Hội bàn tròn một tâm quyết thắng, nhất loạt khởi hành từ nhà thằng Đóm, trên đường đi khuôn mặt ai nấy cũng có vẻ lo âu thấp thỏm, nhưng tôi biết sự quyết tâm trong ấy nhiều hơn phần ái ngại về chuyện trước mắt.
A Lý chạy sát cạnh tôi, quay sang thắc mắc:
- Mày không sợ thằng Bảnh đi trước cho thằng Huy phục kích à?
Tôi lắc đầu đáp lại:
- Đứa anh nào cũng thương em mình cả, tao nghĩ nó không có gan làm vậy đâu, mà dù cho có phục kích thì càng tốt, hốt trọn ổ chứ sao!
- Thế… lỡ nó báo thật, làm sai thoả thuận thì mày cũng đánh em nó thật à?
- Mày nghĩ tao dám làm chuyện đó không?
- Chắc… là không!
- Ha, còn tuỳ xem thằng Bảnh thế nào!
- Mà lỡ nó đi báo công an mày bắt cóc em nó thì sao?
- Chả ai tin lời một thằng ất ơ hippi nửa mùa như thế, với cả công an vào cuộc thì mọi sự chỉ có lợi ình, tiếc nỗi là không đánh cho tụi thằng Huy một trận thôi!
- Công an làm sao mà có lợi ình?
- Vì bạn mày không phải bình thường đâu, hì, chỉ là tao muốn tự tay giải quyết thằng ôn dịch đó thôi!
Chừng như thấy không thể khai thác thêm được gì từ bản mặt bí hiểm của tôi nữa, A Lý hết ham thắc mắc mà quay sang hỏi vấn đề khác:
- Hẹn nhau trước cổng trường, là đánh ở đó à?
- Không, tao chỉ hẹn thằng Bảnh ở đó, không có hẹn thằng Huy! – Tôi lắc đầu đáp.
- Là sao? – A Lý ngẩn tò te.
- Là đến nơi rồi kìa, mày biết ngay thôi! – Tôi cười trả lời.
Đến trước cổng trường Chuyên, cả bọn dừng xe lại theo hiệu lệnh của tôi:
- Xong rồi đây! – Thằng Bảnh dắt xe bước tới, sau lưng nó là nhỏ em gái thằng Huy đang níu áo nó lẽo đẽo theo sau.
Tôi trông em gái thằng Huy rất dễ thương, gương mặt bầu bĩnh dường như lúc nào cũng phụng phịu hờn dỗi, khác xa một trời một vực so với Bồ Câu lém lỉnh:
- Em tên gì? – Tôi ngồi xuống để mắt mình ngang tầm nhìn với con bé.
- Dạ… Sơ-ri tên là Sơ-ri….! – Con bé ngọng nghịu trả lời rồi nép mình sau lưng thằng Bảnh. – Anh Tâm, giờ Sơ-ri đi chơi công viên hở anh?
Thằng Bảnh quay sang cười xoà với Sơ-ri, ngập ngừng đáp:
- Ừ… có cả cu Mít nữa kìa!
Tôi vội chen vào ngay, cười hiền hoà hết mức có thể:
- Sơ-ri thích ăn kẹo không?
- Dạ… thích! – Sơ-ri gật đầu ngay.
- Vậy… Sơ-ri cho anh mượn… kẹp tóc nha, rồi anh mua kẹo cho Sơ-ri, chừng nào chơi công viên xong rồi anh trả lại, hén?
- Dạ… nhưng… nhưng kẹp tóc của Sơ-ri là anh hai tặng….!
- Ừ, anh chỉ mượn thôi mà, rồi mua kẹo cho Sơ-ri nha!
- Dạ……!
Rồi Sơ-ri lúng búng gỡ chiếc kẹp mái màu hồng trên đầu ra, lễ phép đưa hai tay cho tôi:
- Mày định làm gì đấy? – Luân khùng thắc mắc.
- Gây áp lực với thằng Huy à? – Dũng xoắn hỏi theo.
- Không, là để buộc nó nói những gì phải nói! – Tôi lắc đầu đáp.
Tôi quay sang xoa đầu Sơ-ri:
- Ngoan, giờ Sơ-ri lên xe, anh chở đi chơi với Mít nhé, kẹo ngon không?
- Dạ…ngon! – Sơ-ri bẽn lẽn gật đầu.
- Giờ ra sân bóng rổ ở nhà thi đấu, phải không? – Tôi quay sang hỏi thằng Bảnh.
- Không….. bữa nay đám tụi tao đánh banh ở khu 36 hecta! – Nó trả lời.
- Vậy mày dẫn đường đi! – Tôi hất hàm nói.
- Mày… để tao chở em tao đi! – Nó nói giọng nài nỉ.
Thoáng một chút nghĩ ngợi rồi tôi gật đầu đồng ý:
- Đóm, cho cu Mít qua xe nó đi!
Trông thấy nhóc Mít chạy ào qua xe ông anh nó, Sơ-ri ngồi sau tôi hồn nhiên reo lên:
- A Mít, đi chơi nha Mít nha!
- Hi hi, vui ghê ha! – Cu Mít quay lại cười tít mắt.
Tôi nghe vậy thì có đôi chút ngạc nhiên, bèn quay sang hỏi thằng Bảnh:
- Thằng Huy ít đưa em nó đi chơi lắm à? Nãy giờ tao thấy con bé đi với người lạ mà chẳng hỏi gì về anh nó cả?
- Ừm… thì bọn tao bận lắm! – Thằng Bảnh bế xốc nhóc em lên xe.
- Bận đánh người? Đâm lén sau lưng? – Tôi lừ mắt.
- ……….! – Thằng Bảnh không trả lời, nó lầm lũi nhấn pê-đan.
Theo sự hướng dẫn của thằng Bảnh, đám bọn tôi lại tiếp tục đạp xe về hướng khu 36 hecta đá bóng quen thuộc ngày nào, nơi có những khoảng đất rộng và trống trải hay được chọn làm nơi tụ họp của các thanh thiếu niên yêu môn thể thao vua này. Thế nhưng địa điểm mà thằng Bảnh dẫn bọn tôi tới lại chả phải là những khoảng đất trống ngay trung tâm quy hoạch, mà vòng vèo một hồi nó dẫn bọn tôi đến một sân đất rộng hơn, vắng vẻ hơn, có cả những bờ cỏ mọc thưa thớt và hai cột khung thành được dựng sẵn:
- Chỗ này là sân nhà thằng Bin! – Thằng Bảnh chỉ tay về nhúm người đang tụ tập phía đối diện đằng xa.
Chúng tôi đưa mắt nhìn theo thì nhận ra đám người đó hết thảy toàn bộ đều là bè lũ tụi thằng Huy đã gặp qua những lần chạm trán ngày trước, và gần nhất là chỉ mới đêm qua sinh nhật nó tôi còn được dẫn đi giới thiệu với từng thằng một. Thằng Huy lúc này đang ngồi giữa gờ đất trên sân, xung quanh nó là đám thằng đệ trung thành đang vung tay cười nói luyên thuyên:
- Thằng Bảnh, chừng nào mày nhận được điện thoại của thằng Huy thì mới dẫn Sơ-ri vào, cu Mít em mày sẽ đi với tao trước! – Tôi nói.
- Nhưng….! – Nó bối rối lắc đầu.
- Yên tâm, tao không phải hạng đánh trẻ con như tụi mày! – Tôi nhún vai đáp.
- Tao… chỉ có thằng Bon là đánh em bạn mày thôi! – Nó thở hắt ra.
- Vẫn vậy, cứ làm theo kế hoạch, thì đảm bảo cả mày lẫn đứa em đều không sao cả! – Tôi tiếp lời.
Rồi quay sang hội bàn tròn đang hồi hộp nhìn theo:
- Sẵn sàng hết chưa? Kế tiếp cứ y theo những gì tao đã dặn mà làm nha!
- Ừ…! Quất đi! – Cả bọn đồng thanh.
Hít một hơi dài, tôi quyết định bước đi đầu tiên, A Lý đội mũ đen che nửa mặt đi sau cùng, bên cạnh tôi là thằng Đóm với cu Mít cùng hội bàn tròn. Vừa dấn chân vào bãi đất trống là bọn thằng Minh Huy phát hiện ra sự có mặt của tụi tôi ngay:
- Ah… tụi bây coi, có thằng đến nạp mạng kìa!
Liền ngay sau đó, đám thằng đệ bên kia quay sang nhìn theo và cùng cười phá lên. Thằng Huy lừ mắt đứng dậy, nó bước đi trước, cười khẩy nhìn tôi:
- Gì đấy? Định đánh tao hay sao mà dẫn cả.. lô cả đàn yếu nhớt đến thế? Ha ha!
Tôi hừ nhạt rồi gằn giọng:
- Dĩ nhiên là bọn tao đánh mày đấy, còn yếu thì chưa biết ai hơn ai đâu!
- Dựa vào đâu mà đòi đánh tao? Tao làm gì tụi mày à? – Nó giở giọng đểu cáng.
- Mày đánh bạn tao! – Tôi kiên nhẫn.
- Ê ê, tao chả biết thằng nào là bạn mày nhé, nói bậy bạ không có chứng cứ là vu khống, mà mấy thằng vu khống thì không đủ tư cách tiếp chuyện với tao đâu! – Thằng Huy hất tay.
- À, được! – Tôi cũng cười nhạt.
Nói rồi tôi thảy chiếc kẹp tóc của Sơ-ri về phía thằng Huy:
- Chừng này đã đủ tư cách tiếp chuyện rồi chứ?
Thằng Huy thoáng sửng sốt khi trên tay nó là thanh kẹp tóc màu hồng nhạt của bé Sơ-ri, nó vội móc điện thoại ra gọi đi ngay lập tức:
- Mẹ à? Sơ-ri có nhà không?
- ……!
- Dạ, đi chơi với thằng Tâm á?
- ……..!
Rồi nó cúp máy, vội chuyển sang nhấn phím liên tục, tôi biết đích xác lúc này nó đang gọi cho ai:
- Em tao Sơ-ri đang đi chơi với mày à?
- ………!
- Ừm, tốt!
Và nó nhìn tôi cười khoái trá, nhét lại điện thoại vào túi:
- Mày mua cái kẹp này ở đâu đấy? Em tao được thằng đệ dẫn đi chơi, nhé, đừng có làm trò mèo doạ nạt mày với tao!
- Xem lại mày vừa gọi cho ai đấy! – Tôi thản nhiên nói.
- Đệ tao, dĩ nhiên rồi! – Nó nheo mắt.
- Sao mày không hỏi nó đang ở đâu? Nó đi chơi với em gái mày mà em trai nó đứng ở đây với tao à? – Tôi nhếch mép đáp trả.
Thằng Huy sững người lại vì nhìn thấy cu Mít đang hồn nhiên ngậm kẹo đứng cạnh bên thằng Đóm mà nãy giờ nó không để ý. Thế rồi chỉ ít giây sau y như đã dặn trước, thằng Bảnh lầm lũi dẫn Sơ-ri bước vào sân:
- Anh hai! – Bé Sơ-ri thấy anh mình vội gọi lớn, cười híp mắt lại.
- Mày…..! – Thằng Huy lắp bắp, nó đã dợm chân định phóng tới.
- Mày tiến thêm một bước, thì tao không chắc em gái mày lành lặn trở về đâu! – Tôi kéo bé Sơ-ri về phía mình.
Cả Sơ-ri lẫn cu Mít vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai đứa chỉ nhìn nhau cười đùa chí choé, mặc cho ông anh nó lúc này đang nhìn tôi toé lửa:
- Mày… muốn đánh với tao thì đánh, làm trò áp lực tâm lí hay sao?
- Bình tĩnh, tao chỉ hỏi mày vài câu trước đã, xong xuôi rồi sẽ trả em mày về! – Tôi nói.
- Mày hỏi gì? – Thằng Huy nóng nảy hỏi.
Nhận thấy cơ hội bằng vàng trước mắt đã đến, tôi thầm tiếc cho Sơn đen chỉ vì sự sai lầm của mình mà để cho nó hi sinh vô ích, vội đặt câu hỏi ngay:
- Tao hỏi mày, sao mày phải đá xe thằng Chiến, tạt nước thằng Quý?
- Mày…! – Thằng Huy ngập ngừng.
Ngay lập tức tôi nháng nắm đấm đưa lên đỉnh đầu bé Sơ-ri:
- Hỏi gì nói đó!
- Tao nói… vì tụi nó phá tao! – Thằng Huy hốt hoảng.
- Phá chuyện gì? – Tôi hỏi tiếp.
- Mày biết còn hỏi lại à, tao làm gì với Trúc Mai mặc tao, sao mày với đám tụi nó cứ tranh nhau mà phá tao?
- Nếu mày cạnh tranh công bằng thì tao với bạn bè trong lớp đã không như vậy, thế đứa nào cắt thắng xe thằng Luân? Đứa nào chặn đường thằng Dũng, đánh cả thằng Khang?
- Là tao đấy! – Thằng Beo khệnh khạng lên tiếng.
- Nhãi ranh, tao không hỏi mày! – Tôi quắc mắt gạt đi.
- Ừm, là tao sai thằng Beo làm đấy! – Thằng Huy thở hắt ra.
- Xem ra cái tính ngứa mắt ai là đánh người đó từ hồi trường cấp 2 của mày vẫn không bỏ được nhỉ? Vậy sao mày lại đánh tiếp thằng Xung? – Tôi gằn giọng.
- Nó cũng phá tao, nên tao kêu thằng Beo đánh nó đấy!
- Tối hôm qua, mày có đánh thằng Sơn không?
- Tao làm tao nhận, là hết chỗ này tụi tao đều đánh thằng phản bội đó!
- Mày cũng dám nói câu dám làm dám nhận à? Tao tưởng xưa nay mày toàn ngồi một chỗ chỉ đạo thôi chứ? Để trách nhiệm cho tụi đàn em gánh mà!
- Việc của tao, mày làm được như vậy không? Mày có đàn em không?
- À đúng, tao không có đàn em, tao chỉ có chiến hữu, tao cũng không làm được việc của mày, tao không đánh trẻ con!
- Hê, thằng anh làm, thằng em gánh, có gì là sai!
- Không sai với một thằng tiểu nhân, vì nó biết quái gì là đúng sai!
Nói rồi tôi thả tay bé Sơ-ri ra:
- Anh trả kẹp tóc cho Sơ-ri nè, qua anh hai chơi nha!
- Dạ… cảm ơn anh! – Sơ-ri gật đầu rồi ù té chạy sang bên thằng Huy.
Sau hành động thả người sớm trước dự kiến của tôi thì toàn bộ cả hai phe đều ngạc nhiên không để đâu cho hết, vì ai nấy đều chắc mẩm rằng tôi sẽ lợi dụng ưu thế có con tin trong tay mà tranh thủ dần cho thằng Huy một trận. Thế nhưng mục đích của tôi lại khác, buộc thằng Huy phải nhận trách nhiệm những gì nó đã làm là ưu tiên hàng đầu ngay từ trước của tôi, và viên đạn bạc Sơn đen chỉ có mục đích như thế, vậy mà tôi sai lầm để viên đạn bạc bắn đi vào khoảng không, nhưng xem ra lần này thì đúng thật là tôi đã bắn thẳng vào lòng địch. Dù không thể trực tiếp nhờ viên đạn bạc để khai thác những gì thằng Huy đã làm, tôi vẫn có trong tay bé Sơ-ri đủ để gây áp lực lên kẻ đầu sỏ khai hết những gì nó chủ mưu.
- Mày sẽ hối hận đấy, thả người sớm thế! – Thằng Huy cười khẩy sau khi nó sai một thằng đệ trong bọn dẫn Sơ-ri ra về trước.
- Là mày mới phải, xem cái gì đây! – Tôi hất hàm rồi móc từ trong túi ra một chiếc máy ghi âm Sony cỡ nhỏ.
Chiếc máy ghi âm này từ hai năm trước tôi lúc nào cũng mang theo trong cặp, nguyên là do trong những món quà của bác tôi một lần từ Mĩ về thăm gia đình thì tôi khoái nhất là máy ghi âm này, vì cảm giác nghe lại những gì mình nói khá tuyệt, hơn nữa cũng có lần tôi dùng nó để thu lại bản Guitar mình đàn khi còn mượn cây Lakewood của Tiểu Mai. Và ngày hôm nay, tôi lại dùng nó vào một mục đích khác, phát huy cực hạn tác dụng của máy ghi âm:
- Trong này là tất cả những gì mày đã nói, sau này thì hết chối rồi nhé!
Và quay sang phía thằng Xung, tôi đưa máy ghi âm cho nó:
- Phần này là tao nhờ mày đấy, quyết định thế nào là quyền của mày!
- Ừ…! – Thằng Xung gật đầu nhận lấy.
- Bảnh, dẫn em mày về đi! – Tôi nói tiếp.
- ……..! – Thằng Bảnh không nói gì, tránh đi ánh nhìn tức giận của thằng Huy, nó lầm lũi dẫn cu Mít ra ngoài và chạy xe đi mất khỏi vùng chiến sự.
- Vậy ra… ngay từ đầu mày chỉ muốn ép tao nói những chuyện này? – Thằng Huy ngạc nhiên.
- Ừm, tao không phải hạng lợi dụng trẻ con để gây áp lực, tao muốn đấu ngang với mày, thằng tiểu nhân mất dạy, công bằng trong một trận đấu là cái tôn trọng duy nhất tao dành được ày như hai võ giả với nhau! – Tôi gằn giọng, lửa giận trong lòng đã dần bốc lên.
Như sực nhớ ra điều gì, tôi vờ giật mình rồi nói tiếp:
- À quên, mày muốn thắng trận này thì phải lấy lại được cuộn băng ghi âm nhé, mày biết nhà nó như thế nào mà, nhưng muốn lấy cũng không dễ đâu!
Sau câu nói của tôi gần như là một lời tuyên chiến của tôi, cả hội bàn tròn vội dàn hàng ra theo các mục tiêu đã sắp sẵn, và lúc này đây thì thích khách mũ đen A Lý từ đằng sau mới lại lộ mặt:
- Thằng….Sơn… sao nó…!!! – Bè lũ Minh Huy ngạc nhiên tột độ.
- Hê, ngay từ đầu, mày đã sai rồi! – Tôi cười nhạt rồi quay sang nhìn A Lý đang tháo bỏ chiếc mũ đen xuống.
- Tao mới chính là người tụi mày muốn tìm đây! – A Lý trầm giọng nói.
- Mày….được, lên hết! – Thằng Huy khoát tay.
- Đi! – Tôi cũng ra hiệu.
Sự xuất hiện thật sự của thích khách A Lý chính là phát súng bắt đầu cuộc chiến giữa hội bàn tròn A1 và bè lũ Minh Huy, không hẹn mà cả hai bên cùng lao vào nhau bắt đầu trận đánh cuối cùng sau gần nửa năm ân oán dài đằng đẵng nay đã đến hồi kết.
Hội bàn tròn một tâm quyết thắng, nhất loạt khởi hành từ nhà thằng Đóm, trên đường đi khuôn mặt ai nấy cũng có vẻ lo âu thấp thỏm, nhưng tôi biết sự quyết tâm trong ấy nhiều hơn phần ái ngại về chuyện trước mắt.
A Lý chạy sát cạnh tôi, quay sang thắc mắc:
- Mày không sợ thằng Bảnh đi trước cho thằng Huy phục kích à?
Tôi lắc đầu đáp lại:
- Đứa anh nào cũng thương em mình cả, tao nghĩ nó không có gan làm vậy đâu, mà dù cho có phục kích thì càng tốt, hốt trọn ổ chứ sao!
- Thế… lỡ nó báo thật, làm sai thoả thuận thì mày cũng đánh em nó thật à?
- Mày nghĩ tao dám làm chuyện đó không?
- Chắc… là không!
- Ha, còn tuỳ xem thằng Bảnh thế nào!
- Mà lỡ nó đi báo công an mày bắt cóc em nó thì sao?
- Chả ai tin lời một thằng ất ơ hippi nửa mùa như thế, với cả công an vào cuộc thì mọi sự chỉ có lợi ình, tiếc nỗi là không đánh cho tụi thằng Huy một trận thôi!
- Công an làm sao mà có lợi ình?
- Vì bạn mày không phải bình thường đâu, hì, chỉ là tao muốn tự tay giải quyết thằng ôn dịch đó thôi!
Chừng như thấy không thể khai thác thêm được gì từ bản mặt bí hiểm của tôi nữa, A Lý hết ham thắc mắc mà quay sang hỏi vấn đề khác:
- Hẹn nhau trước cổng trường, là đánh ở đó à?
- Không, tao chỉ hẹn thằng Bảnh ở đó, không có hẹn thằng Huy! – Tôi lắc đầu đáp.
- Là sao? – A Lý ngẩn tò te.
- Là đến nơi rồi kìa, mày biết ngay thôi! – Tôi cười trả lời.
Đến trước cổng trường Chuyên, cả bọn dừng xe lại theo hiệu lệnh của tôi:
- Xong rồi đây! – Thằng Bảnh dắt xe bước tới, sau lưng nó là nhỏ em gái thằng Huy đang níu áo nó lẽo đẽo theo sau.
Tôi trông em gái thằng Huy rất dễ thương, gương mặt bầu bĩnh dường như lúc nào cũng phụng phịu hờn dỗi, khác xa một trời một vực so với Bồ Câu lém lỉnh:
- Em tên gì? – Tôi ngồi xuống để mắt mình ngang tầm nhìn với con bé.
- Dạ… Sơ-ri tên là Sơ-ri….! – Con bé ngọng nghịu trả lời rồi nép mình sau lưng thằng Bảnh. – Anh Tâm, giờ Sơ-ri đi chơi công viên hở anh?
Thằng Bảnh quay sang cười xoà với Sơ-ri, ngập ngừng đáp:
- Ừ… có cả cu Mít nữa kìa!
Tôi vội chen vào ngay, cười hiền hoà hết mức có thể:
- Sơ-ri thích ăn kẹo không?
- Dạ… thích! – Sơ-ri gật đầu ngay.
- Vậy… Sơ-ri cho anh mượn… kẹp tóc nha, rồi anh mua kẹo cho Sơ-ri, chừng nào chơi công viên xong rồi anh trả lại, hén?
- Dạ… nhưng… nhưng kẹp tóc của Sơ-ri là anh hai tặng….!
- Ừ, anh chỉ mượn thôi mà, rồi mua kẹo cho Sơ-ri nha!
- Dạ……!
Rồi Sơ-ri lúng búng gỡ chiếc kẹp mái màu hồng trên đầu ra, lễ phép đưa hai tay cho tôi:
- Mày định làm gì đấy? – Luân khùng thắc mắc.
- Gây áp lực với thằng Huy à? – Dũng xoắn hỏi theo.
- Không, là để buộc nó nói những gì phải nói! – Tôi lắc đầu đáp.
Tôi quay sang xoa đầu Sơ-ri:
- Ngoan, giờ Sơ-ri lên xe, anh chở đi chơi với Mít nhé, kẹo ngon không?
- Dạ…ngon! – Sơ-ri bẽn lẽn gật đầu.
- Giờ ra sân bóng rổ ở nhà thi đấu, phải không? – Tôi quay sang hỏi thằng Bảnh.
- Không….. bữa nay đám tụi tao đánh banh ở khu hecta! – Nó trả lời.
- Vậy mày dẫn đường đi! – Tôi hất hàm nói.
- Mày… để tao chở em tao đi! – Nó nói giọng nài nỉ.
Thoáng một chút nghĩ ngợi rồi tôi gật đầu đồng ý:
- Đóm, cho cu Mít qua xe nó đi!
Trông thấy nhóc Mít chạy ào qua xe ông anh nó, Sơ-ri ngồi sau tôi hồn nhiên reo lên:
- A Mít, đi chơi nha Mít nha!
- Hi hi, vui ghê ha! – Cu Mít quay lại cười tít mắt.
Tôi nghe vậy thì có đôi chút ngạc nhiên, bèn quay sang hỏi thằng Bảnh:
- Thằng Huy ít đưa em nó đi chơi lắm à? Nãy giờ tao thấy con bé đi với người lạ mà chẳng hỏi gì về anh nó cả?
- Ừm… thì bọn tao bận lắm! – Thằng Bảnh bế xốc nhóc em lên xe.
- Bận đánh người? Đâm lén sau lưng? – Tôi lừ mắt.
- ……….! – Thằng Bảnh không trả lời, nó lầm lũi nhấn pê-đan.
Theo sự hướng dẫn của thằng Bảnh, đám bọn tôi lại tiếp tục đạp xe về hướng khu hecta đá bóng quen thuộc ngày nào, nơi có những khoảng đất rộng và trống trải hay được chọn làm nơi tụ họp của các thanh thiếu niên yêu môn thể thao vua này. Thế nhưng địa điểm mà thằng Bảnh dẫn bọn tôi tới lại chả phải là những khoảng đất trống ngay trung tâm quy hoạch, mà vòng vèo một hồi nó dẫn bọn tôi đến một sân đất rộng hơn, vắng vẻ hơn, có cả những bờ cỏ mọc thưa thớt và hai cột khung thành được dựng sẵn:
- Chỗ này là sân nhà thằng Bin! – Thằng Bảnh chỉ tay về nhúm người đang tụ tập phía đối diện đằng xa.
Chúng tôi đưa mắt nhìn theo thì nhận ra đám người đó hết thảy toàn bộ đều là bè lũ tụi thằng Huy đã gặp qua những lần chạm trán ngày trước, và gần nhất là chỉ mới đêm qua sinh nhật nó tôi còn được dẫn đi giới thiệu với từng thằng một. Thằng Huy lúc này đang ngồi giữa gờ đất trên sân, xung quanh nó là đám thằng đệ trung thành đang vung tay cười nói luyên thuyên:
- Thằng Bảnh, chừng nào mày nhận được điện thoại của thằng Huy thì mới dẫn Sơ-ri vào, cu Mít em mày sẽ đi với tao trước! – Tôi nói.
- Nhưng….! – Nó bối rối lắc đầu.
- Yên tâm, tao không phải hạng đánh trẻ con như tụi mày! – Tôi nhún vai đáp.
- Tao… chỉ có thằng Bon là đánh em bạn mày thôi! – Nó thở hắt ra.
- Vẫn vậy, cứ làm theo kế hoạch, thì đảm bảo cả mày lẫn đứa em đều không sao cả! – Tôi tiếp lời.
Rồi quay sang hội bàn tròn đang hồi hộp nhìn theo:
- Sẵn sàng hết chưa? Kế tiếp cứ y theo những gì tao đã dặn mà làm nha!
- Ừ…! Quất đi! – Cả bọn đồng thanh.
Hít một hơi dài, tôi quyết định bước đi đầu tiên, A Lý đội mũ đen che nửa mặt đi sau cùng, bên cạnh tôi là thằng Đóm với cu Mít cùng hội bàn tròn. Vừa dấn chân vào bãi đất trống là bọn thằng Minh Huy phát hiện ra sự có mặt của tụi tôi ngay:
- Ah… tụi bây coi, có thằng đến nạp mạng kìa!
Liền ngay sau đó, đám thằng đệ bên kia quay sang nhìn theo và cùng cười phá lên. Thằng Huy lừ mắt đứng dậy, nó bước đi trước, cười khẩy nhìn tôi:
- Gì đấy? Định đánh tao hay sao mà dẫn cả.. lô cả đàn yếu nhớt đến thế? Ha ha!
Tôi hừ nhạt rồi gằn giọng:
- Dĩ nhiên là bọn tao đánh mày đấy, còn yếu thì chưa biết ai hơn ai đâu!
- Dựa vào đâu mà đòi đánh tao? Tao làm gì tụi mày à? – Nó giở giọng đểu cáng.
- Mày đánh bạn tao! – Tôi kiên nhẫn.
- Ê ê, tao chả biết thằng nào là bạn mày nhé, nói bậy bạ không có chứng cứ là vu khống, mà mấy thằng vu khống thì không đủ tư cách tiếp chuyện với tao đâu! – Thằng Huy hất tay.
- À, được! – Tôi cũng cười nhạt.
Nói rồi tôi thảy chiếc kẹp tóc của Sơ-ri về phía thằng Huy:
- Chừng này đã đủ tư cách tiếp chuyện rồi chứ?
Thằng Huy thoáng sửng sốt khi trên tay nó là thanh kẹp tóc màu hồng nhạt của bé Sơ-ri, nó vội móc điện thoại ra gọi đi ngay lập tức:
- Mẹ à? Sơ-ri có nhà không?
- ……!
- Dạ, đi chơi với thằng Tâm á?
- ……..!
Rồi nó cúp máy, vội chuyển sang nhấn phím liên tục, tôi biết đích xác lúc này nó đang gọi cho ai:
- Em tao Sơ-ri đang đi chơi với mày à?
- ………!
- Ừm, tốt!
Và nó nhìn tôi cười khoái trá, nhét lại điện thoại vào túi:
- Mày mua cái kẹp này ở đâu đấy? Em tao được thằng đệ dẫn đi chơi, nhé, đừng có làm trò mèo doạ nạt mày với tao!
- Xem lại mày vừa gọi cho ai đấy! – Tôi thản nhiên nói.
- Đệ tao, dĩ nhiên rồi! – Nó nheo mắt.
- Sao mày không hỏi nó đang ở đâu? Nó đi chơi với em gái mày mà em trai nó đứng ở đây với tao à? – Tôi nhếch mép đáp trả.
Thằng Huy sững người lại vì nhìn thấy cu Mít đang hồn nhiên ngậm kẹo đứng cạnh bên thằng Đóm mà nãy giờ nó không để ý. Thế rồi chỉ ít giây sau y như đã dặn trước, thằng Bảnh lầm lũi dẫn Sơ-ri bước vào sân:
- Anh hai! – Bé Sơ-ri thấy anh mình vội gọi lớn, cười híp mắt lại.
- Mày…..! – Thằng Huy lắp bắp, nó đã dợm chân định phóng tới.
- Mày tiến thêm một bước, thì tao không chắc em gái mày lành lặn trở về đâu! – Tôi kéo bé Sơ-ri về phía mình.
Cả Sơ-ri lẫn cu Mít vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai đứa chỉ nhìn nhau cười đùa chí choé, mặc cho ông anh nó lúc này đang nhìn tôi toé lửa:
- Mày… muốn đánh với tao thì đánh, làm trò áp lực tâm lí hay sao?
- Bình tĩnh, tao chỉ hỏi mày vài câu trước đã, xong xuôi rồi sẽ trả em mày về! – Tôi nói.
- Mày hỏi gì? – Thằng Huy nóng nảy hỏi.
Nhận thấy cơ hội bằng vàng trước mắt đã đến, tôi thầm tiếc cho Sơn đen chỉ vì sự sai lầm của mình mà để cho nó hi sinh vô ích, vội đặt câu hỏi ngay:
- Tao hỏi mày, sao mày phải đá xe thằng Chiến, tạt nước thằng Quý?
- Mày…! – Thằng Huy ngập ngừng.
Ngay lập tức tôi nháng nắm đấm đưa lên đỉnh đầu bé Sơ-ri:
- Hỏi gì nói đó!
- Tao nói… vì tụi nó phá tao! – Thằng Huy hốt hoảng.
- Phá chuyện gì? – Tôi hỏi tiếp.
- Mày biết còn hỏi lại à, tao làm gì với Trúc Mai mặc tao, sao mày với đám tụi nó cứ tranh nhau mà phá tao?
- Nếu mày cạnh tranh công bằng thì tao với bạn bè trong lớp đã không như vậy, thế đứa nào cắt thắng xe thằng Luân? Đứa nào chặn đường thằng Dũng, đánh cả thằng Khang?
- Là tao đấy! – Thằng Beo khệnh khạng lên tiếng.
- Nhãi ranh, tao không hỏi mày! – Tôi quắc mắt gạt đi.
- Ừm, là tao sai thằng Beo làm đấy! – Thằng Huy thở hắt ra.
- Xem ra cái tính ngứa mắt ai là đánh người đó từ hồi trường cấp của mày vẫn không bỏ được nhỉ? Vậy sao mày lại đánh tiếp thằng Xung? – Tôi gằn giọng.
- Nó cũng phá tao, nên tao kêu thằng Beo đánh nó đấy!
- Tối hôm qua, mày có đánh thằng Sơn không?
- Tao làm tao nhận, là hết chỗ này tụi tao đều đánh thằng phản bội đó!
- Mày cũng dám nói câu dám làm dám nhận à? Tao tưởng xưa nay mày toàn ngồi một chỗ chỉ đạo thôi chứ? Để trách nhiệm cho tụi đàn em gánh mà!
- Việc của tao, mày làm được như vậy không? Mày có đàn em không?
- À đúng, tao không có đàn em, tao chỉ có chiến hữu, tao cũng không làm được việc của mày, tao không đánh trẻ con!
- Hê, thằng anh làm, thằng em gánh, có gì là sai!
- Không sai với một thằng tiểu nhân, vì nó biết quái gì là đúng sai!
Nói rồi tôi thả tay bé Sơ-ri ra:
- Anh trả kẹp tóc cho Sơ-ri nè, qua anh hai chơi nha!
- Dạ… cảm ơn anh! – Sơ-ri gật đầu rồi ù té chạy sang bên thằng Huy.
Sau hành động thả người sớm trước dự kiến của tôi thì toàn bộ cả hai phe đều ngạc nhiên không để đâu cho hết, vì ai nấy đều chắc mẩm rằng tôi sẽ lợi dụng ưu thế có con tin trong tay mà tranh thủ dần cho thằng Huy một trận. Thế nhưng mục đích của tôi lại khác, buộc thằng Huy phải nhận trách nhiệm những gì nó đã làm là ưu tiên hàng đầu ngay từ trước của tôi, và viên đạn bạc Sơn đen chỉ có mục đích như thế, vậy mà tôi sai lầm để viên đạn bạc bắn đi vào khoảng không, nhưng xem ra lần này thì đúng thật là tôi đã bắn thẳng vào lòng địch. Dù không thể trực tiếp nhờ viên đạn bạc để khai thác những gì thằng Huy đã làm, tôi vẫn có trong tay bé Sơ-ri đủ để gây áp lực lên kẻ đầu sỏ khai hết những gì nó chủ mưu.
- Mày sẽ hối hận đấy, thả người sớm thế! – Thằng Huy cười khẩy sau khi nó sai một thằng đệ trong bọn dẫn Sơ-ri ra về trước.
- Là mày mới phải, xem cái gì đây! – Tôi hất hàm rồi móc từ trong túi ra một chiếc máy ghi âm Sony cỡ nhỏ.
Chiếc máy ghi âm này từ hai năm trước tôi lúc nào cũng mang theo trong cặp, nguyên là do trong những món quà của bác tôi một lần từ Mĩ về thăm gia đình thì tôi khoái nhất là máy ghi âm này, vì cảm giác nghe lại những gì mình nói khá tuyệt, hơn nữa cũng có lần tôi dùng nó để thu lại bản Guitar mình đàn khi còn mượn cây Lakewood của Tiểu Mai. Và ngày hôm nay, tôi lại dùng nó vào một mục đích khác, phát huy cực hạn tác dụng của máy ghi âm:
- Trong này là tất cả những gì mày đã nói, sau này thì hết chối rồi nhé!
Và quay sang phía thằng Xung, tôi đưa máy ghi âm cho nó:
- Phần này là tao nhờ mày đấy, quyết định thế nào là quyền của mày!
- Ừ…! – Thằng Xung gật đầu nhận lấy.
- Bảnh, dẫn em mày về đi! – Tôi nói tiếp.
- ……..! – Thằng Bảnh không nói gì, tránh đi ánh nhìn tức giận của thằng Huy, nó lầm lũi dẫn cu Mít ra ngoài và chạy xe đi mất khỏi vùng chiến sự.
- Vậy ra… ngay từ đầu mày chỉ muốn ép tao nói những chuyện này? – Thằng Huy ngạc nhiên.
- Ừm, tao không phải hạng lợi dụng trẻ con để gây áp lực, tao muốn đấu ngang với mày, thằng tiểu nhân mất dạy, công bằng trong một trận đấu là cái tôn trọng duy nhất tao dành được ày như hai võ giả với nhau! – Tôi gằn giọng, lửa giận trong lòng đã dần bốc lên.
Như sực nhớ ra điều gì, tôi vờ giật mình rồi nói tiếp:
- À quên, mày muốn thắng trận này thì phải lấy lại được cuộn băng ghi âm nhé, mày biết nhà nó như thế nào mà, nhưng muốn lấy cũng không dễ đâu!
Sau câu nói của tôi gần như là một lời tuyên chiến của tôi, cả hội bàn tròn vội dàn hàng ra theo các mục tiêu đã sắp sẵn, và lúc này đây thì thích khách mũ đen A Lý từ đằng sau mới lại lộ mặt:
- Thằng….Sơn… sao nó…!!! – Bè lũ Minh Huy ngạc nhiên tột độ.
- Hê, ngay từ đầu, mày đã sai rồi! – Tôi cười nhạt rồi quay sang nhìn A Lý đang tháo bỏ chiếc mũ đen xuống.
- Tao mới chính là người tụi mày muốn tìm đây! – A Lý trầm giọng nói.
- Mày….được, lên hết! – Thằng Huy khoát tay.
- Đi! – Tôi cũng ra hiệu.
Sự xuất hiện thật sự của thích khách A Lý chính là phát súng bắt đầu cuộc chiến giữa hội bàn tròn A và bè lũ Minh Huy, không hẹn mà cả hai bên cùng lao vào nhau bắt đầu trận đánh cuối cùng sau gần nửa năm ân oán dài đằng đẵng nay đã đến hồi kết.