“Cái gì? Về sớm á?” Yunho thật muốn gào lên, nhưng cuối cùng chỉ có thể hỏi mấy câu cụt ngủn như thế.
“Đáng ra là phải đi thực tập hai mươi ngày nhưng thời tiết bắt đầu chuyển xấu nên rút ngắn chỉ còn mười lăm ngày thôi!”
“Tức là sáu ngày nữa?”
“Dạ. Nếu tình hình tệ đi thì có khi tụi em còn phải về sớm nữa, mốt là anh hai về tới nhà rồi mà phải không?”
“Không, ý anh là em sẽ phải về sớm thật á?” Yunho lập lại, không hề nhận ra sự ngớ ngẩn của mình.
“Anh hai, bộ có chuyện gì sao?” Changmin – cậu em trai yêu dấu đang vi vu tận miền cao của anh - cuối cùng không kiềm được, buông một câu nghi ngờ.
“Không, cũng không có gì…”
Anh ậm ừ, suy nghĩ về việc mình với Jaejoong. Ở đây gạo đã lỡ chắt nước đặt lên bếp rồi, thật chẳng biết phải làm sao nữa.
Yunho không muốn gia đình mình phải đón nhận ngay một cú sốc sau khi vừa trở về từ chuyến đi chơi vui vẻ, vả lại chuyện anh với tiểu yêu tinh thậm chí còn chưa bắt đầu được một tháng, nói ra chả khác nào gãi ngứa cho mấy cái lý luận xã hội sắt đá của bố mẹ.
Nhưng nếu như phải giấu giếm và lén lút thì còn khổ sở hơn. Anh không muốn làm một thằng đàn ông hèn nhát đến độ không có cả cái gan thừa nhận những chuyện mình đã làm, những điều mình đã nói. Và hơn hết, anh không muốn Jaejoong phải buồn.
Nên bước tiếp như thế nào? Câu hỏi thật khó để trả lời.
“Thật ra thì cũng có…” Yunho ngập ngừng, ngước mặt nhìn lên trời, tay siết chặt cái điện thoại di động. “Khi em về, anh sẽ nói cho em biết!”
Nói rồi nhanh chóng cúp máy. Anh ghét phải giải thích hay bị dò hỏi vào lúc này. Thở dài, Yunho nhắm mắt, thầm xin lỗi ba mẹ mình rồi lấy lại sự bình tĩnh, từ sân sau đi lên nhà trên.
---o0o---
Đúng là tình yêu khiến thế giới này trở nên muôn màu vạn trạng.
Lúc chưa hiểu lòng nhau thì lòng vòng đủ chuyện, lúc đã tình ý tương thông rồi thì chuyển qua hành động đầy dụng ý.
Yunho không cố tình - hoặc là sự vô ý có chủ đích mà chính bản thân cũng không tự nhận biết được – nhưng kết quả cuối cùng luôn là anh tìm mọi cách để được ở gần yêu tinh tóc đen.
Dĩ nhiên là Jaejoong không phiền hà gì, nếu có, lúc ban chiều ở vườn cây, cậu đã cho anh ăn đấm thay vì ôm hôn anh như thế. Nhưng Yoochun bạn thân mến của anh thì khác, xem ra rất bức xúc.
Yoochun dĩ nhiên không biết gì về việc hôn hít, càng không biết Yunho với tóc đen đã có một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ tình cảm, nhưng bạn anh có thừa khả năng quan sát để soi ra sự mờ ám trong ánh mắt và cử chỉ của hai người bọn anh.
Chiều nay sau màn chạy trốn đến thế giới riêng, Junsu đã bằng một nỗ lực phi thường tìm thấy anh trai mình, sau đó tiện thể mắng té tát luôn về việc để đi lạc, còn liên lụy theo cả anh, khiến mọi người nãy giờ túa đi tìm đến xanh cả mặt. Yunho nhìn thấy bộ dạng bị em mắng đến im thin thít của Jaejoong thì xót lắm, tính đứng ra đỡ đạn cho người yêu thì bị cậu nắm tay kéo lại.
Thế là cùng Jaejoong trưng ra bản mặt ngây thơ, ngậm bồ hòn làm ngọt.
Buổi tối, cả hai tỏ ra rất bình thường, nhưng trong cái sự bình thường đó, dĩ nhiên là chứa cả đống bất thường. Chẳng hạn như ánh mắt Yunho trao cho tóc đen, đem đi cân đường chắc có thể mở được cả một đại lý bán lẻ.
Jaejoong thì kín đáo hơn, vẫn vẻ lành lạnh khó gần nhưng rõ ràng là cũng đang hướng về anh.
Trái tính trái nết ở chỗ, ngay lúc người ta đang cần cái gọi là khoảng không gian để phát triển tình cảm thì người người trên thế giới này lũ lượt kéo đến làm phiền.
Từ lúc bước ra khỏi vườn cây đến khi leo lên giường tắt đèn đi ngủ, hai người hầu như không được ở riêng với nhau. Lúc thì phụ dọn dẹp cùng bác trai, lúc thì trò chuyện cùng bác gái, bận nhất là kiểm kê, phân loại và vận chuyển mấy thùng táo cùng Yoochun. Thậm chí giờ phút hiếm hoi nghỉ lưng cũng bị vây quanh bởi Minh và Thu Vân. Yunho chịu, đành phải cắn răng mà gạt qua một bên vụ tình cảm cá nhân, hoàn thành vai trò người tốt việc tốt.
Nhờ sự tận tụy đó, đến tối, bao nhiêu xương cốt anh muốn rục cả ra. Vì không muốn Jaejoong và Junsu phải làm nhiều nên Yunho giành hết mấy việc nặng. Yoochun suốt buổi liếc nhìn anh đến lệch cả con mắt. Trên mặt viết rõ ràng dòng chữ ‘đừng-hòng-giấu-tôi-tôi-biết-tỏng-mấy-người-rồi!’, thật là làm anh đổ mồ hôi ướt cả áo.
Bố mẹ Yunho có gọi điện vào chiều ngày hôm qua. Đúng là dậm thêm không ít phần ray rứt. Hai người có vẻ rất vui, hoàn toàn không biết rằng con trai họ ở nhà đang lâm vào một tình huống rất khó ăn nói, sự yêu thương quan tâm lúc này của các bậc phụ huynh làm Yunho chỉ muốn khóc thét.
Thật ra thì ‘nước xa không thể cứu được lửa gần’. Lửa ở đây thì phải nói là đã được tạt thêm hóa chất vào rồi, càng cố gắng dập càng lan ra cháy mãnh liệt. Còn phải hỏi, ngọn lửa đó mang tên Kim Jaejoong cơ mà.
Chuyện này không phải đùa, không hề. Vì cục gạch Yunho đang sắp bị nung cho chảy ra luôn rồi.
“Yunho, mày làm cái trò gì thế!” Yoochun hỏi, khua tay trước mặt anh. Cả hai đang ở sân sau tắm rửa.
Yunho lúc này mới nhận ra là bạn anh đang ở cạnh. Sao nãy giờ không để ý nó nhỉ?
“Nhìn tao cái gì, làm gì mà đực mặt ra sáng giờ vậy?”
Mặc kệ tao đi. Cứ mặc kệ tao đi Yoochun.
“Nè có nghe tao nói gì không đấy, thằng quỷ!”
Nói nhiều thật.
“Yunho! Nè!”
Mà mình có nên bàn việc gia đình với Jaejoong trước không nhỉ?
“…”
Hay là mình_
[Bốp]
Yoochun chọi luôn cái gáo múc nước vào đầu anh.
“Mày lên cái cơn gì vậy?” Yunho tức tối kêu lên, một tay vẫn đang ôm đầu.
“Mày xem cái thái độ của mình xem! Bất hợp tác như vậy đó hả?” Yoochun cự lại, đang xức dầu lên chỗ sưng trên trán của anh.
“Thái độ cái con khỉ! Tao có làm gì mày đâu?”
“À ha, rất-có-làm-gì là khác, một là khai ra. Hai là ăn một trận. Ba là vừa phải khai vừa phải ăn một trận!”
“Bốn là dẹp, tao không khai và cũng không phải ăn một trận! Mà tao cũng chẳng có gì để khai với mày hết!”
“Đùa à, bộ mày nghĩ chơi với mày từ hồi còn bé tí tới giờ, tao không hiểu mày sao?” Yoochun dứ dứ nắm đấm trước mặt anh, bất mãn nói. “Người ta có thể bị cái vẻ ngoài điềm tĩnh của mày lừa, chứ tao biết tỏng là mày đang lơ mơ suy nghĩ tận mây xanh rồi!”
“Ầy, không phải!” Yunho ra sức phủ nhận. Hai tay chống xuống phản, hơi ngã người ra sau, đôi mắt nhìn lên bầu trời trong xanh phía trên. Hôm nay trời đẹp quá, mát và không một gợn mây. “Không có gì đâu Yoochun!”
“Nhưng mà_”
“Không có gì đâu. Thật đấy!” Anh quay sang nhìn thẳng vào Yoochun, khuôn mặt hiền hòa, câu nói nhẹ nhàng bình thản. Đôi mắt nhìn thẳng, không chút e dè.
Và đúng như Yunho đoán, bạn anh khựng lại vì cử chỉ đó rồi thở dài quay đi, không nói gì nữa. Yoochun là thế. Luôn là một người tốt bụng kỳ quặc. Dù tỏ ra như thế nào đi chăng nữa, sự dịu dàng vẫn luôn hiện hữu trong Yoochun.
Anh chưa bao giờ là người thắng thế trong các cuộc cãi nhau, hoặc nói đúng hơn, Yunho luôn là người bị đè đầu cưỡi cổ. Thật không thể đếm hết biết bao nhiêu lần anh bị lâm vào tình huống dở mếu dở cười chỉ vì không thể cãi lại được Yoochun. Dĩ nhiên, anh cũng không vì vậy mà tức giận lâu. Bạn anh vốn là người sống với sự phóng khoáng và điên rồ như vậy. Một bản thể ưa trật tự như Yunho, nếu đã chêm chân vào cuộc đời của vòng xoáy Park Yoochun rồi, làm sao tránh khỏi việc chóng mặt nhức đầu được.
Nhưng anh vẫn có một vũ khí lợi hại, một tuyệt chiêu cuối cùng, chỉ sử dụng được với một mình Yoochun và luôn luôn giành phần thắng. Đó chính là sự thành thật của mình. Ngay lập tức Yoochun sẽ mủi lòng, lắc đầu để anh muồn làm gì thì làm.
Nói theo một nghĩa nào đó. Yoochun thỉnh thoảng giống như bà mẹ sắp gả con.
“Jaejoong đang ngủ ở võng ấy. Mày qua đó đi!” Yoochun nói sau một lúc lâu im lặng, nằm dài ra phản.
Yunho im lặng nhìn bạn. Đúng như anh nghĩ, Yoochun luôn biết. Ngay từ giây phút đầu tiên đã biết tất cả.
“Đừng nhìn tao, đi đi. Chuyện bác trai bác gái, cứ để tao lo. Đừng có hối hận với lựa chọn của mình là được!” Yoochun gác tay lên trán, đều giọng nói.
Gió thổi luồng qua tóc của hai người. Bầu trời vẫn thật xanh. Yunho tự nhiên thấy như mình vừa bước xuống một dốc đồi thoải và đang tiếp tục tiến bước trên con đường dẫn đến những con dốc, núi đồi còn cao lớn hơn. Không hề gì, có được một người bạn như Yoochun, tất cả những điều trên không thể khiến anh chùng bước.
“Cám ơn!” Yunho nói, trước khi quay đi có thể nhìn thấy nụ cười nở trên khuôn mặt của Yoochun.
---o0o---
Yunho lại rơi vào trạng thái bần thần. Anh đang nằm trên võng, còn Jaejoong thì ngồi cạnh gọt trái cây. Đáng ra phải ngược lại mới đúng, nhưng do khi Yunho vừa tìm thấy Jaejoong, cậu đã thức dậy rồi. Thế là không nói không rằng, tiểu yêu tinh nói anh hãy lên đó nằm, còn cậu đi lấy đồ ăn xế.
“Jaejoong, em có hay qua khoa X không?”
“Hửm? Cũng có vài người bạn bên đấy!”
“Đứa em trai của anh học ở đó…”
“Changmin phải không?”
“Sao em biết?” Yunho ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn Jaejoong.
“Thứ nhất, cậu ấy đỗ thủ khoa cơ mà, chưa đặt chân vô trường, cũng đủ cho người ta bàn tán xôn xao rồi. Thứ hai, mọi học sinh trong trường đều biết đến cậu ta, có thứ gì lan nhanh hơn tin tức về một anh chàng đẹp trai chứ? Thứ ba, làm sao mà không để ý được, cậu ta là em của…”
“Sao?” Yunho tiếp lời khi thấy tóc đen đột nhiên dừng lại.
“Không có gì, đừng quan tâm!”
“…”
Không gian lại im lặng. Tại sao lại trở nên ngượng ngùng như thế này, khó khăn lắm mới được riêng tư cơ mà, đã làm tới đó rồi, giờ ở cùng nhau có gì mà e với thẹn nữa?
“Ừm… Mai khi về tới Sài Gòn rồi, em tính làm gì?” Yunho chợt nhớ ra một chuyện, chuyển giọng nghiêm túc hỏi.
“Cũng chưa rõ, nhưng có lẽ là sẽ có hẹn!” Jaejoong đáp, tay đưa anh một miếng táo vừa cắt xong.
“Vậy sao…” Anh bỏ miếng táo vào miệng nhai ỉu xìu. Ông trời lại bất công rồi.
“Ừ, sẽ có hẹn!” Yêu tinh tóc đen tiếp tục thản nhiên làm Yunho đau lòng.
“…”
“…”
“…”
“Trời ơi, bộ anh bị khờ hả? Suy nghĩ một chút đi!!” Jaejoong đột nhiên gắt lên, đặt con dao cái cạch xuống đĩa trái cây.
“Anh…” Không nằm ngoài dự đoán, sự thật thà cù lần của Yunho lại cứ nhằm ngay mấy giây phút quan trọng này mà hăm hở nhảy vào.
“Rốt cuộc thì lúc nãy anh muốn nói gì? Sao cứ chần chừ vậy?! Cái gì cũng phải dứt khoác triệt để đi chứ. Nếu đã muốn bắt đầu rồi thì còn e ngại gì lời người ta?”
“Anh_” Yunho nín bặt khi thấy cái lườm sắc lẻm từ phía Jaejoong. Xem ra là đang rất quyết liệt.
Đến nước này rồi, anh không chịu thẳng thắn, thì chẳng phải là đàn ông nữa.
“Anh, điều anh muốn nói là sau khi chuyến đi này kết thúc, liệu em có muốn đi chơi với anh không? Kiểu riêng tư chỉ có hai người ấy! Anh với em thôi!” Yunho nói, nhìn thẳng vào người con trai bên cạnh. “Nếu em có hẹn, không sao, nhưng anh muốn chắc là em sẽ đi đâu đó với anh chứ, khi em đã rảnh rồi?!”
“Phụt” Và thế là Jaejoong phì ra cười.
Anh đỏ ửng hết cả mặt, nhìn người mình yêu gập bụng cười đến chảy nước mắt. Anh lại nói gì sai nữa sao?
“ Anh… thật là…!” Tóc đen dùng tay bịt miệng, ráng nín cười. “Có hẹn, là hẹn với anh đấy, anh giai ơi~”
Yunho nghệch mặt ra đúng hai giây rồi bừng lên một cơn xấu hổ. Kim Jaejoong, sao lại thích trêu chọc người khác như thế, có biết như vậy là quá đáng lắm không?
Xấu hổ hóa ra tức giận, tức giận hóa ra oán hận. thế là anh đem hết sự oán hận của mình trút lên đầu Jaejoong. Nắm tay cậu kéo lại gần, dùng môi và lưỡi chặn mấy tiếng cười chòng ghẹo đáng ghét ấy lại.
Cái gì cũng phải dứt khoác triệt để đi chứ. Nếu đã muốn bắt đầu rồi thì còn e ngại gì lời người ta?
Sương sa ăn vào buổi trưa là tuyệt nhất nhưng ăn vào buổi chiều thì cũng không sao. Dẫu rằng Yunho không thích đồ ngọt.
Jaejoong thì ngược lại, hình như rất thích ăn ngọt, ly của cậu đầy ụ nước dừa, lúc nãy còn thấy cho rất nhiều đường. Lúc trưa ăn những món do tiểu yêu tinh nấu, thấy có những món rất cay, tưởng rằng cậu ta thích ăn cay. Hóa ra lại thích ăn ngọt.
Hoặc có thể là cả hai.
Sở thích trái ngược vậy, con người của Jaejoong thật khó đoán. Sao không đơn giản thích thì nói thích, ghét thì nói ghét. Đã thích rồi mà lại cứ làm như thể mình không thích, đã không ghét mà cứ phải tỏ ra như mình ghét lắm.
Vì cậu ta như vậy nên mãi Yunho chẳng nhận ra tình cảm của mình.
Cho tới tận bây giờ.
“A~~~ Bác gái đúng là đảm đang số một! Làm gì cũng ngon!!!” Yoochun lởi xởi sau khi đã không biết xấu hổ ăn hết phần bánh lọt trong nồi.
“Nếu thích sau này các cháu tới, bác lại làm thêm!” Bác gái cười tít mắt, tay đánh yêu vào vai Yoochun.
“Haha, vợ cháu sau này mà giỏi giang được bằng một phần mười bác Thẩm là cháu đã tốt số lắm rồi!” Bạn anh đúng là có cái lưỡi không xương, vừa nịnh đầm vừa liếc mắt nhìn Junsu đắm đuối. Em trai nhà họ Kim cũng không vừa, lườm lại bằng một cái cũng khinh bỉ không kém.
Jaejoong đang ngồi ngoan ngoãn ăn ở một góc bàn. Thu Vân và Minh sau một hồi chạy giỡn ngoài bờ sông cũng đã thấm mệt, về nằm trên phản trước hiên ngủ. Anh nhìn phần sương sa trong ly của mình, khẽ thở dài. Yunho không được hảo ngọt lắm, việc ăn hết được phần của mình xem ra đã hay lắm rồi. Không muốn nấn ná thêm, thế là lấy cớ ra ngoài ngồi.
Anh leo lên phản, nhìn hai đứa nhóc say ngủ, lòng chợt thấy yên bình. Yunho kê đầu chúng lại ngay ngắn trên hai cái gối cói nhỏ, tay vén những sợi tóc mai ở trán lên. Gió thổi từ ngoài vườn vào mát rượi. Cảm giác này thật dễ chịu, như thể mình đang ở một nơi tận cùng của thế giới mà tận hưởng hết hạnh phúc của cuộc đời. Có họ hàng bạn bè, có những đứa trẻ, có một người...
[Cạch]
Yunho quay lại, Jaejoong vừa lên ngồi cùng họ. Cậu đã thay quần áo sạch, nhưng vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh. Từ sau lúc ở trên tảng đá về tới giờ, yêu tinh tóc đen vẫn chưa nói gì. Đúng là tương lai khó lường, cũng có ngày Yunho anh đây làm cho thiên hạ đệ nhất ngang tàng phải im lặng.
Thật ra trong lòng anh cũng chẳng khá hơn ai. Lúc nói thì rất bình tĩnh, thậm chí còn vô cùng tự tin. Đến khi mấy lời rất-không-được-bình-thường đó trôi khỏi mồm rồi, mới bắt đầu suy nghĩ bấn loạn.
Ngộ nhỡ Kim Jaejoong cho rằng anh biến thái bệnh hoạn thì sao?
Ai đời một thằng con trai lại đi nói với một thằng con trai khác những câu tràn trề tình cảm như vậy!
Lúc này đây ngồi cạnh Jaejoong, tâm can Yunho càng rối như tơ vò, thầm cầu mong rằng từ đôi môi hồng đáng yêu kia sẽ không phát ra mấy câu cự tuyệt tàn nhẫn. Anh thật sự đã hết cách với bản thân rồi. Thậm chí dẫu biết rằng cậu là đàn ông, rằng anh cũng là đàn ông, rằng gia đình hai bên rồi sẽ tìm cách phá tan nát mối quan hệ này... Yunho vẫn không có cách nào ngăn tình cảm trong mình lớn lên được.
Có khi ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Jaejoong, anh đã để mọi giới hạn trên thế giới này bị đạp đổ rồi.
Yunho thở hắt ra, quay sang nhìn cậu, phát hiện ra Jaejoong cũng đang nhìn mình chằm chằm. Anh tự nhiên thấy ngại, cúi mặt nhìn xuống dưới phản. Tóc đen vẫn không hề quan tâm đến điều đó, đôi mắt cứ nhìn về phía anh không chớp. Mặt Yunho cũng vì thế mà không ngừng nóng lên.
“Lúc nãy anh nói vậy là ý gì vậy?” Sau một hồi nhìn chán chê rồi Jaejoong cất tiếng hỏi. Giọng nói đều đều không bộc lộ cảm xúc.
“Ý gì là sao?” Yunho nhíu mày, tỏ vẻ phật ý. Sao lại hỏi anh cái câu vô tình như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
“Sao lại nói thích tôi?”
“Là tại vì tôi thích cậu!” Anh khổ sở.
“Tôi là đàn ông cơ mà!”
Yunho quay sang nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, bình tĩnh đáp. “Tôi biết!”
“Anh thích đàn ông hả?”
“…” Ước chi giờ có vật thể ngoài hành tinh nào đó đâm xuống trái đất, giết chết anh cho rồi. Yunho thật không muốn làm người nữa.
“Không phải sao?”
“Tôi-thích-cậu!” Anh rành mạch, bỏ qua phần đàn-ông. Lấy tay che đi khuôn mặt giờ đã đỏ tưng bừng.
“Nhưng tôi không thích anh!” Jaejoong nói tiếp, mắt nhìn đi hướng khác.
Tim Yunho hẫng một nhịp. trong phút chốc mặt đất dưới chân như vỡ ra và một hố đen không đáy đang nuốt lấy cơ thể anh. Yunho mở to mắt mình, chớp chớp, nín thở nhìn cậu thật nhanh rồi quay đi chỗ khác.
“Hai năm không thể chỉ có thích thôi được!”
Hình như Yunho vừa được hồi sinh - còn nhanh hơn chơi điện tử Mario nữa - quay sang nhìn tiểu yêu tinh, không nói nên lời. Khuôn mặt bị bất ngờ làm cho nghệch ra.
“Anh chỉ thích thôi thì vẫn chưa được!” Jaejoong mỉm cười thích thú. Yunho nghĩ mình sẽ bị cử chỉ đó làm cho phát điên mất, không kiềm được nắm tay người đẹp kéo lại gần.
“Vậy sao mới được?”
“Bộ anh bị khờ hả? Chuyện vậy mà cũng hỏi sao?”
“Anh… tại vì… em toàn khiến anh bị như thế~~”
“Tôi làm gì anh hồi nào!” Jaejoong cong cớn nhưng mặt thì đang ửng lên vì sự thay đổi ngôi xưng của Yunho. Hai người đang ngồi rất sát với nhau, cơ thể cậu hơi nghiêng về phía anh.
“Thế…” Yunho nói, từ từ cuối xuống. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt dần bị thu hẹp
Anh nghe trống ngực mình dộng bình bình khi càng ngày càng đến gần đôi môi của Jaejoong. Tình cảnh như thế này, không gian như thế này, chưa kể người trước mặt lại là một tiểu yêu tinh tóc đen xinh đẹp. Nếu Yunho không tiến, thiên hạ này sẽ nổi giận mất.
Thế là từ từ nhắm mắt, chỉ còn một chút nữa…
Chút nữa thôi…
Chút_
“Nè! Hai người ngoài kia, có đi không đó! Mọi người ra xe hết rồi kìa!!!”
…
Yoochun, tao thề từ nay mày không còn là bạn tao nữa!
---oo---
“Cháu tính lấy về trước mấy ký?” Bác Thẩm trai vừa đi trước dẫn đường vừa bàn chuyện với Yoochun.
Cả bọn đang ở vườn trái cây. Đòan người rồng rắn theo sự chỉ dẫn của chủ vườn, đi xuyên qua các hàng cây đủ loại. Yunho để ý thấy mặt đất bị bao phủ bởi xác lá, tàn cây và những trái rụng. Không gian xung quanh rất vắng lặng, chỉ có tiếng chim hót đâu đó trong các tán lá và ánh nắng chiều chênh chếch chói mắt.
Junsu hình như rất hứng thú với việc tham quan này, cứ chạy hết từ gốc cây này, qua gốc cây khác, giơ tay hái đủ thứ trái xuống bỏ vào miệng cắn thử. Jaejoong nhìn thấy cảnh ấy chỉ có thể khuyên em trai mình chậm lại, còn việc ngăn cản dường như vô ích. Xem ra còn rất nhiều mặt ở con người Junsu mà anh không biết. Bất ngờ nhất chính là Yoochun, bạn anh tỏ ra vô cùng bình thản. Thậm chí khi anh kéo tay lại chỉ trỏ, cũng đơn giản cười trừ một cái. Lúc ấy Yunho mới phát hiện, ánh mắt Yoochun dành cho Junsu dịu dàng biết bao. Cái nhìn bao dung tràn đầy tình cảm. Như thể đã biết rõ hết mọi điều và chấp nhận vô điều kiện. Trong phút chốc, nó làm Yunho thấy chạnh lòng.
Anh biết Yoochun cũng giống anh, là một thằng đàn ông sinh lý bình thường. Nhưng vì lý do gì mà lại yêu thương một đứa con trai khác không ngần ngại như thế, Yunho đến giờ vẫn không dám hỏi. Sự mạnh mẽ táo bạo ở Yoochun chỉ khiến anh thêm phần hổ thẹn và suy nghĩ thôi. Giống như bây giờ chẳng hạn.
Dẫu sao lần này cũng chỉ là khuân thuê vác mướn, Yunho không cần phải quá năng nổ, bon chen lên trước nghe ngóng chuyện làm ăn của người khác làm gì. Thế là đi thật chậm để mình tụt lại phía sau với Jaejoong. Yoohwan đi lên phía trước chọn táo cùng anh trai, Junsu thì đang nghiên cứu một cái cây nào đó ở rất xa.
Bước chân ai cũng vội vã, nhưng anh và cậu thì ngược lại, rất chậm rãi, như thể hai người đang đi dạo vậy. Không ai nói với ai câu nào, im lặng tận hưởng không gian cùng nhau. Đến khi khoảng cách bị bỏ lại khá xa rồi, Junsu mới giật mình nhớ ra là mình còn có một ông anh trai. Ngay lập tức phục hồi dáng vẻ người lớn thường khi, quay lại tìm kiếm tiểu yêu tinh.
Yunho nhác thấy bóng Junsu từ đằng xa tiến lại gần, trong lòng tự nhiên thấy hụt hẫng. Thậm chí còn chưa có được mấy giây riêng tư đã nhanh chóng bị phá đám, cứ thế này không khéo, mấy người yêu nhau sẽ phát điên mất. Anh quay sang nhìn Jaejoong, đôi mắt tha thiết truyền ý nghĩ.
Tóc đen nghe tiếng em gọi, miệng đang nôn nao tính trả lời, tự nhiên bị cái nhìn nồng nàn quá mức của Yunho làm cho dao động, trong phút chốc quyết định làm thinh.
“Jaejoong đi trước cơ mà? Cậu thử tìm trên đó xem sao, để tôi kiểm tra dưới này!”
Yunho bình thản nói [dối] rồi nắm tay Jaejoong kéo sang một bên, cứ thế bước thẳng. Hai người đi giữa một vườn cây ăn trái bát ngát nghe tiếng tim đập bình bịch.
“Khi ra về anh sẽ xin lỗi Junsu vì chuyện này!” Anh nói, tâm tính người tốt bắt đầu trỗi dậy dằn vặt.
“Ra đây làm gì mới được?” Jaejoong hỏi, đưa mắt nhìn quanh. Rõ ràng là đang giả nai mà.
“Thì di dạo đó!” Yunho cũng ngây thơ không kém.
“Chúng ta sẽ lạc đấy!”
“Ừm, thế thì tốt!”
“…”
Anh không biết gì về địa hình ở đây, càng không chút khái niệm về việc vườn cây này rộng hẹp như thế nào, trong lòng chỉ có đúng một ý nghĩ là phải dắt Jaejoong đi. Yunho nhớ lại lần đầu tiên mình gặp cậu, khi khuôn mặt Jaejoong lộ ra đằng sau cánh cửa, mọi chuyện đã thay đổi rồi. Tại sao phải gây nhau, tại sao phải bất hòa, tại sao lại phải cãi vã trẻ con như vậy? Rốt cuộc cũng là muốn được gần gũi với ai kia.
Tại sao lại cảm thấy bối rối, cảm thấy nhớ nhung, cảm thấy không định nghĩa được? Chẳng phải đó gọi là xao lòng hay sao?
Không, Jaejoong không đơn thuần chỉ là một sự xao lòng. Nếu chỉ có như vậy, Yunho đã không có cái gan lớn đến độ nắm lấy tay cậu bước đi, bất chấp cả tương lai.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Không biết!” Yunho ngay lập tức trả lời.
“Không biết là thế nào được!?”
“Bị phá đám riết nên giờ muốn được ở riêng thôi!”
“…”
“Em có đi không?”
“Sao cơ?” Jaejoong đứng lại, nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.
“Bây giờ anh chả biết chúng ta sẽ đi đâu cả, càng không biết rồi sẽ đi được đến đâu, nơi đó như thế nào, đường có bao nhiêu trở ngại. Liệu em có đi với anh không?”
Tóc đen mở to mắt nhìn anh, mặt nghệch ra. Yunho thật sự còn không biết bản thân vừa nói cái gì, toàn bộ lí trí đang bị tình thế đưa đầy. Não bộ trống rỗng, chỉ biết làm theo cái gọi của tiềm thức.
Jaejoong sau một hồi sốc đến ngơ ngác thì giật mình bừng tỉnh, cúi xuống nhìn chằm chằm vào bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau. Sau cùng dịu dàng lên tiềng.
“Anh đã suy nghĩ kĩ chưa? Tôi đã nắm tay ai rồi là không buông ra đâu đấy!”
“Thế thì may quá, anh cũng vậy!” Yunho mỉm cười.
“Tôi sẽ đeo theo anh tới chết luôn đó, dù sau này anh có khóc lóc, năn nỉ ỉ ôi. Tôi cũng nhất quyết không buông đâu!”
“Ừ, anh biết!”
“Sau này dù anh có nói gì, làm gì. Thậm chí phá sản nghèo đói, bần cùng khố rách áo ôm, tôi cũng không tha đâu!”
“Anh biết!”
“Dù anh có đi đến chân trời góc bể, lên núi xuống biển gì, tôi cũng theo_”
“Anh biết, anh biết mà~” Nói rồi Yunho kéo tiểu yêu tinh lại gần, tay chạm lên mặt cậu “Vậy em có đi với anh không?”
Jaejoong im lặng, khuôn mặt không còn chút dấu vết nào của sự lạnh lùng, ương ngạnh. Đôi mắt bị mấy lời sến súa của Yunho làm ngập trong tình cảm, nét mặt hiền lành. Cậu ngước lên nhìn thẳng vào anh, rồi nói như hơi thở.
“Anh biết mà~”
Yunho mỉm cười, theo đà cúi xuống. Hai người hôn nhau giữa khu vườn yên tĩnh, không ai nhìn thấy.
Tiếng chim vẫn vẳng đâu đó, có mùi hoa sữa thoảng trong không khí, nắng chiều nhạt trải khắp nơi.
Tất cả không còn quan trọng nữa, vì Jaejoong đã ở đây.