Xương cốt lão hóa của Sách Nhị gia sau khi bị An Đức dằn dặt một phen rất nhanh đã cảm thấy mệt mỏi, An Đức nói hơn nói thiệt kéo y tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ trở về, y liền ngã xuống giường ngủ mê man. An Đức kéo mền đắp cho y, hôn hôn lên trán y, nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên, nhét vào máy giặt, thuận tiện giúp Sách Thiệu thu dọn lại căn phòng lộn xộn xong mới nằm xuống bên cạnh Sách Thiệu.
Sách Thiệu dường như cảm nhận được, lập tức nhích lại gần, ổ mình vào lòng An Đức. An Đức ôm trọn vòng eo gầy yếu của y, khe khẽ thở dài, trong khoảng thời gian này yêu nghiệt này cũng chịu không ít đau khổ.
An Đức hiểu Sách Thiệu, y nhìn như không tim không phổi, duy ngã độc tôn, nhưng kỳ thật, đáy lòng y lại có tâm tư và lưu tâm của riêng mình. Y hết sức lo sợ, suy tính hơn thiệt, bởi vì từng bị tổn thương, biết mùi vị kia rất đau, cho nên kiên quyết không muốn tái diễn nữa. Nhưng, y vừa mới nói với anh, y muốn cược một lần mãi mãi, mãi mãi cùng An Đức anh.
An Đức anh, có tài có đức gì?
Anh sẽ dốc hết toàn bộ trả y một lần vĩnh viễn, anh sẽ không để y bị thương nữa, sẽ không để y chạy trốn nữa, anh sẽ làm cho y hiểu rõ anh vẫn luôn nắm chặt tay y, mãi mãi không buông.
Có thể là có Sách Thiệu bên cạnh, An Đức cảm thấy thần kinh của mình cũng thư giãn, mệt mỏi dần dần kéo tới. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, di động đầu giường vang lên, An Đức lập tức tỉnh táo, vội vàng cầm điện thoại, tiếp điện thoại trước khi đánh thức Sách Thiệu.
Điện thoại kia quả thực là Sách Trí, điện thoại mới vừa kết nối, anh liền trực tiếp mở miệng, “Tìm được Sách Thiệu sao?”
“Ân, tìm được rồi, em ấy đang ngủ.” thanh âm của An Đức rất thấp, anh cẩn thận quan sát để Sách Thiệu không bị ồn tỉnh.
Thanh âm của Sách Trí dường như hòa hoãn, sau đó anh mở miệng, “Nếu tìm được rồi, hai người lập tức đặt vé máy bay chuyến gần nhất, nhanh trở về.”
An Đức nhíu nhíu mày, thanh âm Sách Trí khiến anh cảm thấy hơi bất an, “Làm sao vậy?”
“Diệp Tiểu Miêu bị bắt cóc.” Sách Trí bên kia dường như hơi ồn ào, “Có thể có liên quan với chuyện lúc trước của cậu.”
An Đức cắn chặt môi, “Tôi đã biết.”
Sách Thiệu ngủ một giấc thực an ổn, y thức dậy đã là buổi chiều, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, thấy dưới đất bày ra một cái vali, An Đức tựa vào bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Sách Thiệu nhíu nhíu mày, đi đến bên anh, “Sao thế?”
An Đức quay đầu, vươn tay giúp Sách Thiệu vuốt mái tóc rối bời, “Anh đã đặt vé máy bay tối nay, chúng ta quay về H thị một chuyến.”
Sách Thiệu vẫn không nhúc nhích, thu ý cười trên mặt, “Đã xảy ra chuyện gì?”
An Đức hơi hơi cúi đầu, nửa ngày mới mở miệng, “Diệp Tiểu Miêu bị bắt cóc.”
Sách Thiệu lặng đi một chút, nâng tay đánh rớt tay An Đức, “Sách Trí là thằng ngốc sao, con mình cũng giữ không nổi, mấy thủ hạ vô dụng kia còn nuôi làm gì?”
“Em có biết Sách Trí vẫn đang tẩy trắng, thời gian trước về trấn Vân Dĩ cứu chúng ta lại gây sức ép không ít nhân lực, sau khi trở về, anh ấy đã định khiêm tốn một chút, Diệp Thần cũng thích để cuộc sống Diệp Tiểu Miêu như đứa bé nhà bình thường, cho nên đã bỏ đi bảo tiêu bên cạnh Diệp Tiểu Miêu. Ngày đó Sách Trí không rảnh, Diệp Thần tự mình đi đón Diệp Tiểu Miêu tan học, mắt thấy Diệp Tiểu Miêu bị một đám người kéo đi, chính anh ấy cũng bị đả thương.” An Đức thấp giọng nói.
Sách Thiệu kéo mạnh cửa sổ, “Đứa bé nhà bình thường? Hai người bọn họ sống hạnh phúc đến ngốc luôn rồi sao? Dù Sách Trí muốn tẩy trắng, nhưng anh ấy trước kia có nhiều kẻ thù như vậy, bọn họ có thể bằng lòng để anh ấy tẩy? Không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào anh ấy đâu, sao lúc này anh ấy lại hồ đồ?”
An Đức lắc lắc đầu, “Không phải Sách Trí hồ đồ, cho dù anh ấy tẩy trắng, đối phương nhìn chằm chằm vào cũng chẳng ai dám xem thường. Lần này trách anh, là anh đánh rắn không chết, trái lại để lại hậu họa.”
Sách Thiệu xoay đầu, ánh mắt sắc bén chăm chú vào mặt An Đức, “Anh có ý gì?”
An Đức nhìn thẳng vào mắt Sách Thiệu, chầm chậm mở miệng, “Trước khi về nước, anh phái người đi trấn Vân Dĩ ở T thị tiến hành một số đầu tư lớn, sau đó thu phục một số lãnh đạo, làm cho họ tạo áp lực với lãnh đạo trấn Vân Dĩ, điều tra thành giải trí tiêu khiển của Cù gia. Em cũng biết, thành giải trí nhà đó nhiều năm qua không làm hoạt động đứng đắn gì, tùy tiện điều tra thì ra không ít thứ, chỗ dựa vững chắc của bọn họ ở huyện cũng không dám che chở bọn họ. Thành giải trí rất nhanh đã bị niêm phong, cha mẹ Cù Triết cũng bị tạm giam. Sau lại…”
“Sau đó anh vì lời em nói thu tay lại sao?” Sách Thiệu mở miệng cắt ngang lời An Đức.
An Đức gật đầu, “Hai người bọn họ cuối cùng được thả, thành giải trí bị niêm phong, cũng phạt không ít tiền.”
Sách Thiệu hít một hơi thật sâu, khoát khoát tay, “Chuyện này trách em, là em lòng dạ đàn bà. Em biết rõ người đàn bà kia sẽ không chịu để yên, lại suy nghĩ khờ dại kết việc này. Có một số chuyện anh muốn chấm dứt, người ta chưa chắc.”
Hai người ngồi máy bay đêm đó quay về H thị, dọc theo đường đi, Sách Thiệu vẫn mặt không chút thay đổi. An Đức nhìn dáng vẻ y mới phát hiện, y lúc này cực kỳ giống Sách Trí, dung mạo cảm giác giống hệt Sách Trí. Dù tính cách riêng của hai người thế nào, nhưng từ trong bản chất anh em bọn họ giống nhau, cứng cỏi, cố chấp, thà rằng bản thân bị thương tuyệt không cho phép người khác thương tổn người bên cạnh mình.
Sách Thiệu ngày thường không đứng đắn tất cả đều không thấy, giống như trong vòng một đêm đã thay đổi, từ một đứa bé trẻ người non dạ trở thành một người đàn ông trưởng thành, dường như đây mới là bộ mặt thật của y.
Y tựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ hỗn loạn. Kỳ thật, dù y có cuộc sống mới, người yêu mới, y cũng không muốn trở mặt với Cù Triết, mặc kệ người kia hiện tại biến thành dạng gì, mặc kệ người kia lúc trước đã làm ra chuyện gì, hắn dù sao cũng là người y từng yêu, là người từng bồi bạn từng che chở y. Toàn bộ hạnh phúc, toàn bộ tổn thương đã mãi mãi chôn sâu trong trí nhớ, không nên lôi ra nữa.
Cho nên lúc trước y thà chọn đến nước khác xa lạ một lần nữa bắt đầu, cũng không muốn ở lại cùng dây dưa Cù Triết, xóa nhòa hết những hồi ức tốt đẹp ngoài vết thương cái gì cũng không còn. Sớm đã thành người không có khả năng, xé miệng vết thương của nhau còn có ý nghĩa gì? Ngay cả thương tổn mẹ hắn mang đến, y cũng xem như hậu quả của thời niên thiếu khờ dại bằng lòng trả giá cho nó.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra An Đức đúng. Đánh rắn không chết, hậu hoạn vô cùng. Thương tổn Sách Thiệu y coi như năm đó y thiếu Cù Triết, Sách Nhị gia vẫn thoải mái, nhưng, nếu có người dám tổn thương người nhà y.
Sách Thiệu híp híp mắt, y cùng chúng không đội trời chung.
Máy bay hạ cánh ở sân bay H thị đã là nửa đêm, hai người ra sân bay trực tiếp lên xe Sách Trí phái tới đón về đại trạch.
Hạ nhân không biết đã đi đâu, trong đại trạch vô cùng im lặng, Đặng Đằng chờ ở cửa lớn, mặt lạnh nói với Sách Thiệu, “Nhị thiếu, đại thiếu họ ở thư phòng.”
Sách Thiệu hừ một tiếng, tầm mắt tìm tòi ở trên người Đặng Đằng, “Đặng Đằng, bình thường nếu rảnh rỗi là cậu trông chừng Diệp Tiểu Miêu a? ngày đó lúc Diệp Thần đi đón nó cậu ở đâu? Cậu theo Sách Trí nhiều năm như vậy, ngay cả vợ con anh ấy cũng trông coi không được sao?”
Đặng Đằng cúi đầu, không nói gì. Hắn biết tình cảm của Diệp Tiểu Miêu và Sách Thiệu rất tốt, Sách Thiệu cũng chỉ là lo lắng tích tụ trong lòng không chỗ xả. Nhưng trong lòng hắn quả thật không dễ chịu, từ ngày đầu tiên Diệp Tiểu Miêu đến đại trạch đã do hắn phụ trách an toàn, ngày đó nếu hắn đi theo Diệp Thần đón Diệp Tiểu Miêu, có lẽ, cũng sẽ không xảy ra chuyện.
An Đức đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo Sách Thiệu, Sách Thiệu bắt được tầm mắt chán nản thậm chí hối hận của Đặng Đằng, không nói nữa nhấc chân thẳng lên lầu. An Đức ở phía sau vỗ vỗ bả vai Đặng Đằng, cũng lên lầu. Người này từ mười mấy tuổi đã đi theo bên cạnh Sách Trí, vẫn luôn tận tâm tận lực với Sách Trí, lần trước nếu không phải hắn cứu giúp, anh cũng có thể đã chết ở trấn Vân Dĩ.
Sách Thiệu cứ đi thẳng vào không thèm gõ cửa, đã là nửa đêm về sáng, Sách Trí và Diệp Thần ai cũng không nghỉ ngơi. Trong thư phòng ánh đèn sáng chói, Sách Trí đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, dưới đất rải rác một đống tàn thuốc. Diệp Thần tựa vào ghế sa lon khép hờ mắt, trên người đang đắp chăn mỏng, Sách Thiệu chỉ nhìn cậu một cái, đã thấy vết thương nổi bật trên mặt cậu.
Tiếng cửa mở vang lên, Diệp Thần lập tức mở mắt ra, thấy Sách Thiệu và An Đức đi tới, gật gật đầu ngồi ngay ngắn. Sách Thiệu ngồi xuống bên cạnh cậu, tỉ mỉ nhìn vết thương trên mặt cậu, mặt mày cũng chọn lên.
Ở trong lòng Sách Thiệu, mặc kệ Diệp Thần bình thường giễu cợt bắt nạt y thế nào, nhưng, cậu là người nhà y. Hơn nữa trong lòng Sách Thiệu vẫn còn có chút tư tưởng trượng phu, cho rằng Sách Trí cưới một chị dâu xinh đẹp như hoa thế này về chính hẳn là để yêu thương, nhưng y bây giờ nhìn vết thương trên khuôn mặt tinh xảo, cảm thấy lửa giận bốc lên.
Đám khốn khiếp này, khinh người quá đáng.
Diệp Thần hơi nhếch khóe miệng cười cười với Sách Thiệu, “Không sao, chút vết thương thế này tính cái gì.” Vành mắt đen hiện ra dưới mắt, trong mắt một mảnh tơ máu, cả người thoạt nhìn vô cùng tiều tuỵ, nhưng, lại nhìn không ra một tia cảm xúc bối rối.
Diệp Thần người này, cho tới bây giờ không thể xem nhẹ.
Sách Trí gọi điện thoại xong, quay đầu thấy Sách Thiệu và An Đức, lại thuận tay lấy một điếu thuốc đặt bên môi. Sách Thiệu đi đến trước mặt anh, vươn tay lấy thuốc trong tay anh ném xuống đất, khẽ hừ một tiếng, “Nếu cai thuốc rồi, lúc này hút có gì thú vị.”
Sách Trí giương mắt nhìn y không nói gì, đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Thần. Sách Thiệu hơi dựa vào bàn làm việc rộng rãi của anh, “bây giờ rốt cuộc thế nào?”
“Người đàn bà kia thủ đoạn không tệ, vậy mà tìm được kẻ tử thù trước kia của anh, liên hợp muốn động thủ với anh. Anh đã phái người đi điều tra, nhưng vẫn tìm không được Diệp Tiểu Miêu bị dẫn đi đâu. Anh bây giờ ném chuột sợ vỡ bình, cái gì cũng không dám làm.” Sách Trí hơi hơi nhướn mi, lộ ra lo lắng mơ hồ.
“Vậy bọn chúng hiện tại muốn thế nào?”
“Một muốn giết chết An Đức, một muốn khiến anh chết, nhất lao vĩnh dật (vất vả một lần làm tốt mọi chuyện, sau đó thì có thể không cần mất công nữa).” Sách Trí hừ nhẹ một tiếng, trả lời.
Xương cốt lão hóa của Sách Nhị gia sau khi bị An Đức dằn dặt một phen rất nhanh đã cảm thấy mệt mỏi, An Đức nói hơn nói thiệt kéo y tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ trở về, y liền ngã xuống giường ngủ mê man. An Đức kéo mền đắp cho y, hôn hôn lên trán y, nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên, nhét vào máy giặt, thuận tiện giúp Sách Thiệu thu dọn lại căn phòng lộn xộn xong mới nằm xuống bên cạnh Sách Thiệu.
Sách Thiệu dường như cảm nhận được, lập tức nhích lại gần, ổ mình vào lòng An Đức. An Đức ôm trọn vòng eo gầy yếu của y, khe khẽ thở dài, trong khoảng thời gian này yêu nghiệt này cũng chịu không ít đau khổ.
An Đức hiểu Sách Thiệu, y nhìn như không tim không phổi, duy ngã độc tôn, nhưng kỳ thật, đáy lòng y lại có tâm tư và lưu tâm của riêng mình. Y hết sức lo sợ, suy tính hơn thiệt, bởi vì từng bị tổn thương, biết mùi vị kia rất đau, cho nên kiên quyết không muốn tái diễn nữa. Nhưng, y vừa mới nói với anh, y muốn cược một lần mãi mãi, mãi mãi cùng An Đức anh.
An Đức anh, có tài có đức gì?
Anh sẽ dốc hết toàn bộ trả y một lần vĩnh viễn, anh sẽ không để y bị thương nữa, sẽ không để y chạy trốn nữa, anh sẽ làm cho y hiểu rõ anh vẫn luôn nắm chặt tay y, mãi mãi không buông.
Có thể là có Sách Thiệu bên cạnh, An Đức cảm thấy thần kinh của mình cũng thư giãn, mệt mỏi dần dần kéo tới. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, di động đầu giường vang lên, An Đức lập tức tỉnh táo, vội vàng cầm điện thoại, tiếp điện thoại trước khi đánh thức Sách Thiệu.
Điện thoại kia quả thực là Sách Trí, điện thoại mới vừa kết nối, anh liền trực tiếp mở miệng, “Tìm được Sách Thiệu sao?”
“Ân, tìm được rồi, em ấy đang ngủ.” thanh âm của An Đức rất thấp, anh cẩn thận quan sát để Sách Thiệu không bị ồn tỉnh.
Thanh âm của Sách Trí dường như hòa hoãn, sau đó anh mở miệng, “Nếu tìm được rồi, hai người lập tức đặt vé máy bay chuyến gần nhất, nhanh trở về.”
An Đức nhíu nhíu mày, thanh âm Sách Trí khiến anh cảm thấy hơi bất an, “Làm sao vậy?”
“Diệp Tiểu Miêu bị bắt cóc.” Sách Trí bên kia dường như hơi ồn ào, “Có thể có liên quan với chuyện lúc trước của cậu.”
An Đức cắn chặt môi, “Tôi đã biết.”
Sách Thiệu ngủ một giấc thực an ổn, y thức dậy đã là buổi chiều, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, thấy dưới đất bày ra một cái vali, An Đức tựa vào bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Sách Thiệu nhíu nhíu mày, đi đến bên anh, “Sao thế?”
An Đức quay đầu, vươn tay giúp Sách Thiệu vuốt mái tóc rối bời, “Anh đã đặt vé máy bay tối nay, chúng ta quay về H thị một chuyến.”
Sách Thiệu vẫn không nhúc nhích, thu ý cười trên mặt, “Đã xảy ra chuyện gì?”
An Đức hơi hơi cúi đầu, nửa ngày mới mở miệng, “Diệp Tiểu Miêu bị bắt cóc.”
Sách Thiệu lặng đi một chút, nâng tay đánh rớt tay An Đức, “Sách Trí là thằng ngốc sao, con mình cũng giữ không nổi, mấy thủ hạ vô dụng kia còn nuôi làm gì?”
“Em có biết Sách Trí vẫn đang tẩy trắng, thời gian trước về trấn Vân Dĩ cứu chúng ta lại gây sức ép không ít nhân lực, sau khi trở về, anh ấy đã định khiêm tốn một chút, Diệp Thần cũng thích để cuộc sống Diệp Tiểu Miêu như đứa bé nhà bình thường, cho nên đã bỏ đi bảo tiêu bên cạnh Diệp Tiểu Miêu. Ngày đó Sách Trí không rảnh, Diệp Thần tự mình đi đón Diệp Tiểu Miêu tan học, mắt thấy Diệp Tiểu Miêu bị một đám người kéo đi, chính anh ấy cũng bị đả thương.” An Đức thấp giọng nói.
Sách Thiệu kéo mạnh cửa sổ, “Đứa bé nhà bình thường? Hai người bọn họ sống hạnh phúc đến ngốc luôn rồi sao? Dù Sách Trí muốn tẩy trắng, nhưng anh ấy trước kia có nhiều kẻ thù như vậy, bọn họ có thể bằng lòng để anh ấy tẩy? Không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào anh ấy đâu, sao lúc này anh ấy lại hồ đồ?”
An Đức lắc lắc đầu, “Không phải Sách Trí hồ đồ, cho dù anh ấy tẩy trắng, đối phương nhìn chằm chằm vào cũng chẳng ai dám xem thường. Lần này trách anh, là anh đánh rắn không chết, trái lại để lại hậu họa.”
Sách Thiệu xoay đầu, ánh mắt sắc bén chăm chú vào mặt An Đức, “Anh có ý gì?”
An Đức nhìn thẳng vào mắt Sách Thiệu, chầm chậm mở miệng, “Trước khi về nước, anh phái người đi trấn Vân Dĩ ở T thị tiến hành một số đầu tư lớn, sau đó thu phục một số lãnh đạo, làm cho họ tạo áp lực với lãnh đạo trấn Vân Dĩ, điều tra thành giải trí tiêu khiển của Cù gia. Em cũng biết, thành giải trí nhà đó nhiều năm qua không làm hoạt động đứng đắn gì, tùy tiện điều tra thì ra không ít thứ, chỗ dựa vững chắc của bọn họ ở huyện cũng không dám che chở bọn họ. Thành giải trí rất nhanh đã bị niêm phong, cha mẹ Cù Triết cũng bị tạm giam. Sau lại…”
“Sau đó anh vì lời em nói thu tay lại sao?” Sách Thiệu mở miệng cắt ngang lời An Đức.
An Đức gật đầu, “Hai người bọn họ cuối cùng được thả, thành giải trí bị niêm phong, cũng phạt không ít tiền.”
Sách Thiệu hít một hơi thật sâu, khoát khoát tay, “Chuyện này trách em, là em lòng dạ đàn bà. Em biết rõ người đàn bà kia sẽ không chịu để yên, lại suy nghĩ khờ dại kết việc này. Có một số chuyện anh muốn chấm dứt, người ta chưa chắc.”
Hai người ngồi máy bay đêm đó quay về H thị, dọc theo đường đi, Sách Thiệu vẫn mặt không chút thay đổi. An Đức nhìn dáng vẻ y mới phát hiện, y lúc này cực kỳ giống Sách Trí, dung mạo cảm giác giống hệt Sách Trí. Dù tính cách riêng của hai người thế nào, nhưng từ trong bản chất anh em bọn họ giống nhau, cứng cỏi, cố chấp, thà rằng bản thân bị thương tuyệt không cho phép người khác thương tổn người bên cạnh mình.
Sách Thiệu ngày thường không đứng đắn tất cả đều không thấy, giống như trong vòng một đêm đã thay đổi, từ một đứa bé trẻ người non dạ trở thành một người đàn ông trưởng thành, dường như đây mới là bộ mặt thật của y.
Y tựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ hỗn loạn. Kỳ thật, dù y có cuộc sống mới, người yêu mới, y cũng không muốn trở mặt với Cù Triết, mặc kệ người kia hiện tại biến thành dạng gì, mặc kệ người kia lúc trước đã làm ra chuyện gì, hắn dù sao cũng là người y từng yêu, là người từng bồi bạn từng che chở y. Toàn bộ hạnh phúc, toàn bộ tổn thương đã mãi mãi chôn sâu trong trí nhớ, không nên lôi ra nữa.
Cho nên lúc trước y thà chọn đến nước khác xa lạ một lần nữa bắt đầu, cũng không muốn ở lại cùng dây dưa Cù Triết, xóa nhòa hết những hồi ức tốt đẹp ngoài vết thương cái gì cũng không còn. Sớm đã thành người không có khả năng, xé miệng vết thương của nhau còn có ý nghĩa gì? Ngay cả thương tổn mẹ hắn mang đến, y cũng xem như hậu quả của thời niên thiếu khờ dại bằng lòng trả giá cho nó.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra An Đức đúng. Đánh rắn không chết, hậu hoạn vô cùng. Thương tổn Sách Thiệu y coi như năm đó y thiếu Cù Triết, Sách Nhị gia vẫn thoải mái, nhưng, nếu có người dám tổn thương người nhà y.
Sách Thiệu híp híp mắt, y cùng chúng không đội trời chung.
Máy bay hạ cánh ở sân bay H thị đã là nửa đêm, hai người ra sân bay trực tiếp lên xe Sách Trí phái tới đón về đại trạch.
Hạ nhân không biết đã đi đâu, trong đại trạch vô cùng im lặng, Đặng Đằng chờ ở cửa lớn, mặt lạnh nói với Sách Thiệu, “Nhị thiếu, đại thiếu họ ở thư phòng.”
Sách Thiệu hừ một tiếng, tầm mắt tìm tòi ở trên người Đặng Đằng, “Đặng Đằng, bình thường nếu rảnh rỗi là cậu trông chừng Diệp Tiểu Miêu a? ngày đó lúc Diệp Thần đi đón nó cậu ở đâu? Cậu theo Sách Trí nhiều năm như vậy, ngay cả vợ con anh ấy cũng trông coi không được sao?”
Đặng Đằng cúi đầu, không nói gì. Hắn biết tình cảm của Diệp Tiểu Miêu và Sách Thiệu rất tốt, Sách Thiệu cũng chỉ là lo lắng tích tụ trong lòng không chỗ xả. Nhưng trong lòng hắn quả thật không dễ chịu, từ ngày đầu tiên Diệp Tiểu Miêu đến đại trạch đã do hắn phụ trách an toàn, ngày đó nếu hắn đi theo Diệp Thần đón Diệp Tiểu Miêu, có lẽ, cũng sẽ không xảy ra chuyện.
An Đức đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo Sách Thiệu, Sách Thiệu bắt được tầm mắt chán nản thậm chí hối hận của Đặng Đằng, không nói nữa nhấc chân thẳng lên lầu. An Đức ở phía sau vỗ vỗ bả vai Đặng Đằng, cũng lên lầu. Người này từ mười mấy tuổi đã đi theo bên cạnh Sách Trí, vẫn luôn tận tâm tận lực với Sách Trí, lần trước nếu không phải hắn cứu giúp, anh cũng có thể đã chết ở trấn Vân Dĩ.
Sách Thiệu cứ đi thẳng vào không thèm gõ cửa, đã là nửa đêm về sáng, Sách Trí và Diệp Thần ai cũng không nghỉ ngơi. Trong thư phòng ánh đèn sáng chói, Sách Trí đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, dưới đất rải rác một đống tàn thuốc. Diệp Thần tựa vào ghế sa lon khép hờ mắt, trên người đang đắp chăn mỏng, Sách Thiệu chỉ nhìn cậu một cái, đã thấy vết thương nổi bật trên mặt cậu.
Tiếng cửa mở vang lên, Diệp Thần lập tức mở mắt ra, thấy Sách Thiệu và An Đức đi tới, gật gật đầu ngồi ngay ngắn. Sách Thiệu ngồi xuống bên cạnh cậu, tỉ mỉ nhìn vết thương trên mặt cậu, mặt mày cũng chọn lên.
Ở trong lòng Sách Thiệu, mặc kệ Diệp Thần bình thường giễu cợt bắt nạt y thế nào, nhưng, cậu là người nhà y. Hơn nữa trong lòng Sách Thiệu vẫn còn có chút tư tưởng trượng phu, cho rằng Sách Trí cưới một chị dâu xinh đẹp như hoa thế này về chính hẳn là để yêu thương, nhưng y bây giờ nhìn vết thương trên khuôn mặt tinh xảo, cảm thấy lửa giận bốc lên.
Đám khốn khiếp này, khinh người quá đáng.
Diệp Thần hơi nhếch khóe miệng cười cười với Sách Thiệu, “Không sao, chút vết thương thế này tính cái gì.” Vành mắt đen hiện ra dưới mắt, trong mắt một mảnh tơ máu, cả người thoạt nhìn vô cùng tiều tuỵ, nhưng, lại nhìn không ra một tia cảm xúc bối rối.
Diệp Thần người này, cho tới bây giờ không thể xem nhẹ.
Sách Trí gọi điện thoại xong, quay đầu thấy Sách Thiệu và An Đức, lại thuận tay lấy một điếu thuốc đặt bên môi. Sách Thiệu đi đến trước mặt anh, vươn tay lấy thuốc trong tay anh ném xuống đất, khẽ hừ một tiếng, “Nếu cai thuốc rồi, lúc này hút có gì thú vị.”
Sách Trí giương mắt nhìn y không nói gì, đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Thần. Sách Thiệu hơi dựa vào bàn làm việc rộng rãi của anh, “bây giờ rốt cuộc thế nào?”
“Người đàn bà kia thủ đoạn không tệ, vậy mà tìm được kẻ tử thù trước kia của anh, liên hợp muốn động thủ với anh. Anh đã phái người đi điều tra, nhưng vẫn tìm không được Diệp Tiểu Miêu bị dẫn đi đâu. Anh bây giờ ném chuột sợ vỡ bình, cái gì cũng không dám làm.” Sách Trí hơi hơi nhướn mi, lộ ra lo lắng mơ hồ.
“Vậy bọn chúng hiện tại muốn thế nào?”
“Một muốn giết chết An Đức, một muốn khiến anh chết, nhất lao vĩnh dật (vất vả một lần làm tốt mọi chuyện, sau đó thì có thể không cần mất công nữa).” Sách Trí hừ nhẹ một tiếng, trả lời.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Xương cốt lão hóa của Sách Nhị gia sau khi bị An Đức dằn dặt một phen rất nhanh đã cảm thấy mệt mỏi, An Đức nói hơn nói thiệt kéo y tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ trở về, y liền ngã xuống giường ngủ mê man. An Đức kéo mền đắp cho y, hôn hôn lên trán y, nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên, nhét vào máy giặt, thuận tiện giúp Sách Thiệu thu dọn lại căn phòng lộn xộn xong mới nằm xuống bên cạnh Sách Thiệu.
Sách Thiệu dường như cảm nhận được, lập tức nhích lại gần, ổ mình vào lòng An Đức. An Đức ôm trọn vòng eo gầy yếu của y, khe khẽ thở dài, trong khoảng thời gian này yêu nghiệt này cũng chịu không ít đau khổ.
An Đức hiểu Sách Thiệu, y nhìn như không tim không phổi, duy ngã độc tôn, nhưng kỳ thật, đáy lòng y lại có tâm tư và lưu tâm của riêng mình. Y hết sức lo sợ, suy tính hơn thiệt, bởi vì từng bị tổn thương, biết mùi vị kia rất đau, cho nên kiên quyết không muốn tái diễn nữa. Nhưng, y vừa mới nói với anh, y muốn cược một lần mãi mãi, mãi mãi cùng An Đức anh.
An Đức anh, có tài có đức gì?
Anh sẽ dốc hết toàn bộ trả y một lần vĩnh viễn, anh sẽ không để y bị thương nữa, sẽ không để y chạy trốn nữa, anh sẽ làm cho y hiểu rõ anh vẫn luôn nắm chặt tay y, mãi mãi không buông.
Có thể là có Sách Thiệu bên cạnh, An Đức cảm thấy thần kinh của mình cũng thư giãn, mệt mỏi dần dần kéo tới. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, di động đầu giường vang lên, An Đức lập tức tỉnh táo, vội vàng cầm điện thoại, tiếp điện thoại trước khi đánh thức Sách Thiệu.
Điện thoại kia quả thực là Sách Trí, điện thoại mới vừa kết nối, anh liền trực tiếp mở miệng, “Tìm được Sách Thiệu sao?”
“Ân, tìm được rồi, em ấy đang ngủ.” thanh âm của An Đức rất thấp, anh cẩn thận quan sát để Sách Thiệu không bị ồn tỉnh.
Thanh âm của Sách Trí dường như hòa hoãn, sau đó anh mở miệng, “Nếu tìm được rồi, hai người lập tức đặt vé máy bay chuyến gần nhất, nhanh trở về.”
An Đức nhíu nhíu mày, thanh âm Sách Trí khiến anh cảm thấy hơi bất an, “Làm sao vậy?”
“Diệp Tiểu Miêu bị bắt cóc.” Sách Trí bên kia dường như hơi ồn ào, “Có thể có liên quan với chuyện lúc trước của cậu.”
An Đức cắn chặt môi, “Tôi đã biết.”
Sách Thiệu ngủ một giấc thực an ổn, y thức dậy đã là buổi chiều, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, thấy dưới đất bày ra một cái vali, An Đức tựa vào bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Sách Thiệu nhíu nhíu mày, đi đến bên anh, “Sao thế?”
An Đức quay đầu, vươn tay giúp Sách Thiệu vuốt mái tóc rối bời, “Anh đã đặt vé máy bay tối nay, chúng ta quay về H thị một chuyến.”
Sách Thiệu vẫn không nhúc nhích, thu ý cười trên mặt, “Đã xảy ra chuyện gì?”
An Đức hơi hơi cúi đầu, nửa ngày mới mở miệng, “Diệp Tiểu Miêu bị bắt cóc.”
Sách Thiệu lặng đi một chút, nâng tay đánh rớt tay An Đức, “Sách Trí là thằng ngốc sao, con mình cũng giữ không nổi, mấy thủ hạ vô dụng kia còn nuôi làm gì?”
“Em có biết Sách Trí vẫn đang tẩy trắng, thời gian trước về trấn Vân Dĩ cứu chúng ta lại gây sức ép không ít nhân lực, sau khi trở về, anh ấy đã định khiêm tốn một chút, Diệp Thần cũng thích để cuộc sống Diệp Tiểu Miêu như đứa bé nhà bình thường, cho nên đã bỏ đi bảo tiêu bên cạnh Diệp Tiểu Miêu. Ngày đó Sách Trí không rảnh, Diệp Thần tự mình đi đón Diệp Tiểu Miêu tan học, mắt thấy Diệp Tiểu Miêu bị một đám người kéo đi, chính anh ấy cũng bị đả thương.” An Đức thấp giọng nói.
Sách Thiệu kéo mạnh cửa sổ, “Đứa bé nhà bình thường? Hai người bọn họ sống hạnh phúc đến ngốc luôn rồi sao? Dù Sách Trí muốn tẩy trắng, nhưng anh ấy trước kia có nhiều kẻ thù như vậy, bọn họ có thể bằng lòng để anh ấy tẩy? Không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào anh ấy đâu, sao lúc này anh ấy lại hồ đồ?”
An Đức lắc lắc đầu, “Không phải Sách Trí hồ đồ, cho dù anh ấy tẩy trắng, đối phương nhìn chằm chằm vào cũng chẳng ai dám xem thường. Lần này trách anh, là anh đánh rắn không chết, trái lại để lại hậu họa.”
Sách Thiệu xoay đầu, ánh mắt sắc bén chăm chú vào mặt An Đức, “Anh có ý gì?”
An Đức nhìn thẳng vào mắt Sách Thiệu, chầm chậm mở miệng, “Trước khi về nước, anh phái người đi trấn Vân Dĩ ở T thị tiến hành một số đầu tư lớn, sau đó thu phục một số lãnh đạo, làm cho họ tạo áp lực với lãnh đạo trấn Vân Dĩ, điều tra thành giải trí tiêu khiển của Cù gia. Em cũng biết, thành giải trí nhà đó nhiều năm qua không làm hoạt động đứng đắn gì, tùy tiện điều tra thì ra không ít thứ, chỗ dựa vững chắc của bọn họ ở huyện cũng không dám che chở bọn họ. Thành giải trí rất nhanh đã bị niêm phong, cha mẹ Cù Triết cũng bị tạm giam. Sau lại…”
“Sau đó anh vì lời em nói thu tay lại sao?” Sách Thiệu mở miệng cắt ngang lời An Đức.
An Đức gật đầu, “Hai người bọn họ cuối cùng được thả, thành giải trí bị niêm phong, cũng phạt không ít tiền.”
Sách Thiệu hít một hơi thật sâu, khoát khoát tay, “Chuyện này trách em, là em lòng dạ đàn bà. Em biết rõ người đàn bà kia sẽ không chịu để yên, lại suy nghĩ khờ dại kết việc này. Có một số chuyện anh muốn chấm dứt, người ta chưa chắc.”
Hai người ngồi máy bay đêm đó quay về H thị, dọc theo đường đi, Sách Thiệu vẫn mặt không chút thay đổi. An Đức nhìn dáng vẻ y mới phát hiện, y lúc này cực kỳ giống Sách Trí, dung mạo cảm giác giống hệt Sách Trí. Dù tính cách riêng của hai người thế nào, nhưng từ trong bản chất anh em bọn họ giống nhau, cứng cỏi, cố chấp, thà rằng bản thân bị thương tuyệt không cho phép người khác thương tổn người bên cạnh mình.
Sách Thiệu ngày thường không đứng đắn tất cả đều không thấy, giống như trong vòng một đêm đã thay đổi, từ một đứa bé trẻ người non dạ trở thành một người đàn ông trưởng thành, dường như đây mới là bộ mặt thật của y.
Y tựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ hỗn loạn. Kỳ thật, dù y có cuộc sống mới, người yêu mới, y cũng không muốn trở mặt với Cù Triết, mặc kệ người kia hiện tại biến thành dạng gì, mặc kệ người kia lúc trước đã làm ra chuyện gì, hắn dù sao cũng là người y từng yêu, là người từng bồi bạn từng che chở y. Toàn bộ hạnh phúc, toàn bộ tổn thương đã mãi mãi chôn sâu trong trí nhớ, không nên lôi ra nữa.
Cho nên lúc trước y thà chọn đến nước khác xa lạ một lần nữa bắt đầu, cũng không muốn ở lại cùng dây dưa Cù Triết, xóa nhòa hết những hồi ức tốt đẹp ngoài vết thương cái gì cũng không còn. Sớm đã thành người không có khả năng, xé miệng vết thương của nhau còn có ý nghĩa gì? Ngay cả thương tổn mẹ hắn mang đến, y cũng xem như hậu quả của thời niên thiếu khờ dại bằng lòng trả giá cho nó.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra An Đức đúng. Đánh rắn không chết, hậu hoạn vô cùng. Thương tổn Sách Thiệu y coi như năm đó y thiếu Cù Triết, Sách Nhị gia vẫn thoải mái, nhưng, nếu có người dám tổn thương người nhà y.
Sách Thiệu híp híp mắt, y cùng chúng không đội trời chung.
Máy bay hạ cánh ở sân bay H thị đã là nửa đêm, hai người ra sân bay trực tiếp lên xe Sách Trí phái tới đón về đại trạch.
Hạ nhân không biết đã đi đâu, trong đại trạch vô cùng im lặng, Đặng Đằng chờ ở cửa lớn, mặt lạnh nói với Sách Thiệu, “Nhị thiếu, đại thiếu họ ở thư phòng.”
Sách Thiệu hừ một tiếng, tầm mắt tìm tòi ở trên người Đặng Đằng, “Đặng Đằng, bình thường nếu rảnh rỗi là cậu trông chừng Diệp Tiểu Miêu a? ngày đó lúc Diệp Thần đi đón nó cậu ở đâu? Cậu theo Sách Trí nhiều năm như vậy, ngay cả vợ con anh ấy cũng trông coi không được sao?”
Đặng Đằng cúi đầu, không nói gì. Hắn biết tình cảm của Diệp Tiểu Miêu và Sách Thiệu rất tốt, Sách Thiệu cũng chỉ là lo lắng tích tụ trong lòng không chỗ xả. Nhưng trong lòng hắn quả thật không dễ chịu, từ ngày đầu tiên Diệp Tiểu Miêu đến đại trạch đã do hắn phụ trách an toàn, ngày đó nếu hắn đi theo Diệp Thần đón Diệp Tiểu Miêu, có lẽ, cũng sẽ không xảy ra chuyện.
An Đức đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo Sách Thiệu, Sách Thiệu bắt được tầm mắt chán nản thậm chí hối hận của Đặng Đằng, không nói nữa nhấc chân thẳng lên lầu. An Đức ở phía sau vỗ vỗ bả vai Đặng Đằng, cũng lên lầu. Người này từ mười mấy tuổi đã đi theo bên cạnh Sách Trí, vẫn luôn tận tâm tận lực với Sách Trí, lần trước nếu không phải hắn cứu giúp, anh cũng có thể đã chết ở trấn Vân Dĩ.
Sách Thiệu cứ đi thẳng vào không thèm gõ cửa, đã là nửa đêm về sáng, Sách Trí và Diệp Thần ai cũng không nghỉ ngơi. Trong thư phòng ánh đèn sáng chói, Sách Trí đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, dưới đất rải rác một đống tàn thuốc. Diệp Thần tựa vào ghế sa lon khép hờ mắt, trên người đang đắp chăn mỏng, Sách Thiệu chỉ nhìn cậu một cái, đã thấy vết thương nổi bật trên mặt cậu.
Tiếng cửa mở vang lên, Diệp Thần lập tức mở mắt ra, thấy Sách Thiệu và An Đức đi tới, gật gật đầu ngồi ngay ngắn. Sách Thiệu ngồi xuống bên cạnh cậu, tỉ mỉ nhìn vết thương trên mặt cậu, mặt mày cũng chọn lên.
Ở trong lòng Sách Thiệu, mặc kệ Diệp Thần bình thường giễu cợt bắt nạt y thế nào, nhưng, cậu là người nhà y. Hơn nữa trong lòng Sách Thiệu vẫn còn có chút tư tưởng trượng phu, cho rằng Sách Trí cưới một chị dâu xinh đẹp như hoa thế này về chính hẳn là để yêu thương, nhưng y bây giờ nhìn vết thương trên khuôn mặt tinh xảo, cảm thấy lửa giận bốc lên.
Đám khốn khiếp này, khinh người quá đáng.
Diệp Thần hơi nhếch khóe miệng cười cười với Sách Thiệu, “Không sao, chút vết thương thế này tính cái gì.” Vành mắt đen hiện ra dưới mắt, trong mắt một mảnh tơ máu, cả người thoạt nhìn vô cùng tiều tuỵ, nhưng, lại nhìn không ra một tia cảm xúc bối rối.
Diệp Thần người này, cho tới bây giờ không thể xem nhẹ.
Sách Trí gọi điện thoại xong, quay đầu thấy Sách Thiệu và An Đức, lại thuận tay lấy một điếu thuốc đặt bên môi. Sách Thiệu đi đến trước mặt anh, vươn tay lấy thuốc trong tay anh ném xuống đất, khẽ hừ một tiếng, “Nếu cai thuốc rồi, lúc này hút có gì thú vị.”
Sách Trí giương mắt nhìn y không nói gì, đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Thần. Sách Thiệu hơi dựa vào bàn làm việc rộng rãi của anh, “bây giờ rốt cuộc thế nào?”
“Người đàn bà kia thủ đoạn không tệ, vậy mà tìm được kẻ tử thù trước kia của anh, liên hợp muốn động thủ với anh. Anh đã phái người đi điều tra, nhưng vẫn tìm không được Diệp Tiểu Miêu bị dẫn đi đâu. Anh bây giờ ném chuột sợ vỡ bình, cái gì cũng không dám làm.” Sách Trí hơi hơi nhướn mi, lộ ra lo lắng mơ hồ.
“Vậy bọn chúng hiện tại muốn thế nào?”
“Một muốn giết chết An Đức, một muốn khiến anh chết, nhất lao vĩnh dật (vất vả một lần làm tốt mọi chuyện, sau đó thì có thể không cần mất công nữa).” Sách Trí hừ nhẹ một tiếng, trả lời.