Ra khỏi bãi giữ xe, tôi chở nhóc Bột, Tiểu Mai chở Bồ Câu sau lưng.
- Cậu N…con lạnh! – Cu cậu ngồi sau ôm lưng tôi.
- Ừ, về nhà là hết thôi, đang ướt đấy! – Tôi trấn an nó.
- Hông…lạnh mà..! – Nhóc Bột giãy nảy.
- Nhìn bạn kìa, có lạnh gì đâu! – Tôi nhìn sang Bồ Câu, rồi biết mình nói hớ.
- Câu có áo ấm mà…! – Cu cậu làm mặt dỗi.
- Hay giờ ghé nhà Mai đi N, lau khô cho Bột rồi về! – Tiểu Mai đề nghị.
- Ừ…cũng được! – Tôi tần ngần chút rồi gật đầu đồng ý.
Vào đến nhà, Tiểu Mai đưa tôi cái khăn bông:
- N lau tạm đi ha, mình tắm lại cho 2 nhóc chút, nước biển rít lắm!
- Ủa, ko có bác trai ở nhà à? – Tôi tò mò.
- Hì, ba Mai đi cũng hơn 1 tuần rồi! – Nàng cười nhẹ.
Rồi nàng dẫn 2 đứa nhỏ ra nhà sau, tôi ngồi lau sơ người ngoài phòng khách mà nghe tiếng nhóc Bột với Bồ Câu cười giỡn chí choé um sùm đằng sau.
- Bột, đứng yên nào! Bồ câu, con đừng tạt nước nữa! – Giọng Tiểu Mai vang lên.
Cảm giác gia đình nhỏ lại hiện ra một lần nữa, dù tôi không định hình được và cũng ko thể hiểu hết, chỉ biết nó đầm ấm vô cùng!
Tôi ngồi lan man được chút thì cu Bột đã chạy ào ra.
- Cậu N, con xong oy, ấm quá! – Cu cậu khoái chí cười tít mắt.
- Coi chu….ừng…! – Tôi kêu lên đưa tay ra nhưng đã muộn.
Nhóc Bột lại quíu chân té oạch, may mà sàn nhà Tiểu Mai lót gỗ bóng, nên ngã cũng ko đau lắm, chứ như gạch men nhà tôi là giờ cu cậu u đầu mà khóc ré lên rồi.
- Sao ham chạy thế? – Tôi kéo nhóc Bột dậy rồi nhấc lên đùi tôi – Sao? Hết lạnh chưa?
- Dạ hết! – Cu cậu gật đầu cái rụp.
- Thế về được chưa? – Tôi hỏi tiếp.
- Ứ….ở chơi chút nữa đi cậu! – Rồi nó trượt khỏi đùi tôi, nhún nhảy trên tấm đệm salon – Êm quá!
- Yên nào, Bột! – Tôi khẽ nhăn mặt giữ nó lại, đã vô nhà người ta còn quậy nữa.
Chốc sau, Tiểu Mai dẫn Bồ Câu đi ra, cả hai cô cháu đã sạch sẽ tinh tươm, mỗi tôi là vẫn còn hơi ướt mem trong người.
- N có tắm lại ko? – Nàng ngồi xuống hỏi.
- Hì, về nhà tắm chứ, ở đây đồ đâu mà thay! – Tôi lắc đầu.
- Ừ…ha..! – Nàng thoáng đỏ mặt.
- Ế…đi đâu đấy? – Tôi giật mình, nhóc Bột đã tót xuống ghế chạy sang chỗ Bồ Câu.
- Câu còn giữ kẹo của con! – Cu cậu nói.
- Là sao? – Tôi ngạc nhiên.
- À, lúc nãy Bột để kẹo trong túi, mà ướt nước bẩn rồi, nên mình lấy ra! – Tiểu Mai giải thích. – Con ngồi đây đi, cô lấy bánh khác ra cho!
Bồ Câu lon ton chạy theo Tiểu Mai ra sau bếp, tôi thì khoái chí vì chắc mẩm sắp có trà với bánh ăn nữa rồi, nhưng vẫn phải làm mặt nghiêm.
- Bột, qua đây cậu bảo! – Tôi ngoắc tay.
- Dạ…! – Cu cậu chạy tới.
- Lần sau qua nhà người ta đừng có đòi bánh kẹo, biết chưa? – Tôi dặn nó, dù biết chắc mình cũng chẳng hơn gì, vì giờ mà có tách trà nóng thì ấm cả người.
- Dạ…! – Nhóc Bột gật đầu, phồng má như vừa bị mắng.
- À, dỗi thì lần sau ko đi chơi nữa, nhé! – Tôi véo hai bên má cu cậu.
- Ứ…con nhớ mà! – Thằng nhóc nhăn nhó gật đầu lia lịa.
- Dặn này, chút cô Mai đem bánh ra thì ngồi yên, cô đưa bánh thì vòng tay cảm ơn, nhớ không? – Tôi thủ thỉ.
- Dạ! – Cu cậu lại gật đầu.
- Ngoan! – Tôi cười cười xoa đầu nó.
Phải thế chứ, cái nào ra cái đó, dù gì mình cũng là chú nó, phải biết dạy bảo làm gương cho nhóc Bột học tập. Cơ mà nghĩ lại hồi nhỏ tôi cũng chẳng hơn gì nó, đến nhà khách là cầm đồ ăn xong chạy biến, về nhà y như rằng là ăn mắng từ mẹ.
- Kính…coong..! – Có tiếng chuông ngoài cửa vang lên.
- Mai ơi, có khách kìa! – Tôi đi vội ra sau bếp.
- Ừ, N đem để trên bàn giùm, mình ra mở cổng! – Tiểu Mai đưa khay trà bánh tôi giữ rồi bước ra trước mở cổng.
Hai đứa nhóc nghe mùi bánh thơm phức thì cứ níu chân tôi mà líu ríu chạy theo sau.
- Từ từ, đợi cô vào đã! – Tôi kéo tay nhóc Bột ra, rõ ràng nó đã quên những gì chú nó vừa dạy, trong khi trước đó ít phút nó còn gật đầu lia lịa.
Bồ Câu thì hiền hơn, ngồi im ru nhưng đôi mắt to tròn, đen láy cũng háu hức nhìn vô dĩa bánh, tôi thấy buồn cười quá thể.
- Ai vậy Mai? – Tôi đứng dậy nhìn nàng vừa đi vào trong.
- …….! – Tiểu Mai lắc đầu, khẽ cau mày, rồi đưa dĩa bánh cho Bồ Câu bưng – Hai đứa lên lầu chơi đi ha, ăn từ từ thôi đấy!
Tôi ngơ ngác nhìn 2 đứa nhóc chạy lên lầu, rồi quay sang nhìn Tiểu Mai.
- Ngồi đi N, ko có gì đâu! – Nàng ngồi xuống rót trà.
- Nhưng mà…ai…va..! – Tôi chưa kịp nói hết câu, đã thấy có người đang bước vào.
Người vào nhà là một tên con trai, trông cũng trạc tuổi cỡ tôi, nhưng khá là đô con, tay chân chắc nịch như dân thể thao chứ chẳng lèo khèo như thằng thư sinh tôi đây.
- À…chào….! – Tên này gật đầu, cười nhìn tôi.
- Bạn em đấy, anh ngồi đi! – Tiểu Mai nói.
- Vậy à? Thế chào em! – Anh này chào tôi.
- Dạ…chào anh! – Tôi cũng cười xã giao rồi lúng búng ngồi xuống.
Tiểu Mai đẩy khay trà ra giữa bàn, tôi như đã quen rồi, lấy trước một tách, nhưng ông anh này thì vẫn ngồi yên, và Tiểu Mai trông cũng chẳng có vẻ gì là muốn nói chuyện, không khí chợt chùng hẳn xuống từ khi tên này bước vô nhà, và tôi thấy mình thừa thãi gì đâu. Biết vậy nãy tót lên lầu với hai đứa nhỏ luôn cho xong chuyện, tôi rụt cổ thầm hỏi, chuyện quái gì nữa đây trời?
Ra khỏi bãi giữ xe, tôi chở nhóc Bột, Tiểu Mai chở Bồ Câu sau lưng.
- Cậu N…con lạnh! – Cu cậu ngồi sau ôm lưng tôi.
- Ừ, về nhà là hết thôi, đang ướt đấy! – Tôi trấn an nó.
- Hông…lạnh mà..! – Nhóc Bột giãy nảy.
- Nhìn bạn kìa, có lạnh gì đâu! – Tôi nhìn sang Bồ Câu, rồi biết mình nói hớ.
- Câu có áo ấm mà…! – Cu cậu làm mặt dỗi.
- Hay giờ ghé nhà Mai đi N, lau khô cho Bột rồi về! – Tiểu Mai đề nghị.
- Ừ…cũng được! – Tôi tần ngần chút rồi gật đầu đồng ý.
Vào đến nhà, Tiểu Mai đưa tôi cái khăn bông:
- N lau tạm đi ha, mình tắm lại cho nhóc chút, nước biển rít lắm!
- Ủa, ko có bác trai ở nhà à? – Tôi tò mò.
- Hì, ba Mai đi cũng hơn tuần rồi! – Nàng cười nhẹ.
Rồi nàng dẫn đứa nhỏ ra nhà sau, tôi ngồi lau sơ người ngoài phòng khách mà nghe tiếng nhóc Bột với Bồ Câu cười giỡn chí choé um sùm đằng sau.
- Bột, đứng yên nào! Bồ câu, con đừng tạt nước nữa! – Giọng Tiểu Mai vang lên.
Cảm giác gia đình nhỏ lại hiện ra một lần nữa, dù tôi không định hình được và cũng ko thể hiểu hết, chỉ biết nó đầm ấm vô cùng!
Tôi ngồi lan man được chút thì cu Bột đã chạy ào ra.
- Cậu N, con xong oy, ấm quá! – Cu cậu khoái chí cười tít mắt.
- Coi chu….ừng…! – Tôi kêu lên đưa tay ra nhưng đã muộn.
Nhóc Bột lại quíu chân té oạch, may mà sàn nhà Tiểu Mai lót gỗ bóng, nên ngã cũng ko đau lắm, chứ như gạch men nhà tôi là giờ cu cậu u đầu mà khóc ré lên rồi.
- Sao ham chạy thế? – Tôi kéo nhóc Bột dậy rồi nhấc lên đùi tôi – Sao? Hết lạnh chưa?
- Dạ hết! – Cu cậu gật đầu cái rụp.
- Thế về được chưa? – Tôi hỏi tiếp.
- Ứ….ở chơi chút nữa đi cậu! – Rồi nó trượt khỏi đùi tôi, nhún nhảy trên tấm đệm salon – Êm quá!
- Yên nào, Bột! – Tôi khẽ nhăn mặt giữ nó lại, đã vô nhà người ta còn quậy nữa.
Chốc sau, Tiểu Mai dẫn Bồ Câu đi ra, cả hai cô cháu đã sạch sẽ tinh tươm, mỗi tôi là vẫn còn hơi ướt mem trong người.
- N có tắm lại ko? – Nàng ngồi xuống hỏi.
- Hì, về nhà tắm chứ, ở đây đồ đâu mà thay! – Tôi lắc đầu.
- Ừ…ha..! – Nàng thoáng đỏ mặt.
- Ế…đi đâu đấy? – Tôi giật mình, nhóc Bột đã tót xuống ghế chạy sang chỗ Bồ Câu.
- Câu còn giữ kẹo của con! – Cu cậu nói.
- Là sao? – Tôi ngạc nhiên.
- À, lúc nãy Bột để kẹo trong túi, mà ướt nước bẩn rồi, nên mình lấy ra! – Tiểu Mai giải thích. – Con ngồi đây đi, cô lấy bánh khác ra cho!
Bồ Câu lon ton chạy theo Tiểu Mai ra sau bếp, tôi thì khoái chí vì chắc mẩm sắp có trà với bánh ăn nữa rồi, nhưng vẫn phải làm mặt nghiêm.
- Bột, qua đây cậu bảo! – Tôi ngoắc tay.
- Dạ…! – Cu cậu chạy tới.
- Lần sau qua nhà người ta đừng có đòi bánh kẹo, biết chưa? – Tôi dặn nó, dù biết chắc mình cũng chẳng hơn gì, vì giờ mà có tách trà nóng thì ấm cả người.
- Dạ…! – Nhóc Bột gật đầu, phồng má như vừa bị mắng.
- À, dỗi thì lần sau ko đi chơi nữa, nhé! – Tôi véo hai bên má cu cậu.
- Ứ…con nhớ mà! – Thằng nhóc nhăn nhó gật đầu lia lịa.
- Dặn này, chút cô Mai đem bánh ra thì ngồi yên, cô đưa bánh thì vòng tay cảm ơn, nhớ không? – Tôi thủ thỉ.
- Dạ! – Cu cậu lại gật đầu.
- Ngoan! – Tôi cười cười xoa đầu nó.
Phải thế chứ, cái nào ra cái đó, dù gì mình cũng là chú nó, phải biết dạy bảo làm gương cho nhóc Bột học tập. Cơ mà nghĩ lại hồi nhỏ tôi cũng chẳng hơn gì nó, đến nhà khách là cầm đồ ăn xong chạy biến, về nhà y như rằng là ăn mắng từ mẹ.
- Kính…coong..! – Có tiếng chuông ngoài cửa vang lên.
- Mai ơi, có khách kìa! – Tôi đi vội ra sau bếp.
- Ừ, N đem để trên bàn giùm, mình ra mở cổng! – Tiểu Mai đưa khay trà bánh tôi giữ rồi bước ra trước mở cổng.
Hai đứa nhóc nghe mùi bánh thơm phức thì cứ níu chân tôi mà líu ríu chạy theo sau.
- Từ từ, đợi cô vào đã! – Tôi kéo tay nhóc Bột ra, rõ ràng nó đã quên những gì chú nó vừa dạy, trong khi trước đó ít phút nó còn gật đầu lia lịa.
Bồ Câu thì hiền hơn, ngồi im ru nhưng đôi mắt to tròn, đen láy cũng háu hức nhìn vô dĩa bánh, tôi thấy buồn cười quá thể.
- Ai vậy Mai? – Tôi đứng dậy nhìn nàng vừa đi vào trong.
- …….! – Tiểu Mai lắc đầu, khẽ cau mày, rồi đưa dĩa bánh cho Bồ Câu bưng – Hai đứa lên lầu chơi đi ha, ăn từ từ thôi đấy!
Tôi ngơ ngác nhìn đứa nhóc chạy lên lầu, rồi quay sang nhìn Tiểu Mai.
- Ngồi đi N, ko có gì đâu! – Nàng ngồi xuống rót trà.
- Nhưng mà…ai…va..! – Tôi chưa kịp nói hết câu, đã thấy có người đang bước vào.
Người vào nhà là một tên con trai, trông cũng trạc tuổi cỡ tôi, nhưng khá là đô con, tay chân chắc nịch như dân thể thao chứ chẳng lèo khèo như thằng thư sinh tôi đây.
- À…chào….! – Tên này gật đầu, cười nhìn tôi.
- Bạn em đấy, anh ngồi đi! – Tiểu Mai nói.
- Vậy à? Thế chào em! – Anh này chào tôi.
- Dạ…chào anh! – Tôi cũng cười xã giao rồi lúng búng ngồi xuống.
Tiểu Mai đẩy khay trà ra giữa bàn, tôi như đã quen rồi, lấy trước một tách, nhưng ông anh này thì vẫn ngồi yên, và Tiểu Mai trông cũng chẳng có vẻ gì là muốn nói chuyện, không khí chợt chùng hẳn xuống từ khi tên này bước vô nhà, và tôi thấy mình thừa thãi gì đâu. Biết vậy nãy tót lên lầu với hai đứa nhỏ luôn cho xong chuyện, tôi rụt cổ thầm hỏi, chuyện quái gì nữa đây trời?