Sách Nhị gia sáng ngày thứ hai lúc rời giường, đột nhiên tỉnh ngộ bản thân tối qua lại thêm một lần mất mặt, y đột nhiên tức giận xốc tay An Đức ngồi dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua dấu hôn sặc sỡ trên người mình, lại quay đầu nhìn thoáng qua An Đức vẫn đang ngủ say sưa, không khỏi nổi hỏa, y dùng cả tay chân trèo lên, hung hăng đá An Đức một cú, sau đó xuống giường.
An Đức lúc mở mắt, Sách Thiệu đang mặc quần áo. An Đức chống người dậy, cười nhìn Sách Thiệu, “Em muốn làm gì?”
Sách Thiệu lườm anh một cái, “Còn không nhanh về nhà, một hồi xuống lầu gặp phải ba anh muốn bao nhiêu xấu hổ a?”
An Đức thản nhiên cầm di động ở đầu giường nhìn một cái, lành lạnh nói, “Ba anh bây giờ đã dậy rồi, em xuống lầu, chắc chắn sẽ đụng phải ông.”
Sách Thiệu trầm mặc ba giây, ném quần áo trong tay mình xuống đất, chỉ mặc cái quần dài lượn vòng trong phòng, “Vậy anh nói em phải làm sao bây giờ? Bây giờ em leo cửa sổ ra ngoài được không?”
An Đức cười xuống giường, kéo Sách Thiệu lại, ôm vào trong ngực, “Được rồi, đừng ngượng ngùng. Tính cách Ba anh là thế, em quen thì tốt rồi. Hơn nữa, anh nghe nói lúc trước em cũng từng trải qua chuyện kiểu này phải không?”
Sách Thiệu bị An Đức kéo ngã xuống giường, một bộ không đếm xỉa. An Đức nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt y, “Ngày hôm qua anh cùng Julie bàn bạc một việc.”
Sách Thiệu giương mắt nhìn anh, “Chuyện gì?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Sách Thiệu lặng đi một chút, “Anh nói cái gì?”
An Đức không biết từ đâu lấy ra một chiếc nhẫn, không khỏi phân trần đã đeo vào tay Sách Thiệu, Sách Thiệu trầm mặc ba giây, cúi đầu nhìn ngón tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn An Đức, biểu tình trên mặt có chút ngỡ ngàng.
Hai người nằm trên giường, trán cụng trán, An Đức cẩn thận nhìn biểu tình của Sách Thiệu, anh một đoạn thời gian trước đã chuẩn bị chiếc nhẫn này, vẫn muốn sắp đặt một màn cầu hôn kinh hỉ, nhưng ngày hôm qua, lúc anh cùng Julie thảo luận vấn đề kết hôn, An Đức đã tâm động. Anh biết Sách Thiệu vẫn có chút bất an, anh tại sao lại không?
Thật ra anh lại càng bất an hơn Sách Thiệu, bởi vì anh là người động tâm trước, anh vẫn luôn chờ, chờ y động tâm, chờ y thích ứng. Anh không biết Sách Thiệu sẽ ở bên cạnh mình bao lâu, anh cũng không biết Sách Thiệu một ngày nào đó sẽ rời xa anh không, nhưng anh muốn thản nhiên đối mặt, anh nhất định phải cho Sách Thiệu cảm thấy tràn đầy tin tưởng với anh, như vậy đoạn tình cảm này của họ mới có thể càng thêm vững chắc.
Thẳng đến tối hôm qua Sách Thiệu nói với anh, thử mãi sống cùng nhau được không.
Anh cho tới bây giờ đều muốn mãi sống cùng người trước mắt này, đây là tín niệm trước nay của anh chưa từng thay đổi.
Sách Thiệu cúi đầu, mi mắt run run, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh. An Đức im lặng nhìn y, anh không biết Sách Thiệu rốt cuộc đang nghĩ gì, anh thậm chí đã chuẩn bị xong tinh thần cho việc Sách Thiệu lột nhẫn thẹn quá hoá giận ném anh.
Hồi lâu, Sách Thiệu mới chầm chậm mở miệng, “Anh chỉ mua một chiếc nhẫn sao?”
“Ân?” An Đức có chút kinh ngạc, anh vừa mới là đang cầu hôn mà, phản ứng của Sách Thiệu rốt cuộc là thế nào đây?
Sách Thiệu dùng tay đeo nhẫn sờ sờ mặt An Đức, hỏi lại, “Chiếc nhẫn kia đâu?”
An Đức phục hồi tinh thần lại, từ dưới gối lấy ra một chiếc nhẫn khác, đưa cho Sách Thiệu. Sách Thiệu đặt nhẫn trong lòng bàn tay, cười cười, sau đó nắm tay An Đức, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón vô danh của anh, sau đó cầm tay An Đức, mười ngón đan xen, “Em bằng lòng. Em muốn cùng anh xây dựng một gia đình thuộc về chúng ta.”
Trái tim thấp thỏm của An Đức cuối cùng cũng thả lỏng, anh dùng lực nắm lại tay Sách Thiệu, ôm chàng trai tình yêu đích thực của mình vào lòng, anh không cách nào hình dung hạnh phúc của mình giờ này khắc này, anh chỉ muốn ôm y, mãi mãi ôm y, không bao giờ buông tay.
Không khí vô cùng ấm áp cuối cùng bị tiếng đập cửa cắt đứt, An Đức yên lặng thở dài, cho dù ở trong nước hay nước ngoài, thế nào cũng có người tới làm phiền họ? An Đức ôm Sách Thiệu, muốn giả đò như không nghe thấy.
“Đã dậy chưa? Xuống dưới ăn điểm tâm.” thanh âm của Ba An ở ngoài cửa vang lên, mặt Sách Thiệu nhất thời đỏ ửng.
An Đức buồn cười nhìn Sách Thiệu, hướng về phía cửa trả lời, “Đã biết.”
Thẳng đến ăn xong điểm tâm rời đi An gia, Sách Thiệu cũng chưa ngẩng đầu, đối diện Ba An. Ba An nhưng lại một bộ cười mỉm, liên tục nhìn hai người. An Đức uống một ngụm canh, sau đó thuận miệng nói, “Bọn con đã quyết định kết hôn.”
Julie bộ dạng thật vui mừng, cô cười nhìn về phía Sách Thiệu, “Chúc mừng hai người.”
Sách Thiệu ngẩng đầu, nhìn cô, đồng thời đối diện tầm mắt Ba An, từ đáy lòng tràn ra một cảm giác thỏa mãn, y cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay mình, y biết, cho dù kết hôn cũng không thể có ý nghĩa mãi mãi, nhưng, lại hàm ý hai người họ, muốn vì sống chung mãi mãi mà cố gắng.
Nếm xong điểm tâm, hai người rời khỏi An gia, chuyến bay về nước của Thẩm Kiệt Thần là vào hôm nay, hai người vội vàng đến sân bay tiễn cậu.
Lúc chạy tới sân bay, Thẩm Kiệt Thần đã đến nơi, đang nhàn nhã ngồi ở phòng chờ chơi di động. Thấy hai người đi tới, cậu khẽ cười cười, “Cũng nói không cần đến rồi, tôi là về nước, cũng không phải chạy nạn.”
Sách Thiệu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiệt Thần, “Để một mình cậu thê thảm như vậy trở về bao nhiêu đáng thương đi.”
Tầm mắt Thẩm Kiệt Thần nhạy bén dừng ở trên ngón tay Sách Thiệu, hơi hơi nhếch khóe môi, “Chúc mừng.”
Sách Thiệu dựa dựa ra sau, “Cậu có thể đưa tiền lì xì cho tôi trước.”
“Được, tôi sẽ chuẩn bị một phần quà lớn cho hai người.” Thẩm Kiệt Thần cười cười, lắng tai nghe được thông báo của radio, “Tôi phải lên máy bay.”
Sách Thiệu tiến lên một bước, chủ động ôm Thẩm Kiệt Thần, “Mang lời chào hỏi của tôi đến tổ quốc và nhân dân.”
An Đức cũng vỗ vỗ bả vai Thẩm Kiệt Thần, “thuận buồm xuôi gió.”
Thẩm Kiệt Thần giương giương môi, cười cười, chầm chậm xoay người. Cậu cuối cùng phải về quê hương nơi cậu sinh ra, vẫn tâm tâm niệm niệm trước nay. Sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới, đang đợi cậu.
Từ sân bay lái xe về nhà, Sách Thiệu tựa vào ghế phụ, tùy tiện ngâm nga bài hát, nhàn nhã nhìn phong cảnh ven đường, thuận miệng hỏi, “An Đức, chúng ta sau này, còn về nước không?”
An Đức vặn nhỏ tiếng nhạc, sau đó nhìn Sách Thiệu, “Em muốn quay về sao?”
“Muốn.” Sách Thiệu trả lời chắc chắn, “Mặc dù ở cùng anh rất tốt, nhưng dù sao nơi đó cũng là quê hương em, có người nhà em.”
“Được thôi, chờ em nhận học vị xong, chúng ta trở về nhé.” An Đức dường như đã sớm đoán được Sách Thiệu sẽ nói như vậy, không hề rối rắm trả lời.
Sách Thiệu về đến nhà, giơ tay mình lên trước cameras, bày chiếc nhẫn trên tay cho người bên kia Computer xem. Diệp Thần mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm màn hình một hồi, sau đó gật đầu, “Ân, nhẫn đẹp lắm.”
Sách Thiệu thu tay về, nghiêm túc báo cáo cho chị dâu, “Bọn em quyết định kết hôn.”
Diệp Thần “Nha” một tiếng, sau đó ngẩng đầu, đối Sách Trí ở trước bàn làm việc mở miệng, “Anh phải dành chút thời gian chuẩn bị của hồi môn rồi.”
Thanh âm Sách Trí theo máy tính truyền tới, thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng truyền vào tai Sách Thiệu, “Anh chỉ có đứa em trai này, hỏi trước An gia đưa lễ vật gì đi.”
Nhớ nhung ban nãy của Sách Thiệu đối Sách Trí, đối cái nhà kia, không còn sót lại chút gì, y đen mặt nói với Computer, “Anh có thể kêu Sách Trí yên tâm, em sẽ bán mình giá tốt.”
Diệp Thần lại gật đầu, “Được lắm, tôi đây an tâm. Bán được tiền, cậu có thể giữ làm phí sinh hoạt. Đúng rồi, thu nhập của quán bar tôi đã bảo Donald chuyển vào tài khoản cậu, nếu muốn kết hôn, cậu nhất định phải tích chút vốn riêng.”
“Em thật sự là, cám ơn anh rồi, chị dâu.”
Mặc dù về thực tế Sách Thiệu quyết định kết hôn, chồng chồng Sách Trí không tỏ ra bộ dạng đặc biệt vui sướng gì, nhưng bọn họ vẫn rất nhanh nhẹn xử lý xong thủ tục và chứng nhận cần thiết chuyển đến tay Sách Thiệu.
Đồng thời tài khoản Sách Thiệu đích xác nhiều hơn một khoản tiền lớn, vượt quá xa thu nhập của quán bar Sách Thiệu trong khoảng thời gian này. Đối với lần này giảng giải của Sách Trí là, của hồi môn không thể quá keo kiệt.
Hai người sau khi bàn bạc, quyết định đi đăng ký trước, sau đó chờ Sách Thiệu tốt nghiệp, tiếp tục lo liệu hôn lễ. Kỳ thật đối với hai người đàn ông mà nói, hôn lễ căn bản là không quan trọng, nhưng không ngăn nổi Julie chủ động ra quân muốn lo liệu hôn lễ cho hai người.
An Đức nhìn Sách Thiệu một hồi, cuối cùng quyết định phải làm một hôn lễ, anh muốn nắm tay người bên cạnh giữa những lời chúc mừng của người thân, có rất nhiều lời, không cần nói đã hiểu.
Thời tiết lạnh gay gắt, Sách Thiệu trừ bỏ đi học, kiên quyết không ra ngoài, chuyện đăng ký kéo lại kéo, rốt cục kéo dài tới mùa xuân.
Vạn vật hồi sinh.
Sách Thiệu vừa mới nộp làm luận văn xong trước đó, cả người cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người thật không dễ dàng rảnh rỗi, quyết định đi đăng ký. Còn chưa ra khỏi nhà, An Đức đã nhận được một cuộc điện thoại, anh cúp máy nhìn Sách Thiệu, “Hôm nay chúng ta sợ là đi không được rồi?”
Sách Thiệu ngã vào ghế sa lon, “công ty anh lại có việc gì sao?”
An Đức lắc lắc đầu, “Mẹ anh muốn gặp em.”
Sách Nhị gia sáng ngày thứ hai lúc rời giường, đột nhiên tỉnh ngộ bản thân tối qua lại thêm một lần mất mặt, y đột nhiên tức giận xốc tay An Đức ngồi dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua dấu hôn sặc sỡ trên người mình, lại quay đầu nhìn thoáng qua An Đức vẫn đang ngủ say sưa, không khỏi nổi hỏa, y dùng cả tay chân trèo lên, hung hăng đá An Đức một cú, sau đó xuống giường.
An Đức lúc mở mắt, Sách Thiệu đang mặc quần áo. An Đức chống người dậy, cười nhìn Sách Thiệu, “Em muốn làm gì?”
Sách Thiệu lườm anh một cái, “Còn không nhanh về nhà, một hồi xuống lầu gặp phải ba anh muốn bao nhiêu xấu hổ a?”
An Đức thản nhiên cầm di động ở đầu giường nhìn một cái, lành lạnh nói, “Ba anh bây giờ đã dậy rồi, em xuống lầu, chắc chắn sẽ đụng phải ông.”
Sách Thiệu trầm mặc ba giây, ném quần áo trong tay mình xuống đất, chỉ mặc cái quần dài lượn vòng trong phòng, “Vậy anh nói em phải làm sao bây giờ? Bây giờ em leo cửa sổ ra ngoài được không?”
An Đức cười xuống giường, kéo Sách Thiệu lại, ôm vào trong ngực, “Được rồi, đừng ngượng ngùng. Tính cách Ba anh là thế, em quen thì tốt rồi. Hơn nữa, anh nghe nói lúc trước em cũng từng trải qua chuyện kiểu này phải không?”
Sách Thiệu bị An Đức kéo ngã xuống giường, một bộ không đếm xỉa. An Đức nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt y, “Ngày hôm qua anh cùng Julie bàn bạc một việc.”
Sách Thiệu giương mắt nhìn anh, “Chuyện gì?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Sách Thiệu lặng đi một chút, “Anh nói cái gì?”
An Đức không biết từ đâu lấy ra một chiếc nhẫn, không khỏi phân trần đã đeo vào tay Sách Thiệu, Sách Thiệu trầm mặc ba giây, cúi đầu nhìn ngón tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn An Đức, biểu tình trên mặt có chút ngỡ ngàng.
Hai người nằm trên giường, trán cụng trán, An Đức cẩn thận nhìn biểu tình của Sách Thiệu, anh một đoạn thời gian trước đã chuẩn bị chiếc nhẫn này, vẫn muốn sắp đặt một màn cầu hôn kinh hỉ, nhưng ngày hôm qua, lúc anh cùng Julie thảo luận vấn đề kết hôn, An Đức đã tâm động. Anh biết Sách Thiệu vẫn có chút bất an, anh tại sao lại không?
Thật ra anh lại càng bất an hơn Sách Thiệu, bởi vì anh là người động tâm trước, anh vẫn luôn chờ, chờ y động tâm, chờ y thích ứng. Anh không biết Sách Thiệu sẽ ở bên cạnh mình bao lâu, anh cũng không biết Sách Thiệu một ngày nào đó sẽ rời xa anh không, nhưng anh muốn thản nhiên đối mặt, anh nhất định phải cho Sách Thiệu cảm thấy tràn đầy tin tưởng với anh, như vậy đoạn tình cảm này của họ mới có thể càng thêm vững chắc.
Thẳng đến tối hôm qua Sách Thiệu nói với anh, thử mãi sống cùng nhau được không.
Anh cho tới bây giờ đều muốn mãi sống cùng người trước mắt này, đây là tín niệm trước nay của anh chưa từng thay đổi.
Sách Thiệu cúi đầu, mi mắt run run, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh. An Đức im lặng nhìn y, anh không biết Sách Thiệu rốt cuộc đang nghĩ gì, anh thậm chí đã chuẩn bị xong tinh thần cho việc Sách Thiệu lột nhẫn thẹn quá hoá giận ném anh.
Hồi lâu, Sách Thiệu mới chầm chậm mở miệng, “Anh chỉ mua một chiếc nhẫn sao?”
“Ân?” An Đức có chút kinh ngạc, anh vừa mới là đang cầu hôn mà, phản ứng của Sách Thiệu rốt cuộc là thế nào đây?
Sách Thiệu dùng tay đeo nhẫn sờ sờ mặt An Đức, hỏi lại, “Chiếc nhẫn kia đâu?”
An Đức phục hồi tinh thần lại, từ dưới gối lấy ra một chiếc nhẫn khác, đưa cho Sách Thiệu. Sách Thiệu đặt nhẫn trong lòng bàn tay, cười cười, sau đó nắm tay An Đức, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón vô danh của anh, sau đó cầm tay An Đức, mười ngón đan xen, “Em bằng lòng. Em muốn cùng anh xây dựng một gia đình thuộc về chúng ta.”
Trái tim thấp thỏm của An Đức cuối cùng cũng thả lỏng, anh dùng lực nắm lại tay Sách Thiệu, ôm chàng trai tình yêu đích thực của mình vào lòng, anh không cách nào hình dung hạnh phúc của mình giờ này khắc này, anh chỉ muốn ôm y, mãi mãi ôm y, không bao giờ buông tay.
Không khí vô cùng ấm áp cuối cùng bị tiếng đập cửa cắt đứt, An Đức yên lặng thở dài, cho dù ở trong nước hay nước ngoài, thế nào cũng có người tới làm phiền họ? An Đức ôm Sách Thiệu, muốn giả đò như không nghe thấy.
“Đã dậy chưa? Xuống dưới ăn điểm tâm.” thanh âm của Ba An ở ngoài cửa vang lên, mặt Sách Thiệu nhất thời đỏ ửng.
An Đức buồn cười nhìn Sách Thiệu, hướng về phía cửa trả lời, “Đã biết.”
Thẳng đến ăn xong điểm tâm rời đi An gia, Sách Thiệu cũng chưa ngẩng đầu, đối diện Ba An. Ba An nhưng lại một bộ cười mỉm, liên tục nhìn hai người. An Đức uống một ngụm canh, sau đó thuận miệng nói, “Bọn con đã quyết định kết hôn.”
Julie bộ dạng thật vui mừng, cô cười nhìn về phía Sách Thiệu, “Chúc mừng hai người.”
Sách Thiệu ngẩng đầu, nhìn cô, đồng thời đối diện tầm mắt Ba An, từ đáy lòng tràn ra một cảm giác thỏa mãn, y cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay mình, y biết, cho dù kết hôn cũng không thể có ý nghĩa mãi mãi, nhưng, lại hàm ý hai người họ, muốn vì sống chung mãi mãi mà cố gắng.
Nếm xong điểm tâm, hai người rời khỏi An gia, chuyến bay về nước của Thẩm Kiệt Thần là vào hôm nay, hai người vội vàng đến sân bay tiễn cậu.
Lúc chạy tới sân bay, Thẩm Kiệt Thần đã đến nơi, đang nhàn nhã ngồi ở phòng chờ chơi di động. Thấy hai người đi tới, cậu khẽ cười cười, “Cũng nói không cần đến rồi, tôi là về nước, cũng không phải chạy nạn.”
Sách Thiệu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiệt Thần, “Để một mình cậu thê thảm như vậy trở về bao nhiêu đáng thương đi.”
Tầm mắt Thẩm Kiệt Thần nhạy bén dừng ở trên ngón tay Sách Thiệu, hơi hơi nhếch khóe môi, “Chúc mừng.”
Sách Thiệu dựa dựa ra sau, “Cậu có thể đưa tiền lì xì cho tôi trước.”
“Được, tôi sẽ chuẩn bị một phần quà lớn cho hai người.” Thẩm Kiệt Thần cười cười, lắng tai nghe được thông báo của radio, “Tôi phải lên máy bay.”
Sách Thiệu tiến lên một bước, chủ động ôm Thẩm Kiệt Thần, “Mang lời chào hỏi của tôi đến tổ quốc và nhân dân.”
An Đức cũng vỗ vỗ bả vai Thẩm Kiệt Thần, “thuận buồm xuôi gió.”
Thẩm Kiệt Thần giương giương môi, cười cười, chầm chậm xoay người. Cậu cuối cùng phải về quê hương nơi cậu sinh ra, vẫn tâm tâm niệm niệm trước nay. Sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới, đang đợi cậu.
Từ sân bay lái xe về nhà, Sách Thiệu tựa vào ghế phụ, tùy tiện ngâm nga bài hát, nhàn nhã nhìn phong cảnh ven đường, thuận miệng hỏi, “An Đức, chúng ta sau này, còn về nước không?”
An Đức vặn nhỏ tiếng nhạc, sau đó nhìn Sách Thiệu, “Em muốn quay về sao?”
“Muốn.” Sách Thiệu trả lời chắc chắn, “Mặc dù ở cùng anh rất tốt, nhưng dù sao nơi đó cũng là quê hương em, có người nhà em.”
“Được thôi, chờ em nhận học vị xong, chúng ta trở về nhé.” An Đức dường như đã sớm đoán được Sách Thiệu sẽ nói như vậy, không hề rối rắm trả lời.
Sách Thiệu về đến nhà, giơ tay mình lên trước cameras, bày chiếc nhẫn trên tay cho người bên kia Computer xem. Diệp Thần mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm màn hình một hồi, sau đó gật đầu, “Ân, nhẫn đẹp lắm.”
Sách Thiệu thu tay về, nghiêm túc báo cáo cho chị dâu, “Bọn em quyết định kết hôn.”
Diệp Thần “Nha” một tiếng, sau đó ngẩng đầu, đối Sách Trí ở trước bàn làm việc mở miệng, “Anh phải dành chút thời gian chuẩn bị của hồi môn rồi.”
Thanh âm Sách Trí theo máy tính truyền tới, thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng truyền vào tai Sách Thiệu, “Anh chỉ có đứa em trai này, hỏi trước An gia đưa lễ vật gì đi.”
Nhớ nhung ban nãy của Sách Thiệu đối Sách Trí, đối cái nhà kia, không còn sót lại chút gì, y đen mặt nói với Computer, “Anh có thể kêu Sách Trí yên tâm, em sẽ bán mình giá tốt.”
Diệp Thần lại gật đầu, “Được lắm, tôi đây an tâm. Bán được tiền, cậu có thể giữ làm phí sinh hoạt. Đúng rồi, thu nhập của quán bar tôi đã bảo Donald chuyển vào tài khoản cậu, nếu muốn kết hôn, cậu nhất định phải tích chút vốn riêng.”
“Em thật sự là, cám ơn anh rồi, chị dâu.”
Mặc dù về thực tế Sách Thiệu quyết định kết hôn, chồng chồng Sách Trí không tỏ ra bộ dạng đặc biệt vui sướng gì, nhưng bọn họ vẫn rất nhanh nhẹn xử lý xong thủ tục và chứng nhận cần thiết chuyển đến tay Sách Thiệu.
Đồng thời tài khoản Sách Thiệu đích xác nhiều hơn một khoản tiền lớn, vượt quá xa thu nhập của quán bar Sách Thiệu trong khoảng thời gian này. Đối với lần này giảng giải của Sách Trí là, của hồi môn không thể quá keo kiệt.
Hai người sau khi bàn bạc, quyết định đi đăng ký trước, sau đó chờ Sách Thiệu tốt nghiệp, tiếp tục lo liệu hôn lễ. Kỳ thật đối với hai người đàn ông mà nói, hôn lễ căn bản là không quan trọng, nhưng không ngăn nổi Julie chủ động ra quân muốn lo liệu hôn lễ cho hai người.
An Đức nhìn Sách Thiệu một hồi, cuối cùng quyết định phải làm một hôn lễ, anh muốn nắm tay người bên cạnh giữa những lời chúc mừng của người thân, có rất nhiều lời, không cần nói đã hiểu.
Thời tiết lạnh gay gắt, Sách Thiệu trừ bỏ đi học, kiên quyết không ra ngoài, chuyện đăng ký kéo lại kéo, rốt cục kéo dài tới mùa xuân.
Vạn vật hồi sinh.
Sách Thiệu vừa mới nộp làm luận văn xong trước đó, cả người cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người thật không dễ dàng rảnh rỗi, quyết định đi đăng ký. Còn chưa ra khỏi nhà, An Đức đã nhận được một cuộc điện thoại, anh cúp máy nhìn Sách Thiệu, “Hôm nay chúng ta sợ là đi không được rồi?”
Sách Thiệu ngã vào ghế sa lon, “công ty anh lại có việc gì sao?”
An Đức lắc lắc đầu, “Mẹ anh muốn gặp em.”