Sau khi hai người nào đó trở về C thị liền làm một loạt dự định và kế hoạch cho cuộc sống tương lai, cuối cùng quyết định định cư ở C thị, cách khoảng thời gian về H thị thăm bọn Sách Trí, lại thường xuyên ra nước ngoài thăm cha mẹ An Đức.
Về phần tại sao ở lại C thị hai người cũng đã bàn bạc kỹ lưỡng. Sách Thiệu mặc dù không bài xích môi trường nước ngoài nhưng cũng không đến mức quá yêu thích, xét đến cùng nơi đó dù sao cũng là đất khách quê người, cho nên hai người cũng đã sớm thương lượng xong chờ y nhận học vị rồi về nước. C thị dù sao gần quê nhà, Sách Thiệu hợp với khí hậu nơi này hơn Phương Nam H thị.
An Đức vốn cũng dự định chuyển trọng điểm công ty về trong nước, thế này cũng là một cơ hội không tồi. Hai người đạt được nhận thức chung, liền lưu tại C thị.
Vấn đề đối mặt kế tiếp, dĩ nhiên là vấn đề nghề nghiệp của Sách Thiệu. Tuy rằng người nào đó lấy được học vị, nhưng từ sau khi tốt nghiệp vẫn chưa từng đi làm sợ là đi đâu cũng không thể lâu dài, An Đức tự nhiên không để ý người nào đó đợi việc ở nhà làm bà chủ, nhưng bị Sách Thiệu nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt, quan niệm từ nhỏ nói cho y biết một người đàn ông hẳn nên tay làm hàm nhai.
Sách Thiệu cảm giác quán bar vốn có của mình không tệ, cứ dứt khoát tiếp tục mở.
An Đức sau khi nhận được đề nghị này trầm mặc một hồi, anh dạo quanh quán bar của Sách Thiệu một vòng sau đó nghiêm túc nói với y, “Em muốn tiếp tục mở quán bar có thể nhưng anh hy vọng có thể xem xét đơn giản điều chỉnh một chút, không thể giống dạng hỗn loạn trước kia của em.”
Sách Thiệu khéo hiểu lòng người đương nhiên hiểu cái An Đức gọi là hỗn loạn có ý gì, y có thể hiểu ý nghĩ An Đức hơn nữa bản thân cũng không phải cô đơn trống vắng như trước kia không cần phải làm cho quán bar quá mức cám dỗ, vì thế đáp ứng An Đức mà còn an tâm lớn mật giao chuyện điều chỉnh cho An Đức.
Một tuần sau, chờ tới khi Sách Thiệu rốt cục nhớ ra mình còn có một quán bar lắc lư từ nhà mới của y và An Đức đi qua cả người đều chết lặng. Y đứng ở cửa quán bar thấy bảng hiệu nổi bật chói mắt trước kia đã bị đổi tới đâu rồi, người ngoài đứng chỗ này hoàn toàn nhìn không ra đây là quán bar.
Lúc Sách Thiệu đi vào mới hiểu được, nơi này hoàn toàn không phải là quán bar. Y đứng bên cửa yên lặng nhìn chăm chú một hồi, sau đó thu hồi tầm mắt bình thản mở miệng, “Thực xin lỗi, tôi đi nhầm.”
An Đức đứng ở quầy bar, hay là nói trước sân khấu đi tới kéo tay y, “Thế nào, hài lòng chứ?”
Sách Thiệu giương mắt nhìn anh sau đó lại nhìn quán bar, “Anh có thể giải thích với em không? Quán cà phê này là chuyện gì xảy ra, đây là điều chỉnh anh nói sao?”
An Đức quay đầu lại nhìn thoáng qua, khe khẽ cười cười, “Anh cam đoan nơi này trang trí hoàn toàn dựa theo thẩm mỹ của em, tuyệt đối sẽ không chỗ nào chướng mắt em.”
“Em chỉ muốn hỏi một câu, rượu em đi đâu rồi?” Sách Thiệu đen mặt, “An Đức anh hơi quá đáng, em muốn gọi cho Sách Trí, em muốn quay về H thị.” Nói xong, Sách Thiệu lấy ngay điện thoại quen thuộc bấm số Sách Trí, mới vừa kết nối liền mở miệng, “Sách Trí, bây giờ kêu người đặt vé máy bay về H thị cho em, An Đức rất không tôn trọng ý kiến của em, em muốn đi về.”
Đầu kia quả thực là ngắn ngủi trầm mặc, sau đó Sách Thiệu rõ ràng nghe thanh âm Diệp Thần truyền đến, “Sách Trí, điện thoại của em trai anh, cậu ấy nói muốn về nhà mẹ đẻ.”
Tiếp theo truyền đến thanh âm Sách Trí, “Em muốn làm gì?”
Sách Thiệu điều chỉnh tâm tình của mình, nghiêm túc trả lời, “Em muốn ly hôn với An Đức.”
Sách Trí chần chờ một chút, sau đó mới hỏi, “Hai đứa đã kết hôn? Vậy sao sính lễ của An Đức anh chưa nhận được?”
Sách Thiệu rốt cục ý thức được mình đang tự rước nhục, căm giận đối Sách Trí nói một câu, “Ông nội anh.” Sau đó cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn gương mặt dở khóc dở cười của An Đức, “Cười cái gì mà cười?”
An Đức ôm chằm Sách Thiệu, “Em yêu, ông nội của em với Sách Trí không phải một người sao?”
Sách Thiệu đánh một quyền vào ngực An Đức, “Cút ngay.”
“Được rồi, là anh không tốt nhưng anh thật sự không muốn để em mở một quán bar nữa. Hiện tại yên tĩnh như thế, sáng thức dậy mở quán tối anh tới đón em tan tầm đứng đứng đắn đắn không tốt sao?” An Đức ấn vai Sách Thiệu, nói.
Sách Thiệu nghĩ nghĩ rốt cục gật gật đầu, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định đưa ra yêu cầu, “Nếu như vậy, An Đức anh phải bồi thường cho em.”
“Bồi thường thế nào?”
Sách Thiệu cười cười, vẻ mặt thần bí.
Rất nhanh An Đức đã biết muốn bồi thường của Sách Thiệu, y yêu cầu An Đức mặc vào tạp dề y mua màu hồng nhạt in hình Hello Kitty muốn bao nhiêu nữ tính có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu mơ mộng có bấy nhiêu lắc lư trong quán một tháng, bằng không Sách Thiệu sẽ tiếp tục bỏ nhà đi.
An Đức nhìn chằm chằm khuôn mặt sắp nứt vì cười của Sách Thiệu, rốt cục vẫn phải đồng ý. Coi như thỏa mãn một chút hứng thú xấu xa của người nào đó là được, dù sao anh có thể lấy lại bồi thường ở chỗ khác sao lại không làm.
Sách Thiệu thoả mãn vươn tay giúp An Đức mặc tạp dề, sờ sờ cằm vẻ mặt xấu xa cười bình luận, “Xem ra ánh mắt em không tồi, tạp dề này là chuẩn bị tặng cho bạn gái tương lai của Diệp Tiểu Miêu, nhưng bây giờ xem ra cũng là anh mặc đẹp.”
An Đức nhìn nhìn biểu tình tiểu nhân đắc chí của y, không có bất kỳ phản ứng gì quay đầu nên làm gì thì làm thôi.
Chỉ vậy căn bản không thể thỏa mãn tâm lý biến thái của Sách Thiệu, mắt nhìn thời gian đợi Thẩm Kiệt Thần tan tầm liền bấm gọi cho cậu, vốn là muốn mời Thẩm Kiệt Thần qua thăm quan quán bar bị An Đức sửa đổi cùng An Đức bị y cải tạo, lại không ngờ một lần nữa bị giễu cợt. Mà cuối cùng sau khi Thẩm Kiệt Thần nhìn thấy An Đức chỉ hơi hơi kinh ngạc một chút cũng không có biểu hiện gì nữa, yêu nghiệt tỏ vẻ hết sức buồn bực.
Sau khi tất cả đều đi vào quỹ đạo, chuyện kết hôn của hai người lại đưa lên lịch trình, mặc dù đối với Sách Thiệu hiện tại mà nói kết hay không cũng chỉ là một hình thức, nhưng An Đức lại hi vọng thực hiện hình thức này, mặc dù hình thức này không hề ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, nhưng đối An Đức mà nói, anh muốn bày tỏ với Sách Thiệu, anh chân chân thành thành muốn cho y một cái mãi mãi.
Hôn lễ thật sự hết sức đơn giản, hiện diện ngoài người chứng hôn chỉ có họ hàng hai bên, thêm Thẩm Kiệt Thần và bạn trai của cậu Thịnh Phong Nam.
Sách Thiệu mặc một bộ Âu phục màu trắng nụ cười mỉm bên môi, An Đức đứng bên cạnh một thân Âu phục màu đen tỏ ra cả người vừa bình tĩnh vừa đẹp, ngay cả Diệp Tiểu Miêu cũng giữ an tĩnh nghiêm túc nhìn hai người. Giữa hai người tràn ra loại hơi thở làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy hạnh phúc.
Hai người dưới chứng kiến của người chứng hôn ký tên vào giấy đăng ký kết hôn. Sách Thiệu cầm chặt bút ngẩng đầu nhìn An Đức bên cạnh, vừa lúc An Đức cũng nghiêng đầu sang nhìn y, hai người đối mặt sau đó Sách Thiệu chầm chậm nhếch khóe môi, từng nét từng nét ký tên mình vào giấy đăng ký kết hôn tiếp đó chậm rãi buông bút, lại giương mắt một bàn tay to ấm áp nắm chặt tay y lan ra hơi ấm quen thuộc.
Sách Thiệu cảm thấy tâm tình của mình lúc này đúng là vô cùng bình tĩnh, mặc dù một ngày trước y khẩn trương thật lâu nhất là tối hôm trước, lăn qua lộn lại thật lâu không thể đi vào giấc ngủ, gần như suốt đêm không ngủ. Sách Trí bị bắt ngủ cùng phòng y từ giường khác bò xuống đến đứng trước giường y, nghiến răng nhìn y, “Sách Thiệu em nếu còn muốn sống đến ngày mai kết hôn, thì thành thật ngủ cho anh. Nếu em ngủ không được cứ giả xác chết, anh ngồi máy bay hơn mười tiếng lệch giờ còn chưa đảo lại, em không ngủ anh còn muốn ngủ.”
Mà hiện tại, người kia nắm chặt tay y toàn bộ căng thẳng đều biến mất bặt vô âm tín, y không thể xác định tâm tình lúc này, y muốn sống chung với người đàn ông này cả đời, không bao giờ buông tay nữa.
Lúc lời thề xưa cũ được người chứng hôn thốt ra, Sách Thiệu cảm thấy nếu đây là hôn lễ người khác y nhất định sẽ cười ra tiếng, nhưng lúc này y lại vô cùng nghiêm túc trả lời, “Tôi đồng ý.”
Đúng vậy, y đồng ý, y đồng ý cùng người trước mắt này, vô luận anh trở nên xấu xí cỡ nào không thú vị bao nhiêu ngang ngạnh cỡ nào đều sẽ mãi mãi cùng một chỗ với anh. Y thề sẽ không tập trung tầm mắt trên người bất luận kẻ khác nào, anh hướng nơi nào y cũng hướng nơi đó.
Nguyện dịu dàng cuối đời này, mây trắng không ước làng tiên.
Sau khi hai người nào đó trở về C thị liền làm một loạt dự định và kế hoạch cho cuộc sống tương lai, cuối cùng quyết định định cư ở C thị, cách khoảng thời gian về H thị thăm bọn Sách Trí, lại thường xuyên ra nước ngoài thăm cha mẹ An Đức.
Về phần tại sao ở lại C thị hai người cũng đã bàn bạc kỹ lưỡng. Sách Thiệu mặc dù không bài xích môi trường nước ngoài nhưng cũng không đến mức quá yêu thích, xét đến cùng nơi đó dù sao cũng là đất khách quê người, cho nên hai người cũng đã sớm thương lượng xong chờ y nhận học vị rồi về nước. C thị dù sao gần quê nhà, Sách Thiệu hợp với khí hậu nơi này hơn Phương Nam H thị.
An Đức vốn cũng dự định chuyển trọng điểm công ty về trong nước, thế này cũng là một cơ hội không tồi. Hai người đạt được nhận thức chung, liền lưu tại C thị.
Vấn đề đối mặt kế tiếp, dĩ nhiên là vấn đề nghề nghiệp của Sách Thiệu. Tuy rằng người nào đó lấy được học vị, nhưng từ sau khi tốt nghiệp vẫn chưa từng đi làm sợ là đi đâu cũng không thể lâu dài, An Đức tự nhiên không để ý người nào đó đợi việc ở nhà làm bà chủ, nhưng bị Sách Thiệu nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt, quan niệm từ nhỏ nói cho y biết một người đàn ông hẳn nên tay làm hàm nhai.
Sách Thiệu cảm giác quán bar vốn có của mình không tệ, cứ dứt khoát tiếp tục mở.
An Đức sau khi nhận được đề nghị này trầm mặc một hồi, anh dạo quanh quán bar của Sách Thiệu một vòng sau đó nghiêm túc nói với y, “Em muốn tiếp tục mở quán bar có thể nhưng anh hy vọng có thể xem xét đơn giản điều chỉnh một chút, không thể giống dạng hỗn loạn trước kia của em.”
Sách Thiệu khéo hiểu lòng người đương nhiên hiểu cái An Đức gọi là hỗn loạn có ý gì, y có thể hiểu ý nghĩ An Đức hơn nữa bản thân cũng không phải cô đơn trống vắng như trước kia không cần phải làm cho quán bar quá mức cám dỗ, vì thế đáp ứng An Đức mà còn an tâm lớn mật giao chuyện điều chỉnh cho An Đức.
Một tuần sau, chờ tới khi Sách Thiệu rốt cục nhớ ra mình còn có một quán bar lắc lư từ nhà mới của y và An Đức đi qua cả người đều chết lặng. Y đứng ở cửa quán bar thấy bảng hiệu nổi bật chói mắt trước kia đã bị đổi tới đâu rồi, người ngoài đứng chỗ này hoàn toàn nhìn không ra đây là quán bar.
Lúc Sách Thiệu đi vào mới hiểu được, nơi này hoàn toàn không phải là quán bar. Y đứng bên cửa yên lặng nhìn chăm chú một hồi, sau đó thu hồi tầm mắt bình thản mở miệng, “Thực xin lỗi, tôi đi nhầm.”
An Đức đứng ở quầy bar, hay là nói trước sân khấu đi tới kéo tay y, “Thế nào, hài lòng chứ?”
Sách Thiệu giương mắt nhìn anh sau đó lại nhìn quán bar, “Anh có thể giải thích với em không? Quán cà phê này là chuyện gì xảy ra, đây là điều chỉnh anh nói sao?”
An Đức quay đầu lại nhìn thoáng qua, khe khẽ cười cười, “Anh cam đoan nơi này trang trí hoàn toàn dựa theo thẩm mỹ của em, tuyệt đối sẽ không chỗ nào chướng mắt em.”
“Em chỉ muốn hỏi một câu, rượu em đi đâu rồi?” Sách Thiệu đen mặt, “An Đức anh hơi quá đáng, em muốn gọi cho Sách Trí, em muốn quay về H thị.” Nói xong, Sách Thiệu lấy ngay điện thoại quen thuộc bấm số Sách Trí, mới vừa kết nối liền mở miệng, “Sách Trí, bây giờ kêu người đặt vé máy bay về H thị cho em, An Đức rất không tôn trọng ý kiến của em, em muốn đi về.”
Đầu kia quả thực là ngắn ngủi trầm mặc, sau đó Sách Thiệu rõ ràng nghe thanh âm Diệp Thần truyền đến, “Sách Trí, điện thoại của em trai anh, cậu ấy nói muốn về nhà mẹ đẻ.”
Tiếp theo truyền đến thanh âm Sách Trí, “Em muốn làm gì?”
Sách Thiệu điều chỉnh tâm tình của mình, nghiêm túc trả lời, “Em muốn ly hôn với An Đức.”
Sách Trí chần chờ một chút, sau đó mới hỏi, “Hai đứa đã kết hôn? Vậy sao sính lễ của An Đức anh chưa nhận được?”
Sách Thiệu rốt cục ý thức được mình đang tự rước nhục, căm giận đối Sách Trí nói một câu, “Ông nội anh.” Sau đó cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn gương mặt dở khóc dở cười của An Đức, “Cười cái gì mà cười?”
An Đức ôm chằm Sách Thiệu, “Em yêu, ông nội của em với Sách Trí không phải một người sao?”
Sách Thiệu đánh một quyền vào ngực An Đức, “Cút ngay.”
“Được rồi, là anh không tốt nhưng anh thật sự không muốn để em mở một quán bar nữa. Hiện tại yên tĩnh như thế, sáng thức dậy mở quán tối anh tới đón em tan tầm đứng đứng đắn đắn không tốt sao?” An Đức ấn vai Sách Thiệu, nói.
Sách Thiệu nghĩ nghĩ rốt cục gật gật đầu, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định đưa ra yêu cầu, “Nếu như vậy, An Đức anh phải bồi thường cho em.”
“Bồi thường thế nào?”
Sách Thiệu cười cười, vẻ mặt thần bí.
Rất nhanh An Đức đã biết muốn bồi thường của Sách Thiệu, y yêu cầu An Đức mặc vào tạp dề y mua màu hồng nhạt in hình Hello Kitty muốn bao nhiêu nữ tính có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu mơ mộng có bấy nhiêu lắc lư trong quán một tháng, bằng không Sách Thiệu sẽ tiếp tục bỏ nhà đi.
An Đức nhìn chằm chằm khuôn mặt sắp nứt vì cười của Sách Thiệu, rốt cục vẫn phải đồng ý. Coi như thỏa mãn một chút hứng thú xấu xa của người nào đó là được, dù sao anh có thể lấy lại bồi thường ở chỗ khác sao lại không làm.
Sách Thiệu thoả mãn vươn tay giúp An Đức mặc tạp dề, sờ sờ cằm vẻ mặt xấu xa cười bình luận, “Xem ra ánh mắt em không tồi, tạp dề này là chuẩn bị tặng cho bạn gái tương lai của Diệp Tiểu Miêu, nhưng bây giờ xem ra cũng là anh mặc đẹp.”
An Đức nhìn nhìn biểu tình tiểu nhân đắc chí của y, không có bất kỳ phản ứng gì quay đầu nên làm gì thì làm thôi.
Chỉ vậy căn bản không thể thỏa mãn tâm lý biến thái của Sách Thiệu, mắt nhìn thời gian đợi Thẩm Kiệt Thần tan tầm liền bấm gọi cho cậu, vốn là muốn mời Thẩm Kiệt Thần qua thăm quan quán bar bị An Đức sửa đổi cùng An Đức bị y cải tạo, lại không ngờ một lần nữa bị giễu cợt. Mà cuối cùng sau khi Thẩm Kiệt Thần nhìn thấy An Đức chỉ hơi hơi kinh ngạc một chút cũng không có biểu hiện gì nữa, yêu nghiệt tỏ vẻ hết sức buồn bực.
Sau khi tất cả đều đi vào quỹ đạo, chuyện kết hôn của hai người lại đưa lên lịch trình, mặc dù đối với Sách Thiệu hiện tại mà nói kết hay không cũng chỉ là một hình thức, nhưng An Đức lại hi vọng thực hiện hình thức này, mặc dù hình thức này không hề ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, nhưng đối An Đức mà nói, anh muốn bày tỏ với Sách Thiệu, anh chân chân thành thành muốn cho y một cái mãi mãi.
Hôn lễ thật sự hết sức đơn giản, hiện diện ngoài người chứng hôn chỉ có họ hàng hai bên, thêm Thẩm Kiệt Thần và bạn trai của cậu Thịnh Phong Nam.
Sách Thiệu mặc một bộ Âu phục màu trắng nụ cười mỉm bên môi, An Đức đứng bên cạnh một thân Âu phục màu đen tỏ ra cả người vừa bình tĩnh vừa đẹp, ngay cả Diệp Tiểu Miêu cũng giữ an tĩnh nghiêm túc nhìn hai người. Giữa hai người tràn ra loại hơi thở làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy hạnh phúc.
Hai người dưới chứng kiến của người chứng hôn ký tên vào giấy đăng ký kết hôn. Sách Thiệu cầm chặt bút ngẩng đầu nhìn An Đức bên cạnh, vừa lúc An Đức cũng nghiêng đầu sang nhìn y, hai người đối mặt sau đó Sách Thiệu chầm chậm nhếch khóe môi, từng nét từng nét ký tên mình vào giấy đăng ký kết hôn tiếp đó chậm rãi buông bút, lại giương mắt một bàn tay to ấm áp nắm chặt tay y lan ra hơi ấm quen thuộc.
Sách Thiệu cảm thấy tâm tình của mình lúc này đúng là vô cùng bình tĩnh, mặc dù một ngày trước y khẩn trương thật lâu nhất là tối hôm trước, lăn qua lộn lại thật lâu không thể đi vào giấc ngủ, gần như suốt đêm không ngủ. Sách Trí bị bắt ngủ cùng phòng y từ giường khác bò xuống đến đứng trước giường y, nghiến răng nhìn y, “Sách Thiệu em nếu còn muốn sống đến ngày mai kết hôn, thì thành thật ngủ cho anh. Nếu em ngủ không được cứ giả xác chết, anh ngồi máy bay hơn mười tiếng lệch giờ còn chưa đảo lại, em không ngủ anh còn muốn ngủ.”
Mà hiện tại, người kia nắm chặt tay y toàn bộ căng thẳng đều biến mất bặt vô âm tín, y không thể xác định tâm tình lúc này, y muốn sống chung với người đàn ông này cả đời, không bao giờ buông tay nữa.
Lúc lời thề xưa cũ được người chứng hôn thốt ra, Sách Thiệu cảm thấy nếu đây là hôn lễ người khác y nhất định sẽ cười ra tiếng, nhưng lúc này y lại vô cùng nghiêm túc trả lời, “Tôi đồng ý.”
Đúng vậy, y đồng ý, y đồng ý cùng người trước mắt này, vô luận anh trở nên xấu xí cỡ nào không thú vị bao nhiêu ngang ngạnh cỡ nào đều sẽ mãi mãi cùng một chỗ với anh. Y thề sẽ không tập trung tầm mắt trên người bất luận kẻ khác nào, anh hướng nơi nào y cũng hướng nơi đó.
Nguyện dịu dàng cuối đời này, mây trắng không ước làng tiên.