Chiều hôm đó, chủ tịch An Đức tan tầm như cũ từ nhà trẻ đón bạn nhỏ An Lý (Sách Tiểu Kê), hai cha con thật vui vẻ về nhà thì phát hiện một thực tế tàn nhẫn, Sách nhị thiếu lại (?) bỏ nhà đi.
An Đức ném đồ ăn vặt mua được cho An Lý, im lặng nhìn tủ quần áo bị Sách Thiệu lấy đi gần như trống rỗng, cầm điện thoại đầu tiên gọi Sách nhị thiếu hồi lâu đường dây mới được nối, nghe thấy bên kia thanh âm lạnh nhạt của Sách Thiệu, “Chuyện gì?”
An Đức cúi đầu thở dài một hơi, thả chậm thanh âm, “Em đang ở đâu?”
Sách Thiệu giọng điệu không tốt, “Anh quản tôi ở đâu?”
“A Thiệu.” An Đức kiên nhẫn xoa dịu, “Anh làm sai thế nào em nói cho anh biết a, em bỏ nhà đi buổi tối An Lý xa em lại ngủ không yên.”
Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng, “Tôi chỉ biết anh hoàn toàn không cần tôi anh chỉ quan tâm con trai anh, không phải là thất niên chi dương sao Sách nhị gia không hầu hạ, con trai tặng anh cha con hai người từ từ trải qua đi.”
“Không phải, A Thiệu…” An Đức lời còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt gọi lần nữa đã tắt máy.
An Đức bất đắc dĩ gọi cho Thẩm Kiệt Thần, nhận lấy an ủi rõ ràng vui sướng khi người gặp họa của Bác sĩ Thẩm 【Sách Thiệu cũng bao tuổi rồi còn chơi trò tuổi dậy thì, anh ta có phải mãn kinh sớm không? 】, biết đối phương không biết hành tung Sách Thiệu liền trầm mặc cúp điện thoại, sau đó gọi Sách gia H thị.
Nghe điện thoại chính là bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu đã lên trung học cấp 2, sau khi biết được cậu thân ái lại một lần nữa bỏ nhà đi thì bày tỏ đồng tình và an ủi thắm thiết với ông cậu kính yêu, lại vui mừng hớn hở nói rằng thực tế Sách Thiệu không có về H thị. An Đức lại một lần nữa im lặng cúp điện thoại.
An Đức đen mặt, Sách Thiệu lần này là đùa thật? Nhưng lý do đâu?
An Đức và Sách Thiệu từ lúc ở nước ngoài kết hôn đến nay cũng đã 7 năm ngay cả bạn nhỏ An Lý cũng 4 tuổi rồi. Dù tính tình Sách nhị thiếu không thế nào tốt nhưng hơn hẳn ở An Đức đủ dịu dàng, cho nên cuộc sống hai người vẫn luôn trôi qua thật ngọt ngào hạnh phúc. Sách Thiệu thỉnh thoảng nhốn nháo bỏ nhà cũng chỉ là tình thú giữa chồng chồng, đại đa số thời gian đều là nhờ vào chỗ Thẩm Kiệt Thần chờ An Đức dẫn bạn nhỏ An Lý đáng thương tội nghiệp tới đón, sau đó thuận tiện ném con trai cho cha nuôi chăm sóc, đôi chồng chồng già không biết xấu hổ liền vui mừng hớn hở về nhà qua thế giới hai người.
Ngay cả quá mức nữa chẳng qua cũng chỉ quay về nhà mẹ đẻ một lần, không đợi An Đức đi đón thì Sách Trí hoặc Diệp Thần cũng sẽ không kiên nhẫn đuổi y về. Nhưng lần này, y hai chỗ đều không đi còn có thể đi đâu đây?
An Đức vắt hết óc suy nghĩ cũng vẫn không nghĩ rõ được bản thân gần đây rốt cuộc trêu chọc điểm nhạy cảm (?) yếu ớt (?) nào của Sách Thiệu.
An Lý đang ổ trên sa lon cầm PAD của An Đức chơi vui vẻ, An Đức ngồi xuống bên cạnh nhóc xoa huyệt Thái Dương, trong lúc vô ý nhìn thoáng qua lại phát hiện màn hình của mình không ngờ là một cô gái, nếu cô gái này là ngôi sao quốc tế lớn nào đó thì thôi đi quan trọng cô gái này không ngờ lại là trợ lý mới tới của công ty An Đức.
An Đức dường như đột nhiên hiểu rõ chút gì đó.
Nếu nhớ không lầm PAD này hôm nay đặt ở nhà Sách Thiệu không có việc gì sẽ dùng lên mạng lướt weibo linh tinh, nói như vậy chính là đồng chí Sách Thiệu hôm nay lúc mở PAD nhìn thấy tấm hình này vì thế thực thuận theo tự nhiên hiểu lầm gì đó.
An Đức lặng lẽ nâng trán, đang lúc rối rắm bạn nhỏ An Lý kéo kéo tay áo anh, “Ba ba, có thể trả lại cho con không.”
An Đức nhìn An Lý lại nhìn nhìn ảnh chụp trong PAD nhướng mi, “Tấm hình này là ai chụp?”
An Lý chớp chớp đôi mắt to chân thành nói, “Là con a.”
“Con sao lại chụp tấm hình này?” An Đức cắn chặt răng, tự nói với mình đánh đứa nhỏ là không đúng.
“Bởi vì anh tiểu Miêu nói chị trợ lý rất xinh đẹp tương lai con có thể lấy về làm vợ, cho nên con muốn chụp ảnh chị ấy lại để chị ấy không làm vợ người khác.” An Lý nhìn An Đức cố nói.
An Đức nhíu mi, thật là một bạn nhỏ có thù tất báo.
Chẳng qua bởi vì lần trước Sách Thiệu “vô tâm” mà nói với Sách Trí, Diệp Tiểu Miêu giả bệnh trốn học phá hỏng buổi xem mắt của Đặng Đằng hại Diệp Tiểu Miêu bị trừ một tháng tiền tiêu vặt. Bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu đã nghĩ ra chủ ý như vậy trả cho ông cậu yêu quý.
An Đức đưa tay nhéo nhéo mặt An Lý, “Con trai, tối nay con qua nhà cha nuôi ở một đêm đi.”
“Vì sao?” An Lý đối ngón tay, “Bánh bánh (粑粑 [bābā] đồng âm với baba) Cảnh sát nói, không thích con ngủ qua đêm ở nhà họ vì bánh bánh còn có việc cần làm cùng bánh bánh Bác sĩ, có con họ làm không được.”
An Đức xem thường rối rắm của bạn nhỏ An Lý, không khỏi thanh minh mà đưa nhóc đến nhà Thẩm Kiệt Thần. Dù sao Thịnh Phong Nam nhịn một đêm cũng không chết được, thời điểm này không gì quan trọng hơn dỗ vợ về nhà.
Thu xếp ổn thỏa cho An Lý xong An Đức lập tức lái xe, không ai hiểu rõ Sách Thiệu hơn anh, nếu y không đi nhà Thẩm Kiệt Thần cũng không về H thị vậy y chỉ có thể đi một chỗ, Trấn Vân Dĩ.
Đó là nơi y trưởng thành, là nơi nương tựa cuối cùng của đáy lòng y.
An Đức lái xe đến Trấn Vân Dĩ đã mười giờ tối. Bảy năm này anh cùng Sách Thiệu trở lại rất nhiều lần đã vô cùng quen thuộc nơi này. Anh biết ý nghĩa quan trọng của mỗi một chỗ ở thị trấn đối với Sách Thiệu. Anh lái xe một vòng quanh thành nhỏ, ngừng lại ở quảng trường lớn nhất trong thành, xuống xe.
Lúc này trên đường ở thị trấn nhỏ rất ít người, trên quảng trường lại chỉ có lác đác vài đôi bóng người.
Dọc theo đường đá cẩm thạch về phía trước, xa xa nhìn thấy một người cuộn tròn dưới chân bức tượng điêu khắc giữa quảng trường ngọn đèn mờ tối chiếu lên mặt y, An Đức dừng cước bộ dường như nhìn thấy Sách Thiệu lúc mới quen làm anh đau lòng khiến anh muốn bảo vệ.
An Đức thả nhẹ bước chân đi qua ngồi xuống bên cạnh Sách Thiệu. Cánh tay Sách Thiệu xếp chồng lên nhau đặt trên đùi, chôn mặt vào khuỷu tay.
An Đức thở dài vươn tay kéo tay Sách Thiệu muốn ôm y vào lòng. Sách Thiệu lại bướng bỉnh không chịu ngẩng đầu, thanh âm buồn bã mở miệng, “Anh tới làm gì?”
Thời điểm đầu mùa xuân buổi tối đã hơi se lạnh, Sách Thiệu không biết đã ngồi ở đây bao lâu cả người thật lạnh lẽo. An Đức cởi áo khoác của mình bao lấy cả người Sách Thiệu, sau đó lại dùng sức kéo Sách Thiệu vào ***g ngực mình, “Là anh không tốt, nhưng em cũng nên cho anh một cơ hội giải thích a.”
Sách Thiệu ngẩng đầu nhìn anh, sau mấy năm kết hôn An Đức vẫn dụng tâm ẩm thực cuối cùng làm cho yêu nghiệt tăng thêm chút thịt sắc mặt cũng càng thêm tốt. Đúng là hơn ba mươi tuổi nhưng vẻ ngoài tinh xảo như trước mang theo chín chắn năm tháng ban cho, khuôn mặt này An Đức có lẽ đời này cũng xem không đủ. Nhìn một hồi Sách Thiệu lại nhắm mắt thấp giọng nói, “An Đức, chúng ta sống chung bảy năm rồi. Toàn bộ tình cảm mãnh liệt đều đã hao mòn theo thời gian, em không mong chờ anh có thể cả đời yêu thích em nhưng nếu anh không thích em hẳn nên nói cho em biết, anh không thể lừa gạt em.”
An Đức cười khổ, “Em chỉ bằng một tấm hình nói anh không thích em? Bộ phận nhân sự thay anh chọn một nữ trợ lý mới, anh cũng không để ở trong lòng nhưng anh không ngờ An Lý sẽ chụp hình cô ta lưu vào PAD của anh. Em nếu không thích trợ lý kia trở về từ chối là được rồi nhưng em không thể vì vậy nói anh không thích em a.”
Sách Thiệu cúi đầu, “Đương nhiên không chỉ vì chuyện này.”
Vì thế, chủ tịch An Đức rốt cuộc hiểu rõ cả câu chuyện từ đầu đến cuối.
Lúc ban đầu là đồng chí Sách Thiệu một ngày nọ đến công ty phát hiện trợ lý của An Đức đổi thành một nữ sinh trẻ tuổi xinh đẹp. Sách Thiệu đương nhiên không đến mức ghen vì chút chuyện ấy. Nhưng y dạo một vòng quanh công ty từ bát quái của quần chúng hiểu được nữ trợ lý mới này ngưỡng mộ An Đức, hơn nữa vẫn luôn lấy việc gả cho An Đức làm mục tiêu phấn đấu. Trong công ty còn có người đặt cược xem nữ trợ lý trẻ tuổi nhiệt tình này khi nào có thể bắt được chủ tịch của bọn họ. Sách Thiệu quả thực dở khóc dở cười.
Lúc Sách Thiệu xem chuyện này như chuyện cười nói cho “Khuê mật” tốt Bác sĩ Thẩm, Bác sĩ Thẩm vẻ mặt thành thật kể cho Sách Thiệu về một chị y tá ở bệnh viện mình, cùng chồng làm bác sĩ kết hôn hơn mười năm tình cảm vẫn luôn rất tốt. Sau đó một Bác sĩ thực tập mới tới bệnh viện do vị chồng của chị y tá hướng dẫn, bác sĩ nhỏ sinh tình cảm kính yêu với vị sư huynh tài giỏi khôn khéo. Mới ban đầu chị y tá tin tưởng chồng mình hoàn toàn không để ở trong lòng, đợi lúc chị kịp phản ứng thì chồng chị đã trong quá trình biến đổi ngầm sinh tình yêu với Bác sĩ kia tiếp đó liền ly hôn ầm ĩ tối mày tối mặt.
Sách Thiệu đen mặt hỏi Thẩm Kiệt Thần, “Cậu có ý gì?”.
Thẩm Kiệt Thần cười cười, “Hai người kết hôn cũng đã năm thứ bảy, thất niên chi dương anh từng nghe chưa? An Đức bây giờ đối anh chắc chắn không được như xưa, cảm giác mới mẻ sớm đã trôi qua, bên cạnh lại có một nữ sinh trẻ tuổi thực dễ dàng bị hấp dẫn lực chú ý.”
Sách Thiệu giận dữ ném cánh gà trong tay cùng Thẩm Kiệt Thần cụt hứng bỏ về.
Sách Thiệu sau khi về nhà nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy buồn bực, nghĩ lại nghĩ đột nhiên cảm thấy xuống bếp, giữ tim đàn ông phải giữ dạ dày.
Sách nhị thiếu trong bảy năm này thỉnh thoảng cũng sẽ mở lửa, mỗi lần tâm huyết dâng trào mở lửa giày vò phòng bếp lộn xộn làm ra đủ món ăn kỳ quái, nhưng An Đức cũng sẽ vẻ mặt cảm động tiêu diệt sạch thức ăn hơn nữa cũng sẽ đặc biệt vui vẻ.
Nhưng không ngờ món ăn đêm nay Sách nhị thiếu lăn qua lăn lại làm ra, sau khi An Đức tan tầm về nhà chỉ nhìn thoáng qua, sau đó ném một câu anh ăn rồi liền vào phòng tắm.
Trái tim thủy tinh của Sách Thiệu vỡ tan, An Đức ngay cả thức ăn y làm cũng không ăn nhất định là ghét bỏ y rồi. Sách Thiệu rối rắm cả đêm, ngày hôm sau thức dậy ổ ở sa lon thuận tay lấy PAD của An Đức trên bàn chơi, vừa mở máy thì nhìn thấy khuôn mặt một cô gái, cho nên Sách Thiệu vì tránh bản thân bị ném bỏ lựa chọn rời nhà đi.
An Đức nghe Sách Thiệu nói xong quả thực dở khóc dở cười, anh đưa tay sờ sờ mặt Sách Thiệu không biết nói làm sao, “Một đoạn thời gian trước anh xã giao quá thường nên bị đau dạ dày, thức ăn ngày đó em làm thật sự là rất…, sớm biết vậy anh sẽ ăn hết.”
Sách Thiệu tựa vào vai An Đức nhíu nhíu mày, “Thứ em làm rất khó ăn sao?”
An Đức hôn lên sườn mặt y, “Em đặc biệt làm cho anh sao có thể khó ăn. Sớm biết vì một chút chuyện nhỏ này sẽ làm em bất an thì dù là độc dược anh cũng sẽ ăn sạch. A Thiệu, em hẳn nên tin tưởng bản thân mình. Mỗi một ngày anh nhìn thấy em đều cảm thấy càng yêu hơn một chút. Anh cuối cùng cảm thấy thời gian sống cùng em không đủ, cho nên trước đó mới muốn để em làm trợ lý cho anh, em không đồng ý nên bọn họ mới tùy tiện tìm trợ lý này cho anh.”
Sách Thiệu im lặng nghe, sau đó chầm chậm giương khóe môi. Y rút rút mình vào lòng An Đức, nhắm mắt lại, “An Đức, chúng ta về nhà đi.”
An Đức ôm chặt eo Sách Thiệu đứng dậy đi đến chỗ đậu xe. Bầu trời đầy sao chiếu lên người hai người, ấm áp và lưu luyến.
Sách Thiệu khe khẽ mở mắt nhìn sườn mặt An Đức từ trong đáy lòng tràn ra một tia xúc động, anh càng thương y càng sẽ không rời khỏi y, y mãi mãi không cần lo lắng bị ném bỏ, như vậy thật tốt.
Chiều hôm đó, chủ tịch An Đức tan tầm như cũ từ nhà trẻ đón bạn nhỏ An Lý (Sách Tiểu Kê), hai cha con thật vui vẻ về nhà thì phát hiện một thực tế tàn nhẫn, Sách nhị thiếu lại (?) bỏ nhà đi.
An Đức ném đồ ăn vặt mua được cho An Lý, im lặng nhìn tủ quần áo bị Sách Thiệu lấy đi gần như trống rỗng, cầm điện thoại đầu tiên gọi Sách nhị thiếu hồi lâu đường dây mới được nối, nghe thấy bên kia thanh âm lạnh nhạt của Sách Thiệu, “Chuyện gì?”
An Đức cúi đầu thở dài một hơi, thả chậm thanh âm, “Em đang ở đâu?”
Sách Thiệu giọng điệu không tốt, “Anh quản tôi ở đâu?”
“A Thiệu.” An Đức kiên nhẫn xoa dịu, “Anh làm sai thế nào em nói cho anh biết a, em bỏ nhà đi buổi tối An Lý xa em lại ngủ không yên.”
Sách Thiệu hừ nhẹ một tiếng, “Tôi chỉ biết anh hoàn toàn không cần tôi anh chỉ quan tâm con trai anh, không phải là thất niên chi dương sao Sách nhị gia không hầu hạ, con trai tặng anh cha con hai người từ từ trải qua đi.”
“Không phải, A Thiệu…” An Đức lời còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt gọi lần nữa đã tắt máy.
An Đức bất đắc dĩ gọi cho Thẩm Kiệt Thần, nhận lấy an ủi rõ ràng vui sướng khi người gặp họa của Bác sĩ Thẩm 【Sách Thiệu cũng bao tuổi rồi còn chơi trò tuổi dậy thì, anh ta có phải mãn kinh sớm không? 】, biết đối phương không biết hành tung Sách Thiệu liền trầm mặc cúp điện thoại, sau đó gọi Sách gia H thị.
Nghe điện thoại chính là bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu đã lên trung học cấp , sau khi biết được cậu thân ái lại một lần nữa bỏ nhà đi thì bày tỏ đồng tình và an ủi thắm thiết với ông cậu kính yêu, lại vui mừng hớn hở nói rằng thực tế Sách Thiệu không có về H thị. An Đức lại một lần nữa im lặng cúp điện thoại.
An Đức đen mặt, Sách Thiệu lần này là đùa thật? Nhưng lý do đâu?
An Đức và Sách Thiệu từ lúc ở nước ngoài kết hôn đến nay cũng đã năm ngay cả bạn nhỏ An Lý cũng tuổi rồi. Dù tính tình Sách nhị thiếu không thế nào tốt nhưng hơn hẳn ở An Đức đủ dịu dàng, cho nên cuộc sống hai người vẫn luôn trôi qua thật ngọt ngào hạnh phúc. Sách Thiệu thỉnh thoảng nhốn nháo bỏ nhà cũng chỉ là tình thú giữa chồng chồng, đại đa số thời gian đều là nhờ vào chỗ Thẩm Kiệt Thần chờ An Đức dẫn bạn nhỏ An Lý đáng thương tội nghiệp tới đón, sau đó thuận tiện ném con trai cho cha nuôi chăm sóc, đôi chồng chồng già không biết xấu hổ liền vui mừng hớn hở về nhà qua thế giới hai người.
Ngay cả quá mức nữa chẳng qua cũng chỉ quay về nhà mẹ đẻ một lần, không đợi An Đức đi đón thì Sách Trí hoặc Diệp Thần cũng sẽ không kiên nhẫn đuổi y về. Nhưng lần này, y hai chỗ đều không đi còn có thể đi đâu đây?
An Đức vắt hết óc suy nghĩ cũng vẫn không nghĩ rõ được bản thân gần đây rốt cuộc trêu chọc điểm nhạy cảm (?) yếu ớt (?) nào của Sách Thiệu.
An Lý đang ổ trên sa lon cầm PAD của An Đức chơi vui vẻ, An Đức ngồi xuống bên cạnh nhóc xoa huyệt Thái Dương, trong lúc vô ý nhìn thoáng qua lại phát hiện màn hình của mình không ngờ là một cô gái, nếu cô gái này là ngôi sao quốc tế lớn nào đó thì thôi đi quan trọng cô gái này không ngờ lại là trợ lý mới tới của công ty An Đức.
An Đức dường như đột nhiên hiểu rõ chút gì đó.
Nếu nhớ không lầm PAD này hôm nay đặt ở nhà Sách Thiệu không có việc gì sẽ dùng lên mạng lướt weibo linh tinh, nói như vậy chính là đồng chí Sách Thiệu hôm nay lúc mở PAD nhìn thấy tấm hình này vì thế thực thuận theo tự nhiên hiểu lầm gì đó.
An Đức lặng lẽ nâng trán, đang lúc rối rắm bạn nhỏ An Lý kéo kéo tay áo anh, “Ba ba, có thể trả lại cho con không.”
An Đức nhìn An Lý lại nhìn nhìn ảnh chụp trong PAD nhướng mi, “Tấm hình này là ai chụp?”
An Lý chớp chớp đôi mắt to chân thành nói, “Là con a.”
“Con sao lại chụp tấm hình này?” An Đức cắn chặt răng, tự nói với mình đánh đứa nhỏ là không đúng.
“Bởi vì anh tiểu Miêu nói chị trợ lý rất xinh đẹp tương lai con có thể lấy về làm vợ, cho nên con muốn chụp ảnh chị ấy lại để chị ấy không làm vợ người khác.” An Lý nhìn An Đức cố nói.
An Đức nhíu mi, thật là một bạn nhỏ có thù tất báo.
Chẳng qua bởi vì lần trước Sách Thiệu “vô tâm” mà nói với Sách Trí, Diệp Tiểu Miêu giả bệnh trốn học phá hỏng buổi xem mắt của Đặng Đằng hại Diệp Tiểu Miêu bị trừ một tháng tiền tiêu vặt. Bạn nhỏ Diệp Tiểu Miêu đã nghĩ ra chủ ý như vậy trả cho ông cậu yêu quý.
An Đức đưa tay nhéo nhéo mặt An Lý, “Con trai, tối nay con qua nhà cha nuôi ở một đêm đi.”
“Vì sao?” An Lý đối ngón tay, “Bánh bánh (粑粑 [bābā] đồng âm với baba) Cảnh sát nói, không thích con ngủ qua đêm ở nhà họ vì bánh bánh còn có việc cần làm cùng bánh bánh Bác sĩ, có con họ làm không được.”
An Đức xem thường rối rắm của bạn nhỏ An Lý, không khỏi thanh minh mà đưa nhóc đến nhà Thẩm Kiệt Thần. Dù sao Thịnh Phong Nam nhịn một đêm cũng không chết được, thời điểm này không gì quan trọng hơn dỗ vợ về nhà.
Thu xếp ổn thỏa cho An Lý xong An Đức lập tức lái xe, không ai hiểu rõ Sách Thiệu hơn anh, nếu y không đi nhà Thẩm Kiệt Thần cũng không về H thị vậy y chỉ có thể đi một chỗ, Trấn Vân Dĩ.
Đó là nơi y trưởng thành, là nơi nương tựa cuối cùng của đáy lòng y.
An Đức lái xe đến Trấn Vân Dĩ đã mười giờ tối. Bảy năm này anh cùng Sách Thiệu trở lại rất nhiều lần đã vô cùng quen thuộc nơi này. Anh biết ý nghĩa quan trọng của mỗi một chỗ ở thị trấn đối với Sách Thiệu. Anh lái xe một vòng quanh thành nhỏ, ngừng lại ở quảng trường lớn nhất trong thành, xuống xe.
Lúc này trên đường ở thị trấn nhỏ rất ít người, trên quảng trường lại chỉ có lác đác vài đôi bóng người.
Dọc theo đường đá cẩm thạch về phía trước, xa xa nhìn thấy một người cuộn tròn dưới chân bức tượng điêu khắc giữa quảng trường ngọn đèn mờ tối chiếu lên mặt y, An Đức dừng cước bộ dường như nhìn thấy Sách Thiệu lúc mới quen làm anh đau lòng khiến anh muốn bảo vệ.
An Đức thả nhẹ bước chân đi qua ngồi xuống bên cạnh Sách Thiệu. Cánh tay Sách Thiệu xếp chồng lên nhau đặt trên đùi, chôn mặt vào khuỷu tay.
An Đức thở dài vươn tay kéo tay Sách Thiệu muốn ôm y vào lòng. Sách Thiệu lại bướng bỉnh không chịu ngẩng đầu, thanh âm buồn bã mở miệng, “Anh tới làm gì?”
Thời điểm đầu mùa xuân buổi tối đã hơi se lạnh, Sách Thiệu không biết đã ngồi ở đây bao lâu cả người thật lạnh lẽo. An Đức cởi áo khoác của mình bao lấy cả người Sách Thiệu, sau đó lại dùng sức kéo Sách Thiệu vào g ngực mình, “Là anh không tốt, nhưng em cũng nên cho anh một cơ hội giải thích a.”
Sách Thiệu ngẩng đầu nhìn anh, sau mấy năm kết hôn An Đức vẫn dụng tâm ẩm thực cuối cùng làm cho yêu nghiệt tăng thêm chút thịt sắc mặt cũng càng thêm tốt. Đúng là hơn ba mươi tuổi nhưng vẻ ngoài tinh xảo như trước mang theo chín chắn năm tháng ban cho, khuôn mặt này An Đức có lẽ đời này cũng xem không đủ. Nhìn một hồi Sách Thiệu lại nhắm mắt thấp giọng nói, “An Đức, chúng ta sống chung bảy năm rồi. Toàn bộ tình cảm mãnh liệt đều đã hao mòn theo thời gian, em không mong chờ anh có thể cả đời yêu thích em nhưng nếu anh không thích em hẳn nên nói cho em biết, anh không thể lừa gạt em.”
An Đức cười khổ, “Em chỉ bằng một tấm hình nói anh không thích em? Bộ phận nhân sự thay anh chọn một nữ trợ lý mới, anh cũng không để ở trong lòng nhưng anh không ngờ An Lý sẽ chụp hình cô ta lưu vào PAD của anh. Em nếu không thích trợ lý kia trở về từ chối là được rồi nhưng em không thể vì vậy nói anh không thích em a.”
Sách Thiệu cúi đầu, “Đương nhiên không chỉ vì chuyện này.”
Vì thế, chủ tịch An Đức rốt cuộc hiểu rõ cả câu chuyện từ đầu đến cuối.
Lúc ban đầu là đồng chí Sách Thiệu một ngày nọ đến công ty phát hiện trợ lý của An Đức đổi thành một nữ sinh trẻ tuổi xinh đẹp. Sách Thiệu đương nhiên không đến mức ghen vì chút chuyện ấy. Nhưng y dạo một vòng quanh công ty từ bát quái của quần chúng hiểu được nữ trợ lý mới này ngưỡng mộ An Đức, hơn nữa vẫn luôn lấy việc gả cho An Đức làm mục tiêu phấn đấu. Trong công ty còn có người đặt cược xem nữ trợ lý trẻ tuổi nhiệt tình này khi nào có thể bắt được chủ tịch của bọn họ. Sách Thiệu quả thực dở khóc dở cười.
Lúc Sách Thiệu xem chuyện này như chuyện cười nói cho “Khuê mật” tốt Bác sĩ Thẩm, Bác sĩ Thẩm vẻ mặt thành thật kể cho Sách Thiệu về một chị y tá ở bệnh viện mình, cùng chồng làm bác sĩ kết hôn hơn mười năm tình cảm vẫn luôn rất tốt. Sau đó một Bác sĩ thực tập mới tới bệnh viện do vị chồng của chị y tá hướng dẫn, bác sĩ nhỏ sinh tình cảm kính yêu với vị sư huynh tài giỏi khôn khéo. Mới ban đầu chị y tá tin tưởng chồng mình hoàn toàn không để ở trong lòng, đợi lúc chị kịp phản ứng thì chồng chị đã trong quá trình biến đổi ngầm sinh tình yêu với Bác sĩ kia tiếp đó liền ly hôn ầm ĩ tối mày tối mặt.
Sách Thiệu đen mặt hỏi Thẩm Kiệt Thần, “Cậu có ý gì?”.
Thẩm Kiệt Thần cười cười, “Hai người kết hôn cũng đã năm thứ bảy, thất niên chi dương anh từng nghe chưa? An Đức bây giờ đối anh chắc chắn không được như xưa, cảm giác mới mẻ sớm đã trôi qua, bên cạnh lại có một nữ sinh trẻ tuổi thực dễ dàng bị hấp dẫn lực chú ý.”
Sách Thiệu giận dữ ném cánh gà trong tay cùng Thẩm Kiệt Thần cụt hứng bỏ về.
Sách Thiệu sau khi về nhà nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy buồn bực, nghĩ lại nghĩ đột nhiên cảm thấy xuống bếp, giữ tim đàn ông phải giữ dạ dày.
Sách nhị thiếu trong bảy năm này thỉnh thoảng cũng sẽ mở lửa, mỗi lần tâm huyết dâng trào mở lửa giày vò phòng bếp lộn xộn làm ra đủ món ăn kỳ quái, nhưng An Đức cũng sẽ vẻ mặt cảm động tiêu diệt sạch thức ăn hơn nữa cũng sẽ đặc biệt vui vẻ.
Nhưng không ngờ món ăn đêm nay Sách nhị thiếu lăn qua lăn lại làm ra, sau khi An Đức tan tầm về nhà chỉ nhìn thoáng qua, sau đó ném một câu anh ăn rồi liền vào phòng tắm.
Trái tim thủy tinh của Sách Thiệu vỡ tan, An Đức ngay cả thức ăn y làm cũng không ăn nhất định là ghét bỏ y rồi. Sách Thiệu rối rắm cả đêm, ngày hôm sau thức dậy ổ ở sa lon thuận tay lấy PAD của An Đức trên bàn chơi, vừa mở máy thì nhìn thấy khuôn mặt một cô gái, cho nên Sách Thiệu vì tránh bản thân bị ném bỏ lựa chọn rời nhà đi.
An Đức nghe Sách Thiệu nói xong quả thực dở khóc dở cười, anh đưa tay sờ sờ mặt Sách Thiệu không biết nói làm sao, “Một đoạn thời gian trước anh xã giao quá thường nên bị đau dạ dày, thức ăn ngày đó em làm thật sự là rất…, sớm biết vậy anh sẽ ăn hết.”
Sách Thiệu tựa vào vai An Đức nhíu nhíu mày, “Thứ em làm rất khó ăn sao?”
An Đức hôn lên sườn mặt y, “Em đặc biệt làm cho anh sao có thể khó ăn. Sớm biết vì một chút chuyện nhỏ này sẽ làm em bất an thì dù là độc dược anh cũng sẽ ăn sạch. A Thiệu, em hẳn nên tin tưởng bản thân mình. Mỗi một ngày anh nhìn thấy em đều cảm thấy càng yêu hơn một chút. Anh cuối cùng cảm thấy thời gian sống cùng em không đủ, cho nên trước đó mới muốn để em làm trợ lý cho anh, em không đồng ý nên bọn họ mới tùy tiện tìm trợ lý này cho anh.”
Sách Thiệu im lặng nghe, sau đó chầm chậm giương khóe môi. Y rút rút mình vào lòng An Đức, nhắm mắt lại, “An Đức, chúng ta về nhà đi.”
An Đức ôm chặt eo Sách Thiệu đứng dậy đi đến chỗ đậu xe. Bầu trời đầy sao chiếu lên người hai người, ấm áp và lưu luyến.
Sách Thiệu khe khẽ mở mắt nhìn sườn mặt An Đức từ trong đáy lòng tràn ra một tia xúc động, anh càng thương y càng sẽ không rời khỏi y, y mãi mãi không cần lo lắng bị ném bỏ, như vậy thật tốt.