“Mình làm vậy thiệt hả?” Yunho ái ngại hỏi, đưa tay gãi gãi đầu.
“Chẳng lẽ tao giỡn với mày a!” Yoochun sẵng giọng, nhìn cái thái độ e dè của thằng bạn. Đường đường là đấng nam nhi chi chí, đụng chuyện là lại y như thiếu nữ đang yêu thế kia. Đã là đàn ông là phải biết ăn miếng trả miếng (?), nó chơi mình 1, mình chơi nó gấp 10, 100 lần chứ!
“Tao thấy thế con nít quá…”
“Mày muốn con nít một lần mà khỏe về sau, hay là người lớn để rồi khổ suốt đời?”
“Tao vẫn thấy nó_”
“Dẹp! Đàn ông con trai lằng nhằng cái gì!” Yoochun tọng một đống đồ vào người Yunho, rồi thong thả bước lên lầu. “Cứ theo y như những gì tao nói!”
“Nhưng tao cũng đã rửa xe hôm trước_”
“Nói nữa tao cho mày thành thái giám đấy!” Yoochun nói vọng từ trên lầu xuồng. “Đi rửa xe lẹ lên!”
Thế là không cần biết lý do lý trấu gì, Yunho kệ nệ xô nước, nùi giẻ, bọt biển, vòi phun nước ra sân nhà … rửa xe. Dĩ nhiên là mọi chuyện không đơn giản chỉ là rửa một cái xe, Yoochun nó đâu có để yên cho thiên hạ thái bình được, phải thêm dầu vô lửa, đâm bì thóc, chọc bì gạo nó mới vừa ý mà!
Yunho thở dài, vặn chặt lại vòi nước với ống dẫn rồi từ từ xả nước. Từ trên lầu, Yoochun phóng như bay xuống dưới, hùng hổ bước ra sân sau, đặt lên chiếc bàn gỗ nho nhỏ ngoài sân một cái máy hát, rồi cứ thế vặn hết âm ly để cả cái xóm này nó nghe được tuyển tập những bài nhạc sến của mẹ Yunho.
“Bộ mày hết đĩa nhạc rồi sao mà chọn cái nhạc này!” Yunho nhăn mặt. Kết bạn với Yoochun quả nhiên họa nhiều hơn phúc. “Ít nhất cũng dừng lại ở mức nhạc trữ tình thôi chứ!”
“Tôn trọng văn hóa Việt Nam đi!” Chàng công tử chặc lưỡi. “Mà hình như tao nhầm đĩa. Cái này chỉ tổ ru nó ngủ!”
Yoochun cầm lên một bóp đựng đĩa, lật lật lựa lựa rồi ‘À’ lên, nhanh chóng đổi cái đĩa trong máy hát.
“Cái này thì tao đố mà ngủ!”
“Cái gì?”
“ Ú Yeah!!! Tình yêu là dối lừa!!! Em là cô gái dối trá!!! Áaaa!!! Gru, wá á!!!”
“Park Yoochun!!! Mày tính giết người hả?” Yunho gào lên, lấy hai tay bịt tai lại. “Cái nhạc gì thế này!!!”
“Cái nhạc không để cho thằng đó ngủ, hiểu chưa???” Yoochun nắm cổ áo anh lôi lại gần, hét vào tai. “Theo tao mới điều tra thì cái thằng đó được dịp hống hách như vậy là do quanh khu này chủ yếu chưa có người mua, hoặc có thì thường xuyên du lịch hay vắng nhà, không thì cũng già yếu lú lẫn lãng tai rồi. Chả có ai kiện cáo nó! Dĩ nhiên, như vậy nghĩa là cũng chả ai kiện cáo mình. Cứ làm tới đi!!!”
“Nhưng sao tao cứ thấy giống mình đang hại mình hơn!!!” Yunho gào lên, tiếng nhạc đùng đùng làm hai người đối thoại như đang hét vào mặt nhau. Mới nói với nó nửa tiếng trước, nó điều tra cái gì mà nhanh thế cơ chứ? “Ồn quá, tao chịu còn khổng nổi!!!”
“Mày ngu hả, mày rửa xe một bên, còn cái cục ồn ào này thì đẩy sao cho sát mép sân ấy, càng gần cái nhà con yêu tinh càng tốt. Dập cho nó khỏi ngủ luôn. Mày ở đây rửa xe, tao lên lầu nhà mày “sửa” phòng. Hiểu chưa???”
“Chưa!!!” Thật ra thì Yunho không muốn hiểu chút nào.
“Loại phàm phu tục tử như mày quả nhiên là chỉ có số bị yêu tinh đè đầu thôi!!!” Yoochun gắt, quay lưng bỏ vô nhà.
---o0o---
Thật là muối mặt không để đâu cho hết. Bản thân là con người gương mẫu từ trước đến giờ, lần đầu tiên Yunho biết thế nào là phá vỡ nguyên tắc.
Tiếng nhạc, tiếng nước chảy, tiếng máy khoan, tiếng người đối thoại… Cùng một lúc mà anh với Yoochun tạo ra biết bao nhiêu là ồn ào. Người trong cuộc là anh mà còn muốn chịu không nổi, nói gì đến yêu tinh tóc đen ‘sáng đi ngủ, tối đi quậy’ nhà họ Kim.
Jung Yunho ơi là Jung Yunho, đã nói mày bao nhiêu lần rồi. Park Yoochun là cái thằng chuyên làm chuyện lành ít dữ nhiều, đã biết hay bị nó lôi đi thì đừng có bép xép nhiều chuyện làm gì, giờ thì bà môn tả đạo cái gì cũng có. Tự nhiên thấy mình đê tiện đi mấy bậc.
Đang trong đà thê thảm, Yunho chợt giật mình vì một tiếng ‘Bang’ hoành tráng.
Kim Jaejoong xuất hiện rồi!
Anh nuốt nước bọt một cái ực, nhìn đăm đăm vào nét mặt khó chịu của cậu cả Kim.
Mái tóc của Jaejong rối tung lên, khác hẳn với mấy lần trước, được chải chuốt cẩn thận, mềm mại rủ xuống che lấy khuôn mặt xinh đẹp. Chiếc áo sơ mi trắng tinh xộc xệch, cài nút có nút không, để lộ làn da trắng ở phía trong, phía dưới là quần kaki màu đen dài đến mắt cá.
“Này!!! Bộ hết trò chơi rồi hả???” Yêu tinh bắn phát pháo đầu tiên, lớn tiếng nói vọng qua khoảng sân nhà anh, khuôn mặt tối sầm lại.
“Rửa xe chứ chơi cái gì!!!” Yunho trả lời theo kịch bản mà Yoochun đã soạn sẵn. Đã phi lao thì phải theo lao thôi, nhất là khi cái lao đó do Yoochun gọt.
“Anh được lắm!!!” Kim yêu tinh gằn giọng, anh thề có thể nghe được tiếng răng nghiến ken két. “Anh chơi tôi chứ gì!!!”
“Tôi chỉ cho cậu biết những gì tôi đã cảm nhận đêm qua thôi!!!” Yunho hét qua sân nhà Jaejoong, Đối thoại kiểu này thật là nhức đầu mà, anh đi lại tắt máy nhạc, chờ đợi phản ứng của yêu tinh.
“Biết… biết cái đầu anh!!! Rõ ràng anh nhỏ mọn chấp nhặt, làm chuyện bỉ ổi!!!”
“Này!!! Cậu ngang ngược vừa vừa thôi nhé! Tôi là rửa xe, sửa nhà, âm nhạc thư giãn đàng hoàng! Không phải tiệc tùng vào giờ giấc người ta đi ngủ như ai kia đâu!”
“Xấc! Nói toẹt ra là ai kia muốn phá đám tôi đi!” Jaejoong hất mặt, hầm bước xuống bậc thềm nhà, bước xuống sân nhà mình, băng băng hướng sân nhà anh.
“Vừa phải thôi nha, đây chưa nói mà ai kia nghĩ mình có quyền gì chứ!” Yunho cũng tức khí, quăng miếng bọt biển xuống sân, hùng hổ bước về phía cọc rào ngăn cách sân của hai nhà.
“Đây cứ nói thì ai kia muốn gì hả? Làm gì nào?”
“Đêm qua ai kia quậy phá không cho ai ngủ hả?”
“Có ai ép ai kia không ngủ đâu, tự động chạy xuống gây sự với người khác mà còn nói sao!”
“Mình sai mà còn nói người khác là sao?!”
“Sai cái con mắt! Ở đây chỉ có một người hay đi cằn nhằn thôi, cả cái phường này chẳng ai nói cả!”
“Ai kia đừng nghĩ tôi không dám nói tổ dân phố nha!”
“Làm như mình còn bài khác ấy, ai kia có giỏi thì nói đi!”
“Ai kia vừa phải thôi đấy!”
“Không vừa phải thì ai kia làm gì nhau!”
Ăn miếng trả miếng, hai bên không ai nhịn ai, càng chửi càng hăng. Chẳng mấy chốc chỉ còn cách nhau bằng cọc rào, nhích một chút là mặt chạm mặt. Yunho quên cả ngại ngùng hay việc mình đã là người lớn, quyết ăn thua đủ với thứ yêu tinh không phân phải trái này.
Yoochun chạy từ trên lầu xuống, chủ ý đầu tiên là thỏa máu nhiều chuyện, nhưng xem ra mọi chuyện đang dần vượt quá kiểm soát. Phải xuống để ngăn Yunho lại trước khi cả hai đánh nhau.
“Yunho, mày bình tĩnh… “ Anh chàng họ Park tự nhiên ngăn bặt khi chạy đến nửa sân, im lặng nhìn chằm chằm vào người con trai tóc đen.
“… Jae… Jaejoong?”
Yunho lẫn Jaejoong cùng quay lại. Người hàng xóm lắm chiêu của anh cũng đột nhiên nín thinh, nhìn trân trối vào Yoochun rồi mắt nở to ra.
“Yoochun ở bar Rạng Đông?”
Anh hết quay sang trái rồi quay sang phải, mặt mũi méo xệch. Cuộc trùng phùng éo le gì thế này!
Đông cứng một hồi, sắc mặt Yoochun đột nhiên biến đổi ngũ sắc. Mặt mũi bàng hoàng, miệng mồm há hốc, quay sang chỉ vào anh.
“Cái người… người mà cậu nói đây hả?”
Jaejoong xem như đã hồn lìa khỏi xác. Mặt mũi trắng bệch. Nói không nên lời. Yunho thì càng không hiểu gì, đập vào tay thằng bạn một phát vì tội ngớ ngẩn.
“Anh hai? Anh Yunho? Hai người làm gì ngoài này vậy?”
Lần này thì cả ba người củng quay qua. Phía trên vỉa hè, Junsu đang đứng ngơ ngác. Xuất hiện đúng lúc thật! Yunho lúng túng không biết nói gì, Jaejoong mặt mũi chuyển qua tái mét, Yoochun thì hết biết phải diễn tả ra sao, giống dạng như vừa khóc vừa cười.
“Jun_”
“Sở Khanh!!!” Junsu đột nhiên hét lên, cắt ngang tiếng gọi yếu ớt từ anh trai mình, tay chỉ thẳng mặt Yoochun.
“Cái gì?!” Jaejoong trợn mắt quay sang nhìn chàng công tử. “Cậu là chủ tiệm cà phê Mắt Mèo sao?”
“Anh hai quen anh ta sao?” Junsu nhăn mặt, kéo Jaejoong về phía mình. “Anh tránh xa hạng Sở Khanh ấy ra!”
“Cậu là anh trai của Junsu sao?” Yoochun ngỡ ngàng.
“A!!!” Yunho đập tay một cái bốp, chỉ về phía Junsu hét lên. “Cậu là cái cô Thúy Vân đó!”
“…”
“Mình làm vậy thiệt hả?” Yunho ái ngại hỏi, đưa tay gãi gãi đầu.
“Chẳng lẽ tao giỡn với mày a!” Yoochun sẵng giọng, nhìn cái thái độ e dè của thằng bạn. Đường đường là đấng nam nhi chi chí, đụng chuyện là lại y như thiếu nữ đang yêu thế kia. Đã là đàn ông là phải biết ăn miếng trả miếng (?), nó chơi mình , mình chơi nó gấp , lần chứ!
“Tao thấy thế con nít quá…”
“Mày muốn con nít một lần mà khỏe về sau, hay là người lớn để rồi khổ suốt đời?”
“Tao vẫn thấy nó_”
“Dẹp! Đàn ông con trai lằng nhằng cái gì!” Yoochun tọng một đống đồ vào người Yunho, rồi thong thả bước lên lầu. “Cứ theo y như những gì tao nói!”
“Nhưng tao cũng đã rửa xe hôm trước_”
“Nói nữa tao cho mày thành thái giám đấy!” Yoochun nói vọng từ trên lầu xuồng. “Đi rửa xe lẹ lên!”
Thế là không cần biết lý do lý trấu gì, Yunho kệ nệ xô nước, nùi giẻ, bọt biển, vòi phun nước ra sân nhà … rửa xe. Dĩ nhiên là mọi chuyện không đơn giản chỉ là rửa một cái xe, Yoochun nó đâu có để yên cho thiên hạ thái bình được, phải thêm dầu vô lửa, đâm bì thóc, chọc bì gạo nó mới vừa ý mà!
Yunho thở dài, vặn chặt lại vòi nước với ống dẫn rồi từ từ xả nước. Từ trên lầu, Yoochun phóng như bay xuống dưới, hùng hổ bước ra sân sau, đặt lên chiếc bàn gỗ nho nhỏ ngoài sân một cái máy hát, rồi cứ thế vặn hết âm ly để cả cái xóm này nó nghe được tuyển tập những bài nhạc sến của mẹ Yunho.
“Bộ mày hết đĩa nhạc rồi sao mà chọn cái nhạc này!” Yunho nhăn mặt. Kết bạn với Yoochun quả nhiên họa nhiều hơn phúc. “Ít nhất cũng dừng lại ở mức nhạc trữ tình thôi chứ!”
“Tôn trọng văn hóa Việt Nam đi!” Chàng công tử chặc lưỡi. “Mà hình như tao nhầm đĩa. Cái này chỉ tổ ru nó ngủ!”
Yoochun cầm lên một bóp đựng đĩa, lật lật lựa lựa rồi ‘À’ lên, nhanh chóng đổi cái đĩa trong máy hát.
“Cái này thì tao đố mà ngủ!”
“Cái gì?”
“ Ú Yeah!!! Tình yêu là dối lừa!!! Em là cô gái dối trá!!! Áaaa!!! Gru, wá á!!!”
“Park Yoochun!!! Mày tính giết người hả?” Yunho gào lên, lấy hai tay bịt tai lại. “Cái nhạc gì thế này!!!”
“Cái nhạc không để cho thằng đó ngủ, hiểu chưa???” Yoochun nắm cổ áo anh lôi lại gần, hét vào tai. “Theo tao mới điều tra thì cái thằng đó được dịp hống hách như vậy là do quanh khu này chủ yếu chưa có người mua, hoặc có thì thường xuyên du lịch hay vắng nhà, không thì cũng già yếu lú lẫn lãng tai rồi. Chả có ai kiện cáo nó! Dĩ nhiên, như vậy nghĩa là cũng chả ai kiện cáo mình. Cứ làm tới đi!!!”
“Nhưng sao tao cứ thấy giống mình đang hại mình hơn!!!” Yunho gào lên, tiếng nhạc đùng đùng làm hai người đối thoại như đang hét vào mặt nhau. Mới nói với nó nửa tiếng trước, nó điều tra cái gì mà nhanh thế cơ chứ? “Ồn quá, tao chịu còn khổng nổi!!!”
“Mày ngu hả, mày rửa xe một bên, còn cái cục ồn ào này thì đẩy sao cho sát mép sân ấy, càng gần cái nhà con yêu tinh càng tốt. Dập cho nó khỏi ngủ luôn. Mày ở đây rửa xe, tao lên lầu nhà mày “sửa” phòng. Hiểu chưa???”
“Chưa!!!” Thật ra thì Yunho không muốn hiểu chút nào.
“Loại phàm phu tục tử như mày quả nhiên là chỉ có số bị yêu tinh đè đầu thôi!!!” Yoochun gắt, quay lưng bỏ vô nhà.
---oo---
Thật là muối mặt không để đâu cho hết. Bản thân là con người gương mẫu từ trước đến giờ, lần đầu tiên Yunho biết thế nào là phá vỡ nguyên tắc.
Tiếng nhạc, tiếng nước chảy, tiếng máy khoan, tiếng người đối thoại… Cùng một lúc mà anh với Yoochun tạo ra biết bao nhiêu là ồn ào. Người trong cuộc là anh mà còn muốn chịu không nổi, nói gì đến yêu tinh tóc đen ‘sáng đi ngủ, tối đi quậy’ nhà họ Kim.
Jung Yunho ơi là Jung Yunho, đã nói mày bao nhiêu lần rồi. Park Yoochun là cái thằng chuyên làm chuyện lành ít dữ nhiều, đã biết hay bị nó lôi đi thì đừng có bép xép nhiều chuyện làm gì, giờ thì bà môn tả đạo cái gì cũng có. Tự nhiên thấy mình đê tiện đi mấy bậc.
Đang trong đà thê thảm, Yunho chợt giật mình vì một tiếng ‘Bang’ hoành tráng.
Kim Jaejoong xuất hiện rồi!
Anh nuốt nước bọt một cái ực, nhìn đăm đăm vào nét mặt khó chịu của cậu cả Kim.
Mái tóc của Jaejong rối tung lên, khác hẳn với mấy lần trước, được chải chuốt cẩn thận, mềm mại rủ xuống che lấy khuôn mặt xinh đẹp. Chiếc áo sơ mi trắng tinh xộc xệch, cài nút có nút không, để lộ làn da trắng ở phía trong, phía dưới là quần kaki màu đen dài đến mắt cá.
“Này!!! Bộ hết trò chơi rồi hả???” Yêu tinh bắn phát pháo đầu tiên, lớn tiếng nói vọng qua khoảng sân nhà anh, khuôn mặt tối sầm lại.
“Rửa xe chứ chơi cái gì!!!” Yunho trả lời theo kịch bản mà Yoochun đã soạn sẵn. Đã phi lao thì phải theo lao thôi, nhất là khi cái lao đó do Yoochun gọt.
“Anh được lắm!!!” Kim yêu tinh gằn giọng, anh thề có thể nghe được tiếng răng nghiến ken két. “Anh chơi tôi chứ gì!!!”
“Tôi chỉ cho cậu biết những gì tôi đã cảm nhận đêm qua thôi!!!” Yunho hét qua sân nhà Jaejoong, Đối thoại kiểu này thật là nhức đầu mà, anh đi lại tắt máy nhạc, chờ đợi phản ứng của yêu tinh.
“Biết… biết cái đầu anh!!! Rõ ràng anh nhỏ mọn chấp nhặt, làm chuyện bỉ ổi!!!”
“Này!!! Cậu ngang ngược vừa vừa thôi nhé! Tôi là rửa xe, sửa nhà, âm nhạc thư giãn đàng hoàng! Không phải tiệc tùng vào giờ giấc người ta đi ngủ như ai kia đâu!”
“Xấc! Nói toẹt ra là ai kia muốn phá đám tôi đi!” Jaejoong hất mặt, hầm bước xuống bậc thềm nhà, bước xuống sân nhà mình, băng băng hướng sân nhà anh.
“Vừa phải thôi nha, đây chưa nói mà ai kia nghĩ mình có quyền gì chứ!” Yunho cũng tức khí, quăng miếng bọt biển xuống sân, hùng hổ bước về phía cọc rào ngăn cách sân của hai nhà.
“Đây cứ nói thì ai kia muốn gì hả? Làm gì nào?”
“Đêm qua ai kia quậy phá không cho ai ngủ hả?”
“Có ai ép ai kia không ngủ đâu, tự động chạy xuống gây sự với người khác mà còn nói sao!”
“Mình sai mà còn nói người khác là sao?!”
“Sai cái con mắt! Ở đây chỉ có một người hay đi cằn nhằn thôi, cả cái phường này chẳng ai nói cả!”
“Ai kia đừng nghĩ tôi không dám nói tổ dân phố nha!”
“Làm như mình còn bài khác ấy, ai kia có giỏi thì nói đi!”
“Ai kia vừa phải thôi đấy!”
“Không vừa phải thì ai kia làm gì nhau!”
Ăn miếng trả miếng, hai bên không ai nhịn ai, càng chửi càng hăng. Chẳng mấy chốc chỉ còn cách nhau bằng cọc rào, nhích một chút là mặt chạm mặt. Yunho quên cả ngại ngùng hay việc mình đã là người lớn, quyết ăn thua đủ với thứ yêu tinh không phân phải trái này.
Yoochun chạy từ trên lầu xuống, chủ ý đầu tiên là thỏa máu nhiều chuyện, nhưng xem ra mọi chuyện đang dần vượt quá kiểm soát. Phải xuống để ngăn Yunho lại trước khi cả hai đánh nhau.
“Yunho, mày bình tĩnh… “ Anh chàng họ Park tự nhiên ngăn bặt khi chạy đến nửa sân, im lặng nhìn chằm chằm vào người con trai tóc đen.
“… Jae… Jaejoong?”
Yunho lẫn Jaejoong cùng quay lại. Người hàng xóm lắm chiêu của anh cũng đột nhiên nín thinh, nhìn trân trối vào Yoochun rồi mắt nở to ra.
“Yoochun ở bar Rạng Đông?”
Anh hết quay sang trái rồi quay sang phải, mặt mũi méo xệch. Cuộc trùng phùng éo le gì thế này!
Đông cứng một hồi, sắc mặt Yoochun đột nhiên biến đổi ngũ sắc. Mặt mũi bàng hoàng, miệng mồm há hốc, quay sang chỉ vào anh.
“Cái người… người mà cậu nói đây hả?”
Jaejoong xem như đã hồn lìa khỏi xác. Mặt mũi trắng bệch. Nói không nên lời. Yunho thì càng không hiểu gì, đập vào tay thằng bạn một phát vì tội ngớ ngẩn.
“Anh hai? Anh Yunho? Hai người làm gì ngoài này vậy?”
Lần này thì cả ba người củng quay qua. Phía trên vỉa hè, Junsu đang đứng ngơ ngác. Xuất hiện đúng lúc thật! Yunho lúng túng không biết nói gì, Jaejoong mặt mũi chuyển qua tái mét, Yoochun thì hết biết phải diễn tả ra sao, giống dạng như vừa khóc vừa cười.
“Jun_”
“Sở Khanh!!!” Junsu đột nhiên hét lên, cắt ngang tiếng gọi yếu ớt từ anh trai mình, tay chỉ thẳng mặt Yoochun.
“Cái gì?!” Jaejoong trợn mắt quay sang nhìn chàng công tử. “Cậu là chủ tiệm cà phê Mắt Mèo sao?”
“Anh hai quen anh ta sao?” Junsu nhăn mặt, kéo Jaejoong về phía mình. “Anh tránh xa hạng Sở Khanh ấy ra!”
“Cậu là anh trai của Junsu sao?” Yoochun ngỡ ngàng.
“A!!!” Yunho đập tay một cái bốp, chỉ về phía Junsu hét lên. “Cậu là cái cô Thúy Vân đó!”
“…”