Trong ánh tà dương nơi phố biển, tôi nắm tay Tiểu Mai đi giữa rừng dương, dạo bước trên thảm cỏ xanh mướt ngọc ngà. Hơn bao giờ hết, tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc đang lâng lâng trong tim lúc này là hạnh phúc bất tận, mà cả hai đứa đều đã trải qua những khoảnh khắc, những khoảng thời gian khó khăn nhất để có thể đến được với nhau như bây giờ.
Hơn một năm trước…
Là lúc tôi hãy còn mơ tưởng về Tiểu Mai, một tiểu thư ném bóng vào mặt tôi rồi quay lưng đi, cười khúc khích bỏ lại gương mặt ngẩn ngơ của một tên con trai quậy phá.
Là lúc tôi đứng bật dậy giữa lớp khi sững sờ nhận ra cô tiểu thư này bước vào phòng học mà chính tôi đang ngồi.
Là lúc tôi đưa nàng về cùng bản nhạc A Love For Life, là lúc tôi nghe nàng chơi dương cầm.
Cũng là lúc tôi ngộ nhận tình cảm rằng Tiểu Mai chẳng đoái hoài gì đến mình, để rồi ít lâu sau đó tôi quay bước đi trong những cơn mưa buồn bã, đằng sau là những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má cao kiêu hãnh.
Và giờ đây…
Tôi nhẹ siết tay Tiểu Mai, tự hứa với lòng rằng tôi sẽ làm tất cả để bù đắp cho nàng, vì chỉ ít phút trước đó, tôi đã cảm nhận được sức nặng của cái tựa đầu, cảm nhận được bờ vai mình từ đây sẽ là nơi để một người tựa vào, cùng cảm thông và chia sẻ mọi thứ.
- Au… anh trả thù em! – Tiểu Mai khẽ nhăn mặt.
- Hả? Trả thù gì? – Tôi giật thót người.
- Nắm tay chặt quá, hì! – Nàng phì cười, đập vai tôi.
- À… anh… sơ ý quá! – Tôi lóng ngóng buông tay nàng ra.
Thế nhưng tôi còn chưa rời tay thì Tiểu Mai đã lại choàng vào khoác tay tôi, cười lỏn lẻn:
- Ngốc, không cho đi đâu cả!
- Ừ... hẳn rồi! – Tôi gật đầu mỉm cười.
Mặt trời dần khuất sau đường chân trời, chúng tôi bước đi trên lối ra của những gờ đá hoa cương, để lại sau lưng một hoàng hôn rực rỡ đầy lời chúc phúc của đại dương. Tôi thoáng nhìn Tiểu Mai, bên trên nụ cười xinh xắn thì gò má nàng như có những giọt nắng cuối cùng đang nhảy nhót, tạo thành một màu đỏ hồng rạng ngời. Bất giác tôi cũng nóng bừng mặt, vì lại thêm một lần nữa tôi nhận ra cũng lại một vấn đề tuy cũ mà mỗi lần nghĩ đến, tôi vẫn thấy mới như thuở nào.
Đó là, Tiểu Mai quá đỗi xinh đẹp, dù nàng có cười hay khóc, có tức giận hay đang mỉm cười hạnh phúc như lúc này, thì với tôi, người con gái đang đi cạnh bên lúc này luôn mang nét đẹp thuần khiết và quý phái nhất mà tôi đồ rằng suốt đời này mình cũng chẳng thể nào tìm thấy được ở bất kì đâu một vẻ đẹp tương tự.
Hoặc giả, khi yêu thì người ấy luôn là đẹp nhất trong mắt bạn!
- Hì! – Tôi nhẹ cười.
- Gì vậy? – Tiểu Mai nghiêng mái đầu thắc mắc.
- Tự nhiên anh nhớ ra một chuyện! – Tôi tủm tỉm.
- Hở? – Nàng tròn mắt nhìn tôi.
- Là tụi mình đã xưng anh và em từ lâu lắm rồi!
- A…. hi, em còn tưởng anh quên rồi chứ!
- Sao quên được? N & M, ha?
- Ừm….!
Có khi nào, chúng tôi đã yêu nhau được 1 năm rồi không nhỉ? Bởi tôi là “ anh “, và nàng là “ em “, không một chút ngại ngần hay ngượng ngập.
- Đỏ mặt rồi kìa, tiểu thư! – Tôi phá ra cười trêu chọc vì khi nhắc lại kỉ niệm “ N & M “, đôi gò má Tiểu Mai lại đỏ hồng rạng rỡ.
- Không có…! – Nàng phụng phịu.
- Thế này tí nữa ra về, ai nhìn thấy lại tưởng….! – Tôi nheo mắt.
- Không có, tối rồi… ai mà sức mấy thấy được! – Tiểu Mai lắc đầu bướng bỉnh.
- Rồi em xem, họ sẽ rằng tại sao đôi má em đỏ, tại sao môi em hồng… hề hề! – Tôi cười đểu, vừa lạng người ra để tránh đòn véo hông bất hủ đau có tiếng của Tiểu Mai đang chực chờ vượt đến cạnh bên.
Và đúng là như vậy, dẫu có tối trời nhưng ai cũng có thể thấy được màu đỏ trên đôi gò má… thế nhưng là gò má trên mặt tôi. Bởi khi hai đứa ra đến bãi gửi xe thì hầu hết mọi người đều nhìn tôi mà tủm tỉm cười rồi “ tế nhị “ bàn tán sau lưng. Mất ít phút định thần suy nghĩ lại cộng thêm tiếp thu thông tin từ xung quanh, tôi mới điếng người nhận ra rằng… trên mặt mình hoá ra nãy giờ đã hằn đỏ năm dấu ngón tay của Tiểu Mai, năm dấu ngón tay của… Như Lai thần chưởng.
- Em… tát cũng mạnh quá he! – Tôi càu nhàu… trong hạnh phúc.
- ……! – Tiểu Mai ngồi sau xe, nàng không nói gì, âu sầu ra vẻ biết lỗi.
- Sướng tay không, nàng? – Tôi được thể, nheo mắt trêu chọc.
- Đáng lắm, trả hết một năm nay đó! – Nàng bĩu môi nguýt dài.
- Thôi mờ, anh nợ em mà, trả gì hết!
- Hi, là anh nói đó nhé!
- Chứ sao, để bắt đầu kế hoạch trả nợ, mời tiểu thư lên xe, tại hạ đưa về đến tận nhà!
- Rồi, ái khanh cẩn thận, bản nương đang ngồi đằng sau đó nghe!
- Hì hì, về nhé! – Tôi phì cười.
- Ừa, mà anh về nhà em trước! – Tiểu Mai gật đầu đáp.
- Thì về nhà em mà? Sau đó anh mới về nhà anh chứ! – Tôi ngơ ngác.
Tiểu Mai mỉm cười, nàng nhẹ đưa ngón tay lên khoé môi đang bầm tím của tôi lúc này:
- Chữa thương đã, rồi hẵng về… trầy xước khắp người kia kìa!
Tôi lúng búng cười rồi quay xe đạp về, trong đầu chỉ thầm nghĩ đến một câu duy nhất:
- “ Sau này có chết cũng phải cưới Tiểu Mai làm vợ mới được! “
Thành phố dần lên đèn, tôi bon bon đạp xe chở Tiểu Mai trên cung đường biển vốn quen thuộc nay lại càng đầm ấm hơn bao giờ hết. Những hàng cây cảnh dọc dài trên đường cùng khuôn viên cây xanh bên cạnh của những ngày tôi còn tò tò dạo bộ theo Tiểu Mai, nay đã trở thành nhân chứng sống cho cặp đôi hạnh phúc nhất nhân thế lúc này.
Những cảm xúc bất tận cứ dâng trào nối tiếp nhau trong tôi như những cơn gió mát đang nhẹ thoảng từng đợt khiến hàng cây lá rơi xì xào, không khí của những ngày giáp Tết như càng thêm thanh bình và yên tĩnh, hứa hẹn một kỳ nghỉ ngắn đầy yêu thương trọn vẹn.
Ít phút sau, tôi dừng xe trước nhà Tiểu Mai, đưa mắt nhìn cánh cổng sắt màu đen quen thuộc mà lòng ngập ngừng, nửa muốn bước vào, nửa lại muốn không.
- Sao thế? – Tiểu Mai ngạc nhiên hỏi.
- À…. anh hơi ngại! – Tôi bối rối đáp.
- Ngại? Em không hiểu! – Nàng thắc mắc.
- Ừ… là trước đó, anh đã gần như nghĩ là… sẽ không bao giờ bước vào đây nữa… rồi em… nên giờ cứ thấy… sao ấy! – Tôi ngắc ngứ nói.
Quả thật là vậy, ngày trước khi tôi bước vào nhà Tiểu Mai bằng chìa khoá dự phòng, giây phút tôi đặt lại quyển Guitar bí kíp lên bàn và quay trở ra khoá cổng lại, tôi đã đinh ninh trong đầu rằng mình đã dứt khoát với Tiểu Mai rồi, và sẽ không bao giờ quay trở lại nhà nàng nữa. Thế nên bây giờ, khi biết mình sắp lại bước chân qua cánh cổng màu đen ấy, tôi đâm ra ngại ngùng và xấu hổ, vì thế này chả khác nào mình đang tự vả vào miệng mình.
Tiểu Mai nghiêng mái đầu nhìn tôi tinh nghịch:
- Vậy…..!
Rồi nàng mở cổng, bước một bước vào sân nhà và đứng quay trở ra, bằng một động tác khẽ nhón chân cúi chào khiêm nhường, Tiểu Mai nhẹ nói:
- Mừng anh trở về!
Như vậy đấy, một người con gái mời mình vào nhà trong ánh hoàng hôn, cứ như đã đợi mình từ lâu lắm rồi, chỉ là như vậy, Tiểu Mai đã xoá đi những cảm giác ngại ngần của tôi, bất giác khiến tôi tưởng chừng như đây là ngôi nhà thứ hai của mình.
Và tôi gật đầu bước vào nhà, mỉm cười thanh thản:
- Ừm…..!
Thế này khác gì vả vào miệng mình ư? Ok, vả vài trăm cái vẫn được, chả sao cả, hề hề!
Nhà Tiểu Mai vẫn vậy, hệt như khung cảnh ngày trước chẳng có gì thay đổi, vẫn bộ bàn ghế ở giữa, dương cầm đặt bên cửa sổ, cạnh đó là cây guitar Lakewood đang chễm chệ dựa trên giá đàn, lối đi lên ở tay vịn cầu thang có đặt thêm những chậu hoa hồng nhỏ, và mỗi góc nhà đều có một thanh trúc nhỏ xinh hệt như ngày Tết năm trước tôi đã từng thấy. Đặc biệt hơn, tôi nhận ra dường như hương hoa mà Tiểu Mai hay dùng giờ đang phảng phất trong phòng khách trang nhã ấm cúng lúc này.
- Anh đợi chút ha, em lấy thuốc! – Tiểu Mai nói rồi quay vào trong.
- Ừ… mà thuốc gì đấy? – Tôi ngồi phịch xuống ghế.
- Thì thuốc, hỏi lạ! – Nàng nói vọng từ đằng sau.
Tôi khoái chí tựa người ra chiếc ghế bành, thư thái tận hưởng cảm giác thoải mái êm dịu lúc này, hệt như vài giờ đồng hồ trước đó tôi còn chưa có một trận thư hùng đánh nhau nào vậy. Nhìn sang cây Lakewood quen thuộc, tôi tự dưng với tay sang muốn chạm vào nó.
- Làm gì vậy? Ngồi xuống đi, em băng bó cho nè! – Tiểu Mai bước ra từ nhà sau.
- À…ừ…! – Tôi giật thót người vội ngồi xuống.
Tiểu Mai lần tay giở hộp dụng cụ y tế ra, trong đó tôi nhìn vào mà ớn lạnh với mớ băng gạc trắng toát cùng thuốc men các thứ, vừa mới chìa tay ra tôi đã rụt lại:
- Uầy……!
- Sao nữa? – Tiểu Mai nhíu mày.
- Sao có kéo trong đó? Kéo gì cong cong ghê vậy? – Tôi khiếp vía.
- Ơ hay, kéo cắt gạc chứ, ai ăn thịt anh mà sợ? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
- Ừm….. nhẹ tay thôi….!
- Lạ chưa, đánh nhau thì không sợ, giờ lại sợ!
- Lúc đó khác…..!
- Thôi ông tướng, không có đau gì đâu, đưa tay ra xem nào!
Trước ánh mắt nửa nghiêm nghị nửa châm chọc của Tiểu Mai, tôi đành phải chìa đôi bàn tay đã trầy xước hết cả hai nắm đấm và thâm tím vài chỗ lên cả cánh tay. Nhìn Tiểu Mai thấm o-xy già lên miếng gạc tôi đã toát mồ hôi hột:
- Thôi, rửa nước lạnh được mà, rát chịu gì nổi!
- Nhà em hết nước rồi, còn cồn sát thương thôi! – Tiểu Mai nói rồi đưa tay lắc lắc chai o-xy già.
- Xạo! – Tôi nhăn nhó.
- Hi, rát một chút thôi! – Nàng nhìn tôi cười rồi nhẹ nắm tay.
Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, một ánh mắt bằng cả vạn thần đan, tôi nhìn Tiểu Mai cười mà đờ người đi vì đê mê ngây ngất, tự động chìa tay ra trong vô thức, và rồi Tiểu Mai… thấm miếng gạc vào tay tôi, đầu tiên là một cảm giác lành lạnh, sau đó là…ran rát, và….
- Au…da..aaaaaa…..! – Tôi rú lên khiếp đảm vì vết thương bị oxy già thấm vào rát điếng người.
- Anh cựa quậy nữa thì em treo cổ! – Tiểu Mai lạnh lùng nói rồi tiếp tục “ sơ cứu “.
Đến đây thì tôi đâm ra hú vía, cắn răng ngoan ngoãn ngồi im ngay tắp lự, gì chứ thà chịu đau tí chứ không chịu để bị… treo cổ. Mất gần 20 phút để Tiểu Mai tạm sơ cứu hết hai cánh tay tôi, sau đó nàng đưa mắt nhìn:
- Trên người có bị thương không?
- Hả? – Tôi thừ người ra.
- Là có bị… trong người không? – Tiểu Mai thoáng ngượng ngập hỏi.
- Không… không…! – Tôi quíu lên nói nháo nhào, vội gài cái nút áo nãy giờ vẫn bung trở lại.
- Hi, đừng có tưởng bở, về nhà tự xử nghen! – Nàng phì cười.
Quả thật là… vừa rồi tôi có hơi tưởng bở thật… xấu hổ chết được!
Nhìn Tiểu Mai sắp xếp lại mớ thuốc thang lỉnh kỉnh trong hộp, tôi lại nhớ đến hồi học quân sự, cũng y như lúc này vậy, nàng vẫn băng bó cho tôi:
- Chà, hoá ra là có điềm!
- Điềm? – Nàng thắc mắc.
- Thì hồi quân sự em băng tay cho anh, giờ băng thật luôn nè! – Tôi cười toe nhắc lại.
- Ừm….! – Tiểu Mai thoáng nhìn tôi rồi gật đầu.
- Nào, tiếp! – Nàng tay lại cầm miếng gạc thấm thuốc o-xy.
- Hả? Xong rồi mà? – Tôi hoảng vía giật thót người.
- Ngốc ơi, còn trên mặt nè! – Tiểu Mai nhíu mày kiên nhẫn.
- À…..! – Tôi tỉnh hồn sực nhớ ra là… vừa nãy mới ăn tát.
Tiểu Mai thật nhẹ nhàng hết mức có thể, nàng chấm miếng gạc vào từng điểm trên khoé môi rỉ máu, sau đó lại dùng khăn lau bên má phải bị sưng vù của tôi. Khoảnh khắc ấy tôi tự dưng không biết phải nói gì, chỉ im lặng nhìn Tiểu Mai đang chăm sóc mình, nhìn nàng cứ như đang gần thật gần với mình. Và bất chợt ánh mắt hai đứa chạm nhau, một khoảng lặng thoáng qua:
- ……….!
- ……………!
- Em… không cố ý tát anh đâu... xin lỗi!
- Uầy… không cố ý mà đã vậy, nếu em thật sự tát thì chắc anh lệch hàm đấy nhỉ?
- Không… không có vậy nữa!
- Ngốc, anh bị người khác trăm lần đánh không bằng một cái tát của em!
- Thật hở?
- Ừ, anh đáng bị vậy mà, phụ lòng em nhiều rồi….!
- Cũng biết vậy nữa, sau này đền lại đó nhé!
- Dĩ nhiên, hứa đấy!
- Không tin! – Tiểu Mai nguýt dài.
- Thật, anh hứa là làm mà! – Tôi vội vàng nói.
- Anh từng hứa với em một chuyện, nhưng lại quên đấy thôi! – Nàng bĩu môi.
- Hả? – Tôi đần mặt ra.
- Đấy, biết quên rồi mà!
- Không… thì anh hứa… thì anh tỏ tình rồi đó, bữa Noel đến giờ đâu có lâu!
- Đâu phải chuyện đó, hứ!
- Chứ gì?
- Anh tự nhớ đi!
- ……!
- ……….!
- Hứa là… đưa em đi chơi?
- Chưa hề!
- Hứa… xin lỗi em!
- Vớ vẩn!
- Chở em đi học?
- Không phải!
- Vậy… núp mưa với em tiếp?
- Vô duyên!
Đến đây thì trong đầu tôi cũng đã bắt đầu ngờ ngợ rằng trước đây mình nhớ là đã có hứa với Tiểu Mai một chuyện, mà lại rất quan trọng.
- ………!
- ……………!
- Hứa… sẽ không bỏ tập Guitar dù có bất cứ chuyện gì?
- Ừa, may là không quên đấy nhé!
- Anh… đâu có bỏ tập, vẫn lẩm nhẩm… tự học lí thuyết mà!
- Xạo, học đàn mà như anh thì người ta mua đàn chi nữa!
- Nhưng suy nghĩ trong đầu cũng vẫn là tập chứ, không thì sao anh đệm bài Mouse Love Rice như hồi bữa được!
- Hứ, em không cần biết, anh tập sao em cũng không quan tâm, còn không tập với em thì xem như… bỏ tập!
- Gì… kì vậy trời!
- Hơ, em kì cục nên mới nhận lời dạy anh đấy!
- Ừm…..!
- Vậy……..! – Tôi ấp úng.
- Từ giờ về sau, anh lại sang nhà em tập Guitar nhé? – Tiểu Mai hỏi thay tôi.
- Ừ, vậy thì còn gì bằng! – Tôi bối rối gãi đầu.
- Trông có vẻ miễn cưỡng quá, thôi, không ép nữa! – Nàng lắc đầu hờn dỗi.
- Không… đâu có… anh thích mà, muốn lắm chứ, học Guitar với em là nhất đấy! – Tôi nói nhanh như máy.
- Thật à? – Nàng đưa mắt cười nhìn tôi.
- Ừ, thật một trăm phần trăm công lực! – Tôi gật đầu quả quyết.
- Hi, vậy được rồi! – Tiểu Mai phì cười đứng dậy.
Và bước đến chỗ giá đàn guitar, Tiểu Mai nhấc cây Lakewood lên, đi về phía tôi và chìa ra:
- Vậy Lakewood, vật quy nguyên chủ nè!
- Là…sao? – Tôi ngơ ngác.
- Là em tặng anh đấy! – Nàng mỉm cười.
- Thật… thật à…? – Tôi lắp bắp nhận lấy, run rẩy cầm trên tay cây đàn giá trị cả ngàn dollar.
Đưa tay nhẹ rải khắp 6 dây đàn, thanh âm Lakewood vang lên vẫn thanh thoát dịu mát như ngày nào, từng dây đàn rung lên như tiếng nhạc cười khúc khích, như tôi đang chào người bạn cũ của mình vậy.
Tiểu Mai ngồi xuống ghế, tựa đầu vào vai tôi thỏ thẻ:
- Tập tốt nhé, còn River Flows In You nữa!
- Ừ… anh không phụ lòng em đâu! – Tôi ngẩn ngơ đáp.
- Hi, không chơi được bản đó là không cho tốt nghiệp đâu nhé! – Nàng khúc khích cười hạnh phúc.
Giây phút này đây, nhìn Tiểu Mai tựa vai mình thì thầm rạng rỡ, tôi chỉ biết nói với nàng rằng, nếu trên thế giới này có một nhạc viện hai người, một cô giáo Tiểu Mai, một học trò là tôi, thì….
- Em à, anh thà rằng cả đời này sẽ không tốt nghiệp để mà ở lại lớp với cô giáo hoài hoài thôi, hì hì!
Trong ánh tà dương nơi phố biển, tôi nắm tay Tiểu Mai đi giữa rừng dương, dạo bước trên thảm cỏ xanh mướt ngọc ngà. Hơn bao giờ hết, tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc đang lâng lâng trong tim lúc này là hạnh phúc bất tận, mà cả hai đứa đều đã trải qua những khoảnh khắc, những khoảng thời gian khó khăn nhất để có thể đến được với nhau như bây giờ.
Hơn một năm trước…
Là lúc tôi hãy còn mơ tưởng về Tiểu Mai, một tiểu thư ném bóng vào mặt tôi rồi quay lưng đi, cười khúc khích bỏ lại gương mặt ngẩn ngơ của một tên con trai quậy phá.
Là lúc tôi đứng bật dậy giữa lớp khi sững sờ nhận ra cô tiểu thư này bước vào phòng học mà chính tôi đang ngồi.
Là lúc tôi đưa nàng về cùng bản nhạc A Love For Life, là lúc tôi nghe nàng chơi dương cầm.
Cũng là lúc tôi ngộ nhận tình cảm rằng Tiểu Mai chẳng đoái hoài gì đến mình, để rồi ít lâu sau đó tôi quay bước đi trong những cơn mưa buồn bã, đằng sau là những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má cao kiêu hãnh.
Và giờ đây…
Tôi nhẹ siết tay Tiểu Mai, tự hứa với lòng rằng tôi sẽ làm tất cả để bù đắp cho nàng, vì chỉ ít phút trước đó, tôi đã cảm nhận được sức nặng của cái tựa đầu, cảm nhận được bờ vai mình từ đây sẽ là nơi để một người tựa vào, cùng cảm thông và chia sẻ mọi thứ.
- Au… anh trả thù em! – Tiểu Mai khẽ nhăn mặt.
- Hả? Trả thù gì? – Tôi giật thót người.
- Nắm tay chặt quá, hì! – Nàng phì cười, đập vai tôi.
- À… anh… sơ ý quá! – Tôi lóng ngóng buông tay nàng ra.
Thế nhưng tôi còn chưa rời tay thì Tiểu Mai đã lại choàng vào khoác tay tôi, cười lỏn lẻn:
- Ngốc, không cho đi đâu cả!
- Ừ... hẳn rồi! – Tôi gật đầu mỉm cười.
Mặt trời dần khuất sau đường chân trời, chúng tôi bước đi trên lối ra của những gờ đá hoa cương, để lại sau lưng một hoàng hôn rực rỡ đầy lời chúc phúc của đại dương. Tôi thoáng nhìn Tiểu Mai, bên trên nụ cười xinh xắn thì gò má nàng như có những giọt nắng cuối cùng đang nhảy nhót, tạo thành một màu đỏ hồng rạng ngời. Bất giác tôi cũng nóng bừng mặt, vì lại thêm một lần nữa tôi nhận ra cũng lại một vấn đề tuy cũ mà mỗi lần nghĩ đến, tôi vẫn thấy mới như thuở nào.
Đó là, Tiểu Mai quá đỗi xinh đẹp, dù nàng có cười hay khóc, có tức giận hay đang mỉm cười hạnh phúc như lúc này, thì với tôi, người con gái đang đi cạnh bên lúc này luôn mang nét đẹp thuần khiết và quý phái nhất mà tôi đồ rằng suốt đời này mình cũng chẳng thể nào tìm thấy được ở bất kì đâu một vẻ đẹp tương tự.
Hoặc giả, khi yêu thì người ấy luôn là đẹp nhất trong mắt bạn!
- Hì! – Tôi nhẹ cười.
- Gì vậy? – Tiểu Mai nghiêng mái đầu thắc mắc.
- Tự nhiên anh nhớ ra một chuyện! – Tôi tủm tỉm.
- Hở? – Nàng tròn mắt nhìn tôi.
- Là tụi mình đã xưng anh và em từ lâu lắm rồi!
- A…. hi, em còn tưởng anh quên rồi chứ!
- Sao quên được? N & M, ha?
- Ừm….!
Có khi nào, chúng tôi đã yêu nhau được năm rồi không nhỉ? Bởi tôi là “ anh “, và nàng là “ em “, không một chút ngại ngần hay ngượng ngập.
- Đỏ mặt rồi kìa, tiểu thư! – Tôi phá ra cười trêu chọc vì khi nhắc lại kỉ niệm “ N & M “, đôi gò má Tiểu Mai lại đỏ hồng rạng rỡ.
- Không có…! – Nàng phụng phịu.
- Thế này tí nữa ra về, ai nhìn thấy lại tưởng….! – Tôi nheo mắt.
- Không có, tối rồi… ai mà sức mấy thấy được! – Tiểu Mai lắc đầu bướng bỉnh.
- Rồi em xem, họ sẽ rằng tại sao đôi má em đỏ, tại sao môi em hồng… hề hề! – Tôi cười đểu, vừa lạng người ra để tránh đòn véo hông bất hủ đau có tiếng của Tiểu Mai đang chực chờ vượt đến cạnh bên.
Và đúng là như vậy, dẫu có tối trời nhưng ai cũng có thể thấy được màu đỏ trên đôi gò má… thế nhưng là gò má trên mặt tôi. Bởi khi hai đứa ra đến bãi gửi xe thì hầu hết mọi người đều nhìn tôi mà tủm tỉm cười rồi “ tế nhị “ bàn tán sau lưng. Mất ít phút định thần suy nghĩ lại cộng thêm tiếp thu thông tin từ xung quanh, tôi mới điếng người nhận ra rằng… trên mặt mình hoá ra nãy giờ đã hằn đỏ năm dấu ngón tay của Tiểu Mai, năm dấu ngón tay của… Như Lai thần chưởng.
- Em… tát cũng mạnh quá he! – Tôi càu nhàu… trong hạnh phúc.
- ……! – Tiểu Mai ngồi sau xe, nàng không nói gì, âu sầu ra vẻ biết lỗi.
- Sướng tay không, nàng? – Tôi được thể, nheo mắt trêu chọc.
- Đáng lắm, trả hết một năm nay đó! – Nàng bĩu môi nguýt dài.
- Thôi mờ, anh nợ em mà, trả gì hết!
- Hi, là anh nói đó nhé!
- Chứ sao, để bắt đầu kế hoạch trả nợ, mời tiểu thư lên xe, tại hạ đưa về đến tận nhà!
- Rồi, ái khanh cẩn thận, bản nương đang ngồi đằng sau đó nghe!
- Hì hì, về nhé! – Tôi phì cười.
- Ừa, mà anh về nhà em trước! – Tiểu Mai gật đầu đáp.
- Thì về nhà em mà? Sau đó anh mới về nhà anh chứ! – Tôi ngơ ngác.
Tiểu Mai mỉm cười, nàng nhẹ đưa ngón tay lên khoé môi đang bầm tím của tôi lúc này:
- Chữa thương đã, rồi hẵng về… trầy xước khắp người kia kìa!
Tôi lúng búng cười rồi quay xe đạp về, trong đầu chỉ thầm nghĩ đến một câu duy nhất:
- “ Sau này có chết cũng phải cưới Tiểu Mai làm vợ mới được! “
Thành phố dần lên đèn, tôi bon bon đạp xe chở Tiểu Mai trên cung đường biển vốn quen thuộc nay lại càng đầm ấm hơn bao giờ hết. Những hàng cây cảnh dọc dài trên đường cùng khuôn viên cây xanh bên cạnh của những ngày tôi còn tò tò dạo bộ theo Tiểu Mai, nay đã trở thành nhân chứng sống cho cặp đôi hạnh phúc nhất nhân thế lúc này.
Những cảm xúc bất tận cứ dâng trào nối tiếp nhau trong tôi như những cơn gió mát đang nhẹ thoảng từng đợt khiến hàng cây lá rơi xì xào, không khí của những ngày giáp Tết như càng thêm thanh bình và yên tĩnh, hứa hẹn một kỳ nghỉ ngắn đầy yêu thương trọn vẹn.
Ít phút sau, tôi dừng xe trước nhà Tiểu Mai, đưa mắt nhìn cánh cổng sắt màu đen quen thuộc mà lòng ngập ngừng, nửa muốn bước vào, nửa lại muốn không.
- Sao thế? – Tiểu Mai ngạc nhiên hỏi.
- À…. anh hơi ngại! – Tôi bối rối đáp.
- Ngại? Em không hiểu! – Nàng thắc mắc.
- Ừ… là trước đó, anh đã gần như nghĩ là… sẽ không bao giờ bước vào đây nữa… rồi em… nên giờ cứ thấy… sao ấy! – Tôi ngắc ngứ nói.
Quả thật là vậy, ngày trước khi tôi bước vào nhà Tiểu Mai bằng chìa khoá dự phòng, giây phút tôi đặt lại quyển Guitar bí kíp lên bàn và quay trở ra khoá cổng lại, tôi đã đinh ninh trong đầu rằng mình đã dứt khoát với Tiểu Mai rồi, và sẽ không bao giờ quay trở lại nhà nàng nữa. Thế nên bây giờ, khi biết mình sắp lại bước chân qua cánh cổng màu đen ấy, tôi đâm ra ngại ngùng và xấu hổ, vì thế này chả khác nào mình đang tự vả vào miệng mình.
Tiểu Mai nghiêng mái đầu nhìn tôi tinh nghịch:
- Vậy…..!
Rồi nàng mở cổng, bước một bước vào sân nhà và đứng quay trở ra, bằng một động tác khẽ nhón chân cúi chào khiêm nhường, Tiểu Mai nhẹ nói:
- Mừng anh trở về!
Như vậy đấy, một người con gái mời mình vào nhà trong ánh hoàng hôn, cứ như đã đợi mình từ lâu lắm rồi, chỉ là như vậy, Tiểu Mai đã xoá đi những cảm giác ngại ngần của tôi, bất giác khiến tôi tưởng chừng như đây là ngôi nhà thứ hai của mình.
Và tôi gật đầu bước vào nhà, mỉm cười thanh thản:
- Ừm…..!
Thế này khác gì vả vào miệng mình ư? Ok, vả vài trăm cái vẫn được, chả sao cả, hề hề!
Nhà Tiểu Mai vẫn vậy, hệt như khung cảnh ngày trước chẳng có gì thay đổi, vẫn bộ bàn ghế ở giữa, dương cầm đặt bên cửa sổ, cạnh đó là cây guitar Lakewood đang chễm chệ dựa trên giá đàn, lối đi lên ở tay vịn cầu thang có đặt thêm những chậu hoa hồng nhỏ, và mỗi góc nhà đều có một thanh trúc nhỏ xinh hệt như ngày Tết năm trước tôi đã từng thấy. Đặc biệt hơn, tôi nhận ra dường như hương hoa mà Tiểu Mai hay dùng giờ đang phảng phất trong phòng khách trang nhã ấm cúng lúc này.
- Anh đợi chút ha, em lấy thuốc! – Tiểu Mai nói rồi quay vào trong.
- Ừ… mà thuốc gì đấy? – Tôi ngồi phịch xuống ghế.
- Thì thuốc, hỏi lạ! – Nàng nói vọng từ đằng sau.
Tôi khoái chí tựa người ra chiếc ghế bành, thư thái tận hưởng cảm giác thoải mái êm dịu lúc này, hệt như vài giờ đồng hồ trước đó tôi còn chưa có một trận thư hùng đánh nhau nào vậy. Nhìn sang cây Lakewood quen thuộc, tôi tự dưng với tay sang muốn chạm vào nó.
- Làm gì vậy? Ngồi xuống đi, em băng bó cho nè! – Tiểu Mai bước ra từ nhà sau.
- À…ừ…! – Tôi giật thót người vội ngồi xuống.
Tiểu Mai lần tay giở hộp dụng cụ y tế ra, trong đó tôi nhìn vào mà ớn lạnh với mớ băng gạc trắng toát cùng thuốc men các thứ, vừa mới chìa tay ra tôi đã rụt lại:
- Uầy……!
- Sao nữa? – Tiểu Mai nhíu mày.
- Sao có kéo trong đó? Kéo gì cong cong ghê vậy? – Tôi khiếp vía.
- Ơ hay, kéo cắt gạc chứ, ai ăn thịt anh mà sợ? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
- Ừm….. nhẹ tay thôi….!
- Lạ chưa, đánh nhau thì không sợ, giờ lại sợ!
- Lúc đó khác…..!
- Thôi ông tướng, không có đau gì đâu, đưa tay ra xem nào!
Trước ánh mắt nửa nghiêm nghị nửa châm chọc của Tiểu Mai, tôi đành phải chìa đôi bàn tay đã trầy xước hết cả hai nắm đấm và thâm tím vài chỗ lên cả cánh tay. Nhìn Tiểu Mai thấm o-xy già lên miếng gạc tôi đã toát mồ hôi hột:
- Thôi, rửa nước lạnh được mà, rát chịu gì nổi!
- Nhà em hết nước rồi, còn cồn sát thương thôi! – Tiểu Mai nói rồi đưa tay lắc lắc chai o-xy già.
- Xạo! – Tôi nhăn nhó.
- Hi, rát một chút thôi! – Nàng nhìn tôi cười rồi nhẹ nắm tay.
Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, một ánh mắt bằng cả vạn thần đan, tôi nhìn Tiểu Mai cười mà đờ người đi vì đê mê ngây ngất, tự động chìa tay ra trong vô thức, và rồi Tiểu Mai… thấm miếng gạc vào tay tôi, đầu tiên là một cảm giác lành lạnh, sau đó là…ran rát, và….
- Au…da..aaaaaa…..! – Tôi rú lên khiếp đảm vì vết thương bị oxy già thấm vào rát điếng người.
- Anh cựa quậy nữa thì em treo cổ! – Tiểu Mai lạnh lùng nói rồi tiếp tục “ sơ cứu “.
Đến đây thì tôi đâm ra hú vía, cắn răng ngoan ngoãn ngồi im ngay tắp lự, gì chứ thà chịu đau tí chứ không chịu để bị… treo cổ. Mất gần phút để Tiểu Mai tạm sơ cứu hết hai cánh tay tôi, sau đó nàng đưa mắt nhìn:
- Trên người có bị thương không?
- Hả? – Tôi thừ người ra.
- Là có bị… trong người không? – Tiểu Mai thoáng ngượng ngập hỏi.
- Không… không…! – Tôi quíu lên nói nháo nhào, vội gài cái nút áo nãy giờ vẫn bung trở lại.
- Hi, đừng có tưởng bở, về nhà tự xử nghen! – Nàng phì cười.
Quả thật là… vừa rồi tôi có hơi tưởng bở thật… xấu hổ chết được!
Nhìn Tiểu Mai sắp xếp lại mớ thuốc thang lỉnh kỉnh trong hộp, tôi lại nhớ đến hồi học quân sự, cũng y như lúc này vậy, nàng vẫn băng bó cho tôi:
- Chà, hoá ra là có điềm!
- Điềm? – Nàng thắc mắc.
- Thì hồi quân sự em băng tay cho anh, giờ băng thật luôn nè! – Tôi cười toe nhắc lại.
- Ừm….! – Tiểu Mai thoáng nhìn tôi rồi gật đầu.
- Nào, tiếp! – Nàng tay lại cầm miếng gạc thấm thuốc o-xy.
- Hả? Xong rồi mà? – Tôi hoảng vía giật thót người.
- Ngốc ơi, còn trên mặt nè! – Tiểu Mai nhíu mày kiên nhẫn.
- À…..! – Tôi tỉnh hồn sực nhớ ra là… vừa nãy mới ăn tát.
Tiểu Mai thật nhẹ nhàng hết mức có thể, nàng chấm miếng gạc vào từng điểm trên khoé môi rỉ máu, sau đó lại dùng khăn lau bên má phải bị sưng vù của tôi. Khoảnh khắc ấy tôi tự dưng không biết phải nói gì, chỉ im lặng nhìn Tiểu Mai đang chăm sóc mình, nhìn nàng cứ như đang gần thật gần với mình. Và bất chợt ánh mắt hai đứa chạm nhau, một khoảng lặng thoáng qua:
- ……….!
- ……………!
- Em… không cố ý tát anh đâu... xin lỗi!
- Uầy… không cố ý mà đã vậy, nếu em thật sự tát thì chắc anh lệch hàm đấy nhỉ?
- Không… không có vậy nữa!
- Ngốc, anh bị người khác trăm lần đánh không bằng một cái tát của em!
- Thật hở?
- Ừ, anh đáng bị vậy mà, phụ lòng em nhiều rồi….!
- Cũng biết vậy nữa, sau này đền lại đó nhé!
- Dĩ nhiên, hứa đấy!
- Không tin! – Tiểu Mai nguýt dài.
- Thật, anh hứa là làm mà! – Tôi vội vàng nói.
- Anh từng hứa với em một chuyện, nhưng lại quên đấy thôi! – Nàng bĩu môi.
- Hả? – Tôi đần mặt ra.
- Đấy, biết quên rồi mà!
- Không… thì anh hứa… thì anh tỏ tình rồi đó, bữa Noel đến giờ đâu có lâu!
- Đâu phải chuyện đó, hứ!
- Chứ gì?
- Anh tự nhớ đi!
- ……!
- ……….!
- Hứa là… đưa em đi chơi?
- Chưa hề!
- Hứa… xin lỗi em!
- Vớ vẩn!
- Chở em đi học?
- Không phải!
- Vậy… núp mưa với em tiếp?
- Vô duyên!
Đến đây thì trong đầu tôi cũng đã bắt đầu ngờ ngợ rằng trước đây mình nhớ là đã có hứa với Tiểu Mai một chuyện, mà lại rất quan trọng.
- ………!
- ……………!
- Hứa… sẽ không bỏ tập Guitar dù có bất cứ chuyện gì?
- Ừa, may là không quên đấy nhé!
- Anh… đâu có bỏ tập, vẫn lẩm nhẩm… tự học lí thuyết mà!
- Xạo, học đàn mà như anh thì người ta mua đàn chi nữa!
- Nhưng suy nghĩ trong đầu cũng vẫn là tập chứ, không thì sao anh đệm bài Mouse Love Rice như hồi bữa được!
- Hứ, em không cần biết, anh tập sao em cũng không quan tâm, còn không tập với em thì xem như… bỏ tập!
- Gì… kì vậy trời!
- Hơ, em kì cục nên mới nhận lời dạy anh đấy!
- Ừm…..!
- Vậy……..! – Tôi ấp úng.
- Từ giờ về sau, anh lại sang nhà em tập Guitar nhé? – Tiểu Mai hỏi thay tôi.
- Ừ, vậy thì còn gì bằng! – Tôi bối rối gãi đầu.
- Trông có vẻ miễn cưỡng quá, thôi, không ép nữa! – Nàng lắc đầu hờn dỗi.
- Không… đâu có… anh thích mà, muốn lắm chứ, học Guitar với em là nhất đấy! – Tôi nói nhanh như máy.
- Thật à? – Nàng đưa mắt cười nhìn tôi.
- Ừ, thật một trăm phần trăm công lực! – Tôi gật đầu quả quyết.
- Hi, vậy được rồi! – Tiểu Mai phì cười đứng dậy.
Và bước đến chỗ giá đàn guitar, Tiểu Mai nhấc cây Lakewood lên, đi về phía tôi và chìa ra:
- Vậy Lakewood, vật quy nguyên chủ nè!
- Là…sao? – Tôi ngơ ngác.
- Là em tặng anh đấy! – Nàng mỉm cười.
- Thật… thật à…? – Tôi lắp bắp nhận lấy, run rẩy cầm trên tay cây đàn giá trị cả ngàn dollar.
Đưa tay nhẹ rải khắp dây đàn, thanh âm Lakewood vang lên vẫn thanh thoát dịu mát như ngày nào, từng dây đàn rung lên như tiếng nhạc cười khúc khích, như tôi đang chào người bạn cũ của mình vậy.
Tiểu Mai ngồi xuống ghế, tựa đầu vào vai tôi thỏ thẻ:
- Tập tốt nhé, còn River Flows In You nữa!
- Ừ… anh không phụ lòng em đâu! – Tôi ngẩn ngơ đáp.
- Hi, không chơi được bản đó là không cho tốt nghiệp đâu nhé! – Nàng khúc khích cười hạnh phúc.
Giây phút này đây, nhìn Tiểu Mai tựa vai mình thì thầm rạng rỡ, tôi chỉ biết nói với nàng rằng, nếu trên thế giới này có một nhạc viện hai người, một cô giáo Tiểu Mai, một học trò là tôi, thì….
- Em à, anh thà rằng cả đời này sẽ không tốt nghiệp để mà ở lại lớp với cô giáo hoài hoài thôi, hì hì!