Vậy là hôm nay mình đã giận anh thật rồi, trách anh thì vừa mới đó, nhưng sao bây giờ lại muốn giá như mình đã không như vậy. Mình có nhẫn tâm quá không? Ngày thi cũng gần rồi, còn trận chung kết bóng đá nữa, lí ra mình đừng nên để anh phải thêm lo lắng… Anh ơi, đến được hôm nay đã khó, nhưng sao em cảm thấy tình yêu này sẽ còn khó khăn hơn nhiều nữa!
Em có quyền giận anh mà, đúng chứ? Chàng trai của em thật ngốc, nhưng cũng thật kì diệu, anh có phép màu khiến em càng giận càng yêu, anh có biết không? “
**********
Lần đầu tiên giận nhau của hai đứa đã diễn ra nhưthế, không phải là giận hờn vu vơ của tình yêu tuổi học trò, cũng không đến nỗicãi nhau gay gắt như người lớn. Mà là chút gì đó như thêm vào hương vị tìnhyêu, ngọt ngào đã có, thì giờ phải đến mặn đắng. Nhưng đối với những người trẻtuổi lần đầu chập chững bước vào tình cảm như tôi và Tiểu Mai, thì hương vị lầnnày có phải là hơi quá tay không?
Có lẽ là không, bởi điều đó cũng giống như khi tacòn bé, lần đầu tiên ăn kẹo, sẽ bảo sao ngọt thế, lần đầu tiên nếm nước biển, sẽphải thốt lên ôi sao mặn quá. Chính vì vậy mà lần đầu tiên trải qua cảm giác mớimẻ, ta luôn thấy sốc và hoang mang không biết phải làm sao. Thích thú, giận dữhay im lặng, điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào cách ta tiếp nhận những nốt thăngtrầm này như thế nào.
Với tôi, một thằng con trai không hiểu rõ tâm lícon gái là như thế nào thì tôi tiếp nhận điều này theo cách hoàn toàn bị động.Nghĩa là tôi ngu ra, rồi buồn bã mà không hề tự hỏi xem là làm thế nào để TiểuMai hết giận. Lần đầu tiên bị nàng mắng, tôi chỉ cảm thấy mình sai sạch sànhsanh đã đành, lại còn trời đất xung quanh như sụp đổ, vừa nhục vừa thấy mìnhngu không để đâu cho hết. Tôi ngu vì không nhận ra Tiểu Mai giận chỉ vì tôi nóidối, chứ thật sự nàng hoàn toàn ủng hộ chuyện tôi giúp Minh Châu. Nhưng tôikhông biết, lại càng làm to chuyện lên bằng cách nói hờn nói dỗi như trẻ con, đểkết quả là bị ăn mắng một chập, và giờ đây tôi đang ngồi thẩn thơ ở bờ biển,đưa mắt nhìn lơ đãng ra đại dương mênh mông phía trước, tai nghe tiếng sóng vỗrì rào hòa cùng những cơn gió thổi qua rừng dương, khiến tôi rùng mình vì lạnh,vì những đám mây màu xám đặc trưng của mùa mưa đến gần.
- Binh….! – Quả bóng văng vào lưng tôi đánh ầm mộtphát từ đằng sau.
- Đau quá đấy… chơi gì kỳ! – Tôi nhăn nhó, tay quẳngluôn trái banh ra chỗ khác.
- Ối chao, cũng biết đau nữa, tui tưởng ông hóa đá luôn rồi chứ!
Nói rồi Uyển Nhi cười nắc nẻ, chạy đến chỗ có quả bóng, chực sút tiếp:
- Thôi… không biết sút còn bày đặt, vô mặt tui nữa bây giờ! – Tôi hoảng hồn.
- Thì vậy mà, tui muốn sút trúng ông là phải nhắmsang hướng khác, như hồi nãy vậy đó, trúng y phóc luôn! – Nhỏ nháy mắt ranh mãnh.
Nếu là lúc bình thường, tôi đã ôm đầu bỏ chạy tékhói rồi, gì chứ ăn nguyên trái banh vô mặt thì có nước bể mũi chứ chẳng chơi.Nhưng đang rầu rĩ về thảm cảnh bị bạn gái giận của mình, tôi hết ham chống đỡ, cứ ngồi chường mặt ra sao thì ra.
Trông thấy tôi vật vờ như thằng chết trôi đến vậy, Uyển Nhi cũng bỏ luôn ý định cù nhây mà lắc đầu thở dài thương hại, tung chânsút luôn quả bóng ra biển lớn, mặc cho nó trôi lềnh bềnh giữa đại dương mênhmông.
- Phí vậy? – Tôi chưng hửng.
- Ờ, giữ lại làm gì, chơi một mình chán chết! –Uyển Nhi nhún vai đáp.
Một trái banh thời đó cũng vài chục gần một trămngàn chứ ít ỏi gì, tôi mặc dù hơi thấy tiếc nhưng cũng không để lộ ngoài mặt,hay đúng hơn là cái bản mặt lúc này của tôi đang chảy dài ra như trái dưa leo,thảm không thể hơn được.
Bước lại gần tôi, Uyển Nhi ngồi xuống cạnh bên thở hắt ra:
- Ông sao đây? Dạy bắn Snap thì toàn chỉ bậy bạ, giờ ra tập bóng thì ngồi ngó đằng đâu, rốt cuộc bữa nay bị gì mà buồn dữ vậy? Why you so sad, baby?
- Không có gì…! – Tôi trả lời cho qua chuyện.
- Thôi, nhìn là biết ông có chuyện rồi, kể tui nghe đi, chia buồn giúp ông! – Nhỏ vô tư nói.
- ……!
Nói ra làm sao được khi đây là chuyện tình cảm củariêng tôi cơ chứ, nhất là đem kể với một con nhỏ chỉ mới quen có mấy ngày thìtôi thấy không ổn cho lắm. Với cả tôi có cảm giác không thể giải thích tại saorằng nếu tôi đem kể chuyện mình với Tiểu Mai ra thì sẽ có lỗi với Uyển Nhi.
Không thể khai thác được gì thêm từ thằng con traicâm như hến cạnh bên, Uyển Nhi bực dọc nguýt dài rồi quay mặt nhìn sang hướngkhác. Nhỏ đưa đôi mắt xanh đại dương ngắm nhìn những đứa trẻ đang rượt nhau chạydài trên bờ biển, thỉnh thoảng phì cười rất đỗi hiền hòa. Nhưng chỉ được mộtlúc, dường như Uyển Nhi không thể chịu yên một chỗ, nhỏ bắt đầu duỗi chân duỗitay, rồi nhặt mấy trái dương rụng trên cát mà ném tứ tung. Sau đó lại quay sangnhìn tôi, hết nhìn người rồi nhìn biển, nhìn biển chán lại quay sang nhìn người.
Một hồi sao, Uyển Nhi chợt nói:
- Ông bị bạn gái giận rồi, phải không?
- HẢ? – Tôi giật thót người.
- Mệt ghê, nói nghe mà cứ “hả hả” hoài, ông bị bạn gái giận chứ gì? – Nhỏ bĩu môi.
- Đâu có, sao mà giận…? – Tôi chối theo phản xạ dù chả hiểu sao mình lại không thừa nhận sự thật trước Uyển Nhi.
- Bình thường là giờ này ông phóng về nhà trước cả tui rồi, hôm nay ngày nghỉ, gần tối mà ông cũng còn ngồi ở đây, không bị giậnthì là gì?
- Toàn đoán mò, suy luận chả liên quan!
- Không có!
- Có!
Bực mình vì cãi không được, Uyển Nhi hứ một tiếngrồi làm mặt lơ, đưa tay ném mấy trái dương nhỏ xíu trong tay đầy tức tối.
- “Con gái là chúa tò mò, hay đoán bậy bạ mà lại trúng tùm lum! “ – Tôi ớn lạnh nghĩ thầm trong bụng.
Bất thần Uyển Nhi lại quay sang, nói một câu màtôi chỉ muốn thót cả tim ra ngoài:
- Mình như vầy, có tính là đang ngoại tình không ta?
- HẢ? – Tôi há hốc mồm rồi xua tay phân bua. – Làm gì có … không có!
- Tui thấy giống ghê, trong mấy phim thường hay vậy á, ông có bạn gái, bị người ta giận, rồi giờ đi chơi với tui, cuối cùng bị bạn gái bắt gặp, hai người chia tay! – Nhỏ nói tỉnh queo.
Uyển Nhi nói nhẹ nhàng mà tôi nghe như sấm động Nam bang, biển xanh trước mặt như dậy sóng đập ầm ầm vào bờ cát. Quả thật là hôm giờ tôi chỉ thực hiện lời hứa của mình với Uyển Nhi là bày nhỏ kĩ thuật Snap trong game CS, sau đó thì rảnh rang ra biển đá bóng qua lại chơi vui chứ thật sự là hai đứa chẳng có ý gì với nhau cả. Thế mà bây giờ nghe Uyển Nhi nói, tôi mới giật mình nhận ra rằng dù thâm tâm tôi không nghĩ gì xa xôi với con nhỏ mắt xanh này thật nhưng những gì mà hôm giờ tôi làm thì chẳng khác nào “ngoại tình “.
Và lời nói trách cứ của Tiểu Mai hôm trước lại nhưhiển hiện trong đầu tôi:
- “Nói là không có, nhưng biểu hiện của anh lại chứng minh là có, anh không biết sao? “
Toát mồ hôi hột vì chấn động kinh tâm, đích thực là tình hình hiện tại thập phần hung hiểm. Tôi đã và đang bị Tiểu Mai giận, lỡmà bị nàng bắt gặp đang đi chơi với Uyển Nhi thì chỉ có nước ôm hận mà chết,lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, vĩnh bất siêu sinh.
- Bà … bà lậm phim quá rồi, làm gì có! – Tôi lắp bắp nói.
- Ờ nói thế thôi, tui cũng không phải loại con gái đi phá hoại tình cảm của người khác! – Uyển Nhi cười cười.
- Thế… thế tui về đây, cũng trễ rồi! – Tim đập bình bịch, tôi vội đứng dậy.
Chỉ chờ có thể, Uyển Nhi chớp ngay cơ hội mà bắt thóp tôi:
- Bingo, tui mới thử chút ông đã tự nhận rồi, rõ là đang bị bạn gái giận, ha ha!
- Ừm…! – Tôi lủi thủi gật đầu vì trót sa chân vào bẫy gài không thể rút ra.
- Sao bị giận ế? Có phải tại tui không? – Nhỏ hỏi thì thào có vài phần lo lắng.
- Không có gì đâu, bà không dính dáng gì hết! –Tôi rầu rĩ đáp.
Thở phào nhẹ nhõm, Uyển Nhi khẽ vỗ tay reo vui rồilại tò mò hỏi:
- Hì, thế lí do tại làm sao? Kể đi, tui giúp gỡ rối cho!
Nhìn vẻ tự tin của Uyển Nhi, tôi bất giác dậy lên trong lòng một cảm giác quen thuộc cố hữu tự hôm giờ mà vẫn không thể cắt nghĩađược nó từ đâu ra. Nhỏ đưa đôi mắt xanh đẹp đẽ nhìn tôi như trông chờ rằng tôisẽ vì vậy mà đem mọi việc kể hết ra cho nhỏ nghe. Nhưng Uyển Nhi đâu biết làtôi hãy còn đang nghi ngờ ghê lắm, không phải tôi không tin tưởng Uyển Nhi, màlà vì tôi thấy đem chuyện trong nhà ra kể với người ngoài thì chả có hay ho gìlắm. Với cả cũng chưa chắc gì nhỏ này sẽ giúp được tôi, bởi suy nghĩ của Tiểu Mai rất khó nắm bắt. Cả Khả Vy, Minh Châu với thêm bé Trân còn chịu lép vế trước Tiểu Mai thì có lí nào Uyển Nhi lại hơn được các vị nữ nhân “tiền bối” kia chứ.
Khi còn đang phân vân chưa biết có nên kể hết mọichuyện ra không thì bất chợt tôi bắt gặp ở hướng đi ngược lại, trên lối mòn látđá hoa cương xuyên giữa rừng dương là Khả Vy đang cùng Vũ dạo bộ với nhau.Không quá xa tính từ nơi tôi đứng, vậy nên cũng không lấy làm khó khăn gì khi … hai đứa trông thấy nhau.
Tôi thoáng nhìn Vũ vì dù gì tôi cũng có ác cảm với tên này từ lâu rồi, còn lại bối rối nhìn Vy một chút rồi vội ngó lơ. Khả Vy cũng vậy, em ấy trông thấy tôi đứng cùng với một cô gái mắt xanh xinh xắn thì hết sức ngạc nhiên, nhưng biết tôi đang giả vờ không thấy nhau thì cũng hiểu ra tôi có gì đó khó nói, vậy nên hai người bọn họ sau phút giây đứng sững đột ngột thì lại quay đi.
- “ Bỏ xừ rồi! “ – Tôi bối rối nghĩ thầm trong đầu, gặp lúc nào không gặp lại ngay lúc này, như vậy thì khác nào trong mắt Vy lúc này, tôi là một thằng sở khanh đâu chứ. Hồi thì Minh Châu, giờ thì lại Uyển Nhi, có khi nào Vy vì chuyện này mà đem ra kể cho Tiểu Mai không trời? Nếu mà vậythì tôi tiêu tán đường ngay tắp lự mất.
Trong lúc tôi bận vật lộn với mớ suy nghĩ hỗn độntrong đầu mình thì Uyển Nhi lại châm dầu vô lửa hoàn toàn tự nhiên:
- Gặp bạn gái cũ, đờ đẫn hết cả người, haha!
Liền ngay sau câu nói của Uyển Nhi, tôi giật thótngười, kinh ngạc hỏi:
- Sao… sao biết?
- Dễ thôi, hai người kia tự dưng nhìn ông với tui, mà tui thì vừa về Việt Nam, nên chắc chắn hai người họ quen biết ông rồi. Với lại ông nhìn tên con trai kia một, nhìn nhỏ kia đến mười, xong hai người chả ai nóigì vội quay đi. Cái này không phải là gặp bạn gái cũ đi với tình địch thì là gì? – Uyển Nhi nhún vai đáp bằng một giọng cho đó là chuyện hết sức bình thường.
- Ghê….! – Tôi thập phần rúng động vì sự thông minh hơi bị thái quá của nhỏ này.
- Thêm nữa là để cho chắc chắn, tui vừa hỏi mồi cótí thì ông đã hỏi “sao biết”, hây dà, nhìn mặt ông lúc đó là biết hết trơn rồi! – Nhỏ bổ sung vào màn phân tích tâm lí cực kì xuất sắc của mình như thêm phần chặt chẽ.
Và bây giờ đây, tôi đã biết đích xác kể từ lúc nàymình phải nhìn Uyển Nhi bằng ánh mắt khác, ánh mắt của một người ngưỡng mộ vàghen tị đối với một người thông minh hơn mình. Phải nói là con nhỏ này cực kìcó khiếu trong việc phân tích tâm lí người khác, chỉ quen nhau vài ngày mà giờ tôi có cảm giác như Uyển Nhi đã nắm rõ đường đi nước bước, cách hành sự lẫn ăn nói của mình mất rồi. Tuy không được sắc sảo như Tiểu Mai ở chỗ nói ít tác dụng nhiều, nhưng được như Uyển Nhi thì phải nói là hiếm ai bằng rồi. Đem so với Khả Vy vui tươi, Minh Châu trầm tính, bé Trân lém lỉnh thì rõ ràng Uyển Nhi vượt trộihơn hẳn về nhiều mặt. Vẫn biết mỗi người mỗi khác, đem so sánh thế này chẳng hay ho gì nhưng thực tình là nói theo suy nghĩ chủ quan của riêng tôi, dù chỉquen Uyển Nhi có vài ngày mà tôi cảm thấy như Vy, Châu hay Trân chẳng thể nào sánh bằng nhỏ này được. Nói dại mồm chứ có khi Uyển Nhi cũng ngang ngửa với Tiểu Mai chứ chẳng chơi.
- Sao rồi? Lại đơ người nữa hở? Tui biết tui vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, ông đâu cần phải sững sờ như vậy chứ. Chịu kể chuyện chưa nè?! – Uyển Nhi cười hi hi, nhanh nhảu nhắc lại câu nói cũ để trêu tôi.
Bị chinh phục bởi sự thông minh và duyên dáng tuyệtvời ấy, tôi như bị mê hoặc mà đồng ý ngồi lại xuống đất và đem hết mọi chuyện kể sạch cho Uyển Nhi biết. Không chỉ là chuyện bị giận, mà là kể hết tất tần tật từ đầu đến cuối, tôi quen Vy ra sao, bị bỏ thế nào, gặp Tiểu Mai rồi yêu như thế nào, khó khăn có gì tôi đem ra nói hết. Như tìm được bạn tri giao thay thế được Sơn đen, tôi kể không chút ngại ngần và giấu diếm, từng câu nói cứ tuôn ra mà chẳng e dè, cả nể.
Hôm ấy, trước ánh mắt tò mò, rồi hồi hộp, pha lẫn nể nang, cuối cùng là ồ lên vì bất ngờ của Uyển Nhi, tôi lần đầu tiên hoàn thành xong một buổi kể lại thiên tình sử đầu đời của mình với tình trạng khô rát cổ họng.
- Woa … như trong phim … không, như tiểu thuyết lãng mạn ấy nhỉ, tui muốn gặp bạn gái ông ghê, người đâu vừa xinh vừa giỏi, con nhà danh giá nữa chứ! – Uyển Nhi tấm tắc khen.
- Có … cơ hội sẽ gặp! – Tôi nói dè chừng, thầm tưởng tượng cái ngày mà Uyển Nhi gặp Tiểu Mai thì sẽ ra sao.
- Mà … vậy Khả Vy có còn thích ông không nhỉ? – Uyển Nhi thắc mắc.
- Dĩ nhiên là không, nãy không thấy đi chung với bạn trai à?! – Tôi nhún vai đáp.
- Cũng tùy, tui có cảm giác như vậy thôi, vì tình đầu thì khó mà quên được, đằng này Vy lại chủ động rút lui nữa! – Nhỏ gật gù nói.
- Ừm …! – Tôi tần ngần một thoáng rồi cũng đồng ý,nghe lòng bồi hồi đến lạ.
- Số ông cũng đào hoa nhỉ, đúng là nhìn vậy mà không phải vậy ha!
- Nói gì đó? Nhìn gì?
- Hì hì, nhưng tui thấy ông đối với Trúc Mai, tình yêu là được sinh ra từ lòng ngưỡng mộ chứ không như đối với Vy, là do thích lẫn nhau mà đến!
- Thì … có làm sao?
- Vì nếu một ngày ông không còn ngưỡng mộ người ta nữa, thì tình yêu này cũng theo đó mà tàn phai thôi!
- ………….!
- Nhưng nói gì thì nói, nhìn cách nào đi nữa thì ông với Trúc Mai cũng yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi!
Không biết có phải do duyên số hay không mà Uyển Nhi vô tình lặp lại đúng câu nói ngày trước của Khả Vy khi giải thích cho tôi biết lí do chủ động chia tay. Ngày hôm ấy, mãi đến khi Uyển Nhi lên taxi về rồi mà lòng tôi vẫn còn nhiều suy nghĩ lo lắng chưa thành hình, bởi nếu đúng thật như lời Uyển Nhi đã nói, một ngày nào đó tôi không còn nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ đối với Tiểu Mai nữa, thì liệu tôi có hết yêu nàng không?
Nhưng tôi cũng gần như khẳng định được ngay câu trả lời ình, bởi đời này kiếp này đối với tôi mà nói, Tiểu Mai là người con gái hoàn hảo nhất thế gian không ai có thể sánh bằng được. Vậy thì tôi ngưỡng mộ nàng, yêu nàng trọn đời là chuyện quá hiển nhiên rồi.
Dắt xe ra khỏi bãi gửi và chầm chậm đạp về nhà,trong đầu tôi vẫn văng vẳng câu nói của Uyển Nhi khi nãy:
- “Tui mà là ông thì sống chết gì tui cũng chạy đến xin lỗi Trúc Mai, có người yêu như vậy mà không biết giữ thì dở lắm, dở nhất trần đời luôn đó, baby à! “
Biết là vậy nhưng liệu tôi có làm được không và phảixin lỗi thế nào đây, khi mà có lúc tôi buồn bã chạy ngang nhà Tiểu Mai, thẫn thờnghe tiếng dương cầm thanh thoát từ trong nhà vọng ra để rồi lại thất thểu quayvề nhà vì biết, nàng hãy còn giận tôi nhiều lắm… giận nhiều lắm!