Tiểu Mai đúng thật đã nói là làm, sáng hôm sau nàng ghét tôi trở lại thật, chỉ có mỗi tôi là sau đêm Giáng Sinh lãng mạn đó lại quên đi mất điều này. Bằng chứng là buổi sáng đến lớp, khi tôi mò ra ngoài định xuống can-tin kiếm gì lót dạ thì gặp Tiểu May tay cầm giẻ lau tay bê chậu nước, thấy vậy tôi vội bước tới:
- Hi, để mình giúp cho!
- Tránh ra! – Ngờ đâu nàng trừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói.
- Ớ…..!
Phải nói là tôi ngớ người ra mất cả phút rồi mới vỡ lẽ hiểu chuyện, đúng là tối hôm qua Tiểu Mai có nói là sẽ giận tôi trở lại, hèn gì thái độ của nàng hôm nay như vậy. Mà kể cũng lạ, chính tôi bảo nàng hạn chế gặp nhau, ấy vậy mà tôi lại tự phá luật, thật là đã bị tình cảm làm mờ lí trí rồi.
Ngay lập tức tôi định thần sửa sai ngay:
- Tránh thì tránh, haizz!
- Tưởng cần lắm à? – Tiểu Mai hừ nhạt ra vẻ khó chịu rồi quay đi.
Thế là tôi chỉ biết lắc đầu cười thầm rồi bỏ đi ra ngoài trong ánh mắt ngạc nhiên của tụi bạn ở lớp vì chả hiểu mô tê gì sất, bởi rõ là chỉ mới tối hôm qua thôi, tôi với Tiểu Mai còn tình tứ hát với nhau cơ mà.
- Hai đứa mày sao nữa thế? – Luân khùng mò theo tôi xuống can- tin.
- Chả sao! – Tôi nhún vai đáp.
- Tối qua… mày làm gì à? – Nó lò dò hỏi.
- Đá vỡ mồm mày giờ, nói bậy bạ! - Tôi quắc mắt đâm quạu.
- Thì thôi, ai biết đâu! – Nó xuôi xị ngay lập tức.
Lát sau bước vào lớp, tôi trông thấy thằng Huy vẫn còn đang tí tởn với Tiểu Mai, hết quay xuống dưới chìa tập vở cho nàng rồi lại cười đểu cáng nhìn tôi:
- “ Chắc nó nghĩ mình đang bị Tiểu Mai ghét, hê, cứ nghĩ đi con! “ – Tôi cười khẩy.
Mà nói đi cũng phải nói lại, có một điều lạ rằng dạo này thằng Huy cứ hễ nhìn tôi là nó lừ mắt lại như đánh giá tình hình đối thủ. Gọi là đánh giá vì sau vụ thằng Bon bị A Lý tẩn ột trận thì bè lũ Minh Huy tạm thời co vòi trở lại, không có động thái gì đáng kể theo như lời kể của nội gián Sơn đen. Ấy vậy mà sáng hôm nay vào giờ ra chơi, khi cả lớp kháo nhau rằng tôi với Tiểu Mai chuẩn bị cặp kè nhau sau vụ “ ngày hát đôi “ thì thằng Huy tức khí ra mặt. Giờ ra về, lúc ở bãi gửi xe nó tự tìm đến chỗ tôi:
- Mày đừng tưởng vậy là ngon!
- Tao đâu có tưởng, sự thực đấy chứ! – Tôi cười khẩy.
- Để rồi xem, hừ! – Nó gằn giọng rồi quay xe bỏ đi.
Thế là chiều hôm đó, y như rằng tôi nhận được điện thoại của Sơn đen:
- Ê, nói thằng Tuấn chuẩn bị tinh thần đi, sắp tới lượt nó rồi!
- Ok, thời gian, địa điểm? – Tôi hồi hộp.
- Chắc khoảng chiều mai, sau giờ học thể dục! –Thằng Sơn đáp.
Ngay sau đó, tôi báo trước cho Tuấn rách biết sự vụ để còn đề phòng:
- Éc, rồi giờ tao sao? – Nó thấp thỏm hỏi.
- Yên tâm, học xong mày cứ về như bình thường! – Tôi cười đáp.
- Rồi mày thì sao?
- Tao về nhà chứ sao, thằng này hỏi lạ!
- Ớ… rồi ai bảo vệ tao? A Lý được không?
- A Lý là thích khách, bảo vệ mày có 2 thằng đệ tao rồi!
- Hai thằng kia ấy hả? Thấy ớn ăn quá mậy!
- Yên tâm, tụi nó sẽ bám theo mày từ cổng trường, có gì là tấp vào can thiệp ngay!
Chừng như làm cho Tuấn rách bớt đi nỗi lo ngày mai sẽ bị ám sát tôi mới thở phào nhẹ nhõm cúp máy, thầm nghĩ rằng cục diện nếu cứ diễn biến thế này thì tôi phải đẩy nhanh kế hoạch, chứ nếu không thì… Tiểu Mai không đợi lâu được nữa mất. Quyết định là làm, chiều hôm sau tôi đem hết tình hình kể lại cho A Lý nghe:
- Ừm, vậy cũng tốt, càng để lâu thì đám bạn mày càng bị tụi nó phá! – A Lý gật gù.
- Tao cũng nghĩ vậy, chắc nội trong tháng này thôi! – Tôi thở hắt ra.
- Quên mất, hết tuần này là tao về lại Phan Rang rồi, cuối tháng mới vô! – A Lý nhíu mày nói.
- Hả? – Tôi chưng hửng.
- Về thăm nhà, với lấy thêm nguyên liệu chứ mậy!
- Ừ… vậy cứ về, ở đây tao lo cũng được!
- Hết tuần này tao vẫn là thích khách của mày, à mà trận cuối nhớ đợi tao vào đấy nhá, tao là tao chấm thằng tóc vàng kia rồi đấy!
- Ừm, mà tuỳ thôi, tình hình nguy cấp quá là tao lật mặt luôn, thế… tao tưởng mày cũng chấm thằng Huy đầu sỏ chứ?
- Hê, ai chả biết mày cay thằng đó, đầu sỏ phải nhường ày!
- Nó cũng cứng cựa, chưa biết sao đây! – Tôi nhăn trán suy nghĩ.
- Thôi tập tiếp đi, biết đâu tìm ra cách khắc chế nó sao! – A Lý vỗ vai tôi.
- Ừ, tranh thủ hết tuần này của mày vậy! – Tôi gật đầu đồng ý ngay.
Đại loại là mấy tuần nay, cứ cách 2 bữa là A Lý vừa làm huấn luyện viên vừa làm đối thủ cước pháp của tôi, sở dĩ có vụ này là do Thái Lý Phật của A Lý cũng có nhiều đòn chân, tôi muốn thông qua đối thủ này mà có thể tìm ra cách chống chọi lại với những đòn cước nhanh lẹ của thằng Huy ở trận cuối cùng, là trận không thể tránh khỏi.
- Víu….! – A Lý tung một cú đá vòng.
- Soạt…! – Tôi dịch chân lùi người ra sao.
- Đúng rồi, những đòn đá nặng lắm, đừng nên đỡ trực diện mà chỉ né thôi! – A Lý cười.
- Tiếp đi! – Tôi hất tay.
Quả thực nếu phải đối đầu với Minh Huy thì đó chính là bất lợi lớn cho tôi, bởi Vịnh Xuân Quyền thiên về quyền pháp hơn là cước pháp bởi bộ pháp Mai Hoa có một đặc điểm là “ túc bất ly địa “, nghĩa là chân không rời đất, hệ thống cước pháp của Vịnh Xuân khá ít khi chỉ có những đòn đá triệt từ phần eo lưng trở xuống. Vậy nên nếu muốn đánh được thằng Huy chuyên về cước pháp thì tôi phải tìm cách nhập nội, chỉ có phá vỡ phạm vi tấn công của nó thì tôi mới mong giành được cơ hội chiến thắng, còn không thì chỉ có nước nhảy loi choi mà né đòn của nó.
Vả chăng tôi cũng áp dụng luôn khẩu quyết võ phái mình vào các tình huống nhập nội khi đối phương dùng cước, đó là “ dùng trực phá hoành, dùng hoành phá trực “, tức là đối phương đánh thẳng thì ta né vòng sang bên, nếu đối phương đánh từ sang bên thì ta né lùi lại theo trục thẳng, đó là cách né đòn hiệu quả nhất:
- Viu… pặc…! – Đòn đá của A Lý lúc này táng thẳng vào hông tôi.
- Hự….! – Tôi khuỵa xuống luôn sau khi trúng đầu gối của nó, lí do là bởi canh sai thời điểm mà nhập nội quá chậm, hậu quả là không gạt chân được nó mà còn trúng đòn nặng.
- Thôi, bữa nay nghỉ ở đây! – A Lý dừng tay quệt mồ hôi.
- Ừm…! – Tôi nhăn nhó ôm hông ngồi phịch xuống đất.
- Đánh hơn nửa tháng rồi mà chưa biết làm cách nào phá nó ha? – A Lý thở dài ngao ngán.
- ………! – Tôi im lặng không trả lời.
- Sao không đánh như hồi tao mày đánh nhau ấy? Tao cũng dùng cước mà?
- Hồi đó mày vừa dùng cước lẫn quyền, có cả nhập nội, chứ bây giờ thằng kia toàn đánh cước không, tao không áp sạt được thì chỉ có tao nhảy loi choi né đòn, nó thì bay lượn điên cuồng rượt tao… kết quả là hai thằng nhìn nhau chứ đánh đấm được gì đâu!
- Ế… thằng Tuấn kìa! – A Lý quay sang nhìn về hướng bờ biển.
Trước mắt tôi là Tuấn rách đang đi cùng thằng Bờm, thằng Rế thì đi cà nhắc một bên chân, cả ba mặt mũi méo xệch như vừa bị mất tiền:
- Sao rồi? – Tôi thấp thỏm hỏi.
- Sao trăng gì, thì bị phục kích như hôm qua mày nói chứ sao! – Tuấn rách càu nhàu ngồi xuống.
- Biết là bị rồi, mà mày có sao không? – Tôi nhăn mặt.
- Tao trầy sơ sơ thôi, thằng Rế mới thảm kìa! – Thằng Tuấn nhìn sang thằng Rế lúc này đang ôm chân la ầm trời.
- Mày sao đấy? – Tôi sửng sốt.
- Em đỡ đòn nên bị, đau quá huynh ơi! – Thằng Rế nhăn nhó.
- Sao… thằng nào đánh mày? – Tôi ngạc nhiên vì trong 3 thằng Bờm, Rế và Đóm thì có thể nói thằng Rế võ công khá nhất trong bọn.
- Thằng tóc vàng, nó đá một phát em cũng giơ chân lên đỡ, mà mạnh quá nên em té ngược luôn xuống đất, chắc bong gân rồi! – Nó bàn chân bị sưng vù ra.
- Tao nói mà, thằng tóc vàng hippi đó cũng khá lắm, ngang tụi mình chứ chả chơi! – A Lý tặc lưỡi nói.
- May mà lúc đó thấy có người qua đường nên tụi nó rút, chứ không còn mình em chắc cũng tiêu luôn! – Thằng Bờm gãi đầu ái ngại.
- Thôi, mày về nghỉ đi Rế, còn lại để hai thằng kia lo! – Nói rồi tôi quay sang A Lý. – Tuần này tao nhờ mày vài việc nữa nhé!
- Ừm, biết rồi! – A Lý gật đầu.
Sáng sớm ngày mai, Sơn đen gọi điện ngay đến nhà tôi hồ hởi báo tin:
- Ê, hôm qua thằng Tuấn không bị gì đúng không? Bên tụi thằng Huy tức quá trời nè!
- Ừ, nhưng thằng Rế bị trật cổ chân rồi, chắc tạm thời cho nó nghỉ! – Tôi dụi mắt.
- Thằng Huy đang tức lắm đấy, nó bảo tụi mày kiếm đâu ra nhiều lính lác lắm hay sao mà thằng nào cũng có người bảo vệ! – Sơn đen cười hể hả. – Hê hê, nó đâu biết là tao báo trước hết rồi!
- Mày cũng cẩn thận đó, giờ điều tra luôn dùm tao cái thằng tóc vàng là thằng nào nhé, nó cũng đáng gờm đấy! – Tôi cẩn thận dặn nó.
- Ok, vài bữa nữa có tin thôi! – Thằng Sơn đồng ý ngay.
Ăn miếng phải trả miếng, ngay chiều hôm sau tôi lại nhờ thích khách mũ đen A Lý đón đường thằng Bon vào lúc nó gần về đến nhà, và chỉ sau vài đòn giao thủ thì A Lý đã vít đầu thằng này xuống mà quay như quay dế. Khi thằng Bon đã nằm lăn ra đất rồi A Lý mới bỏ đi, theo lời tôi còn để lại một câu:
- Đây là cho thằng bạn tao, cứ ai bị gì thì mày bị y chang như vậy!
Sở dĩ tôi chỉ liên tục nhắm vào thằng Bon là vì ngay từ đầu tôi đã xác định mình ít nhân lực, thế nên mục tiêu cũng vì đó mà ít lại, chứ không như thằng Huy nhiều người nên mục tiêu của nó cũng bị dàn trải ra theo 7 người của hội bàn tròn. Riêng tôi thì nghĩ khác, đã đánh là phải đánh cho tàn mạc, thằng Bon ắt hẳn sau nhiều lần bị tập kích sẽ phải e ngại mà nhún nhường bớt đi, vả chăng đồng bọn xung quanh nhìn thấy một thằng phe mình bị tơi tả như vậy cũng sẽ uý kị vài phần, về phần thằng Huy hẳn nó sẽ nghĩ rằng tôi chỉ biết có mỗi… nhà thằng Bon.
Thế nhưng sự thực lại khác, tôi dù ít nhân lực thật nhưng nhờ sự điều tra tích cực của Sơn đen, tôi lại biết thêm nhà của thằng Bin. Vậy là thích khách mũ đen A Lý lại tiếp tục ra tay, dù rằng thằng Huy cũng chả ngán gì những động thái của tôi, lại cử sát thủ tóc vàng tiến đánh.
Một bữa nọ, thằng Dũng làu bàu ôm mặt rầu rĩ bước vô lớp, vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa không ngớt:
- Sao thế? Có gì từ từ kể! - Tôi thở dài gọi nó tới.
Dũng xoắn ôm vai ngồi xuống rầu rĩ kể:
- Hôm qua tao bị cái thằng tóc vàng dí theo ăn một đấm ngay vai, may mà đỡ kịp, hoảng quá tao quăng xe chạy biến vô nhà luôn, đến tối mò ra thì xe tao nhìn y chang mớ đồng nát, haizz!
Hai ngày sau đến lượt Sơn đen kể với tôi:
- Thằng Bin nói nó vừa bị một thằng nón đen đá vỡ mặt, hèn gì bữa sau tao thấy mặt nó dán cao Salopas, hê hê!
- Mày cũng gặp tụi nó luôn rồi à? – Tôi cười hỏi.
- Ừ, hôm giờ rồi, toàn tụ lại ở quán bi- da, mà thằng Đóm cũng lì, nó chơi ngay kế bên bàn tao! – Sơn đen đáp.
- Ừm, đã tiếp cận trực tiếp rồi thì cẩn thận đó, lộ ra là mày tiêu! – Tôi gật gù hài lòng.
- Biết rồi, à cái thằng tóc vàng ấy, nó là em họ thằng Huy, thường kêu là thằng Beo, học chung lò võ với thằng Huy đấy!
- Hả? Biết tụi nó học võ gì không?
- Chưa biết, không tiện hỏi mày ơi, tao mới vô băng mà, à thằng A Lý về quê rồi à?
- Ừm, đầu tháng sau nó vô lại!
- Lúc đó là tháng 2, gần Tết rồi nó vô chi nữa?
- Vô đánh trận cuối chứ chi, tao quyết định sẽ dứt thằng Huy trước Tết!
- Thế… giờ A Lý về rồi, mày tính sao? Thằng Rế chưa hành sự lại được đâu!
- Để tao tính cách khác, thế nha!
Vậy đấy, tình hình giữa phe tôi và bè lũ Minh Huy ngày một thêm căng thẳng, khi mà bên tôi bị sát thủ tóc vàng tên Beo tập kích thì bên nó bị thích khách mũ đen A Lý đón đầu, hai bên ăn miếng trả miếng mãi đến giữa tháng không hề nhường nhau chút nào kể cả trên lớp lẫn ngoài đường. Và khi A Lý quay trở lại Phan Rang, nhân lực suy giảm trầm trọng, tôi buộc phải tính kế khác, chuyển hướng sang cuộc chiến tinh thần và đẩy nhanh chiến sự!
Tiểu Mai đúng thật đã nói là làm, sáng hôm sau nàng ghét tôi trở lại thật, chỉ có mỗi tôi là sau đêm Giáng Sinh lãng mạn đó lại quên đi mất điều này. Bằng chứng là buổi sáng đến lớp, khi tôi mò ra ngoài định xuống can-tin kiếm gì lót dạ thì gặp Tiểu May tay cầm giẻ lau tay bê chậu nước, thấy vậy tôi vội bước tới:
- Hi, để mình giúp cho!
- Tránh ra! – Ngờ đâu nàng trừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói.
- Ớ…..!
Phải nói là tôi ngớ người ra mất cả phút rồi mới vỡ lẽ hiểu chuyện, đúng là tối hôm qua Tiểu Mai có nói là sẽ giận tôi trở lại, hèn gì thái độ của nàng hôm nay như vậy. Mà kể cũng lạ, chính tôi bảo nàng hạn chế gặp nhau, ấy vậy mà tôi lại tự phá luật, thật là đã bị tình cảm làm mờ lí trí rồi.
Ngay lập tức tôi định thần sửa sai ngay:
- Tránh thì tránh, haizz!
- Tưởng cần lắm à? – Tiểu Mai hừ nhạt ra vẻ khó chịu rồi quay đi.
Thế là tôi chỉ biết lắc đầu cười thầm rồi bỏ đi ra ngoài trong ánh mắt ngạc nhiên của tụi bạn ở lớp vì chả hiểu mô tê gì sất, bởi rõ là chỉ mới tối hôm qua thôi, tôi với Tiểu Mai còn tình tứ hát với nhau cơ mà.
- Hai đứa mày sao nữa thế? – Luân khùng mò theo tôi xuống can- tin.
- Chả sao! – Tôi nhún vai đáp.
- Tối qua… mày làm gì à? – Nó lò dò hỏi.
- Đá vỡ mồm mày giờ, nói bậy bạ! - Tôi quắc mắt đâm quạu.
- Thì thôi, ai biết đâu! – Nó xuôi xị ngay lập tức.
Lát sau bước vào lớp, tôi trông thấy thằng Huy vẫn còn đang tí tởn với Tiểu Mai, hết quay xuống dưới chìa tập vở cho nàng rồi lại cười đểu cáng nhìn tôi:
- “ Chắc nó nghĩ mình đang bị Tiểu Mai ghét, hê, cứ nghĩ đi con! “ – Tôi cười khẩy.
Mà nói đi cũng phải nói lại, có một điều lạ rằng dạo này thằng Huy cứ hễ nhìn tôi là nó lừ mắt lại như đánh giá tình hình đối thủ. Gọi là đánh giá vì sau vụ thằng Bon bị A Lý tẩn ột trận thì bè lũ Minh Huy tạm thời co vòi trở lại, không có động thái gì đáng kể theo như lời kể của nội gián Sơn đen. Ấy vậy mà sáng hôm nay vào giờ ra chơi, khi cả lớp kháo nhau rằng tôi với Tiểu Mai chuẩn bị cặp kè nhau sau vụ “ ngày hát đôi “ thì thằng Huy tức khí ra mặt. Giờ ra về, lúc ở bãi gửi xe nó tự tìm đến chỗ tôi:
- Mày đừng tưởng vậy là ngon!
- Tao đâu có tưởng, sự thực đấy chứ! – Tôi cười khẩy.
- Để rồi xem, hừ! – Nó gằn giọng rồi quay xe bỏ đi.
Thế là chiều hôm đó, y như rằng tôi nhận được điện thoại của Sơn đen:
- Ê, nói thằng Tuấn chuẩn bị tinh thần đi, sắp tới lượt nó rồi!
- Ok, thời gian, địa điểm? – Tôi hồi hộp.
- Chắc khoảng chiều mai, sau giờ học thể dục! –Thằng Sơn đáp.
Ngay sau đó, tôi báo trước cho Tuấn rách biết sự vụ để còn đề phòng:
- Éc, rồi giờ tao sao? – Nó thấp thỏm hỏi.
- Yên tâm, học xong mày cứ về như bình thường! – Tôi cười đáp.
- Rồi mày thì sao?
- Tao về nhà chứ sao, thằng này hỏi lạ!
- Ớ… rồi ai bảo vệ tao? A Lý được không?
- A Lý là thích khách, bảo vệ mày có thằng đệ tao rồi!
- Hai thằng kia ấy hả? Thấy ớn ăn quá mậy!
- Yên tâm, tụi nó sẽ bám theo mày từ cổng trường, có gì là tấp vào can thiệp ngay!
Chừng như làm cho Tuấn rách bớt đi nỗi lo ngày mai sẽ bị ám sát tôi mới thở phào nhẹ nhõm cúp máy, thầm nghĩ rằng cục diện nếu cứ diễn biến thế này thì tôi phải đẩy nhanh kế hoạch, chứ nếu không thì… Tiểu Mai không đợi lâu được nữa mất. Quyết định là làm, chiều hôm sau tôi đem hết tình hình kể lại cho A Lý nghe:
- Ừm, vậy cũng tốt, càng để lâu thì đám bạn mày càng bị tụi nó phá! – A Lý gật gù.
- Tao cũng nghĩ vậy, chắc nội trong tháng này thôi! – Tôi thở hắt ra.
- Quên mất, hết tuần này là tao về lại Phan Rang rồi, cuối tháng mới vô! – A Lý nhíu mày nói.
- Hả? – Tôi chưng hửng.
- Về thăm nhà, với lấy thêm nguyên liệu chứ mậy!
- Ừ… vậy cứ về, ở đây tao lo cũng được!
- Hết tuần này tao vẫn là thích khách của mày, à mà trận cuối nhớ đợi tao vào đấy nhá, tao là tao chấm thằng tóc vàng kia rồi đấy!
- Ừm, mà tuỳ thôi, tình hình nguy cấp quá là tao lật mặt luôn, thế… tao tưởng mày cũng chấm thằng Huy đầu sỏ chứ?
- Hê, ai chả biết mày cay thằng đó, đầu sỏ phải nhường ày!
- Nó cũng cứng cựa, chưa biết sao đây! – Tôi nhăn trán suy nghĩ.
- Thôi tập tiếp đi, biết đâu tìm ra cách khắc chế nó sao! – A Lý vỗ vai tôi.
- Ừ, tranh thủ hết tuần này của mày vậy! – Tôi gật đầu đồng ý ngay.
Đại loại là mấy tuần nay, cứ cách bữa là A Lý vừa làm huấn luyện viên vừa làm đối thủ cước pháp của tôi, sở dĩ có vụ này là do Thái Lý Phật của A Lý cũng có nhiều đòn chân, tôi muốn thông qua đối thủ này mà có thể tìm ra cách chống chọi lại với những đòn cước nhanh lẹ của thằng Huy ở trận cuối cùng, là trận không thể tránh khỏi.
- Víu….! – A Lý tung một cú đá vòng.
- Soạt…! – Tôi dịch chân lùi người ra sao.
- Đúng rồi, những đòn đá nặng lắm, đừng nên đỡ trực diện mà chỉ né thôi! – A Lý cười.
- Tiếp đi! – Tôi hất tay.
Quả thực nếu phải đối đầu với Minh Huy thì đó chính là bất lợi lớn cho tôi, bởi Vịnh Xuân Quyền thiên về quyền pháp hơn là cước pháp bởi bộ pháp Mai Hoa có một đặc điểm là “ túc bất ly địa “, nghĩa là chân không rời đất, hệ thống cước pháp của Vịnh Xuân khá ít khi chỉ có những đòn đá triệt từ phần eo lưng trở xuống. Vậy nên nếu muốn đánh được thằng Huy chuyên về cước pháp thì tôi phải tìm cách nhập nội, chỉ có phá vỡ phạm vi tấn công của nó thì tôi mới mong giành được cơ hội chiến thắng, còn không thì chỉ có nước nhảy loi choi mà né đòn của nó.
Vả chăng tôi cũng áp dụng luôn khẩu quyết võ phái mình vào các tình huống nhập nội khi đối phương dùng cước, đó là “ dùng trực phá hoành, dùng hoành phá trực “, tức là đối phương đánh thẳng thì ta né vòng sang bên, nếu đối phương đánh từ sang bên thì ta né lùi lại theo trục thẳng, đó là cách né đòn hiệu quả nhất:
- Viu… pặc…! – Đòn đá của A Lý lúc này táng thẳng vào hông tôi.
- Hự….! – Tôi khuỵa xuống luôn sau khi trúng đầu gối của nó, lí do là bởi canh sai thời điểm mà nhập nội quá chậm, hậu quả là không gạt chân được nó mà còn trúng đòn nặng.
- Thôi, bữa nay nghỉ ở đây! – A Lý dừng tay quệt mồ hôi.
- Ừm…! – Tôi nhăn nhó ôm hông ngồi phịch xuống đất.
- Đánh hơn nửa tháng rồi mà chưa biết làm cách nào phá nó ha? – A Lý thở dài ngao ngán.
- ………! – Tôi im lặng không trả lời.
- Sao không đánh như hồi tao mày đánh nhau ấy? Tao cũng dùng cước mà?
- Hồi đó mày vừa dùng cước lẫn quyền, có cả nhập nội, chứ bây giờ thằng kia toàn đánh cước không, tao không áp sạt được thì chỉ có tao nhảy loi choi né đòn, nó thì bay lượn điên cuồng rượt tao… kết quả là hai thằng nhìn nhau chứ đánh đấm được gì đâu!
- Ế… thằng Tuấn kìa! – A Lý quay sang nhìn về hướng bờ biển.
Trước mắt tôi là Tuấn rách đang đi cùng thằng Bờm, thằng Rế thì đi cà nhắc một bên chân, cả ba mặt mũi méo xệch như vừa bị mất tiền:
- Sao rồi? – Tôi thấp thỏm hỏi.
- Sao trăng gì, thì bị phục kích như hôm qua mày nói chứ sao! – Tuấn rách càu nhàu ngồi xuống.
- Biết là bị rồi, mà mày có sao không? – Tôi nhăn mặt.
- Tao trầy sơ sơ thôi, thằng Rế mới thảm kìa! – Thằng Tuấn nhìn sang thằng Rế lúc này đang ôm chân la ầm trời.
- Mày sao đấy? – Tôi sửng sốt.
- Em đỡ đòn nên bị, đau quá huynh ơi! – Thằng Rế nhăn nhó.
- Sao… thằng nào đánh mày? – Tôi ngạc nhiên vì trong thằng Bờm, Rế và Đóm thì có thể nói thằng Rế võ công khá nhất trong bọn.
- Thằng tóc vàng, nó đá một phát em cũng giơ chân lên đỡ, mà mạnh quá nên em té ngược luôn xuống đất, chắc bong gân rồi! – Nó bàn chân bị sưng vù ra.
- Tao nói mà, thằng tóc vàng hippi đó cũng khá lắm, ngang tụi mình chứ chả chơi! – A Lý tặc lưỡi nói.
- May mà lúc đó thấy có người qua đường nên tụi nó rút, chứ không còn mình em chắc cũng tiêu luôn! – Thằng Bờm gãi đầu ái ngại.
- Thôi, mày về nghỉ đi Rế, còn lại để hai thằng kia lo! – Nói rồi tôi quay sang A Lý. – Tuần này tao nhờ mày vài việc nữa nhé!
- Ừm, biết rồi! – A Lý gật đầu.
Sáng sớm ngày mai, Sơn đen gọi điện ngay đến nhà tôi hồ hởi báo tin:
- Ê, hôm qua thằng Tuấn không bị gì đúng không? Bên tụi thằng Huy tức quá trời nè!
- Ừ, nhưng thằng Rế bị trật cổ chân rồi, chắc tạm thời cho nó nghỉ! – Tôi dụi mắt.
- Thằng Huy đang tức lắm đấy, nó bảo tụi mày kiếm đâu ra nhiều lính lác lắm hay sao mà thằng nào cũng có người bảo vệ! – Sơn đen cười hể hả. – Hê hê, nó đâu biết là tao báo trước hết rồi!
- Mày cũng cẩn thận đó, giờ điều tra luôn dùm tao cái thằng tóc vàng là thằng nào nhé, nó cũng đáng gờm đấy! – Tôi cẩn thận dặn nó.
- Ok, vài bữa nữa có tin thôi! – Thằng Sơn đồng ý ngay.
Ăn miếng phải trả miếng, ngay chiều hôm sau tôi lại nhờ thích khách mũ đen A Lý đón đường thằng Bon vào lúc nó gần về đến nhà, và chỉ sau vài đòn giao thủ thì A Lý đã vít đầu thằng này xuống mà quay như quay dế. Khi thằng Bon đã nằm lăn ra đất rồi A Lý mới bỏ đi, theo lời tôi còn để lại một câu:
- Đây là cho thằng bạn tao, cứ ai bị gì thì mày bị y chang như vậy!
Sở dĩ tôi chỉ liên tục nhắm vào thằng Bon là vì ngay từ đầu tôi đã xác định mình ít nhân lực, thế nên mục tiêu cũng vì đó mà ít lại, chứ không như thằng Huy nhiều người nên mục tiêu của nó cũng bị dàn trải ra theo người của hội bàn tròn. Riêng tôi thì nghĩ khác, đã đánh là phải đánh cho tàn mạc, thằng Bon ắt hẳn sau nhiều lần bị tập kích sẽ phải e ngại mà nhún nhường bớt đi, vả chăng đồng bọn xung quanh nhìn thấy một thằng phe mình bị tơi tả như vậy cũng sẽ uý kị vài phần, về phần thằng Huy hẳn nó sẽ nghĩ rằng tôi chỉ biết có mỗi… nhà thằng Bon.
Thế nhưng sự thực lại khác, tôi dù ít nhân lực thật nhưng nhờ sự điều tra tích cực của Sơn đen, tôi lại biết thêm nhà của thằng Bin. Vậy là thích khách mũ đen A Lý lại tiếp tục ra tay, dù rằng thằng Huy cũng chả ngán gì những động thái của tôi, lại cử sát thủ tóc vàng tiến đánh.
Một bữa nọ, thằng Dũng làu bàu ôm mặt rầu rĩ bước vô lớp, vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa không ngớt:
- Sao thế? Có gì từ từ kể! - Tôi thở dài gọi nó tới.
Dũng xoắn ôm vai ngồi xuống rầu rĩ kể:
- Hôm qua tao bị cái thằng tóc vàng dí theo ăn một đấm ngay vai, may mà đỡ kịp, hoảng quá tao quăng xe chạy biến vô nhà luôn, đến tối mò ra thì xe tao nhìn y chang mớ đồng nát, haizz!
Hai ngày sau đến lượt Sơn đen kể với tôi:
- Thằng Bin nói nó vừa bị một thằng nón đen đá vỡ mặt, hèn gì bữa sau tao thấy mặt nó dán cao Salopas, hê hê!
- Mày cũng gặp tụi nó luôn rồi à? – Tôi cười hỏi.
- Ừ, hôm giờ rồi, toàn tụ lại ở quán bi- da, mà thằng Đóm cũng lì, nó chơi ngay kế bên bàn tao! – Sơn đen đáp.
- Ừm, đã tiếp cận trực tiếp rồi thì cẩn thận đó, lộ ra là mày tiêu! – Tôi gật gù hài lòng.
- Biết rồi, à cái thằng tóc vàng ấy, nó là em họ thằng Huy, thường kêu là thằng Beo, học chung lò võ với thằng Huy đấy!
- Hả? Biết tụi nó học võ gì không?
- Chưa biết, không tiện hỏi mày ơi, tao mới vô băng mà, à thằng A Lý về quê rồi à?
- Ừm, đầu tháng sau nó vô lại!
- Lúc đó là tháng , gần Tết rồi nó vô chi nữa?
- Vô đánh trận cuối chứ chi, tao quyết định sẽ dứt thằng Huy trước Tết!
- Thế… giờ A Lý về rồi, mày tính sao? Thằng Rế chưa hành sự lại được đâu!
- Để tao tính cách khác, thế nha!
Vậy đấy, tình hình giữa phe tôi và bè lũ Minh Huy ngày một thêm căng thẳng, khi mà bên tôi bị sát thủ tóc vàng tên Beo tập kích thì bên nó bị thích khách mũ đen A Lý đón đầu, hai bên ăn miếng trả miếng mãi đến giữa tháng không hề nhường nhau chút nào kể cả trên lớp lẫn ngoài đường. Và khi A Lý quay trở lại Phan Rang, nhân lực suy giảm trầm trọng, tôi buộc phải tính kế khác, chuyển hướng sang cuộc chiến tinh thần và đẩy nhanh chiến sự!