Một chuyện phức tạp, khi nhìn theo một góc cạnh khác, có thể rất đơn giản. Một chuyện đơn giản, ở một mặt nào đó, lại vô cùng phức tạp. Mọi chuyện sẽ thay đổi khi ta thay đổi cách nhìn nhận của mình. Một vấn đề có n khía cạnh, một khía cạnh có n cách nhìn, một cách nhìn có n giải pháp.
Đại loại là như vậy, đại khái là như vậy.
Yunho có thể nên tìm cách nhập mớ lý thuyết đó vào đầu và làm sao áp dụng cho triệt để. Ví dụ điển hình như lúc này đây, anh, Jaejoong và Yoochun cùng nhau ngồi xuống với vẻ mặt vô cùng thê lương.
“Changmin quả nhiên lợi hại!” Yoochun phát tiếng pháo đầu tiên sau mười phút im ắng, mặt cười cười cầu hòa.
“Im đi, Yoochun!” Jaejoong ngay sau đó tìm cách bịt họng đại bác lại.
“Im rồi ôm nhau chết à, im lặng nãy giờ rồi, ít nhất cũng phải nói gì đi chứ!” Yoochun nói bên trái nhưng thật ra lại dụng ý muốn đánh bên phải. Yunho đã lầm lì nãy giờ rồi.
Jaejoong thở dài, giọng hơi không chắc chắn. “Đáng ra chúng ta nên nói Junsu trước!”
“Đúng vậy, cách đó chết nhanh hơn!” Yoochun vui vẻ đế vào.
“Nè!” Người có mái tóc đen nhánh nhăn mặt, sắp sửa xù lông lên thì Yunho dịu giọng lên tiếng.
“Anh nghĩ Changmin nói đúng!” Lần này cả bạn anh và người yêu đều quay sang trợn mắt lên nhìn. “Chúng ta đã ích kỉ khi lôi thằng bé vào, đáng ra anh nên suy nghĩ chín chắn hơn!”
“Anh đang nói gì thế!” Tiểu yêu tinh kêu lên, ngồi xích lại gần Yunho, tay vòng qua cánh tay anh. “Chúng ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi!”
“Ừ, anh đã suy nghĩ rất kỹ cho anh, chứ chưa suy nghĩ cho Changmin và ba mẹ!” Yunho buồn bã đáp, nhận ra hình như mình vừa vô tình làm em trai buồn lòng.
Đáng ra anh chỉ nên thông báo và không nên trông chờ vào sự ủng hộ của thằng bé. Em trai anh hoàn toàn có quyền đứng ngoài sự việc này, nếu đã tỏ thái độ, chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Jaejoong nhìn anh chăm chú, chưa vội nói gì. Thấy đôi uyên ương có vẻ cần không gian riêng. Yoochun nhanh chóng đứng dậy, nói sẽ để họ một mình rồi chậm rãi ra khỏi phòng khách. Trước đi không quên nói sẽ gọi điện dặn Junsu tăng ca ở Mắt Mèo, trước mắt sẽ không về nhà để thêm chuyện.
“Anh đang do dự hả?” Jaejoong nhỏ giọng thì thầm. Anh vừa đi làm về, Changmin vẫn đang ở trường phụ nốt lễ hội sắp tới. Hiện tại căn nhà hoàn toàn yên tĩnh.
“Em không tin anh sao?” Yunho hỏi lại, quay sang nhìn vào đôi mắt đen của người yêu.
“Em tin anh!” Đôi môi nhỏ trước mặt anh ngay lập tức đáp. “Nhưng có vẻ như anh không tin vào bản thân thì phải!”
“Mình làm gì đây em?” Yunho thật tình hỏi câu hỏi mà trong lòng mình cũng vô cùng khúc mắc.
Làm gì?
Làm gì đây?
Đôi mắt đen tĩnh lặng của Jaejoong như có gió thổi qua, khẽ chút xao động rồi lại trở về vẻ ban đầu. Nhìn anh. Giống lắm mấy ngày ngắn ngủi ở miền quê vắng người. Nét đẹp của cậu vẫn làm anh thoáng rung rinh, nhiều lúc không tin thật sự mình đã cùng người này tay trong tay.
Có thật chỉ mới chừng một tháng trước, họ còn mới bỡ ngỡ gặp nhau, cãi nhau sống chết, thậm chí còn hiểu lầm không ít bận? Đúng là có một cái vô hình gọi là duyên số, nó rất mờ ảo, nhưng nó cứ thản nhiên diễn ra.
“Anh nghĩ gì?” Jaejoong hỏi ngược lại.
“Anh_”
“Em không biết Yunho, chúng ta như đang đi vòng vòng ấy!”
Jaejoong thở dài một cái, đầu ngả lên vai anh. Xem ra vấn đề này không thể một lúc giải quyết hết được, Yunho siết chặt bàn tay của người yêu. Cứ để thời gian quyết định vậy.
Quay đi quay lại, ngày lễ hội cũng đến. Thậm chí còn sớm hơn cả những gì mà người trong cuộc có thể dự tính. Trái ngược với không khí xung quanh, Yunho khá trầm mặc. Anh thở dài nhìn khung cảnh náo nhiệt, cảm thấy mình lạc lõng kinh khủng.
“Mày lại làm cái mặt gì vậy? Vui lên đi chứ?!”
Yoochun kêu lên khi thấy vẻ rầu rĩ đưa đám của anh. Tay nhanh chóng nhét cho Yunho ly coca cùng xiên cá viên nóng hổi.
“Changmin ở trường mấy bữa nay không về nhà, Jaejoong cũng có vẻ căng thẳng với Junsu lắm!” Anh rầu rĩ nói, thấy mọi chuyện lại đang trở về con số 0.
“Hôm nay đi chơi cơ mà, mày cứ tạm dẹp ba vụ đó qua một bên được không?”
“Ừ, ba mẹ tao sắp về rồi! Hôm qua còn gọi điện về hỏi thăm hai anh em!”
Đến đây thì Yoochun không nói nữa, chuyển qua dòm chằm chằm Yunho. Anh thở dài, uể oải ngậm ống hút trên ly coca.
“Lại đây!”
Nói rồi Yoochun kéo tay Yunho đi một mạch. Buổi chiều là thời điểm các gian hàng đồ ăn bắt đầu dọn dẹp và chuẩn bị các hoạt động thể thao. Trước khi anh kịp nghĩ ra bản thân đang bị dẫn đi đâu thì đã thấy mình đứng ở vòng cổ động cho cuộc thi chạy tổng hợp.
Jaejoong vừa xong công việc bên gian hàng bán bánh xèo của lớp, tay cột dải khăn đỏ lên đầu, chuẩn bị tham gia vào cuộc thi.
Thấy bóng dáng người yêu ở đường đua, tinh thần Yunho phấn chấn lên hẳn, anh đưa tay khẽ vẫy và thấy Jaejoong chú ý, mỉm cười vẫy lại với mình. Rồi cậu từ từ chạy lại phía anh, khuôn mặt hơi hồng lên.
“Anh vừa tới, em không nói cho anh là có tham gia thi thể thao nữa cơ đấy!”
“Em không có! Trong lớp vừa có người bị trật chân, em vào thay thôi!” Jaejoong phấn khởi cười, cơ thể tràn trề sức sống hơn bao giờ hết.
Yunho đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình tốt hẳn lên, theo quán tính đưa tay vuốt hờ mép khuôn mặt và tóc của tiểu yêu tinh. Đúng là khi một mình, con người hay nảy sinh ra những nỗi lo sợ rất kỳ cục, chắc vì vậy mà họ cần ai đó bên cạnh.
Tự nhiên anh cảm thấy hạnh phúc lâng lâng khi biết ra mình đã có một người để chia sẻ khi cần thiết.
Đột nhiên thấy Yunho mỉm cười như vậy, Jaejoong hơi tròn mắt nhìn nhưng cuối cùng vẫn không hỏi gì, cậu có thể hiểu được cảm giác gần gũi mà hai người đang cảm nhận. Chợt nhớ ra một chuyện, tóc đen giật tay Yunho, mắt liếc nhìn ra đằng sau.
“Hửm?” Anh ra hiệu chuyện gì và theo như sự gợi ý của con người xinh đẹp trước mặt, Yunho thấy được tụi ba thằng con trai từng chặn đường người yêu mình cũng đang đứng ở vạch xuất phát. “Tụi đó làm gì ở đây thế?” Anh chau mày hỏi.
“Thi!” Jaejoong ngắn gọn đáp.
“Anh bắt đầu thấy không ổn rồi đó!”
“Không sao, chuyện em với tụi nó cũng xử lý xong rồi. Lần này em chạy đoạn cuối cùng, chắc chắn phải thắng!” Cậu rất thoải mái, trái ngược với vẻ khó coi trên mặt Yunho, tay đưa lên hơi chỉnh lại cái khăn trên đầu. “Em có anh rồi, cần gì em phải sợ tụi nó!”
Em có anh rồi, cần gì phải sợ.
Em có anh rồi.
Có anh rồi.
Yunho thoáng mở to mắt ngỡ ngàng. Không phải là chưa từng ngọt ngào với nhau nhưng mấy chữ vừa rồi của cái cậu người yêu này làm anh xấu hổ quá cỡ. Như thể có được Yunho là cái gì lớn lao lắm ấy. Tin tưởng anh đến thế sao?
Ngay cái giây phút Yunho muốn giang tay ôm cậu vào lòng thì tiếng còi hiệu lệnh đột ngột vang lên. Thật là biết cách phá đám!
Jaejoong chỉ tay về phía trước, ra hiệu cho anh theo mình. Cậu chậm rãi đi về vạch đứng ở đoạn cuối cùng vòng đua. Đây là cuộc đua tiếp sức tổng hợp. Tóm lại sẽ có rất nhiều hạng mục. Yunho đã từng tham gia vào cuộc thi này nhiều lần khi còn là sinh viên. Nếu như vẫn không có gì thay đổi thì phần của Jaejoong sẽ là sau khi được người trước trao cho cây gậy trong tay. Cậu sẽ phải tháo nắp, xem tờ giấy ở trong ruột gậy và tìm đúng vật dụng/người mà tờ giấy yêu cầu để cùng vật đó/người đó chạy về tới đích.
Có một lần Yunho được xếp chạy cuối và điều được yêu cầu là một “Chậu hoa lan”. Người bên cạnh là “Bong bóng màu đỏ”. Năm đó, Yoochun thi cùng anh, sau khi nhìn xong cái yêu cầu đã lao luôn về phía ban giám khảo, vừa mắng chửi vừa trối chết chạy. Lúc kết thúc Yunho lại hỏi thì được chìa ra mẩu giấy ghi ba chữ rùng rợn “Thầy Hiệu Trưởng”. Giây phút đó quá hỗn loạn nên thay vì thầy, bạn anh lại chụp nhầm vợ thầy, thành ra thua cuộc. Còn Yunho, anh cũng phải liều mạng chạy lên tận phòng giáo viên mà lấy đại một trong những giỏ hoa lan mà sinh viên tặng trong ngày hai mươi tháng mười một, ôm chạy về đích.
Kỉ niệm thật kinh hoàng làm Yunho chỉ biết thở dài khi nhớ lại, anh hướng về nơi xuất phát, mong rằng năm nay sẽ cho người yêu anh cái gì đó bình thường hơn.
“Huýt!”
Và đã có hiệu lệnh xuất phát. Một loạt những tiếng hò hét đinh tai từ phía dưới vọng lên gây ra sự hào hứng không kém cho những khán giả phía trên. Yunho khẽ nhướng chân, nhìn trên đầu người, cố tìm hình ảnh của Jaejoong. Cậu cũng đang nhìn anh, đưa bàn tay nắm lại với ngón cái giơ lên làm dấu hiệu rằng mình đã sẵn sàng. Chỉ chờ có thể, Yunho mỉm cười.
Đúng lúc đó anh phát hiện ra đằng sau lưng của Jaejoong, dãy lớp học đối diện, Changmin đang đứng dựa vào hành lang quan sát. Khuôn mặt nghiêm túc và không thể hiện biểu cảm.
Yunho theo quán tính cười nhưng em trai anh vẫn giữ nguyên thái độ. Nó làm anh chợt nhận ra người thằng bé đang thăm dò là Jaejoong, không phải mình.
Chưa tới năm phút sau, đã bắt đầu có tiếng chân của những người chạy tiến tới chặng cuối cùng, lớp của Jaejoong đang dẫn đầu. Anh nín thở khi cây gậy được trao tới tay cậu.
Nhanh chóng lấy tờ giấy bên trong ra, khuôn mặt của tiểu yêu tinh lặng đi mất một giây.
Yunho lo lắng nhìn cậu, không biết tờ giấy kia liệu còn có thể cho ra yêu cầu biến thái đến cỡ nào, khiến cho người yêu anh phải sựng lại như thế. Suy nghĩ của Yunho chưa chừng được ba giây sau đã có ngay câu trả lời. Jaejoong tông thẳng về phía anh rồi nắm chặt tay, bắt đầu chạy trở về vạch đích.
Rốt cuộc cái trường này lại bày ra trò gì vậy, bản thân của Yunho cũng không hiểu nổi, những người cùng chạy khác lúc này cũng đang náo loạn đằng sau. Trước mắt chỉ có một nhóm ngang sức ngang tài với đội của anh và Jaejoong.
Yunho nghe thấy cả người mình thêm rạo rực khi biết rằng đội đang tranh giành chức quán quân với hai người bọn anh không ai khác, chính là tụi thằng Nghĩa. Xem ra là duyên đối đầu tiềm ẩn rồi. Jaejoong trái hẳn với ban nãy, không thèm để ý đến địch thủ của mình, siết chặt tay anh mà chạy.
Mỗi bước chân vồn vã trong buổi trời chiều, đến khi chạm vào được vạch đích.
Từ phía loa của nhà trường thông báo rằng khoa của của Jaejoong đã thắng. Hàng loạt tiếng "A" thật lớn vỡ òa trong sân trường. Tiểu yêu tinh của anh gập người thở hổn hển, Yunho đưa tay vuốt lưng cậu, bản thân cũng cố gắng điều hòa hơi thở.
“Em có sao không?”
Jaejoong lắc đầu rồi từ từ cùng anh đi về phía ban giám khảo, họ phải kiểm tra giấy của người dự thi, để xem họ có làm đúng theo yêu cầu không.
Lúc đầu Yunho ngỡ rằng đó là một cái gì đó rất kì cục vì không tài nào anh nghĩ ra anh sẽ là gì mà có thể yêu cầu Jaejoong chọn cùng chạy về đích. Và hình như cả ban giám khảo cũng như vậy.
“Một từ tiếng anh bắt đầu bằng chữ S”
Cuối cùng là như thế, Yunho nhăn mặt. Yoochun à, tao không thể ngờ tao với mày có thể theo học và tốt nghiệp ra khỏi cái trường này. Thật là không chấp nhận được.
“Vậy đâu là thứ bắt đầu bằng chữ S?” Thầy Phó hiệu trưởng lên tiếng hỏi, ông là người giám khảo ngồi ở giữa, miệng nở nụ cười thú vị.
“Shirt!” Jaejoong đáp đơn giản rồi chỉ vào chiếc áo sơ mi trên người của Yunho.
“Lôi cả hiện vật và người đi à, cũng thông minh đấy chứ!”
Thầy nói vô thưởng vô phạt nhưng Jaejoong thì mỉm cười đầy yêu mị, mắt liếc nhìn Yunho một cái vô cùng tình tứ, ý rằng mình không phải như vậy. Anh nhướng mày hỏi là gì, tiểu yêu tinh vờ quay đi, tay luồng ra sau lưng anh, bắt đầu quệt mấy đường lên đó.
“Sweet heart”
(Người yêu dấu)
Yunho bật lên một tiếng cười, không ngờ con cáo nhỏ này dám qua mặt cả ban giám khảo như vậy. Cũng mưu mẹo lắm, riêng phần này cho thắng giải cũng đáng.
Huân chương vừa trao đến tay thì ngay lập tức bè đảng của cả khoa ùa về phía Jaejoong reo hò ầm ĩ, cuốn cậu trong dòng người cuồng nhiệt ăn mừng chiến thắng. Theo quán tính Yunho siết chặt tay mình, giữ người yêu khỏi bị lạc mất.
Tóc đen bên trên không thèm để ý, cả người quay đi hướng khác, cùng bạn bè chia sẻ niềm vui. Còn bên dưới thì cánh tay cũng nắm chặt lấy tay của anh, người đang đứng ở mép ngoài đám đông.
Giây phút này thật viên mãn và hạnh phúc. Dù cho tương lai có gì xảy ra thì hiện tại vẫn là thật, không thể chối bỏ được. Anh ngước lên tìm kiếm Changmin ở phía bên kia các dãy lớp học, bắt gặp được ánh mắt của em mình. Yunho nhẹ mỉm cười, giơ tay làm dấu hiệu chiến thắng.
Xem ra bản thân anh cũng đã đủ tự tin để biết mình cần gì và nên làm gì. Còn gì phải sợ nữa.
Nếu buổi sáng chìm trong không khí náo nhiệt, buổi trưa chiều sôi động thì lễ hội âm nhạc vào buổi tối của đại học X còn đặc sắc hơn. Năm nay khoa Đông Phương mở hẳn một lễ hội Cosplay rất đình đám. Ngoài ra nhà trường còn cho học sinh tự do hơn trong việc trình diễn các tiết mục, vì vậy mà thể loại nào cũng có: hát, nhảy, kịch, múa, kể chuyện, tấu hài…
Yunho khá ấn tượng sau hai năm trở lại trường, do công việc quá bận rộn, nên chẳng bao giờ có cơ hội về thăm nơi này. Lại thêm những nhân viên trong công ty không tin tưởng vào anh. Yunho còn trẻ lại có quan hệ thân thiết với gia đình của chủ tịch nên bị đồn thổi rất nhiều. Cuối cùng thì những nỗ lực không ngừng đã giúp anh tìm được chỗ đứng của mình nhưng bù lại, Yunho gần như chả còn biết vui chơi, thoải mái nữa.
Như Changmin và Yoochun vẫn hay nói: Chán ngắt!
Năm nay khoa của Jaejoong thực hiện nghi thức đốt lửa truyền thống, ngoài ra còn có tiết mục nhảy múa rất thú vị. Khoa của Junsu thì chung tay dàn dựng một vở nhạc kịch, nghe nói là kể về cuộc đời của Mozart. Cậu sẽ tham gia hát nhạc nền cùng ban nhạc nghiệp dư của mình. Yoochun, dĩ nhiên đã tót ra cánh gà cùng một bó hoa thật lớn. Theo như trí nhớ của Yunho thì rõ ràng hai người này đang giận nhau cơ mà, bạn anh không hiểu sao lại cứ thích đâm đầu vào chỗ chết.
Học sinh năm nhất có phần thụ động hơn một chút, lớp của Changmin không chuẩn bị gì nhiều, nghe nói là một tiết mục ca hát, phần còn lại sẽ làm khán giả.
Yunho đảo mắt một vòng điểm danh người quen của mình đang ở đâu. Anh có thói quen bao quát mọi thứ như vậy, có cảm giác mình có thể phủ sóng và coi chừng được tất cả. Nếu lỡ có chuyện gì, Yunho sẽ nhanh chóng biết được từng người đang ở đâu.
Jaejoong hôm nay thì cực kỳ vui vẻ, cậu không ngại ngùng gác qua một bên vẻ lạnh lùng thường khi. Tóc đen cười nhiều hơn và luôn miệng cảm ơn những ai chúc mừng cho chiến thắng vẻ vang hồi chiều của lớp cậu.
Không phải là do anh khó tính, chỉ là số người bu lấy Jaejoong nhiều vô số kể, cả năm lẫn nữ. Đều này làm Yunho phải giăng ăng ten bảo vệ của mình lên cao gấp vài lần, cố gắng đứng gần người yêu nhất hết sức có thể. Ấy vậy mà Jaejoong cũng không ngại ngùng, hễ rảnh tay một chút là cùng anh ra chỗ vắng vẻ ngồi nghĩ.
Lễ hội càng về sau càng vui vẻ tưng bừng. Sân khấu được lấn dần xuống cả phía dưới khán đài, cuối cùng mọi người tách ra, hình thành một hàng rào nối dài từ sân khấu đến đống lửa giữa sân.
Yunho cùng Jaejoong đứng cạnh nhau, vỗ tay cổ vũ rất hăng. Giống như đang sống lại những ngày tháng sinh viên vậy, thật rất vui vẻ.
“Còn hai tiết mục nữa là đến Junsu đấy!” Jaejoong nói với Yunho khi mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
“Vậy là trước lớp Changmin một tiết mục thôi à?” Anh đáp, cố gắng ngóc đầu tìm xem Yoochun giờ đã chết dí cái chỗ nào rồi.
“Làm sinh viên năm đầu thật là sướng!” Yunho quay sang nhìn khi nghe tiểu yêu tinh nói câu này. Bản thân cậu làm sinh viên năm cuối cũng ăn chơi kém gì ai. “Đừng có nhìn em cái kiểu đó, em hiểu hết đấy!” Jaejoong lườm anh.
“Anh có nói gì đâu!” Yunho thở dài trong lòng, chưa chi mà cậu đã có tâm tính của mấy bà nội trợ hung dữ rồi. Sau này cưới về thật, chắc phải suy nghĩ cách đối phó mệt nghỉ luôn.
Trên sân khấu vừa đến một tiết mục hát nhạc trữ tình, mọi người đưa tay lên cao và nghiêng qua lại tạo thành một làn sóng. Ngay trong cái giây phút lãng mạn đó, đột nhiên Jaejoong chuyển chủ đề. “Yunho, nói em nghe, anh đang tính gì trong đầu vậy?”
“Ý em là sao?” Anh hơi thóang giật mình, nhìn chằm chằm vào người yêu.
“Trước giờ anh luôn nền nếp, suy tính rất kỹ, đừng nói em anh chưa nghĩ gì về việc gia đình hai bên!”
“Ừ, anh có, nhưng chuyện đó_”
“Anh quyết định sao cũng được, em sẽ theo anh!”
Jaejoong nói nhanh rồi vòng tay xuống dưới, cùng anh nắm tay.
“Anh muốn nói thì nói, anh muốn chúng ta giấu bí mật, thì sẽ bí mật. Em luôn theo anh!”
“Khoan, em đừng nói vậy!” Yunho nhíu mày, có vẻ phật ý lắm. “Đây là mối quan hệ hai người, anh không thể muốn làm gì là bắt em làm theo được, em có quyền làm điều mà em mong muốn!”
“Ý em không phải là vậy!” Jaejoong mỉm cười, siết chặt tay anh hơn. “Ý em là, em tin anh!”
“Em biết sau khi nghe Changmin nói, anh đã suy nghĩ rất nhiều, trước giờ anh luôn chín chắn, chưa bao giờ làm ba mẹ buồn lòng chuyện gì. Giờ vì em mà phải sắp xếp lại mọi thứ trong cuộc đời mình... em thấy có lỗi…”
“Em không có, Jaejoong!! Anh_”
“Em biết, dĩ nhiên là em không có lỗi rồi! Là tại anh yêu em mà!” Tiểu yêu tinh chặn anh lại, trầm lắng chưa được đến một phút đã lại lộ ra bản tính giảo hoạt thường khi. “Chỉ là em không biết nói gì nên nghĩ vớ vẩn thôi. Nhưng từ bây giờ, Yunho. Anh phải biết là em tin anh!”
Có một khoảnh khắc trong đời, khi bạn nghĩ mình không còn có thể yêu một người hơn được nữa, thì thực tế lại chứng minh rằng, vâng, mình hoàn toàn có thể. Không biết người yêu tóc đen này đã đi lạc đâu trong suốt cả cuộc đời Yunho, để rồi bây giờ xuất hiện và một hai đóng dấu cái rầm vào trái tim của anh như thế.
Con người ham vui, bên trong thích một đằng bên ngoài ghét một nẻo, con người đã từng thật cô đơn, con người đã rất xảo quyệt dẫn dụ anh. Cuối cùng lại trở thành chỗ dựa cho Yunho khi hai người gặp khó khăn. Thật quá sức thần kỳ.
“Em này, có bao giờ anh nói anh yêu em chưa?” Anh ngơ ngẩn hỏi, khuôn mặt xen lẫn ngạc nhiên cùng hạnh phúc.
“Rồi, nhưng em sẽ giả vờ là chưa nói bao giờ!”
“Anh yêu em sắp chết rồi!”
“Nói gì thế, em nghe không rõ, anh làm ơn chạy lên kia giật mi-rô nói được không?”
“…”
…
Lễ hội kết thúc vào tối muộn. Yunho ở lại đằng sau cánh gà, chờ gặp Yoochun cùng ra về. Jaejoong đã chạy đi tìm Junsu, màn trình diễn vừa rồi của cậu nhóc đã bùng cháy cả khán đài. Rõ ràng Junsu rất có năng khiếu về âm nhạc, chưa kể vẻ bên ngoài thanh tú mềm mại như vậy, thật khiến khán giả yêu mến.
Nếu như trí nhớ của anh không lầm, rõ ràng ít ngày trước Yoochun còn nói anh là đã cùng Junsu chiến tranh Việt Nam lần thứ n, gặp nhau như bom hạt nhân thả xuống Nhật Bản. Tại sao cuối cùng bạn thân mến của anh vẫn lì lợm bám theo nhân viên Kim đến sau sân khấu vậy, cho dù có là ông chủ của người ta đi chăng nữa, như vậy cũng mặt dày dữ lắm.
“Khuôn mặt của mày khi nghĩ xấu người khác thật muốn đấm lắm, mày biết không hả?”
Giọng nói rất bất mãn của Yoochun vang lên tạm thời ngừng màn suy nghĩ của Yunho. Ngước lên nhìn, anh xém hét lên khi thấy bộ dạng ướt nhẹp của bạn.
“Mày bị gì vậy?”
“Junsu đổ thùng nước đá vào người tao!”
“Cái thùng đựng đá giữ lạnh ấy hả? Mày làm gì mà ra đến nông nỗi này?”
“Tao thơm lên má một cái chứ có làm gì đâu!”
“…” Trong đầu Yunho hiện lên hai chữ ‘cho đáng’.
“Tao nhìn cái mặt mày là hiểu hết tiếng lòng của mày đấy, thằng trời đánh! Junsu suốt ngày cứ như vậy, tao bực rồi đấy! Thích thì nói quách ra là thích, tại sao cứ hành tao là thế nào!”
Yunho hơi bất ngờ khi nghe ngữ điệu của Yoochun, hình như là đang bực tức thật sự. Những người cà rỡn như bạn anh, bình thường luôn lớ phớ rất nham nhở, nhưng trong họ luôn có phần rất nghiêm túc. Vì vậy mà anh luôn lo lắng khi thi thoảng Yoochun bộc lộ mặt nghiêm túc tình cảm của mình. Những người như vậy luôn giấu phần nhạy cảm ở đâu đó thật sâu trong lớp ngoài vui vẻ. Cho nên khi biết được họ thật sự suy nghĩ gì, người ta hay thấy xót xa vì sự vô tâm của mình.
“Ý mày là sao?” Yunho hỏi, lục tìm khăn giấy trong cái cặp mà Jaejoong đưa mình giữ.
“Mày không thấy gì thật hả?” Yoochun cau có, hắt xì hai cái liên tục. “Nếu Junsu thật sự ghét tao đến thế, sao không nghỉ quách đi, tìm công việc khác. Chưa kể Jaejoong cũng sẵn sàng làm mọi cách để cậu nhóc không đến gần tao!’
“Tao nói mày Junsu làm ca đêm ở tiệm. Tức là từ tầm sáu giờ chiều đến sáu giờ sáng, ngủ lại tiệm để trông chừng, vì vậy lương mới cao. Tao không có thiên vị bậy bạ đâu. Mày nghĩ vì lý do gì mà Jaejoong phải phản ứng gay gắt với tao vụ Junsu vậy? Junsu tính cách thế nào? Rất chín chắn trưởng thành, đâu cần Jaejoong lo nhiều. Thế tại sao cậu ta lại mặc kệ anh mình lo lắng mà ở lại làm việc ở Mắt Mèo hả?”
“Nếu Junsu không thích thì không cần đến Jaejoong tỏ thái độ gay gắt đâu. Mày không thấy lạ sao?”
Yoochun giận dữ nói một tràng khiến anh ngớ ra. Quả là anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó thật. Thần kinh nhạy cảm của Yunho đúng là không xài được. Nếu như Yoochun không nói, thì cả đến kiếp sau, anh cũng không bao giờ biết đống chi tiết bất hợp lý đó.
“Hai anh em nhà ấy, chỉ được cái bướng bỉnh là y xì nhau. Sao cứng đầu y chang nhau như thế!!” Yoochun gắt, rút gói thuốc trong túi áo ra ngoài rồi kêu ầm lên khi thấy nó cũng ướt nhẹp, mềm nhũn.
“Mày có nhớ tao từng nói hai anh em nhà ấy giống nhau không? Chính xác! Giống nhau đến phát sợ luôn!!”
“Không bao giờ thật lòng cho tao nhờ, nhớ ban đầu Jaejoong quay mày như dế không? Hãy hiểu là Junsu cũng tương tự như vậy đấy!” Yoochun quăng gói thuốc vào thùng rác, lấy tờ khăn giấy Yunho đưa cho lau mặt và tóc. “Chỉ có điều là_”
Nói đến đây thì Jaejoong với Junsu từ trong cánh gà bước ra, đằng sau còn có một người con trai cao to, hình như là tay trống trong ban nhạc biểu diễn cùng Junsu. Khuôn mặt Yoochun lộ rõ ra hai chữ ghen tuông, gầm nhẹ lên trong họng, dang hai tay nhìn về phía Junsu ý hỏi ‘vừa ý chưa?’ rồi quay lưng đi thẳng.
Jaejoong im lặng không nói gì nhưng riêng biểu hiện trên mặt Junsu thì có vẻ buồn bã. Yunho thở dài, ra là chuyện bên đấy cũng phức tạp lắm. Nhưng người ta, còn giận là còn thương. Xem chừng ông chủ Park với nhân viên Kim, người có tình người có ý, không sớm thì muộn, cũng gạo nấu thành cơm thôi.
Junsu nói rằng mình sẽ đi ăn mừng với ban nhạc vì đoạt giải nhì giải văn nghệ nên sẽ về sau. Cuối cùng đến lúc ra tới cổng chỉ còn anh, Jaejoong cùng Changmin với Thanh Thanh. Trong tình cảnh này mà phải đi cùng nhau, quả nhiên là ép tim mà.
Sau lần chị dâu - em chồng cãi nhau nảy lửa lần trước, hai người đã tạm thời lắng xuống, nhưng Yunho không chắc chắn gì về hòa bình thế giới sẽ được thiết lập trong lâu dài, nhất là khi không khí cứ yên lặng đến đáng sợ như thế này.
“Sao năm nay em không lên hát?” Yunho hỏi Thanh Thanh khi cả đám bốn người đang ra bãi giữ xe.
“Em chưa kịp chuẩn bị gì hết, đợt lên Tây Nguyên, em say đủ thứ nên mệt quá, toàn nằm một chỗ mấy ngày đầu, đến sau đó khỏe hơn một chút thì phải đi làm bài khảo nghiệm bù, tóm lại là cũng rối lắm ạ!”
“Ừ, anh hiểu, sau này chọn đi đâu gần gần ấy em!”
“Gần nhất rồi đấy anh, lần sau có thể sẽ về Cà Mau nơi rừng ngập mặn ấy!”
Trường của anh sao lại có cái khoa biến thái như vậy.
“Tốt nhất là đi gần một chút, đi xa rồi thì ở nhà có chuyện động trời gì xảy ra mình cũng không biết!” Changmin nói, mắt nhìn thẳng phía trước.
Yêu tinh tóc đen, cho dù có người yêu rồi, thì vẫn là yêu tinh. Nghe thấy mùi ám chỉ xa gần liền vặt ngược lại em trai anh ngay lập tức. “Cậu nói vậy là sao?”
“Em rút kinh nghiệm bản thân thôi!”
“Sao cậu có thể ích kỉ với anh trai của mình như vậy!” Đến lúc này thì Jaejoong nổi giận, cậu dừng lại và lên giọng hỏi. “Cậu không bao giờ nghĩ anh mình muốn gì hay sao?”
“Tại sao mà không nghĩ cơ chứ! Bộ anh nghĩ trên đời này chỉ có mình anh có gia đình, mình anh biết yêu thương người khác thôi hả?!”
Thấy đôi bên chuẩn bị cãi nhau, Thanh Thanh xanh mặt, đưa tay níu Changmin lại. Cô bé rất hoảng sợ vì không hiểu sao đột nhiên tình hình lại trở nên căng thẳng như vậy.
“Nè, hai người đừng cãi_” Yunho chen vào giữa, cố gắng làm nguội hai con người này lại, nhưng rõ ràng là muộn rồi.
“Cãi nhau là khi hai con người bất đồng quan điểm và không chịu nhường nhịn nhau. Anh hai nghĩ em muốn sao!” Changmin nói.
“Ý cậu là anh đang làm lớn chuyện phải không?”
“Em chẳng có ý gì cả, là do anh suy nghĩ trước!”
“Cậu nói bóng gió kiểu đó, rõ ràng là muốn chọc giận người khác!!”
“Nếu không có gì tại sao anh lại giận vì mấy chuyện bóng gió!!”
Hai người bắt đầu nói qua nói lại, mặc cho Thanh Thanh ra sức ngăn cản nhưng Changmin không quan tâm, Jaejoong cũng gạt Yunho qua một bên. Hai cái con người này, thật quá sức đi mà.
“Ngưng được chưa!!” Yunho hét lên, đi vào chắn giữa cuộc chiến. “Hai người không ngưng tôi bỏ hết cả hai bây giờ!!”
Tuyên bố vừa được đưa ra đã ngay lập tức có hiệu nghiệm, vợ lẫn em trai, ai nấy im re, thở hổn hển nhìn anh.
“Thanh Thanh, giữ cái thằng này lại!” Yunho chỉ vào Changmin rồi quay sang trừng mắt nhìn Jaejoong. “Còn em, ở yên đây cho anh!”
“Lần trước anh chưa nói hai người thông hả? Ai cũng quan trọng với anh, thích cắn nhau như thế, bộ muốn đuổi anh đi mới vừa lòng phải không?!”
“Changmin, anh tôn trọng quyết định của em, anh sẽ không hỏi gì em nữa. Anh với Jaejoong sẽ lựa thời gian thích hợp, từ từ nói chuyện với ba mẹ. Của cả hai bên. Và em, có quyền đứng ngoài vụ này, anh nói cho em biết không phải muốn ép em. Chỉ là anh tôn trọng và tin tưởng vào em!’
“Em là em trai anh, dĩ nhiên, em có tác động rất nhiều đến anh. Vì vậy anh muốn em nghe và hiểu rằng, anh đã suy nghĩ rất kỹ. Sau này, khi ba mẹ có la mắng hoặc là muốn đuổi anh đi chăng nữa, anh mong em có thể lo cho hai người hộ anh, xem như đây là việc duy nhất anh nhờ em!”
“Hơi ích kỉ một chút, em hoàn toàn có quyền từ chối. Anh biết em không thể thay đổi chuyện của anh được nên ít nhất, anh muốn em cảm thấy mình có quyền của một đứa em trai!”
Khuôn mặt của Thanh Thanh sau khi nghe xong cả đống trên thì ngơ ngẩn đến tội nghiệp. Cô siết chặt cánh tay của Changmin làm cậu phải quay qua và lắc đầu, dùng tay vỗ nhẹ lên tay cô, ý là ‘không sao’.
“Em không ngờ cũng có lúc anh đẩy hết trách nhiệm chăm sóc ba mẹ cho em đấy!” Cuối cùng Changmin nhướng mày nói, xem ra vừa thông suốt một chuyện.
“Sao? Ông anh hoàn hảo thường ngày hóa ra lại không hề hoàn hảo hả?”
“Không! Ông anh chán ngắt thường ngày hóa ra cũng có chút thú vị!”
“Vậy là sao?”
“Khi yêu người ta trở nên nói nhiều kinh khủng, tốt nhất là em phải ừ chứ sao!” Changmin nhún vai, mỉm cười với anh trai. Không khí cảm động chưa kéo dài được năm phút thì đã thấy cậu bất mãn tiếp. “Vậy còn anh Jaejoong thì sao? Anh có gì muốn giáo huấn luôn không?”
“Haha… Changmin, thật chả giống em tí nào. Bọn anh sẽ nói chuyện sau, em không cảm thấy Thanh Thanh đang rất muốn được về nhà sao?”
Quả thật Thanh Thanh đang rất nôn nóng, nhưng không phải nôn nóng về nhà mà là nôn nóng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đã/đang xảy ra. Tóm lại Yunho chỉ đang tìm cách đuổi khéo thôi.
Biết rõ quá tâm tư bỗng-dưng-rất-sến của anh trai mình, Changmin nắm lấy tay Thanh Thanh, gật đầu chào rồi đi vào trong lấy xe tiếp. Trước khi đi hẳn còn quay lại nói một câu chọc ngoáy Jaejoong.
“Anh hai, về nhà dạy lại vợ đi!! Em chỉ nhận lời giúp anh chứ em chưa chấp nhận chị dâu như thế đâu!!”
“Nè!!” Jaejoong ngay lập tức xù lông mèo lên, kêu méo méo rất hung tợn. Yunho thở dài, vòng tay quanh eo giữ lại con người đang giãy giụa như tôm kia. Thật mất mặt quá. Dù rằng bãi đỗ xe lúc này rất thưa người rồi, nhưng khi nãy cãi nhau, cũng gây không ít sự chú ý. Jaejoong à, em đừng tạo thêm cảnh tượng cho người khác nhiều chuyện nữa.
“Nhưng… nhưng mà nó…”
“Jaejoong à, em không hiểu hả? Changmin nó không bao giờ quan tâm đến ai nó ghét đâu!” Yunho cười, vuốt tóc cậu, miệng kê sát vào tai của Jaejoong thì thầm. “Chẳng phải nó vừa công nhận em là vợ anh sao?”
Suốt cả buổi ra về, tiểu yêu tinh không ngừng cái miệng cằn nhằn. Dẫu rằng đã được giấy thông hành gián tiếp của em chồng nhưng xem ra, Jaejoong vẫn còn uất ức lắm. Tại sao không nói toẹt ra luôn đi chứ?
“Em trai anh sinh chòm sao gì vậy? Sao ác độc phải không?” Jaejoong tiếp tục màn mèo con cấu xé của mình, nhưng thay vì cấu xé thứ làm mình bực, cậu giận cá chém thớt, quay sang cấu xé lỗ tai anh.
“Tháng hai, chung chòm sao với anh!”
“Hả?? Quả nhiên là bị em trai mình hút hết cái ma quái, nên anh mới cù lần thế này!!”
“Em đủ chưa?” Yunho nheo mắt, vừa phải lái xe vừa phải nghe dày vò tâm tư, thật bất công.
“Ả~ Đúng là ngoài anh ra, không ai thích nỗi em~” Jaejoong rên rỉ rồi ỉu xìu ngã cả người lẫn mặt lên lưng anh. “Tụi thằng Nghĩa, người khác khoa, Changmin…~”
Ai bảo em đi gây thù chuốc oán cho lắm vào. Yunho trộm nghĩ rồi chợt nhớ ra một chuyện. “Mà cái anh chàng lần trước đi SH màu xanh đến chở em là ai vậy?”
“Anh còn nhớ à? Lâu rồi, anh còn để ý làm gì!”
“Lâu cái gì, mới gần một tháng chứ mấy! Đừng nói anh bồ cũ của em đấy!”
“Bồ bồ cái đầu anh! Đó là bạn của Junsu, chơi ghi-ta trong ban nhạc biểu diễn chung với nó ấy!” Hèn chi, lúc nãy lại thấy quen như vậy.
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ vậy thôi chứ sao! Junsu là ca sĩ chính của nhóm nên rất được tôn trọng!” Đến đâu Jaejoong cười hinh hích, tranh thủ đường vắng mà vòng tay ôm eo anh. “Anh ghen à?”
“Tò mò chút thôi!” Yunho chối.
“Thôi, đừng ghen, em thích anh nhất là được!”
“Anh nói là…” Ôi thôi, mặc kệ vậy.
“Yunho à, anh có hạnh phúc không?” Jaejoong đột nhiên hỏi tiếp, giọng nghe nhỏ lại nhưng rõ ràng. Từng tiếng một, thật gần với trái tim anh.
“Hạnh phúc đến chết luôn!” Anh thành thật trả lời, không cần hỏi tại sao. Đôi lúc, người ta chỉ hỏi thế thôi, không vì điều gì hết. “Vậy em có hạnh phúc không?”
“Đến sắp chết chung với anh được luôn!”
“Mình đừng nói từ chết xem ra hay hơn ấy!”
“Haha…”
Xe chạy thật chậm trên con đường nhựa, xung quanh vắng vẻ. Có những giây phút trong cuộc đời, đôi khi nhìn lại, khiến ta cảm thấy ấm áp không thôi. Nó làm cho hiện tại đen tối ta vẫn có thể mỉm cười, tương lai mưa giông ta vẫn mạnh mẽ đón nhận.
Trước khi thật sự yêu thương một ai đó, người ta thường suy nghĩ rất nhiều về các câu chuyện. Chê bai các câu chuyện của người khác, ngưỡng mộ các câu chuyện của người khác. Nhưng đến khi chính bản thân bị cuốn vào rồi, mình cũng không biết phải làm gì.
Nhưng dù sao đi nữa, hãy cứ hết lòng vì người mình yêu trước đã. Đã lỡ ghét rồi, thôi thì ghét cho trót, còn nếu là yêu, thì xin hãy yêu hết cả đường đi lối về.
Đó là điều mà lúc này, Jaejoong cùng Yunho đang suy nghĩ.
“Chúng ta, thật sự, đang rất hạnh phúc!”
Hết.
Xin chào các bạn, lại là tôi, YuLee đây.
“Yêu nhau yêu cả đường đi”, cuối cùng, cũng đã kết thúc rồi. Mong rằng các bạn đã có những giây phút thật vui vẻ với nó. Đây là lần đầu tiên, tôi theo một fic lâu như vậy, chưa kể nó là Fic dài nhất mà tôi từng viết. ( phân đoạn, chapter cho truyện chính) Suốt khoảng thời gian qua chắc cũng hành hạ các độc giả không ít (tôi thật xin lỗi) nhưng tôi rất vui vì có thể hoàn thành những gì mà mình đã bắt đầu.
Thật ra, ý tưởng viết ‘Yêu nhau yêu cả đường đi’ đến từ hai chuyện. Thứ nhất là MV ‘Give you hell’ của All American Reject XD Thật sự rất thú vị và tạo cảm hứng. Tiếp theo là bộ phim ‘Tiệm cà phê Hoàng Tử’, chắc các bạn cũng biết nó là hình mẫu của Mắt Mèo rồi. Vì là Fic Au tôi viết đầu tiên, nên nó cũng để lại cho tôi nhiều kỉ niệm. Trước đó tôi toàn viết thẩ loại nonAu rất nặng về diễn tả tâm lý, khi viết, phải suy nghĩ rất nhiều (đặc biệt là khi viết Truly, Madly, Deeply, part Recuse me của Yunho làm tôi nhức đầu và không viết được một chữ nào trong suốt cả tháng tiếp theo) Thế nên khi viết Au, tôi muốn làm rõ tiêu chí của mình, dùng bối cảnh Việt Nam và tươi tắn một chút.
Câu chuyện bao quanh “Yêu nhau yêu cả đường đi” thật chẳng có gì lớn lao, cũng không nặng nề tâm tư, khóc lóc sầu thảm. Nhưng tôi thật mong khi đọc xong, các bạn có thể sống cuộc sống của mình tốt đẹp như họ. Người Châu Á luôn thịnh cái gọi là cuộc sống yên ổn, ấm áp cùng gia đình, đó cũng là điều tôi mong muốn. Có thể ở bên nhau trải qua những ngày của cuộc đời thì đã viên mãn lắm rồi.
Cảm ơn những ai đã đọc đến những dòng cuối này và ủng hộ tôi trong suốt khoảng thời gian hơn một năm qua. Các bạn đã khích lệ tôi rất nhiều. Và cuối cùng, xin cảm ơn các beta reader yêu dấu của tôi, những con người đã theo cùng tôi trong suốt quá trình hoàn thành “Yêu nhau yêu cả đường đi” – Emi, Zuu, Snowie và anh Quờ.
Đây là món quà tôi dành tặng cho sinh nhật năm ngoái của một người bạn, cô ấy sinh vào ngày /, thật tiếc vì không thể hoàn thành vào ngày / năm nay. Nhưng dẫu sao thì ngày mai (/) cũng là sinh nhật của tôi, coi như mình đã hoàn thành xong món quà đặc biệt dành cho bạn của mình, hoàn thành một việc trước cái tuổi mười tám ^^ (Haki, cảm ơn vì những điều chàng đã làm cho ta)
Thân,
YuLee