Giờ ra về, tôi vẫn lò dò sang lại 10A1, đứng đợi thầy Địa ra ngoài rồi mới bước vào, lần đầu tiên tôi vào lớp với tư cách là một thành viên lớp khác.
- Thánh về, sao, bọn nó có hiếp đáp mày ko? – Thằng D thấy tôi đầu tiên.
- Hề hề, có mà vỡ mồm tụi nó! – Bình thường tôi đã nổi điên với nó rồi, nhưng chả hiểu sao hôm nay lại thấy thằng D…thân thương quá đỗi.
- Bên đó học được ko? – Thằng T tò mò.
- Cũng được! – Tôi ngám ngẩm nhớ tới cả đống bài cần phải chép lại vì bữa nay tôi đem sai thời khoá biểu.
- Rồi qua đó mày làm gì? Cán sự gì ko? – K mập liếm môi.
- Èo, tao chân ướt chân ráo mới qua, có mà cán sự…cùn! – Tôi cười cười.
Tôi nhìn sang bên, Tiểu Mai ôm cặp đi ra khỏi lớp, nàng thậm chí còn chẳng buồn nhìn tôi lấy 1 cái gọi là động viên người về thăm quê hương.
- Mày vừa đi khỏi thì em Mai đã chuyển sang bắt chuyện với thằng khác, chủ động mới ghê! – Thằng T rầu rầu.
- Èo, dính dáng gì tao chứ, mà lúc nãy cô Hiền có nói gì ko? – Tôi tò mò hỏi.
- Ờ, thì cô bảo từ giờ mày bị chuyển sang 10A2 vậy thôi, rồi bầu lại cán sự Toán! – Thằng C tiếp lời.
- Rồi ai làm? – Tôi hỏi.
- Tao, kiêm luôn 2 chức Toán – Hoá! – Thằng T vỗ ngực.
- Ghê ta, nhờ tao mà thăng cấp nhá! – Tôi khoác vai nó.
- Chà, định rủ 10A2 đá giao hữu, mà giờ mày qua đó rồi lớp này chơi sao lại! – Thằng L thở dài.
- Yên tâm, tao chẳng đá đâu, mà bọn trai bên A2 trông chân cẳng lèo khèo lắm! – Tôi làm kẻ bán nước tiết lộ bí mật quân sự.
- Thế à? Thế thì tốt, hề hề! – L đội trưởng khoái chí tử.
Tôi cảm thấy vui hơn một chút, chỉ khi quay trở lại lớp cũ ngồi tán chuyện với bọn này mới làm tôi cảm thấy mình vẫn là thành viên của 10A1, vẫn còn ngồi bố láo tếu táo với đám bạn thân như hôm nào.
- Ủa mà Vy đâu? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Em nó đi họp Đoàn rồi, cặp còn để lại nè, nằng nặng dặn tao bảo mày đợi em nó về chung! – K mập trả lời.
- Thằng này sướng, đi xa vẫn còn em yêu ngóng theo! – Thằng C rên rỉ.
- Hề hề, ngon thì được như tao đi! – Tôi cười tít mắt.
Ngồi tán dóc thêm tí nữa thì bọn thằng K lần lượt về trước, chỉ còn tôi ngồi lại trong phòng đợi em Vy, tôi thắc mắc ko biết em nó bảo đợi là ý gì đây, nhưng dù chỉ vậy tôi cũng cảm thấy ấm lòng, chắc là em ấy muốn cùng tôi….hàn huyên tâm sự.
Tôi đang lim dim mơ tưởng thì giọng em ấy cắt ngang.
- N ơi, nhanh lên! – Vy xuất hiện trước cửa lớp, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
- Gì vậy? Nhanh gì? – Tôi ngạc nhiên, hoàn toàn khác xa những gì tôi tưởng tượng.
- Thì đi theo mình, nhanh nào! – Rồi chẳng đợi tôi đồng ý, em ấy kéo tay tôi đi hết dãy hành lang đến thẳng văn phòng Đoàn.
Văn phòng Đoàn vẫn còn lại một vài học sinh vừa họp xong đang ngồi lại bàn thêm gì đó, đầu bàn là thầy Phương bí thư Đoàn trường, thầy tuy đã trung niên nhưng rất thân thiện và vui tính với học sinh trong trường.
- Thầy ơi, N nè! – Vy quệt mồ hôi nói.
- À, N ngồi xuống đây! – Thầy Phương ngoắc tôi lại.
- Dạ…! – Tôi lơ ngơ chẳng hiểu gì.
- Nghe Vy kể là em bị chuyển sang 10A2, giờ muốn về lại A1 à? – Thầy hỏi tôi.
- Dạ! – Tôi sáng mắt, hoá ra là như vậy.
- Gì thế Vy? – Mấy học sinh xung quanh tò mò hỏi.
- Vậy giờ em đi với thầy, nhưng không chắc là thầy xin được đâu nhé! – Rồi thầy đứng dậy! – Vy ngồi lại đây, đừng đi theo! – Thầy bảo Vy ngồi lại khi em ấy chực đứng lên đi theo chúng tôi.
- Vy …đợi N ở lớp nhé! – Em ấy ái ngại nói thật khẽ rồi ra ngoài trước.
Tôi tràn đầy hi vọng khấp khởi đi theo thầy Phương, dù gì thầy ấy cũng là bí thư Đoàn trường nên ít nhiều tiếng nói cũng sẽ có trọng lượng, và tôi sẽ có cơ hội được về lại với 10A1, nghĩ đến đây tôi dạn bước hơn.
- Thầy Thế, em bàn chuyện này với thầy chút được không? – Thầy Phương kéo ghế ngồi xuống, tôi đứng bên cạnh.
- À có chuyện gì thế? – Thầy Thế trưởng phòng hành chính hỏi.
- Chuyện là em N này đang học ở 10A1, nhưng hôm nay lại bị chuyển sang 10A2, vậy nên giờ em muốn nhờ thầy chuyển giúp em N về lại được 10A1! – Thầy Phương dè dặt nói, tôi hồi hộp chờ đợi.
- À, cái này là quyết định của thầy hiệu trưởng, tôi cũng chỉ nhận giấy và đưa xuống dưới thôi thầy Phương à! – Thầy Thế giải thích.
- Ra vậy, nhưng có cách nào đổi lại quyết định không thầy? – Thầy Phương hỏi tiếp, và tôi thì cảm thấy đây có lẽ là nỗ lực cuối cùng.
- Cái này….cũng còn tuỳ quyết định của thầy hiệu trưởng, nhưng thường thì giấy đã kí rồi thì cũng khó hoãn lại lắm, vì thủ tục chuyển hồ sơ và bảng điểm cho trường hợp của em này đã bắt đầu rồi! – Thầy Thế lắc đầu đáp.
- À…dạ vâng, vậy cảm ơn thầy! – Rồi thầy Phương đứng dậy, tôi cũng chào thầy Thế rồi bước theo ra ngoài.
- Vậy là thầy cũng chịu rồi, nước này thì chỉ do thầy hiệu trưởng quyết định thôi N à! – Thầy Phương thở dài.
- Dạ….! – Tôi rầu rĩ chẳng biết nói gì.
- Vậy thôi, thầy về đây! – Thầy vỗ vai tôi rồi bước đi.
Tôi thẫn thờ bước về lớp ko chút sinh khí, bây giờ quyết định ở lại hay bị chuyển đi là do thầy hiệu trưởng, nhưng nghe tới đây tôi đã thấy nản, với tôi từ trước đến giờ 3 từ “ thầy hiệu trưởng “ nghe cao xa và quyền lực lắm, thế nên đừng mong gì tôi, một thằng học sinh lớp 10 vô danh tiểu tốt lại có thể tự mình thay đổi quyết định của thầy hiệu trưởng.
Tôi vào lớp, em Vy đang gục mặt trên bàn, vẻ đầy chán nản, tôi khẽ bước tới và ngồi xuống cạnh bên, em ấy giật mình nhìn sang.
- Sao rồi N? – Vy nhìn tôi ánh mắt đầy vẻ hi vọng.
Tôi thở dài, lắc đầu không nói gì, vậy là quá đủ để hiểu rồi, cả 2 đứa tôi ngồi lặng yên một lúc lâu mà chẳng nói được câu nào, tôi buồn buồn nhìn Vy mắt đã chực đỏ hoe sắp khóc.
- Thôi, N đưa Vy về! – Tôi đứng dậy, như sợ chỉ ngồi yên một lúc nữa là em nó oà ra mất.
- ………! – Em ấy chẳng nói gì cả, lẳng lặng đứng dậy bước theo tôi dắt xe ra cổng.
Con đường từ trường về nhà Vy hai đứa tôi đã đi lại nhiều lần, từng đợt lá me nhỏ xanh dọc hai bên đường rơi lả tả theo gió miên man như buồn nỗi buồn của hai đứa, và mọi lúc chúng tôi đều tươi cười mà mộng mơ đùa giỡn, nhưng lúc này đây là lần đầu tiên chúng tôi yên lặng, ko nói một lời.
Mãi một lúc sau, khi đã gần đến nhà em Vy, tôi cảm nhận được cái níu áo rất khẽ từ đằng sau, xen lẫn hốt hoảng và bối rối.
- Đừng đi, N ơi…! – Em ấy nấc lên, nói gần như là trong hơi thở.
- Biết làm sao được! – Tôi đáp gọn mà nghe lòng chợt nhói lên.
- Thôi, vào nhà đi, tối N qua, nhé? – Tôi nói, khi đã đến nhà rồi mà em Vy vẫn chưa chịu vào.
- ……Ừ! – Rồi em ấy quay vào trong, sau khi tôi cố cười với em một cái.
Tối hôm đó, hai đứa đi dạo, nhưng cũng rất ít nói, chỉ thỉnh thoảng cười với nhau cho qua chuyện, rồi lại bối rối nhìn đi chỗ khác.
Tôi ngồi cạnh em Vy, nhìn bâng quơ ra hàng cây dọc theo đường biển, tự nhiên nhớ cái
- ………! – Em Vy vẫn yên lặng.
- ………! – Tôi cũng im ru, chẳng biết nên nói gì sất, tự nhiên cảm giác như vai trò bị đảo ngược, là em ấy bị chuyển đi chứ chẳng phải là tôi nữa.
- N nè……! – Cuối cùng em nó cũng mở lời trước.
- Gì vậy? – Tôi như chỉ chờ lúc này, hỏi ngay.
- Xa mặt…đừng cách lòng nhé! – Em ấy nói mà đôi má đỏ lựng, cúi gằm mặt, đôi bàn tay líu ríu đan vào nhau.
- Ừm….không có đâu! – Tôi đáp, bối rối nhìn sang chỗ khác, gió lạnh mà tôi vẫn thấy ấm áp.
- Hứa nhé? – Em ấy quay sang nhìn tôi.
- Ừ, dĩ nhiên, lo cho ai kia thôi! – Tôi quệt mũi nói lấp lửng.
- Lo cho ai? – Vy ngạc nhiên, thoáng chút gằn giọng.
- Thì…ấy đừng nhéo…thì lỡ N học bên kia, bên này Vy thích ai khác thì sao? – Tôi cũng tạo một ràng buộc tương tự.
- Ko đâu, chẳng có ai hết! – Em ấy lắc đầu nguầy nguậy.
- Ừm…nhưng mà giả như…qua đó N thích nhỏ khác rồi thì sao? – Tôi cười cười, bắt đầu bông đùa trở lại, cũng lách người chuẩn bị né cái véo hông của em ấy.
- Nhỏ đó…phải dễ thương hơn Vy thì mới chịu! – Hổng dè em ấy vẫn ngồi yên, phụng phịu đáp.
- Ừ…chắc cũng ko đâu….đằng ấy dễ thương nhất rồi! – Tôi ngượng ngập nói, nhìn sang chỗ khác chứ chẳng thể nào mà đối diện nhau được.
- Hì, dẻo mồm lắm! – Em Vy cuối cùng cũng cười, thật tươi.
- Mà N chỉ học bên A2 thôi, còn lại vẫn sang chơi với A1 mà! – Tôi tự trấn an cả hai đứa.
- Ừm…mong là được vậy! – Em ấy gật đầu thở dài.
- Chắc chắn là vậy, khỏi cần mong! – Rồi tôi búng chóc vô trán em nó.
- Ui da…này thì búng! – Em ấy nhéo ngay vào hông tôi rõ đau.
- Aaaaaa…..mạnh tay quá vậy! – Tôi ôm be sườn la oai oái.
Đường biển vào tối vắng hoe, ánh đèn vàng yên bình, gió lạnh thổi từng hàng dương phất phơ, ở băng ghế bên kia đường có hai đứa đang cười giỡn như giặc, tuy lạnh nhưng vẫn ấm lắm!
Tối hôm đó về nhà, tôi nằm ngẫm nghĩ sự đời đúng là biến ảo không lường, đầu năm tôi cầu cho vào A2 thì phải vào A1, nhưng nhờ vậy mới quen được Vy, rồi đến đây bất chợt lại bị chuyển sang A2, cứ tưởng vậy là hết nhưng cũng nhờ đó mà hai đứa tôi lại gần nhau hơn, đúng là trong phúc vẫn có hoạ, và Tái ông mất ngựa chưa hẳn đã là xui!
Giờ ra về, tôi vẫn lò dò sang lại A, đứng đợi thầy Địa ra ngoài rồi mới bước vào, lần đầu tiên tôi vào lớp với tư cách là một thành viên lớp khác.
- Thánh về, sao, bọn nó có hiếp đáp mày ko? – Thằng D thấy tôi đầu tiên.
- Hề hề, có mà vỡ mồm tụi nó! – Bình thường tôi đã nổi điên với nó rồi, nhưng chả hiểu sao hôm nay lại thấy thằng D…thân thương quá đỗi.
- Bên đó học được ko? – Thằng T tò mò.
- Cũng được! – Tôi ngám ngẩm nhớ tới cả đống bài cần phải chép lại vì bữa nay tôi đem sai thời khoá biểu.
- Rồi qua đó mày làm gì? Cán sự gì ko? – K mập liếm môi.
- Èo, tao chân ướt chân ráo mới qua, có mà cán sự…cùn! – Tôi cười cười.
Tôi nhìn sang bên, Tiểu Mai ôm cặp đi ra khỏi lớp, nàng thậm chí còn chẳng buồn nhìn tôi lấy cái gọi là động viên người về thăm quê hương.
- Mày vừa đi khỏi thì em Mai đã chuyển sang bắt chuyện với thằng khác, chủ động mới ghê! – Thằng T rầu rầu.
- Èo, dính dáng gì tao chứ, mà lúc nãy cô Hiền có nói gì ko? – Tôi tò mò hỏi.
- Ờ, thì cô bảo từ giờ mày bị chuyển sang A vậy thôi, rồi bầu lại cán sự Toán! – Thằng C tiếp lời.
- Rồi ai làm? – Tôi hỏi.
- Tao, kiêm luôn chức Toán – Hoá! – Thằng T vỗ ngực.
- Ghê ta, nhờ tao mà thăng cấp nhá! – Tôi khoác vai nó.
- Chà, định rủ A đá giao hữu, mà giờ mày qua đó rồi lớp này chơi sao lại! – Thằng L thở dài.
- Yên tâm, tao chẳng đá đâu, mà bọn trai bên A trông chân cẳng lèo khèo lắm! – Tôi làm kẻ bán nước tiết lộ bí mật quân sự.
- Thế à? Thế thì tốt, hề hề! – L đội trưởng khoái chí tử.
Tôi cảm thấy vui hơn một chút, chỉ khi quay trở lại lớp cũ ngồi tán chuyện với bọn này mới làm tôi cảm thấy mình vẫn là thành viên của A, vẫn còn ngồi bố láo tếu táo với đám bạn thân như hôm nào.
- Ủa mà Vy đâu? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Em nó đi họp Đoàn rồi, cặp còn để lại nè, nằng nặng dặn tao bảo mày đợi em nó về chung! – K mập trả lời.
- Thằng này sướng, đi xa vẫn còn em yêu ngóng theo! – Thằng C rên rỉ.
- Hề hề, ngon thì được như tao đi! – Tôi cười tít mắt.
Ngồi tán dóc thêm tí nữa thì bọn thằng K lần lượt về trước, chỉ còn tôi ngồi lại trong phòng đợi em Vy, tôi thắc mắc ko biết em nó bảo đợi là ý gì đây, nhưng dù chỉ vậy tôi cũng cảm thấy ấm lòng, chắc là em ấy muốn cùng tôi….hàn huyên tâm sự.
Tôi đang lim dim mơ tưởng thì giọng em ấy cắt ngang.
- N ơi, nhanh lên! – Vy xuất hiện trước cửa lớp, vầng trán lấm tấm mồ hôi.
- Gì vậy? Nhanh gì? – Tôi ngạc nhiên, hoàn toàn khác xa những gì tôi tưởng tượng.
- Thì đi theo mình, nhanh nào! – Rồi chẳng đợi tôi đồng ý, em ấy kéo tay tôi đi hết dãy hành lang đến thẳng văn phòng Đoàn.
Văn phòng Đoàn vẫn còn lại một vài học sinh vừa họp xong đang ngồi lại bàn thêm gì đó, đầu bàn là thầy Phương bí thư Đoàn trường, thầy tuy đã trung niên nhưng rất thân thiện và vui tính với học sinh trong trường.
- Thầy ơi, N nè! – Vy quệt mồ hôi nói.
- À, N ngồi xuống đây! – Thầy Phương ngoắc tôi lại.
- Dạ…! – Tôi lơ ngơ chẳng hiểu gì.
- Nghe Vy kể là em bị chuyển sang A, giờ muốn về lại A à? – Thầy hỏi tôi.
- Dạ! – Tôi sáng mắt, hoá ra là như vậy.
- Gì thế Vy? – Mấy học sinh xung quanh tò mò hỏi.
- Vậy giờ em đi với thầy, nhưng không chắc là thầy xin được đâu nhé! – Rồi thầy đứng dậy! – Vy ngồi lại đây, đừng đi theo! – Thầy bảo Vy ngồi lại khi em ấy chực đứng lên đi theo chúng tôi.
- Vy …đợi N ở lớp nhé! – Em ấy ái ngại nói thật khẽ rồi ra ngoài trước.
Tôi tràn đầy hi vọng khấp khởi đi theo thầy Phương, dù gì thầy ấy cũng là bí thư Đoàn trường nên ít nhiều tiếng nói cũng sẽ có trọng lượng, và tôi sẽ có cơ hội được về lại với A, nghĩ đến đây tôi dạn bước hơn.
- Thầy Thế, em bàn chuyện này với thầy chút được không? – Thầy Phương kéo ghế ngồi xuống, tôi đứng bên cạnh.
- À có chuyện gì thế? – Thầy Thế trưởng phòng hành chính hỏi.
- Chuyện là em N này đang học ở A, nhưng hôm nay lại bị chuyển sang A, vậy nên giờ em muốn nhờ thầy chuyển giúp em N về lại được A! – Thầy Phương dè dặt nói, tôi hồi hộp chờ đợi.
- À, cái này là quyết định của thầy hiệu trưởng, tôi cũng chỉ nhận giấy và đưa xuống dưới thôi thầy Phương à! – Thầy Thế giải thích.
- Ra vậy, nhưng có cách nào đổi lại quyết định không thầy? – Thầy Phương hỏi tiếp, và tôi thì cảm thấy đây có lẽ là nỗ lực cuối cùng.
- Cái này….cũng còn tuỳ quyết định của thầy hiệu trưởng, nhưng thường thì giấy đã kí rồi thì cũng khó hoãn lại lắm, vì thủ tục chuyển hồ sơ và bảng điểm cho trường hợp của em này đã bắt đầu rồi! – Thầy Thế lắc đầu đáp.
- À…dạ vâng, vậy cảm ơn thầy! – Rồi thầy Phương đứng dậy, tôi cũng chào thầy Thế rồi bước theo ra ngoài.
- Vậy là thầy cũng chịu rồi, nước này thì chỉ do thầy hiệu trưởng quyết định thôi N à! – Thầy Phương thở dài.
- Dạ….! – Tôi rầu rĩ chẳng biết nói gì.
- Vậy thôi, thầy về đây! – Thầy vỗ vai tôi rồi bước đi.
Tôi thẫn thờ bước về lớp ko chút sinh khí, bây giờ quyết định ở lại hay bị chuyển đi là do thầy hiệu trưởng, nhưng nghe tới đây tôi đã thấy nản, với tôi từ trước đến giờ từ “ thầy hiệu trưởng “ nghe cao xa và quyền lực lắm, thế nên đừng mong gì tôi, một thằng học sinh lớp vô danh tiểu tốt lại có thể tự mình thay đổi quyết định của thầy hiệu trưởng.
Tôi vào lớp, em Vy đang gục mặt trên bàn, vẻ đầy chán nản, tôi khẽ bước tới và ngồi xuống cạnh bên, em ấy giật mình nhìn sang.
- Sao rồi N? – Vy nhìn tôi ánh mắt đầy vẻ hi vọng.
Tôi thở dài, lắc đầu không nói gì, vậy là quá đủ để hiểu rồi, cả đứa tôi ngồi lặng yên một lúc lâu mà chẳng nói được câu nào, tôi buồn buồn nhìn Vy mắt đã chực đỏ hoe sắp khóc.
- Thôi, N đưa Vy về! – Tôi đứng dậy, như sợ chỉ ngồi yên một lúc nữa là em nó oà ra mất.
- ………! – Em ấy chẳng nói gì cả, lẳng lặng đứng dậy bước theo tôi dắt xe ra cổng.
Con đường từ trường về nhà Vy hai đứa tôi đã đi lại nhiều lần, từng đợt lá me nhỏ xanh dọc hai bên đường rơi lả tả theo gió miên man như buồn nỗi buồn của hai đứa, và mọi lúc chúng tôi đều tươi cười mà mộng mơ đùa giỡn, nhưng lúc này đây là lần đầu tiên chúng tôi yên lặng, ko nói một lời.
Mãi một lúc sau, khi đã gần đến nhà em Vy, tôi cảm nhận được cái níu áo rất khẽ từ đằng sau, xen lẫn hốt hoảng và bối rối.
- Đừng đi, N ơi…! – Em ấy nấc lên, nói gần như là trong hơi thở.
- Biết làm sao được! – Tôi đáp gọn mà nghe lòng chợt nhói lên.
- Thôi, vào nhà đi, tối N qua, nhé? – Tôi nói, khi đã đến nhà rồi mà em Vy vẫn chưa chịu vào.
- ……Ừ! – Rồi em ấy quay vào trong, sau khi tôi cố cười với em một cái.
Tối hôm đó, hai đứa đi dạo, nhưng cũng rất ít nói, chỉ thỉnh thoảng cười với nhau cho qua chuyện, rồi lại bối rối nhìn đi chỗ khác.
Tôi ngồi cạnh em Vy, nhìn bâng quơ ra hàng cây dọc theo đường biển, tự nhiên nhớ cái
- ………! – Em Vy vẫn yên lặng.
- ………! – Tôi cũng im ru, chẳng biết nên nói gì sất, tự nhiên cảm giác như vai trò bị đảo ngược, là em ấy bị chuyển đi chứ chẳng phải là tôi nữa.
- N nè……! – Cuối cùng em nó cũng mở lời trước.
- Gì vậy? – Tôi như chỉ chờ lúc này, hỏi ngay.
- Xa mặt…đừng cách lòng nhé! – Em ấy nói mà đôi má đỏ lựng, cúi gằm mặt, đôi bàn tay líu ríu đan vào nhau.
- Ừm….không có đâu! – Tôi đáp, bối rối nhìn sang chỗ khác, gió lạnh mà tôi vẫn thấy ấm áp.
- Hứa nhé? – Em ấy quay sang nhìn tôi.
- Ừ, dĩ nhiên, lo cho ai kia thôi! – Tôi quệt mũi nói lấp lửng.
- Lo cho ai? – Vy ngạc nhiên, thoáng chút gằn giọng.
- Thì…ấy đừng nhéo…thì lỡ N học bên kia, bên này Vy thích ai khác thì sao? – Tôi cũng tạo một ràng buộc tương tự.
- Ko đâu, chẳng có ai hết! – Em ấy lắc đầu nguầy nguậy.
- Ừm…nhưng mà giả như…qua đó N thích nhỏ khác rồi thì sao? – Tôi cười cười, bắt đầu bông đùa trở lại, cũng lách người chuẩn bị né cái véo hông của em ấy.
- Nhỏ đó…phải dễ thương hơn Vy thì mới chịu! – Hổng dè em ấy vẫn ngồi yên, phụng phịu đáp.
- Ừ…chắc cũng ko đâu….đằng ấy dễ thương nhất rồi! – Tôi ngượng ngập nói, nhìn sang chỗ khác chứ chẳng thể nào mà đối diện nhau được.
- Hì, dẻo mồm lắm! – Em Vy cuối cùng cũng cười, thật tươi.
- Mà N chỉ học bên A thôi, còn lại vẫn sang chơi với A mà! – Tôi tự trấn an cả hai đứa.
- Ừm…mong là được vậy! – Em ấy gật đầu thở dài.
- Chắc chắn là vậy, khỏi cần mong! – Rồi tôi búng chóc vô trán em nó.
- Ui da…này thì búng! – Em ấy nhéo ngay vào hông tôi rõ đau.
- Aaaaaa…..mạnh tay quá vậy! – Tôi ôm be sườn la oai oái.
Đường biển vào tối vắng hoe, ánh đèn vàng yên bình, gió lạnh thổi từng hàng dương phất phơ, ở băng ghế bên kia đường có hai đứa đang cười giỡn như giặc, tuy lạnh nhưng vẫn ấm lắm!
Tối hôm đó về nhà, tôi nằm ngẫm nghĩ sự đời đúng là biến ảo không lường, đầu năm tôi cầu cho vào A thì phải vào A, nhưng nhờ vậy mới quen được Vy, rồi đến đây bất chợt lại bị chuyển sang A, cứ tưởng vậy là hết nhưng cũng nhờ đó mà hai đứa tôi lại gần nhau hơn, đúng là trong phúc vẫn có hoạ, và Tái ông mất ngựa chưa hẳn đã là xui!