Vậy là tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi trận bán kết chủ nhật diễn ra, tụi tôi thay phiên nhau dợt cho thằng Xung tập phản xạ chụp bóng. Thế nhưng càng tập thì thằng Xung càng cố chứng tỏ nó là một thằng tay chân vụng về còn thua xa cả Khang mập phì nộn.
- Trời ơi, banh bên trái mà mày bay qua bên phải làm gì hả Xung?!! - Tuấn rách mặt mũi đỏ gay hét lên.
- Bố đâu biết, ai bảo mày cong chân qua phải! – Thằng Xung cự lại.
- Mày không biết động tác giả là gì à? – Dũng xoắn nhảy vào hóng hớt.
- Không, rồi sao? - Thằng Xung quắc mắt.
Cứ như thế, hết tập đá bóng với nhau thì Luân khùng với Tuấn rách thay phiên nhau dợt phản xạ cho thằng Xung. Về phần tôi thì chiều nào cũng chạy sang nhà Tiểu Mai để tranh thủ luyện cú sút “ Lá vàng rơi “ thần thánh. Thế nhưng thần thánh lại không hiển linh chút nào, bởi cứ sút hơn chục quả thì tôi mới có ba quả vào được khung thành, và có một quả tạm gọi là “Lá vàng rụng “ chứ chả được gọi là lá rơi, vì bóng bay cứ lẹt đẹt như bị xì hơi đến nỗi thủ môn nhắm mắt cũng có thể bắt được.
- Anh đừng nản, cố lên! - Tiểu Mai túc trực bên cạnh động viên.
- Không có, nhưng em bữa giờ sao thế? – Tôi gắt lên.
- ……! – Nàng lặng im không nói.
Sở dĩ tôi hỏi như vậy là vì chả hiểu tại sao mấy hôm giờ, cứ sáng sớm tôi qua chở Tiểu Mai đi học là nàng lại bước ra với bộ dạng mệt mỏi như thiếu ngủ cả đêm, ấy vậy mà tôi hỏi lí do thì nàng cứ khăng khăng không nói. Cuối cùng hai đứa mới có một quyết định:
- Anh… đá xong trận bóng chủ nhật này đi, em sợ anh bị ảnh hưởng! - Tiểu Mai cắn môi ái ngại nói nhỏ.
- ………!
Thế là tôi không còn cách nào khác, đành đồng ý mà lòng vẫn còn lo lắng không nguôi, bởi lẽ thà Tiểu Mai nói toạc ra cho xong để hai đứa còn biết đường tính, chứ cứ úp úp mở mở thế này thì tôi lại càng lo hơn nữa.
Chiều chủ nhật định mệnh đã đến, chỉ mới hơn 2 giờ 30 chiều mà khán đài đã chật ních những người là người, hầu hết các học sinh toàn trường đều tụ tập về đây để xem trận cầu kinh điển giữa hai đối thủ truyền kiếp là 11A1 và 12A1. Khá trùng hợp là cả hai lớp này đều là đầu tàu mũi nhọn của hai khối 11 và 12, thế nên các học sinh hai khối này lại chuyển sang kình nhau chứ chả còn gọi là đơn thuần yêu thích một đội bóng nào nữa.
- Các chú sẽ sớm bị đè bẹp thôi, cứ chờ xem! - Mấy ông bên khối 12 hét to.
Bọn hậu bối bên khối 11 cũng không vừa, đáp trả ngay:
- Còn lâu, có mấy ông bị lật bàn thì có!
- Ờ được, để rồi xem tí ai khóc hận nhá, hé hé!
Tụi con gái cũng hóng hớt vào ỏm tỏi cả lên:
- Mấy đứa mới 11 thôi mà, chơi gì lại khối 12 chứ!
- Xí, xem lại mấy chị đi, già rồi còn ham!
Thế là chuyện gì không đụng lại đem chuyện tuổi tác ra mà chạm nhau, nguyên ben con gái được nước cứ gọi là cãi nhau um sùm như cái chợ trời. Cứ thế khẩu chiến giữa khán giả hai khối 11 và 12 xảy ra gay gắt đến nỗi tụi khối 10 ngồi giữa chỉ biết im thin thít mà chịu đựng bởi trâu bò đánh nhau thì ruồi muỗi chết đứt.
- Ờ đợi đó, đảm bảo 11 thua 10 bàn không gỡ!
- Thôi hông dám đâu, tí mấy người xem “Tia chớp vàng “ trổ tài nè!
- Bên đây cũng có “Lữ Bố huyền thoại “ nhé, đừng có mà làm tàng.
Vâng, cuối cùng thì tên tôi cũng đã được xướng lên, khi mà tôi đang hoa chân múa tay khởi động trong sân thì các khán giả khối 11 đều đồng loạt hô to:
- Tia chớp vàng, cố lên bạn ơi!
- Cố lên số 10, quất bẹp bên 12 điiiii!!!
Nhưng tôi chỉ khoái mấy em gái xinh tươi lớp 10 do bé Trân đầu têu cổ vũ:
- Cố lên anh Nam, cố lên!
Khỏi phải nói cái mặt tôi tươi hơn hớn đến cỡ nào, đến nỗi Tuấn rách cũng đâm nhột hét lên:
- Tui cũng là “Luồng sét bạc “ nè, đây nè!
Thế nhưng hôm nay, hầu hết một nửa sự chú ý còn lại của khán giả đều đổ dồn vào nhân vật được mệnh danh là “Lữ Bố huyền thoại “ này. Đó chính là ông anh tiền đạo nhỏ con bên lớp 12A1 mà tôi đã từng chạm trán quyết liệt hồi năm trước, ông này tên thật là Văn Bố, nước da lại cứ phơi nắng một tí là đỏ lên. Thế là bọn bạn trong lớp đặt chết luôn biệt danh “Lữ Bố “, chính bởi vì anh này đá banh giỏi, chạy nhanh mà nước da lại có màu đỏ ngăm giống Xích Thố, lại mang tên Văn Bố thế nên tổng hợp lại từ câu “Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố “, ổng đã được phong thành một nhân vật huyền thoại tam quốc là chiến thần Lữ Bố.
Cũng trùng hợp làm sao khi mà ông này cũng mặc áo số 10, vậy là không cần nói thì ai cũng biết chốc nữa sẽ có một cuộc chạm trán nảy lửa giữa “Minato – Tia chớp vàng làng Lá “ là tôi với “Lữ Bố- Chiến thần cự phách nhất thiên hạ “ là ổng.
- 11A1 tất thắng, đè bẹp 12A1!
- Còn lâu, 12A1 giã nát 11A1, châu chấu mà đòi đá xe!
- Ờ, xe lật ngay ấy mà!
- Đâu sao, xe lật cũng đè châu chấu chết luôn hà!
Tiếng khán giả cổ vũ sôi động cả một vùng trời trong xanh của buổi chiều hôm ấy, buổi chiều không mây với gió mát dịu nhẹ, buổi chiều của trận bán kết quyết liệt giữa 11A1 và 12A1.
- Có nắng không? – Như lệ thường, tôi lại tranh thủ chạy về phía Tiểu Mai đang ngồi.
- Không, anh vào sân đi! – Nàng lắc đầu thì thầm.
- Chút anh đá xong, em phải nói là em đang có chuyện gì đấy! – Tôi cũng ghé tai nàng nói nhỏ.
- Ừa, chúc anh may mắn ha! – Nàng hấp háy mắt.
Ngồi sau lưng Tiểu Mai là bé Trân và dàn bạn gái xinh tươi của con bé:
- Anh hai cố lên nha, phải thắng đó! – Trân hét lên.
- Ừ… hì hì! – Tôi gật đầu phì cười.
Nhưng chưa kịp nhào ra sân thì đã bị Khang mập níu lại, một tay của nó bị băng bó trắng xóa:
- Thằng Xung bắt gôn ổn không mày?
- Tạm… mày lo mà dưỡng thương đi, còn vào chụp chung kết! – Tôi nhún vai đáp.
- Quá dữ, lo đến chung kết luôn! - Thằng mập trố mắt.
- Chứ sao, à mà bố chưa xử mày cái tội nguy hiểm đấy Đấng Cứu Thế!
Nói rồi tôi vội chạy ra giữa sân để hội ý với đồng đội, không quên kéo đầu thằng Chiến chạy theo khi nó đang ton hót với Khả Vy ở bên cạnh.
- Anh em, trận này tất thắng, cố đá hết sức mình nha! – Luân đội trưởng khoác vai cả bọn chụm đầu vào nhau.
- Chuẩn không cần chỉnh, phải rửa mối hận một năm trước! – Dũng xoắn nghiến răng ken két.
- Thằng điên, trước giờ thi đấu đừng có nhắc trận thua hồi đó, xui xẻo! - Tuấn rách sầm mặt.
- Ok, vẫn theo đội hình cũ, thằng Nam cứ gây náo loạn hàng thủ bên đó, thằng Tuấn với thằng Quý tranh thủ cơ hội mà phối hợp với nó, tao chỉ huy dàn thủ, sẽ dâng lên phản công khi có thời điểm! – Luân khùng nhắc lại.
- Duyệt, quyết định vậy đi!
- Chuẩn, cứ thế mà làm!
Đội trưởng hai đội bước vào vạch vôi giữa sân và bắt tay hữu nghị trong tiếng hò hét vang dội từ bốn phía khán đài, sau đó tung đồng xu để quyết định quyền phát bóng trước.
Vâng, ở hiệp một này thì 11A1 chúng tôi sẽ ở bên trái màn ảnh nhỏ của các bạn và được quyền giao bóng trước, đội hình 12A1 đã hơi lùi về như để phòng thủ trước một đợt tấn công mở màn cho trận đấu. Dự đoán hôm nay sẽ là một trận cầu gay cấn, các bạn nên chú ý đón xem và đừng bỏ lỡ, đặc biệt chiều nay chúng tôi còn có sự góp mặt của tiền vệ tổ chức trứ danh “Tia chớp vàng “ mặc áo số 10 của AC Milan bên 11A1, và tiền đạo sừng sỏ “Lữ Bố huyền thoại “ của 12A1 cũng mặc áo số 10 của đội bóng Quỷ Đỏ MU. Và… vâng, tiếng còi của trọng tài đã được cất lên, bóng lăn rồi các bạn ạ!
- Hoét!
Hiệp một bắt đầu, Luân khùng tạt bóng sang cánh trái cho Dũng xoắn, thằng này vừa nhận bóng là thực hiện ngay một đường chuyền dài vượt tuyến bay thẳng lên trên phần sân của đội bạn. Thế nhưng Tuấn rách chọn điểm bóng rơi sai vị trí nên đã để quyền kiểm soát bóng thuộc về hậu vệ 12A1, đội này nhanh chóng dâng lên thực hiện phản công.
- Lùi về Quý ơi! – Luân đội trưởng hét lên.
Chiến thuật hôm nay của lớp tôi có thay đổi chút ít, chính là sau trận tứ kết chiến thắng vang dội vừa rồi thì tôi - Tia chớp vàng đã bị hậu vệ đội bạn kèm sát rạt, Tuấn rách có phần lơi lỏng hơn nhưng nó là tiền đạo cắm. Vậy nên thằng Quý dù là tiền đạo nhưng sẽ kiêm luôn vị trí chạy trung lộ để thỉnh thoảng lùi về hỗ trợ phòng thủ.
Hậu vệ số 8 đội bạn tạt bóng sang cánh phải cho đồng đội tiền vệ, anh này mau chóng thực hiện một pha đảo người ảo diệu thoát khỏi sự truy cản của thằng Quý rồi chuyển sang cho Lữ Bố huyền thoại. Ông anh tiền đạo này vừa nhận bóng là cả khán đài như dậy sóng, và anh Bố nhanh chóng thể hiện được sự nguy hiểm của mình khi thực hiện ngay một cú sút xa cực mạnh ở ngoài khu vực cấm địa.
- Uỳnh….! – Bóng chạm xà ngang khung thành rồi bật ra trong sự sững sờ của tụi tôi và tiếng la ó tiếc nuối của khán giả.
Sau pha bóng hú vía vừa rồi, Luân khùng vội vã chạy gần khung thành để lấp chỗ trống khi vừa nãy thằng Xung chỉ biết bất lực đứng nhìn.
- Dũng… qua phải!
Dũng xoắn nghe thấy vội vã chạy sang mà chả hiểu dụng ý của thằng Luân, thế nhưng ngay sau đó nó đã biết rằng một ông tiền đạo khác của 12A1 đang chạy băng xuống.
- Soạt…! – Ông anh này lại đảo người thoát khỏi Dũng xoắn và lấy bóng đang lăn trong sân.
Nhận được đường chuyền từ bạn mình, Lữ Bố ngay lập tức chứng tỏ mình là một mũi nhọn tấn công khi không do dự gì mà lại sút thêm một cú nữa.
- Ầm…..! – Bóng dội trúng lưng Luân khùng vừa nhảy lên nghe mạnh thật lực.
Thằng Luân nhăn nhó vì đau hét lên:
- Cướp bóng… lại…..!
Chiến hậu vệ vội vã nhào đến và quáng quàng sút bừa lên giữa sân, kết thúc luôn đợt tấn công mở màn đầy nguy hiểm của 12A1. Tứ phía khán đài hò reo um sùm vì pha sút bóng đẹp mắt vừa rồi, đồng thời căng mắt dõi theo lượt phản công 11A1 lúc này.
- Tia chớp vàng kìa…..!
- Có bóng rồi… sút đi!
- “Sút cái đầu mày chứ sút! “ – Tôi vừa nhận bóng trong chân vừa lầm bầm rủa thầm trong bụng, rồi mau lẹ thực hiện pha xỏ kim zic-zac sở trường, xoay người thoát khỏi sự kèm cặp của một lúc hai hậu vệ đội bạn.
- Chặn nó lại… kèm kiểu gì vậy! - Đội trưởng 12A1 thét lên.
Thế nhưng kèm gì nổi tôi mà kèm, bởi tôi nhanh chứ chớp cơ mà, vừa có bóng là đã thể hiện ngay kĩ thuật thần sầu của mình, liên tiếp cho rơi lại sau lưng mình thêm hai đợt truy cản nữa và bị ép chạy về phía góc sân cánh phải.
- Sút đi… sút đi…..!
Tôi không sút, mà ngã người thật lực chuyền mạnh sang cánh trái nơi Tuấn rách đang băng xuống thật nhanh, vẫn tuân thủ đúng chiến thuật tôi thu hút sự chú ý và thằng Tuấn giữ vai trò dứt điểm cuối cùng.
- Hay lắm! - Tuấn rách nhận bóng trong chân rồi nhanh chóng xâm nhập vùng cấm địa, mặt đối mặt với thủ môn.
- Soạt… huỵch…..!
Trước mắt tụi tôi là Tuấn rách bị té chổng vó lăn đùng luôn ra đất vì bị tiền đạo đội bạn chuồi bóng cản phá đúng luật, và tên kì đà cản mũi không ai khác hơn chính là Lữ Bố vừa cưỡi Xích Thố chạy thật nhanh về phía sân nhà.
- Ahhhh….! - Tuấn rách tức tối ôm mặt.
Một cơ hội ăn chắc mười mươi trong tay của bọn tôi lại bị cản phá bởi một tiền đạo tuyến trên đã kết thúc bằng âm thanh tiếc nuối của khán giả trên sân.
Vâng, chỉ vừa mới trải qua mười phút đầu tiên của hiệp một mà cả hai đội đều đã có những tình huống gây sóng gió trên phần sân của đối phương. Chúng tôi nhận thấy rằng đây sẽ là trận đấu hứa hẹn nhiều điều hấp dẫn hơn nữa khi mà… Cũng cần phải nhắc lại về tình huống cản phá bất ngờ của Lữ Bố vừa rồi, trong khi giữ vai trò tiền đạo tuyến trên thì anh lại trở về tham gia phòng thủ với tốc độ cực nhanh. Chắc có lẽ tuy là con người nhưng anh đã mang trong mình dòng máu của Xích Thố huyền thoại nên đôi chân mới nhanh và khỏe đến vậy, bằng chứng là anh có bóng trong chân là sút phát dính luôn. Nhưng liệu Lữ Bố có vượt qua được Tia Chớp Vàng của 11A1 lẫy lừng với kĩ thuật cả nhân điêu luyện….
À… vâng, vừa nhắc người đã thấy người, trung phong số 10 của 11A1 đang có bóng trong chân và lao xuống với tốc độ cực nhanh. Anh chính là Tia chớp vàng của làng Lá, chắc hẳn các bạn nào ở đây đọc Naruto đều biết rằng nhân vật mang biệt danh này có một….á, Tia Chớp Vàng không sút mà lại chuyền khi đối diện với thủ môn, tại sao lại như vậy? Phải chăng là cầu thủ này có một điểm yếu nào đó mà….
- “Tổ bà thằng bình luận viên tào lao bí đao! “ – Tôi vừa chạy vừa làu bàu trong bụng khi vừa rồi rõ ràng là đối diện với thủ môn, tôi sút chứ chả phải là chuyền, ấy thế mà từ sút lại thành chuyền khi thay vì để bóng bay thẳng thì tôi lại cho nó bay méo xẹo ngoài ý muốn, kết quả là thằng Quý nhận được bóng.
- Sút…..! - Thằng Quý ranh mãnh thét lên, cong chân chuẩn bị sút bóng.
Ấy vậy mà khi tất cả mọi người đều rùn xuống chuẩn bị đón cú sút của thằng Quý thì nó lại thực hiện một động tác giả và rót một đường chuyển bổng vào trước khung thành đội bạn.
Thằng Tuấn vội nhảy lên và đánh đầu thật mạnh vào bóng:
- Uỳnh….! – Bóng dội khung thành rồi bật ra, nảy từng chập về phía tôi đang đứng.
Vâng thưa các bạn, Tia chớp vàng lại có bóng, theo đánh giá của giới chuyên môn thì đây quả là cơ hội ngon ăn ngàn năm có một khi hầu hết hậu vệ 12A1 đã bị tiền đạo Quý thu hút về cánh phải, và sau hỗn chiến xảy ra trước khung thành do sự nguy hiểm của tiền đạo cắm tên Tuấn thì bóng đã… ố ồ…. Trí Nam có bóng, anh đang do dự….!!!
Đúng vậy, tôi đã có bóng trong chân, trước mặt tôi lúc này là một hành lang rộng rãi và tôi biết rằng chỉ cần mình thực hiện một cú sút chính diện thì nhiều khả năng tôi sẽ ghi bàn mở tỉ số. Thế nhưng lỡ cú sút của tôi lại thành một đường chuyền thì sao? Mà lỡ chuyền… vô chân đối phương rồi thì bỏ xừ à?
Như vậy thì… chuyền hay là sút đây? Sút thì có thể ghi bàn, mà chuyền thì hên xui. Ủa quên, tôi mà sút bậy thì cũng biến thành chuyền, vậy tóm lại là…..
Dze dze… chuyền hay là sút đây, các bô lão Diên Hồng hô lớn lên nào, chuyền hay sút, sút hay chuyền? Ố ồ ô…….
Quá đau đầu với cha nội bình luận viên, không nghĩ gì hơn mà tôi cong chân sút thật lực vào bóng.
- Bốp….viu……..!
Vâng… cú sút đầu tiên của Tia Chớp Vàng trong trận đấu ngày hôm nay thưa các bạn xem đài, liệu rằng…… quá cha, tôi có nhìn lầm không thưa các bạn…..!!!!
Vậy là tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi trận bán kết chủ nhật diễn ra, tụi tôi thay phiên nhau dợt cho thằng Xung tập phản xạ chụp bóng. Thế nhưng càng tập thì thằng Xung càng cố chứng tỏ nó là một thằng tay chân vụng về còn thua xa cả Khang mập phì nộn.
- Trời ơi, banh bên trái mà mày bay qua bên phải làm gì hả Xung?!! - Tuấn rách mặt mũi đỏ gay hét lên.
- Bố đâu biết, ai bảo mày cong chân qua phải! – Thằng Xung cự lại.
- Mày không biết động tác giả là gì à? – Dũng xoắn nhảy vào hóng hớt.
- Không, rồi sao? - Thằng Xung quắc mắt.
Cứ như thế, hết tập đá bóng với nhau thì Luân khùng với Tuấn rách thay phiên nhau dợt phản xạ cho thằng Xung. Về phần tôi thì chiều nào cũng chạy sang nhà Tiểu Mai để tranh thủ luyện cú sút “ Lá vàng rơi “ thần thánh. Thế nhưng thần thánh lại không hiển linh chút nào, bởi cứ sút hơn chục quả thì tôi mới có ba quả vào được khung thành, và có một quả tạm gọi là “Lá vàng rụng “ chứ chả được gọi là lá rơi, vì bóng bay cứ lẹt đẹt như bị xì hơi đến nỗi thủ môn nhắm mắt cũng có thể bắt được.
- Anh đừng nản, cố lên! - Tiểu Mai túc trực bên cạnh động viên.
- Không có, nhưng em bữa giờ sao thế? – Tôi gắt lên.
- ……! – Nàng lặng im không nói.
Sở dĩ tôi hỏi như vậy là vì chả hiểu tại sao mấy hôm giờ, cứ sáng sớm tôi qua chở Tiểu Mai đi học là nàng lại bước ra với bộ dạng mệt mỏi như thiếu ngủ cả đêm, ấy vậy mà tôi hỏi lí do thì nàng cứ khăng khăng không nói. Cuối cùng hai đứa mới có một quyết định:
- Anh… đá xong trận bóng chủ nhật này đi, em sợ anh bị ảnh hưởng! - Tiểu Mai cắn môi ái ngại nói nhỏ.
- ………!
Thế là tôi không còn cách nào khác, đành đồng ý mà lòng vẫn còn lo lắng không nguôi, bởi lẽ thà Tiểu Mai nói toạc ra cho xong để hai đứa còn biết đường tính, chứ cứ úp úp mở mở thế này thì tôi lại càng lo hơn nữa.
Chiều chủ nhật định mệnh đã đến, chỉ mới hơn giờ chiều mà khán đài đã chật ních những người là người, hầu hết các học sinh toàn trường đều tụ tập về đây để xem trận cầu kinh điển giữa hai đối thủ truyền kiếp là A và A. Khá trùng hợp là cả hai lớp này đều là đầu tàu mũi nhọn của hai khối và , thế nên các học sinh hai khối này lại chuyển sang kình nhau chứ chả còn gọi là đơn thuần yêu thích một đội bóng nào nữa.
- Các chú sẽ sớm bị đè bẹp thôi, cứ chờ xem! - Mấy ông bên khối hét to.
Bọn hậu bối bên khối cũng không vừa, đáp trả ngay:
- Còn lâu, có mấy ông bị lật bàn thì có!
- Ờ được, để rồi xem tí ai khóc hận nhá, hé hé!
Tụi con gái cũng hóng hớt vào ỏm tỏi cả lên:
- Mấy đứa mới thôi mà, chơi gì lại khối chứ!
- Xí, xem lại mấy chị đi, già rồi còn ham!
Thế là chuyện gì không đụng lại đem chuyện tuổi tác ra mà chạm nhau, nguyên ben con gái được nước cứ gọi là cãi nhau um sùm như cái chợ trời. Cứ thế khẩu chiến giữa khán giả hai khối và xảy ra gay gắt đến nỗi tụi khối ngồi giữa chỉ biết im thin thít mà chịu đựng bởi trâu bò đánh nhau thì ruồi muỗi chết đứt.
- Ờ đợi đó, đảm bảo thua bàn không gỡ!
- Thôi hông dám đâu, tí mấy người xem “Tia chớp vàng “ trổ tài nè!
- Bên đây cũng có “Lữ Bố huyền thoại “ nhé, đừng có mà làm tàng.
Vâng, cuối cùng thì tên tôi cũng đã được xướng lên, khi mà tôi đang hoa chân múa tay khởi động trong sân thì các khán giả khối đều đồng loạt hô to:
- Tia chớp vàng, cố lên bạn ơi!
- Cố lên số , quất bẹp bên điiiii!!!
Nhưng tôi chỉ khoái mấy em gái xinh tươi lớp do bé Trân đầu têu cổ vũ:
- Cố lên anh Nam, cố lên!
Khỏi phải nói cái mặt tôi tươi hơn hớn đến cỡ nào, đến nỗi Tuấn rách cũng đâm nhột hét lên:
- Tui cũng là “Luồng sét bạc “ nè, đây nè!
Thế nhưng hôm nay, hầu hết một nửa sự chú ý còn lại của khán giả đều đổ dồn vào nhân vật được mệnh danh là “Lữ Bố huyền thoại “ này. Đó chính là ông anh tiền đạo nhỏ con bên lớp A mà tôi đã từng chạm trán quyết liệt hồi năm trước, ông này tên thật là Văn Bố, nước da lại cứ phơi nắng một tí là đỏ lên. Thế là bọn bạn trong lớp đặt chết luôn biệt danh “Lữ Bố “, chính bởi vì anh này đá banh giỏi, chạy nhanh mà nước da lại có màu đỏ ngăm giống Xích Thố, lại mang tên Văn Bố thế nên tổng hợp lại từ câu “Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố “, ổng đã được phong thành một nhân vật huyền thoại tam quốc là chiến thần Lữ Bố.
Cũng trùng hợp làm sao khi mà ông này cũng mặc áo số , vậy là không cần nói thì ai cũng biết chốc nữa sẽ có một cuộc chạm trán nảy lửa giữa “Minato – Tia chớp vàng làng Lá “ là tôi với “Lữ Bố- Chiến thần cự phách nhất thiên hạ “ là ổng.
- A tất thắng, đè bẹp A!
- Còn lâu, A giã nát A, châu chấu mà đòi đá xe!
- Ờ, xe lật ngay ấy mà!
- Đâu sao, xe lật cũng đè châu chấu chết luôn hà!
Tiếng khán giả cổ vũ sôi động cả một vùng trời trong xanh của buổi chiều hôm ấy, buổi chiều không mây với gió mát dịu nhẹ, buổi chiều của trận bán kết quyết liệt giữa A và A.
- Có nắng không? – Như lệ thường, tôi lại tranh thủ chạy về phía Tiểu Mai đang ngồi.
- Không, anh vào sân đi! – Nàng lắc đầu thì thầm.
- Chút anh đá xong, em phải nói là em đang có chuyện gì đấy! – Tôi cũng ghé tai nàng nói nhỏ.
- Ừa, chúc anh may mắn ha! – Nàng hấp háy mắt.
Ngồi sau lưng Tiểu Mai là bé Trân và dàn bạn gái xinh tươi của con bé:
- Anh hai cố lên nha, phải thắng đó! – Trân hét lên.
- Ừ… hì hì! – Tôi gật đầu phì cười.
Nhưng chưa kịp nhào ra sân thì đã bị Khang mập níu lại, một tay của nó bị băng bó trắng xóa:
- Thằng Xung bắt gôn ổn không mày?
- Tạm… mày lo mà dưỡng thương đi, còn vào chụp chung kết! – Tôi nhún vai đáp.
- Quá dữ, lo đến chung kết luôn! - Thằng mập trố mắt.
- Chứ sao, à mà bố chưa xử mày cái tội nguy hiểm đấy Đấng Cứu Thế!
Nói rồi tôi vội chạy ra giữa sân để hội ý với đồng đội, không quên kéo đầu thằng Chiến chạy theo khi nó đang ton hót với Khả Vy ở bên cạnh.
- Anh em, trận này tất thắng, cố đá hết sức mình nha! – Luân đội trưởng khoác vai cả bọn chụm đầu vào nhau.
- Chuẩn không cần chỉnh, phải rửa mối hận một năm trước! – Dũng xoắn nghiến răng ken két.
- Thằng điên, trước giờ thi đấu đừng có nhắc trận thua hồi đó, xui xẻo! - Tuấn rách sầm mặt.
- Ok, vẫn theo đội hình cũ, thằng Nam cứ gây náo loạn hàng thủ bên đó, thằng Tuấn với thằng Quý tranh thủ cơ hội mà phối hợp với nó, tao chỉ huy dàn thủ, sẽ dâng lên phản công khi có thời điểm! – Luân khùng nhắc lại.
- Duyệt, quyết định vậy đi!
- Chuẩn, cứ thế mà làm!
Đội trưởng hai đội bước vào vạch vôi giữa sân và bắt tay hữu nghị trong tiếng hò hét vang dội từ bốn phía khán đài, sau đó tung đồng xu để quyết định quyền phát bóng trước.
Vâng, ở hiệp một này thì A chúng tôi sẽ ở bên trái màn ảnh nhỏ của các bạn và được quyền giao bóng trước, đội hình A đã hơi lùi về như để phòng thủ trước một đợt tấn công mở màn cho trận đấu. Dự đoán hôm nay sẽ là một trận cầu gay cấn, các bạn nên chú ý đón xem và đừng bỏ lỡ, đặc biệt chiều nay chúng tôi còn có sự góp mặt của tiền vệ tổ chức trứ danh “Tia chớp vàng “ mặc áo số của AC Milan bên A, và tiền đạo sừng sỏ “Lữ Bố huyền thoại “ của A cũng mặc áo số của đội bóng Quỷ Đỏ MU. Và… vâng, tiếng còi của trọng tài đã được cất lên, bóng lăn rồi các bạn ạ!
- Hoét!
Hiệp một bắt đầu, Luân khùng tạt bóng sang cánh trái cho Dũng xoắn, thằng này vừa nhận bóng là thực hiện ngay một đường chuyền dài vượt tuyến bay thẳng lên trên phần sân của đội bạn. Thế nhưng Tuấn rách chọn điểm bóng rơi sai vị trí nên đã để quyền kiểm soát bóng thuộc về hậu vệ A, đội này nhanh chóng dâng lên thực hiện phản công.
- Lùi về Quý ơi! – Luân đội trưởng hét lên.
Chiến thuật hôm nay của lớp tôi có thay đổi chút ít, chính là sau trận tứ kết chiến thắng vang dội vừa rồi thì tôi - Tia chớp vàng đã bị hậu vệ đội bạn kèm sát rạt, Tuấn rách có phần lơi lỏng hơn nhưng nó là tiền đạo cắm. Vậy nên thằng Quý dù là tiền đạo nhưng sẽ kiêm luôn vị trí chạy trung lộ để thỉnh thoảng lùi về hỗ trợ phòng thủ.
Hậu vệ số đội bạn tạt bóng sang cánh phải cho đồng đội tiền vệ, anh này mau chóng thực hiện một pha đảo người ảo diệu thoát khỏi sự truy cản của thằng Quý rồi chuyển sang cho Lữ Bố huyền thoại. Ông anh tiền đạo này vừa nhận bóng là cả khán đài như dậy sóng, và anh Bố nhanh chóng thể hiện được sự nguy hiểm của mình khi thực hiện ngay một cú sút xa cực mạnh ở ngoài khu vực cấm địa.
- Uỳnh….! – Bóng chạm xà ngang khung thành rồi bật ra trong sự sững sờ của tụi tôi và tiếng la ó tiếc nuối của khán giả.
Sau pha bóng hú vía vừa rồi, Luân khùng vội vã chạy gần khung thành để lấp chỗ trống khi vừa nãy thằng Xung chỉ biết bất lực đứng nhìn.
- Dũng… qua phải!
Dũng xoắn nghe thấy vội vã chạy sang mà chả hiểu dụng ý của thằng Luân, thế nhưng ngay sau đó nó đã biết rằng một ông tiền đạo khác của A đang chạy băng xuống.
- Soạt…! – Ông anh này lại đảo người thoát khỏi Dũng xoắn và lấy bóng đang lăn trong sân.
Nhận được đường chuyền từ bạn mình, Lữ Bố ngay lập tức chứng tỏ mình là một mũi nhọn tấn công khi không do dự gì mà lại sút thêm một cú nữa.
- Ầm…..! – Bóng dội trúng lưng Luân khùng vừa nhảy lên nghe mạnh thật lực.
Thằng Luân nhăn nhó vì đau hét lên:
- Cướp bóng… lại…..!
Chiến hậu vệ vội vã nhào đến và quáng quàng sút bừa lên giữa sân, kết thúc luôn đợt tấn công mở màn đầy nguy hiểm của A. Tứ phía khán đài hò reo um sùm vì pha sút bóng đẹp mắt vừa rồi, đồng thời căng mắt dõi theo lượt phản công A lúc này.
- Tia chớp vàng kìa…..!
- Có bóng rồi… sút đi!
- “Sút cái đầu mày chứ sút! “ – Tôi vừa nhận bóng trong chân vừa lầm bầm rủa thầm trong bụng, rồi mau lẹ thực hiện pha xỏ kim zic-zac sở trường, xoay người thoát khỏi sự kèm cặp của một lúc hai hậu vệ đội bạn.
- Chặn nó lại… kèm kiểu gì vậy! - Đội trưởng A thét lên.
Thế nhưng kèm gì nổi tôi mà kèm, bởi tôi nhanh chứ chớp cơ mà, vừa có bóng là đã thể hiện ngay kĩ thuật thần sầu của mình, liên tiếp cho rơi lại sau lưng mình thêm hai đợt truy cản nữa và bị ép chạy về phía góc sân cánh phải.
- Sút đi… sút đi…..!
Tôi không sút, mà ngã người thật lực chuyền mạnh sang cánh trái nơi Tuấn rách đang băng xuống thật nhanh, vẫn tuân thủ đúng chiến thuật tôi thu hút sự chú ý và thằng Tuấn giữ vai trò dứt điểm cuối cùng.
- Hay lắm! - Tuấn rách nhận bóng trong chân rồi nhanh chóng xâm nhập vùng cấm địa, mặt đối mặt với thủ môn.
- Soạt… huỵch…..!
Trước mắt tụi tôi là Tuấn rách bị té chổng vó lăn đùng luôn ra đất vì bị tiền đạo đội bạn chuồi bóng cản phá đúng luật, và tên kì đà cản mũi không ai khác hơn chính là Lữ Bố vừa cưỡi Xích Thố chạy thật nhanh về phía sân nhà.
- Ahhhh….! - Tuấn rách tức tối ôm mặt.
Một cơ hội ăn chắc mười mươi trong tay của bọn tôi lại bị cản phá bởi một tiền đạo tuyến trên đã kết thúc bằng âm thanh tiếc nuối của khán giả trên sân.
Vâng, chỉ vừa mới trải qua mười phút đầu tiên của hiệp một mà cả hai đội đều đã có những tình huống gây sóng gió trên phần sân của đối phương. Chúng tôi nhận thấy rằng đây sẽ là trận đấu hứa hẹn nhiều điều hấp dẫn hơn nữa khi mà… Cũng cần phải nhắc lại về tình huống cản phá bất ngờ của Lữ Bố vừa rồi, trong khi giữ vai trò tiền đạo tuyến trên thì anh lại trở về tham gia phòng thủ với tốc độ cực nhanh. Chắc có lẽ tuy là con người nhưng anh đã mang trong mình dòng máu của Xích Thố huyền thoại nên đôi chân mới nhanh và khỏe đến vậy, bằng chứng là anh có bóng trong chân là sút phát dính luôn. Nhưng liệu Lữ Bố có vượt qua được Tia Chớp Vàng của A lẫy lừng với kĩ thuật cả nhân điêu luyện….
À… vâng, vừa nhắc người đã thấy người, trung phong số của A đang có bóng trong chân và lao xuống với tốc độ cực nhanh. Anh chính là Tia chớp vàng của làng Lá, chắc hẳn các bạn nào ở đây đọc Naruto đều biết rằng nhân vật mang biệt danh này có một….á, Tia Chớp Vàng không sút mà lại chuyền khi đối diện với thủ môn, tại sao lại như vậy? Phải chăng là cầu thủ này có một điểm yếu nào đó mà….
- “Tổ bà thằng bình luận viên tào lao bí đao! “ – Tôi vừa chạy vừa làu bàu trong bụng khi vừa rồi rõ ràng là đối diện với thủ môn, tôi sút chứ chả phải là chuyền, ấy thế mà từ sút lại thành chuyền khi thay vì để bóng bay thẳng thì tôi lại cho nó bay méo xẹo ngoài ý muốn, kết quả là thằng Quý nhận được bóng.
- Sút…..! - Thằng Quý ranh mãnh thét lên, cong chân chuẩn bị sút bóng.
Ấy vậy mà khi tất cả mọi người đều rùn xuống chuẩn bị đón cú sút của thằng Quý thì nó lại thực hiện một động tác giả và rót một đường chuyển bổng vào trước khung thành đội bạn.
Thằng Tuấn vội nhảy lên và đánh đầu thật mạnh vào bóng:
- Uỳnh….! – Bóng dội khung thành rồi bật ra, nảy từng chập về phía tôi đang đứng.
Vâng thưa các bạn, Tia chớp vàng lại có bóng, theo đánh giá của giới chuyên môn thì đây quả là cơ hội ngon ăn ngàn năm có một khi hầu hết hậu vệ A đã bị tiền đạo Quý thu hút về cánh phải, và sau hỗn chiến xảy ra trước khung thành do sự nguy hiểm của tiền đạo cắm tên Tuấn thì bóng đã… ố ồ…. Trí Nam có bóng, anh đang do dự….!!!
Đúng vậy, tôi đã có bóng trong chân, trước mặt tôi lúc này là một hành lang rộng rãi và tôi biết rằng chỉ cần mình thực hiện một cú sút chính diện thì nhiều khả năng tôi sẽ ghi bàn mở tỉ số. Thế nhưng lỡ cú sút của tôi lại thành một đường chuyền thì sao? Mà lỡ chuyền… vô chân đối phương rồi thì bỏ xừ à?
Như vậy thì… chuyền hay là sút đây? Sút thì có thể ghi bàn, mà chuyền thì hên xui. Ủa quên, tôi mà sút bậy thì cũng biến thành chuyền, vậy tóm lại là…..
Dze dze… chuyền hay là sút đây, các bô lão Diên Hồng hô lớn lên nào, chuyền hay sút, sút hay chuyền? Ố ồ ô…….
Quá đau đầu với cha nội bình luận viên, không nghĩ gì hơn mà tôi cong chân sút thật lực vào bóng.
- Bốp….viu……..!
Vâng… cú sút đầu tiên của Tia Chớp Vàng trong trận đấu ngày hôm nay thưa các bạn xem đài, liệu rằng…… quá cha, tôi có nhìn lầm không thưa các bạn…..!!!!