Sách Nhị gia suốt đường đi cứ líu lo không ngớt như nói lao(nói nhiều như người bệnh ho lao)với An Đức, đè cửa xe lòng đầy căm phẫn, “Sách Trí anh ấy nuông chiều vợ thật sự là không vừa, anh cũng không biết anh ta trước kia hung với tôi bao nhiêu, lúc trước sao không thấy anh ấy thương tôi như vậy.”
An Đức cười nhìn Sách Thiệu, mặc dù y nói như vậy, nhưng ở trong lòng y rõ ràng nhất đến tột cùng Sách Trí đối với y thế nào. An Đức vươn tay vỗ vỗ Sách Thiệu, mỉm cười nói tiếp: “Đàn ông tốt đều là yêu thương vợ, em sau này có thể cảm nhận được.”
Sách Thiệu trầm mặc ba giây, quay đầu nhìn hằm hằm An Đức, “Anh nói ai là vợ?”
An Đức cười lắc lắc đầu, “Anh nói anh, chưa nói em.”
Lúc xe ngừng lại ở cửa quán bar, điện thoại của An Đức đột nhiên vang lên, An Đức nhìn thoáng qua điện thoại, nhíu nhíu mày. Sách Thiệu thực mẫn cảm chộp lại được biểu tình này của anh, cười nhạo nói: “Sao thế, là tình nhân cũ gọi tới? mặc dù tôi không hề để ý, nhưng An đại thiếu tôi không thể không nhắc nhở anh, là anh nói muốn bắt đầu thử, nếu còn cùng người khác dây dưa không rõ cũng không thế nào tốt.”
An Đức cầm điện thoại thực đang do dự một chút, bên kia điện thoại thật không phải là tình nhân cũ gì, chính là bạn trước kia thường cùng anh chơi đùa, nói đến cùng nhau chơi đùa, không chỉ là chơi đơn giản như vậy, trước kia anh không chỗ nào kiêng dè, thỉnh thoảng cùng mấy công tử nhà giàu này lăn lộn làm bậy, nhưng anh bây giờ có Sách Thiệu, không bao giờ muốn cùng đám bạn nhậu này lôi kéo liên hệ gì nữa, nhưng anh giờ phút này nếu không nghe điện thoại, dường như có vẻ có hơi quá mức chột dạ.
An Đức nhìn thoáng qua nụ cười mang theo ý tứ rất sâu của Sách Thiệu, sau đó bấm nhận nghe, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam, “An đại thiếu, nghe nói cậu gần đây tìm được một mỹ nhân, thì quên tôi người bạn cũ này sao?”
Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng nhìn An Đức, muốn xem anh thật muốn trả lời thế nào, An Đức cầm tay y, nói vào điện thoại, “Anh đêm nay nếu có rảnh tôi mời anh uống rượu, thuận tiện giới thiệu vị kia của tôi cho anh.”
“Vị kia?” Đối phương hình như ngẩn người.
An Đức gật đầu, “Ân, vị kia. Được rồi, buổi tối gặp.” Nói xong thì cúp điện thoại.
Sách Thiệu ngẩng đầu nhìn An Đức một cái, sau đó đẩy cửa xe, xuống xe. An Đức cũng xuống xe theo, đi theo phía sau Sách Thiệu, lên lầu.
Sách Thiệu người này xem ra vô cùng cảm xúc hóa, nhưng thật ra chỉ cần bạn hiểu rõ tính cách của y thì sẽ phát hiện y kỳ thật là một người đặc biệt dễ dàng thỏa mãn, rất dễ dụ, mà An Đức hiện tại thấu hiểu điểm này.
Sách Thiệu trở về phòng sau đó thay áo sơmi quần dài còn có giày boot lóng lánh ban ngày Diệp Thần chọn cho y, lắc lư xuống lầu, lúc đi đến quầy bar đột nhiên dừng lại, nói với Donald: “Buổi tối An thiếu có bạn đến, lấy mấy chai rượu ngon giữ lại ra.” Nói xong, xoay người đi đến bàn thường ngồi của mình ở góc.
An Đức đi theo phía sau y, lời y vừa mới nói cũng nghe được vào tai, không khỏi giương lên khóe môi, nhìn bóng lưng y, ý cười tràn đầy.
Người này đang thích ứng tất cả giữa bọn họ.
Một lát sau An Đức tiếp điện thoại ra cửa, Sách Thiệu vểnh chân tựa vào trên ghế sa lon, nhìn thấy An Đức mang theo một người đàn ông đi vào, đến bàn chỗ Sách Thiệu ngồi.
Sách Thiệu ngửa đầu nhìn người đó, khẽ cười cười, An Đức tự nhiên kéo bờ vai y qua, nói nói với người đàn ông, “Đây chính là vị kia của tôi, kêu Alex.” Sau đó quay đầu nói với Sách Thiệu nói: “Đây là một người anh em của anh, kêu Chung Lãng.”
Sách Thiệu hơi hơi nhếch khóe môi, “Xin chào.”
Ánh mắt của ngườiđàn ông không e dè đánh giá Sách Thiệu, nửa ngày đột nhiên nở nụ cười, “Tôi nói làm sao gần đây cậu ổn định như vậy, bên người có mỹ nhân như thế, đương nhiên người bình thường đều vào không mắt được.”
Cái kiểu ánh mắt trắng trợn, Sách Thiệu từng thấy nhiều lắm, yung dung thản nhiên chớp mắt một cái, ý cười bên môi như có như không, tới gần bên tai An Đức thấp giọng nói, “Tôi đi lấy rượu, các anh chậm rãi nói chuyện.”
Sách Thiệu đứng dậy, đi qua trước mặt hai người, quần bó sát người, phác họa ra đường nét, làm cho cái tên đàn ông Chung Lãng kia nhìn mãi. Hắn xoay đầu, hướng về phía An Đức cười xấu xa, “Bọn họ nói cậu tìm được một MB, xem như bảo bối, tôivẫn không tin, loại người như cậu, khi nào thì cùng người khác ăn nằm lần thứ hai, càng đừng nói nuôi một MB, bây giờ xem ra, thật sự là không sai, bộ dạng xinh đẹp như vậy, mấy ngôi sao trước kia của cậuđều chưa hẳn có tư sắc này. Lúc nào chơi đã rồi, giới thiệu cho tôi?”
Sắc mặt An Đức đột nhiên liền trầm xuống, căng thẳng một hồi, anh đột nhiên cười mở miệng, “Anh đây đã sai lầm rồi, hiện tại cũng không phải là tôi nuôi em ấy, là em ấy nuôi tôi, tôi cả người đều ở nhà em ấy, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải dựa vào em ấy đấy.”
Chung Lãng ngẩn người, nửa ngày mới cười rộ lên, “Không ngờ cậu cả cách chơi cũng đổi mới. Tôi vẫn không tin, ai có bản lĩnh bao dưỡngAn đại thiếu cậu.”
An Đức cười lắc đầu, giương mắt nhìn Sách Thiệu bưng một chai rượu đi tới đặt lên bàn, hướng tới An Đức tỏ ý, “Các anh uống đi, anhtiếp bạn anh đitừ từ trò chuyện, tôi sẽ không quấy rầy.” Nói xong, xoay người muốn đi, liếc cũng chưa liếcChung Lãng một cái.
An Đức vừa muốn gật đầu, Chung Lãng bên cạnh đột nhiên vươn tay qua, kéo cổ tay Sách Thiệu, cười khẽ, “Nếu là người củaAn thiếu, thì ngồi xuống cùng nhau chơi đùa đi?”
Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn hắn, chầm chậm tràn ra nụ cười, cũng không giãy dụa, cũng không đáp ứng, chỉ là quay đầu nhìn An Đức, một bộ dạng tự anhxem xử lý đi. Sắc mặt An Đức đã rất rõ ràng rét lạnh xuống, anh trầm giọng mở miệng, “Chung Lãng, buông tay.”
Chung Lãng ngẩn người, bọn họ cùng nhau chơi, người của đối phương sờ một cái, nháo một chút, cũng xem như không nhìn thấy, đây vẫn là lần đầu tiên An Đức biểu hiện bất mãn rõ ràng ra mặt như vậy, Chung Lãng bình thường lăn lộn nữa không tiếc, nhưng dù sao vẫn không muốn chọc giận An gia, ngượng ngùng buông tay.
Sách Thiệu cười khẽ, đột nhiên trở lại hơi cúi người khẽ hôn lên mặt An Đức một cái, sau đó xoay người đi đến quầy bar. Chỉ có An Đức nghe thấy y vừa mới khe khẽ nói nói bên tai mình, “Sau này anhhỗn độn cùng người như thế nữa, thì cách Sách Nhị gia của anh xa một chút.”
Sách Nhị gia không phải lần đầu tiên bị người gây rối, trước kia gặp phải chuyện thế này, nếu bộ dạng đối phương không vừa mắt cười cười cho qua, nếu bộ dạng đối phương cònhợp mắt, thì lên giường, giải sầu một chút là được rồi. Nhưng lần này, y chỉ cần nghĩ tới, người ban nãy vừa nhìn cũng không phải người tốt gìlà bạn củaAn Đức, thì không tự giác nghĩ, An Đức trước kia không phải cũng khốn nạn như vậy?
Mặc dùchuyệnSách Nhị gia trước kia từng làm khốn nạn hơn, nhưng, y đều lựa chọn tính quên đi.
Sách Thiệu đang ngồi ở trên quầy bar nhìn Donald thử pha một loại mới rượu, vừa quay đầu, lại phát hiện một đứa bé ngồi ghế bên cạnh. Sách Thiệu nhìn nó một cái, tiếp tục nhìn Donald, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nơi này là quán bar, sao có thể có thằng bé đi vào?
Y quay đầu nhìnđứa bé kia, trắng trắng mềm mềm, da mịn thịt mềm, một đôi mắt to ngập nước nhìn y, muốnbao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu, Sách Thiệu nhìn nó một hồi, cảm thấy hơi quen mắt, đang nghĩ ngợi, đứa nhỏ đột nhiên mở miệng, “Thưa cậu.”
Sách Thiệu mê mang một chút, có chút không xác định hỏi, “Con, Diệp Tiểu Miêu?” Kêu xong tên này, Sách Thiệu liền hối hận, đặc biệt muốn đi đánh chị dâu không biết có vấn đề ở đâu kia một cái, đặt chothằng bé đáng yêu cái tên như vậy.
Sách Thiệu theo tay nó nhìn lại, phát hiện một vị thủ hạ trung thànhkhông thể trung thành hơn củaSách Trí, Đặng Đằng. Cậu ta hướng tới Sách Thiệu gật gật đầu, “Nhị thiếu.”
Sách Thiệu hướng Donald ra hiệu một cái, kêu hắn pha ly tượu choĐặng Đằng, sau đó mới mở miệng hỏi, “Sao anh mang theo Diệp Tiểu Miêu tới đây? Sách Trí biết không?”
Diệp Tiểu Miêu mở to mắt nhìn Donald pha ly rượu cocktail màu sắc diễm lệ, sau đó nhu thuận nói, “Ba ba nói có việc muốn thảo luận với ba ba, kêu chú Đặng dẫn con ra ngoài dạo.”
Sách Thiệu trầm mặc một tý, ý thức được “Ba ba” trong miệng Diệp Tiểu Miêu là hai người, không phải một người tâm thần phân liệt. Sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Đặng Đằng, “Hai người tản bộ từ vùng ngoại thành đến đây?”
Đặng Đằng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Đại thiếu nói đêm nay ngài ấy cùng ngài Diệp nói chuyện thâu đêm, không thời gian dỗcậu chủ ngủ, cho nên đểcậu chủ ngủ ở đâyđêm nay, sáng sớm ngày mai ngài ấy sẽ đích thân tới đón cậu chủ đếntrường học mới.”
Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng, trong lòng nghĩ, Sách Trí Lão Hồ Ly này, nhất định là sợ Diệp Tiểu Miêu ở nhà không cẩn thậnnhìn thấy tình cảnh gì không thích hợp thiếu nhi mới đưa đến chỗ y, nhưng chỗ này của y xa hoa truỵ lạc, người tạp vô cùng, đối đứa bé mà nói lại càng không tốt. Sách Thiệu cẩn thận nghĩ nghĩ, quyết định kêuĐặng Đằng mang thằng bé về, kết quả ngẫng đầu, phát hiện Đặng Đằng đã không thấy bóng dáng, trên bàn chỉ còn lại một ly rượu rỗng.
Diệp Tiểu Miêu đối với ly rượu rỗng kia, cũng sắp chảy nước miếng, nó ngẩng đầu, chăm chú nhìn Sách Thiệu, “Cậu, con có thể uống không?”
Sách Thiệu nhéo nhéo mặt nó, ngẩng đầu bảo Donald lấy cho nó ly coca, thấy Diệp Tiểu Miêu cắn cắn ống hút chuyên tâm uống. Sách Thiệu híp mắt nhìn nó, nửa ngày đột nhiên hỏi, “Con trước kia sống với ai?”
Diệp Tiểu Miêu ngẩng đầu nhìn y, nghĩ nghĩ, trả lời, “Sư phụ. Ông ấy nhặt con về, dạy con làm saolấy đồ vật này nọ từ chỗ người khác, học không được thìsẽăn đòn.”
Sách Thiệu gạt tóc mái trên trán cho nó, y luôn luôn tự nhận là không tim không phổi, cho tới bây giờ chưa từng có lòng trắc ẩn với ai, nhưng nhìn thấy đứa bé này, ycũng không khỏi mềm lòng. Lúc nhỏ, sau khi cha mẹ y qua đời, hai anh em ăn cơm cũng thành vấn đề, có một lần y rốt cục nhịn không được, trộm của bạn học năm đồng tiền mua đồ ăn vặt ăn.
Năm đồng tiền khi đó có thể mua được không ít đồ ăn vặt, y ăn chút, lại để lại một phần choSách Trí, vui vẻ phấn khích về nhà, lại bị Sách Trí ấnxuống đất đánh, y nhớ rõ lúc ấy Sách Trí nghiến răng nghiến lợi nói với mình, “Em không cha không mẹ không có nghĩa là đứa bé lang thang không ai dạy dỗ, em muốn cái gì, anh sau này đều sẽ nghĩ cáchkiếm cho em, nhưng emkhông được trộm, không được học cái xấu.”
Sau nàySách Trí đã rời khỏi quê nhà, một mìnhra ngoài dốc sức làm. Cũng như lời anh nói, anh tìm mọi cách kiếm tiềm để có thể cung cấpcho Sách Thiệu tất cả. Sách Thiệu cho tới bây giờ cũng không biết mấy năm nay một mình anh bên ngoài trải qua thế nào, nhưng người đàn ông kia, cho tới bây giờ cũng chưa từng uất ức y chút nào.
Sách Thiệu chầm chậm cúi đầu, đối Diệp Tiểu Miêu nói, “Sau này con muốn gì cũng sẽ có người cho con, nhưng, con phải nhớ kỹ cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Diệp Tiểu Miêu, con phải nhớ kỹ, con không phải đứa bé không người dạy dỗ.”
Sách Nhị gia suốt đường đi cứ líu lo không ngớt như nói lao(nói nhiều như người bệnh ho lao)với An Đức, đè cửa xe lòng đầy căm phẫn, “Sách Trí anh ấy nuông chiều vợ thật sự là không vừa, anh cũng không biết anh ta trước kia hung với tôi bao nhiêu, lúc trước sao không thấy anh ấy thương tôi như vậy.”
An Đức cười nhìn Sách Thiệu, mặc dù y nói như vậy, nhưng ở trong lòng y rõ ràng nhất đến tột cùng Sách Trí đối với y thế nào. An Đức vươn tay vỗ vỗ Sách Thiệu, mỉm cười nói tiếp: “Đàn ông tốt đều là yêu thương vợ, em sau này có thể cảm nhận được.”
Sách Thiệu trầm mặc ba giây, quay đầu nhìn hằm hằm An Đức, “Anh nói ai là vợ?”
An Đức cười lắc lắc đầu, “Anh nói anh, chưa nói em.”
Lúc xe ngừng lại ở cửa quán bar, điện thoại của An Đức đột nhiên vang lên, An Đức nhìn thoáng qua điện thoại, nhíu nhíu mày. Sách Thiệu thực mẫn cảm chộp lại được biểu tình này của anh, cười nhạo nói: “Sao thế, là tình nhân cũ gọi tới? mặc dù tôi không hề để ý, nhưng An đại thiếu tôi không thể không nhắc nhở anh, là anh nói muốn bắt đầu thử, nếu còn cùng người khác dây dưa không rõ cũng không thế nào tốt.”
An Đức cầm điện thoại thực đang do dự một chút, bên kia điện thoại thật không phải là tình nhân cũ gì, chính là bạn trước kia thường cùng anh chơi đùa, nói đến cùng nhau chơi đùa, không chỉ là chơi đơn giản như vậy, trước kia anh không chỗ nào kiêng dè, thỉnh thoảng cùng mấy công tử nhà giàu này lăn lộn làm bậy, nhưng anh bây giờ có Sách Thiệu, không bao giờ muốn cùng đám bạn nhậu này lôi kéo liên hệ gì nữa, nhưng anh giờ phút này nếu không nghe điện thoại, dường như có vẻ có hơi quá mức chột dạ.
An Đức nhìn thoáng qua nụ cười mang theo ý tứ rất sâu của Sách Thiệu, sau đó bấm nhận nghe, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam, “An đại thiếu, nghe nói cậu gần đây tìm được một mỹ nhân, thì quên tôi người bạn cũ này sao?”
Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng nhìn An Đức, muốn xem anh thật muốn trả lời thế nào, An Đức cầm tay y, nói vào điện thoại, “Anh đêm nay nếu có rảnh tôi mời anh uống rượu, thuận tiện giới thiệu vị kia của tôi cho anh.”
“Vị kia?” Đối phương hình như ngẩn người.
An Đức gật đầu, “Ân, vị kia. Được rồi, buổi tối gặp.” Nói xong thì cúp điện thoại.
Sách Thiệu ngẩng đầu nhìn An Đức một cái, sau đó đẩy cửa xe, xuống xe. An Đức cũng xuống xe theo, đi theo phía sau Sách Thiệu, lên lầu.
Sách Thiệu người này xem ra vô cùng cảm xúc hóa, nhưng thật ra chỉ cần bạn hiểu rõ tính cách của y thì sẽ phát hiện y kỳ thật là một người đặc biệt dễ dàng thỏa mãn, rất dễ dụ, mà An Đức hiện tại thấu hiểu điểm này.
Sách Thiệu trở về phòng sau đó thay áo sơmi quần dài còn có giày boot lóng lánh ban ngày Diệp Thần chọn cho y, lắc lư xuống lầu, lúc đi đến quầy bar đột nhiên dừng lại, nói với Donald: “Buổi tối An thiếu có bạn đến, lấy mấy chai rượu ngon giữ lại ra.” Nói xong, xoay người đi đến bàn thường ngồi của mình ở góc.
An Đức đi theo phía sau y, lời y vừa mới nói cũng nghe được vào tai, không khỏi giương lên khóe môi, nhìn bóng lưng y, ý cười tràn đầy.
Người này đang thích ứng tất cả giữa bọn họ.
Một lát sau An Đức tiếp điện thoại ra cửa, Sách Thiệu vểnh chân tựa vào trên ghế sa lon, nhìn thấy An Đức mang theo một người đàn ông đi vào, đến bàn chỗ Sách Thiệu ngồi.
Sách Thiệu ngửa đầu nhìn người đó, khẽ cười cười, An Đức tự nhiên kéo bờ vai y qua, nói nói với người đàn ông, “Đây chính là vị kia của tôi, kêu Alex.” Sau đó quay đầu nói với Sách Thiệu nói: “Đây là một người anh em của anh, kêu Chung Lãng.”
Sách Thiệu hơi hơi nhếch khóe môi, “Xin chào.”
Ánh mắt của ngườiđàn ông không e dè đánh giá Sách Thiệu, nửa ngày đột nhiên nở nụ cười, “Tôi nói làm sao gần đây cậu ổn định như vậy, bên người có mỹ nhân như thế, đương nhiên người bình thường đều vào không mắt được.”
Cái kiểu ánh mắt trắng trợn, Sách Thiệu từng thấy nhiều lắm, yung dung thản nhiên chớp mắt một cái, ý cười bên môi như có như không, tới gần bên tai An Đức thấp giọng nói, “Tôi đi lấy rượu, các anh chậm rãi nói chuyện.”
Sách Thiệu đứng dậy, đi qua trước mặt hai người, quần bó sát người, phác họa ra đường nét, làm cho cái tên đàn ông Chung Lãng kia nhìn mãi. Hắn xoay đầu, hướng về phía An Đức cười xấu xa, “Bọn họ nói cậu tìm được một MB, xem như bảo bối, tôivẫn không tin, loại người như cậu, khi nào thì cùng người khác ăn nằm lần thứ hai, càng đừng nói nuôi một MB, bây giờ xem ra, thật sự là không sai, bộ dạng xinh đẹp như vậy, mấy ngôi sao trước kia của cậuđều chưa hẳn có tư sắc này. Lúc nào chơi đã rồi, giới thiệu cho tôi?”
Sắc mặt An Đức đột nhiên liền trầm xuống, căng thẳng một hồi, anh đột nhiên cười mở miệng, “Anh đây đã sai lầm rồi, hiện tại cũng không phải là tôi nuôi em ấy, là em ấy nuôi tôi, tôi cả người đều ở nhà em ấy, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải dựa vào em ấy đấy.”
Chung Lãng ngẩn người, nửa ngày mới cười rộ lên, “Không ngờ cậu cả cách chơi cũng đổi mới. Tôi vẫn không tin, ai có bản lĩnh bao dưỡngAn đại thiếu cậu.”
An Đức cười lắc đầu, giương mắt nhìn Sách Thiệu bưng một chai rượu đi tới đặt lên bàn, hướng tới An Đức tỏ ý, “Các anh uống đi, anhtiếp bạn anh đitừ từ trò chuyện, tôi sẽ không quấy rầy.” Nói xong, xoay người muốn đi, liếc cũng chưa liếcChung Lãng một cái.
An Đức vừa muốn gật đầu, Chung Lãng bên cạnh đột nhiên vươn tay qua, kéo cổ tay Sách Thiệu, cười khẽ, “Nếu là người củaAn thiếu, thì ngồi xuống cùng nhau chơi đùa đi?”
Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn hắn, chầm chậm tràn ra nụ cười, cũng không giãy dụa, cũng không đáp ứng, chỉ là quay đầu nhìn An Đức, một bộ dạng tự anhxem xử lý đi. Sắc mặt An Đức đã rất rõ ràng rét lạnh xuống, anh trầm giọng mở miệng, “Chung Lãng, buông tay.”
Chung Lãng ngẩn người, bọn họ cùng nhau chơi, người của đối phương sờ một cái, nháo một chút, cũng xem như không nhìn thấy, đây vẫn là lần đầu tiên An Đức biểu hiện bất mãn rõ ràng ra mặt như vậy, Chung Lãng bình thường lăn lộn nữa không tiếc, nhưng dù sao vẫn không muốn chọc giận An gia, ngượng ngùng buông tay.
Sách Thiệu cười khẽ, đột nhiên trở lại hơi cúi người khẽ hôn lên mặt An Đức một cái, sau đó xoay người đi đến quầy bar. Chỉ có An Đức nghe thấy y vừa mới khe khẽ nói nói bên tai mình, “Sau này anhhỗn độn cùng người như thế nữa, thì cách Sách Nhị gia của anh xa một chút.”
Sách Nhị gia không phải lần đầu tiên bị người gây rối, trước kia gặp phải chuyện thế này, nếu bộ dạng đối phương không vừa mắt cười cười cho qua, nếu bộ dạng đối phương cònhợp mắt, thì lên giường, giải sầu một chút là được rồi. Nhưng lần này, y chỉ cần nghĩ tới, người ban nãy vừa nhìn cũng không phải người tốt gìlà bạn củaAn Đức, thì không tự giác nghĩ, An Đức trước kia không phải cũng khốn nạn như vậy?
Mặc dùchuyệnSách Nhị gia trước kia từng làm khốn nạn hơn, nhưng, y đều lựa chọn tính quên đi.
Sách Thiệu đang ngồi ở trên quầy bar nhìn Donald thử pha một loại mới rượu, vừa quay đầu, lại phát hiện một đứa bé ngồi ghế bên cạnh. Sách Thiệu nhìn nó một cái, tiếp tục nhìn Donald, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nơi này là quán bar, sao có thể có thằng bé đi vào?
Y quay đầu nhìnđứa bé kia, trắng trắng mềm mềm, da mịn thịt mềm, một đôi mắt to ngập nước nhìn y, muốnbao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu, Sách Thiệu nhìn nó một hồi, cảm thấy hơi quen mắt, đang nghĩ ngợi, đứa nhỏ đột nhiên mở miệng, “Thưa cậu.”
Sách Thiệu mê mang một chút, có chút không xác định hỏi, “Con, Diệp Tiểu Miêu?” Kêu xong tên này, Sách Thiệu liền hối hận, đặc biệt muốn đi đánh chị dâu không biết có vấn đề ở đâu kia một cái, đặt chothằng bé đáng yêu cái tên như vậy.
Sách Thiệu theo tay nó nhìn lại, phát hiện một vị thủ hạ trung thànhkhông thể trung thành hơn củaSách Trí, Đặng Đằng. Cậu ta hướng tới Sách Thiệu gật gật đầu, “Nhị thiếu.”
Sách Thiệu hướng Donald ra hiệu một cái, kêu hắn pha ly tượu choĐặng Đằng, sau đó mới mở miệng hỏi, “Sao anh mang theo Diệp Tiểu Miêu tới đây? Sách Trí biết không?”
Diệp Tiểu Miêu mở to mắt nhìn Donald pha ly rượu cocktail màu sắc diễm lệ, sau đó nhu thuận nói, “Ba ba nói có việc muốn thảo luận với ba ba, kêu chú Đặng dẫn con ra ngoài dạo.”
Sách Thiệu trầm mặc một tý, ý thức được “Ba ba” trong miệng Diệp Tiểu Miêu là hai người, không phải một người tâm thần phân liệt. Sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Đặng Đằng, “Hai người tản bộ từ vùng ngoại thành đến đây?”
Đặng Đằng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Đại thiếu nói đêm nay ngài ấy cùng ngài Diệp nói chuyện thâu đêm, không thời gian dỗcậu chủ ngủ, cho nên đểcậu chủ ngủ ở đâyđêm nay, sáng sớm ngày mai ngài ấy sẽ đích thân tới đón cậu chủ đếntrường học mới.”
Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng, trong lòng nghĩ, Sách Trí Lão Hồ Ly này, nhất định là sợ Diệp Tiểu Miêu ở nhà không cẩn thậnnhìn thấy tình cảnh gì không thích hợp thiếu nhi mới đưa đến chỗ y, nhưng chỗ này của y xa hoa truỵ lạc, người tạp vô cùng, đối đứa bé mà nói lại càng không tốt. Sách Thiệu cẩn thận nghĩ nghĩ, quyết định kêuĐặng Đằng mang thằng bé về, kết quả ngẫng đầu, phát hiện Đặng Đằng đã không thấy bóng dáng, trên bàn chỉ còn lại một ly rượu rỗng.
Diệp Tiểu Miêu đối với ly rượu rỗng kia, cũng sắp chảy nước miếng, nó ngẩng đầu, chăm chú nhìn Sách Thiệu, “Cậu, con có thể uống không?”
Sách Thiệu nhéo nhéo mặt nó, ngẩng đầu bảo Donald lấy cho nó ly coca, thấy Diệp Tiểu Miêu cắn cắn ống hút chuyên tâm uống. Sách Thiệu híp mắt nhìn nó, nửa ngày đột nhiên hỏi, “Con trước kia sống với ai?”
Diệp Tiểu Miêu ngẩng đầu nhìn y, nghĩ nghĩ, trả lời, “Sư phụ. Ông ấy nhặt con về, dạy con làm saolấy đồ vật này nọ từ chỗ người khác, học không được thìsẽăn đòn.”
Sách Thiệu gạt tóc mái trên trán cho nó, y luôn luôn tự nhận là không tim không phổi, cho tới bây giờ chưa từng có lòng trắc ẩn với ai, nhưng nhìn thấy đứa bé này, ycũng không khỏi mềm lòng. Lúc nhỏ, sau khi cha mẹ y qua đời, hai anh em ăn cơm cũng thành vấn đề, có một lần y rốt cục nhịn không được, trộm của bạn học năm đồng tiền mua đồ ăn vặt ăn.
Năm đồng tiền khi đó có thể mua được không ít đồ ăn vặt, y ăn chút, lại để lại một phần choSách Trí, vui vẻ phấn khích về nhà, lại bị Sách Trí ấnxuống đất đánh, y nhớ rõ lúc ấy Sách Trí nghiến răng nghiến lợi nói với mình, “Em không cha không mẹ không có nghĩa là đứa bé lang thang không ai dạy dỗ, em muốn cái gì, anh sau này đều sẽ nghĩ cáchkiếm cho em, nhưng emkhông được trộm, không được học cái xấu.”
Sau nàySách Trí đã rời khỏi quê nhà, một mìnhra ngoài dốc sức làm. Cũng như lời anh nói, anh tìm mọi cách kiếm tiềm để có thể cung cấpcho Sách Thiệu tất cả. Sách Thiệu cho tới bây giờ cũng không biết mấy năm nay một mình anh bên ngoài trải qua thế nào, nhưng người đàn ông kia, cho tới bây giờ cũng chưa từng uất ức y chút nào.
Sách Thiệu chầm chậm cúi đầu, đối Diệp Tiểu Miêu nói, “Sau này con muốn gì cũng sẽ có người cho con, nhưng, con phải nhớ kỹ cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Diệp Tiểu Miêu, con phải nhớ kỹ, con không phải đứa bé không người dạy dỗ.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sách Nhị gia suốt đường đi cứ líu lo không ngớt như nói lao(nói nhiều như người bệnh ho lao)với An Đức, đè cửa xe lòng đầy căm phẫn, “Sách Trí anh ấy nuông chiều vợ thật sự là không vừa, anh cũng không biết anh ta trước kia hung với tôi bao nhiêu, lúc trước sao không thấy anh ấy thương tôi như vậy.”
An Đức cười nhìn Sách Thiệu, mặc dù y nói như vậy, nhưng ở trong lòng y rõ ràng nhất đến tột cùng Sách Trí đối với y thế nào. An Đức vươn tay vỗ vỗ Sách Thiệu, mỉm cười nói tiếp: “Đàn ông tốt đều là yêu thương vợ, em sau này có thể cảm nhận được.”
Sách Thiệu trầm mặc ba giây, quay đầu nhìn hằm hằm An Đức, “Anh nói ai là vợ?”
An Đức cười lắc lắc đầu, “Anh nói anh, chưa nói em.”
Lúc xe ngừng lại ở cửa quán bar, điện thoại của An Đức đột nhiên vang lên, An Đức nhìn thoáng qua điện thoại, nhíu nhíu mày. Sách Thiệu thực mẫn cảm chộp lại được biểu tình này của anh, cười nhạo nói: “Sao thế, là tình nhân cũ gọi tới? mặc dù tôi không hề để ý, nhưng An đại thiếu tôi không thể không nhắc nhở anh, là anh nói muốn bắt đầu thử, nếu còn cùng người khác dây dưa không rõ cũng không thế nào tốt.”
An Đức cầm điện thoại thực đang do dự một chút, bên kia điện thoại thật không phải là tình nhân cũ gì, chính là bạn trước kia thường cùng anh chơi đùa, nói đến cùng nhau chơi đùa, không chỉ là chơi đơn giản như vậy, trước kia anh không chỗ nào kiêng dè, thỉnh thoảng cùng mấy công tử nhà giàu này lăn lộn làm bậy, nhưng anh bây giờ có Sách Thiệu, không bao giờ muốn cùng đám bạn nhậu này lôi kéo liên hệ gì nữa, nhưng anh giờ phút này nếu không nghe điện thoại, dường như có vẻ có hơi quá mức chột dạ.
An Đức nhìn thoáng qua nụ cười mang theo ý tứ rất sâu của Sách Thiệu, sau đó bấm nhận nghe, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam, “An đại thiếu, nghe nói cậu gần đây tìm được một mỹ nhân, thì quên tôi người bạn cũ này sao?”
Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng nhìn An Đức, muốn xem anh thật muốn trả lời thế nào, An Đức cầm tay y, nói vào điện thoại, “Anh đêm nay nếu có rảnh tôi mời anh uống rượu, thuận tiện giới thiệu vị kia của tôi cho anh.”
“Vị kia?” Đối phương hình như ngẩn người.
An Đức gật đầu, “Ân, vị kia. Được rồi, buổi tối gặp.” Nói xong thì cúp điện thoại.
Sách Thiệu ngẩng đầu nhìn An Đức một cái, sau đó đẩy cửa xe, xuống xe. An Đức cũng xuống xe theo, đi theo phía sau Sách Thiệu, lên lầu.
Sách Thiệu người này xem ra vô cùng cảm xúc hóa, nhưng thật ra chỉ cần bạn hiểu rõ tính cách của y thì sẽ phát hiện y kỳ thật là một người đặc biệt dễ dàng thỏa mãn, rất dễ dụ, mà An Đức hiện tại thấu hiểu điểm này.
Sách Thiệu trở về phòng sau đó thay áo sơmi quần dài còn có giày boot lóng lánh ban ngày Diệp Thần chọn cho y, lắc lư xuống lầu, lúc đi đến quầy bar đột nhiên dừng lại, nói với Donald: “Buổi tối An thiếu có bạn đến, lấy mấy chai rượu ngon giữ lại ra.” Nói xong, xoay người đi đến bàn thường ngồi của mình ở góc.
An Đức đi theo phía sau y, lời y vừa mới nói cũng nghe được vào tai, không khỏi giương lên khóe môi, nhìn bóng lưng y, ý cười tràn đầy.
Người này đang thích ứng tất cả giữa bọn họ.
Một lát sau An Đức tiếp điện thoại ra cửa, Sách Thiệu vểnh chân tựa vào trên ghế sa lon, nhìn thấy An Đức mang theo một người đàn ông đi vào, đến bàn chỗ Sách Thiệu ngồi.
Sách Thiệu ngửa đầu nhìn người đó, khẽ cười cười, An Đức tự nhiên kéo bờ vai y qua, nói nói với người đàn ông, “Đây chính là vị kia của tôi, kêu Alex.” Sau đó quay đầu nói với Sách Thiệu nói: “Đây là một người anh em của anh, kêu Chung Lãng.”
Sách Thiệu hơi hơi nhếch khóe môi, “Xin chào.”
Ánh mắt của ngườiđàn ông không e dè đánh giá Sách Thiệu, nửa ngày đột nhiên nở nụ cười, “Tôi nói làm sao gần đây cậu ổn định như vậy, bên người có mỹ nhân như thế, đương nhiên người bình thường đều vào không mắt được.”
Cái kiểu ánh mắt trắng trợn, Sách Thiệu từng thấy nhiều lắm, yung dung thản nhiên chớp mắt một cái, ý cười bên môi như có như không, tới gần bên tai An Đức thấp giọng nói, “Tôi đi lấy rượu, các anh chậm rãi nói chuyện.”
Sách Thiệu đứng dậy, đi qua trước mặt hai người, quần bó sát người, phác họa ra đường nét, làm cho cái tên đàn ông Chung Lãng kia nhìn mãi. Hắn xoay đầu, hướng về phía An Đức cười xấu xa, “Bọn họ nói cậu tìm được một MB, xem như bảo bối, tôivẫn không tin, loại người như cậu, khi nào thì cùng người khác ăn nằm lần thứ hai, càng đừng nói nuôi một MB, bây giờ xem ra, thật sự là không sai, bộ dạng xinh đẹp như vậy, mấy ngôi sao trước kia của cậuđều chưa hẳn có tư sắc này. Lúc nào chơi đã rồi, giới thiệu cho tôi?”
Sắc mặt An Đức đột nhiên liền trầm xuống, căng thẳng một hồi, anh đột nhiên cười mở miệng, “Anh đây đã sai lầm rồi, hiện tại cũng không phải là tôi nuôi em ấy, là em ấy nuôi tôi, tôi cả người đều ở nhà em ấy, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải dựa vào em ấy đấy.”
Chung Lãng ngẩn người, nửa ngày mới cười rộ lên, “Không ngờ cậu cả cách chơi cũng đổi mới. Tôi vẫn không tin, ai có bản lĩnh bao dưỡngAn đại thiếu cậu.”
An Đức cười lắc đầu, giương mắt nhìn Sách Thiệu bưng một chai rượu đi tới đặt lên bàn, hướng tới An Đức tỏ ý, “Các anh uống đi, anhtiếp bạn anh đitừ từ trò chuyện, tôi sẽ không quấy rầy.” Nói xong, xoay người muốn đi, liếc cũng chưa liếcChung Lãng một cái.
An Đức vừa muốn gật đầu, Chung Lãng bên cạnh đột nhiên vươn tay qua, kéo cổ tay Sách Thiệu, cười khẽ, “Nếu là người củaAn thiếu, thì ngồi xuống cùng nhau chơi đùa đi?”
Sách Thiệu nghiêng đầu nhìn hắn, chầm chậm tràn ra nụ cười, cũng không giãy dụa, cũng không đáp ứng, chỉ là quay đầu nhìn An Đức, một bộ dạng tự anhxem xử lý đi. Sắc mặt An Đức đã rất rõ ràng rét lạnh xuống, anh trầm giọng mở miệng, “Chung Lãng, buông tay.”
Chung Lãng ngẩn người, bọn họ cùng nhau chơi, người của đối phương sờ một cái, nháo một chút, cũng xem như không nhìn thấy, đây vẫn là lần đầu tiên An Đức biểu hiện bất mãn rõ ràng ra mặt như vậy, Chung Lãng bình thường lăn lộn nữa không tiếc, nhưng dù sao vẫn không muốn chọc giận An gia, ngượng ngùng buông tay.
Sách Thiệu cười khẽ, đột nhiên trở lại hơi cúi người khẽ hôn lên mặt An Đức một cái, sau đó xoay người đi đến quầy bar. Chỉ có An Đức nghe thấy y vừa mới khe khẽ nói nói bên tai mình, “Sau này anhhỗn độn cùng người như thế nữa, thì cách Sách Nhị gia của anh xa một chút.”
Sách Nhị gia không phải lần đầu tiên bị người gây rối, trước kia gặp phải chuyện thế này, nếu bộ dạng đối phương không vừa mắt cười cười cho qua, nếu bộ dạng đối phương cònhợp mắt, thì lên giường, giải sầu một chút là được rồi. Nhưng lần này, y chỉ cần nghĩ tới, người ban nãy vừa nhìn cũng không phải người tốt gìlà bạn củaAn Đức, thì không tự giác nghĩ, An Đức trước kia không phải cũng khốn nạn như vậy?
Mặc dùchuyệnSách Nhị gia trước kia từng làm khốn nạn hơn, nhưng, y đều lựa chọn tính quên đi.
Sách Thiệu đang ngồi ở trên quầy bar nhìn Donald thử pha một loại mới rượu, vừa quay đầu, lại phát hiện một đứa bé ngồi ghế bên cạnh. Sách Thiệu nhìn nó một cái, tiếp tục nhìn Donald, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nơi này là quán bar, sao có thể có thằng bé đi vào?
Y quay đầu nhìnđứa bé kia, trắng trắng mềm mềm, da mịn thịt mềm, một đôi mắt to ngập nước nhìn y, muốnbao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu, Sách Thiệu nhìn nó một hồi, cảm thấy hơi quen mắt, đang nghĩ ngợi, đứa nhỏ đột nhiên mở miệng, “Thưa cậu.”
Sách Thiệu mê mang một chút, có chút không xác định hỏi, “Con, Diệp Tiểu Miêu?” Kêu xong tên này, Sách Thiệu liền hối hận, đặc biệt muốn đi đánh chị dâu không biết có vấn đề ở đâu kia một cái, đặt chothằng bé đáng yêu cái tên như vậy.
Sách Thiệu theo tay nó nhìn lại, phát hiện một vị thủ hạ trung thànhkhông thể trung thành hơn củaSách Trí, Đặng Đằng. Cậu ta hướng tới Sách Thiệu gật gật đầu, “Nhị thiếu.”
Sách Thiệu hướng Donald ra hiệu một cái, kêu hắn pha ly tượu choĐặng Đằng, sau đó mới mở miệng hỏi, “Sao anh mang theo Diệp Tiểu Miêu tới đây? Sách Trí biết không?”
Diệp Tiểu Miêu mở to mắt nhìn Donald pha ly rượu cocktail màu sắc diễm lệ, sau đó nhu thuận nói, “Ba ba nói có việc muốn thảo luận với ba ba, kêu chú Đặng dẫn con ra ngoài dạo.”
Sách Thiệu trầm mặc một tý, ý thức được “Ba ba” trong miệng Diệp Tiểu Miêu là hai người, không phải một người tâm thần phân liệt. Sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Đặng Đằng, “Hai người tản bộ từ vùng ngoại thành đến đây?”
Đặng Đằng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Đại thiếu nói đêm nay ngài ấy cùng ngài Diệp nói chuyện thâu đêm, không thời gian dỗcậu chủ ngủ, cho nên đểcậu chủ ngủ ở đâyđêm nay, sáng sớm ngày mai ngài ấy sẽ đích thân tới đón cậu chủ đếntrường học mới.”
Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng, trong lòng nghĩ, Sách Trí Lão Hồ Ly này, nhất định là sợ Diệp Tiểu Miêu ở nhà không cẩn thậnnhìn thấy tình cảnh gì không thích hợp thiếu nhi mới đưa đến chỗ y, nhưng chỗ này của y xa hoa truỵ lạc, người tạp vô cùng, đối đứa bé mà nói lại càng không tốt. Sách Thiệu cẩn thận nghĩ nghĩ, quyết định kêuĐặng Đằng mang thằng bé về, kết quả ngẫng đầu, phát hiện Đặng Đằng đã không thấy bóng dáng, trên bàn chỉ còn lại một ly rượu rỗng.
Diệp Tiểu Miêu đối với ly rượu rỗng kia, cũng sắp chảy nước miếng, nó ngẩng đầu, chăm chú nhìn Sách Thiệu, “Cậu, con có thể uống không?”
Sách Thiệu nhéo nhéo mặt nó, ngẩng đầu bảo Donald lấy cho nó ly coca, thấy Diệp Tiểu Miêu cắn cắn ống hút chuyên tâm uống. Sách Thiệu híp mắt nhìn nó, nửa ngày đột nhiên hỏi, “Con trước kia sống với ai?”
Diệp Tiểu Miêu ngẩng đầu nhìn y, nghĩ nghĩ, trả lời, “Sư phụ. Ông ấy nhặt con về, dạy con làm saolấy đồ vật này nọ từ chỗ người khác, học không được thìsẽăn đòn.”
Sách Thiệu gạt tóc mái trên trán cho nó, y luôn luôn tự nhận là không tim không phổi, cho tới bây giờ chưa từng có lòng trắc ẩn với ai, nhưng nhìn thấy đứa bé này, ycũng không khỏi mềm lòng. Lúc nhỏ, sau khi cha mẹ y qua đời, hai anh em ăn cơm cũng thành vấn đề, có một lần y rốt cục nhịn không được, trộm của bạn học năm đồng tiền mua đồ ăn vặt ăn.
Năm đồng tiền khi đó có thể mua được không ít đồ ăn vặt, y ăn chút, lại để lại một phần choSách Trí, vui vẻ phấn khích về nhà, lại bị Sách Trí ấnxuống đất đánh, y nhớ rõ lúc ấy Sách Trí nghiến răng nghiến lợi nói với mình, “Em không cha không mẹ không có nghĩa là đứa bé lang thang không ai dạy dỗ, em muốn cái gì, anh sau này đều sẽ nghĩ cáchkiếm cho em, nhưng emkhông được trộm, không được học cái xấu.”
Sau nàySách Trí đã rời khỏi quê nhà, một mìnhra ngoài dốc sức làm. Cũng như lời anh nói, anh tìm mọi cách kiếm tiềm để có thể cung cấpcho Sách Thiệu tất cả. Sách Thiệu cho tới bây giờ cũng không biết mấy năm nay một mình anh bên ngoài trải qua thế nào, nhưng người đàn ông kia, cho tới bây giờ cũng chưa từng uất ức y chút nào.
Sách Thiệu chầm chậm cúi đầu, đối Diệp Tiểu Miêu nói, “Sau này con muốn gì cũng sẽ có người cho con, nhưng, con phải nhớ kỹ cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Diệp Tiểu Miêu, con phải nhớ kỹ, con không phải đứa bé không người dạy dỗ.”