Trong những cái chết, Jaejoong không bao giờ muốn bị chết bởi cơn thịnh nộ của Junsu cả.
Vì đó là cách chết thê thảm nhất. Vong linh sẽ không bao giờ siêu thoát.
Nếu chết, ít nhất cũng phải chết trong vòng tay người mình yêu. Như vậy xem như cũng được sự an ủi cuối cùng.
Tình huống bây giờ không biết được tính như cái chết mãn nguyện nhất hay khủng khiếp nhất. Vì nó có liên quan đến cả Yunho và Junsu.
“Làm sao mà anh biết được?” Junsu hỏi, khuôn mặt cực kỳ nghiêm trọng.
“Anh có biết gì đâu mà~” Theo quán tính, Jaejoong ngay lập tức chối bay đi. Đây là một trong những thủ pháp sống còn mà cậu học được trong suốt khoảng thời gian ở với em trai: Cứ chối đến cùng.
“Anh hai, trò này không hiệu quả đâu!” Junsu đanh mặt, hai tay khoanh lại trước ngực. “Cái màn chối vô tội vạ của anh em hiểu quá rồi! Sao anh biết được chuyện em với Yoochun?”
“Thì…” Jaejoong xị mặt, lúc nào cũng bị em trai vạch mặt ngay từ câu đầu tiên.
“Chuyện đó ai cũng biết mà!”
“Ai cũng biết?” Junsu ngơ ngác hỏi. “Ý anh là…”
“Cả Mắt Mèo ai cũng biết mà. Em không để ý sao?” Jaejoong thở dài nói. Cả là người trí óc chậm chạp như Yunho còn nhìn ra, nói chi đến nhân viên Mắt Mèo. Thái độ của Junsu, càng tỏ ra ghét bỏ, càng rõ ràng việc mình có gì đó với ông chủ Park mà.
Đúng như cậu dự đoán, Junsu ngay lập tức chìm vào trầm tư, khuôn mặt vô cùng nặng nề. Từ trước đến giờ, tuy tính cách không thật sự lo xa, nhưng em trai cậu luôn suy nghĩ đứng đắn. Chưa bao giờ liều lĩnh, bạt mạng như Jaejoong cả. Có lẽ quyết định này đã khiến Junsu dằn vặt rất nhiều, nhưng mọi người thì lại tiếp nhận nó tỉnh bơ như vậy. Xem ra cũng tạo một cú sốc không nhỏ.
“Em ổn không?” Jaejoong nhỏ nhẹ hỏi. Nói cho cùng cậu vẫn làm anh người ta, phải mạnh mẽ lên.
“Anh không giận sao?” Junsu hỏi, e ngại nhìn Jaejoong.
“Giận?” Cậu nhướng mày. “Muốn giết Park Yoochun thì có. Nhưng giận thì không. Dù sao đó vẫn là chuyện yêu đương của em mà. Anh nghĩ là em phải suy nghĩ kỹ rồi mới chọn người yêu là một người đàn ông!”
“Anh…” Junsu ngước lên nhìn anh, có chút xúc động.
“Vấn đề là ở chỗ, Junsu à, đó là Yoochun! Yoochun đó! Em có chắc không? Giờ đổi ý còn kịp đó!” Jaejoong chộp lấy vai em trai mình lắc lắc. Yêu ai cũng được nhưng sao lại chọn cái người đó cơ chứ.
“Jaejoong, em lại vậy rồi!” Yunho cuối cùng cũng từ dưới bếp bước lên, hai tay chà vào mép quần cho bớt nước. “Chẳng phải đã chấp nhận rồi sao?”
“Nhưng mà giờ Junsu thay đổi quyết định vẫn kịp mà phải không?” Jaejoong vẫn túm chặt lấy em trai không buông.
“Thôi em, đã biết là chuyện đã rồi mà!” Yunho nhẹ nhàng nói, từ từ tháo tay cậu ra khỏi Junsu.
Jaejoong dài mặt, bất mãn vô cùng. Lỡ đâu vẫn còn cơ hội cho em trai cậu hồi tâm chuyển ý thì sao? Cứ nghĩ tới khuôn mặt tự mãn của Yoochun là cậu muốn nghiến răng ken két.
Do mãi nung nấu mối thù vặt trong lòng mà Jaejoong không biết nãy giờ Junsu đang trợn to hai mắt dòm cậu và Yunho như thế nào.
“Hai người…” Junsu hoảng hốt nói.
Chết, lúc nãy anh gọi Jaejoong là ‘em’, đã vậy cậu còn đáp lại ngọt xớt nữa.
“Junsu à, chuyện này không giống như em_” Cậu cuống quýt giải thích nhưng lại bị Yunho chặn lại.
“Đúng rồi, bọn anh cũng đang quen nhau!”
Cái anh người tốt này…?!
Buổi tối ở nhà cũng có thể trở nên cực kỳ đáng sợ. Jaejoong tự nhủ khi miệt mài nhắn tin xỉ vả Yunho để rồi xóa hết đi.
Người yêu cậu quả là người đàn ông không thể đánh giá thấp được. Không làm gì thì thôi, đã làm rồi thì tới bến luôn. Kể cả Jaejoong cũng theo không kịp.
“Sao, em vẫn sống chứ?” Cuối cùng thì cậu quyết định gọi cho anh. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy đã nghe được một câu chọc ghẹo.
“Dạo này mồm miệng anh cũng khéo nhỉ? Học tập Park Yoochun à?” Jaejoong xì một tiếng, nằm lăn lăn trên giường.
“Đừng xù lông với anh vội, Junsu nói sao với em?” Yunho vẫn giữ giọng mình thật dịu dàng. Không gian xung quanh rất yên tĩnh, xem ra anh cũng đang ở trong phòng của mình.
“Khá bình tĩnh, như khi em nói em biết về chuyện của nó với Yoochun vậy!” Jaejoong nói, nghịch mấy cọng tóc của mình, nằm ngửa đối diện với trần nhà.
“Ồ, phản ứng ngoài mong đợi. Vậy em ấy chấp nhận chúng ta chứ?” Yunho hỏi thẳng vào vấn đề làm cục tức vừa lặn xuống trong lòng cậu bùng lên dữ dội.
“Anh còn dám nói, tự nhiên khi không khui hết chuyện ra! Anh có biết em sợ gần chết luôn không?!”
“Haha~”
“Anh cười cái gì mà cười!”
“Hung dữ như em mà gặp Junsu cứ co rúm cả lại. Anh thấy thú vị thôi!” Yunho thật thà đáp từ đầu dây bên kia. Cơn giận trong lòng Jaejoong bỗng nhiên xẹp lép.
“Cũng lạ ghê. Junsu không làm gì anh nhỉ?” Cậu ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ kéo rèm nhìn sang nhà bên cạnh.
“Làm gì anh là làm gì?” Anh cười khẽ. “Anh đàng hoàng thế cơ mà!”
“Lúc anh về, nó lại túm lấy em nói em đừng làm hại gì anh đó!” Jaejoong nhăn mặt, nhớ lại vẻ hốt hoảng của Junsu. Rõ ràng là đâu có lo cho cậu. “Thái độ vậy là sao?”
“Haha~ Sao anh không thấy ngạc nhiên nhỉ?” Yunho bật cười rất sảng khoái, thật làm cậu tức gần chết. Cuộc đối thoại này chẳng nhuốm một tẹo nghiêm trọng nào.
Nhưng chỉ đến lúc đó thôi vì bất thình lình, anh chuyển qua âm vực khác hẳn. “Như vậy chúng ta có thể xem như Junsu đã chấp nhận không?”
Giọng nói của Yunho rất trầm và từ tốn, như thể sợ cậu sẽ hoảng sợ vậy. Ban nãy sau khi ba mặt một lời, Junsu đã đứng như trời trồng đúng năm phút liền mới có thể phản ứng lại. Em trai anh xin phép vào nhà bếp rồi rất lâu mới trở ra.
Lúc đó, khuôn mặt của Junsu vô cùng bình tĩnh. Thằng bé nhã nhặn mời Yunho về nhà rồi nói cậu vào phòng khách để cùng nói chuyện.
Junsu hỏi hai người quen nhau bao lâu rồi, Jaejoong cũng thành thật trả lời là gần một năm.
“Mọi người lại biết hết chỉ có mình em là chẳng biết gì phải không?” Junsu nói sau khoảng lặng. “Em chả bao giờ để ý được gì nhỉ? Chuyện của bản thân hay chuyện của anh. Cái gì em cũng phát giác sau cùng!”
“Junsu…”
“Anh Yunho rõ ràng là người rất tốt mà. Em không có ý kiến gì đâu. Anh đừng làm hại gì người ta là được!”
“Em không phản đối sao?” Jaejoong hỏi với theo khi thấy Junsu đi lên cầu thang.
“Chẳng lẽ anh muốn em lồng lên phản đối sao?”
“Không, anh nghĩ em phải sốc hơn…”
“Thì em đang sốc đây!” Junsu thở dài một cái. “Nhưng em còn có thể với một người rối rắm như Yoochun thì không lý gì anh lại không thể với người tốt như anh Yunho được!”
Đó là tất cả những gì mà họ nói với nhau. Jaejoong cảm thấy hơi áy náy khi để điều này tới cuối cùng mới cho Junsu biết, có vẻ thằng bé hơi tổn thương. Đáng ra cậu nên tin tưởng em trai mình hơn.
“Ừ, cơ bản thì Junsu đã chấp nhận rồi!” Jaejoong đáp qua điện thoại, cảm thấy sức lực nguyên ngày hôm nay đã bị rút kiệt. “Sau này anh có tính làm gì thì nhớ báo em trước một tiếng!”
“Nếu anh nói thể nào em chả cản!” Yunho ngay lập tức đáp. Ừ thì cũng đúng...
“Mọi việc diễn ra thế này em không biết nên vui hay buồn nữa!” Jaejoong thở dài, nhận ra ở tầng trên của nhà bên cạnh, rèm cửa sổ vừa được mở lên.
Dáng người cao ráo cầm điện thoại khẽ giơ tay vẫy cậu. Xem ra người này cũng không đến nỗi khúc gỗ như Jaejoong nghĩ.
“Em biết gì không?” Yunho hỏi, bóng người kia cũng dừng lại. Rõ ràng là đang tập trung nhìn về phía cậu.
Jaejoong đưa tay ngoắc lại anh. “Nghĩ gì?”
“Em có một đứa em trai rất tốt ấy!”
Jaejoong mỉm cười, cảm thấy trái tim nhẹ nhõm vô cùng.
Sáng hôm sau, ngày Chủ Nhật đẹp trời. Changmin lại tiếp tục đón Jaejoong với khuôn mặt không mấy gì là thiện cảm. Hôm nay Junsu đã ra khỏi nhà từ sớm để đến Mắt Mèo, cuối tuần nên lịch làm việc cũng bận rộn hơn ngày thường.
Đêm qua em trai của cậu nghỉ sớm, sáng lại đi trước cả khi cậu thức dậy, nên dĩ nhiên là có nhiều chuyện không nhận ra.
“Nhà mình bên này mà sáng sớm anh lại chui từ bên nhà hàng xóm về là sao?”
Changmin khoanh tay trước ngực chất vấn người đằng sau lưng Jaejoong. Ngày đẹp trời thế mà thằng bé này cũng ráng đeo bộ mặt quạu quọ vào được.
“Bữa nào gặp em cũng sung sức nhỉ?” Cậu nhướng mày, cố tình đứng xích về phía Yunho.
“Em hỏi anh Yunho chứ bộ!” Changmin vẫn không từ bỏ.
“Người yêu của anh, ở cùng anh thì sao chứ!”
“Đêm hôm khuya khoắt qua nhà anh làm cái gì!”
“Chứ em nghĩ đêm hôm khuya khắt qua nhà anh làm được cái gì?”
“…”
“…”
“Changmin à…”
“Anh hai đừng có nói em anh ở đó từ tối hôm qua đến giờ nha!”
Changmin dòm Yunho. Yunho dòm xuống đất. Chỉ có Jaejoong là cười tươi rói.
“Đừng lo, anh đã giúp anh ấy trở thành một người đàn ông tốt rồi!”
“Jaejoong à, em đừng_” Yunho chưa dứt câu Changmin đã sập cửa cái rầm rồi đi một mạch đùng đùng thẳng lên lầu. Cậu vẫn giữ nguyên khuôn mặt vui vẻ của mình.
“Sao em tự nhiên lại đi nói với Changmin như thế?” Anh kêu lên ai oán, hai tay ôm mặt giờ đã đỏ ửng cả lên. Đàn ông đàn ang hai mươi bốn tuổi đầu, ngủ lại nhà người yêu thì có gì mà xấu hổ.
“Thế anh đã hiểu cảm giác của em đêm qua khi anh bất thình lình xổ toẹt ra với Junsu chưa?” Jaejoong hỏi, vẫn không chút ngại ngùng.
“Em thật là, đứt dây thần kinh xấu hổ rồi hả?” Yunho vẫn chưa ngẩng lên. Làm cái gì cũng đã làm hết rồi mà còn e thẹn.
“Sao? Anh sợ rồi hả?” Jaejoong hỏi, nhìn anh thật chăm chú. “Sắp tới ba mẹ em về nước, em tính sẽ chuyển ra ngoài ở riêng. Anh có muốn đến ở cùng em không?”
“Ở riêng?” Đến lúc này Yunho mới bình tĩnh, đôi mắt nhỏ ngạc nhiên mở to.
“Ừ, nhưng vẫn sẽ ở gần khu này thôi. Vì em muốn chăm sóc mẹ. Em không nghĩ là chuyện chúng ta sẽ giữ kín được với nhà nhà sát nhau như vầy!” Jaejoong nắm hai tay lại, cảm thấy có chút hồi hộp. “Nếu như gia đình em có hỏi, em muốn nói thật. Còn bên ba mẹ anh, anh muốn giữ kín cũng được. Tóm lại chúng ta sẽ tìm cách giải quyết.”
“Em vẫn muốn ở cùng anh một cách thoải mái nhất. Dù rằng chuyện chúng ta có như thế nào trong mắt người khác đi chăng nữa!”
Những câu thật lòng cuối cùng cũng đã từ miệng cậu mà thốt lên. Đây là điều mà Jaejoong luôn mong muốn, đơn thuần mà cũng vô cùng khó khăn. Ở bên nhau thì sẽ rất nhiều sóng gió, mà xa nhau thì càng không nỡ.
Cậu đã nghĩ tới chuyện dọn ra ngoài ở từ lâu rồi, nhất là khi cậu nói ba mẹ hãy về nước. Căn nhà này không đủ cho bốn người, rồi còn em bé nữa. Hai mươi hai tuổi, chẳng phải đã đến lúc Jaejoong tự lập rồi sao?
Cuộc sống này quá sức rộng lớn, cậu không thể cứ rúc mình mãi được. Nhìn lại những ngày tháng trước đây thầm lặng quý mến Yunho, phí hoài rất nhiều thời gian, trong khi đáng ra cậu đã có thể bước tới gần anh và nói một tiếng ‘xin chào’ để bắt đầu mọi chuyện.
Yunho cũng vậy, Jaejoong cũng muốn cùng anh nhìn ra thế giới này, cùng anh đối diện với nó. Thật sự chẳng dễ chịu gì khi người ta cứ nói anh là khúc gỗ chỉ vì anh quá siêng năng cắm đầu vào công việc. Cậu biết Yunho cũng có nhiều hoài bão, nhiều kỳ vọng, và cậu cũng vậy, ở thế giới ngoài kia. Họ không nên phí thời gian nữa.
Họ có thể cùng nhau bắt đầu một cái gì đó mà trong suốt hai mươi mấy năm qua, họ vẫn chưa dám làm. Ngay bây giờ, ngay tại đây.
“Anh có muốn đi cùng em không?” Jaejoong lặp lại câu hỏi, đôi mắt nhìn anh không rời. “Cho dù gia đình chúng ta có nói gì, cho dù tất cả mọi người có nói gì… Anh có muốn đi cùng em không?”
Câu hỏi kết thúc rồi chìm nghỉm trong im lặng. Yunho thẫn thờ nhìn cậu.
Đó là một buổi sáng Chủ Nhật vô cùng đẹp trời. Junsu đã đi làm sớm. Mắt Mèo chắc đã mở cửa rồi. Changmin phát cơn thịnh nộ lên lầu. Và Thanh Thanh vừa đến trước cổng nhà của bạn trai thì đã phải giật lùi lại.
Đó là một buổi sáng Chủ Nhật vô cùng đẹp trời. Yunho và Jaejoong đang hôn nhau.
Mọi chuyện vẫn thật tốt.
“Jaejoong đi đâu thì sẽ có anh ở đó mà!”
Ngoại truyện 5 - End.
Xin chào tất cả các bạn, tôi là Changmin, năm nay tuổi, nhà ở gần trung tâm Sài Gòn, cách chợ Bến Thành chừng bốn mươi lăm phút đi xe máy – nếu như bạn biết đường, còn không thì tôi không biết. Theo như các bạn đã được biết thì lúc này tôi đang ở Tây Nguyên ngắm thác, cưỡi voi. Dĩ nhiên là chẳng có liên quan gì ở đây nhưng cái tôi sắp kể mới là quan trọng.
Tôi thường nói, Yunho - anh trai tôi là một người rất cổ lỗ sĩ. Đến từng tuổi này mà còn chưa có mảnh tình vắt vai cho đúng kiểu. Người thì khô như ngói, chả có chút lãng mạn. Được cái mã là ngon cơm thì mặt mũi lúc nào cũng nghiêm nghị. Sống cứ như cỗ máy, đi làm, ăn cơm, dọn dẹp, tập thể thao, rảnh rỗi thì đọc sách, xem tivi. Cuộc đời chẳng bao giờ muốn vượt quá cái giá ngăn nắp mà mình đã dựng lên suốt hơn hai chục năm qua. Và tin tôi đi, đó là một cái giá cũ kỹ và chán ngắt.
Chả biết tới khi nào thì anh hai tôi mới chịu nhìn thấy gió đổi chiều, tìm chút mới lạ cho cuộc sống mình. Như tôi và Thanh Thanh chẳng hạn, từ nhỏ tới lớn đã tìm đủ thứ để nghịch ngợm. Mỗi ngày đều bày ra đủ trò phiêu lưu, khám phá, những lúc như vậy anh hai thường chỉ đứng nhìn, cho ý kiến hoặc khen chúng tôi giỏi, có chuyện thì đứng ra giải vây cho chúng tôi. Anh là một người anh tốt, nhưng lại không biết việc trở thành người tốt còn vô vàn cách.
Mọi chuyện chính thức có chuyển biến từ cái ngày gia đình chúng tôi quyết định chuyển nhà. Tôi thi đậu vào trường đại học mà mình mong muốn – ngôi trường mà anh đã từng học - nhưng nó ở quá xa nhà.
Hồi đó anh Yunho thường ở lại nhà của anh Yoochun. Vốn nhà của anh Yoochun cũng không ở gần trường cho cam, biệt thự họ Park ở tận khu Phú Mỹ Hưng quận . Nhưng do cha mẹ anh Yoochun sợ việc đi lại bất tiện nên đã mua sẵn một ngôi nhà ở gần trường cho anh. Thế là anh tôi qua đó ở ké hết cả năm đại học, chủ nhật hay ngày nghỉ thì cả hai cùng nhau về nhà chúng tôi chơi.
Anh Yunho cũng vừa thăng chức, sắp chuyển qua làm ở một công ty cách trường đại học ba dãy nhà. Thế là gia đình tôi cùng tán thành việc chuyển hộ khẩu. Mọi thứ từ ngày đó xem như càng ngày càng đi lệch khỏi quỹ đạo kiểm soát của nó.
Khi thấy anh hai tôi công việc ổn định mà con trai mình thì chưa ra ngô ra khoai gì, ba mẹ anh Yoochun bắt [trói] anh về Mỹ. Công việc pha chế rượu đang làm dở ở một cái bar nào đó cũng phải bỏ lại, nhà cũng không kịp nhìn thấy chúng tôi dọn, mọi liên lạc điều bị cắt đứt.
Nhà tôi với nhà Thanh Thanh trước giờ cách nhau chỉ có dăm ba bước, đùng một phát sắp sửa xa đến mấy quận, thật tình trong lòng tôi ray rứt khôn nguôi. Dĩ nhiên là cô bạn của tôi không đầu hàng số phận, cô thi vào học cùng trường với tôi, vì vậy, nhà cũng quá xa cho việc đi lại. Thế là ngôi nhà mà anh trai tôi cùng anh Yoochun từng sống trong suốt thời sinh viên giờ đã được tận dụng triệt để. Cha mẹ anh Yoochun hứa sẽ cho Thanh Thanh ở không, chỉ cần đóng tiền điện nước mình xài. Ngoài ra, không cần đưa ông bà bất kỳ đồng nào.
Mọi việc xem chừng tốt không thể tốt hơn được nữa thì đùng một cái, rối tung hết cả lên.
Cô gái mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu – Phương Tuệ Lâm thật ra rất thích anh trai tôi.
Thông tin trên gần như chính xác một trăm lẻ một phần trăm. Bạn tôi nói, Thanh Thanh nói, bạn cô ấy nói và chính bản thân tôi.
Từ lúc nhà cô ấy chuyển đến khu nhà tôi cách đây năm, tôi đã bị tiếng sét ái tình đánh rầm một phát. Tuệ Lâm là một cô gái xinh đẹp, nước da trắng ngần, dáng người cao và thanh. Tính cách vô cùng sôi nổi, chín chắn lại còn thẳng thắn, bộc trực và rất mạnh mẽ. Cô đi đến đâu cũng nhận được thiện cảm từ người khác. Đáng ra tôi phải gọi Tuệ Lâm là chị, vì chị lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng ít nhất trong suy nghĩ cũng cho tôi được xem Tuệ Lâm là một cô gái chứ không phải chị chứ! Tôi đã tìm mọi cách giả vờ, tỏ vẻ, bắt chuyện … vân vân và vân vân… nhưng xem ra đều vô ích. Cô ấy cơ bản là không chú ý đến tôi. Nhưng lúc đó mọi chuyện vẫn chỉ lờ mờ và tôi thì vẫn còn ôm hy vọng.
Anh trai tôi vốn chẳng để ý nhiều đến cô, cho đến ngày chúng tôi treo biển bán nhà. Bạn cô ấy cùng bạn anh bỗng dưng lại trở nên thân thiết, liên tục tìm đủ cách hẹn hò hai người giùm nhau. Anh Yunho nhà tôi vốn sẵn dạng cù lần vô tâm, cứ đi mà chẳng chút nghi ngờ, dĩ nhiên, cả tình cảm người ta dành cho mình cũng không hề biết.
Tôi vốn từ một người vô danh với Tuệ Lâm bỗng dưng được thăng cấp trở thành em-trai-của-Yunho. Thường xuyên được lôi ra một góc để chất vấn đủ thứ về anh trai mình – như anh thích ăn gì, uống gì, xem gì…
Trong lòng tôi dấy lên biết bao nhiêu cảm xúc, một bên là người con gái tôi thích, một bên là anh trai tôi. Người mình thích bấy lâu, chẳng lẽ lại giương mắt nhìn người ta cướp mất, nhưng anh hai vốn từng tuổi này, cũng nên có người yêu, chưa kể hai người này lại trai tài gái sắc. Nhưng rõ ràng tôi là người đến trước, với lại, dù sao anh Yunho cũng đâu có cảm giác với người ta, níu kéo miễn cưỡng vô ích.
Thế là tôi chìm trong dằn vặt suốt cả tháng. Trong lòng lúc nào cũng thấy như có ngọn lửa âm ỉ, khó chịu vô cùng. Thanh Thanh chỉ im lặng quan sát mọi chuyện, thấy tôi buồn thì rủ đi ăn kem, xem phim… cốt yếu là muốn tôi đừng nhớ lại mấy việc không vui.
Khoảng thời gian đó Thanh Thanh có vẻ buồn.. Tôi cũng đã xin lỗi vì không dành nhiều thời gian cho cô bạn thân như hồi trước được, với lại tôi cứ mang trong người tâm trạng thất tình, chả còn muốn làm gì hết.
“Cậu thích cái chị Tuệ Lâm đó đến thế sao?” Thanh Thanh hỏi tôi khi cả hai đang ngồi ở Bạch Đằng ăn kem.
“Sao tự nhiên lại đi hỏi cái chuyện đó?!” Tôi gạt ngang, chắc lại sắp sửa giở giọng khuyên tôi ba cái triết lý vớ vẩn.
“Tớ không thích chị ta!” Nói đến đây cô bạn ngưng bặt, cắm cúi xuống ly kem.
Guồng máy trong đầu tôi lại tự động lên dây cót chuyển động dữ dội. Thanh Thanh vốn trước giờ là người rất có suy nghĩ, tính cách hơi nghịch ngợm, lắm chiêu một chút nhưng cái gì cũng rất cân nhắc. Làm gì cũng có tình có lý, không phải là dạng con gái nhỏ mọn, bạ đâu ghét đấy. Nếu đã nói ra như thế, chắc chắn là bức xúc đến không kiềm được.
Tôi biết là thế nhưng lại nghĩ Thanh Thanh nhiễm thói xấu của mấy đứa con gái nhiều chuyện rồi nên sẵng giọng.
“Ghét là ghét làm sao! Người ta có làm gì đâu mà tự nhiên ghét người ta!”
“Đồ điên! Không phải như vậy!” Thanh Thanh cũng lớn tiếng nạt lại, khuôn mặt buồn bã thất vọng. “ Tại vì … chị ấy với anh Yunho rồi…”
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy khó chịu như vậy. Chị Tuệ Lâm thích anh trai tôi. Giờ thì cô bạn thanh mai trúc mã từ năm tuổi của tôi cũng thích anh trai tôi. Đáng ghét!
Lần đó tôi về nhà trong tâm trạng vô cùng bực bội, Thanh Thanh thấy nét mặt như muốn giết người của tôi cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng ngồi sau xe, về đến nhà thì vô thẳng. Còn phần tôi vừa bước chân đến bậc cửa đã thấy anh Yunho hớn hở chạy ra báo tin, nói rằng vừa thương lượng xong giá cả, người ta đã chịu mua, hai tuần sau sẽ dọn đến chính thức giao nhà.
Lúc đó nhìn thấy anh chẳng khác nào châm ngòi cho trái bom nổ chậm trong tôi. Tôi lờ phắt anh bước vào trong nhà, cởi giày rồi đi thẳng vào phòng khách.
“Sao vậy Changmin? Cãi nhau với Thanh Thanh nữa hả?” Anh hai tôi ngơ ngác theo sau hỏi.
“Giờ em hỏi anh, giữa chị Tuệ Lâm với Thanh Thanh anh thích ai?” Tôi hầm hầm hỏi, trong lòng không tháo được khúc mắc này chỉ có mà tức chết. Không ngờ người tôi uổng công theo đuổi bấy lâu lại quay qua thích một người vô tâm như anh trai tôi. Lại càng không ngờ chơi với nhau bấy nhiêu năm, Thanh Thanh lại có thể đối xử với tôi như vậy.
“Quý cả hai chứ!” Anh Yunho ngơ ngác trả lời, không hiểu được là tôi đang điên như thế nào.
“Không phải là quý, ý em là anh thích ‘đặc biệt’ ai trong hai người đó?!”
“Chẳng ai cả! Anh với Tuệ Lâm chỉ là bạn, còn Thanh Thanh_”
“Thanh Thanh thích anh đó!” Tôi hét lên, không muốn anh nói nốt luôn cái cụm từ khó nghe đó. Chí ít cũng phải để tôi tỏ ra là mình có chút hiểu biết của người trong cuộc chứ.
“Thanh Thanh thích anh???” Anh Yunho la lên, khuôn mặt đầy sự ngạc nhiên. “Chú mày bị điên hả? Sao mà Thanh Thanh nó thích anh được! Người nó thích là_”
“Sao anh biết không có!!!” Tôi bùng nổ. “Chị Tuệ Lâm thích anh bấy lâu nay, anh có biết không? Em thích chị Tuệ Lâm, anh có biết không? Vậy thì nhờ quái gì anh biết được Thanh Thanh có thích anh hay không chứ?!”
“Changmin!!! Lên cơn điên gì vậy! Thích Tuệ Lâm? Chú mày thích Tuệ Lâm??? Bộ mày điên hả, thế còn Thanh Thanh thì_”
“Thanh Thanh thích anh đó, biết chưa!!!”
“Biết! Biết cái đầu mày!!! Thanh Thanh thích anh hồi nào!” Yunho cũng gào lên. “Người con bé thích đang đứng chình ình ở đây mà vô cớ la hét nè!!!”
“Anh nói láo!! Anh thì biết gì cơ chứ!!!”
“Không biết là mày ấy!! Ngốc vừa vừa thôi! Chẳng lẽ con bé phải dán lên đầu chữ ‘thích’, mày mới cho là con bé thích mày sao???”
“Nhưng… nhưng…” Tôi nghe đến đây thì ù cả tai, đặc cả óc.
“Mày đỗ thủ khoa cơ mà, sao lại ngu thế chứ!!!” Anh trai tôi tức tối mắng. “Nếu mày đã xác định thích Tuệ Lâm thì cũng tránh xa Thanh Thanh ra. Không lại làm con gái người ta buồn, gia đình hai bên mừng hụt!!”
Nói rồi anh Yunho bỏ lên lầu, để lại tôi như thằng ngốc đứng đực giữa phòng khách.
Đêm đó tôi không ngủ được, nằm trằn trọc suy nghĩ. Tôi với Thanh Thanh đã trải qua cả một tuổi thơ êm đềm, rất nhiều kỉ niệm. Gia đình Thanh Thanh dọn đến cạnh nhà tôi năm cả hai tuổi. Cùng học chung một trường mẫu giáo, cùng lớp. Mỗi ngày mẹ tôi với mẹ Thanh Thanh thay phiên dẫn hai đứa tới trường. Do chuyển trường không quen biết ai, Thanh Thanh bám lấy tôi cứng ngắc như cái phao cứu sinh giữa biển, tôi đi đâu cũng đi theo, đứng xếp hàng cũng nắm chặt tay không buông.
Đến năm sáu tuổi lên lớp , chúng tôi lại vào chung trường, ngồi chung lớp. Cả hai điều hiếu động, bày đủ thứ trò không hiểu nổi. Suốt ngày chạy ra công viên gần nhà đào bới, chôn xuống những hay ho mà mình tìm được hay được người khác tặng, hẹn nhau khi lớn sẽ cùng đào lên. Lớn hơn chút, Thanh Thanh được mẹ mua cho một bộ đồ chơi bán hàng bằng inox, nghe lũ bạn nói là những dụng cụ nổi niêu trong đó đều nấu được thật nên cả hai bày nhau làm thử.
Tôi để dành tiền quà sáng mua mấy cây nến nhỏ xíu đủ màu hay dùng để cắm bánh sinh nhật với một lọ kẹo nho nhỏ, chia cho Thanh Thanh ăn hết rồi giữ lại cái lọ. Năm ấy cả hai chỉ mới lớp , vẫn còn nghĩ rằng phù thủy là có thật, lúc nào cũng muốn chế biến thử mấy thứ kì dị giống trong phim. Cả hai lén đi hái hoa, bứt lá từ mấy cái cây nhà hàng xóm rồi chạy về điều chế “thuốc”. Những cánh hoa được xé ra, bỏ vào cối giã nhỏ, lá được bứt ra lấy phần mủ màu trắng sữa, thêm chút nước, mấy viên kẹo bi nhỏ xíu.
Trong lúc Thanh Thanh làm mấy chuyện đó, tôi có nhiệm vụ lấy trộm đồ bật lửa của ba, tìm mấy cục đá to nhưng bằng phẳng kê hai bên rồi đặt cái nồi inox bé tí xíu lên, thắp nến để ở dưới. Lần thứ nhất làm chúng tôi gặp trục trặc đống nến không cháy được, lần thứ hai nửa chừng thì trời mưa. Tới tận lần thứ ba mới thành công, cả hai chăm chú ngồi chờ nồi nước sôi dưới sức mạnh của cây nến nhỏ xíu. Sau khi xong, chờ nước nguội, tôi đổ vào cái lọ kẹo rỗng, chạy ra nhà bác Hồng bán tạp hóa đầu đường, trước nhà có một cây bàng, trên đó là đàn đàn những con kiến lửa bự thật bự.
Do tạt nước chúng không chết nên tôi với Thanh Thanh quyết định chế ra một thứ gọi là “thuốc diệt kiến” để dọn triệt để chúng. Cả hai hăng hái lấy thứ đó tạt lên dòng kiến đang di chuyển không ngừng, hồi hộp chờ đợi phản ứng. Xem ra vẫn không khác kết quả lúc dùng nước lạnh là mấy. Chúng tôi quyết định sẽ lại thử nghiệm tiếp, hai đứa cứ lập đi lập lại cái hành động ngốc nghếch cho tới khi anh Yunho phát hiện và méc với cha mẹ tôi. Kết quả là cả hai được một trận đòn nát đít.
Đến năm lên cấp , tôi có được chiếc xe đạp cho riêng mình, Thanh Thanh cũng vậy, hai đứa ngày nào cũng cùng nhau đạp đi học. Lần này tuy không được may mắn cùng lớp, nhưng nhờ vẻ bí xị rất kịch của tôi với Thanh Thanh, bác gái quyết định chuyển lớp cho cô bạn qua cùng với tôi. Hai đứa lại có cặp có đôi như trước.
Chúng tôi không ngồi chung bàn, có hội con trai con gái riêng, nhưng vẫn cho nhau một vị trí rất quan trọng. Tới những ngày thứ bảy, chủ nhật rảnh rỗi, cả hai lại bắt xe buýt đi ra Sài Gòn hay các công viên lớn chơi. Có lúc cũng đi cùng với anh Yunho và anh Yoochun, nghĩ lại lúc nào cũng vui. Đến năm lớp , Thanh Thanh tham gia các hoạt động trường lớp rất tích cực, còn tôi thì thì vô đội tuyển học sinh giỏi. Đến hè là chúng tôi cùng về thăm ngoại của Thanh Thanh, ông bà tôi đều đã mất nên năm nào tôi cũng ăn ké ở nhà ông bà Thanh Thanh chừng một tuần. Thường thì lúc đó tôi hay cùng cô bạn đi chọc lũ bò ở bãi cỏ gần nhà hay vác cần đi câu cá, chiều chiều thì đi phụ Ngoại nấu cơm chẻ củi… bao nhiêu áp lực học hành của cả năm dồn lại cũng tiêu tan hết.
Đến khi lên thành phố, chúng tôi tận hưởng kì hè còn lại bằng cách bày đủ thứ trò, thường là đi học một lớp ngoại khóa nào đó. Mỗi năm một màu sắc, lúc nào cũng có những kỉ niệm đáng nhớ.
Chuyện cứ như vậy bình lặng trôi cho đến năm lên cấp , tôi với Thanh Thanh vẫn như hình với bóng. Bạn bè trêu chọc nhiều nhưng cơ bản chúng tôi đã quá quen rồi, ai nói gì cũng bỏ ngoài tai. Chọc riết rồi cũng chán, thế là mọi người tự động xem chuyện chúng tôi như một điều hiển nhiên.
Ở lứa tuổi bốc đồng đó, mỗi lần tôi cãi nhau với cha hay anh trai, việc đầu tiên tôi làm là rủ Thanh Thanh ra bờ kênh la hét cho đã rồi về. Những lần như vậy, cô bạn thường không nói gì, nhìn tôi gào thét, chửi bới, rồi ôm tôi để tôi mặc sức khóc.
Những lúc Thanh Thanh có chuyện buồn hay giận gì ai đó, việc đầu tiên cô bạn làm là rủ tôi đi ăn đồ ngọt, sau đó cô sẽ biến sức giận thành sức ăn, cứ thế vừa ăn vừa tra tấn lỗ tai tôi bằng cách kể hết uất ức ra, cuối cùng là vinh dự đưa hóa đơn cho tôi thanh toán, ngồi sau xe, dựa đầu vào vai tôi gật gù ngủ.
Thân nhau là thế, hiểu nhau là thế nhưng tôi chưa bao giờ nhìn chuyện tôi với Thanh Thanh theo nghĩa đó. Ý tôi là tình yêu.
Thanh Thanh là người con gái rất quan trọng với tôi, có thể nói là cả đời này chẳng ai có thể thay thế được, nhưng tôi chưa bao giờ xem cô bạn thân là đối tượng để mình yêu đương. Đến giờ vẫn vậy.
Nhưng tôi chợt nghĩ, là do cảm xúc của Thanh Thanh dành cho mình bị hoàn cảnh làm cho ngộ nhận, dẫn đến sai lệch. Hay do tôi là người đã không định hướng rõ ràng ngay từ đầu, đến bây giờ mới tự hỏi bản thân, rốt cuộc giữa tôi và cô bạn thật sự là như thế nào?