Năm tôi học lớp 9, khi đó tôi hãy còn là một thằng nhóc con cứ đụng gái đẹp là thích mê, nhưng trong tâm tưởng vẫn chưa hề xác định là mình tiếp cận con gái đẹp để làm gì, chỉ đơn giản là khi gặp gái xinh, tôi thấy thinh thích, chỉ như vậy chứ chả hề có đôi lứa thích nhau gì sất. Ngoài thời gian học hành trên trường ra, về nhà là tôi quẳng cặp đi đá bóng hay đánh nhau chung băng với tụi Sơn đen, không thì cũng la cà ở những quán điện tử đến chiều tối mới mò về nhà.
Tôi bắt đầu thích con gái từ năm lớp 2, thế nhưng đến tận năm lớp 9 cũng chưa hề có mảnh tình vắt vai nào. Chỉ có tôi mà thích nhỏ nào đó thì liền lấy tên nhỏ đó đặt làm nickname trong những game tôi thường chơi như một cách “ sở hữu “ hợp pháp.
Và vào một ngày nọ, khi mà ông anh tôi bị đau răng bất tử, sau một đêm gào thét lăn lộn nằm vật vạ ra đất thì sáng hôm sau, mẹ tôi quyết định chở ông anh đến nha sĩ để khám. Tôi khi đó cũng ham hố đạp xe phóng theo, bởi tôi là tôi khoái xem lão anh thường ngày hay bắt nạt mình tí nữa sẽ khóc thét, nước mắt nước mũi ràn rụa khi vị nha sĩ cho kềm vào bẻ răng của ổng thể nào đây.
- Ở nhà coi nhà chứ Nam! – Mẹ tôi cau mày.
- Con đi theo xem tí thôi mà! – Tôi cười năn nỉ.
- Xem thì xem, nhưng tới nhà bác sĩ thì ngồi yên, đừng có quấy phá gì đấy! – Mẹ tôi căn dặn.
- Dạ, hì hì! – Tôi khoái chí gật đầu ngay.
- Óa.. lẹ mẹ ơi… óa… đau….grư……! – Lão anh tôi vừa mếu vừa nhăn.
Nhà vị nha sĩ nằm ở đường Thủ Khoa Huân, gần nhà Khả Vy mà sau này tôi mới được biết, sau khi đi vòng vèo trong con hẻm nọ thì ba người chúng tôi dừng lại trước một ngôi nhà khá khang trang, có sân vườn rộng rãi. Khi theo mẹ dắt xe vào trong thì tôi thấy ở những ghế chờ trước phòng khám cũng đang có vài người ngồi đợi đến lượt mình. Đâu đó tôi thấy vài ông mãnh mặt mũi xám ngoét đang chờ đằng trước, và cứ hễ thấy đứa nào vừa bước từ trong phòng khám ra khóc rưng rức thì sợ vãi linh hồn ra mà quýnh quàng đòi bỏ chạy.
- Đại ca, tí nữa cái mặt của đại ca cũng y chang vậy đó! – Tôi cười nham hiểm.
- Ẹp…ày i…ao….oánh…..ết ờ…..! ( Dẹp mày đi, tao oánh chết giờ..!) – Ông anh tôi vừa ôm miệng vừa tru tréo.
- Con kia ngồi đi, để mẹ đợi với thằng hai! – Mẹ tôi lắc đầu nói rồi chỉ tôi hàng ghế trước sân.
Lâu lâu được bữa chọc tức ông anh mà mình vẫn toàn mạng, tôi khoái chí cười toe toét rồi bỏ ra vườn ngồi chơi hóng gió, thích thú nhìn vào hồ cá bên cạnh mà xem lấy xem để. Thế nhưng tôi chỉ xem cái hồ cá được có một phút đầu tiên, và phút tiếp theo tôi… sững sờ khi thấy trước mắt mình là một con nhỏ dễ thương quá sức tưởng tượng.
- Quá cha… xinh….! – Tôi chỉ thốt lên được ba từ rồi há hốc mồm im bặt.
Con nhỏ tóc tém một mái, đôi mắt to tròn đen láy như biết cười, dáng người nhỏ nhắn xinh xinh, trông thấy tôi đang đần mặt ra thì khẽ chúm chím mỉm cười:
- Gì vậy…bạn? – Con nhỏ hỏi.
- À… nhìn……! – Tôi ấp úng.
- Nhìn gì thế? – Con nhỏ lại hỏi.
- Nhìn… cái xích đu! – Tôi nói trớ qua.
- Xích đu thì sao?
- Xích… đẹp………!
- Hi hi!
Rồi con nhỏ bật cười khúc khích, để lộ đôi má lúm đồng tiền cứ phải gọi là dễ thương hết sức, xinh hơn gấp mấy lần nhỏ lớp 9A2 mà tôi đang tán, tôi thì chết đứ đừ cứ ngẩn mặt ra ở phía đối diện.
- À…bạn cũng đi.. nhổ răng à? – Tôi hỏi ngu.
- Không, mình đợi mẹ trám răng thôi! – Con nhỏ đáp.
- Ừ… mình ngồi chơi nha! – Tôi ngượng ngập đề nghị.
- Hì, được mà! – Con nhỏ nhoẻn miệng cười rồi ngồi dịch sang bên.
Vậy đó, hồi cấp 2 tôi dạn lắm, gặp gái là xáp vào chả có ngại hay sợ cái quái gì cả, chả bù cho năm cấp 3 cứ gọi là chết nhát.
- Mình đi với ông anh, hì! – Tôi bắt chuyện.
- Anh bạn bị gì? Cũng sâu răng à? – Con nhỏ thắc mắc.
- Ừ, chắc sắp nhổ đó, hê hê! – Tôi cười đểu.
- Eo ơi, anh bạn bị nhổ răng mà bạn cười! – Con nhỏ cũng phì cười theo.
- Chứ sao, bình thường ổng giành nước ngọt của mình, giờ bị nhổ răng là mẹ mình cấm không cho uống ngay, hì!
- Ừa, mà nhổ răng đau lắm, mình cũng sợ nên một ngày chải răng đến bốn lần!
- Siêng, một ngày mình chải răng có hai lần thôi!
- Hi, có khi bạn cũng sắp giống anh bạn rồi đó!
- Bậy, răng mình tốt lắm!
Chuyện trò chém gió một hồi, càng nói tôi càng thích mê, bởi con nhỏ này cười rất xinh, mà đôi mắt lại cứ như hút hồn, một nét không gọi là đẹp, mà gọi là cực kì dễ thương.
- À, mà bạn có yahoo hông? Cho mình nick để rảnh chat chơi! – Tôi tranh thủ.
- Ừ… nick mình là.. thôi….! – Con nhỏ ngại ngần.
- Kệ, cứ nói đi, quê gì! – Tôi thông minh đột xuất, biết ngay cái nick con nhỏ chắc là đặc biệt lắm nên mới không dám nói.
- Là… gaucon_nhonha…..! – Con nhỏ ấp úng.
- Gấu con… nhỏ nha à? – Tôi phiên âm ra.
- Không… là gấu con nhớ nhà….! – Con nhỏ trả lời.
- Sao lại nhớ nhà? – Tôi ngẩn tò te.
- Mình… vừa chuyển về Phan Thiết thôi, đó giờ ở Sài Gòn.. nên tuần trước mới lập nick yahoo để chat với bạn bè! – Con nhỏ cắn môi nói.
- Ừ… chán ha, mà thôi, nick của bạn hay đấy chứ nhỉ!
- Hì, còn nick bạn là gì?
- Nick mình là thientai_headshot!
- Là… gì….?
- Là thiên tài headshot, mình chơi game bắn súng giỏi lắm, một phát là ngay đầu mấy thằng bạn!
- Eo ơi, đúng là con trai!
- Hì hì, vậy nó mới ghê, về nhà nhớ “ ép “ nick mình vô nha, có gì online chat chơi!
- Ừa, mình nhớ rồi!
Tán đủ thứ chuyện trên đời chán chê rồi, tôi lại nổi hứng galăng, đưa mắt nhìn lên cây sơri trĩu quả trước mặt rồi nói:
- Bạn thích ăn sơri hem?
- Ừ, cũng thích, sao thế? – Con nhỏ ngạc nhiên.
- Để mình hái cho bạn ăn! – Tôi nói giọng quả quyết rồi tháo dép, xăn ống quần phốc lên cành cây gần nhất.
- Này… coi chừng….! – Con nhỏ đứng bật dậy định ngăn tôi lại.
Hây dà, coi gì chừng gì chớ, tôi mà đã quyết là cấm có cãi, nói hái sơri cho người đẹp ăn là phải làm:
- Bạn đừng có lo, chả ai la đâu, nguyên cây nhiều trái thế này mà không ai hái, chứng tỏ ông nha sĩ cũng không dám hái!
- Sao bạn biết? – Con nhỏ ngơ ngác nhìn lên trên.
- Dở quá, ổng sợ hái sơri con ổng ăn bị sâu răng, ổng nhổ răng con ổng thì sao? – Tôi nhún vai nói rồi lại tiếp tục leo lên trên.
- Nhưng….! – Con nhỏ lại lo lắng.
- “ Nhưng cái búa á, cô em cứ ở dưới chờ bản vương hái sơri cho ăn nà! “ – Nghĩ thầm trong bụng rồi tôi lại tiếp tục trèo lên cao.
Đó là sai lầm đầy tai hại của tôi, bởi… con nhỏ dễ thương kia lo lắng không phải vì sợ nha sĩ chủ nhà ra mắng, mà là vì cành cây sơri này rất mảnh, không to đến nỗi có thể chịu được sức nặng của tôi. Mà cây sơri thì kế bên hồ cá, và trong hồ cá thì có… hòn non bộ nhọn hoắt gai góc đang chĩa hướng lên trên.
Nhưng tôi thì nào có mảy may để tâm mấy chuyện đó, chỉ chăm bẵm vào nhành sơri đỏ thắm ngon lành trước mắt, đưa tay trái bám chắc vào một cành cây, tay phải còn lại cố rướn người chộp lấy nhành sơri kia:
- Rắc…. rắc….! – Và cành cây khô khốc không chịu nổi sức nặng của tôi, gãy toạc đứt thành đoạn.
Khỏi phải nói, tôi chới với rồi rơi vụt từ trên cây xuống đất, mà dưới đất lúc này… chính là hòn non bộ của hồ cá kế bên:
- Vù… ầm… ầm….tòm…….!
- Lắc rắc….tách…..tách……!
Đi kèm với những âm thanh inh ỏi của sự đổ vỡ lúc này là tiếng la thất thanh của tôi:
- Óa…óa….óa……..!
Tôi rơi thẳng từ trên cây xuống hồ cá, lưng đập vào hòn non bộ vỡ tan tành rồi cắm mặt rơi tòm xuống nước, may mà hồ cạn nên tôi lóp ngóp há mồm trồi lê được.
- Bạn…bạn có… sao không…? Đợi…. đợi chút….!
Con nhỏ sợ tái cả mặt, tay chân run rẩy nhưng vẫn cố chạy đi gọi người đến giúp. Ít giây sau, đám đông những người lớn theo con nhỏ ào đến chỗ hồ cá nhìn tôi đang bì bõm cố gượng dậy mà không nổi.
- Con nhà ai mà quậy quá vậy? Để bác đỡ nào! – Một ông bác lớn tuổi bước tới.
Khi tôi được kéo ra khỏi hồ cá cũng là lúc tôi cảm thấy lưng mình đau nhói ở phần bả vai, hóa ra lúc nãy té từ trên cây xuống, lưng tôi quệt vào hồ cá làm rách toạc một đường, máu đỏ thẫm bắt đầu túa ra hòa lẫn với nước làm ướt cả vai áo.
Tình hình hôm đó đại loại như vầy, mẹ tôi quýnh quàng chạy đến rồi vội theo mọi người đưa tôi vào trạm y tế. Còn tôi thì lúc đó đau quá nên quên cả con nhỏ, vừa đau vừa sợ tí nữa về nhà mẹ sẽ mách ba xử tội thì có mà ốm đòn. Mất nửa ngày ở trạm y tế để bác sĩ khâu lại vết thương, mất một tuần để tôi có thể đi đứng bình thường, và phải mất một tháng sau khi bị cấm túc, tôi mới được ba mẹ tha bổng cho đi chơi trở lại.
Được trắng án sau khi lành lặn hoàn toàn mà không phải bị trận đòn nào vì ba tôi thấy thằng con út bị băng bó cả một bên vai nên tha cho, tôi hớn hở phóng thẳng ra quán game thường chơi trên đường Tuyên Quang, chọn ngay một máy trống rồi nhảy vào định bật Counter strike lên chiến ngay như mọi hôm.
- À quên, online yahoo trước, để coi tụi thằng Sơn bữa giờ có kèo gì không đã? – Nói rồi tôi vội online nick lên.
Giao diện Yahoo Messenger quen thuộc bật sáng, thế nhưng đập vào mắt tôi không phải không phải là những dòng tin offline của đám bạn thân, mà là một người có nickname “ gaucon_nhonha “ đang yêu cầu kết bạn với tôi, và thời gian là tầm 1 tháng trước đây.
- Gấu con nhỏ nha? Gấu con.. nhớ nha.? Gấu con… nhớ nhà…? À…. Đúng rồi!
Sực nhớ ra nickname này là ai, tôi vội ấn nút chấp nhận yêu cầu kết bạn. Hóa ra con nhỏ này vẫn còn nhớ đến tôi, sau cái bữa quê độ đó thì tôi gần như quên mất, còn con nhỏ thì liền ngay hôm sau đã add nick Y!M của tôi để giữ đúng lời hứa.
Và tôi mừng rỡ khi thấy nick của con nhỏ cũng đang online, biết tôi vừa chấp nhận yêu cầu add friend, con nhỏ liền chat ngay:
- Hi, bạn khỏe chưa?
- Ừ, còn nhớ mình hả? Khỏe rồi!
- Nhớ chứ, bạn ngộ quá mà, hì hì!
- Ngộ gì… bữa đó quê quá, tưởng ông anh bị nhổ răng khóc la, hóa ra là lượt mình!
- Hì, ai bảo bạn quậy quá làm chi!
- Quậy gì đâu, mà giờ mình lãnh nguyên cái sẹo ở đằng vai rồi nè, hic! T_T!
- Eo ơi, bữa đó mình sợ lắm, thấy vai bạn máu ra quá chừng, rồi nhà bạn có mắng không?
- Cũng có, cấm túc không cho đi chơi cả tháng nè, giờ mới online được!
- Ừa, chừa nha, lần sau đừng có leo cây nữa!
- Vẫn leo, cơ mà lựa gốc cây to mới leo, he he!
- Ghê hôn, té nữa là mệt lắm đó!
Cứ thế, hai đứa tôi như hai người bạn lâu ngày gặp lại, chat chit với nhau cả buổi trời, có hôm tôi chat với con nhỏ tận đến khi off nick thì tôi mới nghỉ, bỏ luôn cả chơi game.
- Mà bạn đã quen với Phan Thiết chưa? Về có đi đâu chơi không?
- Cũng chưa, mình phải học để quen chương trình ở đây trước!
- Ừm, không lo, để bữa nào mình qua rủ bạn đi chơi, chở dạo hết vòng thành phố luôn!
- Nhớ nha, không được nuốt lời đó!
- Ừ, nhớ mà, nhưng nhà bạn ở đâu vậy?
- Nhà mình ở gần khu di tích Dục Thanh ấy!
- À, vậy là gần nhà mình rồi, để bữa nào qua chở đi chơi!
- Ừa, hì hì!
Và lời nói “ qua chở đi chơi “ của tôi đã tan thành mây khói chỉ vì ít hôm sau đó, thằng Sơn đen rủ tôi hết đi chơi game đến lập kèo đá banh với các đội khác đã choáng gần như hết thời gian rảnh của tôi. Thế là tần suất online nick yahoo của tôi giảm dần, có khi chỉ kịp lên chat với con nhỏ chừng vài phút là tôi vội off nick để chuyển qua chơi game với đám bạn.
- Mà sao mình thấy bạn lúc nào cũng online yahoo vậy?
- Ừa… mình nhớ bạn bè lớp cũ, tầm giờ này là online để nói chuyện với họ thôi!
- Vậy à? Thế chat với bạn cũ đi nha, giờ mình chơi game chút!
- Ừa… bi bi!
Nhưng con nhỏ cũng không lấy làm gì buồn cho lắm, hoặc giả là chỉ gặp nhau qua màn hình máy tính nên tôi không biết con nhỏ có buồn phiền tôi vì không qua chở đi bát phố hay không. Mãi đến đầu mùa hè năm lớp 9, trong thời gian chuẩn bị thi tốt nghiệp thì tôi mới tranh thủ một bữa online lên mạng sau cả tuần bị mẹ ép học hành căng thẳng.
- Dạo này bạn bận lắm à? – Con nhỏ chủ động bắt chuyện khi thấy tôi online.
- Chứ sao, gần thi tốt nghiệp rồi mà ai lại chẳng bận! – Tôi trả lời, gõ phím thoăn thoắt.
- Hì, mình cũng vậy!
- Ừm, cố thi tốt nghiệp nha, xem ai điểm cao hơn!
- Hi hi, chắc mình không cao bằng bạn rồi!
- Cứ thử xem, ai biết được lỡ bạn học giỏi hơn mình sao!
- Hi, không có đâu!
- Kệ, quyết định nha, đứa nào thi điểm bao nhiêu thì cũng online nói nha!
- Ừa, tùy bạn thôi!
- Mà… tốt nghiệp xong bạn định học trường cấp 3 nào vậy? Gấu con nhớ nhà?
- Hì, ba mình khuyên nên thi vào trường Chuyên, nên chắc mình cũng thi vào đó!
- Ghê, trường đó lấy điểm cao lắm á!
- Vậy bạn thì sao?
- Mình chắc tốt nghiệp xong thì khỏi có thi thố gì nữa, nhào vô học lớp chọn trường Phan Bội Châu luôn!
- Lớp chọn là sao?
- Là nếu bạn thi tốt nghiệp cấp 2 điểm cao, khi xét tuyển sẽ được cho vào lớp chọn, thường là A1 hoặc A2, A3 gì đó của trường!
- Vậy à? …….!
- Ừ, mình thì chắc chắn thi tốt nghiệp điểm cao rồi, thể nào cũng được vào lớp chọn cho xem, mà nghe đâu A2 là lớp chọn hay sao ấy, nhiều người muốn vào lắm!
- ……..!
- Sao thế?
- Hì, thấy bạn ngộ thôi, ai cũng muốn vào trường Chuyên hết, còn bạn thì lại không vào!
Tôi liền vỗ ngực đầy thống khoái:
- Chứ sao, Võ Trí Nam này luôn thích làm chuyện không ai dám làm mà!
- Ghê hôn….!
- Trên đời này chỉ có một không hai, chính ta đây chứ còn ai đâu nữa!
- Hì, lại còn thơ nữa chứ!
- He he, vậy nha, giờ mình về đây, thi tốt nghiệp có điểm xong nhớ gửi tin ình!
- Ừa, bạn cũng cố gắng thi tốt nha… bi bi….!
Không kịp trả lời câu chúc của con nhỏ, tôi vội off nick Y!M để chạy về nhà cho kịp giờ cơm.
Mùa thi tuyển năm đó, tôi đậu tốt nghiệp cấp 2 với số điểm gần như tuyệt đối, đang trên đà sung sướng thì đùng một cái ba tôi truyền lệnh bảo thi vào trường chuyên luôn đi. Lệnh ba khó cãi, tôi đành ngậm ngùi sương gió vác xác đi thi, cuối cùng rớt cái độp thì thiếu nửa điểm. Và tính theo số điểm lớp chọn, tôi chả cần nguyện vọng được học ở đâu sất, phán ngay vào lớp 10A1 trường Phan Bội Châu, vì số một là con số của lãnh đạo mà, vậy nó mới oai chứ!
Năm tôi học lớp , khi đó tôi hãy còn là một thằng nhóc con cứ đụng gái đẹp là thích mê, nhưng trong tâm tưởng vẫn chưa hề xác định là mình tiếp cận con gái đẹp để làm gì, chỉ đơn giản là khi gặp gái xinh, tôi thấy thinh thích, chỉ như vậy chứ chả hề có đôi lứa thích nhau gì sất. Ngoài thời gian học hành trên trường ra, về nhà là tôi quẳng cặp đi đá bóng hay đánh nhau chung băng với tụi Sơn đen, không thì cũng la cà ở những quán điện tử đến chiều tối mới mò về nhà.
Tôi bắt đầu thích con gái từ năm lớp , thế nhưng đến tận năm lớp cũng chưa hề có mảnh tình vắt vai nào. Chỉ có tôi mà thích nhỏ nào đó thì liền lấy tên nhỏ đó đặt làm nickname trong những game tôi thường chơi như một cách “ sở hữu “ hợp pháp.
Và vào một ngày nọ, khi mà ông anh tôi bị đau răng bất tử, sau một đêm gào thét lăn lộn nằm vật vạ ra đất thì sáng hôm sau, mẹ tôi quyết định chở ông anh đến nha sĩ để khám. Tôi khi đó cũng ham hố đạp xe phóng theo, bởi tôi là tôi khoái xem lão anh thường ngày hay bắt nạt mình tí nữa sẽ khóc thét, nước mắt nước mũi ràn rụa khi vị nha sĩ cho kềm vào bẻ răng của ổng thể nào đây.
- Ở nhà coi nhà chứ Nam! – Mẹ tôi cau mày.
- Con đi theo xem tí thôi mà! – Tôi cười năn nỉ.
- Xem thì xem, nhưng tới nhà bác sĩ thì ngồi yên, đừng có quấy phá gì đấy! – Mẹ tôi căn dặn.
- Dạ, hì hì! – Tôi khoái chí gật đầu ngay.
- Óa.. lẹ mẹ ơi… óa… đau….grư……! – Lão anh tôi vừa mếu vừa nhăn.
Nhà vị nha sĩ nằm ở đường Thủ Khoa Huân, gần nhà Khả Vy mà sau này tôi mới được biết, sau khi đi vòng vèo trong con hẻm nọ thì ba người chúng tôi dừng lại trước một ngôi nhà khá khang trang, có sân vườn rộng rãi. Khi theo mẹ dắt xe vào trong thì tôi thấy ở những ghế chờ trước phòng khám cũng đang có vài người ngồi đợi đến lượt mình. Đâu đó tôi thấy vài ông mãnh mặt mũi xám ngoét đang chờ đằng trước, và cứ hễ thấy đứa nào vừa bước từ trong phòng khám ra khóc rưng rức thì sợ vãi linh hồn ra mà quýnh quàng đòi bỏ chạy.
- Đại ca, tí nữa cái mặt của đại ca cũng y chang vậy đó! – Tôi cười nham hiểm.
- Ẹp…ày i…ao….oánh…..ết ờ…..! ( Dẹp mày đi, tao oánh chết giờ..!) – Ông anh tôi vừa ôm miệng vừa tru tréo.
- Con kia ngồi đi, để mẹ đợi với thằng hai! – Mẹ tôi lắc đầu nói rồi chỉ tôi hàng ghế trước sân.
Lâu lâu được bữa chọc tức ông anh mà mình vẫn toàn mạng, tôi khoái chí cười toe toét rồi bỏ ra vườn ngồi chơi hóng gió, thích thú nhìn vào hồ cá bên cạnh mà xem lấy xem để. Thế nhưng tôi chỉ xem cái hồ cá được có một phút đầu tiên, và phút tiếp theo tôi… sững sờ khi thấy trước mắt mình là một con nhỏ dễ thương quá sức tưởng tượng.
- Quá cha… xinh….! – Tôi chỉ thốt lên được ba từ rồi há hốc mồm im bặt.
Con nhỏ tóc tém một mái, đôi mắt to tròn đen láy như biết cười, dáng người nhỏ nhắn xinh xinh, trông thấy tôi đang đần mặt ra thì khẽ chúm chím mỉm cười:
- Gì vậy…bạn? – Con nhỏ hỏi.
- À… nhìn……! – Tôi ấp úng.
- Nhìn gì thế? – Con nhỏ lại hỏi.
- Nhìn… cái xích đu! – Tôi nói trớ qua.
- Xích đu thì sao?
- Xích… đẹp………!
- Hi hi!
Rồi con nhỏ bật cười khúc khích, để lộ đôi má lúm đồng tiền cứ phải gọi là dễ thương hết sức, xinh hơn gấp mấy lần nhỏ lớp A mà tôi đang tán, tôi thì chết đứ đừ cứ ngẩn mặt ra ở phía đối diện.
- À…bạn cũng đi.. nhổ răng à? – Tôi hỏi ngu.
- Không, mình đợi mẹ trám răng thôi! – Con nhỏ đáp.
- Ừ… mình ngồi chơi nha! – Tôi ngượng ngập đề nghị.
- Hì, được mà! – Con nhỏ nhoẻn miệng cười rồi ngồi dịch sang bên.
Vậy đó, hồi cấp tôi dạn lắm, gặp gái là xáp vào chả có ngại hay sợ cái quái gì cả, chả bù cho năm cấp cứ gọi là chết nhát.
- Mình đi với ông anh, hì! – Tôi bắt chuyện.
- Anh bạn bị gì? Cũng sâu răng à? – Con nhỏ thắc mắc.
- Ừ, chắc sắp nhổ đó, hê hê! – Tôi cười đểu.
- Eo ơi, anh bạn bị nhổ răng mà bạn cười! – Con nhỏ cũng phì cười theo.
- Chứ sao, bình thường ổng giành nước ngọt của mình, giờ bị nhổ răng là mẹ mình cấm không cho uống ngay, hì!
- Ừa, mà nhổ răng đau lắm, mình cũng sợ nên một ngày chải răng đến bốn lần!
- Siêng, một ngày mình chải răng có hai lần thôi!
- Hi, có khi bạn cũng sắp giống anh bạn rồi đó!
- Bậy, răng mình tốt lắm!
Chuyện trò chém gió một hồi, càng nói tôi càng thích mê, bởi con nhỏ này cười rất xinh, mà đôi mắt lại cứ như hút hồn, một nét không gọi là đẹp, mà gọi là cực kì dễ thương.
- À, mà bạn có yahoo hông? Cho mình nick để rảnh chat chơi! – Tôi tranh thủ.
- Ừ… nick mình là.. thôi….! – Con nhỏ ngại ngần.
- Kệ, cứ nói đi, quê gì! – Tôi thông minh đột xuất, biết ngay cái nick con nhỏ chắc là đặc biệt lắm nên mới không dám nói.
- Là… gaucon_nhonha…..! – Con nhỏ ấp úng.
- Gấu con… nhỏ nha à? – Tôi phiên âm ra.
- Không… là gấu con nhớ nhà….! – Con nhỏ trả lời.
- Sao lại nhớ nhà? – Tôi ngẩn tò te.
- Mình… vừa chuyển về Phan Thiết thôi, đó giờ ở Sài Gòn.. nên tuần trước mới lập nick yahoo để chat với bạn bè! – Con nhỏ cắn môi nói.
- Ừ… chán ha, mà thôi, nick của bạn hay đấy chứ nhỉ!
- Hì, còn nick bạn là gì?
- Nick mình là thientai_headshot!
- Là… gì….?
- Là thiên tài headshot, mình chơi game bắn súng giỏi lắm, một phát là ngay đầu mấy thằng bạn!
- Eo ơi, đúng là con trai!
- Hì hì, vậy nó mới ghê, về nhà nhớ “ ép “ nick mình vô nha, có gì online chat chơi!
- Ừa, mình nhớ rồi!
Tán đủ thứ chuyện trên đời chán chê rồi, tôi lại nổi hứng galăng, đưa mắt nhìn lên cây sơri trĩu quả trước mặt rồi nói:
- Bạn thích ăn sơri hem?
- Ừ, cũng thích, sao thế? – Con nhỏ ngạc nhiên.
- Để mình hái cho bạn ăn! – Tôi nói giọng quả quyết rồi tháo dép, xăn ống quần phốc lên cành cây gần nhất.
- Này… coi chừng….! – Con nhỏ đứng bật dậy định ngăn tôi lại.
Hây dà, coi gì chừng gì chớ, tôi mà đã quyết là cấm có cãi, nói hái sơri cho người đẹp ăn là phải làm:
- Bạn đừng có lo, chả ai la đâu, nguyên cây nhiều trái thế này mà không ai hái, chứng tỏ ông nha sĩ cũng không dám hái!
- Sao bạn biết? – Con nhỏ ngơ ngác nhìn lên trên.
- Dở quá, ổng sợ hái sơri con ổng ăn bị sâu răng, ổng nhổ răng con ổng thì sao? – Tôi nhún vai nói rồi lại tiếp tục leo lên trên.
- Nhưng….! – Con nhỏ lại lo lắng.
- “ Nhưng cái búa á, cô em cứ ở dưới chờ bản vương hái sơri cho ăn nà! “ – Nghĩ thầm trong bụng rồi tôi lại tiếp tục trèo lên cao.
Đó là sai lầm đầy tai hại của tôi, bởi… con nhỏ dễ thương kia lo lắng không phải vì sợ nha sĩ chủ nhà ra mắng, mà là vì cành cây sơri này rất mảnh, không to đến nỗi có thể chịu được sức nặng của tôi. Mà cây sơri thì kế bên hồ cá, và trong hồ cá thì có… hòn non bộ nhọn hoắt gai góc đang chĩa hướng lên trên.
Nhưng tôi thì nào có mảy may để tâm mấy chuyện đó, chỉ chăm bẵm vào nhành sơri đỏ thắm ngon lành trước mắt, đưa tay trái bám chắc vào một cành cây, tay phải còn lại cố rướn người chộp lấy nhành sơri kia:
- Rắc…. rắc….! – Và cành cây khô khốc không chịu nổi sức nặng của tôi, gãy toạc đứt thành đoạn.
Khỏi phải nói, tôi chới với rồi rơi vụt từ trên cây xuống đất, mà dưới đất lúc này… chính là hòn non bộ của hồ cá kế bên:
- Vù… ầm… ầm….tòm…….!
- Lắc rắc….tách…..tách……!
Đi kèm với những âm thanh inh ỏi của sự đổ vỡ lúc này là tiếng la thất thanh của tôi:
- Óa…óa….óa……..!
Tôi rơi thẳng từ trên cây xuống hồ cá, lưng đập vào hòn non bộ vỡ tan tành rồi cắm mặt rơi tòm xuống nước, may mà hồ cạn nên tôi lóp ngóp há mồm trồi lê được.
- Bạn…bạn có… sao không…? Đợi…. đợi chút….!
Con nhỏ sợ tái cả mặt, tay chân run rẩy nhưng vẫn cố chạy đi gọi người đến giúp. Ít giây sau, đám đông những người lớn theo con nhỏ ào đến chỗ hồ cá nhìn tôi đang bì bõm cố gượng dậy mà không nổi.
- Con nhà ai mà quậy quá vậy? Để bác đỡ nào! – Một ông bác lớn tuổi bước tới.
Khi tôi được kéo ra khỏi hồ cá cũng là lúc tôi cảm thấy lưng mình đau nhói ở phần bả vai, hóa ra lúc nãy té từ trên cây xuống, lưng tôi quệt vào hồ cá làm rách toạc một đường, máu đỏ thẫm bắt đầu túa ra hòa lẫn với nước làm ướt cả vai áo.
Tình hình hôm đó đại loại như vầy, mẹ tôi quýnh quàng chạy đến rồi vội theo mọi người đưa tôi vào trạm y tế. Còn tôi thì lúc đó đau quá nên quên cả con nhỏ, vừa đau vừa sợ tí nữa về nhà mẹ sẽ mách ba xử tội thì có mà ốm đòn. Mất nửa ngày ở trạm y tế để bác sĩ khâu lại vết thương, mất một tuần để tôi có thể đi đứng bình thường, và phải mất một tháng sau khi bị cấm túc, tôi mới được ba mẹ tha bổng cho đi chơi trở lại.
Được trắng án sau khi lành lặn hoàn toàn mà không phải bị trận đòn nào vì ba tôi thấy thằng con út bị băng bó cả một bên vai nên tha cho, tôi hớn hở phóng thẳng ra quán game thường chơi trên đường Tuyên Quang, chọn ngay một máy trống rồi nhảy vào định bật Counter strike lên chiến ngay như mọi hôm.
- À quên, online yahoo trước, để coi tụi thằng Sơn bữa giờ có kèo gì không đã? – Nói rồi tôi vội online nick lên.
Giao diện Yahoo Messenger quen thuộc bật sáng, thế nhưng đập vào mắt tôi không phải không phải là những dòng tin offline của đám bạn thân, mà là một người có nickname “ gaucon_nhonha “ đang yêu cầu kết bạn với tôi, và thời gian là tầm tháng trước đây.
- Gấu con nhỏ nha? Gấu con.. nhớ nha.? Gấu con… nhớ nhà…? À…. Đúng rồi!
Sực nhớ ra nickname này là ai, tôi vội ấn nút chấp nhận yêu cầu kết bạn. Hóa ra con nhỏ này vẫn còn nhớ đến tôi, sau cái bữa quê độ đó thì tôi gần như quên mất, còn con nhỏ thì liền ngay hôm sau đã add nick Y!M của tôi để giữ đúng lời hứa.
Và tôi mừng rỡ khi thấy nick của con nhỏ cũng đang online, biết tôi vừa chấp nhận yêu cầu add friend, con nhỏ liền chat ngay:
- Hi, bạn khỏe chưa?
- Ừ, còn nhớ mình hả? Khỏe rồi!
- Nhớ chứ, bạn ngộ quá mà, hì hì!
- Ngộ gì… bữa đó quê quá, tưởng ông anh bị nhổ răng khóc la, hóa ra là lượt mình!
- Hì, ai bảo bạn quậy quá làm chi!
- Quậy gì đâu, mà giờ mình lãnh nguyên cái sẹo ở đằng vai rồi nè, hic! T_T!
- Eo ơi, bữa đó mình sợ lắm, thấy vai bạn máu ra quá chừng, rồi nhà bạn có mắng không?
- Cũng có, cấm túc không cho đi chơi cả tháng nè, giờ mới online được!
- Ừa, chừa nha, lần sau đừng có leo cây nữa!
- Vẫn leo, cơ mà lựa gốc cây to mới leo, he he!
- Ghê hôn, té nữa là mệt lắm đó!
Cứ thế, hai đứa tôi như hai người bạn lâu ngày gặp lại, chat chit với nhau cả buổi trời, có hôm tôi chat với con nhỏ tận đến khi off nick thì tôi mới nghỉ, bỏ luôn cả chơi game.
- Mà bạn đã quen với Phan Thiết chưa? Về có đi đâu chơi không?
- Cũng chưa, mình phải học để quen chương trình ở đây trước!
- Ừm, không lo, để bữa nào mình qua rủ bạn đi chơi, chở dạo hết vòng thành phố luôn!
- Nhớ nha, không được nuốt lời đó!
- Ừ, nhớ mà, nhưng nhà bạn ở đâu vậy?
- Nhà mình ở gần khu di tích Dục Thanh ấy!
- À, vậy là gần nhà mình rồi, để bữa nào qua chở đi chơi!
- Ừa, hì hì!
Và lời nói “ qua chở đi chơi “ của tôi đã tan thành mây khói chỉ vì ít hôm sau đó, thằng Sơn đen rủ tôi hết đi chơi game đến lập kèo đá banh với các đội khác đã choáng gần như hết thời gian rảnh của tôi. Thế là tần suất online nick yahoo của tôi giảm dần, có khi chỉ kịp lên chat với con nhỏ chừng vài phút là tôi vội off nick để chuyển qua chơi game với đám bạn.
- Mà sao mình thấy bạn lúc nào cũng online yahoo vậy?
- Ừa… mình nhớ bạn bè lớp cũ, tầm giờ này là online để nói chuyện với họ thôi!
- Vậy à? Thế chat với bạn cũ đi nha, giờ mình chơi game chút!
- Ừa… bi bi!
Nhưng con nhỏ cũng không lấy làm gì buồn cho lắm, hoặc giả là chỉ gặp nhau qua màn hình máy tính nên tôi không biết con nhỏ có buồn phiền tôi vì không qua chở đi bát phố hay không. Mãi đến đầu mùa hè năm lớp , trong thời gian chuẩn bị thi tốt nghiệp thì tôi mới tranh thủ một bữa online lên mạng sau cả tuần bị mẹ ép học hành căng thẳng.
- Dạo này bạn bận lắm à? – Con nhỏ chủ động bắt chuyện khi thấy tôi online.
- Chứ sao, gần thi tốt nghiệp rồi mà ai lại chẳng bận! – Tôi trả lời, gõ phím thoăn thoắt.
- Hì, mình cũng vậy!
- Ừm, cố thi tốt nghiệp nha, xem ai điểm cao hơn!
- Hi hi, chắc mình không cao bằng bạn rồi!
- Cứ thử xem, ai biết được lỡ bạn học giỏi hơn mình sao!
- Hi, không có đâu!
- Kệ, quyết định nha, đứa nào thi điểm bao nhiêu thì cũng online nói nha!
- Ừa, tùy bạn thôi!
- Mà… tốt nghiệp xong bạn định học trường cấp nào vậy? Gấu con nhớ nhà?
- Hì, ba mình khuyên nên thi vào trường Chuyên, nên chắc mình cũng thi vào đó!
- Ghê, trường đó lấy điểm cao lắm á!
- Vậy bạn thì sao?
- Mình chắc tốt nghiệp xong thì khỏi có thi thố gì nữa, nhào vô học lớp chọn trường Phan Bội Châu luôn!
- Lớp chọn là sao?
- Là nếu bạn thi tốt nghiệp cấp điểm cao, khi xét tuyển sẽ được cho vào lớp chọn, thường là A hoặc A, A gì đó của trường!
- Vậy à? …….!
- Ừ, mình thì chắc chắn thi tốt nghiệp điểm cao rồi, thể nào cũng được vào lớp chọn cho xem, mà nghe đâu A là lớp chọn hay sao ấy, nhiều người muốn vào lắm!
- ……..!
- Sao thế?
- Hì, thấy bạn ngộ thôi, ai cũng muốn vào trường Chuyên hết, còn bạn thì lại không vào!
Tôi liền vỗ ngực đầy thống khoái:
- Chứ sao, Võ Trí Nam này luôn thích làm chuyện không ai dám làm mà!
- Ghê hôn….!
- Trên đời này chỉ có một không hai, chính ta đây chứ còn ai đâu nữa!
- Hì, lại còn thơ nữa chứ!
- He he, vậy nha, giờ mình về đây, thi tốt nghiệp có điểm xong nhớ gửi tin ình!
- Ừa, bạn cũng cố gắng thi tốt nha… bi bi….!
Không kịp trả lời câu chúc của con nhỏ, tôi vội off nick Y!M để chạy về nhà cho kịp giờ cơm.
Mùa thi tuyển năm đó, tôi đậu tốt nghiệp cấp với số điểm gần như tuyệt đối, đang trên đà sung sướng thì đùng một cái ba tôi truyền lệnh bảo thi vào trường chuyên luôn đi. Lệnh ba khó cãi, tôi đành ngậm ngùi sương gió vác xác đi thi, cuối cùng rớt cái độp thì thiếu nửa điểm. Và tính theo số điểm lớp chọn, tôi chả cần nguyện vọng được học ở đâu sất, phán ngay vào lớp A trường Phan Bội Châu, vì số một là con số của lãnh đạo mà, vậy nó mới oai chứ!