Sách Thiệu mơ mơ màng màng “Ân” một tiếng, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, y ngồi ngay ngắn nhìn An Đức, “Anh nói cái gì?”
An Đức ôm bờ vai y, nghiêm túc mở miệng, “Anh nói, ngày mai, anh và em cùng nhau về nhà.”
Sách Thiệu mở to hai mắt nhìn An Đức, sau một lúc lâu, y khe khẽ lắc lắc đầu, bình tĩnh trả lời, “En không đi.”
An Đức dường như có hơi giật mình, “Vì sao không đi, quan hệ của chúng ta từng bước từng bước phát triển, anh cũng phải dẫn em về gặp người nhà mình.”
Vì sao không đi? Bản thân Sách Thiệu cũng đang tự hỏi. Xét đến cùng, là khúc mắc của y đang quấy phá. Ngày đó còn trẻ, cũng muốn tình cảm của hai người quang minh chính đại, muốn mọi người chúc phúc, cảm thấy như vậy tình cảm mới lâu dài, mới ổn định. Càng về sau, y mới rõ tình cảm bản thân đã không vững vàng một khi phơi bày, không thể nghi ngờ sẽ bộc lộ toàn bộ bất an trong lòng.
Y không biết tình huống trong nhà An Đức thế nào, nhưng y biết dù cha mẹ tiến bộ cỡ nào, cũng vô pháp chấp nhận con cái mình chọn một con đường như vậy. Phần tình cảm này, bản thân mình đã không thể công khai, có lẽ một ngày nào đó, bọn họ sẽ chia tay, nhưng, y không hi vọng là bây giờ, không hi vọng y vừa mới ỷ lại người trước mắt này, lại phải đối mặt chuyện này.
Cho dù tương lai sớm muộn gì cũng phải đối mặt, y cũng hy vọng có thể chờ thêm nữa, đợi y có thể thích ứng đầy đủ, mặc kệ là cùng một chỗ hay chia tay y đều có thể thản nhiên đối mặt. Bây giờ đối với bọn họ mà nói, phần tình cảm này chỉ là chuyện của hai người họ, mà một khi gặp người nhà anh, thì trở thành chuyện giữa hai gia đình.
Y biết mình sợ đầu sợ đuôi, trốn tránh sự thật. Nhưng, y thà rằng làm như vậy.
Sách Thiệu chống người dậy, nhìn An Đức thật lâu, rốt cục chầm chậm mở miệng, “An Đức, em sẽ không đi, em chưa chuẩn bị tốt tâm lý.”
An Đức nhìn Sách Thiệu, nửa ngày, hơi hơi mỉm cười, “Được, vậy không đi.”
Sách Thiệu ngửa đầu hôn hôn môi An Đức, hơi cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, ghé vào tai anh nói khẽ, “Em muốn cứ như vậy, chỉ hai người chúng ta. Em biết như thế có phần ích kỷ, nhưng em hi vọng anh có thể cho em thời gian.”
An Đức hiểu rõ gật đầu, “Được.” Anh biết y đang lo lắng cái gì, cũng biết trong lòng y đang suy nghĩ gì. Anh dùng thời gian chờ đợi y, cũng sẵn lòng dùng thời gian chầm chậm để y tin tưởng, anh khác người kia. Anh luôn luôn biết mình muốn gì, mà anh muốn, tuyệt đối sẽ không buông tay.
Sách Thiệu hôn nhẹ An Đức, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, năm mới ở đây, không náo nhiệt cũng không có không khí như trong nước, nhưng, y lại cảm thấy an tâm biết bao, bởi vì bên cạnh y là một người tuyệt vời. Y cảm kích An Đức, biết ơn anh xuất hiện ở bên mình, cảm ơn anh sẵn lòng cho mình thời gian, bằng lòng để cho mình từ từ thích ứng.
An Đức ôm chặt Sách Thiệu, nhìn thoáng qua phòng bếp, “Anh mua bánh chẻo rồi, nấu cho em ăn.”
Sách Thiệu lắc lắc đầu, y ôm lấy An Đức, mắt nhìn thời gian, cong môi cười, “Chúng ta đi ngủ đi.”
Hai người ôm nhau vào phòng ngủ, kích tình đi qua, ôm nhau thật lâu. Sách Thiệu rủ mi, lông mi bởi vì dư âm ban nãy vẫn còn đang run rẩy, cả người có vẻ càng thêm thon gầy, được An Đức ôm trọn vào lòng. An Đức cúi đầu nhìn y, siết chặc cánh tay, anh không thể không thừa nhận mình để ý chàng trai trước mắt này biết bao, anh muốn đi cùng y đến cuối con đường, mãi mãi cũng không buông tay.
Sách Thiệu đã buồn ngủ, hiu hiu nhắm mắt lại, An Đức ghé vào tai y khe khẽ mở miệng, “A Thiệu, anh yêu em.”
Sách Thiệu giật giật mí mắt vẫn không mở, chỉ là nhích sâu vào lòng An Đức. An Đức nhìn vẻ mặt ngủ say của y, chầm chậm giương khóe môi.
An Đức sáng sớm đã bị hành hạ trở về công ty, Sách Thiệu đúng lúc không có lớp, hơn nữa sau tình cảm mãnh liệt đêm qua, ổ trong chăn ngủ say sưa, ngay cả nụ hôn rời giường của An Đức cũng không cảm giác được.
Một giấc ngủ thẳng đến trưa, Sách Thiệu mở mắt ra, mặt trời ngày đông đã len vào cửa sổ, chiếu lên người Sách Thiệu. Sách Thiệu tùy ý mặc một cái quần lót, trần trụi bước xuống giường, đống hỗn độn đêm qua sớm được An Đức thu dọn sạch sẽ, cả nhà thoạt nhìn càng thêm ấm áp. Bước lên tấm thảm mềm mại đi vào phòng bếp, mở nắp nồi, cháo bên trong còn lưu lại độ ấm, Sách Thiệu hít hít mũi, lại đóng nắp, định đi rửa mặt, sau đó ăn điểm tâm.
Lúc chuông cửa vang, Sách Thiệu đang đánh răng, y ngậm bàn chải đánh răng, có chút bất mãn đi ra cửa. Khách của cái nhà này, bình thường chỉ có một mình Thẩm Kiệt Thần, tối qua cậu ta gây phiền phức cho mình, bây giờ cái trán vẫn bầm tím, còn mặt mũi qua đây.
Mở cửa ra, Sách Thiệu mơ hồ không rõ mở miệng, “Cậu còn mặt mũi.” Tiếng nói rơi xuống, y mới nhìn rõ, đứng ở cửa là một cô gái trẻ tóc vàng mắt xanh.
Sách Thiệu lặng lẽ lấy bàn chải xuống, sau đó lau bọt kem đánh răng bên môi một cái, theo bản năng dùng tiếng Trung hỏi, “Tiểu thư, cô tìm vị nào?”
Tầm mắt đối phương vẫn ở trên người y, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời y, Sách Thiệu vỗ vỗ đầu mình, y nói tiếng Trung với một cô gái nước ngoài, còn trông chờ người ta trả lời? Đang chuẩn bị dùng tiếng Anh một lần nữa hỏi lại, y nghe thấy đối phương dùng tiếng Trung rành mạch trả lời, “Cậu chính là Alex đi?”
Sách Thiệu trầm mặc ba giây, “Là tôi, cô có việc gì thế?”
Đối phương cong môi cười, thật vui vẻ kéo Sách Thiệu qua ôm một cái, hoàn toàn không để ý đối phương còn trần thân trên, mà trên đó còn lưu lại dấu vết kích tình đêm qua.
Sách Thiệu bị ôm sửng sốt, y có chút không chắc hỏi lại, “Alex cô muốn tìm, chắc chắn là tôi?”
“Đương nhiên chắc, cậu quả nhiên như lời y nói thật là xinh đẹp.” trên mặt đối phương nhiễm ý cười, hoàn toàn không có cái kiểu lúng túng như Sách Thiệu, “Đúng rồi, đã quên giới thiệu, tôi là Julie. Cậu không mời tôi vào sao?”
Sách Thiệu lặng đi một chút, mới nhớ tới bản thân còn ở trần đứng ở cửa nhà, lui về sau một bước, mời đối phương vào, “Tôi muốn hỏi một chút, cô là ai sao lại biết tôi?”
Julie trừng mắt nhìn y, thực tự giác ngồi xuống ghế sa lon, “Tôi là vợ của An.”
Sách Thiệu nhìn người đẹp tóc vàng mắt xanh trước mặt này, nửa ngày mới hồi thần, “Cô nói cái gì?”
Julie không ý thức được bản thân nói gì, nhưng bộ dáng đối phương dường như rất không tin, cô nói thêm, “Tôi và An kết hôn mấy năm rồi, cậu không biết sao?”
Tôi không biết sao? Sách Thiệu mãnh liệt đè xuống lửa giận của mình, y mẹ nó nếu biết còn có thể quấn cùng An Đức sao, tên khốn này, đêm qua còn muốn dẫn y về nhà, dẫn y về làm gì, gặp người vợ đã kết hôn nhiều năm của anh ta sao? Nhìn bộ dáng vui vẻ và hiền lành của cô gái trước mặt, anh ta định để bọn họ hòa bình ở chung sao?
Sách Thiệu vứt bàn chải nắm chặt trong tay xuống, xoay người vọt thẳng vào phòng ngủ, nặng nề đóng cửa phòng lại, vẻ mặt Julie mờ mịt ngồi ở phòng khách, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng mắng chửi của Sách Thiệu, “An Đức, anh tên khốn này, con mẹ nó anh lập tức, lập tức, lăn về cho tôi ngay.”
Sách Thiệu mặc một cái áo thun rộng thùng thình, từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Julie ban nãy kia đã không ở phòng khách, mà ngồi trong phòng bếp, đang ăn cháo An Đức nấu hồi sáng. Sách Thiệu hít một hơi thật sâu, mới kiềm chế bản thân không đi đến lật tung cái bàn, y hung hăng trừng người phụ nữ kia một cái, xoay người đi đến sa lon, nặng nề ngồi xuống.
Nửa giờ sau, truyền đến thanh âm mở cửa, Sách Thiệu quay đầu nhìn thoáng qua, thấy An Đức đi đến, áo khoác cũng chưa cởi, gần như mang theo hơi thở hổn hển chạy đến bên Sách Thiệu, “Sao lại thế này?”
Sách Thiệu chỉ chỉ nhà bếp, “Con mẹ nó anh tự mình nhìn đi.”
An Đức hơi kinh ngạc, đi vào nhà ăn, sau đó thanh âm mang theo ý cười truyền đến, “Julie, cô đã đến rồi.”
Sách Thiệu đột ngột đứng lên, đôi cẩu nam nữ này, còn định ở trước mặt y liếc mắt đưa tình sao? Y đứng ở trước sô pha, còn chưa di chuyển, đã nhìn thấy An Đức dẫn người phụ nữ kia đi vào phòng khách, mời đối phương ngồi xuống sa lon, lại lấy đồ uống, sau đó mới mở miệng, “sao cô tới đây?”
Julie thong thả uống thức uống, cười trả lời, “An nghe nói hai người hôm nay không về, kêu tôi đến thăm.”
Sách Thiệu dựng thẳng tai nghe hai người nói chuyện, nghe đến câu này có chút mê mang, An Đức không phải an vị ở trước mắt sao, vị An kia là ai? Y đầy bụng nghi hoặc, vừa muốn mở miệng, An Đức đưa tay kéo y đến trước sô pha ngồi xuống, “Giới thiệu với em, vị này chính là vợ ba anh, Julie. Julie, em ấy chính là Alex.” Anh đưa tay sờ sờ đầu Sách Thiệu, ánh mắt nhìn về phía y cũng mang theo tình yêu.
Julie gật đầu, “Chúng ta đã giới thiệu với nhau.”
An Đức quay đầu nhìn Sách Thiệu, rất dễ dàng hiểu được cơn tức vừa nãy của Sách Thiệu từ đâu tới, “Xem ra hai người ban nãy giới thiệu không hề chuẩn xác.”
Sách Thiệu cuối cùng biết rõ người phụ nữ trước mắt này là ai, y ban nãy lại vì vị mẹ kế trẻ trung của An Đức ăn một bữa dấm chua lâu năm, cái mặt mo này của y không biết nên để đâu.
Julie hiển nhiên hoàn toàn không nhận biết Sách Thiệu ban nãy hiểu lầm cái gì, chỉ là hơi ngạc nhiên, vừa nãy lúc Sách Thiệu gọi cho An Đức hung dữ như vậy, bây giờ lại thân mật ngồi chung, quả nhiên là người khác nhau hình thức ở chung cũng không giống.
Julie ngồi một hồi thì rời đi, trước khi đi, cô cười cười với Sách Thiệu, “Tôi muốn tiện thể thay mặt An mời cậu đến nhà chúng tôi, có được không?”
Sách Thiệu bởi vì hiểu lầm hồi nãy, vẫn cảm thấy hơi lúng túng, y hơi hơi giương khóe môi, gật gật đầu, “Được.”
Julie cười cười thật vui vẻ, “Vậy tôi đi trước đây, không làm phiền hai người.”
Đóng cửa nhà, Sách Thiệu nhìn ý cười cố nén trên mặt An Đức, đen mặt.
Sách Thiệu mơ mơ màng màng “Ân” một tiếng, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, y ngồi ngay ngắn nhìn An Đức, “Anh nói cái gì?”
An Đức ôm bờ vai y, nghiêm túc mở miệng, “Anh nói, ngày mai, anh và em cùng nhau về nhà.”
Sách Thiệu mở to hai mắt nhìn An Đức, sau một lúc lâu, y khe khẽ lắc lắc đầu, bình tĩnh trả lời, “En không đi.”
An Đức dường như có hơi giật mình, “Vì sao không đi, quan hệ của chúng ta từng bước từng bước phát triển, anh cũng phải dẫn em về gặp người nhà mình.”
Vì sao không đi? Bản thân Sách Thiệu cũng đang tự hỏi. Xét đến cùng, là khúc mắc của y đang quấy phá. Ngày đó còn trẻ, cũng muốn tình cảm của hai người quang minh chính đại, muốn mọi người chúc phúc, cảm thấy như vậy tình cảm mới lâu dài, mới ổn định. Càng về sau, y mới rõ tình cảm bản thân đã không vững vàng một khi phơi bày, không thể nghi ngờ sẽ bộc lộ toàn bộ bất an trong lòng.
Y không biết tình huống trong nhà An Đức thế nào, nhưng y biết dù cha mẹ tiến bộ cỡ nào, cũng vô pháp chấp nhận con cái mình chọn một con đường như vậy. Phần tình cảm này, bản thân mình đã không thể công khai, có lẽ một ngày nào đó, bọn họ sẽ chia tay, nhưng, y không hi vọng là bây giờ, không hi vọng y vừa mới ỷ lại người trước mắt này, lại phải đối mặt chuyện này.
Cho dù tương lai sớm muộn gì cũng phải đối mặt, y cũng hy vọng có thể chờ thêm nữa, đợi y có thể thích ứng đầy đủ, mặc kệ là cùng một chỗ hay chia tay y đều có thể thản nhiên đối mặt. Bây giờ đối với bọn họ mà nói, phần tình cảm này chỉ là chuyện của hai người họ, mà một khi gặp người nhà anh, thì trở thành chuyện giữa hai gia đình.
Y biết mình sợ đầu sợ đuôi, trốn tránh sự thật. Nhưng, y thà rằng làm như vậy.
Sách Thiệu chống người dậy, nhìn An Đức thật lâu, rốt cục chầm chậm mở miệng, “An Đức, em sẽ không đi, em chưa chuẩn bị tốt tâm lý.”
An Đức nhìn Sách Thiệu, nửa ngày, hơi hơi mỉm cười, “Được, vậy không đi.”
Sách Thiệu ngửa đầu hôn hôn môi An Đức, hơi cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, ghé vào tai anh nói khẽ, “Em muốn cứ như vậy, chỉ hai người chúng ta. Em biết như thế có phần ích kỷ, nhưng em hi vọng anh có thể cho em thời gian.”
An Đức hiểu rõ gật đầu, “Được.” Anh biết y đang lo lắng cái gì, cũng biết trong lòng y đang suy nghĩ gì. Anh dùng thời gian chờ đợi y, cũng sẵn lòng dùng thời gian chầm chậm để y tin tưởng, anh khác người kia. Anh luôn luôn biết mình muốn gì, mà anh muốn, tuyệt đối sẽ không buông tay.
Sách Thiệu hôn nhẹ An Đức, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, năm mới ở đây, không náo nhiệt cũng không có không khí như trong nước, nhưng, y lại cảm thấy an tâm biết bao, bởi vì bên cạnh y là một người tuyệt vời. Y cảm kích An Đức, biết ơn anh xuất hiện ở bên mình, cảm ơn anh sẵn lòng cho mình thời gian, bằng lòng để cho mình từ từ thích ứng.
An Đức ôm chặt Sách Thiệu, nhìn thoáng qua phòng bếp, “Anh mua bánh chẻo rồi, nấu cho em ăn.”
Sách Thiệu lắc lắc đầu, y ôm lấy An Đức, mắt nhìn thời gian, cong môi cười, “Chúng ta đi ngủ đi.”
Hai người ôm nhau vào phòng ngủ, kích tình đi qua, ôm nhau thật lâu. Sách Thiệu rủ mi, lông mi bởi vì dư âm ban nãy vẫn còn đang run rẩy, cả người có vẻ càng thêm thon gầy, được An Đức ôm trọn vào lòng. An Đức cúi đầu nhìn y, siết chặc cánh tay, anh không thể không thừa nhận mình để ý chàng trai trước mắt này biết bao, anh muốn đi cùng y đến cuối con đường, mãi mãi cũng không buông tay.
Sách Thiệu đã buồn ngủ, hiu hiu nhắm mắt lại, An Đức ghé vào tai y khe khẽ mở miệng, “A Thiệu, anh yêu em.”
Sách Thiệu giật giật mí mắt vẫn không mở, chỉ là nhích sâu vào lòng An Đức. An Đức nhìn vẻ mặt ngủ say của y, chầm chậm giương khóe môi.
An Đức sáng sớm đã bị hành hạ trở về công ty, Sách Thiệu đúng lúc không có lớp, hơn nữa sau tình cảm mãnh liệt đêm qua, ổ trong chăn ngủ say sưa, ngay cả nụ hôn rời giường của An Đức cũng không cảm giác được.
Một giấc ngủ thẳng đến trưa, Sách Thiệu mở mắt ra, mặt trời ngày đông đã len vào cửa sổ, chiếu lên người Sách Thiệu. Sách Thiệu tùy ý mặc một cái quần lót, trần trụi bước xuống giường, đống hỗn độn đêm qua sớm được An Đức thu dọn sạch sẽ, cả nhà thoạt nhìn càng thêm ấm áp. Bước lên tấm thảm mềm mại đi vào phòng bếp, mở nắp nồi, cháo bên trong còn lưu lại độ ấm, Sách Thiệu hít hít mũi, lại đóng nắp, định đi rửa mặt, sau đó ăn điểm tâm.
Lúc chuông cửa vang, Sách Thiệu đang đánh răng, y ngậm bàn chải đánh răng, có chút bất mãn đi ra cửa. Khách của cái nhà này, bình thường chỉ có một mình Thẩm Kiệt Thần, tối qua cậu ta gây phiền phức cho mình, bây giờ cái trán vẫn bầm tím, còn mặt mũi qua đây.
Mở cửa ra, Sách Thiệu mơ hồ không rõ mở miệng, “Cậu còn mặt mũi.” Tiếng nói rơi xuống, y mới nhìn rõ, đứng ở cửa là một cô gái trẻ tóc vàng mắt xanh.
Sách Thiệu lặng lẽ lấy bàn chải xuống, sau đó lau bọt kem đánh răng bên môi một cái, theo bản năng dùng tiếng Trung hỏi, “Tiểu thư, cô tìm vị nào?”
Tầm mắt đối phương vẫn ở trên người y, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời y, Sách Thiệu vỗ vỗ đầu mình, y nói tiếng Trung với một cô gái nước ngoài, còn trông chờ người ta trả lời? Đang chuẩn bị dùng tiếng Anh một lần nữa hỏi lại, y nghe thấy đối phương dùng tiếng Trung rành mạch trả lời, “Cậu chính là Alex đi?”
Sách Thiệu trầm mặc ba giây, “Là tôi, cô có việc gì thế?”
Đối phương cong môi cười, thật vui vẻ kéo Sách Thiệu qua ôm một cái, hoàn toàn không để ý đối phương còn trần thân trên, mà trên đó còn lưu lại dấu vết kích tình đêm qua.
Sách Thiệu bị ôm sửng sốt, y có chút không chắc hỏi lại, “Alex cô muốn tìm, chắc chắn là tôi?”
“Đương nhiên chắc, cậu quả nhiên như lời y nói thật là xinh đẹp.” trên mặt đối phương nhiễm ý cười, hoàn toàn không có cái kiểu lúng túng như Sách Thiệu, “Đúng rồi, đã quên giới thiệu, tôi là Julie. Cậu không mời tôi vào sao?”
Sách Thiệu lặng đi một chút, mới nhớ tới bản thân còn ở trần đứng ở cửa nhà, lui về sau một bước, mời đối phương vào, “Tôi muốn hỏi một chút, cô là ai sao lại biết tôi?”
Julie trừng mắt nhìn y, thực tự giác ngồi xuống ghế sa lon, “Tôi là vợ của An.”
Sách Thiệu nhìn người đẹp tóc vàng mắt xanh trước mặt này, nửa ngày mới hồi thần, “Cô nói cái gì?”
Julie không ý thức được bản thân nói gì, nhưng bộ dáng đối phương dường như rất không tin, cô nói thêm, “Tôi và An kết hôn mấy năm rồi, cậu không biết sao?”
Tôi không biết sao? Sách Thiệu mãnh liệt đè xuống lửa giận của mình, y mẹ nó nếu biết còn có thể quấn cùng An Đức sao, tên khốn này, đêm qua còn muốn dẫn y về nhà, dẫn y về làm gì, gặp người vợ đã kết hôn nhiều năm của anh ta sao? Nhìn bộ dáng vui vẻ và hiền lành của cô gái trước mặt, anh ta định để bọn họ hòa bình ở chung sao?
Sách Thiệu vứt bàn chải nắm chặt trong tay xuống, xoay người vọt thẳng vào phòng ngủ, nặng nề đóng cửa phòng lại, vẻ mặt Julie mờ mịt ngồi ở phòng khách, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng mắng chửi của Sách Thiệu, “An Đức, anh tên khốn này, con mẹ nó anh lập tức, lập tức, lăn về cho tôi ngay.”
Sách Thiệu mặc một cái áo thun rộng thùng thình, từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Julie ban nãy kia đã không ở phòng khách, mà ngồi trong phòng bếp, đang ăn cháo An Đức nấu hồi sáng. Sách Thiệu hít một hơi thật sâu, mới kiềm chế bản thân không đi đến lật tung cái bàn, y hung hăng trừng người phụ nữ kia một cái, xoay người đi đến sa lon, nặng nề ngồi xuống.
Nửa giờ sau, truyền đến thanh âm mở cửa, Sách Thiệu quay đầu nhìn thoáng qua, thấy An Đức đi đến, áo khoác cũng chưa cởi, gần như mang theo hơi thở hổn hển chạy đến bên Sách Thiệu, “Sao lại thế này?”
Sách Thiệu chỉ chỉ nhà bếp, “Con mẹ nó anh tự mình nhìn đi.”
An Đức hơi kinh ngạc, đi vào nhà ăn, sau đó thanh âm mang theo ý cười truyền đến, “Julie, cô đã đến rồi.”
Sách Thiệu đột ngột đứng lên, đôi cẩu nam nữ này, còn định ở trước mặt y liếc mắt đưa tình sao? Y đứng ở trước sô pha, còn chưa di chuyển, đã nhìn thấy An Đức dẫn người phụ nữ kia đi vào phòng khách, mời đối phương ngồi xuống sa lon, lại lấy đồ uống, sau đó mới mở miệng, “sao cô tới đây?”
Julie thong thả uống thức uống, cười trả lời, “An nghe nói hai người hôm nay không về, kêu tôi đến thăm.”
Sách Thiệu dựng thẳng tai nghe hai người nói chuyện, nghe đến câu này có chút mê mang, An Đức không phải an vị ở trước mắt sao, vị An kia là ai? Y đầy bụng nghi hoặc, vừa muốn mở miệng, An Đức đưa tay kéo y đến trước sô pha ngồi xuống, “Giới thiệu với em, vị này chính là vợ ba anh, Julie. Julie, em ấy chính là Alex.” Anh đưa tay sờ sờ đầu Sách Thiệu, ánh mắt nhìn về phía y cũng mang theo tình yêu.
Julie gật đầu, “Chúng ta đã giới thiệu với nhau.”
An Đức quay đầu nhìn Sách Thiệu, rất dễ dàng hiểu được cơn tức vừa nãy của Sách Thiệu từ đâu tới, “Xem ra hai người ban nãy giới thiệu không hề chuẩn xác.”
Sách Thiệu cuối cùng biết rõ người phụ nữ trước mắt này là ai, y ban nãy lại vì vị mẹ kế trẻ trung của An Đức ăn một bữa dấm chua lâu năm, cái mặt mo này của y không biết nên để đâu.
Julie hiển nhiên hoàn toàn không nhận biết Sách Thiệu ban nãy hiểu lầm cái gì, chỉ là hơi ngạc nhiên, vừa nãy lúc Sách Thiệu gọi cho An Đức hung dữ như vậy, bây giờ lại thân mật ngồi chung, quả nhiên là người khác nhau hình thức ở chung cũng không giống.
Julie ngồi một hồi thì rời đi, trước khi đi, cô cười cười với Sách Thiệu, “Tôi muốn tiện thể thay mặt An mời cậu đến nhà chúng tôi, có được không?”
Sách Thiệu bởi vì hiểu lầm hồi nãy, vẫn cảm thấy hơi lúng túng, y hơi hơi giương khóe môi, gật gật đầu, “Được.”
Julie cười cười thật vui vẻ, “Vậy tôi đi trước đây, không làm phiền hai người.”
Đóng cửa nhà, Sách Thiệu nhìn ý cười cố nén trên mặt An Đức, đen mặt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sách Thiệu mơ mơ màng màng “Ân” một tiếng, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, y ngồi ngay ngắn nhìn An Đức, “Anh nói cái gì?”
An Đức ôm bờ vai y, nghiêm túc mở miệng, “Anh nói, ngày mai, anh và em cùng nhau về nhà.”
Sách Thiệu mở to hai mắt nhìn An Đức, sau một lúc lâu, y khe khẽ lắc lắc đầu, bình tĩnh trả lời, “En không đi.”
An Đức dường như có hơi giật mình, “Vì sao không đi, quan hệ của chúng ta từng bước từng bước phát triển, anh cũng phải dẫn em về gặp người nhà mình.”
Vì sao không đi? Bản thân Sách Thiệu cũng đang tự hỏi. Xét đến cùng, là khúc mắc của y đang quấy phá. Ngày đó còn trẻ, cũng muốn tình cảm của hai người quang minh chính đại, muốn mọi người chúc phúc, cảm thấy như vậy tình cảm mới lâu dài, mới ổn định. Càng về sau, y mới rõ tình cảm bản thân đã không vững vàng một khi phơi bày, không thể nghi ngờ sẽ bộc lộ toàn bộ bất an trong lòng.
Y không biết tình huống trong nhà An Đức thế nào, nhưng y biết dù cha mẹ tiến bộ cỡ nào, cũng vô pháp chấp nhận con cái mình chọn một con đường như vậy. Phần tình cảm này, bản thân mình đã không thể công khai, có lẽ một ngày nào đó, bọn họ sẽ chia tay, nhưng, y không hi vọng là bây giờ, không hi vọng y vừa mới ỷ lại người trước mắt này, lại phải đối mặt chuyện này.
Cho dù tương lai sớm muộn gì cũng phải đối mặt, y cũng hy vọng có thể chờ thêm nữa, đợi y có thể thích ứng đầy đủ, mặc kệ là cùng một chỗ hay chia tay y đều có thể thản nhiên đối mặt. Bây giờ đối với bọn họ mà nói, phần tình cảm này chỉ là chuyện của hai người họ, mà một khi gặp người nhà anh, thì trở thành chuyện giữa hai gia đình.
Y biết mình sợ đầu sợ đuôi, trốn tránh sự thật. Nhưng, y thà rằng làm như vậy.
Sách Thiệu chống người dậy, nhìn An Đức thật lâu, rốt cục chầm chậm mở miệng, “An Đức, em sẽ không đi, em chưa chuẩn bị tốt tâm lý.”
An Đức nhìn Sách Thiệu, nửa ngày, hơi hơi mỉm cười, “Được, vậy không đi.”
Sách Thiệu ngửa đầu hôn hôn môi An Đức, hơi cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, ghé vào tai anh nói khẽ, “Em muốn cứ như vậy, chỉ hai người chúng ta. Em biết như thế có phần ích kỷ, nhưng em hi vọng anh có thể cho em thời gian.”
An Đức hiểu rõ gật đầu, “Được.” Anh biết y đang lo lắng cái gì, cũng biết trong lòng y đang suy nghĩ gì. Anh dùng thời gian chờ đợi y, cũng sẵn lòng dùng thời gian chầm chậm để y tin tưởng, anh khác người kia. Anh luôn luôn biết mình muốn gì, mà anh muốn, tuyệt đối sẽ không buông tay.
Sách Thiệu hôn nhẹ An Đức, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, năm mới ở đây, không náo nhiệt cũng không có không khí như trong nước, nhưng, y lại cảm thấy an tâm biết bao, bởi vì bên cạnh y là một người tuyệt vời. Y cảm kích An Đức, biết ơn anh xuất hiện ở bên mình, cảm ơn anh sẵn lòng cho mình thời gian, bằng lòng để cho mình từ từ thích ứng.
An Đức ôm chặt Sách Thiệu, nhìn thoáng qua phòng bếp, “Anh mua bánh chẻo rồi, nấu cho em ăn.”
Sách Thiệu lắc lắc đầu, y ôm lấy An Đức, mắt nhìn thời gian, cong môi cười, “Chúng ta đi ngủ đi.”
Hai người ôm nhau vào phòng ngủ, kích tình đi qua, ôm nhau thật lâu. Sách Thiệu rủ mi, lông mi bởi vì dư âm ban nãy vẫn còn đang run rẩy, cả người có vẻ càng thêm thon gầy, được An Đức ôm trọn vào lòng. An Đức cúi đầu nhìn y, siết chặc cánh tay, anh không thể không thừa nhận mình để ý chàng trai trước mắt này biết bao, anh muốn đi cùng y đến cuối con đường, mãi mãi cũng không buông tay.
Sách Thiệu đã buồn ngủ, hiu hiu nhắm mắt lại, An Đức ghé vào tai y khe khẽ mở miệng, “A Thiệu, anh yêu em.”
Sách Thiệu giật giật mí mắt vẫn không mở, chỉ là nhích sâu vào lòng An Đức. An Đức nhìn vẻ mặt ngủ say của y, chầm chậm giương khóe môi.
An Đức sáng sớm đã bị hành hạ trở về công ty, Sách Thiệu đúng lúc không có lớp, hơn nữa sau tình cảm mãnh liệt đêm qua, ổ trong chăn ngủ say sưa, ngay cả nụ hôn rời giường của An Đức cũng không cảm giác được.
Một giấc ngủ thẳng đến trưa, Sách Thiệu mở mắt ra, mặt trời ngày đông đã len vào cửa sổ, chiếu lên người Sách Thiệu. Sách Thiệu tùy ý mặc một cái quần lót, trần trụi bước xuống giường, đống hỗn độn đêm qua sớm được An Đức thu dọn sạch sẽ, cả nhà thoạt nhìn càng thêm ấm áp. Bước lên tấm thảm mềm mại đi vào phòng bếp, mở nắp nồi, cháo bên trong còn lưu lại độ ấm, Sách Thiệu hít hít mũi, lại đóng nắp, định đi rửa mặt, sau đó ăn điểm tâm.
Lúc chuông cửa vang, Sách Thiệu đang đánh răng, y ngậm bàn chải đánh răng, có chút bất mãn đi ra cửa. Khách của cái nhà này, bình thường chỉ có một mình Thẩm Kiệt Thần, tối qua cậu ta gây phiền phức cho mình, bây giờ cái trán vẫn bầm tím, còn mặt mũi qua đây.
Mở cửa ra, Sách Thiệu mơ hồ không rõ mở miệng, “Cậu còn mặt mũi.” Tiếng nói rơi xuống, y mới nhìn rõ, đứng ở cửa là một cô gái trẻ tóc vàng mắt xanh.
Sách Thiệu lặng lẽ lấy bàn chải xuống, sau đó lau bọt kem đánh răng bên môi một cái, theo bản năng dùng tiếng Trung hỏi, “Tiểu thư, cô tìm vị nào?”
Tầm mắt đối phương vẫn ở trên người y, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời y, Sách Thiệu vỗ vỗ đầu mình, y nói tiếng Trung với một cô gái nước ngoài, còn trông chờ người ta trả lời? Đang chuẩn bị dùng tiếng Anh một lần nữa hỏi lại, y nghe thấy đối phương dùng tiếng Trung rành mạch trả lời, “Cậu chính là Alex đi?”
Sách Thiệu trầm mặc ba giây, “Là tôi, cô có việc gì thế?”
Đối phương cong môi cười, thật vui vẻ kéo Sách Thiệu qua ôm một cái, hoàn toàn không để ý đối phương còn trần thân trên, mà trên đó còn lưu lại dấu vết kích tình đêm qua.
Sách Thiệu bị ôm sửng sốt, y có chút không chắc hỏi lại, “Alex cô muốn tìm, chắc chắn là tôi?”
“Đương nhiên chắc, cậu quả nhiên như lời y nói thật là xinh đẹp.” trên mặt đối phương nhiễm ý cười, hoàn toàn không có cái kiểu lúng túng như Sách Thiệu, “Đúng rồi, đã quên giới thiệu, tôi là Julie. Cậu không mời tôi vào sao?”
Sách Thiệu lặng đi một chút, mới nhớ tới bản thân còn ở trần đứng ở cửa nhà, lui về sau một bước, mời đối phương vào, “Tôi muốn hỏi một chút, cô là ai sao lại biết tôi?”
Julie trừng mắt nhìn y, thực tự giác ngồi xuống ghế sa lon, “Tôi là vợ của An.”
Sách Thiệu nhìn người đẹp tóc vàng mắt xanh trước mặt này, nửa ngày mới hồi thần, “Cô nói cái gì?”
Julie không ý thức được bản thân nói gì, nhưng bộ dáng đối phương dường như rất không tin, cô nói thêm, “Tôi và An kết hôn mấy năm rồi, cậu không biết sao?”
Tôi không biết sao? Sách Thiệu mãnh liệt đè xuống lửa giận của mình, y mẹ nó nếu biết còn có thể quấn cùng An Đức sao, tên khốn này, đêm qua còn muốn dẫn y về nhà, dẫn y về làm gì, gặp người vợ đã kết hôn nhiều năm của anh ta sao? Nhìn bộ dáng vui vẻ và hiền lành của cô gái trước mặt, anh ta định để bọn họ hòa bình ở chung sao?
Sách Thiệu vứt bàn chải nắm chặt trong tay xuống, xoay người vọt thẳng vào phòng ngủ, nặng nề đóng cửa phòng lại, vẻ mặt Julie mờ mịt ngồi ở phòng khách, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng mắng chửi của Sách Thiệu, “An Đức, anh tên khốn này, con mẹ nó anh lập tức, lập tức, lăn về cho tôi ngay.”
Sách Thiệu mặc một cái áo thun rộng thùng thình, từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Julie ban nãy kia đã không ở phòng khách, mà ngồi trong phòng bếp, đang ăn cháo An Đức nấu hồi sáng. Sách Thiệu hít một hơi thật sâu, mới kiềm chế bản thân không đi đến lật tung cái bàn, y hung hăng trừng người phụ nữ kia một cái, xoay người đi đến sa lon, nặng nề ngồi xuống.
Nửa giờ sau, truyền đến thanh âm mở cửa, Sách Thiệu quay đầu nhìn thoáng qua, thấy An Đức đi đến, áo khoác cũng chưa cởi, gần như mang theo hơi thở hổn hển chạy đến bên Sách Thiệu, “Sao lại thế này?”
Sách Thiệu chỉ chỉ nhà bếp, “Con mẹ nó anh tự mình nhìn đi.”
An Đức hơi kinh ngạc, đi vào nhà ăn, sau đó thanh âm mang theo ý cười truyền đến, “Julie, cô đã đến rồi.”
Sách Thiệu đột ngột đứng lên, đôi cẩu nam nữ này, còn định ở trước mặt y liếc mắt đưa tình sao? Y đứng ở trước sô pha, còn chưa di chuyển, đã nhìn thấy An Đức dẫn người phụ nữ kia đi vào phòng khách, mời đối phương ngồi xuống sa lon, lại lấy đồ uống, sau đó mới mở miệng, “sao cô tới đây?”
Julie thong thả uống thức uống, cười trả lời, “An nghe nói hai người hôm nay không về, kêu tôi đến thăm.”
Sách Thiệu dựng thẳng tai nghe hai người nói chuyện, nghe đến câu này có chút mê mang, An Đức không phải an vị ở trước mắt sao, vị An kia là ai? Y đầy bụng nghi hoặc, vừa muốn mở miệng, An Đức đưa tay kéo y đến trước sô pha ngồi xuống, “Giới thiệu với em, vị này chính là vợ ba anh, Julie. Julie, em ấy chính là Alex.” Anh đưa tay sờ sờ đầu Sách Thiệu, ánh mắt nhìn về phía y cũng mang theo tình yêu.
Julie gật đầu, “Chúng ta đã giới thiệu với nhau.”
An Đức quay đầu nhìn Sách Thiệu, rất dễ dàng hiểu được cơn tức vừa nãy của Sách Thiệu từ đâu tới, “Xem ra hai người ban nãy giới thiệu không hề chuẩn xác.”
Sách Thiệu cuối cùng biết rõ người phụ nữ trước mắt này là ai, y ban nãy lại vì vị mẹ kế trẻ trung của An Đức ăn một bữa dấm chua lâu năm, cái mặt mo này của y không biết nên để đâu.
Julie hiển nhiên hoàn toàn không nhận biết Sách Thiệu ban nãy hiểu lầm cái gì, chỉ là hơi ngạc nhiên, vừa nãy lúc Sách Thiệu gọi cho An Đức hung dữ như vậy, bây giờ lại thân mật ngồi chung, quả nhiên là người khác nhau hình thức ở chung cũng không giống.
Julie ngồi một hồi thì rời đi, trước khi đi, cô cười cười với Sách Thiệu, “Tôi muốn tiện thể thay mặt An mời cậu đến nhà chúng tôi, có được không?”
Sách Thiệu bởi vì hiểu lầm hồi nãy, vẫn cảm thấy hơi lúng túng, y hơi hơi giương khóe môi, gật gật đầu, “Được.”
Julie cười cười thật vui vẻ, “Vậy tôi đi trước đây, không làm phiền hai người.”
Đóng cửa nhà, Sách Thiệu nhìn ý cười cố nén trên mặt An Đức, đen mặt.