Thiệu, “Đi thử xem.”
Sách Thiệu sửng sốt, “Em?”
Diệp Thần nhướn mi, “Có ý kiến?”
Sách Thiệu quay đầu liếc An Đức đang mỉm cười bên cạnh một cái, cầm quần áo vào phòng thay đồ.
Vì thế một ngày đi dạo phố này chủ yếu chia làm hai giai đoạn, nửa đoạn trước chủ yếu là giày vòAn Đức, nửa đoạn sau chính là hành hạ Sách Thiệu. Chẳng quathân thể Sách Nhị gia nuông chiều từ bé cũng không cóthể lực tốt như An Đức, có thể chịu được nổitàn phánhư thế củaDiệp Thần, không qua một hồi, thì ồn ào đói bụng, chết sống không chịu cử động nữa.
Diệp Thần nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay ba người, dường như rốt cục hài lòng, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Sách Thiệu cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Diệp Thần dẫn hai người đi xuống lầu, ném thứ trong tay vào trong xe ở bãi đậu, quay đầu đi đến một cái hẻm nhỏ. Cái hẻm nhỏ kia Sách Thiệu rất quen thuộc, bên trong có không ít quán nhỏ, gian hàng nhỏ, đều là món ăn bình dân hết sức độc đáo của H thị, một mình y lúc nhàm chán cũng dạo chơiở đây, thỏa mãn một chút cái miệng bắt bẻ của mình, chính là y không ngờ, Diệp Thần cũng sẽ biết nơi này.
Diệp Thần quen đường quen lốidẫn hai người tới một quán bán cháo, kêu ba chén cháo, vểnh chân ngồi ở chỗ cửa đợi.
Quán nhỏ sát đường, gần xem như nửa ngoài trời, ba người ngồi ở cửa vừa vặn có thể nhìnthấy người lui tới. Sách Thiệu chờ nhàm chán, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, mới vừa đặt ở bên môi, đã bị hai tầm mắt gắt gao nhìn thẳng. Ánh mắt An Đức thì mang theo săn sóc, mà Diệp Thần thì hoàn toàn khác biệt, cậu nửangậm ý cười, nhìn Sách Thiệu, đáy mắt rõ ràng viết, “Cậu dám hút một cái thử xem?”
Sách Thiệu thả thuốc lại vào túi, cảm thấy vô cùng buồn chán, chỉ có thể nhìn chằm chằm từng người từng người trên đường, cố gắng tìm chút niềm vui. Đang nhìn, đột nhiên thấy một đứa bé chỉ sáu bảy tuổi ăn mặc rách rưới xuất hiện ở trong quán, nấn ná bàn tìm người xin tiền. Đứa bé thế này Sách Thiệu cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ nhìn thoáng qua, thì dời tầm mắt, lại phát hiện bên môi Diệp Thần treo nụ cười như có như không một mực nhìn chằm chằm đứa bé kia.
Yvươn tay lắc lắc nhè nhẹ ở trước mặt Diệp Thần, thấp giọng hỏi, “Cảm thấy đáng thương sao?”
Diệp Thần cười khẽ, lắc lắc đầu. Nhìn đứa bé kia từng bàn từng bàn xin xong, đi đến bàn bọn họ. Sách Thiệu nhìn vào ánh mắt của nó, nghĩ đứa bé này nhỏ như vậy, quả thật là rất đáng thương, dứt khoátthò tay lấy ví tiền, định cho đứa bé này ít tiền, an ủi một chút lòng đồng cảm hiếm có của mình. Kết quả sờ soạng trên người nửa ngày, nhưng không mò được ví của mình, y lặng đi một chút, lại thấy Diệp Thần bắt được tay đứa bé kia, sau đó từ trên người nó lấy ra một cái ví nhìn quen mắt, ném vàolòng Sách Thiệu.
Sách Thiệu giật mình mở to miệng. Sau đó thấy Diệp Thần lại từ trên người đứa bé kia lấy ra mấy cái ví, người bàn khác nhìn qua, phát hiện kia là ví tiền của mình, thế nhưng bất tri bất giác bị đứa bé này lấy mất.
Đứa bé cắn môi dưới nhìn chằm chằm Diệp Thần, không khóc cũng không nháo, trong mắt không có một tia sợ hãi. Diệp Thần nắm tay nó, ngậm ý cười nhìn nó, dường như là cân nhắc dùng cách gì xử lý nó. Sách Thiệu nhìn đứa bé kia một cái, lắc lắc đầu, “Thôi đi, đứa bé nhỏ như vậy, không phải bức ép bất đắc dĩ cũng không trở thành như vậy.”
Diệp Thần mang theo giễu cợt nhìn y, “Cậu bị đứa bé nhỏ như vậy bất tri bất giác móc ví, cảm nhận thế nào?”
Sách Thiệu lặng lẽ ngậm miệng, quyết định không nói thêm gì nữa. Diệp Thần híp mắt nhìn đứa nhỏ, nhẹ nhàng mở miệng, “Ai dạy con điều này?”
Đứa bé nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói lời nào. Ý cười trên mặt Diệp Thần càng đậm, chầm chậm xắn tay áo đứa bé lên, quả nhiên thấy trên cánh tay nó một mảng xanh tím. Mấy người còn la hét ầm ĩ bên cạnh đều ngậm miệng, Diệp Thần từ từ thu ý cười, “Người dạy conmấy thứ này, là cha mẹ con sao?”
Đứa bé do dự một chút, lắc lắc đầu, “Con không có cha mẹ.”
“Như vậy thì dễ xử lýrồi.” Diệp Thần quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, hình như thấy một bóng người xuất hiện ở đường đối diện, cậu thu tầm mắt, “Dù sao con trở về cũng sẽ bị đánh, không bằng từ nay về sau cứ theochú. Phiền phức khác, sẽ có người giải quyết. Chú chỉ hỏi con, đồng ý hay không?”
Đứa bé giương mắt, nhìn ánh mắt Diệp Thần, ánh mắt kia long lanh, dường như mang theo dịu dàng nó chưa bao giờ thấy, sau đó nó gật gật đầu, “Con đồng ý. Nhưng chú sau này không được đánh con, phải cho con ăn cơm no.”
Sách Thiệu dở khóc dở cười, mà Diệp Thần lại không xem lời này làtrò cười, cậu gật gật đầu, thực nghiêm túc nói, “chú bảo đảm.”
Ăn cơm xong, bọn họ trở lại trung tâm, chẳng qua mục đích lần này lại là mua quần áo cho đứa bé này. Mua quần áo xong, An Đức lái xe, trước đưaDiệp Thần về nhà.
Trên đường về nhà, Diệp Thần gọi điện thoại choSách Trí, đơn giản tự thuật vài câu biểu đạt ý chính của cậu, cậu nhặt đứa bé về, kêu Sách Trí giúpđối phócái gọi là sư phụ của đứa bé kia, thuận tiện cho đứa bé một thân phận hợp pháp.
Sách Thiệu ngồi kế bên tài xế, quay đầu lạinhìnđứa bé, y nhìn chằm chằm đứa bé thật lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìnDiệp Thần, sau đó mở miệng, “Đột nhiên cảm thấy bộ dạng đứa nhỏ này rất giống anh, sẽ không phải là anh trước kia phạm phải sai lầm đi?”
Diệp Thần nhíu mày, phát ra một đơn âm tiết, “Ân?”
Sách Thiệu im lặng câm miệng, một lát sau lại nhịn không được xoay đầu lại, hỏi đứa bé, “Ai, con tên là gì?”
Đứa bé lắc lắc đầu, “Con không có tên?”
Sách Thiệu nhíu mày suy tư một hồi, “thậm chí không có tên, vậyđặt tên đi, tên là gì đây?” Sau đó y vỗ vỗ An Đức bên cạnh, “Uy, anh nói tên gì hay? SáchHạng? SáchThượng?”
An Đức mỉm cười nhìn y một cái, theo kính chiếu hậu nhìn vẻ mặtDiệp Thần, Diệp Thần thoáng suy tư, nhìn đứa bé một hồi, sau đó mở miệng, “Con có một đôi mắt mèo, cứ kêu Tiểu Miêu đi, Diệp Tiểu Miêu.”
Sách Thiệu thiếu chút nữa từghế phụ nhảy dựng lên, y nhìn chằm chằm Diệp Thần, muốn từ trên mặt cậu tìm được vẻ mặt vui đùa, Diệp Tiểu Miêu? Mệt anh ta nghĩ ra được, đây thật là tên người sao? Đây thật là cái tên màvị kiểm sát trưởng chính trực nghiêm cẩn ban nãy ở trên toà án đặt? Hơn nữa, đứa nhỏ này vì sao không họ Sách, tại sao phải họ Diệp?
Đang lúc Sách Thiệu rối rắm, y thấy đứa bé kia nhu thuận gật gật đầu, “Dạ, sau này con tên Diệp Tiểu Miêu.”
Diệp Thần hết sức vừa lòng, sờ sờ đầu nó, dùng cằm chỉ chỉ Sách Thiệu, “Tiểu Miêu, sau này chú chính là ba ba của con, người ngồi ghế phụ kia, là cậu con. Người lái xe, cứ kêu cậu đi.”
Diệp Tiểu Miêu gật đầu, trước kêu Diệp Thần một tiếng “Ba ba”, hướng tới Sách Thiệu ngọt ngào mở miệng, “Cậu.” Tiếp theo chuyển sang An Đức, “Cậu.”
Sách Thiệu cả người đều sắp phát điên, cái gì gọi là cậu, cái gì gọi là cậu? Không phải nên kêu y chú sao? Đây đều là cái thứ xưng hô lộn xộn gì?
Diệp Thần giương mắt liếc thấybiểu tình củaSách Thiệu, vô cùng chân thành mở miệng, “A Thiệu, cậu có ý kiến gì sao?”
Sách Thiệu quay đầu lại, rầu rĩ trả lời, “Không có.” Trong lòng âm thầm nghĩ, em không có ý kiến, Sách Trí nhất định sẽ có ý kiến. Đứa nhỏ này kêu mình cậu, chẳng lẻ muốn kêu Sách Trí mẹ sao?
Thực tế chứng minh, Sách Thiệu xem nhẹ sựcưng chiều của Sách Trí đối Diệp Thần. Anh ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, tầm mắt lướt qua người đứa bé, sau đó gật gật đầu, “tên gì?”
Sách Trí gật đầu, quay đầu lại phân phó quản gia, “Dẫn cậu chủ đi xuống tắm rửa.”
Sách Thiệu nhìn chằm chằm anh mình, một bộ biểu cảmanh ta hết thuốc chữa, cuối cùng lôi kéoAn Đức, “Chúng ta đi thôi, tôi không muốn nhìn thấy cái người vợ quản nghiêm này.”
Sách Trí một bộtrạng thái núi Thái Sơn sập ở trước màmặt không đổi sắc nhìn hai người bọn họ ra cửa, mới quay đầu hỏi Diệp Thần, “Sao đột nhiên muốn nuôi đứa nhỏthế?”
Diệp Thần hơi hơi cười cười, “Anh không cảm thấy đứa bé kia rất giống anh sao?”
Sách Trí lặng đi một chút, sau đó nghe thấy Diệp Thần nói, “Em chỉ hi vọng nókhông cầnvất vảtrưởng thànhnhư anh, có thể có một gia đình ấm áp, có người che chở nó lớn lên.”
Sách Trí chầm chậm giương khóe môi, đưa tay kéo Diệp Thần vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu.
Tác giả: chương này hai vợ chồng Sách Nhị gia là người qua đường. Làm CP phụ, anh hai họ cần ân ái nhiều hơn hai người bọn họ… Phù phù, ân ái củaSách Nhị gia bọn họ ở phía sau.
Chương này viết thật suôn sẻ thật vui vẻ.
Sự thật chứng minh, Sách Thiệu dự đoán không sai, cùng chị dâu Thân ái của y đi dạo phố cũng không phải một chuyện vui sướng bao nhiêu.
Diệp Thần cởi đồng phục âu phục xuống, ném ở trong xe, chỉ mặc một cái áo sơmi trắng phong phanh, để phanh cổ áo, mới vừa xuống xe thì hắt hơi một cái. Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nghĩ thầm nếu bởi vì cùng mình ra ngoài mà làm hại Diệp Thần bị cảm, trở về Sách Trí nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Sau đó lặng lẽ mở nút áo của mình, lột áo khoác xuống, vừa muốn đưa cho Diệp Thần, đã bị An Đức ngăn lại, anh cầm áo khoác của mình trong tay, đưa cho Diệp Thần, quay đầu lại nói với Sách Thiệu, “Em thân thể yếu ớt, vẫn là mặc đi.”
Tầm mắt Diệp Thần tới tới lui lui đảo qua trên người hai người, hơi mang theo ý tứ xem thường, “Hai người lại mặc đồ tình nhân.”
Sách Thiệu mặc lại áo khoác của mình, sau đó cũng ấn áo khoác của An Đức về trong tay anh, kéo An Đức đi vào bên trong trung tâm thương mại, “Người như vậy cứ để cho y bị bệnh được rồi.”
Diệp Thần cười nhẹ một tiếng đi theo hai người vào trung tâm. Thực tế chứng minh, sau khi vào trung tâm, Diệp Thần chỉ mặc một cái áo sơmi thật thích hợp. Sách Thiệu mấy lần kéo mở áo khoác mình, muốn cởi ra, cuối cùng liếc đến An Đức bên cạnh chỉ mặc áo len đều do dự. Sách Nhị gia y da mặt dù dày, cũng không có gan ở nơi đông người cùng một người đàn ông mặc đồ tình nhân đi dạo phố.
Hai người còn lại dường như cũng không phát hiện tâm tình rối rắm của Sách Thiệu lúc này. Diệp Thần dạo từng cái từng cái cửa hàng, thấy quần áo thích tìm đến yêu cầu An Đức thử giúp, ai kêu bộ dáng thân hình anh tương tự Sách Trí. Thời gian chỉ chốc lát, An Đức đã thử đến đầu đầy mồ hôi, có lẽ trong cả đời này, An đại thiếu cũng chưa từng dạo phố như vậy. Nhưng đối phương dù sao cũng là chị dâu tương lai của anh, cho nên, anh một bộ tình tính tốt tùy ý đối phương sai khiến.
Sách Thiệu sắc sâu kiến thức được một mặt khác của chị dâu Thân ái nhà mình, mang theo nửa vui sướng khi người gặp họa trong lòng nhìn cậugiày vòAn Đức. Y không phải không thừa nhận, ánh mắt Diệp Thần rất tốt, mỗi một bộ quần áođượcchọn đều vô cùng thích hợp, mà y cũng không khỏi không cảm khái, An Đức cũng quả thật có một thân hình đẹp mắt, tôn lên số quần áo đó.
Sau khiDiệp Thần chọn đủ rồi, đột nhiên chuyển lực chú ý đến trên người Sách Thiệu, cậu hơi hơi nhướn mày đánh giá Sách Thiệu một cái, sau đó vươn tay cầm một bộ quần áo nhét vào trong lòng Sách Thiệu, “Đi thử xem.”
Sách Thiệu sửng sốt, “Em?”
Diệp Thần nhướn mi, “Có ý kiến?”
Sách Thiệu quay đầu liếc An Đức đang mỉm cười bên cạnh một cái, cầm quần áo vào phòng thay đồ.
Vì thế một ngày đi dạo phố này chủ yếu chia làm hai giai đoạn, nửa đoạn trước chủ yếu là giày vòAn Đức, nửa đoạn sau chính là hành hạ Sách Thiệu. Chẳng quathân thể Sách Nhị gia nuông chiều từ bé cũng không cóthể lực tốt như An Đức, có thể chịu được nổitàn phánhư thế củaDiệp Thần, không qua một hồi, thì ồn ào đói bụng, chết sống không chịu cử động nữa.
Diệp Thần nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay ba người, dường như rốt cục hài lòng, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Sách Thiệu cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Diệp Thần dẫn hai người đi xuống lầu, ném thứ trong tay vào trong xe ở bãi đậu, quay đầu đi đến một cái hẻm nhỏ. Cái hẻm nhỏ kia Sách Thiệu rất quen thuộc, bên trong có không ít quán nhỏ, gian hàng nhỏ, đều là món ăn bình dân hết sức độc đáo của H thị, một mình y lúc nhàm chán cũng dạo chơiở đây, thỏa mãn một chút cái miệng bắt bẻ của mình, chính là y không ngờ, Diệp Thần cũng sẽ biết nơi này.
Diệp Thần quen đường quen lốidẫn hai người tới một quán bán cháo, kêu ba chén cháo, vểnh chân ngồi ở chỗ cửa đợi.
Quán nhỏ sát đường, gần xem như nửa ngoài trời, ba người ngồi ở cửa vừa vặn có thể nhìnthấy người lui tới. Sách Thiệu chờ nhàm chán, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, mới vừa đặt ở bên môi, đã bị hai tầm mắt gắt gao nhìn thẳng. Ánh mắt An Đức thì mang theo săn sóc, mà Diệp Thần thì hoàn toàn khác biệt, cậu nửangậm ý cười, nhìn Sách Thiệu, đáy mắt rõ ràng viết, “Cậu dám hút một cái thử xem?”
Sách Thiệu thả thuốc lại vào túi, cảm thấy vô cùng buồn chán, chỉ có thể nhìn chằm chằm từng người từng người trên đường, cố gắng tìm chút niềm vui. Đang nhìn, đột nhiên thấy một đứa bé chỉ sáu bảy tuổi ăn mặc rách rưới xuất hiện ở trong quán, nấn ná bàn tìm người xin tiền. Đứa bé thế này Sách Thiệu cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ nhìn thoáng qua, thì dời tầm mắt, lại phát hiện bên môi Diệp Thần treo nụ cười như có như không một mực nhìn chằm chằm đứa bé kia.
Yvươn tay lắc lắc nhè nhẹ ở trước mặt Diệp Thần, thấp giọng hỏi, “Cảm thấy đáng thương sao?”
Diệp Thần cười khẽ, lắc lắc đầu. Nhìn đứa bé kia từng bàn từng bàn xin xong, đi đến bàn bọn họ. Sách Thiệu nhìn vào ánh mắt của nó, nghĩ đứa bé này nhỏ như vậy, quả thật là rất đáng thương, dứt khoátthò tay lấy ví tiền, định cho đứa bé này ít tiền, an ủi một chút lòng đồng cảm hiếm có của mình. Kết quả sờ soạng trên người nửa ngày, nhưng không mò được ví của mình, y lặng đi một chút, lại thấy Diệp Thần bắt được tay đứa bé kia, sau đó từ trên người nó lấy ra một cái ví nhìn quen mắt, ném vàolòng Sách Thiệu.
Sách Thiệu giật mình mở to miệng. Sau đó thấy Diệp Thần lại từ trên người đứa bé kia lấy ra mấy cái ví, người bàn khác nhìn qua, phát hiện kia là ví tiền của mình, thế nhưng bất tri bất giác bị đứa bé này lấy mất.
Đứa bé cắn môi dưới nhìn chằm chằm Diệp Thần, không khóc cũng không nháo, trong mắt không có một tia sợ hãi. Diệp Thần nắm tay nó, ngậm ý cười nhìn nó, dường như là cân nhắc dùng cách gì xử lý nó. Sách Thiệu nhìn đứa bé kia một cái, lắc lắc đầu, “Thôi đi, đứa bé nhỏ như vậy, không phải bức ép bất đắc dĩ cũng không trở thành như vậy.”
Diệp Thần mang theo giễu cợt nhìn y, “Cậu bị đứa bé nhỏ như vậy bất tri bất giác móc ví, cảm nhận thế nào?”
Sách Thiệu lặng lẽ ngậm miệng, quyết định không nói thêm gì nữa. Diệp Thần híp mắt nhìn đứa nhỏ, nhẹ nhàng mở miệng, “Ai dạy con điều này?”
Đứa bé nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói lời nào. Ý cười trên mặt Diệp Thần càng đậm, chầm chậm xắn tay áo đứa bé lên, quả nhiên thấy trên cánh tay nó một mảng xanh tím. Mấy người còn la hét ầm ĩ bên cạnh đều ngậm miệng, Diệp Thần từ từ thu ý cười, “Người dạy conmấy thứ này, là cha mẹ con sao?”
Đứa bé do dự một chút, lắc lắc đầu, “Con không có cha mẹ.”
“Như vậy thì dễ xử lýrồi.” Diệp Thần quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, hình như thấy một bóng người xuất hiện ở đường đối diện, cậu thu tầm mắt, “Dù sao con trở về cũng sẽ bị đánh, không bằng từ nay về sau cứ theochú. Phiền phức khác, sẽ có người giải quyết. Chú chỉ hỏi con, đồng ý hay không?”
Đứa bé giương mắt, nhìn ánh mắt Diệp Thần, ánh mắt kia long lanh, dường như mang theo dịu dàng nó chưa bao giờ thấy, sau đó nó gật gật đầu, “Con đồng ý. Nhưng chú sau này không được đánh con, phải cho con ăn cơm no.”
Sách Thiệu dở khóc dở cười, mà Diệp Thần lại không xem lời này làtrò cười, cậu gật gật đầu, thực nghiêm túc nói, “chú bảo đảm.”
Ăn cơm xong, bọn họ trở lại trung tâm, chẳng qua mục đích lần này lại là mua quần áo cho đứa bé này. Mua quần áo xong, An Đức lái xe, trước đưaDiệp Thần về nhà.
Trên đường về nhà, Diệp Thần gọi điện thoại choSách Trí, đơn giản tự thuật vài câu biểu đạt ý chính của cậu, cậu nhặt đứa bé về, kêu Sách Trí giúpđối phócái gọi là sư phụ của đứa bé kia, thuận tiện cho đứa bé một thân phận hợp pháp.
Sách Thiệu ngồi kế bên tài xế, quay đầu lạinhìnđứa bé, y nhìn chằm chằm đứa bé thật lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìnDiệp Thần, sau đó mở miệng, “Đột nhiên cảm thấy bộ dạng đứa nhỏ này rất giống anh, sẽ không phải là anh trước kia phạm phải sai lầm đi?”
Diệp Thần nhíu mày, phát ra một đơn âm tiết, “Ân?”
Sách Thiệu im lặng câm miệng, một lát sau lại nhịn không được xoay đầu lại, hỏi đứa bé, “Ai, con tên là gì?”
Đứa bé lắc lắc đầu, “Con không có tên?”
Sách Thiệu nhíu mày suy tư một hồi, “thậm chí không có tên, vậyđặt tên đi, tên là gì đây?” Sau đó y vỗ vỗ An Đức bên cạnh, “Uy, anh nói tên gì hay? SáchHạng? SáchThượng?”
An Đức mỉm cười nhìn y một cái, theo kính chiếu hậu nhìn vẻ mặtDiệp Thần, Diệp Thần thoáng suy tư, nhìn đứa bé một hồi, sau đó mở miệng, “Con có một đôi mắt mèo, cứ kêu Tiểu Miêu đi, Diệp Tiểu Miêu.”
Sách Thiệu thiếu chút nữa từghế phụ nhảy dựng lên, y nhìn chằm chằm Diệp Thần, muốn từ trên mặt cậu tìm được vẻ mặt vui đùa, Diệp Tiểu Miêu? Mệt anh ta nghĩ ra được, đây thật là tên người sao? Đây thật là cái tên màvị kiểm sát trưởng chính trực nghiêm cẩn ban nãy ở trên toà án đặt? Hơn nữa, đứa nhỏ này vì sao không họ Sách, tại sao phải họ Diệp?
Đang lúc Sách Thiệu rối rắm, y thấy đứa bé kia nhu thuận gật gật đầu, “Dạ, sau này con tên Diệp Tiểu Miêu.”
Diệp Thần hết sức vừa lòng, sờ sờ đầu nó, dùng cằm chỉ chỉ Sách Thiệu, “Tiểu Miêu, sau này chú chính là ba ba của con, người ngồi ghế phụ kia, là cậu con. Người lái xe, cứ kêu cậu đi.”
Diệp Tiểu Miêu gật đầu, trước kêu Diệp Thần một tiếng “Ba ba”, hướng tới Sách Thiệu ngọt ngào mở miệng, “Cậu.” Tiếp theo chuyển sang An Đức, “Cậu.”
Sách Thiệu cả người đều sắp phát điên, cái gì gọi là cậu, cái gì gọi là cậu? Không phải nên kêu y chú sao? Đây đều là cái thứ xưng hô lộn xộn gì?
Diệp Thần giương mắt liếc thấybiểu tình củaSách Thiệu, vô cùng chân thành mở miệng, “A Thiệu, cậu có ý kiến gì sao?”
Sách Thiệu quay đầu lại, rầu rĩ trả lời, “Không có.” Trong lòng âm thầm nghĩ, em không có ý kiến, Sách Trí nhất định sẽ có ý kiến. Đứa nhỏ này kêu mình cậu, chẳng lẻ muốn kêu Sách Trí mẹ sao?
Thực tế chứng minh, Sách Thiệu xem nhẹ sựcưng chiều của Sách Trí đối Diệp Thần. Anh ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, tầm mắt lướt qua người đứa bé, sau đó gật gật đầu, “tên gì?”
Sách Trí gật đầu, quay đầu lại phân phó quản gia, “Dẫn cậu chủ đi xuống tắm rửa.”
Sách Thiệu nhìn chằm chằm anh mình, một bộ biểu cảmanh ta hết thuốc chữa, cuối cùng lôi kéoAn Đức, “Chúng ta đi thôi, tôi không muốn nhìn thấy cái người vợ quản nghiêm này.”
Sách Trí một bộtrạng thái núi Thái Sơn sập ở trước màmặt không đổi sắc nhìn hai người bọn họ ra cửa, mới quay đầu hỏi Diệp Thần, “Sao đột nhiên muốn nuôi đứa nhỏthế?”
Diệp Thần hơi hơi cười cười, “Anh không cảm thấy đứa bé kia rất giống anh sao?”
Sách Trí lặng đi một chút, sau đó nghe thấy Diệp Thần nói, “Em chỉ hi vọng nókhông cầnvất vảtrưởng thànhnhư anh, có thể có một gia đình ấm áp, có người che chở nó lớn lên.”
Sách Trí chầm chậm giương khóe môi, đưa tay kéo Diệp Thần vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu.
Tác giả: chương này hai vợ chồng Sách Nhị gia là người qua đường. Làm CP phụ, anh hai họ cần ân ái nhiều hơn hai người bọn họ… Phù phù, ân ái củaSách Nhị gia bọn họ ở phía sau.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sự thật chứng minh, Sách Thiệu dự đoán không sai, cùng chị dâu Thân ái của y đi dạo phố cũng không phải một chuyện vui sướng bao nhiêu.
Diệp Thần cởi đồng phục âu phục xuống, ném ở trong xe, chỉ mặc một cái áo sơmi trắng phong phanh, để phanh cổ áo, mới vừa xuống xe thì hắt hơi một cái. Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nghĩ thầm nếu bởi vì cùng mình ra ngoài mà làm hại Diệp Thần bị cảm, trở về Sách Trí nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Sau đó lặng lẽ mở nút áo của mình, lột áo khoác xuống, vừa muốn đưa cho Diệp Thần, đã bị An Đức ngăn lại, anh cầm áo khoác của mình trong tay, đưa cho Diệp Thần, quay đầu lại nói với Sách Thiệu, “Em thân thể yếu ớt, vẫn là mặc đi.”
Tầm mắt Diệp Thần tới tới lui lui đảo qua trên người hai người, hơi mang theo ý tứ xem thường, “Hai người lại mặc đồ tình nhân.”
Sách Thiệu mặc lại áo khoác của mình, sau đó cũng ấn áo khoác của An Đức về trong tay anh, kéo An Đức đi vào bên trong trung tâm thương mại, “Người như vậy cứ để cho y bị bệnh được rồi.”
Diệp Thần cười nhẹ một tiếng đi theo hai người vào trung tâm. Thực tế chứng minh, sau khi vào trung tâm, Diệp Thần chỉ mặc một cái áo sơmi thật thích hợp. Sách Thiệu mấy lần kéo mở áo khoác mình, muốn cởi ra, cuối cùng liếc đến An Đức bên cạnh chỉ mặc áo len đều do dự. Sách Nhị gia y da mặt dù dày, cũng không có gan ở nơi đông người cùng một người đàn ông mặc đồ tình nhân đi dạo phố.
Hai người còn lại dường như cũng không phát hiện tâm tình rối rắm của Sách Thiệu lúc này. Diệp Thần dạo từng cái từng cái cửa hàng, thấy quần áo thích tìm đến yêu cầu An Đức thử giúp, ai kêu bộ dáng thân hình anh tương tự Sách Trí. Thời gian chỉ chốc lát, An Đức đã thử đến đầu đầy mồ hôi, có lẽ trong cả đời này, An đại thiếu cũng chưa từng dạo phố như vậy. Nhưng đối phương dù sao cũng là chị dâu tương lai của anh, cho nên, anh một bộ tình tính tốt tùy ý đối phương sai khiến.
Sách Thiệu sắc sâu kiến thức được một mặt khác của chị dâu Thân ái nhà mình, mang theo nửa vui sướng khi người gặp họa trong lòng nhìn cậugiày vòAn Đức. Y không phải không thừa nhận, ánh mắt Diệp Thần rất tốt, mỗi một bộ quần áođượcchọn đều vô cùng thích hợp, mà y cũng không khỏi không cảm khái, An Đức cũng quả thật có một thân hình đẹp mắt, tôn lên số quần áo đó.
Sau khiDiệp Thần chọn đủ rồi, đột nhiên chuyển lực chú ý đến trên người Sách Thiệu, cậu hơi hơi nhướn mày đánh giá Sách Thiệu một cái, sau đó vươn tay cầm một bộ quần áo nhét vào trong lòng Sách Thiệu, “Đi thử xem.”
Sách Thiệu sửng sốt, “Em?”
Diệp Thần nhướn mi, “Có ý kiến?”
Sách Thiệu quay đầu liếc An Đức đang mỉm cười bên cạnh một cái, cầm quần áo vào phòng thay đồ.
Vì thế một ngày đi dạo phố này chủ yếu chia làm hai giai đoạn, nửa đoạn trước chủ yếu là giày vòAn Đức, nửa đoạn sau chính là hành hạ Sách Thiệu. Chẳng quathân thể Sách Nhị gia nuông chiều từ bé cũng không cóthể lực tốt như An Đức, có thể chịu được nổitàn phánhư thế củaDiệp Thần, không qua một hồi, thì ồn ào đói bụng, chết sống không chịu cử động nữa.
Diệp Thần nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay ba người, dường như rốt cục hài lòng, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Sách Thiệu cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Diệp Thần dẫn hai người đi xuống lầu, ném thứ trong tay vào trong xe ở bãi đậu, quay đầu đi đến một cái hẻm nhỏ. Cái hẻm nhỏ kia Sách Thiệu rất quen thuộc, bên trong có không ít quán nhỏ, gian hàng nhỏ, đều là món ăn bình dân hết sức độc đáo của H thị, một mình y lúc nhàm chán cũng dạo chơiở đây, thỏa mãn một chút cái miệng bắt bẻ của mình, chính là y không ngờ, Diệp Thần cũng sẽ biết nơi này.
Diệp Thần quen đường quen lốidẫn hai người tới một quán bán cháo, kêu ba chén cháo, vểnh chân ngồi ở chỗ cửa đợi.
Quán nhỏ sát đường, gần xem như nửa ngoài trời, ba người ngồi ở cửa vừa vặn có thể nhìnthấy người lui tới. Sách Thiệu chờ nhàm chán, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, mới vừa đặt ở bên môi, đã bị hai tầm mắt gắt gao nhìn thẳng. Ánh mắt An Đức thì mang theo săn sóc, mà Diệp Thần thì hoàn toàn khác biệt, cậu nửangậm ý cười, nhìn Sách Thiệu, đáy mắt rõ ràng viết, “Cậu dám hút một cái thử xem?”
Sách Thiệu thả thuốc lại vào túi, cảm thấy vô cùng buồn chán, chỉ có thể nhìn chằm chằm từng người từng người trên đường, cố gắng tìm chút niềm vui. Đang nhìn, đột nhiên thấy một đứa bé chỉ sáu bảy tuổi ăn mặc rách rưới xuất hiện ở trong quán, nấn ná bàn tìm người xin tiền. Đứa bé thế này Sách Thiệu cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ nhìn thoáng qua, thì dời tầm mắt, lại phát hiện bên môi Diệp Thần treo nụ cười như có như không một mực nhìn chằm chằm đứa bé kia.
Yvươn tay lắc lắc nhè nhẹ ở trước mặt Diệp Thần, thấp giọng hỏi, “Cảm thấy đáng thương sao?”
Diệp Thần cười khẽ, lắc lắc đầu. Nhìn đứa bé kia từng bàn từng bàn xin xong, đi đến bàn bọn họ. Sách Thiệu nhìn vào ánh mắt của nó, nghĩ đứa bé này nhỏ như vậy, quả thật là rất đáng thương, dứt khoátthò tay lấy ví tiền, định cho đứa bé này ít tiền, an ủi một chút lòng đồng cảm hiếm có của mình. Kết quả sờ soạng trên người nửa ngày, nhưng không mò được ví của mình, y lặng đi một chút, lại thấy Diệp Thần bắt được tay đứa bé kia, sau đó từ trên người nó lấy ra một cái ví nhìn quen mắt, ném vàolòng Sách Thiệu.
Sách Thiệu giật mình mở to miệng. Sau đó thấy Diệp Thần lại từ trên người đứa bé kia lấy ra mấy cái ví, người bàn khác nhìn qua, phát hiện kia là ví tiền của mình, thế nhưng bất tri bất giác bị đứa bé này lấy mất.
Đứa bé cắn môi dưới nhìn chằm chằm Diệp Thần, không khóc cũng không nháo, trong mắt không có một tia sợ hãi. Diệp Thần nắm tay nó, ngậm ý cười nhìn nó, dường như là cân nhắc dùng cách gì xử lý nó. Sách Thiệu nhìn đứa bé kia một cái, lắc lắc đầu, “Thôi đi, đứa bé nhỏ như vậy, không phải bức ép bất đắc dĩ cũng không trở thành như vậy.”
Diệp Thần mang theo giễu cợt nhìn y, “Cậu bị đứa bé nhỏ như vậy bất tri bất giác móc ví, cảm nhận thế nào?”
Sách Thiệu lặng lẽ ngậm miệng, quyết định không nói thêm gì nữa. Diệp Thần híp mắt nhìn đứa nhỏ, nhẹ nhàng mở miệng, “Ai dạy con điều này?”
Đứa bé nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói lời nào. Ý cười trên mặt Diệp Thần càng đậm, chầm chậm xắn tay áo đứa bé lên, quả nhiên thấy trên cánh tay nó một mảng xanh tím. Mấy người còn la hét ầm ĩ bên cạnh đều ngậm miệng, Diệp Thần từ từ thu ý cười, “Người dạy conmấy thứ này, là cha mẹ con sao?”
Đứa bé do dự một chút, lắc lắc đầu, “Con không có cha mẹ.”
“Như vậy thì dễ xử lýrồi.” Diệp Thần quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, hình như thấy một bóng người xuất hiện ở đường đối diện, cậu thu tầm mắt, “Dù sao con trở về cũng sẽ bị đánh, không bằng từ nay về sau cứ theochú. Phiền phức khác, sẽ có người giải quyết. Chú chỉ hỏi con, đồng ý hay không?”
Đứa bé giương mắt, nhìn ánh mắt Diệp Thần, ánh mắt kia long lanh, dường như mang theo dịu dàng nó chưa bao giờ thấy, sau đó nó gật gật đầu, “Con đồng ý. Nhưng chú sau này không được đánh con, phải cho con ăn cơm no.”
Sách Thiệu dở khóc dở cười, mà Diệp Thần lại không xem lời này làtrò cười, cậu gật gật đầu, thực nghiêm túc nói, “chú bảo đảm.”
Ăn cơm xong, bọn họ trở lại trung tâm, chẳng qua mục đích lần này lại là mua quần áo cho đứa bé này. Mua quần áo xong, An Đức lái xe, trước đưaDiệp Thần về nhà.
Trên đường về nhà, Diệp Thần gọi điện thoại choSách Trí, đơn giản tự thuật vài câu biểu đạt ý chính của cậu, cậu nhặt đứa bé về, kêu Sách Trí giúpđối phócái gọi là sư phụ của đứa bé kia, thuận tiện cho đứa bé một thân phận hợp pháp.
Sách Thiệu ngồi kế bên tài xế, quay đầu lạinhìnđứa bé, y nhìn chằm chằm đứa bé thật lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìnDiệp Thần, sau đó mở miệng, “Đột nhiên cảm thấy bộ dạng đứa nhỏ này rất giống anh, sẽ không phải là anh trước kia phạm phải sai lầm đi?”
Diệp Thần nhíu mày, phát ra một đơn âm tiết, “Ân?”
Sách Thiệu im lặng câm miệng, một lát sau lại nhịn không được xoay đầu lại, hỏi đứa bé, “Ai, con tên là gì?”
Đứa bé lắc lắc đầu, “Con không có tên?”
Sách Thiệu nhíu mày suy tư một hồi, “thậm chí không có tên, vậyđặt tên đi, tên là gì đây?” Sau đó y vỗ vỗ An Đức bên cạnh, “Uy, anh nói tên gì hay? SáchHạng? SáchThượng?”
An Đức mỉm cười nhìn y một cái, theo kính chiếu hậu nhìn vẻ mặtDiệp Thần, Diệp Thần thoáng suy tư, nhìn đứa bé một hồi, sau đó mở miệng, “Con có một đôi mắt mèo, cứ kêu Tiểu Miêu đi, Diệp Tiểu Miêu.”
Sách Thiệu thiếu chút nữa từghế phụ nhảy dựng lên, y nhìn chằm chằm Diệp Thần, muốn từ trên mặt cậu tìm được vẻ mặt vui đùa, Diệp Tiểu Miêu? Mệt anh ta nghĩ ra được, đây thật là tên người sao? Đây thật là cái tên màvị kiểm sát trưởng chính trực nghiêm cẩn ban nãy ở trên toà án đặt? Hơn nữa, đứa nhỏ này vì sao không họ Sách, tại sao phải họ Diệp?
Đang lúc Sách Thiệu rối rắm, y thấy đứa bé kia nhu thuận gật gật đầu, “Dạ, sau này con tên Diệp Tiểu Miêu.”
Diệp Thần hết sức vừa lòng, sờ sờ đầu nó, dùng cằm chỉ chỉ Sách Thiệu, “Tiểu Miêu, sau này chú chính là ba ba của con, người ngồi ghế phụ kia, là cậu con. Người lái xe, cứ kêu cậu đi.”
Diệp Tiểu Miêu gật đầu, trước kêu Diệp Thần một tiếng “Ba ba”, hướng tới Sách Thiệu ngọt ngào mở miệng, “Cậu.” Tiếp theo chuyển sang An Đức, “Cậu.”
Sách Thiệu cả người đều sắp phát điên, cái gì gọi là cậu, cái gì gọi là cậu? Không phải nên kêu y chú sao? Đây đều là cái thứ xưng hô lộn xộn gì?
Diệp Thần giương mắt liếc thấybiểu tình củaSách Thiệu, vô cùng chân thành mở miệng, “A Thiệu, cậu có ý kiến gì sao?”
Sách Thiệu quay đầu lại, rầu rĩ trả lời, “Không có.” Trong lòng âm thầm nghĩ, em không có ý kiến, Sách Trí nhất định sẽ có ý kiến. Đứa nhỏ này kêu mình cậu, chẳng lẻ muốn kêu Sách Trí mẹ sao?
Thực tế chứng minh, Sách Thiệu xem nhẹ sựcưng chiều của Sách Trí đối Diệp Thần. Anh ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, tầm mắt lướt qua người đứa bé, sau đó gật gật đầu, “tên gì?”
Sách Trí gật đầu, quay đầu lại phân phó quản gia, “Dẫn cậu chủ đi xuống tắm rửa.”
Sách Thiệu nhìn chằm chằm anh mình, một bộ biểu cảmanh ta hết thuốc chữa, cuối cùng lôi kéoAn Đức, “Chúng ta đi thôi, tôi không muốn nhìn thấy cái người vợ quản nghiêm này.”
Sách Trí một bộtrạng thái núi Thái Sơn sập ở trước màmặt không đổi sắc nhìn hai người bọn họ ra cửa, mới quay đầu hỏi Diệp Thần, “Sao đột nhiên muốn nuôi đứa nhỏthế?”
Diệp Thần hơi hơi cười cười, “Anh không cảm thấy đứa bé kia rất giống anh sao?”
Sách Trí lặng đi một chút, sau đó nghe thấy Diệp Thần nói, “Em chỉ hi vọng nókhông cầnvất vảtrưởng thànhnhư anh, có thể có một gia đình ấm áp, có người che chở nó lớn lên.”
Sách Trí chầm chậm giương khóe môi, đưa tay kéo Diệp Thần vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu.
Tác giả: chương này hai vợ chồng Sách Nhị gia là người qua đường. Làm CP phụ, anh hai họ cần ân ái nhiều hơn hai người bọn họ… Phù phù, ân ái củaSách Nhị gia bọn họ ở phía sau.