Binh pháp Tôn Tử có câu “ Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng “, ngay từ hồi tập chơi cờ tướng lúc hiểu ra được câu này thì tôi lấy làm khoái chí lắm. Bây giờ vẫn vậy, tôi muốn giành chiến thắng hoàn toàn trên cả 3 mặt trận thì phải biết được tình hình quân địch và phe ta hiện giờ đang ra làm sao. Đầu tiên là phân tích bản thân, tôi hiện giờ phải nói là cực kỳ lép vế so với thằng Minh Huy, bởi từ giữa hè đến giờ tôi không hề học một chữ nào vào đầu. Vì vậy, trừ các môn xã hội có thể tụng suốt ngày đêm để bù đắp ra, thì các môn tự nhiên như Toán, Lí và Hoá luôn là vấn đề nan giải.
Mà muốn tiếp cận Tiểu Mai thì tôi phải đường hoàng mà tiến, vậy thì một thằng con trai học dốt làm gì có đủ tư cách đứng cạnh nàng? Do đó tôi phải học thật giỏi, ít nhất phải lấy lại được phong độ ngày trước. Bây giờ, tính bình quân cho các môn Toán, Lí, Hoá thì từ đầu năm đến giờ tôi không ăn điểm 2 thì cũng điểm 3 hoặc 4, mà tình hình này cứ kéo dài thì tôi hoặc là bị học sinh trung bình, tệ hại hơn là bị chuyển đi khỏi lớp chọn A1. Cụ thể là đơn cử ôn Toán, hồi lớp 10 tôi được tổng điểm là 9,8 cho toàn năm, vậy mà sau khi chia tay Khả Vy, tính đến giờ tôi chỉ được….3,4 cho học kì 1, thua cả học sinh trung bình. Mà thế thì tôi chả hề muốn chút nào, dẫu có may mắn được ở lại A1 nhưng với cái mác học sinh trung bình thì tôi có mà chui đầu xuống đất đào huyệt ở dưới luôn chứ chẳng mặt mũi nào để gặp Tiểu Mai nữa.
Bởi vậy đêm vạch ra kế hoạch tôi đã tính lại tương quan lực lượng, nếu từ giữa tháng 10 này cho đến hết thi học kỳ 1, ở bất kì môn tự nhiên nào tôi cũng đạt trọn vẹn toàn bộ các con điểm không 10 thì 9, kết quả tôi sẽ có thể đạt được học sinh tiên tiến, cũng không đến nỗi quá tệ. Vậy là mục tiêu 4 môn Toán –Lí –Hoá – Sinh từ giờ đến cuối năm phải đạt điểm tối đa được đặt ra, riêng môn Anh ngữ thì tôi liệt nó vào chiến trường số 3.
Muốn hoàn toàn tập trung học hành để lấy lại phong độ, tôi buộc phải bỏ hết tất cả những thứ làm mình phân tâm, trong đó có… game online. Kể ra thì cũng tiếc lắm, nhưng tất cả vì đại sự, tôi đành phải hi sinh tiểu tiết.
Quay trở lại lúc vừa tan học, thằng Minh Huy dắt xe đi khỏi cổng trường là bọn Khang mập lại ùa tới quanh tôi:
- Quá dữ, nó muốn chiến rồi!
- Coi chừng mày ra đường bị nó chụp bao bố mà đánh đó Nam!
- Nói xui mậy, thánh thì làm gì bị chụp đầu!
Tôi đến gọi là dở khóc dở cười với đám huynh đệ này, nhưng cũng cố nhịn để mà tiếp tục kế hoạch của mình. Ra vẻ bình thản, tôi quay sang tụi bạn:
- Giờ tao về, chiều 1giờ 30 tao sang nhà mày học Hoá nhé Tuấn!
- Ừm, để tao kèm lại cho, học khá rồi thì anh tao sẽ dạy mày!
- Rồi 3giờ 30 mày dạy lại tao Lí nha Luân!
- Okie, chú cứ để đó cho anh!
- Còn tụi tao? – Khang mập hỏi dồn.
- Bọn mày từ từ, chưa phải lúc, ngày mai tao sẽ nói!
Bàn tán thêm một lúc nữa rồi tụi tôi tan hàng ai về nhà nấy, không khí buổi trưa nắng gắt làm đoạn đường từ trường về nhà như thêm dài ra cả quãng, tôi chạy xe mà cứ chốc chốc phải đưa tay quệt mồ hôi.
- Từ giờ đến lúc thi học kỳ sẽ bận lắm đây, có khi chả còn thời gian nghỉ ngơi nữa! – Tôi thở hắt ra lẩm bẩm một mình.
Ăn xong bữa trưa là 12 giờ 30, tôi tắm rửa thay đồ rồi lại dắt xe ra ngoài:
- Đi sớm thế con? – Mẹ tôi ngạc nhiên.
- Dạ, bữa nay học sớm, con đi đây! – Tôi đáp rồi quay đi thẳng.
Vuốt hết tốc lực phóng vội ra quán game online hay chơi trên đường Tuyên Quang, tôi ngồi ngay vào chỗ bàn quen thuộc. Đưa mắt nhìn xung quanh, vì là giữa trưa nên quán ít khách, hầu hết các game thủ giờ này chắc là đang ngủ. Đăng nhập vào màn hình game Cửu Long Tranh Bá, quan sát lại nhân vật Võ Đang kiếm của mình vài phút rồi tôi cắn môi quyết định, đưa tay gõ lên kênh bang hội dòng chữ:
- “ Cho toàn bộ đồ đạc item của anh nè, các đệ tập trung! “
- “ Ui thiệt hả anh? “
- “ Sao vậy anh? Đợi em chút qua liền nè! “
- “ Coi chừng bị giỡn đó, ông này ghê lắm, bang chủ mà cho đồ rồi thì giải tán bang hội luôn không chừng! “
- “ Không giỡn, chậm chân mất phần ráng chịu! “
- “ Uầy em qua nè huynh! “
Vài phút sau, tại nơi tôi đứng là cả một lô một lốc các huynh đệ bang hội trong game, đứa nào đứa nấy cứ gọi là nhao nhao cả lên:
- “ Ừm, nay anh mắc việc bận nên sẽ nghỉ không chơi nữa, bang chủ sẽ giao lại cho phó bang, còn giờ thì tuỳ theo cấp độ của thành viên mà anh cho đồ. Ngoài ra số ngân lượng trong người sẽ chia đều cho tất cả! “ – Tôi gõ tay thoăn thoắt dù rằng đang tiếc đứt ruột.
- “ Sao nghỉ vậy huynh? Ở lại chơi đi mà! “
- “ Ừ đúng đó, đi đâu vậy anh? “
- “ Lấy vợ à? “
Tôi phì cười, hoá ra cũng có thằng đoán gần đúng:
- “ Ừ, giờ kiếm người yêu rồi lấy vợ, thôi lẹ anh còn về! “
Mất 10 phút để chuyển giao toàn bộ tài sản của mình vào bang hội, đợi cho cuộc chia tay lâm li bi đát thấm đẫm các biểu tượng khóc ròng trong game vãn dần rồi, tôi mới dùng khinh công chạy ngược về lại Võ Đang Sơn.
- “ Nhập phái ở đây, giờ rút chân ra khỏi giang hồ cũng phải ở đây! “
Hít một hơi dài nhìn lại chưởng môn nhân Võ Đang phái lần cuối rồi tôi thoát ra màn hình chọn nhân vật, nhấn vào nút “ Xoá bỏ nhân vật “:
- “ Bằng hữu có chắc là xoá nhân vật? “ – Màn hình đưa ra phương án Có và Không.
Thoáng do dự vài giây, rồi nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Tiểu Mai, tôi quyết định nhấn vào nút “ Có “.
- “ Nhân vật đã được xoá, vui lòng khởi tạo lại nhân vật mới! “
Vậy là ngày hôm đó, một Võ Đang kiếm khách tung hoành ngang dọc giang hồ suốt một thời gian dài, người nắm giữ danh hiệu “ Giang hồ quân long “ lừng lẫy đầu tiên của Cửu Long đã đột ngột biến mất khỏi võ lâm lưỡng đạo, chính thức lui về ở ẩn từ đó mà không một ai biết được lí do.
- Xong, khỏi luyến tiếc gì nữa, nam nhi đại trượng phu, cầm được bỏ được! – Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy tính tiền ra về rồi phóng xe sang nhà Tuấn rách để học Hoá.
Những tháng ngày bận rộn, học hành tối tăm mặt mũi của tôi bắt đầu kể từ khi ấy, tất cả là để chiến thắng ở mặt trận đầu tiên. Buổi sáng học chính thức ở trường xong, tranh thủ chợp mắt nghỉ trưa 15 phút rồi tôi lại ba chân bốn cẳng chạy sang nhà thằng Tuấn để được phụ đạo môn Hoá, rồi giữa chiều tôi chạy ngược sang nhà thằng Luân để nó kèm học Lí.
- Chỗ này mày sai rồi kìa, tính lại! – Tuấn rách quệt mồ hôi.
- À…ừ, thấy rồi! – Tôi cũng mệt không kém gì nó.
- Mày làm tắt quá vậy, cô không thích đâu! – Thằng Luân nhăn mặt.
- Rồi, để trình bày lại! – Tôi thấy đầu óc hoa lên với mớ công thức hỗn độn trước mặt.
Xong hai môn Hoá và Lí cho lịch trình một ngày, tôi lại từ nhà thằng Luân phóng vội ra biển để dạy thằng Sơn cách dẫn bóng đảo người, đổi lại là tôi có nhiều việc cần nó giúp đỡ. Mệt mỏi rã rời với quả bóng tròn, 6 giờ tối mới về được đến nhà, tôi tắm rửa ăn cơm rồi lại bu đầu vào luyện Toán. Cố tập ình bản tính tỉ mỉ và cẩn thận, tôi trình bày thật chi tiết tất cả các bước giải bài để thầy Toàn không bắt lỗi nữa. Luyện đến gần 10 giờ khuya thì tôi tạm gác lại chiến trường thứ nhất mà lật sách Anh ngữ ra, chuyển sang chiến trường thứ hai.
Sở dĩ liệt Anh ngữ sang chiến trường thứ hai là bởi vì chỉ có học tốt môn này thì tôi mới có thể thôi làm cho Tiểu Mai ghét mình, bởi lẽ tôi biết nàng luôn khó chịu mỗi khi tôi bị điểm kém. Thế nhưng luyện môn này một mình đối với tôi còn khó hơn lên trời, thế nên tôi chỉ có thể tập trung vào học vẹt, tức là có gì thuộc đó, ít nhất học vẹt cũng sẽ qua được cửa dò bài của Tiểu Mai, và nếu may mắn tôi có thể được 6 hoặc 7 điểm trong các bài kiểm tra.
Nếu có gì sai sót cho kế hoạch học tập này thì đó cũng chính là ở môn… Anh ngữ, trời sinh tôi ra phải nói là muốn cho tôi dốt đặc môn này. Cố tụng cho nát nước cũng vẫn không cứu vớt được là bao, thế nên bí bách quá tôi đành cầu cứu… cô học trò của mình:
- Trân à? Anh, Nam nè!
- Dạ, có gì hông thầy?
- Ừ… em học khá tiếng Anh không? Anh nhờ chút!
- Hi hi, khỏi phải nói nha, từ nhỏ là em đã được học kèm tiếng Anh rồi đó, giờ em có thể học luôn chương trình 12 cũng được!
- Ghê vậy, thế… em phụ đạo cho anh được không?
- Là… em dạy cho anh đó hở?
- Ừm, anh… hơi dở môn này!
- Ha ha, được ồi, nhưng mà anh học buổi sáng, em học buổi chiều, thì làm sao?
- Thì… buổi tối nhé, em tan trường là anh chạy sang nhà em, 1 tuần 2 buổi!
- Dạ, vậy đi ha!
Tôi đặt ống nghe xuống, tự dưng thấy hơi lạnh xương sống, vì nghĩ cái cảnh hồi trước đang làm thầy oai quá xá mà giờ đùng một phát tụt xuống làm học trò, thiệt là mất mặt quá sức. Nhưng thây kệ, tất cả vì đại nghiệp, phải bỏ qua sĩ diện thôi.
Nghĩ bụng thế nên ngày hôm sau, khi bàn xong kế hoạch tác chiến ngoài biển với thằng Sơn đen rồi, tôi không về nhà nữa mà chạy thẳng sang nhà cô Nguyệt. Đến nơi vừa đưa tay nhấn chuông là cổng đã được mở giật ra:
- Anh tới trễ! – Trân vờ lừ mắt nhìn tôi.
- Thì… hôm qua có nói giờ giấc gì đâu! – Tôi ngơ ngác.
- Xạo, anh chẳng bảo lúc em tan trường thì qua học là gì? – Cô bé bĩu môi.
- Ừ, thì vậy mà! – Tôi lúng búng gật đầu.
- Em học xong là 5 giờ10, chạy về nhà là 5 giờ 20, anh xem giờ là mấy giờ? – Trân nheo mắt.
- Giờ là… 6 giờ! – Tôi nhìn đồng hồ.
- Thấy chưa, trễ đến 40 phút còn nói! – Cô bé nhăn mặt.
- Ơ… em về còn ăn tối rồi nghỉ ngơi nữa chứ, giờ là vừa rồi! – Tôi chưng hửng.
- Không, dạy cho thầy là em không cần nghỉ ngơi, ơ mà… giờ anh phải gọi em là thầy chứ nhỉ? – Trân nheo mắt tinh nghịch.
- Sao cũng được....! – Tôi tặc lưỡi đáp.
- Thế nha, sau này là đúng 5 giờ 30 anh có mặt ở đây, không là em không dạy!
- Ừ…!
- Vậy vào nhà đi, rồi em sẽ kèm cặp cho, hì hì!
- Này… đừng có làm quá đó!
Nghe tôi lưỡng lự, cô bé quay mặt lại nghiêm nghị:
- Làm quá là như nào, anh học mà có dốt thì em vẫn… mắng như thường, ai bảo hồi trước mắng em làm gì!
Đến đây tôi chỉ còn biết âu sầu thảm não theo chân cô bé bước lên phòng học, thầm nghĩ mình hơi dại dột khi nhờ Trân dạy ôn này, bởi xem chừng cô học trò ngày trước giờ cũng hắc ám không kèm gì mình khi xưa!
Binh pháp Tôn Tử có câu “ Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng “, ngay từ hồi tập chơi cờ tướng lúc hiểu ra được câu này thì tôi lấy làm khoái chí lắm. Bây giờ vẫn vậy, tôi muốn giành chiến thắng hoàn toàn trên cả mặt trận thì phải biết được tình hình quân địch và phe ta hiện giờ đang ra làm sao. Đầu tiên là phân tích bản thân, tôi hiện giờ phải nói là cực kỳ lép vế so với thằng Minh Huy, bởi từ giữa hè đến giờ tôi không hề học một chữ nào vào đầu. Vì vậy, trừ các môn xã hội có thể tụng suốt ngày đêm để bù đắp ra, thì các môn tự nhiên như Toán, Lí và Hoá luôn là vấn đề nan giải.
Mà muốn tiếp cận Tiểu Mai thì tôi phải đường hoàng mà tiến, vậy thì một thằng con trai học dốt làm gì có đủ tư cách đứng cạnh nàng? Do đó tôi phải học thật giỏi, ít nhất phải lấy lại được phong độ ngày trước. Bây giờ, tính bình quân cho các môn Toán, Lí, Hoá thì từ đầu năm đến giờ tôi không ăn điểm thì cũng điểm hoặc , mà tình hình này cứ kéo dài thì tôi hoặc là bị học sinh trung bình, tệ hại hơn là bị chuyển đi khỏi lớp chọn A. Cụ thể là đơn cử ôn Toán, hồi lớp tôi được tổng điểm là , cho toàn năm, vậy mà sau khi chia tay Khả Vy, tính đến giờ tôi chỉ được…., cho học kì , thua cả học sinh trung bình. Mà thế thì tôi chả hề muốn chút nào, dẫu có may mắn được ở lại A nhưng với cái mác học sinh trung bình thì tôi có mà chui đầu xuống đất đào huyệt ở dưới luôn chứ chẳng mặt mũi nào để gặp Tiểu Mai nữa.
Bởi vậy đêm vạch ra kế hoạch tôi đã tính lại tương quan lực lượng, nếu từ giữa tháng này cho đến hết thi học kỳ , ở bất kì môn tự nhiên nào tôi cũng đạt trọn vẹn toàn bộ các con điểm không thì , kết quả tôi sẽ có thể đạt được học sinh tiên tiến, cũng không đến nỗi quá tệ. Vậy là mục tiêu môn Toán –Lí –Hoá – Sinh từ giờ đến cuối năm phải đạt điểm tối đa được đặt ra, riêng môn Anh ngữ thì tôi liệt nó vào chiến trường số .
Muốn hoàn toàn tập trung học hành để lấy lại phong độ, tôi buộc phải bỏ hết tất cả những thứ làm mình phân tâm, trong đó có… game online. Kể ra thì cũng tiếc lắm, nhưng tất cả vì đại sự, tôi đành phải hi sinh tiểu tiết.
Quay trở lại lúc vừa tan học, thằng Minh Huy dắt xe đi khỏi cổng trường là bọn Khang mập lại ùa tới quanh tôi:
- Quá dữ, nó muốn chiến rồi!
- Coi chừng mày ra đường bị nó chụp bao bố mà đánh đó Nam!
- Nói xui mậy, thánh thì làm gì bị chụp đầu!
Tôi đến gọi là dở khóc dở cười với đám huynh đệ này, nhưng cũng cố nhịn để mà tiếp tục kế hoạch của mình. Ra vẻ bình thản, tôi quay sang tụi bạn:
- Giờ tao về, chiều giờ tao sang nhà mày học Hoá nhé Tuấn!
- Ừm, để tao kèm lại cho, học khá rồi thì anh tao sẽ dạy mày!
- Rồi giờ mày dạy lại tao Lí nha Luân!
- Okie, chú cứ để đó cho anh!
- Còn tụi tao? – Khang mập hỏi dồn.
- Bọn mày từ từ, chưa phải lúc, ngày mai tao sẽ nói!
Bàn tán thêm một lúc nữa rồi tụi tôi tan hàng ai về nhà nấy, không khí buổi trưa nắng gắt làm đoạn đường từ trường về nhà như thêm dài ra cả quãng, tôi chạy xe mà cứ chốc chốc phải đưa tay quệt mồ hôi.
- Từ giờ đến lúc thi học kỳ sẽ bận lắm đây, có khi chả còn thời gian nghỉ ngơi nữa! – Tôi thở hắt ra lẩm bẩm một mình.
Ăn xong bữa trưa là giờ , tôi tắm rửa thay đồ rồi lại dắt xe ra ngoài:
- Đi sớm thế con? – Mẹ tôi ngạc nhiên.
- Dạ, bữa nay học sớm, con đi đây! – Tôi đáp rồi quay đi thẳng.
Vuốt hết tốc lực phóng vội ra quán game online hay chơi trên đường Tuyên Quang, tôi ngồi ngay vào chỗ bàn quen thuộc. Đưa mắt nhìn xung quanh, vì là giữa trưa nên quán ít khách, hầu hết các game thủ giờ này chắc là đang ngủ. Đăng nhập vào màn hình game Cửu Long Tranh Bá, quan sát lại nhân vật Võ Đang kiếm của mình vài phút rồi tôi cắn môi quyết định, đưa tay gõ lên kênh bang hội dòng chữ:
- “ Cho toàn bộ đồ đạc item của anh nè, các đệ tập trung! “
- “ Ui thiệt hả anh? “
- “ Sao vậy anh? Đợi em chút qua liền nè! “
- “ Coi chừng bị giỡn đó, ông này ghê lắm, bang chủ mà cho đồ rồi thì giải tán bang hội luôn không chừng! “
- “ Không giỡn, chậm chân mất phần ráng chịu! “
- “ Uầy em qua nè huynh! “
Vài phút sau, tại nơi tôi đứng là cả một lô một lốc các huynh đệ bang hội trong game, đứa nào đứa nấy cứ gọi là nhao nhao cả lên:
- “ Ừm, nay anh mắc việc bận nên sẽ nghỉ không chơi nữa, bang chủ sẽ giao lại cho phó bang, còn giờ thì tuỳ theo cấp độ của thành viên mà anh cho đồ. Ngoài ra số ngân lượng trong người sẽ chia đều cho tất cả! “ – Tôi gõ tay thoăn thoắt dù rằng đang tiếc đứt ruột.
- “ Sao nghỉ vậy huynh? Ở lại chơi đi mà! “
- “ Ừ đúng đó, đi đâu vậy anh? “
- “ Lấy vợ à? “
Tôi phì cười, hoá ra cũng có thằng đoán gần đúng:
- “ Ừ, giờ kiếm người yêu rồi lấy vợ, thôi lẹ anh còn về! “
Mất phút để chuyển giao toàn bộ tài sản của mình vào bang hội, đợi cho cuộc chia tay lâm li bi đát thấm đẫm các biểu tượng khóc ròng trong game vãn dần rồi, tôi mới dùng khinh công chạy ngược về lại Võ Đang Sơn.
- “ Nhập phái ở đây, giờ rút chân ra khỏi giang hồ cũng phải ở đây! “
Hít một hơi dài nhìn lại chưởng môn nhân Võ Đang phái lần cuối rồi tôi thoát ra màn hình chọn nhân vật, nhấn vào nút “ Xoá bỏ nhân vật “:
- “ Bằng hữu có chắc là xoá nhân vật? “ – Màn hình đưa ra phương án Có và Không.
Thoáng do dự vài giây, rồi nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Tiểu Mai, tôi quyết định nhấn vào nút “ Có “.
- “ Nhân vật đã được xoá, vui lòng khởi tạo lại nhân vật mới! “
Vậy là ngày hôm đó, một Võ Đang kiếm khách tung hoành ngang dọc giang hồ suốt một thời gian dài, người nắm giữ danh hiệu “ Giang hồ quân long “ lừng lẫy đầu tiên của Cửu Long đã đột ngột biến mất khỏi võ lâm lưỡng đạo, chính thức lui về ở ẩn từ đó mà không một ai biết được lí do.
- Xong, khỏi luyến tiếc gì nữa, nam nhi đại trượng phu, cầm được bỏ được! – Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy tính tiền ra về rồi phóng xe sang nhà Tuấn rách để học Hoá.
Những tháng ngày bận rộn, học hành tối tăm mặt mũi của tôi bắt đầu kể từ khi ấy, tất cả là để chiến thắng ở mặt trận đầu tiên. Buổi sáng học chính thức ở trường xong, tranh thủ chợp mắt nghỉ trưa phút rồi tôi lại ba chân bốn cẳng chạy sang nhà thằng Tuấn để được phụ đạo môn Hoá, rồi giữa chiều tôi chạy ngược sang nhà thằng Luân để nó kèm học Lí.
- Chỗ này mày sai rồi kìa, tính lại! – Tuấn rách quệt mồ hôi.
- À…ừ, thấy rồi! – Tôi cũng mệt không kém gì nó.
- Mày làm tắt quá vậy, cô không thích đâu! – Thằng Luân nhăn mặt.
- Rồi, để trình bày lại! – Tôi thấy đầu óc hoa lên với mớ công thức hỗn độn trước mặt.
Xong hai môn Hoá và Lí cho lịch trình một ngày, tôi lại từ nhà thằng Luân phóng vội ra biển để dạy thằng Sơn cách dẫn bóng đảo người, đổi lại là tôi có nhiều việc cần nó giúp đỡ. Mệt mỏi rã rời với quả bóng tròn, giờ tối mới về được đến nhà, tôi tắm rửa ăn cơm rồi lại bu đầu vào luyện Toán. Cố tập ình bản tính tỉ mỉ và cẩn thận, tôi trình bày thật chi tiết tất cả các bước giải bài để thầy Toàn không bắt lỗi nữa. Luyện đến gần giờ khuya thì tôi tạm gác lại chiến trường thứ nhất mà lật sách Anh ngữ ra, chuyển sang chiến trường thứ hai.
Sở dĩ liệt Anh ngữ sang chiến trường thứ hai là bởi vì chỉ có học tốt môn này thì tôi mới có thể thôi làm cho Tiểu Mai ghét mình, bởi lẽ tôi biết nàng luôn khó chịu mỗi khi tôi bị điểm kém. Thế nhưng luyện môn này một mình đối với tôi còn khó hơn lên trời, thế nên tôi chỉ có thể tập trung vào học vẹt, tức là có gì thuộc đó, ít nhất học vẹt cũng sẽ qua được cửa dò bài của Tiểu Mai, và nếu may mắn tôi có thể được hoặc điểm trong các bài kiểm tra.
Nếu có gì sai sót cho kế hoạch học tập này thì đó cũng chính là ở môn… Anh ngữ, trời sinh tôi ra phải nói là muốn cho tôi dốt đặc môn này. Cố tụng cho nát nước cũng vẫn không cứu vớt được là bao, thế nên bí bách quá tôi đành cầu cứu… cô học trò của mình:
- Trân à? Anh, Nam nè!
- Dạ, có gì hông thầy?
- Ừ… em học khá tiếng Anh không? Anh nhờ chút!
- Hi hi, khỏi phải nói nha, từ nhỏ là em đã được học kèm tiếng Anh rồi đó, giờ em có thể học luôn chương trình cũng được!
- Ghê vậy, thế… em phụ đạo cho anh được không?
- Là… em dạy cho anh đó hở?
- Ừm, anh… hơi dở môn này!
- Ha ha, được ồi, nhưng mà anh học buổi sáng, em học buổi chiều, thì làm sao?
- Thì… buổi tối nhé, em tan trường là anh chạy sang nhà em, tuần buổi!
- Dạ, vậy đi ha!
Tôi đặt ống nghe xuống, tự dưng thấy hơi lạnh xương sống, vì nghĩ cái cảnh hồi trước đang làm thầy oai quá xá mà giờ đùng một phát tụt xuống làm học trò, thiệt là mất mặt quá sức. Nhưng thây kệ, tất cả vì đại nghiệp, phải bỏ qua sĩ diện thôi.
Nghĩ bụng thế nên ngày hôm sau, khi bàn xong kế hoạch tác chiến ngoài biển với thằng Sơn đen rồi, tôi không về nhà nữa mà chạy thẳng sang nhà cô Nguyệt. Đến nơi vừa đưa tay nhấn chuông là cổng đã được mở giật ra:
- Anh tới trễ! – Trân vờ lừ mắt nhìn tôi.
- Thì… hôm qua có nói giờ giấc gì đâu! – Tôi ngơ ngác.
- Xạo, anh chẳng bảo lúc em tan trường thì qua học là gì? – Cô bé bĩu môi.
- Ừ, thì vậy mà! – Tôi lúng búng gật đầu.
- Em học xong là giờ, chạy về nhà là giờ , anh xem giờ là mấy giờ? – Trân nheo mắt.
- Giờ là… giờ! – Tôi nhìn đồng hồ.
- Thấy chưa, trễ đến phút còn nói! – Cô bé nhăn mặt.
- Ơ… em về còn ăn tối rồi nghỉ ngơi nữa chứ, giờ là vừa rồi! – Tôi chưng hửng.
- Không, dạy cho thầy là em không cần nghỉ ngơi, ơ mà… giờ anh phải gọi em là thầy chứ nhỉ? – Trân nheo mắt tinh nghịch.
- Sao cũng được....! – Tôi tặc lưỡi đáp.
- Thế nha, sau này là đúng giờ anh có mặt ở đây, không là em không dạy!
- Ừ…!
- Vậy vào nhà đi, rồi em sẽ kèm cặp cho, hì hì!
- Này… đừng có làm quá đó!
Nghe tôi lưỡng lự, cô bé quay mặt lại nghiêm nghị:
- Làm quá là như nào, anh học mà có dốt thì em vẫn… mắng như thường, ai bảo hồi trước mắng em làm gì!
Đến đây tôi chỉ còn biết âu sầu thảm não theo chân cô bé bước lên phòng học, thầm nghĩ mình hơi dại dột khi nhờ Trân dạy ôn này, bởi xem chừng cô học trò ngày trước giờ cũng hắc ám không kèm gì mình khi xưa!