An Đức cố gắng giữ vững sự kiên nhẫn của mình, tận khả năng không làm phiền Sách Thiệu. Thẳng đến ba ngày sau đó, rốt cục nhịn không được, gọi một cú điện thoại đến Sách gia, sau đó nghe thấy Diệp Thần bên kia điện thoại dùng giọng điệu phong khinh vân đạm trả lời, “Cậu tìm Sách nhị a, cậu ta bỏ nhà đi rồi. Cái gì? Cậu hỏi đi đâu? Biết đi đâu còn kêu là bỏ nhà đi sao? Tôi đã nói Sách Trí hẳn nên dẫn em trai anh ấy đi khám não, lớn vậy rồi còn chơi chiêu này. Ai, cậu còn có việc sao?”
An Đức nắm chặt điện thoại, hòa nhã mở miệng, “Không có việc gì, đã làm phiền rồi.”
Cúp điện thoại, An Đức trầm mặc một hồi nhìn tấm ảnh Sách Thiệu trên bàn làm việc, tấm hình kia là Sách Thiệu chụp ở trong sân trường, áo thun trắng phối quần jean đơn giản, bên ngoài là một cái áo khoác lông màu xám, nụ cười thoạt nhìn hết sức chói mắt. An Đức một lần nữa cầm điện thoại, “Giúp tôi đặt vé máy bay về nước.”
“Nhưng thiếu đổng, hộ chiếu của ngài…” Bên kia trợ lý cẩn thận nhắc nhở.
An Đức nghĩ nghĩ, bây giờ trông chờ Sách Thiệu gửi hộ chiếu về có lẽ là không có khả năng, anh bất đắc dĩ mở miệng, “Được rồi, tôi biết rồi, tôi bổ sung hộ chiếu trước.”
Sách Thiệu đương nhiên không phải trốn đi, y quang minh chánh đại rời đi trước mặt Diệp Thần cùng Sách Trí, chỉ bất quá đối với chuyện y đi đâu đôi phu phu bận rộn không có thời gian quan tâm mà thôi.
Vậy Sách Nhị gia đi đâu đây? Đáp án rất đơn giản, C thị, đến cậy nhờ Bác sĩ Thẩm đã bắt đầu ổn định.
Sách Thiệu khi học đại học đã tới C thị vài lần, nhưng đã cách nhiều năm, C thị đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất. Sách Thiệu bóc lột thời gian nghỉ ngơi hiếm có của Thẩm Kiệt Thần, sau khi dạo quanh thành phố đã ra một quyết định, y muốn bắt đầu ổn định ở C thị.
Thẩm Kiệt Thần nghe xong quyết định này của y ngẩng đầu nhìn y một cái, mang theo giọng điệu xem thường hỏi, “Anh không muốn về nước ngoài sao? Vậy An Đức anh định làm thế nào?”
Sách Thiệu không đồng ý nhíu mày, “Rõ ràng là anh ta theo đuổi Sách Nhị gia, vì sao tôi phải chiều ý anh ta sống ở nước ngoài xa lạ kia? Nếu anh ta thực bằng lòng, thì phải giúp tôi mở một quán bar ở đây làm lại từ đầu.”
Thẩm Kiệt Thần liếc mắt, “Sách Thiệu anh có biết anh đang cố tình gây sự không.”
“Anh ta giấu Nhị gia làm nhiều chuyện như vậy, còn xuất hiện vị hôn thê gì đó, tôi không chia tay với anh ta đã không tồi rồi, cố tình gây sự thì sao chứ?” Sách Thiệu một tư thế cậu có thể làm gì tôi nào, không hề sợ hãi nhìn Thẩm Kiệt Thần.
Thẩm Kiệt Thần im lặng nhìn chằm chằm y một hồi, cuối cùng đi đến kết luận, “Anh thật ra là nữ đúng không, anh kỳ thật mười bảy tuổi phải không?”
Mặc dù cảm thấy Sách Thiệu đang cố tình gây sự, nhưng Thẩm Kiệt Thần vẫn rất nhanh lợi dụng nhân mạch của mình giúp Sách Thiệu thu phục một quán bar, vì thế Sách Thiệu lại bắt đầu cuộc sống ăn chơi đàng ***, điên đảo trắng đen của mình lúc trước.
Kỳ thật Sách Thiệu chỉ muốn cho cuộc sống của mình hết mức như trước kia, suy nghĩ hiện tại của y có chút rối loạn, đơn giản không muốn suy nghĩ miên man. Cuộc sống ngày qua ngày thuận theo tính cách bản thân, y muốn thử một cuộc sống không có An Đức, sau đó để mình hiểu rõ tầm quan trọng của An Đức đối với mình.
Nhưng Sách Thiệu rất nhanh đã phát hiện, y rốt cuộc không thể quay về cuộc sống như trước kia. Y mỗi ngày ở trong quầy bar nhìn người bên ngoài trêu chọc, bắt chuyện với nhau. Bản thân rất ít uống rượu, thỉnh thoảng lúc Thẩm Kiệt Thần xuất hiện châm biếm nhau một chút. Ngày cứ hờ hững trôi qua, Sách Thiệu sâu sắc cảm thấy mình thật sự bắt đầu nhớ nhung An Đức.
Buổi tối trước khi ngủ, Sách Thiệu tựa vào đầu giường cầm hộ chiếu của An Đức lật tới lật lui xem, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩn nhìn hình thẻ phía trên. Đã quen người kia ở bên cạnh, cuộc sống hiện tại thế này y đã không thể thích ứng.
Không có An Đức chăm sóc, Sách Thiệu rất nhanh bắt đầu gầy xuống, ngay cả Thẩm Kiệt Thần cũng nhận thấy được biến hóa trên thân thể và cảm xúc của y, mang theo ngữ khí cười nhạo hỏi y, “Bây giờ là tương tư thành hoạ sao? Nếu chịu không nổi thì trở về đi, tiếp tục như vậy nữa, chờ An Đức tìm đến, anh có thể cũng không còn.”
Sách Thiệu trước đó đã đáp ứng An Đức gửi trả hộ chiếu, một tháng thì theo anh về, nhưng ngày hôm sau đã mai danh ẩn tích, đến bây giờ cũng không liên lạc với anh, y có chút không dám nghĩ đến cảm xúc hiện tại của An Đức. Huống chi, y cũng xem như trốn nhà đi, cứ như vậy trở về, Sách Nhị gia ở trước mặt An Đức sợ là cuối cùng không ngẩng đầu lên được.
Vì cái mặt mo còn lại của mình, Sách Thiệu cắn răng cảnh cáo Thẩm Kiệt Thần, “Cậu nếu dám tiết lộ hành tung của tôi, Nhị gia của cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Thẩm Kiệt Thần cười cười, nếu con yêu nghiệt này tự tìm khổ ăn, cậu cũng vui vẻ đứng nhìn, nhìn xem đến cuối cùng, rốt cuộc là ai không chịu nổi.
Hộ chiếu của An Đức một lần nữa tới tay đã là một chuyện tháng sau, đang vấp phải quý cuối năm, chuyện của công ty cố tình lại nhiều lên. Anh ngày vội đêm gấp hơn mười ngày, mới rốt cục rảnh rỗi, lập tức trở về nước.
Tới H thị, quả nhiên như trong dự liệu không tìm được Sách Thiệu, An Đức thở dài, một tháng rưỡi, Sách Thiệu rốt cuộc muốn làm gì đây? Vào lúc An Đức cảm giác tương hồ đầy đầu mình thì nhận được một cuộc gọi có thể nói là cứu mạng, cùng ngày đó liền bay đi C thị.
Thẩm Kiệt Thần dẫn An Đức tới một tiểu khu, ném cho anh một cái chìa khóa, thêm một câu, “Ở đây đợi anh chàng tâm trí chưa trưởng thành của anh đi.”
An Đức cầm chìa khóa lên lầu, dạo quanh phòng một vòng, căn phòng vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, đầy đủ mọi thứ vật dụng. An Đức cười khẽ, xem ra Sách Thiệu trong khoảng thời gian này quả thật cũng rất hưởng thụ. An Đức thăm thú căn phòng xong, đẩy cửa phòng tắm, đi đường mệt nhọc, anh rốt cục tìm được người kia, có thể yên tâm tắm rửa một cái.
Dưới làn nước ấm áp, An Đức cảm giác thần kinh căng thẳng thật lâu của mình cuối cũng cũng thả lỏng, anh khẽ cười cười nhìn vào gương, người kia nhìn thấy anh, biểu tình sẽ thế nào đây?
Tắm xong, An Đức quấn khăn tắm đang chuẩn bị thay quần áo, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa. Anh không kịp cân nhắc đi thẳng tới cửa, mở cửa, nụ cười tràn đến bên môi thì dừng lại, một chàng trai xa lạ đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt sửng sốt nhìn An Đức, sau đó mở miệng, “Thật ngại, có thể tôi đi nhầm rồi.”
An Đức liếc mắt nhìn y, trở tay đóng cửa, cúi đầu thở dài, còn chưa kịp xoay người, tiếng đập cửa lại vang lên, An Đức mở cửa, quả nhiên lại nhìn thấy chàng trai ban nãy, An Đức không kiên nhẫn mở miệng, “Đừng nói với tôi, cậu lại đi nhầm?”
Chàng trai cảnh giác nhìn chằm chằm An Đức, móc ra thẻ cảnh sát cẩn thận gặng hỏi, An Đức vân đạm phong khinh nói cho đối phương biết, mình là bạn trai Sách Thiệu, biểu tình của chàng trai lập tức cứng lại.
An Đức cúi đầu xuống nhìn thoáng qua cái túi lớn đối phương xách trong tay, trên cùng lộ ra rau dưa và thịt. An Đức cảm thấy tâm tình mình bỗng nhiên rất không tốt, nhìn vẻ mặt đối phương, chẳng lẽ Sách Thiệu lại rời bỏ anh ăn vụng ở bên ngoài? Ép buộc đè ép lửa giận của mình, An Đức mang theo giọng điệu châm chọc mở miệng, “Tính tình em ấy thích chơi đùa, tôi đã quen rồi. Cho nên nếu hai người xảy ra chuyện gì, vẫn là đừng dây dưa níu kéo. Mọi người đều là đàn ông, cậu tình tôi nguyện, một giấc tỉnh lại nên quên thì quên đi.”
Chàng trai kia trầm mặc, nội tâm dường như đang đấu tranh dữ dội, sau đó y thản nhiên cười cười, bình tĩnh mở miệng, “Anh có lẽ hiểu lầm rồi, Bác sĩ Thẩm là Bác sĩ của mẹ tôi, tôi chỉ là tới thăm cậu ấy.”
“Bác sĩ Thẩm?” An Đức nghi hoặc nhướn mi, vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy thanh âm của Thẩm Kiệt Thần, xoay tầm mắt qua, thì nhìn thấy Thẩm Kiệt Thần cau mày và Sách Thiệu bị cậu nắm chặt cổ tay.
Tầm mắt An Đức khóa chặt trên người Sách Thiệu, chẳng qua mới hơn một tháng, cả người Sách Thiệu cũng gầy gò không ít, hai má đều hơi lõm vào, xương gò má nhô ra. Lúc y nhìn thấy An Đức, cả người dường như cũng cứng lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm mặt An Đức không nhúc nhích.
An Đức âm thầm thở dài, không chút nào để ý mình lúc này chỉ quấn một cái khăn tắm, lại là ở cửa nhà người ta, tiến lên một tay kéo Sách Thiệu vào lòng, mùi vị quen thuộc đối phương tràn ngập cõi lòng, An Đức đột nhiên cảm thấy tức giận, xúc động của mình, còn có tháng rưỡi chịu đừng dằn dặt này, đều không quan trọng.
Sách Thiệu có chút thất thần, thẳng đến bị An Đức ôm vào trong ngực, mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, y giương mắt thấy tầm mắt hai người bên cạnh, có điểm thẹn quá hoá giận, giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của An Đức, lại bị An Đức không thèm phân trần kéo vào phòng ngủ.
Cửa phòng đóng lại thật mạnh, ngăn cách toàn bộ xấu hổ cùng hiểu lầm ban nãy ngoài cửa. Trong phòng ngủ sạch sẽ của Thẩm Kiệt Thần, chỉ còn lại An Đức quấn khăn tắm và Sách Thiệu cảm xúc không ổn định.
An Đức im lặng đánh giá Sách Thiệu, anh nhìn tấm hình kia lâu như vậy, bây giờ người này rốt cục một lần nữa hiện ở trước mặt anh. Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, “A Thiệu, đã một tháng rưỡi em định không gặp anh nữa sao?”
Sách Thiệu ngửa đầu nhìn chằm chằm An Đức, một bộ biểu tình anh có thể làm gì em.
An Đức khe khẽ cười cười, vươn tay ôm Sách Thiệu vào lòng, “Tức tối hơn nữa cũng nên tiêu tan đi? Là anh không tốt, anh cam đoan, sau này không bao giờ lừa gạt em nữa, sẽ tín nhiệm em, tôn trọng cảm nhận của em, tha thứ cho anh, được không?”
Thanh âm dịu dàng của An Đức ở bên tai, Sách Thiệu vùi đầu vào hõm vai anh, ban nãy ở ngoài cửa còn ra vẻ trấn định duy trì mặt mũi buồn cười của mình, giờ phút này, y mặc kệ tất cả. Y giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm chặt lại An Đức, có chút bất mãn nhỏ giọng lầm bầm, “Sao giờ này anh mới chịu tìm đến đây?” lại dông dài, Sách Nhị gia sớm muộn chịu đựng không được, nghĩ mình mặt xám mày trơ trở về.
An Đức bất đắc dĩ thở dài, “Bản thân anh muốn lập tức tới đây, anh cũng phải có hộ chiếu a.”
Sách Thiệu giương mắt trừng anh, “Nói như vậy, anh còn trách em?”
An Đức cúi đầu xuống, trán kề trán y, “Là lỗi của anh, không phải trách em.”
Sách Thiệu vừa lòng gật gật đầu, môi An Đức dần dần đi xuống hôn hôn đôi môi mỏng của Sách Thiệu, mang theo giọng điệu khẩn cầu, “A Thiệu, có thể đồng ý với anh, sau này mặc kệ vì nguyên nhân gì nữa, em có thể cãi nhau, có thể tức giận với anh, nhưng đừng bỏ đi không nói tiếng nào, nhất là lâu như vậy.” Anh nâng tay sờ sờ hai má gầy gò của đối phương, “Một tháng rưỡi này, anh thật sự, rất nhớ em.”
Sách Thiệu chạm chạm môi đối phương, xiết chặt eo đối phương, thầm nỉ non, “Em cũng nhớ anh, rất nhớ anh.”
An Đức cố gắng giữ vững sự kiên nhẫn của mình, tận khả năng không làm phiền Sách Thiệu. Thẳng đến ba ngày sau đó, rốt cục nhịn không được, gọi một cú điện thoại đến Sách gia, sau đó nghe thấy Diệp Thần bên kia điện thoại dùng giọng điệu phong khinh vân đạm trả lời, “Cậu tìm Sách nhị a, cậu ta bỏ nhà đi rồi. Cái gì? Cậu hỏi đi đâu? Biết đi đâu còn kêu là bỏ nhà đi sao? Tôi đã nói Sách Trí hẳn nên dẫn em trai anh ấy đi khám não, lớn vậy rồi còn chơi chiêu này. Ai, cậu còn có việc sao?”
An Đức nắm chặt điện thoại, hòa nhã mở miệng, “Không có việc gì, đã làm phiền rồi.”
Cúp điện thoại, An Đức trầm mặc một hồi nhìn tấm ảnh Sách Thiệu trên bàn làm việc, tấm hình kia là Sách Thiệu chụp ở trong sân trường, áo thun trắng phối quần jean đơn giản, bên ngoài là một cái áo khoác lông màu xám, nụ cười thoạt nhìn hết sức chói mắt. An Đức một lần nữa cầm điện thoại, “Giúp tôi đặt vé máy bay về nước.”
“Nhưng thiếu đổng, hộ chiếu của ngài…” Bên kia trợ lý cẩn thận nhắc nhở.
An Đức nghĩ nghĩ, bây giờ trông chờ Sách Thiệu gửi hộ chiếu về có lẽ là không có khả năng, anh bất đắc dĩ mở miệng, “Được rồi, tôi biết rồi, tôi bổ sung hộ chiếu trước.”
Sách Thiệu đương nhiên không phải trốn đi, y quang minh chánh đại rời đi trước mặt Diệp Thần cùng Sách Trí, chỉ bất quá đối với chuyện y đi đâu đôi phu phu bận rộn không có thời gian quan tâm mà thôi.
Vậy Sách Nhị gia đi đâu đây? Đáp án rất đơn giản, C thị, đến cậy nhờ Bác sĩ Thẩm đã bắt đầu ổn định.
Sách Thiệu khi học đại học đã tới C thị vài lần, nhưng đã cách nhiều năm, C thị đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất. Sách Thiệu bóc lột thời gian nghỉ ngơi hiếm có của Thẩm Kiệt Thần, sau khi dạo quanh thành phố đã ra một quyết định, y muốn bắt đầu ổn định ở C thị.
Thẩm Kiệt Thần nghe xong quyết định này của y ngẩng đầu nhìn y một cái, mang theo giọng điệu xem thường hỏi, “Anh không muốn về nước ngoài sao? Vậy An Đức anh định làm thế nào?”
Sách Thiệu không đồng ý nhíu mày, “Rõ ràng là anh ta theo đuổi Sách Nhị gia, vì sao tôi phải chiều ý anh ta sống ở nước ngoài xa lạ kia? Nếu anh ta thực bằng lòng, thì phải giúp tôi mở một quán bar ở đây làm lại từ đầu.”
Thẩm Kiệt Thần liếc mắt, “Sách Thiệu anh có biết anh đang cố tình gây sự không.”
“Anh ta giấu Nhị gia làm nhiều chuyện như vậy, còn xuất hiện vị hôn thê gì đó, tôi không chia tay với anh ta đã không tồi rồi, cố tình gây sự thì sao chứ?” Sách Thiệu một tư thế cậu có thể làm gì tôi nào, không hề sợ hãi nhìn Thẩm Kiệt Thần.
Thẩm Kiệt Thần im lặng nhìn chằm chằm y một hồi, cuối cùng đi đến kết luận, “Anh thật ra là nữ đúng không, anh kỳ thật mười bảy tuổi phải không?”
Mặc dù cảm thấy Sách Thiệu đang cố tình gây sự, nhưng Thẩm Kiệt Thần vẫn rất nhanh lợi dụng nhân mạch của mình giúp Sách Thiệu thu phục một quán bar, vì thế Sách Thiệu lại bắt đầu cuộc sống ăn chơi đàng , điên đảo trắng đen của mình lúc trước.
Kỳ thật Sách Thiệu chỉ muốn cho cuộc sống của mình hết mức như trước kia, suy nghĩ hiện tại của y có chút rối loạn, đơn giản không muốn suy nghĩ miên man. Cuộc sống ngày qua ngày thuận theo tính cách bản thân, y muốn thử một cuộc sống không có An Đức, sau đó để mình hiểu rõ tầm quan trọng của An Đức đối với mình.
Nhưng Sách Thiệu rất nhanh đã phát hiện, y rốt cuộc không thể quay về cuộc sống như trước kia. Y mỗi ngày ở trong quầy bar nhìn người bên ngoài trêu chọc, bắt chuyện với nhau. Bản thân rất ít uống rượu, thỉnh thoảng lúc Thẩm Kiệt Thần xuất hiện châm biếm nhau một chút. Ngày cứ hờ hững trôi qua, Sách Thiệu sâu sắc cảm thấy mình thật sự bắt đầu nhớ nhung An Đức.
Buổi tối trước khi ngủ, Sách Thiệu tựa vào đầu giường cầm hộ chiếu của An Đức lật tới lật lui xem, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩn nhìn hình thẻ phía trên. Đã quen người kia ở bên cạnh, cuộc sống hiện tại thế này y đã không thể thích ứng.
Không có An Đức chăm sóc, Sách Thiệu rất nhanh bắt đầu gầy xuống, ngay cả Thẩm Kiệt Thần cũng nhận thấy được biến hóa trên thân thể và cảm xúc của y, mang theo ngữ khí cười nhạo hỏi y, “Bây giờ là tương tư thành hoạ sao? Nếu chịu không nổi thì trở về đi, tiếp tục như vậy nữa, chờ An Đức tìm đến, anh có thể cũng không còn.”
Sách Thiệu trước đó đã đáp ứng An Đức gửi trả hộ chiếu, một tháng thì theo anh về, nhưng ngày hôm sau đã mai danh ẩn tích, đến bây giờ cũng không liên lạc với anh, y có chút không dám nghĩ đến cảm xúc hiện tại của An Đức. Huống chi, y cũng xem như trốn nhà đi, cứ như vậy trở về, Sách Nhị gia ở trước mặt An Đức sợ là cuối cùng không ngẩng đầu lên được.
Vì cái mặt mo còn lại của mình, Sách Thiệu cắn răng cảnh cáo Thẩm Kiệt Thần, “Cậu nếu dám tiết lộ hành tung của tôi, Nhị gia của cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Thẩm Kiệt Thần cười cười, nếu con yêu nghiệt này tự tìm khổ ăn, cậu cũng vui vẻ đứng nhìn, nhìn xem đến cuối cùng, rốt cuộc là ai không chịu nổi.
Hộ chiếu của An Đức một lần nữa tới tay đã là một chuyện tháng sau, đang vấp phải quý cuối năm, chuyện của công ty cố tình lại nhiều lên. Anh ngày vội đêm gấp hơn mười ngày, mới rốt cục rảnh rỗi, lập tức trở về nước.
Tới H thị, quả nhiên như trong dự liệu không tìm được Sách Thiệu, An Đức thở dài, một tháng rưỡi, Sách Thiệu rốt cuộc muốn làm gì đây? Vào lúc An Đức cảm giác tương hồ đầy đầu mình thì nhận được một cuộc gọi có thể nói là cứu mạng, cùng ngày đó liền bay đi C thị.
Thẩm Kiệt Thần dẫn An Đức tới một tiểu khu, ném cho anh một cái chìa khóa, thêm một câu, “Ở đây đợi anh chàng tâm trí chưa trưởng thành của anh đi.”
An Đức cầm chìa khóa lên lầu, dạo quanh phòng một vòng, căn phòng vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, đầy đủ mọi thứ vật dụng. An Đức cười khẽ, xem ra Sách Thiệu trong khoảng thời gian này quả thật cũng rất hưởng thụ. An Đức thăm thú căn phòng xong, đẩy cửa phòng tắm, đi đường mệt nhọc, anh rốt cục tìm được người kia, có thể yên tâm tắm rửa một cái.
Dưới làn nước ấm áp, An Đức cảm giác thần kinh căng thẳng thật lâu của mình cuối cũng cũng thả lỏng, anh khẽ cười cười nhìn vào gương, người kia nhìn thấy anh, biểu tình sẽ thế nào đây?
Tắm xong, An Đức quấn khăn tắm đang chuẩn bị thay quần áo, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa. Anh không kịp cân nhắc đi thẳng tới cửa, mở cửa, nụ cười tràn đến bên môi thì dừng lại, một chàng trai xa lạ đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt sửng sốt nhìn An Đức, sau đó mở miệng, “Thật ngại, có thể tôi đi nhầm rồi.”
An Đức liếc mắt nhìn y, trở tay đóng cửa, cúi đầu thở dài, còn chưa kịp xoay người, tiếng đập cửa lại vang lên, An Đức mở cửa, quả nhiên lại nhìn thấy chàng trai ban nãy, An Đức không kiên nhẫn mở miệng, “Đừng nói với tôi, cậu lại đi nhầm?”
Chàng trai cảnh giác nhìn chằm chằm An Đức, móc ra thẻ cảnh sát cẩn thận gặng hỏi, An Đức vân đạm phong khinh nói cho đối phương biết, mình là bạn trai Sách Thiệu, biểu tình của chàng trai lập tức cứng lại.
An Đức cúi đầu xuống nhìn thoáng qua cái túi lớn đối phương xách trong tay, trên cùng lộ ra rau dưa và thịt. An Đức cảm thấy tâm tình mình bỗng nhiên rất không tốt, nhìn vẻ mặt đối phương, chẳng lẽ Sách Thiệu lại rời bỏ anh ăn vụng ở bên ngoài? Ép buộc đè ép lửa giận của mình, An Đức mang theo giọng điệu châm chọc mở miệng, “Tính tình em ấy thích chơi đùa, tôi đã quen rồi. Cho nên nếu hai người xảy ra chuyện gì, vẫn là đừng dây dưa níu kéo. Mọi người đều là đàn ông, cậu tình tôi nguyện, một giấc tỉnh lại nên quên thì quên đi.”
Chàng trai kia trầm mặc, nội tâm dường như đang đấu tranh dữ dội, sau đó y thản nhiên cười cười, bình tĩnh mở miệng, “Anh có lẽ hiểu lầm rồi, Bác sĩ Thẩm là Bác sĩ của mẹ tôi, tôi chỉ là tới thăm cậu ấy.”
“Bác sĩ Thẩm?” An Đức nghi hoặc nhướn mi, vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy thanh âm của Thẩm Kiệt Thần, xoay tầm mắt qua, thì nhìn thấy Thẩm Kiệt Thần cau mày và Sách Thiệu bị cậu nắm chặt cổ tay.
Tầm mắt An Đức khóa chặt trên người Sách Thiệu, chẳng qua mới hơn một tháng, cả người Sách Thiệu cũng gầy gò không ít, hai má đều hơi lõm vào, xương gò má nhô ra. Lúc y nhìn thấy An Đức, cả người dường như cũng cứng lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm mặt An Đức không nhúc nhích.
An Đức âm thầm thở dài, không chút nào để ý mình lúc này chỉ quấn một cái khăn tắm, lại là ở cửa nhà người ta, tiến lên một tay kéo Sách Thiệu vào lòng, mùi vị quen thuộc đối phương tràn ngập cõi lòng, An Đức đột nhiên cảm thấy tức giận, xúc động của mình, còn có tháng rưỡi chịu đừng dằn dặt này, đều không quan trọng.
Sách Thiệu có chút thất thần, thẳng đến bị An Đức ôm vào trong ngực, mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, y giương mắt thấy tầm mắt hai người bên cạnh, có điểm thẹn quá hoá giận, giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của An Đức, lại bị An Đức không thèm phân trần kéo vào phòng ngủ.
Cửa phòng đóng lại thật mạnh, ngăn cách toàn bộ xấu hổ cùng hiểu lầm ban nãy ngoài cửa. Trong phòng ngủ sạch sẽ của Thẩm Kiệt Thần, chỉ còn lại An Đức quấn khăn tắm và Sách Thiệu cảm xúc không ổn định.
An Đức im lặng đánh giá Sách Thiệu, anh nhìn tấm hình kia lâu như vậy, bây giờ người này rốt cục một lần nữa hiện ở trước mặt anh. Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, “A Thiệu, đã một tháng rưỡi em định không gặp anh nữa sao?”
Sách Thiệu ngửa đầu nhìn chằm chằm An Đức, một bộ biểu tình anh có thể làm gì em.
An Đức khe khẽ cười cười, vươn tay ôm Sách Thiệu vào lòng, “Tức tối hơn nữa cũng nên tiêu tan đi? Là anh không tốt, anh cam đoan, sau này không bao giờ lừa gạt em nữa, sẽ tín nhiệm em, tôn trọng cảm nhận của em, tha thứ cho anh, được không?”
Thanh âm dịu dàng của An Đức ở bên tai, Sách Thiệu vùi đầu vào hõm vai anh, ban nãy ở ngoài cửa còn ra vẻ trấn định duy trì mặt mũi buồn cười của mình, giờ phút này, y mặc kệ tất cả. Y giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm chặt lại An Đức, có chút bất mãn nhỏ giọng lầm bầm, “Sao giờ này anh mới chịu tìm đến đây?” lại dông dài, Sách Nhị gia sớm muộn chịu đựng không được, nghĩ mình mặt xám mày trơ trở về.
An Đức bất đắc dĩ thở dài, “Bản thân anh muốn lập tức tới đây, anh cũng phải có hộ chiếu a.”
Sách Thiệu giương mắt trừng anh, “Nói như vậy, anh còn trách em?”
An Đức cúi đầu xuống, trán kề trán y, “Là lỗi của anh, không phải trách em.”
Sách Thiệu vừa lòng gật gật đầu, môi An Đức dần dần đi xuống hôn hôn đôi môi mỏng của Sách Thiệu, mang theo giọng điệu khẩn cầu, “A Thiệu, có thể đồng ý với anh, sau này mặc kệ vì nguyên nhân gì nữa, em có thể cãi nhau, có thể tức giận với anh, nhưng đừng bỏ đi không nói tiếng nào, nhất là lâu như vậy.” Anh nâng tay sờ sờ hai má gầy gò của đối phương, “Một tháng rưỡi này, anh thật sự, rất nhớ em.”
Sách Thiệu chạm chạm môi đối phương, xiết chặt eo đối phương, thầm nỉ non, “Em cũng nhớ anh, rất nhớ anh.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
An Đức cố gắng giữ vững sự kiên nhẫn của mình, tận khả năng không làm phiền Sách Thiệu. Thẳng đến ba ngày sau đó, rốt cục nhịn không được, gọi một cú điện thoại đến Sách gia, sau đó nghe thấy Diệp Thần bên kia điện thoại dùng giọng điệu phong khinh vân đạm trả lời, “Cậu tìm Sách nhị a, cậu ta bỏ nhà đi rồi. Cái gì? Cậu hỏi đi đâu? Biết đi đâu còn kêu là bỏ nhà đi sao? Tôi đã nói Sách Trí hẳn nên dẫn em trai anh ấy đi khám não, lớn vậy rồi còn chơi chiêu này. Ai, cậu còn có việc sao?”
An Đức nắm chặt điện thoại, hòa nhã mở miệng, “Không có việc gì, đã làm phiền rồi.”
Cúp điện thoại, An Đức trầm mặc một hồi nhìn tấm ảnh Sách Thiệu trên bàn làm việc, tấm hình kia là Sách Thiệu chụp ở trong sân trường, áo thun trắng phối quần jean đơn giản, bên ngoài là một cái áo khoác lông màu xám, nụ cười thoạt nhìn hết sức chói mắt. An Đức một lần nữa cầm điện thoại, “Giúp tôi đặt vé máy bay về nước.”
“Nhưng thiếu đổng, hộ chiếu của ngài…” Bên kia trợ lý cẩn thận nhắc nhở.
An Đức nghĩ nghĩ, bây giờ trông chờ Sách Thiệu gửi hộ chiếu về có lẽ là không có khả năng, anh bất đắc dĩ mở miệng, “Được rồi, tôi biết rồi, tôi bổ sung hộ chiếu trước.”
Sách Thiệu đương nhiên không phải trốn đi, y quang minh chánh đại rời đi trước mặt Diệp Thần cùng Sách Trí, chỉ bất quá đối với chuyện y đi đâu đôi phu phu bận rộn không có thời gian quan tâm mà thôi.
Vậy Sách Nhị gia đi đâu đây? Đáp án rất đơn giản, C thị, đến cậy nhờ Bác sĩ Thẩm đã bắt đầu ổn định.
Sách Thiệu khi học đại học đã tới C thị vài lần, nhưng đã cách nhiều năm, C thị đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất. Sách Thiệu bóc lột thời gian nghỉ ngơi hiếm có của Thẩm Kiệt Thần, sau khi dạo quanh thành phố đã ra một quyết định, y muốn bắt đầu ổn định ở C thị.
Thẩm Kiệt Thần nghe xong quyết định này của y ngẩng đầu nhìn y một cái, mang theo giọng điệu xem thường hỏi, “Anh không muốn về nước ngoài sao? Vậy An Đức anh định làm thế nào?”
Sách Thiệu không đồng ý nhíu mày, “Rõ ràng là anh ta theo đuổi Sách Nhị gia, vì sao tôi phải chiều ý anh ta sống ở nước ngoài xa lạ kia? Nếu anh ta thực bằng lòng, thì phải giúp tôi mở một quán bar ở đây làm lại từ đầu.”
Thẩm Kiệt Thần liếc mắt, “Sách Thiệu anh có biết anh đang cố tình gây sự không.”
“Anh ta giấu Nhị gia làm nhiều chuyện như vậy, còn xuất hiện vị hôn thê gì đó, tôi không chia tay với anh ta đã không tồi rồi, cố tình gây sự thì sao chứ?” Sách Thiệu một tư thế cậu có thể làm gì tôi nào, không hề sợ hãi nhìn Thẩm Kiệt Thần.
Thẩm Kiệt Thần im lặng nhìn chằm chằm y một hồi, cuối cùng đi đến kết luận, “Anh thật ra là nữ đúng không, anh kỳ thật mười bảy tuổi phải không?”
Mặc dù cảm thấy Sách Thiệu đang cố tình gây sự, nhưng Thẩm Kiệt Thần vẫn rất nhanh lợi dụng nhân mạch của mình giúp Sách Thiệu thu phục một quán bar, vì thế Sách Thiệu lại bắt đầu cuộc sống ăn chơi đàng ***, điên đảo trắng đen của mình lúc trước.
Kỳ thật Sách Thiệu chỉ muốn cho cuộc sống của mình hết mức như trước kia, suy nghĩ hiện tại của y có chút rối loạn, đơn giản không muốn suy nghĩ miên man. Cuộc sống ngày qua ngày thuận theo tính cách bản thân, y muốn thử một cuộc sống không có An Đức, sau đó để mình hiểu rõ tầm quan trọng của An Đức đối với mình.
Nhưng Sách Thiệu rất nhanh đã phát hiện, y rốt cuộc không thể quay về cuộc sống như trước kia. Y mỗi ngày ở trong quầy bar nhìn người bên ngoài trêu chọc, bắt chuyện với nhau. Bản thân rất ít uống rượu, thỉnh thoảng lúc Thẩm Kiệt Thần xuất hiện châm biếm nhau một chút. Ngày cứ hờ hững trôi qua, Sách Thiệu sâu sắc cảm thấy mình thật sự bắt đầu nhớ nhung An Đức.
Buổi tối trước khi ngủ, Sách Thiệu tựa vào đầu giường cầm hộ chiếu của An Đức lật tới lật lui xem, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩn nhìn hình thẻ phía trên. Đã quen người kia ở bên cạnh, cuộc sống hiện tại thế này y đã không thể thích ứng.
Không có An Đức chăm sóc, Sách Thiệu rất nhanh bắt đầu gầy xuống, ngay cả Thẩm Kiệt Thần cũng nhận thấy được biến hóa trên thân thể và cảm xúc của y, mang theo ngữ khí cười nhạo hỏi y, “Bây giờ là tương tư thành hoạ sao? Nếu chịu không nổi thì trở về đi, tiếp tục như vậy nữa, chờ An Đức tìm đến, anh có thể cũng không còn.”
Sách Thiệu trước đó đã đáp ứng An Đức gửi trả hộ chiếu, một tháng thì theo anh về, nhưng ngày hôm sau đã mai danh ẩn tích, đến bây giờ cũng không liên lạc với anh, y có chút không dám nghĩ đến cảm xúc hiện tại của An Đức. Huống chi, y cũng xem như trốn nhà đi, cứ như vậy trở về, Sách Nhị gia ở trước mặt An Đức sợ là cuối cùng không ngẩng đầu lên được.
Vì cái mặt mo còn lại của mình, Sách Thiệu cắn răng cảnh cáo Thẩm Kiệt Thần, “Cậu nếu dám tiết lộ hành tung của tôi, Nhị gia của cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Thẩm Kiệt Thần cười cười, nếu con yêu nghiệt này tự tìm khổ ăn, cậu cũng vui vẻ đứng nhìn, nhìn xem đến cuối cùng, rốt cuộc là ai không chịu nổi.
Hộ chiếu của An Đức một lần nữa tới tay đã là một chuyện tháng sau, đang vấp phải quý cuối năm, chuyện của công ty cố tình lại nhiều lên. Anh ngày vội đêm gấp hơn mười ngày, mới rốt cục rảnh rỗi, lập tức trở về nước.
Tới H thị, quả nhiên như trong dự liệu không tìm được Sách Thiệu, An Đức thở dài, một tháng rưỡi, Sách Thiệu rốt cuộc muốn làm gì đây? Vào lúc An Đức cảm giác tương hồ đầy đầu mình thì nhận được một cuộc gọi có thể nói là cứu mạng, cùng ngày đó liền bay đi C thị.
Thẩm Kiệt Thần dẫn An Đức tới một tiểu khu, ném cho anh một cái chìa khóa, thêm một câu, “Ở đây đợi anh chàng tâm trí chưa trưởng thành của anh đi.”
An Đức cầm chìa khóa lên lầu, dạo quanh phòng một vòng, căn phòng vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, đầy đủ mọi thứ vật dụng. An Đức cười khẽ, xem ra Sách Thiệu trong khoảng thời gian này quả thật cũng rất hưởng thụ. An Đức thăm thú căn phòng xong, đẩy cửa phòng tắm, đi đường mệt nhọc, anh rốt cục tìm được người kia, có thể yên tâm tắm rửa một cái.
Dưới làn nước ấm áp, An Đức cảm giác thần kinh căng thẳng thật lâu của mình cuối cũng cũng thả lỏng, anh khẽ cười cười nhìn vào gương, người kia nhìn thấy anh, biểu tình sẽ thế nào đây?
Tắm xong, An Đức quấn khăn tắm đang chuẩn bị thay quần áo, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa. Anh không kịp cân nhắc đi thẳng tới cửa, mở cửa, nụ cười tràn đến bên môi thì dừng lại, một chàng trai xa lạ đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt sửng sốt nhìn An Đức, sau đó mở miệng, “Thật ngại, có thể tôi đi nhầm rồi.”
An Đức liếc mắt nhìn y, trở tay đóng cửa, cúi đầu thở dài, còn chưa kịp xoay người, tiếng đập cửa lại vang lên, An Đức mở cửa, quả nhiên lại nhìn thấy chàng trai ban nãy, An Đức không kiên nhẫn mở miệng, “Đừng nói với tôi, cậu lại đi nhầm?”
Chàng trai cảnh giác nhìn chằm chằm An Đức, móc ra thẻ cảnh sát cẩn thận gặng hỏi, An Đức vân đạm phong khinh nói cho đối phương biết, mình là bạn trai Sách Thiệu, biểu tình của chàng trai lập tức cứng lại.
An Đức cúi đầu xuống nhìn thoáng qua cái túi lớn đối phương xách trong tay, trên cùng lộ ra rau dưa và thịt. An Đức cảm thấy tâm tình mình bỗng nhiên rất không tốt, nhìn vẻ mặt đối phương, chẳng lẽ Sách Thiệu lại rời bỏ anh ăn vụng ở bên ngoài? Ép buộc đè ép lửa giận của mình, An Đức mang theo giọng điệu châm chọc mở miệng, “Tính tình em ấy thích chơi đùa, tôi đã quen rồi. Cho nên nếu hai người xảy ra chuyện gì, vẫn là đừng dây dưa níu kéo. Mọi người đều là đàn ông, cậu tình tôi nguyện, một giấc tỉnh lại nên quên thì quên đi.”
Chàng trai kia trầm mặc, nội tâm dường như đang đấu tranh dữ dội, sau đó y thản nhiên cười cười, bình tĩnh mở miệng, “Anh có lẽ hiểu lầm rồi, Bác sĩ Thẩm là Bác sĩ của mẹ tôi, tôi chỉ là tới thăm cậu ấy.”
“Bác sĩ Thẩm?” An Đức nghi hoặc nhướn mi, vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy thanh âm của Thẩm Kiệt Thần, xoay tầm mắt qua, thì nhìn thấy Thẩm Kiệt Thần cau mày và Sách Thiệu bị cậu nắm chặt cổ tay.
Tầm mắt An Đức khóa chặt trên người Sách Thiệu, chẳng qua mới hơn một tháng, cả người Sách Thiệu cũng gầy gò không ít, hai má đều hơi lõm vào, xương gò má nhô ra. Lúc y nhìn thấy An Đức, cả người dường như cũng cứng lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm mặt An Đức không nhúc nhích.
An Đức âm thầm thở dài, không chút nào để ý mình lúc này chỉ quấn một cái khăn tắm, lại là ở cửa nhà người ta, tiến lên một tay kéo Sách Thiệu vào lòng, mùi vị quen thuộc đối phương tràn ngập cõi lòng, An Đức đột nhiên cảm thấy tức giận, xúc động của mình, còn có tháng rưỡi chịu đừng dằn dặt này, đều không quan trọng.
Sách Thiệu có chút thất thần, thẳng đến bị An Đức ôm vào trong ngực, mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, y giương mắt thấy tầm mắt hai người bên cạnh, có điểm thẹn quá hoá giận, giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của An Đức, lại bị An Đức không thèm phân trần kéo vào phòng ngủ.
Cửa phòng đóng lại thật mạnh, ngăn cách toàn bộ xấu hổ cùng hiểu lầm ban nãy ngoài cửa. Trong phòng ngủ sạch sẽ của Thẩm Kiệt Thần, chỉ còn lại An Đức quấn khăn tắm và Sách Thiệu cảm xúc không ổn định.
An Đức im lặng đánh giá Sách Thiệu, anh nhìn tấm hình kia lâu như vậy, bây giờ người này rốt cục một lần nữa hiện ở trước mặt anh. Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, “A Thiệu, đã một tháng rưỡi em định không gặp anh nữa sao?”
Sách Thiệu ngửa đầu nhìn chằm chằm An Đức, một bộ biểu tình anh có thể làm gì em.
An Đức khe khẽ cười cười, vươn tay ôm Sách Thiệu vào lòng, “Tức tối hơn nữa cũng nên tiêu tan đi? Là anh không tốt, anh cam đoan, sau này không bao giờ lừa gạt em nữa, sẽ tín nhiệm em, tôn trọng cảm nhận của em, tha thứ cho anh, được không?”
Thanh âm dịu dàng của An Đức ở bên tai, Sách Thiệu vùi đầu vào hõm vai anh, ban nãy ở ngoài cửa còn ra vẻ trấn định duy trì mặt mũi buồn cười của mình, giờ phút này, y mặc kệ tất cả. Y giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm chặt lại An Đức, có chút bất mãn nhỏ giọng lầm bầm, “Sao giờ này anh mới chịu tìm đến đây?” lại dông dài, Sách Nhị gia sớm muộn chịu đựng không được, nghĩ mình mặt xám mày trơ trở về.
An Đức bất đắc dĩ thở dài, “Bản thân anh muốn lập tức tới đây, anh cũng phải có hộ chiếu a.”
Sách Thiệu giương mắt trừng anh, “Nói như vậy, anh còn trách em?”
An Đức cúi đầu xuống, trán kề trán y, “Là lỗi của anh, không phải trách em.”
Sách Thiệu vừa lòng gật gật đầu, môi An Đức dần dần đi xuống hôn hôn đôi môi mỏng của Sách Thiệu, mang theo giọng điệu khẩn cầu, “A Thiệu, có thể đồng ý với anh, sau này mặc kệ vì nguyên nhân gì nữa, em có thể cãi nhau, có thể tức giận với anh, nhưng đừng bỏ đi không nói tiếng nào, nhất là lâu như vậy.” Anh nâng tay sờ sờ hai má gầy gò của đối phương, “Một tháng rưỡi này, anh thật sự, rất nhớ em.”
Sách Thiệu chạm chạm môi đối phương, xiết chặt eo đối phương, thầm nỉ non, “Em cũng nhớ anh, rất nhớ anh.”