Nó được mẹ sắp xếp cho một chỗ ở mới, là một ngôi biệt thự nằm ở gần thành phố. Nó không thể tin được đó là nhà của nó. Ngôi biệt thự xanh ngọc, xung quanh là vườn hoa hồng xanh lam thơ mộng.
Phòng của nó là một màu xanh lam tưoi mát, mẹ nó biết nó thích màu xanh nên đa số căn phòng đều theo màu chủ đạo của căn nhà.
- Căn nhà này đẹp quá mẹ ơi!
- Con có thích không?
Nó gật đầu lia lịa rồi nhìn xung quanh căn nhà.
- Trong thời gian này ngôi nhà này sẽ là nhà con. Còn trường học mẹ sẽ chuyển cho con qua trường quốc tế, để sau này con sẽ tiện việc du học.
Nghe mẹ nói cũng biết là bà muốn tốt cho nó. Nhưng nó thật sự muốn học ở trường cũ vì nơi đó có... cậu
- Mẹ, con muốn được học trường cũ được không?
Nó cuối mặt xuống hai tay đan vào nhau, chờ đợi câu trả lời. Trúc Liên nhìn con gái nên cũng không nỡ ép, từ giờ nó muốn gì bà cũng chiều xem như bù đắp 7 năm cho nó.
- Được rồi, mẹ hiểu. Ngày mai con sẽ đi học lại ở trường cũ.
Nó ôm lấy mẹ vui vẻ cảm ơn.
••????••
Cô hôm nay được xuất viện trở về nhà, ngưng cô không hề biết công ty mình đã bị phá sản. Mẹ cô đưa coi về một ngôi nhà hai tầng nằm cách xa thành phố.
- Mẹ chúng ta đi đâu vậy?
- Đây là mới của mình.
Cô bất ngờ và hoang mang
- Biệt thự nhà ta đâu?
Bà Kim thoáng buồn rồi dắt con gái vào trong. Bên trong ông Đỗ Lâm đang ngồi thu lu một góc, tay cầm rượu uống hết chai này đến chai khác, luôn miệng bật cười mang dại. Cô thất kinh chạy về phía ba giật lại chai rượu
- Ba à, ba bị gì vậy. Đừng uống nữa.
Ông giật lại và đẩy cô văng và tường
- Biến đi! Đồ con gái vô dụng
Lần đầu tiên cô bị ba mắng như vậy, thật sự cô rất giận. Đứng phắt dậy cô chỉ tay vào mặt ông.
- Ba chửi tôi vô dụng? Bây giờ ba còn trong vô dụng hơn tôi.
“Chát” mẹ cô cho một bạt tay vào mặt cô, hết sức giận dữ. Cô ôm má hai mắt đỏ ngầu nhìn mẹ.
- Im miệng! Khuôn mặt này đã là tất cả số tiền cuối cùng mà ba có phẩu thuật cho con rồi, không được nói như vậy.
- Mẹ đánh tôi? Được rồi, cả hai người đều là đồi tồi.
Cô chạy đi ra ngoài. Bà Kim bất lực ngồi bệt xuống đất.
- Quả báo! Đúng là quả báo mà!
••????••
Chiều nay nó được đi nhà hàng ăn cùng mẹ. Con đường tấp nập nhộn nhịp người qua lại. Nó cảm thấy ấm áp lạ thường, đây chính là tình thân! Đưa mắt ra cửa xe nó thấy một dáng người quen thuộc đang chạy ngược về hướng nó.
- Dừng lại!!!
Bác tài ngừng xe lại, nó mở cửa xe chạy ra bên ngoài.
- Linh, con đi đâu vậy?
Mẹ nó gọi theo, nhưng nó vẫn chạy theo bóng người đó.
- Cô chủ ơi!
Nó gọi người phía trước. Tú Chi quay mặt lại, nó không nhận ra khuôn mặt cô nên tưởng mình nhận lầm.
- Xin lỗi tôi nhận nhầm người.
Nó xoay người về phía xe.
- Hà Linh mày đứng lại cho tao!
Nó khựng người lại! Rồi nhận ra giọng nói ấy, nó vui mừng chạy lại. Vừa xoay lại đã bị cô tát một bạt tay vào má.
- Con khốn! Mày dám tạt nước sôi tao!! Muốn tao chết? Hôm nay tao cũng sẽ cho khuôn mặt của mày thê thảm.
Mọi người dừng lại xem chuyện gì đang xảy ra. Cô nắm tóc của nó, định giơ tay lên đánh thì bị người nào đó nắm lại. Là cậu!
---
••Góc tự kỷ••
Chap sau phần “góc tự kỷ” sẽ có một mini talkshow với các nhân vật với một tính cách “ngoài đời” nghen:)))) các bạn cùng đón xem.
Phòng của nó là một màu xanh lam tưoi mát, mẹ nó biết nó thích màu xanh nên đa số căn phòng đều theo màu chủ đạo của căn nhà.
- Căn nhà này đẹp quá mẹ ơi!
- Con có thích không?
Nó gật đầu lia lịa rồi nhìn xung quanh căn nhà.
- Trong thời gian này ngôi nhà này sẽ là nhà con. Còn trường học mẹ sẽ chuyển cho con qua trường quốc tế, để sau này con sẽ tiện việc du học.
Nghe mẹ nói cũng biết là bà muốn tốt cho nó. Nhưng nó thật sự muốn học ở trường cũ vì nơi đó có... cậu
- Mẹ, con muốn được học trường cũ được không?
Nó cuối mặt xuống hai tay đan vào nhau, chờ đợi câu trả lời. Trúc Liên nhìn con gái nên cũng không nỡ ép, từ giờ nó muốn gì bà cũng chiều xem như bù đắp 7 năm cho nó.
- Được rồi, mẹ hiểu. Ngày mai con sẽ đi học lại ở trường cũ.
Nó ôm lấy mẹ vui vẻ cảm ơn.
••????••
Cô hôm nay được xuất viện trở về nhà, ngưng cô không hề biết công ty mình đã bị phá sản. Mẹ cô đưa coi về một ngôi nhà hai tầng nằm cách xa thành phố.
- Mẹ chúng ta đi đâu vậy?
- Đây là mới của mình.
Cô bất ngờ và hoang mang
- Biệt thự nhà ta đâu?
Bà Kim thoáng buồn rồi dắt con gái vào trong. Bên trong ông Đỗ Lâm đang ngồi thu lu một góc, tay cầm rượu uống hết chai này đến chai khác, luôn miệng bật cười mang dại. Cô thất kinh chạy về phía ba giật lại chai rượu
- Ba à, ba bị gì vậy. Đừng uống nữa.
Ông giật lại và đẩy cô văng và tường
- Biến đi! Đồ con gái vô dụng
Lần đầu tiên cô bị ba mắng như vậy, thật sự cô rất giận. Đứng phắt dậy cô chỉ tay vào mặt ông.
- Ba chửi tôi vô dụng? Bây giờ ba còn trong vô dụng hơn tôi.
“Chát” mẹ cô cho một bạt tay vào mặt cô, hết sức giận dữ. Cô ôm má hai mắt đỏ ngầu nhìn mẹ.
- Im miệng! Khuôn mặt này đã là tất cả số tiền cuối cùng mà ba có phẩu thuật cho con rồi, không được nói như vậy.
- Mẹ đánh tôi? Được rồi, cả hai người đều là đồi tồi.
Cô chạy đi ra ngoài. Bà Kim bất lực ngồi bệt xuống đất.
- Quả báo! Đúng là quả báo mà!
••????••
Chiều nay nó được đi nhà hàng ăn cùng mẹ. Con đường tấp nập nhộn nhịp người qua lại. Nó cảm thấy ấm áp lạ thường, đây chính là tình thân! Đưa mắt ra cửa xe nó thấy một dáng người quen thuộc đang chạy ngược về hướng nó.
- Dừng lại!!!
Bác tài ngừng xe lại, nó mở cửa xe chạy ra bên ngoài.
- Linh, con đi đâu vậy?
Mẹ nó gọi theo, nhưng nó vẫn chạy theo bóng người đó.
- Cô chủ ơi!
Nó gọi người phía trước. Tú Chi quay mặt lại, nó không nhận ra khuôn mặt cô nên tưởng mình nhận lầm.
- Xin lỗi tôi nhận nhầm người.
Nó xoay người về phía xe.
- Hà Linh mày đứng lại cho tao!
Nó khựng người lại! Rồi nhận ra giọng nói ấy, nó vui mừng chạy lại. Vừa xoay lại đã bị cô tát một bạt tay vào má.
- Con khốn! Mày dám tạt nước sôi tao!! Muốn tao chết? Hôm nay tao cũng sẽ cho khuôn mặt của mày thê thảm.
Mọi người dừng lại xem chuyện gì đang xảy ra. Cô nắm tóc của nó, định giơ tay lên đánh thì bị người nào đó nắm lại. Là cậu!
---
••Góc tự kỷ••
Chap sau phần “góc tự kỷ” sẽ có một mini talkshow với các nhân vật với một tính cách “ngoài đời” nghen:)))) các bạn cùng đón xem.