Biển về cuối chiều đã dần thưa người, gió thổi mát rượi như mơn man làm dịu đi những muộn phiền, ánh tà dương trên mặt nước xanh tạo cảm giác thanh bình vô hạn. Hai đứa tôi ngồi trên dải cát trắng muốt hướng bên thảm cỏ xanh của sân golf Novotel, tôi nhìn bâng quơ ra đường chân trời, em Vy mắt buồn im lặng, chốc chốc lại khẽ vuốt tóc.
Tôi cũng chả biết nói gì chỉ biết im thin thít, đang trong tư thế của kẻ tội đồ chờ nhận án phạt, ngồi rắc cát rồi vùi ra đẩy vô, y chang thằng con nít định xây lâu đài.
Tự dưng ở đâu đằng xa có 3 thằng vẻ như dân sống gần biển, đen trùi trũi và trông hơi bị…lễu lão, chúng nó đi ngang qua nhìn em Vy ko chớp mắt, tôi âm thầm vận công giới bị, thằng nào có ý xông vào là tôi bật dậy…dẫn em Vy chạy ngay.
Đang ngồi rủa thầm 3 thằng đó trong đầu bằng những gì tệ hại nhất mà tôi có thể rủa khi tụi nó đã khuất đằng xa thì em Vy nhìn sang tôi.
- Sao im ru thế? – Vy hỏi.
- Thì…Vy rủ ra mà, N biết nói gì! – Tôi lúng búng đáp.
- Ừm! – Vy gật đầu.
Tự dưng tôi cảm thấy gió mạnh hơn, và sóng bắt đầu dồn dập xô vào bờ, thiên nhiên đã hãi hùng, dự là tình hình vài giây tới của tôi có khi cũng vậy, tôi đâm hoảng hất tay bể luôn cái nhà chòi cát đang xây.
- Tối qua Vy cũng ngồi đây, nghĩ rất nhiều!
- Ừ…..!
- …………………!
- Vy… nghĩ gì vậy?
- Vy nghĩ N giả say!
Sóng đánh oàm oạp mà tôi nghe như ngũ lôi oanh đình, ầm ầm bên tai.
- Sao… lại nghĩ thế?
- Vì lúc Vy ra nói chuyện với thầy phụ trách, vẫn có liếc nhìn hai người!
- …Thì sao?
- Lúc có Vy thì N say xỉn nói năng lung tung, vung tay múa chân, nhưng lúc ra ghế đá ngồi với Mai thì N lại ngồi yên không quậy nữa, trong khi vài phút trước đó vãn còn cãi nhau rất nhiều với Mai!
- …………!
Tôi nghe như gió lạnh bất thường, bão tố bắt đầu nổi lên, thổi phần phật.
- Đến khi Vy với Mai cãi nhau thì N im lặng như mọi khi, lúc cả hai đang căng thẳng nhất thì N lên tiếng, nói 1 câu vô thưởng vô phạt, nhưng ý chừng là ngăn lại!
- ……………!
- Rồi lúc trên đường về nhà C, cả lúc Vy cãi nhau với Mai ở nhà, N cũng chỉ im lặng!
- ……………!
- Đâu có người say nào như vậy, phải không?
Đầu óc lùng bùng, tim đập bình bịch, mồ hôi toát ra, tôi sắp tự phát nổ.
- Nhưng nghĩ lại, cũng có thể do Vy quá nhạy cảm, hoặc nếu đó là đúng đi chăng nữa, thì hẳn là N có lí do khó nói!
- ……….!
- Vy biết N trọng danh dự, ở tình huống đó mà xử sự đến vậy không quan tâm người ngoài nhìn vào thế nào, và theo linh cảm của Vy…thì đó ko phải là thái độ một người khi bị bắt quả tang là…bắt cá hai tay..!
- ……..!
- Lúc đó…chỉ muốn …quay đi mà thôi, xem như là chưa hề thấy!
- ……..!
- Lúc…lúc đó….không tin vào mắt mình….nhưng…Vy tin N…!
- ……..!
- Nãy…cũng ức.. lắm chứ!
- ……..!
Vy nói như nấc, mắt đã hoe hoe đỏ, tôi chỉ thấy lòng trào dâng thương cảm, và mọi chuyện hôm qua tôi làm đều trở nên lố bịch, sự thật lại trái ngược với phim ảnh và tiểu thuyết, tôi trước giờ cứ đinh ninh ở tình cảnh đó thì người con gái nào cũng sẽ nghĩ rằng đã bị phản bội, nhưng đây lại là không.
Tôi khoác vai tựa Vy vào lòng, thở hắt ra nói khẽ.
- Này, nói nghe nè!
Và tôi kể hết sự thật, tất cả những gì đêm hôm qua, từ việc tôi bị mửa đến lúc uống nước mía, rồi dạo bộ với Tiểu Mai, tôi phải làm như vậy, vì nếu giấu giếm giả vờ như đêm qua sẽ chỉ là một thằng mạt hạng không xứng đáng với em ấy.
Tôi kể xong, tim đập chân run, nhưng đồng thời lại thấy nhẹ nhõm vô cùng, và như mình đã lớn thêm một chút.
Em Vy đẩy tôi ra, thừ người bất động.
- Sao…sao thế? – Tôi lắp bắp.
- ………!
Thế là xong, một là tạch, hai là ăn tát xong rồi tạch.
- Auuuuuuu………..daaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………! – Tôi giật bắn người hét 1 tiếng rõ to, ôm hông nhảy phắt ra sau.
- Ngồi lại đây! – Em Vy cấu tôi 1 phát thật lực vào hông, lạnh lùng ra lệnh.
Tôi líu ríu ngồi xuống, quýnh quáng thế nào 2 chân móc vô nhau, té cái ịch ập mặt xuống cát, ngẩng mặt lên đã thấy em Vy cười rũ rượi.
Ba phút sau, em Vy phụ tôi phủi hết cát trên người, tôi đầu tóc quần áo chỉnh tề, ngồi lại vị trí cũ.
- Ngốc! – Em ấy nói.
- Sao ngốc? – Tôi nhăn nhó, cái hông vẫn còn đau.
- Tưởng lí do lí trấu gì khó khăn, hoá ra là xỉn thật! – Vy cười cười.
- Thì vậy! – Tôi chun mũi.
- Ai bảo uống rượu chi! – Vy nheo mắt.
- Tại tụi nó mua rượu mạnh quá! – Tôi gãi đầu.
- Rượu nào chẳng xỉn, mạnh yếu gì! – Vy bắt bẻ.
- Có rượu ko xỉn đấy! – Tôi cãi bướng.
- Rượu gì? – Em ấy thắc mắc.
- ….Cơm rượu! – Tôi nói ỉu xìu.
- Xí, vậy cũng cãi cho được! – Vy bĩu môi.
- Cơ mà hai người cũng hiểu ý nhau quá ha? – Em ấy hỏi hiểm hóc.
- Thì….thì…có nháy mắt ra hiệu! – Tôi thật thà đáp.
- Dở ghê! – Vy thở dài.
- Gì dở? – Tôi ngạc nhiên.
- N nói dối dở ghê, Vy nghi N giả say lúc đó đấy! – Em ấy nhún vai đáp.
- Là sao? – Tôi ngớ người.
- Lúc N nói xạo, chẳng bao giờ nhìn thẳng vào mắt người đối diện được, nên khi đó phải núp ra sau Vy chứ gì, lại còn vờ lim dim mắt! – Vy thản nhiên trả lời.
- Ớ…..! – Tôi ngu ra, nghe như có tiếng guốc gõ lộc cộc trong bụng.
- Vậy….giờ sao? – Tôi lúng búng hỏi.
- Bỏ qua chứ sao, chuyện đâu có gì! – Vy cười cười đáp.
- Thật à? – Tôi tròn mắt.
- Ừm, trắng án! – Vy nhìn tôi cười tình.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như cất được núi ra khỏi đầu, và bờ biển giờ đây sóng đã êm, gió đã lặng, và trời….cũng đã tối.
- Về thôi ha? – Tôi hỏi.
- Ừa, về chứ ba mẹ mong, đi với trai lạ! – Vy nheo mắt tinh nghịch.
- Lạ gì nữa? – Tôi hụt hẫng.
- Lạ vì bữa nay dũng cảm bất thường! – Em ấy cười cười.
Ra đến bãi giữ xe, tôi đâm ra bạo dạn hơn, cười nói tếu táo trở lại, nhưng cái số ăn nói nó bị xui, chả bao giờ khá lên được.
- Vậy mà tối qua đến chiều nay Vy với Mai cãi nhau miết! – Tôi nói ngu.
- N có nói gì cũng chẳng thay đổi tình hình được đâu! – Vy nghiêm giọng.
- Ừm….! – Tôi đâm hoảng.
- Và Mai có làm gì cũng đâu thay đổi được N đâu, ha? – Em ấy hỏi tôi cười lỏn lẻn.
- Ừ, hẳn rồi! – Tôi gật đầu chắc nịch.
Con đường biển đã sụp tối, thành phố lại lên đèn, quang cảnh này vẫn vậy, bình yên tự thuở nào, tôi tự dưng thấy iu người con gái đang ngồi đằng sau quá thể, cứ như đang trở lại cái hôm mà tôi còn chở em ấy và còn mong cho lúc này là bất tận vậy.
Với một ai đó hiểu bạn sâu sắc, nếu là người tâm giao tri kỷ thì sẽ rất đỗi hạnh phúc, nhưng nếu là kẻ thù thì sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm, vậy nên nếu trong đời bạn tìm được một người như vậy, hãy cố gắng giữ lấy, nhược bằng không cũng tuyệt đối đừng bao giờ phản bội họ!
Biển về cuối chiều đã dần thưa người, gió thổi mát rượi như mơn man làm dịu đi những muộn phiền, ánh tà dương trên mặt nước xanh tạo cảm giác thanh bình vô hạn. Hai đứa tôi ngồi trên dải cát trắng muốt hướng bên thảm cỏ xanh của sân golf Novotel, tôi nhìn bâng quơ ra đường chân trời, em Vy mắt buồn im lặng, chốc chốc lại khẽ vuốt tóc.
Tôi cũng chả biết nói gì chỉ biết im thin thít, đang trong tư thế của kẻ tội đồ chờ nhận án phạt, ngồi rắc cát rồi vùi ra đẩy vô, y chang thằng con nít định xây lâu đài.
Tự dưng ở đâu đằng xa có thằng vẻ như dân sống gần biển, đen trùi trũi và trông hơi bị…lễu lão, chúng nó đi ngang qua nhìn em Vy ko chớp mắt, tôi âm thầm vận công giới bị, thằng nào có ý xông vào là tôi bật dậy…dẫn em Vy chạy ngay.
Đang ngồi rủa thầm thằng đó trong đầu bằng những gì tệ hại nhất mà tôi có thể rủa khi tụi nó đã khuất đằng xa thì em Vy nhìn sang tôi.
- Sao im ru thế? – Vy hỏi.
- Thì…Vy rủ ra mà, N biết nói gì! – Tôi lúng búng đáp.
- Ừm! – Vy gật đầu.
Tự dưng tôi cảm thấy gió mạnh hơn, và sóng bắt đầu dồn dập xô vào bờ, thiên nhiên đã hãi hùng, dự là tình hình vài giây tới của tôi có khi cũng vậy, tôi đâm hoảng hất tay bể luôn cái nhà chòi cát đang xây.
- Tối qua Vy cũng ngồi đây, nghĩ rất nhiều!
- Ừ…..!
- …………………!
- Vy… nghĩ gì vậy?
- Vy nghĩ N giả say!
Sóng đánh oàm oạp mà tôi nghe như ngũ lôi oanh đình, ầm ầm bên tai.
- Sao… lại nghĩ thế?
- Vì lúc Vy ra nói chuyện với thầy phụ trách, vẫn có liếc nhìn hai người!
- …Thì sao?
- Lúc có Vy thì N say xỉn nói năng lung tung, vung tay múa chân, nhưng lúc ra ghế đá ngồi với Mai thì N lại ngồi yên không quậy nữa, trong khi vài phút trước đó vãn còn cãi nhau rất nhiều với Mai!
- …………!
Tôi nghe như gió lạnh bất thường, bão tố bắt đầu nổi lên, thổi phần phật.
- Đến khi Vy với Mai cãi nhau thì N im lặng như mọi khi, lúc cả hai đang căng thẳng nhất thì N lên tiếng, nói câu vô thưởng vô phạt, nhưng ý chừng là ngăn lại!
- ……………!
- Rồi lúc trên đường về nhà C, cả lúc Vy cãi nhau với Mai ở nhà, N cũng chỉ im lặng!
- ……………!
- Đâu có người say nào như vậy, phải không?
Đầu óc lùng bùng, tim đập bình bịch, mồ hôi toát ra, tôi sắp tự phát nổ.
- Nhưng nghĩ lại, cũng có thể do Vy quá nhạy cảm, hoặc nếu đó là đúng đi chăng nữa, thì hẳn là N có lí do khó nói!
- ……….!
- Vy biết N trọng danh dự, ở tình huống đó mà xử sự đến vậy không quan tâm người ngoài nhìn vào thế nào, và theo linh cảm của Vy…thì đó ko phải là thái độ một người khi bị bắt quả tang là…bắt cá hai tay..!
- ……..!
- Lúc đó…chỉ muốn …quay đi mà thôi, xem như là chưa hề thấy!
- ……..!
- Lúc…lúc đó….không tin vào mắt mình….nhưng…Vy tin N…!
- ……..!
- Nãy…cũng ức.. lắm chứ!
- ……..!
Vy nói như nấc, mắt đã hoe hoe đỏ, tôi chỉ thấy lòng trào dâng thương cảm, và mọi chuyện hôm qua tôi làm đều trở nên lố bịch, sự thật lại trái ngược với phim ảnh và tiểu thuyết, tôi trước giờ cứ đinh ninh ở tình cảnh đó thì người con gái nào cũng sẽ nghĩ rằng đã bị phản bội, nhưng đây lại là không.
Tôi khoác vai tựa Vy vào lòng, thở hắt ra nói khẽ.
- Này, nói nghe nè!
Và tôi kể hết sự thật, tất cả những gì đêm hôm qua, từ việc tôi bị mửa đến lúc uống nước mía, rồi dạo bộ với Tiểu Mai, tôi phải làm như vậy, vì nếu giấu giếm giả vờ như đêm qua sẽ chỉ là một thằng mạt hạng không xứng đáng với em ấy.
Tôi kể xong, tim đập chân run, nhưng đồng thời lại thấy nhẹ nhõm vô cùng, và như mình đã lớn thêm một chút.
Em Vy đẩy tôi ra, thừ người bất động.
- Sao…sao thế? – Tôi lắp bắp.
- ………!
Thế là xong, một là tạch, hai là ăn tát xong rồi tạch.
- Auuuuuuu………..daaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………! – Tôi giật bắn người hét tiếng rõ to, ôm hông nhảy phắt ra sau.
- Ngồi lại đây! – Em Vy cấu tôi phát thật lực vào hông, lạnh lùng ra lệnh.
Tôi líu ríu ngồi xuống, quýnh quáng thế nào chân móc vô nhau, té cái ịch ập mặt xuống cát, ngẩng mặt lên đã thấy em Vy cười rũ rượi.
Ba phút sau, em Vy phụ tôi phủi hết cát trên người, tôi đầu tóc quần áo chỉnh tề, ngồi lại vị trí cũ.
- Ngốc! – Em ấy nói.
- Sao ngốc? – Tôi nhăn nhó, cái hông vẫn còn đau.
- Tưởng lí do lí trấu gì khó khăn, hoá ra là xỉn thật! – Vy cười cười.
- Thì vậy! – Tôi chun mũi.
- Ai bảo uống rượu chi! – Vy nheo mắt.
- Tại tụi nó mua rượu mạnh quá! – Tôi gãi đầu.
- Rượu nào chẳng xỉn, mạnh yếu gì! – Vy bắt bẻ.
- Có rượu ko xỉn đấy! – Tôi cãi bướng.
- Rượu gì? – Em ấy thắc mắc.
- ….Cơm rượu! – Tôi nói ỉu xìu.
- Xí, vậy cũng cãi cho được! – Vy bĩu môi.
- Cơ mà hai người cũng hiểu ý nhau quá ha? – Em ấy hỏi hiểm hóc.
- Thì….thì…có nháy mắt ra hiệu! – Tôi thật thà đáp.
- Dở ghê! – Vy thở dài.
- Gì dở? – Tôi ngạc nhiên.
- N nói dối dở ghê, Vy nghi N giả say lúc đó đấy! – Em ấy nhún vai đáp.
- Là sao? – Tôi ngớ người.
- Lúc N nói xạo, chẳng bao giờ nhìn thẳng vào mắt người đối diện được, nên khi đó phải núp ra sau Vy chứ gì, lại còn vờ lim dim mắt! – Vy thản nhiên trả lời.
- Ớ…..! – Tôi ngu ra, nghe như có tiếng guốc gõ lộc cộc trong bụng.
- Vậy….giờ sao? – Tôi lúng búng hỏi.
- Bỏ qua chứ sao, chuyện đâu có gì! – Vy cười cười đáp.
- Thật à? – Tôi tròn mắt.
- Ừm, trắng án! – Vy nhìn tôi cười tình.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như cất được núi ra khỏi đầu, và bờ biển giờ đây sóng đã êm, gió đã lặng, và trời….cũng đã tối.
- Về thôi ha? – Tôi hỏi.
- Ừa, về chứ ba mẹ mong, đi với trai lạ! – Vy nheo mắt tinh nghịch.
- Lạ gì nữa? – Tôi hụt hẫng.
- Lạ vì bữa nay dũng cảm bất thường! – Em ấy cười cười.
Ra đến bãi giữ xe, tôi đâm ra bạo dạn hơn, cười nói tếu táo trở lại, nhưng cái số ăn nói nó bị xui, chả bao giờ khá lên được.
- Vậy mà tối qua đến chiều nay Vy với Mai cãi nhau miết! – Tôi nói ngu.
- N có nói gì cũng chẳng thay đổi tình hình được đâu! – Vy nghiêm giọng.
- Ừm….! – Tôi đâm hoảng.
- Và Mai có làm gì cũng đâu thay đổi được N đâu, ha? – Em ấy hỏi tôi cười lỏn lẻn.
- Ừ, hẳn rồi! – Tôi gật đầu chắc nịch.
Con đường biển đã sụp tối, thành phố lại lên đèn, quang cảnh này vẫn vậy, bình yên tự thuở nào, tôi tự dưng thấy iu người con gái đang ngồi đằng sau quá thể, cứ như đang trở lại cái hôm mà tôi còn chở em ấy và còn mong cho lúc này là bất tận vậy.
Với một ai đó hiểu bạn sâu sắc, nếu là người tâm giao tri kỷ thì sẽ rất đỗi hạnh phúc, nhưng nếu là kẻ thù thì sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm, vậy nên nếu trong đời bạn tìm được một người như vậy, hãy cố gắng giữ lấy, nhược bằng không cũng tuyệt đối đừng bao giờ phản bội họ!