Ngày tôi và Tiểu Mai tạm biệt nhau để nàng trở về Nhật nghỉ hè cùng gia đình là một ngày thời tiết diễn ra khá lạ lùng. Hôm ấy bầu trời trong xanh không một gợn mây dù thời tiết đang vào hè, cũng là vào mùa mưa. Những tia nắng sớm nhảy nhót trên vai một thằng con trai đang vừa đạp xe vừa cười toe toét nhưng trong lòng… có một sự buồn nhẹ.
Cười vui vì thuận lợi qua ải, khiến cho nhạc mẫu đã thôi quyết định Tiểu Mai phải về Nhật vĩnh viễn, hơi buồn vì mấy tháng hè sắp tới đây, tôi sẽ lại ở trong tình trạng giống năm trước, đó là không được cùng bạn gái tay chung tay bước vào một kỳ nghỉ hè đầy mơ mộng.
- Đồ điệu, sáng sớm cũng xịt nước hoa!
Trân ngồi sau lưng tôi, con bé đập vào lưng một phát thật lực làm tôi giật cả mình, thoát ra khỏi dòng suy tưởng miên man.
- Hì hì, được bác gái tặng mà, hôm nay đi tiễn thì phải xịt cho thơm chứ! – Tôi cười khoái chí.
- Ờ, anh thì nhất rồi! – Trân cố tỏ ra hờ hững, hích mũi mà nói.
- Mà thơm hen, từ giờ chắc đi đâu anh cũng xịt luôn quá! – Tôi xuýt xoa.
- Hứ! – Trân nguýt dài ngoảnh mặt đi.
Vâng, sáng nay vừa tỉnh dậy là tôi đã vồ ngay đến lọ nước hoa được nhạc mẫu tặng, sau khi quan sát lọ nước hoa có dạng hình cầu dẹp màu xanh Sapphire trong suốt một hồi, thích thú nhìn loại chất lỏng đang lúc lắc theo từng cử động của bàn tay thì tôi bắt đầu… xịt.
Người ta bảo xịt nước hoa là phải nhẹ nhàng, tránh không xịt nhiều để bị gắt, gây khó chịu cho người xung quanh. Nhưng tôi lúc đó nào biết, cầm lọ nước hoa quý giá mà xịt khắp người mình như thể đang… xịt phòng. Kết quả là tôi vừa mò mặt ra khỏi phòng thì cả nhà tôi đều trố mắt nhìn bởi tôi đi đến đâu thì… thơm đến đó, hệt như thiên sứ hương thơm đang lướt qua trần thế, mỗi lần lướt một đường là lại thơm hương lần đó. Đến nỗi chị Diễm cũng phải che miệng cười để tránh lăn bò càng ra mà sặc sụa, Trân thì la toáng lên cho cả ba mẹ tôi đều biết.
Thây kệ, có nước hoa thơm thì cứ xịt, sao phải xoắn?
- Dẫn em theo làm gì nhỉ? – Tôi hỏi.
- Ai biết, chị Mai dặn thì anh làm theo thôi mà! – Trân nhún vai đáp.
- Nói giọng gì đấy, làm như anh bị sai vặt vậy? – Tôi hơi ngờ ngợ ý của con bé đang nói là tôi sợ vợ nên liền cự lại.
- Tự anh nhận nha, em đã nói gì đâu! – Con bé thè lưỡi trêu.
- Ờ, chọc cho đã đi, đằng nào mai anh cũng thoát rồi, hehe!
- Thoát gì?
Nhướn lông mày lên tỏ vẻ nguy hiểm, rồi tôi ngoác miệng cười:
- Mai em với chị Diễm về lại nhà rồi, anh thoát, hehe, không phải ngày nào cũng nghe em cằn nhằn nữa, ô hô hô!
Chính là vậy đấy, theo lời cô Nguyệt đã bàn với mẹ tôi thì dù gì chị Diễm cũng đã về nghỉ hè, thế cho nên cô Nguyệt hoàn toàn tin tưởng con gái lớn của mình sẽ chăm sóc tốt cho bé út, vì vậy vào ngày mai thì hai chị em Diễm Trân sẽ dọn trở lại về nhà mình. Tức là, sau vài tháng trời “tạm trú” tại nhà tôi thì ngày mai bé Trân sẽ rời đi và trở về nơi thường trú quen thuộc. Để rồi khi ba mẹ của con bé quay trở về vào thời gian tới thì cả nhà đoàn tụ, và nghe đâu sẽ là một chuyến du lịch Nha Trang đã được lên lịch cho kỳ hè này.
Trông thấy cái bộ vui sướng của tôi, Trân thở dài rồi chán ngán nói:
- Ờ, vắng em rồi xem ai buồn cho biết, ha!
- Mơ đi cưng, hehe! – Tôi vẫn tí toét.
Vài phút sau, hai đứa tôi dừng xe trước nhà Tiểu Mai rồi đứng ngây ra luôn tại chỗ.
- Trời đất, mình đi sớm lắm mà! – Trân sững sờ.
- Ừ… sớm thiệt, mới có hơn 7 giờ mà! – Tôi cũng thẫn thờ nhìn lại đồng hồ mình.
Trước mắt tôi là chiếc Camry của chú Ba mà tôi từng có dịp đi hồi cắm trại đang đậu ngay cổng nhà Tiểu Mai. Và nhạc phụ đại nhân cùng chú Ba đang chuyển hành lí vào cốp xe.
- Ô, đến tiễn à Nam? - Nhạc phụ thấy tôi ngay trước nhất, người liền cất tiếng gọi lớn.
- Dạ… con tưởng đến trưa mới đi chứ! – Tôi để xe cho Trân giữ rồi bước lại gần.
- Trưa là đến Sài Gòn rồi, giờ phải đi để còn kịp chuyến bay chiều! - Nhạc phụ giải thích rồi nhìn vào trong nhà. – Bé Mai đang ở cùng với mẹ nó trong đó, con có vào thì vào!
Có vào thì vào? Tức là sao vậy kìa?
Trông bộ dạng đần thối của tôi, nhạc phụ đại nhân lắc đầu cười rồi nháy mắt:
- Không chào tạm biệt nhau sao?
- À.. dạ… có chớ! – Tôi ngớ người hiểu ra rồi cũng dợm bước quay vô nhà.
- Nam, bưng cái này phụ chú! – Nào ngờ chú Ba đã chặn lối.
Không còn cách nào khác, dù gì nếu vừa đến mà tôi đã vội xáp vào Tiểu Mai thì kể cũng kỳ, thôi thì ở lại phụ dọn đồ còn hơn. Mà kể ra cũng chẳng có gì phụ, vài cái vali cùng túi đồ tuy nhỏ nhưng hơi nặng, không đến nỗi cồng kềnh cho lắm, ba chú cháu hè nhau bưng lên rồi quẳng vào cốp xe là xong. Tôi cũng lăng xăng phụ ngược phụ xuôi, Trân thì tự lúc nào đã để luôn xe tôi ở ngoài đường mà chạy vào nhà.
- Vậy… bay thế này thì khi nào về Nhật vậy bác? – Tôi tò mò hỏi.
- Khoảng giữa trưa hôm sau đấy! - Nhạc phụ phủi tay rồi đáp.
- Dạ…!
Thật ra tôi hỏi là hỏi cho có, chứ dù có biết khi nào gia đình Tiểu Mai đến Nhật thì tôi cũng chẳng làm được gì, có không biết cũng không có hại gì.
Thu xếp đồ đạc xong hết vào xe, trong khi nhạc phụ và chú Ba đang rít thuốc lá mà hóng mát tán chuyện thì tôi dựa cửa xe, đưa mắt nhìn xa xăm vào nhà.
Căn nhà này giờ đây đã rất đỗi quen thuộc và như trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, vì hầu như ngày nào tôi cũng đến đây, gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi tôi đều dành trọn cho Tiểu Mai. Vậy mà những ngày tới đây, tôi sẽ phải tự cố ép mình không nên đến đây nữa, không nên bước vào nhà này nữa. Bởi… tôi làm quái gì có chìa khóa, lỡ nhớ quá hóa liều mà leo tường vào, bị dân phòng túm đầu a lê về bót thì bỏ xừ.
Nhưng nghĩ theo một hướng khác thì lần tạm biệt Tiểu Mai này cũng là khoảng thời gian riêng tư cho cả hai. Nếu ngày nào cũng gặp thì lại đâm ra nhẵn mặt nhau, ít nhiều cũng có sự lâu dần thành quen, quen quá hóa bình thường, bình thường quá cũng dễ thành… chán ngán. Nên tin rằng lần tạm biệt này, sau hơn 2 tháng gặp lại chắc chắn hai đứa tôi sẽ lại còn tình cảm hơn trước. Lâu lâu có cơ hội “đông lạnh” tình yêu, đến ngày tái ngộ thì “rã đông” ra cũng thú vị lắm chứ. Hơn nữa hè này không giống hè trước, tôi với Tiểu Mai đã là người yêu, hoàn toàn có thể tâm sự qua điện thoại.
Rồi tôi lại lan man nghĩ xem liệu một ngày nào đó, mẹ tôi mà phát hiện ra hóa đơn điện thoại hàng tháng bất chợt có tầm vài chục gọi đường dài sang Nhật thì không biết bà sẽ nghĩ sao nhỉ? Nhưng tôi chưa kịp nghĩ đến cái hậu quả nghiêm trọng nào sất thì tôi đã phải vụt đứng thẳng lại, nghiêm túc chỉnh trang hệt như lính diễu binh.
Bởi một lẽ đơn giản, nhạc mẫu đại nhân đang từ trong nhà bước ra, và đối diện với người phụ nữ quý phái này, tôi bất giác cảm thấy mình chợt thấp kém đi vài bậc.
- ……..! - Nhạc mẫu nhìn tôi thoáng cười rồi đưa ánh mắt sang chồng mình như ý hỏi mọi sự đã xong xuôi hết chưa.
- Được rồi, giờ qua nhà cậu Ba thôi nhỉ! - Nhạc phụ gật đầu, rít thêm một hơi nữa rồi dập thuốc, quẳng tàn đi.
Nhạc mẫu đúng thật là… mẹ của Tiểu Mai, à không, phải gọi là nàng đúng là con của mẹ mình mới đúng. Bởi lẽ so phần lạnh lùng thì nhạc mẫu cũng thuộc hàng kinh thế ghê lắm, tưởng đâu sau cái đêm mà nhạc mẫu mỉm cười tặng tận tay tôi lọ nước hoa thì hôm nay người sẽ đối xử với tôi khác chứ. Nhưng nhạc mẫu chỉ nhìn tôi cười nhẹ rồi quay đi, từ đó về sau tuyệt nhiên không nhìn tôi lấy một lần.
Cực kì hoang mang, tôi tự hỏi liệu có phải sáng nay mình đã làm gì sai không? Không, hơn nữa tôi vừa mới gặp lại nhạc mẫu thôi mà, đã có làm gì đâu? Chết mồ, hay do sáng nay tôi xịt nước hoa “đậm” quá nên bị ghét? Mà lí nào lại thế được, nhạc mẫu chỉ đi ngang qua tôi có chút chứ mấy, có đứng gần đâu mà nghe được?
Như một phản xạ khi gặp chuyện nan giải, tôi liền quay sang bên phải mình rồi cũng thẫn thờ nhận ra ngay là Tiểu Mai không đang ở cạnh bên nhìn tôi như mọi khi. Nàng vẫn còn trong nhà, chưa có bước ra theo ba mẹ.
- “Làm gì trong đó mà lâu thế nhỉ? “ – Tôi thắc mắc nghĩ thầm trong bụng.
Như đọc được thắc mắc của tôi, nhạc phụ lên tiếng, dùng tay gõ vào đồng hồ ra ý quan tâm về thời gian:
- Con bé làm gì nữa vậy em?
- Dunno! - Nhạc mẫu nhún vai đáp, nói gì đó mà tôi nhất thời không hiểu.
Nhưng hiện thời thì tôi cũng chưa cần thiết phải bắt ép mình hiểu hết về vị nhạc mẫu bí ẩn này, tôi chỉ quan tâm là… Tiểu Mai của tôi đang từ trong nhà đi ra, trên tay nàng là mèo đần Leo được bồng bế cưng như trứng, hứng như hoa. Bé Trân tíu tít đi sau, trên tay là giỏ xách được phủ khăn mà nhìn vào thì tôi đồ rằng có lẽ là… đồ ăn đây mà.
Trông thấy tôi đang đợi, Tiểu Mai mỉm cười bước lại gần, nàng hỏi vừa đủ nghe:
- Đợi em hở?
- Đợi… cả nhà em! – Tôi định gật đầu nhưng kịp chữa lại cho hợp hoàn cảnh.
Hôm nay Tiểu Mai khác hẳn với thường ngày, nàng không còn là cô học trò áo dài của Việt Nam, cũng không hẳn là cô bạn gái sống ở Phan Thiết như mọi khi, mà có vẻ đã trở lại là… một cô tiểu thư thật sự. Nàng mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài lại còn khoác thêm chiếc áo đen như đồ vest dành cho nữ, trông hệt như các… nữ sát thủ vẫn thường thấy trên phim Hàn Quốc.
Biết tôi nghĩ gì, Tiểu Mai cười tủm tỉm:
- Ở Nhật khác ở đây, anh à!
- À… ừ… thế giờ đi nhỉ? – Tôi lúng búng gãi đầu, hơi bị choáng ngợp trước vẻ đẹp có phần… chuyên nghiệp đầy chững chạc này.
- Chưa, nói chuyện chút! – Nàng thản nhiên trả lời.
- Ba mẹ em đang gấp kìa! – Tôi vừa nói vừa nhìn sang hai người, bắt gặp hai người cũng đang nhìn lại mình bèn giật thót cả người.
- Không sao!
Nói rồi Tiểu Mai vẫn cứ tay bồng mèo Leo mà đến nói với ba mẹ:
- Mọi người qua nhà cậu Ba trước đi, năm phút sau con qua!
- Sao? - Nhạc phụ tỏ ý ngạc nhiên.
- Nam chở con qua bằng xe đạp! - Tiểu Mai nói.
- Rồi bé Trân? - Nhạc phụ hỏi lại.
- Trân đi xe của con, đằng nào để xe đạp lại đây cũng không ai đi, con gửi sang nhờ Trân thỉnh thoảng chạy giùm, vậy ha ba! - Giở giọng nũng nịu ra, Tiểu Mai hấp háy mắt nhìn ba mình mà sử dụng đặc quyền “con gái cưng”.
Im lặng tức là đồng ý, nhạc phụ cười lắc đầu rồi đến gần tôi chìa tay ra. Chợt hiểu ý, tôi cũng chìa hai tay ra để đón lấy cái bắt tay như giữa hai người đàn ông.
- Thế thôi, nhà bác về đây, hẹn gặp lại!
- Dạ, cả nhà đi đường cẩn thận! – Tôi khẽ cúi đầu chào.
- Mười lăm phút nữa, bác muốn bé Mai ở nhà chú Ba nhé! - Nhạc phụ nháy mắt ý nhị, hào phóng cho tôi thêm hẳn mười phút “chia tay”.
- Dạ… con cảm ơn! – Tôi xúc động không để đâu cho hết, đồng ý ngay tắp lự.
Rồi nhạc phụ quay đi sau khi xoa đầu Trân, hứa hẹn sẽ mang cho con bé một bộ truyện dài tập vào lần gặp sau nếu có. Nhạc mẫu cũng nhìn tôi, khẽ gật đầu như thay cho lời chào tạm biệt rồi chợt người bất ngờ cười hiền:
- Chăm sóc mèo cưng cho tốt nhé!
- Dạ? – Tôi há hốc mồm.
- Hở? - Tiểu Mai cũng sửng sốt cạnh bên.
- Con định gửi mèo cưng cho nhà bé Trân à? - Nhạc mẫu hỏi.
- Dạ… sao mẹ biết? - Tiểu Mai thắc mắc.
- Có vẻ nó thích Nam hơn đấy, thử xem!
Trước lời mẹ, Tiểu Mai thoáng ngần ngừ rồi nhìn mèo Leo mà thủ thỉ:
- Chị sắp về nhà nghỉ hè rồi, không mang theo cưng được, thôi hẹn gặp lại cưng nha. Giờ cưng qua nhà chị Trân, chị Trân cho cưng ăn cá suốt ngày, được hôn?
Rồi nàng nựng nhẹ vào má nó.
- Mi…ao….! – Mèo đần như có linh tính, nó chợt hết đần mà kêu lên một tiếng hơi bị… buồn bã, mắt cụp xuống tỏ ý không muốn rời tay cô chủ của mình.
Nhưng tôi biết tính Tiểu Mai, nàng thương thì thương nhưng lúc cần cũng rất dứt khoát, bồng mèo cưng mà đặt ngay sang tay bé Trân.
- Woa… về nhà chị nhaaaa! – Trân thích thú reo lên.
- Méo! – Nhưng mèo Leo không làm vậy.
Mèo Leo nó hơi bị đần, tôi đã nói rồi mà, ở cùng Trân chắc chắn là cực tốt cho nó, tha hồ mà ăn cá suốt ngày. Nhưng nó đâu chịu, nó nhảy phốc khỏi tay Trân xuống đất mà chạy đến núp sau chân tôi, ngoe nguẩy cái đuôi cạ miết vào giày tôi ý như đề nghị “cho ở ké”.
- Ơ cái… cái đứa này…! – Tôi định kêu “ơ cái đệch” nhưng phút cuối kịp ngậm mồm lại.
Không để cho bọn trẻ có thêm thời gian ngẩn ngơ, nhạc mẫu chốt hạ:
- Rồi, quyết định như vậy nhé!
- Ơ….! – Trân khá bất ngờ với quyết định chóng vánh này.
Rồi nhạc mẫu bước lại gần tôi, kề tai nói nhỏ nhưng lại nhấn nhá từng chữ một như trong lời nói có thép có gang:
- Tôi mà biết bé Mai khóc lần nữa thì sự không được dễ như hôm vừa rồi đâu nhé!
Chỉ đủ ình tôi nghe thấy, nhưng cũng dư sức khiến tôi phải rùng mình. Nhuệ khí đêm trước tiêu biến mất, tôi lắp bắp:
- Dạ… dạ, con biết rồi!
- Ừm, thôi cô về, gửi lời chào hỏi thăm đến gia đình con nhé! - Nhạc mẫu nói rồi quay trở vào xe, không quên dặn cô con gái cưng lúc đi ngang qua. - Tạm biệt thôi, còn về nữa đấy!
Ngày ấy, tôi chưa hiểu hết ý nghĩa của lời dặn cho nhạc mẫu gửi lời chào hỏi đến gia đình tôi, mà tôi chỉ xem như đó là một lời chào tạm biệt thông thường và thêm tính trang trọng. Vậy thì nó còn có thêm ý nghĩa nào khác?
Ba mẹ Tiểu Mai vào xe, chú Ba nổ máy rồi lái xe về nhà mình, băng ra khỏi đường Tuyên Quang hướng về phía biển Đồi Dương. Còn lại trước nhà lúc này là tôi, mèo đần bên dưới, Tiểu Mai cạnh bên và bé Trân hãy còn ấm ức đứng chiếc xe của Tiểu Mai.
- Không chịu đâu, em muốn nuôi Leo, anh Nam có biết gì đâu! – Trân bất chấp nể nang, dậm chân nói bực bội.
Không biết phải nói gì, Tiểu Mai quay sang nhìn tôi cười khổ.
- Ừ thì… nhưng Leo nó chịu qua với em đâu chứ, thôi thì… để anh nuôi, thỉnh thoảng dẫn nó qua nhà em! – Tôi ngoài mặt nói thản nhiên mà trong lòng nghe đau như cắt, rủa thầm con mèo đần chết toi sao lại không phóng qua chỗ Trân ngay đi.
- “Mày ở với ông, ông… vặt râu mày, treo mày lên nóc nhà nha con!” – Tôi nghiến răng nhìn mèo đần, cố bí mật trừng mắt nhìn nó.
Và nó lại thể hiện trình độ… đần của mình, bị chủ hờ trừng mắt mà còn ra chiều thích thú, ngoác miệng kêu lên vui sướng:
- Mi…aooo…!
Thế là xong, chứng kiến tình hình như vậy cũng đủ để Trân biết được cơ hội nhận nuôi Leo trong kỳ hè này là bằng con số không to tướng, đến Tiểu Mai cũng miễn có ý kiến thì xem như… tôi nuôi Leo là chắc rồi.
- Vậy… anh thấy em chăm Leo ra sao thì làm lại y vậy là được, cũng dễ nuôi mà! - Tiểu Mai cười cười.
Định nói là không dám đâu chị hai, nuôi con nào chứ con mèo đần này hơi bị mệt đó. Thôi kệ, vì chiều em nên anh sẽ biến nó từ đần thành thông minh giống anh!
- Ừm, cứ để anh, có gì không biết anh hỏi em là được chứ gì! – Tôi gật đầu cái rụp.
- Em ở xa, anh hỏi thế nào? - Tiểu Mai thoáng cười buồn.
- Thì… gọi điện thoại chứ sao! – Tôi chưng hửng.
- Phí gọi đường dài đắt lắm, anh để thỉnh thoảng em gọi về là được!
- Thôi, em gọi được chẳng lẽ anh không được?
- Vậy… tùy anh, nhưng nè… tặng anh!
Trước ánh mắt bất ngờ của tôi, Tiểu Mai đặt vào tay tôi chiếc điện thoại di động của nàng.
- Giữ nhé, em sẽ gọi vào máy này, anh chỉ việc sạc pin đầy đủ là được!
- Bậy… đâu được! – Tôi hốt hoảng, mẹ tôi mà biết được là rắc rối lắm.
- Không được cũng phải nhận! – Nàng trừng mắt. – Em gọi là anh phải nghe máy liền đấy, không có chuyện để nhỡ cuộc gọi đâu!
Cái này… là tặng điện thoại sao? Đúng hơn là Tiểu Mai muốn kiểm soát tôi ấy chứ, gọi điện là phải nghe máy thế mà nãy còn bảo là “thỉnh thoảng gọi về”. Ôi… đúng là con gái!
Không còn cách nào khác, tôi đành nhận lấy chiếc điện thoại của nàng.
- Rồi em lấy gì mà xài?
- Sẽ mua cái khác, anh không phải lo đâu! – Nói rồi nàng lại đưa thêm tôi… chùm chìa khóa nhà của nàng.
- Gì nữa? – Tôi lại há hốc mồm.
- Thỉnh thoảng anh qua nhà em… quét sân dùm, lá rụng rơi nhiều, hì hì! - Tiểu Mai vừa nói vừa cười khúc khích nhưng lại ấn chùm chìa khóa vào tay tôi như ý “nhận đi cấm cãi”.
- Ờ….! – Tôi uể oải nhận thêm nhiệm vụ.
Thật khổ, hết nuôi mèo đến quét nhà, tôi sắp thành tạp vụ 3 tháng hè đứt đuôi con nòng nọc rồi!
- Vậy… em đi đây, hết hè lại về! - Tiểu Mai chợt nói nhỏ dần.
- Ừm… về đến nơi thì gọi! – Tôi cũng rầu rĩ theo.
- Dạ bye chị, nghỉ hè vui vẻ! – Trân nói chen vào như muốn phá đám.
Dường như không để tâm đến, Tiểu Mai lúc này khẽ nhón chân, yêu kiều đặt vào môi tôi một nụ hôn phớt ngọt lịm rồi cười dịu dàng:
- Đây là để khẳng định chủ quyền!
- Chủ quyền… gì? – Tôi còn chưa hết ngẩn ngơ, thoáng trông thấy bé Trân đang đỏ bừng mặt.
Không trả lời cho thắc mắc của tôi, Tiểu Mai chỉ khẽ bấm tay mà tiếp lời:
- Ở đây đừng có mà… léng phéng cô nào đấy, tôi biết được thì liệu hồn anh!
- Yên tâm, không có đâu! – Tôi lắc đầu lia lịa.
Thật mà, có bạn gái thập toàn thập mỹ như Tiểu Mai, tôi hơi đâu léng phéng ệt xác!
Hay ít nhất là… lúc này tôi đã nghĩ như vậy…
- Thế… được rồi, anh chở em qua nhà chú Ba đi! - Tiểu Mai vỗ nhẹ vào lưng tôi và ngồi lên yên sau xe.
- Ừm, đi…! – Tôi nói, có một chút run trong giọng mình.
Và gió cũng có một chút nhẹ, ánh nắng dần dịu đi, bầu trời trở lại một màu xám tro hơi nhạt như mọi ngày…
- Cho vài phút còn lại này mình thêm gần nhau, ngốc nhe….!
Bạn có thể từ chối được lời đề nghị này không?
Tôi thì không, chắc chắn không!
Ngày tôi và Tiểu Mai tạm biệt nhau để nàng trở về Nhật nghỉ hè cùng gia đình là một ngày thời tiết diễn ra khá lạ lùng. Hôm ấy bầu trời trong xanh không một gợn mây dù thời tiết đang vào hè, cũng là vào mùa mưa. Những tia nắng sớm nhảy nhót trên vai một thằng con trai đang vừa đạp xe vừa cười toe toét nhưng trong lòng… có một sự buồn nhẹ.
Cười vui vì thuận lợi qua ải, khiến cho nhạc mẫu đã thôi quyết định Tiểu Mai phải về Nhật vĩnh viễn, hơi buồn vì mấy tháng hè sắp tới đây, tôi sẽ lại ở trong tình trạng giống năm trước, đó là không được cùng bạn gái tay chung tay bước vào một kỳ nghỉ hè đầy mơ mộng.
- Đồ điệu, sáng sớm cũng xịt nước hoa!
Trân ngồi sau lưng tôi, con bé đập vào lưng một phát thật lực làm tôi giật cả mình, thoát ra khỏi dòng suy tưởng miên man.
- Hì hì, được bác gái tặng mà, hôm nay đi tiễn thì phải xịt cho thơm chứ! – Tôi cười khoái chí.
- Ờ, anh thì nhất rồi! – Trân cố tỏ ra hờ hững, hích mũi mà nói.
- Mà thơm hen, từ giờ chắc đi đâu anh cũng xịt luôn quá! – Tôi xuýt xoa.
- Hứ! – Trân nguýt dài ngoảnh mặt đi.
Vâng, sáng nay vừa tỉnh dậy là tôi đã vồ ngay đến lọ nước hoa được nhạc mẫu tặng, sau khi quan sát lọ nước hoa có dạng hình cầu dẹp màu xanh Sapphire trong suốt một hồi, thích thú nhìn loại chất lỏng đang lúc lắc theo từng cử động của bàn tay thì tôi bắt đầu… xịt.
Người ta bảo xịt nước hoa là phải nhẹ nhàng, tránh không xịt nhiều để bị gắt, gây khó chịu cho người xung quanh. Nhưng tôi lúc đó nào biết, cầm lọ nước hoa quý giá mà xịt khắp người mình như thể đang… xịt phòng. Kết quả là tôi vừa mò mặt ra khỏi phòng thì cả nhà tôi đều trố mắt nhìn bởi tôi đi đến đâu thì… thơm đến đó, hệt như thiên sứ hương thơm đang lướt qua trần thế, mỗi lần lướt một đường là lại thơm hương lần đó. Đến nỗi chị Diễm cũng phải che miệng cười để tránh lăn bò càng ra mà sặc sụa, Trân thì la toáng lên cho cả ba mẹ tôi đều biết.
Thây kệ, có nước hoa thơm thì cứ xịt, sao phải xoắn?
- Dẫn em theo làm gì nhỉ? – Tôi hỏi.
- Ai biết, chị Mai dặn thì anh làm theo thôi mà! – Trân nhún vai đáp.
- Nói giọng gì đấy, làm như anh bị sai vặt vậy? – Tôi hơi ngờ ngợ ý của con bé đang nói là tôi sợ vợ nên liền cự lại.
- Tự anh nhận nha, em đã nói gì đâu! – Con bé thè lưỡi trêu.
- Ờ, chọc cho đã đi, đằng nào mai anh cũng thoát rồi, hehe!
- Thoát gì?
Nhướn lông mày lên tỏ vẻ nguy hiểm, rồi tôi ngoác miệng cười:
- Mai em với chị Diễm về lại nhà rồi, anh thoát, hehe, không phải ngày nào cũng nghe em cằn nhằn nữa, ô hô hô!
Chính là vậy đấy, theo lời cô Nguyệt đã bàn với mẹ tôi thì dù gì chị Diễm cũng đã về nghỉ hè, thế cho nên cô Nguyệt hoàn toàn tin tưởng con gái lớn của mình sẽ chăm sóc tốt cho bé út, vì vậy vào ngày mai thì hai chị em Diễm Trân sẽ dọn trở lại về nhà mình. Tức là, sau vài tháng trời “tạm trú” tại nhà tôi thì ngày mai bé Trân sẽ rời đi và trở về nơi thường trú quen thuộc. Để rồi khi ba mẹ của con bé quay trở về vào thời gian tới thì cả nhà đoàn tụ, và nghe đâu sẽ là một chuyến du lịch Nha Trang đã được lên lịch cho kỳ hè này.
Trông thấy cái bộ vui sướng của tôi, Trân thở dài rồi chán ngán nói:
- Ờ, vắng em rồi xem ai buồn cho biết, ha!
- Mơ đi cưng, hehe! – Tôi vẫn tí toét.
Vài phút sau, hai đứa tôi dừng xe trước nhà Tiểu Mai rồi đứng ngây ra luôn tại chỗ.
- Trời đất, mình đi sớm lắm mà! – Trân sững sờ.
- Ừ… sớm thiệt, mới có hơn giờ mà! – Tôi cũng thẫn thờ nhìn lại đồng hồ mình.
Trước mắt tôi là chiếc Camry của chú Ba mà tôi từng có dịp đi hồi cắm trại đang đậu ngay cổng nhà Tiểu Mai. Và nhạc phụ đại nhân cùng chú Ba đang chuyển hành lí vào cốp xe.
- Ô, đến tiễn à Nam? - Nhạc phụ thấy tôi ngay trước nhất, người liền cất tiếng gọi lớn.
- Dạ… con tưởng đến trưa mới đi chứ! – Tôi để xe cho Trân giữ rồi bước lại gần.
- Trưa là đến Sài Gòn rồi, giờ phải đi để còn kịp chuyến bay chiều! - Nhạc phụ giải thích rồi nhìn vào trong nhà. – Bé Mai đang ở cùng với mẹ nó trong đó, con có vào thì vào!
Có vào thì vào? Tức là sao vậy kìa?
Trông bộ dạng đần thối của tôi, nhạc phụ đại nhân lắc đầu cười rồi nháy mắt:
- Không chào tạm biệt nhau sao?
- À.. dạ… có chớ! – Tôi ngớ người hiểu ra rồi cũng dợm bước quay vô nhà.
- Nam, bưng cái này phụ chú! – Nào ngờ chú Ba đã chặn lối.
Không còn cách nào khác, dù gì nếu vừa đến mà tôi đã vội xáp vào Tiểu Mai thì kể cũng kỳ, thôi thì ở lại phụ dọn đồ còn hơn. Mà kể ra cũng chẳng có gì phụ, vài cái vali cùng túi đồ tuy nhỏ nhưng hơi nặng, không đến nỗi cồng kềnh cho lắm, ba chú cháu hè nhau bưng lên rồi quẳng vào cốp xe là xong. Tôi cũng lăng xăng phụ ngược phụ xuôi, Trân thì tự lúc nào đã để luôn xe tôi ở ngoài đường mà chạy vào nhà.
- Vậy… bay thế này thì khi nào về Nhật vậy bác? – Tôi tò mò hỏi.
- Khoảng giữa trưa hôm sau đấy! - Nhạc phụ phủi tay rồi đáp.
- Dạ…!
Thật ra tôi hỏi là hỏi cho có, chứ dù có biết khi nào gia đình Tiểu Mai đến Nhật thì tôi cũng chẳng làm được gì, có không biết cũng không có hại gì.
Thu xếp đồ đạc xong hết vào xe, trong khi nhạc phụ và chú Ba đang rít thuốc lá mà hóng mát tán chuyện thì tôi dựa cửa xe, đưa mắt nhìn xa xăm vào nhà.
Căn nhà này giờ đây đã rất đỗi quen thuộc và như trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, vì hầu như ngày nào tôi cũng đến đây, gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi tôi đều dành trọn cho Tiểu Mai. Vậy mà những ngày tới đây, tôi sẽ phải tự cố ép mình không nên đến đây nữa, không nên bước vào nhà này nữa. Bởi… tôi làm quái gì có chìa khóa, lỡ nhớ quá hóa liều mà leo tường vào, bị dân phòng túm đầu a lê về bót thì bỏ xừ.
Nhưng nghĩ theo một hướng khác thì lần tạm biệt Tiểu Mai này cũng là khoảng thời gian riêng tư cho cả hai. Nếu ngày nào cũng gặp thì lại đâm ra nhẵn mặt nhau, ít nhiều cũng có sự lâu dần thành quen, quen quá hóa bình thường, bình thường quá cũng dễ thành… chán ngán. Nên tin rằng lần tạm biệt này, sau hơn tháng gặp lại chắc chắn hai đứa tôi sẽ lại còn tình cảm hơn trước. Lâu lâu có cơ hội “đông lạnh” tình yêu, đến ngày tái ngộ thì “rã đông” ra cũng thú vị lắm chứ. Hơn nữa hè này không giống hè trước, tôi với Tiểu Mai đã là người yêu, hoàn toàn có thể tâm sự qua điện thoại.
Rồi tôi lại lan man nghĩ xem liệu một ngày nào đó, mẹ tôi mà phát hiện ra hóa đơn điện thoại hàng tháng bất chợt có tầm vài chục gọi đường dài sang Nhật thì không biết bà sẽ nghĩ sao nhỉ? Nhưng tôi chưa kịp nghĩ đến cái hậu quả nghiêm trọng nào sất thì tôi đã phải vụt đứng thẳng lại, nghiêm túc chỉnh trang hệt như lính diễu binh.
Bởi một lẽ đơn giản, nhạc mẫu đại nhân đang từ trong nhà bước ra, và đối diện với người phụ nữ quý phái này, tôi bất giác cảm thấy mình chợt thấp kém đi vài bậc.
- ……..! - Nhạc mẫu nhìn tôi thoáng cười rồi đưa ánh mắt sang chồng mình như ý hỏi mọi sự đã xong xuôi hết chưa.
- Được rồi, giờ qua nhà cậu Ba thôi nhỉ! - Nhạc phụ gật đầu, rít thêm một hơi nữa rồi dập thuốc, quẳng tàn đi.
Nhạc mẫu đúng thật là… mẹ của Tiểu Mai, à không, phải gọi là nàng đúng là con của mẹ mình mới đúng. Bởi lẽ so phần lạnh lùng thì nhạc mẫu cũng thuộc hàng kinh thế ghê lắm, tưởng đâu sau cái đêm mà nhạc mẫu mỉm cười tặng tận tay tôi lọ nước hoa thì hôm nay người sẽ đối xử với tôi khác chứ. Nhưng nhạc mẫu chỉ nhìn tôi cười nhẹ rồi quay đi, từ đó về sau tuyệt nhiên không nhìn tôi lấy một lần.
Cực kì hoang mang, tôi tự hỏi liệu có phải sáng nay mình đã làm gì sai không? Không, hơn nữa tôi vừa mới gặp lại nhạc mẫu thôi mà, đã có làm gì đâu? Chết mồ, hay do sáng nay tôi xịt nước hoa “đậm” quá nên bị ghét? Mà lí nào lại thế được, nhạc mẫu chỉ đi ngang qua tôi có chút chứ mấy, có đứng gần đâu mà nghe được?
Như một phản xạ khi gặp chuyện nan giải, tôi liền quay sang bên phải mình rồi cũng thẫn thờ nhận ra ngay là Tiểu Mai không đang ở cạnh bên nhìn tôi như mọi khi. Nàng vẫn còn trong nhà, chưa có bước ra theo ba mẹ.
- “Làm gì trong đó mà lâu thế nhỉ? “ – Tôi thắc mắc nghĩ thầm trong bụng.
Như đọc được thắc mắc của tôi, nhạc phụ lên tiếng, dùng tay gõ vào đồng hồ ra ý quan tâm về thời gian:
- Con bé làm gì nữa vậy em?
- Dunno! - Nhạc mẫu nhún vai đáp, nói gì đó mà tôi nhất thời không hiểu.
Nhưng hiện thời thì tôi cũng chưa cần thiết phải bắt ép mình hiểu hết về vị nhạc mẫu bí ẩn này, tôi chỉ quan tâm là… Tiểu Mai của tôi đang từ trong nhà đi ra, trên tay nàng là mèo đần Leo được bồng bế cưng như trứng, hứng như hoa. Bé Trân tíu tít đi sau, trên tay là giỏ xách được phủ khăn mà nhìn vào thì tôi đồ rằng có lẽ là… đồ ăn đây mà.
Trông thấy tôi đang đợi, Tiểu Mai mỉm cười bước lại gần, nàng hỏi vừa đủ nghe:
- Đợi em hở?
- Đợi… cả nhà em! – Tôi định gật đầu nhưng kịp chữa lại cho hợp hoàn cảnh.
Hôm nay Tiểu Mai khác hẳn với thường ngày, nàng không còn là cô học trò áo dài của Việt Nam, cũng không hẳn là cô bạn gái sống ở Phan Thiết như mọi khi, mà có vẻ đã trở lại là… một cô tiểu thư thật sự. Nàng mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài lại còn khoác thêm chiếc áo đen như đồ vest dành cho nữ, trông hệt như các… nữ sát thủ vẫn thường thấy trên phim Hàn Quốc.
Biết tôi nghĩ gì, Tiểu Mai cười tủm tỉm:
- Ở Nhật khác ở đây, anh à!
- À… ừ… thế giờ đi nhỉ? – Tôi lúng búng gãi đầu, hơi bị choáng ngợp trước vẻ đẹp có phần… chuyên nghiệp đầy chững chạc này.
- Chưa, nói chuyện chút! – Nàng thản nhiên trả lời.
- Ba mẹ em đang gấp kìa! – Tôi vừa nói vừa nhìn sang hai người, bắt gặp hai người cũng đang nhìn lại mình bèn giật thót cả người.
- Không sao!
Nói rồi Tiểu Mai vẫn cứ tay bồng mèo Leo mà đến nói với ba mẹ:
- Mọi người qua nhà cậu Ba trước đi, năm phút sau con qua!
- Sao? - Nhạc phụ tỏ ý ngạc nhiên.
- Nam chở con qua bằng xe đạp! - Tiểu Mai nói.
- Rồi bé Trân? - Nhạc phụ hỏi lại.
- Trân đi xe của con, đằng nào để xe đạp lại đây cũng không ai đi, con gửi sang nhờ Trân thỉnh thoảng chạy giùm, vậy ha ba! - Giở giọng nũng nịu ra, Tiểu Mai hấp háy mắt nhìn ba mình mà sử dụng đặc quyền “con gái cưng”.
Im lặng tức là đồng ý, nhạc phụ cười lắc đầu rồi đến gần tôi chìa tay ra. Chợt hiểu ý, tôi cũng chìa hai tay ra để đón lấy cái bắt tay như giữa hai người đàn ông.
- Thế thôi, nhà bác về đây, hẹn gặp lại!
- Dạ, cả nhà đi đường cẩn thận! – Tôi khẽ cúi đầu chào.
- Mười lăm phút nữa, bác muốn bé Mai ở nhà chú Ba nhé! - Nhạc phụ nháy mắt ý nhị, hào phóng cho tôi thêm hẳn mười phút “chia tay”.
- Dạ… con cảm ơn! – Tôi xúc động không để đâu cho hết, đồng ý ngay tắp lự.
Rồi nhạc phụ quay đi sau khi xoa đầu Trân, hứa hẹn sẽ mang cho con bé một bộ truyện dài tập vào lần gặp sau nếu có. Nhạc mẫu cũng nhìn tôi, khẽ gật đầu như thay cho lời chào tạm biệt rồi chợt người bất ngờ cười hiền:
- Chăm sóc mèo cưng cho tốt nhé!
- Dạ? – Tôi há hốc mồm.
- Hở? - Tiểu Mai cũng sửng sốt cạnh bên.
- Con định gửi mèo cưng cho nhà bé Trân à? - Nhạc mẫu hỏi.
- Dạ… sao mẹ biết? - Tiểu Mai thắc mắc.
- Có vẻ nó thích Nam hơn đấy, thử xem!
Trước lời mẹ, Tiểu Mai thoáng ngần ngừ rồi nhìn mèo Leo mà thủ thỉ:
- Chị sắp về nhà nghỉ hè rồi, không mang theo cưng được, thôi hẹn gặp lại cưng nha. Giờ cưng qua nhà chị Trân, chị Trân cho cưng ăn cá suốt ngày, được hôn?
Rồi nàng nựng nhẹ vào má nó.
- Mi…ao….! – Mèo đần như có linh tính, nó chợt hết đần mà kêu lên một tiếng hơi bị… buồn bã, mắt cụp xuống tỏ ý không muốn rời tay cô chủ của mình.
Nhưng tôi biết tính Tiểu Mai, nàng thương thì thương nhưng lúc cần cũng rất dứt khoát, bồng mèo cưng mà đặt ngay sang tay bé Trân.
- Woa… về nhà chị nhaaaa! – Trân thích thú reo lên.
- Méo! – Nhưng mèo Leo không làm vậy.
Mèo Leo nó hơi bị đần, tôi đã nói rồi mà, ở cùng Trân chắc chắn là cực tốt cho nó, tha hồ mà ăn cá suốt ngày. Nhưng nó đâu chịu, nó nhảy phốc khỏi tay Trân xuống đất mà chạy đến núp sau chân tôi, ngoe nguẩy cái đuôi cạ miết vào giày tôi ý như đề nghị “cho ở ké”.
- Ơ cái… cái đứa này…! – Tôi định kêu “ơ cái đệch” nhưng phút cuối kịp ngậm mồm lại.
Không để cho bọn trẻ có thêm thời gian ngẩn ngơ, nhạc mẫu chốt hạ:
- Rồi, quyết định như vậy nhé!
- Ơ….! – Trân khá bất ngờ với quyết định chóng vánh này.
Rồi nhạc mẫu bước lại gần tôi, kề tai nói nhỏ nhưng lại nhấn nhá từng chữ một như trong lời nói có thép có gang:
- Tôi mà biết bé Mai khóc lần nữa thì sự không được dễ như hôm vừa rồi đâu nhé!
Chỉ đủ ình tôi nghe thấy, nhưng cũng dư sức khiến tôi phải rùng mình. Nhuệ khí đêm trước tiêu biến mất, tôi lắp bắp:
- Dạ… dạ, con biết rồi!
- Ừm, thôi cô về, gửi lời chào hỏi thăm đến gia đình con nhé! - Nhạc mẫu nói rồi quay trở vào xe, không quên dặn cô con gái cưng lúc đi ngang qua. - Tạm biệt thôi, còn về nữa đấy!
Ngày ấy, tôi chưa hiểu hết ý nghĩa của lời dặn cho nhạc mẫu gửi lời chào hỏi đến gia đình tôi, mà tôi chỉ xem như đó là một lời chào tạm biệt thông thường và thêm tính trang trọng. Vậy thì nó còn có thêm ý nghĩa nào khác?
Ba mẹ Tiểu Mai vào xe, chú Ba nổ máy rồi lái xe về nhà mình, băng ra khỏi đường Tuyên Quang hướng về phía biển Đồi Dương. Còn lại trước nhà lúc này là tôi, mèo đần bên dưới, Tiểu Mai cạnh bên và bé Trân hãy còn ấm ức đứng chiếc xe của Tiểu Mai.
- Không chịu đâu, em muốn nuôi Leo, anh Nam có biết gì đâu! – Trân bất chấp nể nang, dậm chân nói bực bội.
Không biết phải nói gì, Tiểu Mai quay sang nhìn tôi cười khổ.
- Ừ thì… nhưng Leo nó chịu qua với em đâu chứ, thôi thì… để anh nuôi, thỉnh thoảng dẫn nó qua nhà em! – Tôi ngoài mặt nói thản nhiên mà trong lòng nghe đau như cắt, rủa thầm con mèo đần chết toi sao lại không phóng qua chỗ Trân ngay đi.
- “Mày ở với ông, ông… vặt râu mày, treo mày lên nóc nhà nha con!” – Tôi nghiến răng nhìn mèo đần, cố bí mật trừng mắt nhìn nó.
Và nó lại thể hiện trình độ… đần của mình, bị chủ hờ trừng mắt mà còn ra chiều thích thú, ngoác miệng kêu lên vui sướng:
- Mi…aooo…!
Thế là xong, chứng kiến tình hình như vậy cũng đủ để Trân biết được cơ hội nhận nuôi Leo trong kỳ hè này là bằng con số không to tướng, đến Tiểu Mai cũng miễn có ý kiến thì xem như… tôi nuôi Leo là chắc rồi.
- Vậy… anh thấy em chăm Leo ra sao thì làm lại y vậy là được, cũng dễ nuôi mà! - Tiểu Mai cười cười.
Định nói là không dám đâu chị hai, nuôi con nào chứ con mèo đần này hơi bị mệt đó. Thôi kệ, vì chiều em nên anh sẽ biến nó từ đần thành thông minh giống anh!
- Ừm, cứ để anh, có gì không biết anh hỏi em là được chứ gì! – Tôi gật đầu cái rụp.
- Em ở xa, anh hỏi thế nào? - Tiểu Mai thoáng cười buồn.
- Thì… gọi điện thoại chứ sao! – Tôi chưng hửng.
- Phí gọi đường dài đắt lắm, anh để thỉnh thoảng em gọi về là được!
- Thôi, em gọi được chẳng lẽ anh không được?
- Vậy… tùy anh, nhưng nè… tặng anh!
Trước ánh mắt bất ngờ của tôi, Tiểu Mai đặt vào tay tôi chiếc điện thoại di động của nàng.
- Giữ nhé, em sẽ gọi vào máy này, anh chỉ việc sạc pin đầy đủ là được!
- Bậy… đâu được! – Tôi hốt hoảng, mẹ tôi mà biết được là rắc rối lắm.
- Không được cũng phải nhận! – Nàng trừng mắt. – Em gọi là anh phải nghe máy liền đấy, không có chuyện để nhỡ cuộc gọi đâu!
Cái này… là tặng điện thoại sao? Đúng hơn là Tiểu Mai muốn kiểm soát tôi ấy chứ, gọi điện là phải nghe máy thế mà nãy còn bảo là “thỉnh thoảng gọi về”. Ôi… đúng là con gái!
Không còn cách nào khác, tôi đành nhận lấy chiếc điện thoại của nàng.
- Rồi em lấy gì mà xài?
- Sẽ mua cái khác, anh không phải lo đâu! – Nói rồi nàng lại đưa thêm tôi… chùm chìa khóa nhà của nàng.
- Gì nữa? – Tôi lại há hốc mồm.
- Thỉnh thoảng anh qua nhà em… quét sân dùm, lá rụng rơi nhiều, hì hì! - Tiểu Mai vừa nói vừa cười khúc khích nhưng lại ấn chùm chìa khóa vào tay tôi như ý “nhận đi cấm cãi”.
- Ờ….! – Tôi uể oải nhận thêm nhiệm vụ.
Thật khổ, hết nuôi mèo đến quét nhà, tôi sắp thành tạp vụ tháng hè đứt đuôi con nòng nọc rồi!
- Vậy… em đi đây, hết hè lại về! - Tiểu Mai chợt nói nhỏ dần.
- Ừm… về đến nơi thì gọi! – Tôi cũng rầu rĩ theo.
- Dạ bye chị, nghỉ hè vui vẻ! – Trân nói chen vào như muốn phá đám.
Dường như không để tâm đến, Tiểu Mai lúc này khẽ nhón chân, yêu kiều đặt vào môi tôi một nụ hôn phớt ngọt lịm rồi cười dịu dàng:
- Đây là để khẳng định chủ quyền!
- Chủ quyền… gì? – Tôi còn chưa hết ngẩn ngơ, thoáng trông thấy bé Trân đang đỏ bừng mặt.
Không trả lời cho thắc mắc của tôi, Tiểu Mai chỉ khẽ bấm tay mà tiếp lời:
- Ở đây đừng có mà… léng phéng cô nào đấy, tôi biết được thì liệu hồn anh!
- Yên tâm, không có đâu! – Tôi lắc đầu lia lịa.
Thật mà, có bạn gái thập toàn thập mỹ như Tiểu Mai, tôi hơi đâu léng phéng ệt xác!
Hay ít nhất là… lúc này tôi đã nghĩ như vậy…
- Thế… được rồi, anh chở em qua nhà chú Ba đi! - Tiểu Mai vỗ nhẹ vào lưng tôi và ngồi lên yên sau xe.
- Ừm, đi…! – Tôi nói, có một chút run trong giọng mình.
Và gió cũng có một chút nhẹ, ánh nắng dần dịu đi, bầu trời trở lại một màu xám tro hơi nhạt như mọi ngày…
- Cho vài phút còn lại này mình thêm gần nhau, ngốc nhe….!
Bạn có thể từ chối được lời đề nghị này không?
Tôi thì không, chắc chắn không!