Chỗ trường học Diệp Tiểu Miêu rất thuận lợi làm xong, Diệp Tiểu Miêu là một đứa trẻ nhu thuận đáng yêu, trừ bỏ tên có chút làm cho người ta ngoài ý, tuổi tương đối nhỏ, nhưng thoạt nhìn lanh lợi thông minh, hết sức lấy lòng người.
Anh em hai người để Diệp Tiểu Miêu ở trường học còn có chút không yên lòng, đi dạo một vòng lớn quanh trường học, tỉ mỉ khảo sát tình hình trường học một chút, cuối cùng bị bảo vệ nhìn chằm chằm, uyển chuyển mời ra khỏi trường.
Sau khi đi ra trường học, lên xe, anh em hai người đều không khỏi trầm mặc. Bọn họ ở trong sân trường dạo mấy vòng, đều không tự giác mà nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, chuyện trước kia chỉ có hai người bọn họ sống dựa vào nhau.
Sách Trí lớn hơn Sách Thiệu năm tuổi. Khi đó, còn có cái gọi là trường mẫu giáo, ngay trong sân phía trước trường tiểu học, một loạt nhà trệt, xem như một sự chuyển giao cho đứa bé sắp học lớp một. Lúc nghỉ giải lao, Sách Trí từ trên lầu thò đầu ra, là có thể nhìn thấy Sách Thiệu không tim không phổi cùng các bạn nhỏ chơi đùa cầu trượt, đĩa quay trong sân.
Có một ngày sắp tới giờ tan học, Sách Trí ở trên lầu đột nhiên nghe thấy trong sân trước truyền đến tiếng khóc của con nít, anh thò đầu ra phát hiện Sách Thiệu đang lăn lộn khóc trong sân, đòi mẹ tới đón mua ăn vặt cho mình.
Khi đó cha mẹ còn, trong nhà không tính là nghèo, nhưng cũng không phải quá giàu có, không thỏa mãn được Sách Thiệu tham ăn. Mẹ không biết làm sao, chỉ có thể nhắm vào mông Sách Thiệu hung hăng đánh hai cái, kết quả Sách Thiệu khóc kịch liệt hơn. Sách Trí lặng lẽ rút về đầu, trong lòng âm thầm nghĩ, sau này nhất định làm bộ như không biết Sách Thiệu.
Sau đó Sách Thiệu lên lớp một, mặc dù tham ăn như trước, nhưng thoạt nhìn lại ngoan ngoãn đáng yêu hơn nhiều. Mới vừa khai giảng không lâu thì làm lớp trưởng, trên cánh tay đeo hai vạch, nhóm đầu tiên vào đội thiếu niên tiền phong, giáo viên trong trường đều thích y, làm Sách Trí đi học sáu năm chưa từng làm cán sự không còn mặt mũi. Có một lần, trong lớp mở họp lớp, giáo viên đột nhiên nói, “Hôm nay thầy muốn khen ngợi bạn học Sách Trí lớp ta một chút…”
Sách Trí ngẩn người, trên mặt tràn ra vui sướng, lại nghe giáo viên nói tiếp, “Em trai của em, Sách Thiệu. Người ta mới lên lớp một tiểu học, đã hiểu biết hơn lớp sáu các em nhiều. Ở trong trường học, mặc kệ thấy giáo viên nào, chắc chắn sẽ chào hỏi giáo viên, các em bây giờ nhìn thấy giáo viên, hận chân không thể dài hơn ẩn núp đi.”
Sách Trí gục đầu xuống, kinh hỉ hoàn toàn không có. Nhưng xét đến cùng, anh vẫn là tự hào thay Sách Thiệu, anh từ nhỏ chỉ biết, Sách Thiệu em trai anh không phải một đứa trẻ bình thường, tương lai nhất định sẽ có triển vọng lớn.
Đến sau này, anh lên trung học cấp 2, cha mẹ anh ngoài ý muốn chết, còn Sách Thiệu học tiểu học quả thực chết lặng, Sách Trí vào lúc đó, rốt cục ý thức được, anh bây giờ là chỗ dựa duy nhất của Sách Thiệu, anh phải đảm đương trách nhiệm của mình, anh phải bảo vệ tốt em trai mình.
Anh từ tuổi thiếu niên ở ngoài dốc sức làm, nghĩ tất cả biện pháp, nhận hết đau khổ, cũng chưa từng nói qua một lần. Lại không nghĩ rằng, anh cuối cùng không thể bảo vệ tốt em trai mình. Anh có thể cho y toàn bộ ở mặt vật chất, nhưng chung quy không thể cho y một người yêu hoàn mỹ.
Sách Trí nghiêng đầu, nhìn Sách Thiệu thật lâu, Sách Thiệu lơ đãng xoay đầu vừa lúc đối tầm mắt anh, có chút nghi hoặc. Sách Trí trầm mặc một hồi, đột nhiên đưa tay từ trên người Sách Thiệu lấy ra một điếu thuốc đặt trên môi, xoay đầu lại nhìn ngoài cửa xe. Anh bây giờ không hề mong đợi em trai mình có triển vọng xuất chúng gì, anh chỉ hi vọng, y có thể hạnh phúc.
Thế nhưng cái từ này quá nặng, anh không thể giúp y thực hiện.
Sách Trí dù sao cũng có chuyện bận rộn của mình, nhưng lại muốn đưa đón Diệp Thần, vì thế mỗi ngày chuyện đón Diệp Tiểu Miêu tan học về nhà liền thành nhiệm vụ của Sách Thiệu một không biết lái xe, hai không muốn ra đường này.
Chẳng qua trải qua việc ở chung như vậy, quan hệ của người cậu Sách Thiệu này, cùng bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu cháu trai họ ngoại của y càng ngày càng tốt. Bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu cũng thoát khỏi cảnh giác cùng dè dặt lúc ban đầu, càng lộ ra giống một đứa bé, cũng càng lộ ra Sách Thiệu như một đứa bé. Rất nhiều lần nó như thường lệ đều bị Sách Trí từ trong nhà đưa ra ngoài, đẩy tới nhà cậu nó, sau đó cùng cậu nó và cậu chen chúc trên một cái giường.
Sách Thiệu đôi khi hận đến nghiến răng, Sách Trí anh bên kia một đại trạch như thế, chứa không nổi một thằng bé sáu tuổi sao, thế nào cũng phải qua đây chen chúc cái phòng nhỏ rách nát của y, hai người bọn họ cần cuộc sống riêng, chẳng lẽ y cùng An Đức cũng không cần sao? Sách Thiệu y là một người dục vọng tràn lan, cũng không phải thanh tâm quả dục.
Tình huống này liên tục kéo dài một tháng, rốt cục có một ngày, An Đức đột nhiên nói với Sách Thiệu, “Anh đều giải quyết xong mấy việc trong tay rồi, đổi mấy ngày nghỉ, chúng ta về quê sớm đi?”
Sách Thiệu cắn môi suy tư một hồi, cảm thấy cũng tốt. Y đã thật lâu cũng chưa về, hơn nữa, đây là một cơ hội tốt thoát khỏi bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu, qua cuộc sống hai người. Vì thế y vui vẻ phấn khích thu dọn đồ đạc, đêm đó đặt ngay vé máy bay ngày hôm sau.
Trấn Vân Dĩ một thị trấn nhỏ ở Đông Bắc, nơi đó cách sân bay S thị gần nhất cũng phải ba bốn giờ. Hai người ngồi máy bay hai tiếng rưỡi, cuối cùng tới S thị, trời đã tối đen rồi, Sách Thiệu đứng ở cửa sân bay ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, quay đầu lại cười cười với An Đức, “Đêm nay chúng ta cứ ở đây đi, ngày mai dẫn anh đi dạo nội thành, ngày mốt lại trở về.”
An Đức kéo hành lý của hai người, hoàn toàn không có dị nghị, “Được.”
Hai người đón xe thẳng đến nội thành, Sách Thiệu tựa vào chỗ ngồi phía sau, dường như cảm thấy hơi mệt, uể oải nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên cong khóe môi, kéo kéo cánh tay An Đức, chỉ chỉ ngoài cửa sổ xe, “Mau nhìn bên ngoài, tuyết rơi.”
An Đức thuận theo nhìn ra ngoài cửa xe, nhiều bông tuyết phân tán lắc rắc bay xuống, dưới ánh sáng ven đường, dường như chớp sáng. Chỉ chỉ chốc lát, bên ngoài chính là một mảng trắng chói mắt. An Đức không phải chưa từng thấy tuyết, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy tuyết Đông Bắc, rơi rõ ràng như thế, say sưa đầm đìa như thế.
Mới là tháng mười một, hai người vẫn chỉ mặc áo khoác trên người. Lúc xuống xe, An Đức nhìn Sách Thiệu một cái, đưa tay kéo bàn tay lạnh lẽo như trong dự đoán của y, ngay cả sắc mặt hình như cũng hơi tái nhợt, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh, dường như lóe tia sáng. Trên một đường này, Sách Thiệu gần như hết sức im lặng, nhưng nhìn qua tâm tình cũng không tệ lắm.
Có lẽ là cận hương tình khiếp (chỉ rời xa quê nhà nhiều năm, không thông tin tức, một khi trở về, càng gần quê nhà, tâm tình càng không bình tĩnh, lo sợ quê nhà xảy ra chuyện gì bất hạnh. Dùng để hình dung tâm tình phức tạp của người xa quê khi về quê hương.), mà càng đến gần nơi y trưởng thành, y càng chân thật.
Tuyết trên trời hình như càng rơi càng lớn, Sách Thiệu nhưng dường như cũng không có cảm giác được hàn ý, vẫn đứng ở trong tuyết. Bông tuyết rơi trên đầu y, sau đó tan. Y ngưỡng mặt lên, để tuyết lạnh lẽo rơi trên mặt.
An Đức cười nhìn y, cái gì cũng không nói. Kéo tay y, thật tính cách cùng y đứng ở trong tuyết như hai bệnh nhân tâm thần.
Không biết qua bao lâu, Sách Thiệu rốt cục kéo kéo tay An Đức, “Chúng ta vào đi thôi.”
Hai người vào khách sạn, dưới ánh mắt có chút không hiểu của đối phương đặt một phòng, phòng tình nhân.
Trong phòng ấm áp, tuyết trên đầu Sách Thiệu trực tiếp chảy xuống tan thành nước, ánh mắt dưới hơi nóng bốc hơi cũng gần như bịt kín một tầng hơi nước. Y bị An Đức ném thẳng vào phòng tắm, tắm một dòng nước ấm áp, qua quýt vây một cái khăn tắm trên người thì chuồn ra. An Đức thay y xoa xoa tóc, ấn ngã xuống giường, phủ mền lên. Bản thân vào phòng tắm.
Chờ lúc An Đức đi ra, Sách Thiệu đã thay áo ngủ, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc. An Đức từ phía sau y lấy điếu thuốc qua, dụi tắt, nhẹ giọng nói, “Anh hai em cũng cai thuốc rồi, em sau này cũng ít hút đi.”
Sách Thiệu thế nhưng không có kháng nghị, y gật gật đầu, một lát sau đột nhiên như lầm bầm lầu bầu than thở một câu, “Thật ra sau khi gặp anh, thuốc thật sự hút ít hơn nhiều.” An Đức im lặng đứng ở phía sau y, không nói gì.
Khách sạn nằm ngay một con đường khá sầm uất của S thị, theo cửa sổ nhìn xuống, có thể nhìn thấy dòng xe cộ lui tới trên đường, trong bông tuyết tung bay, cả thành phố đều có vẻ vô cùng an tĩnh.
Sách Thiệu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “An Đức, anh trước kia đã tới Đông Bắc chưa?”
An Đức lắc lắc đầu, “Không có.”
Sách Thiệu chỉ chỉ ngoài cửa sổ, cười mở miệng, “Kỳ thật tuyết như vậy căn bản đều không coi vào đâu. Lúc nhỏ, quê nhà hàng năm tuyết đều sẽ rơi rất lớn rất dầy, cái loại tuyết này mới làm cho anh cảm thấy được, mùa đông chân chân chính chính đến rồi. Bọn tôi có thiệt nhiều trò chơi đặc biệt chơi đùa trong đất tuyết. Chẳng qua khi đó Sách Trí thích nhất dẫn tôi phóng xe trượt tuyết.”
Sách Thiệu hơi hơi nhắm mắt, dường như là đang nhớ lại, “Anh ấy không biết từ đâu có được mấy tấm ván gỗ vỡ, ghép thành một cái xe trượt tuyết. Sau đó dẫn tôi đi leo núi, tìm một sườn dốc, hai người chen trên xe trượt tuyết, từ phía trên trợt xuống, sau đó tức khắc liền đâm vào đống tuyết phía dưới, té thành một đống. Có đôi khi trượt được một nửa, thì từ trên xe trượt tuyết ngã xuống, cả người cùng xe trượt giống như ngồi trượt trực tiếp ở tuyết, khi về nhà quần đều ướt đẫm.” Dừng một chút y còn nói thêm, “Nhưng từ sau khi Sách Trí rời khỏi quê nhà tôi cũng không chơi nữa.”
“Vậy lần này trở về, hai người chúng ta sẽ đi chơi?” giọng điệu An Đức mang theo chút chút thắc mắc.
Sách Thiệu cười khẽ, “Anh tưởng mình là đứa bé sao?” Y gục đầu xuống hình như là nghĩ nghĩ, sau đó mới lên tiếng, “Thôi đi, bây giờ tuyết còn rơi quá mỏng, căn bản không có cách chơi, hơn nữa, đi đâu tìm xe trượt tuyết cho anh.” Y rũ mi mắt xuống, dường như có chút mất mát.
An Đức không an ủi, chỉ là vươn tay, từ phía sau ôm y. Sách Thiệu tựa hờ vào người An Đức, vươn tay tùy ý vẽ lên cửa sổ kết sương. Nửa ngày, y đột nhiên mở miệng, “An Đức, nếu tương lai có một ngày anh quyết định ra đi, nhất định phải nói cho tôi biết trước. Chúng ta cũng không phải con nít, hảo tụ hảo tán, nhưng, nếu anh dám không nói tiếng nào vứt bỏ tôi, anh nhất định sẽ biết hậu quả.”
An Đức xiết chặt cánh tay, ghé vào bên tai Sách Thiệu, “Giữa hai người chúng ta, chỉ có em là người có tư cách đi.”
Sách Thiệu khẽ hừ một tiếng không nói gì. An Đức từ từ cắn vành tai Sách Thiệu, tay lướt qua ở trên người y, cởi nút thắt áo ngủ, sau đó ôm cả Sách Thiệu, ngã xuống giường.
Chỗ trường học Diệp Tiểu Miêu rất thuận lợi làm xong, Diệp Tiểu Miêu là một đứa trẻ nhu thuận đáng yêu, trừ bỏ tên có chút làm cho người ta ngoài ý, tuổi tương đối nhỏ, nhưng thoạt nhìn lanh lợi thông minh, hết sức lấy lòng người.
Anh em hai người để Diệp Tiểu Miêu ở trường học còn có chút không yên lòng, đi dạo một vòng lớn quanh trường học, tỉ mỉ khảo sát tình hình trường học một chút, cuối cùng bị bảo vệ nhìn chằm chằm, uyển chuyển mời ra khỏi trường.
Sau khi đi ra trường học, lên xe, anh em hai người đều không khỏi trầm mặc. Bọn họ ở trong sân trường dạo mấy vòng, đều không tự giác mà nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, chuyện trước kia chỉ có hai người bọn họ sống dựa vào nhau.
Sách Trí lớn hơn Sách Thiệu năm tuổi. Khi đó, còn có cái gọi là trường mẫu giáo, ngay trong sân phía trước trường tiểu học, một loạt nhà trệt, xem như một sự chuyển giao cho đứa bé sắp học lớp một. Lúc nghỉ giải lao, Sách Trí từ trên lầu thò đầu ra, là có thể nhìn thấy Sách Thiệu không tim không phổi cùng các bạn nhỏ chơi đùa cầu trượt, đĩa quay trong sân.
Có một ngày sắp tới giờ tan học, Sách Trí ở trên lầu đột nhiên nghe thấy trong sân trước truyền đến tiếng khóc của con nít, anh thò đầu ra phát hiện Sách Thiệu đang lăn lộn khóc trong sân, đòi mẹ tới đón mua ăn vặt cho mình.
Khi đó cha mẹ còn, trong nhà không tính là nghèo, nhưng cũng không phải quá giàu có, không thỏa mãn được Sách Thiệu tham ăn. Mẹ không biết làm sao, chỉ có thể nhắm vào mông Sách Thiệu hung hăng đánh hai cái, kết quả Sách Thiệu khóc kịch liệt hơn. Sách Trí lặng lẽ rút về đầu, trong lòng âm thầm nghĩ, sau này nhất định làm bộ như không biết Sách Thiệu.
Sau đó Sách Thiệu lên lớp một, mặc dù tham ăn như trước, nhưng thoạt nhìn lại ngoan ngoãn đáng yêu hơn nhiều. Mới vừa khai giảng không lâu thì làm lớp trưởng, trên cánh tay đeo hai vạch, nhóm đầu tiên vào đội thiếu niên tiền phong, giáo viên trong trường đều thích y, làm Sách Trí đi học sáu năm chưa từng làm cán sự không còn mặt mũi. Có một lần, trong lớp mở họp lớp, giáo viên đột nhiên nói, “Hôm nay thầy muốn khen ngợi bạn học Sách Trí lớp ta một chút…”
Sách Trí ngẩn người, trên mặt tràn ra vui sướng, lại nghe giáo viên nói tiếp, “Em trai của em, Sách Thiệu. Người ta mới lên lớp một tiểu học, đã hiểu biết hơn lớp sáu các em nhiều. Ở trong trường học, mặc kệ thấy giáo viên nào, chắc chắn sẽ chào hỏi giáo viên, các em bây giờ nhìn thấy giáo viên, hận chân không thể dài hơn ẩn núp đi.”
Sách Trí gục đầu xuống, kinh hỉ hoàn toàn không có. Nhưng xét đến cùng, anh vẫn là tự hào thay Sách Thiệu, anh từ nhỏ chỉ biết, Sách Thiệu em trai anh không phải một đứa trẻ bình thường, tương lai nhất định sẽ có triển vọng lớn.
Đến sau này, anh lên trung học cấp , cha mẹ anh ngoài ý muốn chết, còn Sách Thiệu học tiểu học quả thực chết lặng, Sách Trí vào lúc đó, rốt cục ý thức được, anh bây giờ là chỗ dựa duy nhất của Sách Thiệu, anh phải đảm đương trách nhiệm của mình, anh phải bảo vệ tốt em trai mình.
Anh từ tuổi thiếu niên ở ngoài dốc sức làm, nghĩ tất cả biện pháp, nhận hết đau khổ, cũng chưa từng nói qua một lần. Lại không nghĩ rằng, anh cuối cùng không thể bảo vệ tốt em trai mình. Anh có thể cho y toàn bộ ở mặt vật chất, nhưng chung quy không thể cho y một người yêu hoàn mỹ.
Sách Trí nghiêng đầu, nhìn Sách Thiệu thật lâu, Sách Thiệu lơ đãng xoay đầu vừa lúc đối tầm mắt anh, có chút nghi hoặc. Sách Trí trầm mặc một hồi, đột nhiên đưa tay từ trên người Sách Thiệu lấy ra một điếu thuốc đặt trên môi, xoay đầu lại nhìn ngoài cửa xe. Anh bây giờ không hề mong đợi em trai mình có triển vọng xuất chúng gì, anh chỉ hi vọng, y có thể hạnh phúc.
Thế nhưng cái từ này quá nặng, anh không thể giúp y thực hiện.
Sách Trí dù sao cũng có chuyện bận rộn của mình, nhưng lại muốn đưa đón Diệp Thần, vì thế mỗi ngày chuyện đón Diệp Tiểu Miêu tan học về nhà liền thành nhiệm vụ của Sách Thiệu một không biết lái xe, hai không muốn ra đường này.
Chẳng qua trải qua việc ở chung như vậy, quan hệ của người cậu Sách Thiệu này, cùng bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu cháu trai họ ngoại của y càng ngày càng tốt. Bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu cũng thoát khỏi cảnh giác cùng dè dặt lúc ban đầu, càng lộ ra giống một đứa bé, cũng càng lộ ra Sách Thiệu như một đứa bé. Rất nhiều lần nó như thường lệ đều bị Sách Trí từ trong nhà đưa ra ngoài, đẩy tới nhà cậu nó, sau đó cùng cậu nó và cậu chen chúc trên một cái giường.
Sách Thiệu đôi khi hận đến nghiến răng, Sách Trí anh bên kia một đại trạch như thế, chứa không nổi một thằng bé sáu tuổi sao, thế nào cũng phải qua đây chen chúc cái phòng nhỏ rách nát của y, hai người bọn họ cần cuộc sống riêng, chẳng lẽ y cùng An Đức cũng không cần sao? Sách Thiệu y là một người dục vọng tràn lan, cũng không phải thanh tâm quả dục.
Tình huống này liên tục kéo dài một tháng, rốt cục có một ngày, An Đức đột nhiên nói với Sách Thiệu, “Anh đều giải quyết xong mấy việc trong tay rồi, đổi mấy ngày nghỉ, chúng ta về quê sớm đi?”
Sách Thiệu cắn môi suy tư một hồi, cảm thấy cũng tốt. Y đã thật lâu cũng chưa về, hơn nữa, đây là một cơ hội tốt thoát khỏi bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu, qua cuộc sống hai người. Vì thế y vui vẻ phấn khích thu dọn đồ đạc, đêm đó đặt ngay vé máy bay ngày hôm sau.
Trấn Vân Dĩ một thị trấn nhỏ ở Đông Bắc, nơi đó cách sân bay S thị gần nhất cũng phải ba bốn giờ. Hai người ngồi máy bay hai tiếng rưỡi, cuối cùng tới S thị, trời đã tối đen rồi, Sách Thiệu đứng ở cửa sân bay ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, quay đầu lại cười cười với An Đức, “Đêm nay chúng ta cứ ở đây đi, ngày mai dẫn anh đi dạo nội thành, ngày mốt lại trở về.”
An Đức kéo hành lý của hai người, hoàn toàn không có dị nghị, “Được.”
Hai người đón xe thẳng đến nội thành, Sách Thiệu tựa vào chỗ ngồi phía sau, dường như cảm thấy hơi mệt, uể oải nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên cong khóe môi, kéo kéo cánh tay An Đức, chỉ chỉ ngoài cửa sổ xe, “Mau nhìn bên ngoài, tuyết rơi.”
An Đức thuận theo nhìn ra ngoài cửa xe, nhiều bông tuyết phân tán lắc rắc bay xuống, dưới ánh sáng ven đường, dường như chớp sáng. Chỉ chỉ chốc lát, bên ngoài chính là một mảng trắng chói mắt. An Đức không phải chưa từng thấy tuyết, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy tuyết Đông Bắc, rơi rõ ràng như thế, say sưa đầm đìa như thế.
Mới là tháng mười một, hai người vẫn chỉ mặc áo khoác trên người. Lúc xuống xe, An Đức nhìn Sách Thiệu một cái, đưa tay kéo bàn tay lạnh lẽo như trong dự đoán của y, ngay cả sắc mặt hình như cũng hơi tái nhợt, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh, dường như lóe tia sáng. Trên một đường này, Sách Thiệu gần như hết sức im lặng, nhưng nhìn qua tâm tình cũng không tệ lắm.
Có lẽ là cận hương tình khiếp (chỉ rời xa quê nhà nhiều năm, không thông tin tức, một khi trở về, càng gần quê nhà, tâm tình càng không bình tĩnh, lo sợ quê nhà xảy ra chuyện gì bất hạnh. Dùng để hình dung tâm tình phức tạp của người xa quê khi về quê hương.), mà càng đến gần nơi y trưởng thành, y càng chân thật.
Tuyết trên trời hình như càng rơi càng lớn, Sách Thiệu nhưng dường như cũng không có cảm giác được hàn ý, vẫn đứng ở trong tuyết. Bông tuyết rơi trên đầu y, sau đó tan. Y ngưỡng mặt lên, để tuyết lạnh lẽo rơi trên mặt.
An Đức cười nhìn y, cái gì cũng không nói. Kéo tay y, thật tính cách cùng y đứng ở trong tuyết như hai bệnh nhân tâm thần.
Không biết qua bao lâu, Sách Thiệu rốt cục kéo kéo tay An Đức, “Chúng ta vào đi thôi.”
Hai người vào khách sạn, dưới ánh mắt có chút không hiểu của đối phương đặt một phòng, phòng tình nhân.
Trong phòng ấm áp, tuyết trên đầu Sách Thiệu trực tiếp chảy xuống tan thành nước, ánh mắt dưới hơi nóng bốc hơi cũng gần như bịt kín một tầng hơi nước. Y bị An Đức ném thẳng vào phòng tắm, tắm một dòng nước ấm áp, qua quýt vây một cái khăn tắm trên người thì chuồn ra. An Đức thay y xoa xoa tóc, ấn ngã xuống giường, phủ mền lên. Bản thân vào phòng tắm.
Chờ lúc An Đức đi ra, Sách Thiệu đã thay áo ngủ, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc. An Đức từ phía sau y lấy điếu thuốc qua, dụi tắt, nhẹ giọng nói, “Anh hai em cũng cai thuốc rồi, em sau này cũng ít hút đi.”
Sách Thiệu thế nhưng không có kháng nghị, y gật gật đầu, một lát sau đột nhiên như lầm bầm lầu bầu than thở một câu, “Thật ra sau khi gặp anh, thuốc thật sự hút ít hơn nhiều.” An Đức im lặng đứng ở phía sau y, không nói gì.
Khách sạn nằm ngay một con đường khá sầm uất của S thị, theo cửa sổ nhìn xuống, có thể nhìn thấy dòng xe cộ lui tới trên đường, trong bông tuyết tung bay, cả thành phố đều có vẻ vô cùng an tĩnh.
Sách Thiệu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “An Đức, anh trước kia đã tới Đông Bắc chưa?”
An Đức lắc lắc đầu, “Không có.”
Sách Thiệu chỉ chỉ ngoài cửa sổ, cười mở miệng, “Kỳ thật tuyết như vậy căn bản đều không coi vào đâu. Lúc nhỏ, quê nhà hàng năm tuyết đều sẽ rơi rất lớn rất dầy, cái loại tuyết này mới làm cho anh cảm thấy được, mùa đông chân chân chính chính đến rồi. Bọn tôi có thiệt nhiều trò chơi đặc biệt chơi đùa trong đất tuyết. Chẳng qua khi đó Sách Trí thích nhất dẫn tôi phóng xe trượt tuyết.”
Sách Thiệu hơi hơi nhắm mắt, dường như là đang nhớ lại, “Anh ấy không biết từ đâu có được mấy tấm ván gỗ vỡ, ghép thành một cái xe trượt tuyết. Sau đó dẫn tôi đi leo núi, tìm một sườn dốc, hai người chen trên xe trượt tuyết, từ phía trên trợt xuống, sau đó tức khắc liền đâm vào đống tuyết phía dưới, té thành một đống. Có đôi khi trượt được một nửa, thì từ trên xe trượt tuyết ngã xuống, cả người cùng xe trượt giống như ngồi trượt trực tiếp ở tuyết, khi về nhà quần đều ướt đẫm.” Dừng một chút y còn nói thêm, “Nhưng từ sau khi Sách Trí rời khỏi quê nhà tôi cũng không chơi nữa.”
“Vậy lần này trở về, hai người chúng ta sẽ đi chơi?” giọng điệu An Đức mang theo chút chút thắc mắc.
Sách Thiệu cười khẽ, “Anh tưởng mình là đứa bé sao?” Y gục đầu xuống hình như là nghĩ nghĩ, sau đó mới lên tiếng, “Thôi đi, bây giờ tuyết còn rơi quá mỏng, căn bản không có cách chơi, hơn nữa, đi đâu tìm xe trượt tuyết cho anh.” Y rũ mi mắt xuống, dường như có chút mất mát.
An Đức không an ủi, chỉ là vươn tay, từ phía sau ôm y. Sách Thiệu tựa hờ vào người An Đức, vươn tay tùy ý vẽ lên cửa sổ kết sương. Nửa ngày, y đột nhiên mở miệng, “An Đức, nếu tương lai có một ngày anh quyết định ra đi, nhất định phải nói cho tôi biết trước. Chúng ta cũng không phải con nít, hảo tụ hảo tán, nhưng, nếu anh dám không nói tiếng nào vứt bỏ tôi, anh nhất định sẽ biết hậu quả.”
An Đức xiết chặt cánh tay, ghé vào bên tai Sách Thiệu, “Giữa hai người chúng ta, chỉ có em là người có tư cách đi.”
Sách Thiệu khẽ hừ một tiếng không nói gì. An Đức từ từ cắn vành tai Sách Thiệu, tay lướt qua ở trên người y, cởi nút thắt áo ngủ, sau đó ôm cả Sách Thiệu, ngã xuống giường.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chỗ trường học Diệp Tiểu Miêu rất thuận lợi làm xong, Diệp Tiểu Miêu là một đứa trẻ nhu thuận đáng yêu, trừ bỏ tên có chút làm cho người ta ngoài ý, tuổi tương đối nhỏ, nhưng thoạt nhìn lanh lợi thông minh, hết sức lấy lòng người.
Anh em hai người để Diệp Tiểu Miêu ở trường học còn có chút không yên lòng, đi dạo một vòng lớn quanh trường học, tỉ mỉ khảo sát tình hình trường học một chút, cuối cùng bị bảo vệ nhìn chằm chằm, uyển chuyển mời ra khỏi trường.
Sau khi đi ra trường học, lên xe, anh em hai người đều không khỏi trầm mặc. Bọn họ ở trong sân trường dạo mấy vòng, đều không tự giác mà nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, chuyện trước kia chỉ có hai người bọn họ sống dựa vào nhau.
Sách Trí lớn hơn Sách Thiệu năm tuổi. Khi đó, còn có cái gọi là trường mẫu giáo, ngay trong sân phía trước trường tiểu học, một loạt nhà trệt, xem như một sự chuyển giao cho đứa bé sắp học lớp một. Lúc nghỉ giải lao, Sách Trí từ trên lầu thò đầu ra, là có thể nhìn thấy Sách Thiệu không tim không phổi cùng các bạn nhỏ chơi đùa cầu trượt, đĩa quay trong sân.
Có một ngày sắp tới giờ tan học, Sách Trí ở trên lầu đột nhiên nghe thấy trong sân trước truyền đến tiếng khóc của con nít, anh thò đầu ra phát hiện Sách Thiệu đang lăn lộn khóc trong sân, đòi mẹ tới đón mua ăn vặt cho mình.
Khi đó cha mẹ còn, trong nhà không tính là nghèo, nhưng cũng không phải quá giàu có, không thỏa mãn được Sách Thiệu tham ăn. Mẹ không biết làm sao, chỉ có thể nhắm vào mông Sách Thiệu hung hăng đánh hai cái, kết quả Sách Thiệu khóc kịch liệt hơn. Sách Trí lặng lẽ rút về đầu, trong lòng âm thầm nghĩ, sau này nhất định làm bộ như không biết Sách Thiệu.
Sau đó Sách Thiệu lên lớp một, mặc dù tham ăn như trước, nhưng thoạt nhìn lại ngoan ngoãn đáng yêu hơn nhiều. Mới vừa khai giảng không lâu thì làm lớp trưởng, trên cánh tay đeo hai vạch, nhóm đầu tiên vào đội thiếu niên tiền phong, giáo viên trong trường đều thích y, làm Sách Trí đi học sáu năm chưa từng làm cán sự không còn mặt mũi. Có một lần, trong lớp mở họp lớp, giáo viên đột nhiên nói, “Hôm nay thầy muốn khen ngợi bạn học Sách Trí lớp ta một chút…”
Sách Trí ngẩn người, trên mặt tràn ra vui sướng, lại nghe giáo viên nói tiếp, “Em trai của em, Sách Thiệu. Người ta mới lên lớp một tiểu học, đã hiểu biết hơn lớp sáu các em nhiều. Ở trong trường học, mặc kệ thấy giáo viên nào, chắc chắn sẽ chào hỏi giáo viên, các em bây giờ nhìn thấy giáo viên, hận chân không thể dài hơn ẩn núp đi.”
Sách Trí gục đầu xuống, kinh hỉ hoàn toàn không có. Nhưng xét đến cùng, anh vẫn là tự hào thay Sách Thiệu, anh từ nhỏ chỉ biết, Sách Thiệu em trai anh không phải một đứa trẻ bình thường, tương lai nhất định sẽ có triển vọng lớn.
Đến sau này, anh lên trung học cấp 2, cha mẹ anh ngoài ý muốn chết, còn Sách Thiệu học tiểu học quả thực chết lặng, Sách Trí vào lúc đó, rốt cục ý thức được, anh bây giờ là chỗ dựa duy nhất của Sách Thiệu, anh phải đảm đương trách nhiệm của mình, anh phải bảo vệ tốt em trai mình.
Anh từ tuổi thiếu niên ở ngoài dốc sức làm, nghĩ tất cả biện pháp, nhận hết đau khổ, cũng chưa từng nói qua một lần. Lại không nghĩ rằng, anh cuối cùng không thể bảo vệ tốt em trai mình. Anh có thể cho y toàn bộ ở mặt vật chất, nhưng chung quy không thể cho y một người yêu hoàn mỹ.
Sách Trí nghiêng đầu, nhìn Sách Thiệu thật lâu, Sách Thiệu lơ đãng xoay đầu vừa lúc đối tầm mắt anh, có chút nghi hoặc. Sách Trí trầm mặc một hồi, đột nhiên đưa tay từ trên người Sách Thiệu lấy ra một điếu thuốc đặt trên môi, xoay đầu lại nhìn ngoài cửa xe. Anh bây giờ không hề mong đợi em trai mình có triển vọng xuất chúng gì, anh chỉ hi vọng, y có thể hạnh phúc.
Thế nhưng cái từ này quá nặng, anh không thể giúp y thực hiện.
Sách Trí dù sao cũng có chuyện bận rộn của mình, nhưng lại muốn đưa đón Diệp Thần, vì thế mỗi ngày chuyện đón Diệp Tiểu Miêu tan học về nhà liền thành nhiệm vụ của Sách Thiệu một không biết lái xe, hai không muốn ra đường này.
Chẳng qua trải qua việc ở chung như vậy, quan hệ của người cậu Sách Thiệu này, cùng bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu cháu trai họ ngoại của y càng ngày càng tốt. Bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu cũng thoát khỏi cảnh giác cùng dè dặt lúc ban đầu, càng lộ ra giống một đứa bé, cũng càng lộ ra Sách Thiệu như một đứa bé. Rất nhiều lần nó như thường lệ đều bị Sách Trí từ trong nhà đưa ra ngoài, đẩy tới nhà cậu nó, sau đó cùng cậu nó và cậu chen chúc trên một cái giường.
Sách Thiệu đôi khi hận đến nghiến răng, Sách Trí anh bên kia một đại trạch như thế, chứa không nổi một thằng bé sáu tuổi sao, thế nào cũng phải qua đây chen chúc cái phòng nhỏ rách nát của y, hai người bọn họ cần cuộc sống riêng, chẳng lẽ y cùng An Đức cũng không cần sao? Sách Thiệu y là một người dục vọng tràn lan, cũng không phải thanh tâm quả dục.
Tình huống này liên tục kéo dài một tháng, rốt cục có một ngày, An Đức đột nhiên nói với Sách Thiệu, “Anh đều giải quyết xong mấy việc trong tay rồi, đổi mấy ngày nghỉ, chúng ta về quê sớm đi?”
Sách Thiệu cắn môi suy tư một hồi, cảm thấy cũng tốt. Y đã thật lâu cũng chưa về, hơn nữa, đây là một cơ hội tốt thoát khỏi bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu, qua cuộc sống hai người. Vì thế y vui vẻ phấn khích thu dọn đồ đạc, đêm đó đặt ngay vé máy bay ngày hôm sau.
Trấn Vân Dĩ một thị trấn nhỏ ở Đông Bắc, nơi đó cách sân bay S thị gần nhất cũng phải ba bốn giờ. Hai người ngồi máy bay hai tiếng rưỡi, cuối cùng tới S thị, trời đã tối đen rồi, Sách Thiệu đứng ở cửa sân bay ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, quay đầu lại cười cười với An Đức, “Đêm nay chúng ta cứ ở đây đi, ngày mai dẫn anh đi dạo nội thành, ngày mốt lại trở về.”
An Đức kéo hành lý của hai người, hoàn toàn không có dị nghị, “Được.”
Hai người đón xe thẳng đến nội thành, Sách Thiệu tựa vào chỗ ngồi phía sau, dường như cảm thấy hơi mệt, uể oải nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên cong khóe môi, kéo kéo cánh tay An Đức, chỉ chỉ ngoài cửa sổ xe, “Mau nhìn bên ngoài, tuyết rơi.”
An Đức thuận theo nhìn ra ngoài cửa xe, nhiều bông tuyết phân tán lắc rắc bay xuống, dưới ánh sáng ven đường, dường như chớp sáng. Chỉ chỉ chốc lát, bên ngoài chính là một mảng trắng chói mắt. An Đức không phải chưa từng thấy tuyết, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy tuyết Đông Bắc, rơi rõ ràng như thế, say sưa đầm đìa như thế.
Mới là tháng mười một, hai người vẫn chỉ mặc áo khoác trên người. Lúc xuống xe, An Đức nhìn Sách Thiệu một cái, đưa tay kéo bàn tay lạnh lẽo như trong dự đoán của y, ngay cả sắc mặt hình như cũng hơi tái nhợt, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh, dường như lóe tia sáng. Trên một đường này, Sách Thiệu gần như hết sức im lặng, nhưng nhìn qua tâm tình cũng không tệ lắm.
Có lẽ là cận hương tình khiếp (chỉ rời xa quê nhà nhiều năm, không thông tin tức, một khi trở về, càng gần quê nhà, tâm tình càng không bình tĩnh, lo sợ quê nhà xảy ra chuyện gì bất hạnh. Dùng để hình dung tâm tình phức tạp của người xa quê khi về quê hương.), mà càng đến gần nơi y trưởng thành, y càng chân thật.
Tuyết trên trời hình như càng rơi càng lớn, Sách Thiệu nhưng dường như cũng không có cảm giác được hàn ý, vẫn đứng ở trong tuyết. Bông tuyết rơi trên đầu y, sau đó tan. Y ngưỡng mặt lên, để tuyết lạnh lẽo rơi trên mặt.
An Đức cười nhìn y, cái gì cũng không nói. Kéo tay y, thật tính cách cùng y đứng ở trong tuyết như hai bệnh nhân tâm thần.
Không biết qua bao lâu, Sách Thiệu rốt cục kéo kéo tay An Đức, “Chúng ta vào đi thôi.”
Hai người vào khách sạn, dưới ánh mắt có chút không hiểu của đối phương đặt một phòng, phòng tình nhân.
Trong phòng ấm áp, tuyết trên đầu Sách Thiệu trực tiếp chảy xuống tan thành nước, ánh mắt dưới hơi nóng bốc hơi cũng gần như bịt kín một tầng hơi nước. Y bị An Đức ném thẳng vào phòng tắm, tắm một dòng nước ấm áp, qua quýt vây một cái khăn tắm trên người thì chuồn ra. An Đức thay y xoa xoa tóc, ấn ngã xuống giường, phủ mền lên. Bản thân vào phòng tắm.
Chờ lúc An Đức đi ra, Sách Thiệu đã thay áo ngủ, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc. An Đức từ phía sau y lấy điếu thuốc qua, dụi tắt, nhẹ giọng nói, “Anh hai em cũng cai thuốc rồi, em sau này cũng ít hút đi.”
Sách Thiệu thế nhưng không có kháng nghị, y gật gật đầu, một lát sau đột nhiên như lầm bầm lầu bầu than thở một câu, “Thật ra sau khi gặp anh, thuốc thật sự hút ít hơn nhiều.” An Đức im lặng đứng ở phía sau y, không nói gì.
Khách sạn nằm ngay một con đường khá sầm uất của S thị, theo cửa sổ nhìn xuống, có thể nhìn thấy dòng xe cộ lui tới trên đường, trong bông tuyết tung bay, cả thành phố đều có vẻ vô cùng an tĩnh.
Sách Thiệu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “An Đức, anh trước kia đã tới Đông Bắc chưa?”
An Đức lắc lắc đầu, “Không có.”
Sách Thiệu chỉ chỉ ngoài cửa sổ, cười mở miệng, “Kỳ thật tuyết như vậy căn bản đều không coi vào đâu. Lúc nhỏ, quê nhà hàng năm tuyết đều sẽ rơi rất lớn rất dầy, cái loại tuyết này mới làm cho anh cảm thấy được, mùa đông chân chân chính chính đến rồi. Bọn tôi có thiệt nhiều trò chơi đặc biệt chơi đùa trong đất tuyết. Chẳng qua khi đó Sách Trí thích nhất dẫn tôi phóng xe trượt tuyết.”
Sách Thiệu hơi hơi nhắm mắt, dường như là đang nhớ lại, “Anh ấy không biết từ đâu có được mấy tấm ván gỗ vỡ, ghép thành một cái xe trượt tuyết. Sau đó dẫn tôi đi leo núi, tìm một sườn dốc, hai người chen trên xe trượt tuyết, từ phía trên trợt xuống, sau đó tức khắc liền đâm vào đống tuyết phía dưới, té thành một đống. Có đôi khi trượt được một nửa, thì từ trên xe trượt tuyết ngã xuống, cả người cùng xe trượt giống như ngồi trượt trực tiếp ở tuyết, khi về nhà quần đều ướt đẫm.” Dừng một chút y còn nói thêm, “Nhưng từ sau khi Sách Trí rời khỏi quê nhà tôi cũng không chơi nữa.”
“Vậy lần này trở về, hai người chúng ta sẽ đi chơi?” giọng điệu An Đức mang theo chút chút thắc mắc.
Sách Thiệu cười khẽ, “Anh tưởng mình là đứa bé sao?” Y gục đầu xuống hình như là nghĩ nghĩ, sau đó mới lên tiếng, “Thôi đi, bây giờ tuyết còn rơi quá mỏng, căn bản không có cách chơi, hơn nữa, đi đâu tìm xe trượt tuyết cho anh.” Y rũ mi mắt xuống, dường như có chút mất mát.
An Đức không an ủi, chỉ là vươn tay, từ phía sau ôm y. Sách Thiệu tựa hờ vào người An Đức, vươn tay tùy ý vẽ lên cửa sổ kết sương. Nửa ngày, y đột nhiên mở miệng, “An Đức, nếu tương lai có một ngày anh quyết định ra đi, nhất định phải nói cho tôi biết trước. Chúng ta cũng không phải con nít, hảo tụ hảo tán, nhưng, nếu anh dám không nói tiếng nào vứt bỏ tôi, anh nhất định sẽ biết hậu quả.”
An Đức xiết chặt cánh tay, ghé vào bên tai Sách Thiệu, “Giữa hai người chúng ta, chỉ có em là người có tư cách đi.”
Sách Thiệu khẽ hừ một tiếng không nói gì. An Đức từ từ cắn vành tai Sách Thiệu, tay lướt qua ở trên người y, cởi nút thắt áo ngủ, sau đó ôm cả Sách Thiệu, ngã xuống giường.