Chiếc máy bay vừa đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất, tiếp viên hàng không cùng hành khách lần lượt bước xuống. Từ xa, một thân hình thon nhỏ đang kéo chiếc vali nặng trịch ra khỏi sân bay. Mái tóc xoăn nhẹ, bồng bềnh như làn sóng, vài lọn tóc được light màu đỏ kết hợp với màu nâu hạt dẻ trông thật sự rất cá tính. Trên người mặc chiếc áo T-shirt cùng với chiếc quần sooc khoe đôi chân dài nhỏ nhắn trắng không tỳ vết. Chân đeo giày Nike. Nhìn nó thật sự rất năng động khiến cho “ một số ” thành phần nơi sân bay phải vào viện gấp vì chảy máu cam. Khẽ cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh cao vời vợi, đôi môi anh đào chúm chím mọng nước cất lên giọng nói trẻ con:
- Việt Nam, ta đã trở lại rồi đây !!!
Mọi người xung quanh càng thêm chú ý tới sự có mặt của một cô bé tầm 17-18t với chất giọng trẻ con khiến người ta phải thốt lên rằng “ Giọng nói của cô bé dễ thương quá ” hay “ Thiên thần với chất giọng dễ thương này từ đâu vậy trời ?! Đáng yêu chết mất !! ”. Phát hiện ra mình đang trở thành trung tâm của sự chú ý nó nhanh chóng chuồn ra chỗ taxi khiến bao nhiêu người tiếc nuối. Đóng sầm cửa xe lại nó thở phào nhẹ nhõm tự trách mình ngu tự dưng biến mình thành trung tâm của sự chú ý làm gì không biết, đôi má phớt hồng khiến nó càng thêm dễ thương hơn mặc dù hơi … “ điên ” chút xíu. Bác tài mỉm cười, cất giọng trầm trầm lên hỏi:
- Cô bé dễ thương cháu muốn đi đâu đây ?
Lúc này nó mới phát hiên ra sự có mặt của người đàn ông tầm 45t đang ngồi ghế lái hỏi nó, nở một nụ cười tươi mó đáp:
- Dạ bác chở cháu tới phố X, đường Y ạ.
Bác tài xế ậm ừ rồi khởi động xe lái đi. Trên đường nó cứ hỏi hết cái này đến cái kia khiến cho bác tài xế xanh mặt luôn nhưng trách sao được tự dưng bị papa iu vấu “ đày ” về Việt Nam cũng đã 15 năm rồi nó có về Việt Nam đâu mà biết cái gì. Xe dừng lại trước ngôi biệt thự Hi Vọng, sau khi bác tài thở phào nhẹ nhõm lái xe đi nó nhấn chuông cửa gọi. Chưa đầy 5’ sau có một người phụ nữ trung trung tuổi ra mở cửa, chưa kịp biết ai với ai thì đã bị một “ vật nặng ” bay tới ôm chầm lấy bà, nó reo lên:
- Bà Năm con nhớ bà quá đi à !!! Mấy năm con không về bà có buồn không vây bà ? Bà có khỏe không bà ? Bà có …
- STOP!!!
Nhẹ đẩy người nó ra, bà đưa tay lau mồ hôi trên trán nói:
- Cha bố cô, nhớ sao không về thăm bà già này hả ?! Vừa về tới nơi đã hỏi bà tới tấp thế này sao bà trả lời kịp chứ hả ?! Lớn rồi mà cái tính lanh chanh vẫn không bỏ được.
Nó cười khì khì lấy lòng bà rồi nói:
- Bà đừng nóng thế, con nhớ bà thật chớ bộ nhưng tại vướng việc học nên con mới hông về thăm bà được đó chứ. Với lại giờ con về ở với bà dài dài mà bà cứ yên tâm đi nhoa, oki!!!
Bà lườm yêu nó cái xong liền cùng nó đi vào trong nhà. Vứt cái vali sang một bên, nó thả mình cái phịch xuống sô pha mà than vãn:
- Mệt chết con rồi, ngồi trên máy bay đúng là mệt ghê bây giờ con thật sự cảm phục sức chịu đựng của papa con đối với máy bay đó bà.
Nhìn thấy sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt nó bà Năm cưng chiều nói:
- Con nằm nghỉ đi bà chuẩn bị nước tắm cho con trước sau đó bà gọi con lên sau.
Nói xong không cần đợi câu trả lời của nó bà liền đi lên tầng hai bước vào phòng nó rồi tiến thẳng vào trông nhà tắm chuẩn bị nước tắm cho nó. Tiếng nước chảy róc rách trên tầng chuyền tới tai nó, cười tinh nghịch nó nói thầm:
- Đúng là chỉ có bà là hiểu mình nhất thui hà hjhj!
Nó bật dậy đi lấy quần áo xong bước vô phòng tắm.
________________________________________________________________
Giới thiệu đôi chút về nhân vật nè:
+> Nó: Trịnh Lâm Thiên Băng.18t. Học giỏi, dể thưn và cực kì cá tính. Dễ hòa đồng. Nổi tiếng là siêu quậy bên Mĩ. Chị hai tại trường học King and Queen, luôn dẫn đầu top về thành tích học tập cũng như những người được hiệu trưởng “ mời ” lên phòng “ ăn bánh, uống nước chè thường xuyên nhất ”. Con gái độc nhất của nhà tài phiệt Trịnh Lâm Thiên Vĩ. Giỏi cả võ mồm lẫn võ tay chân. Đai đen karate, judo, taekwondo.
+> Bà Năm: Quản gia nhà nó từ trẻ.58t. Người mà nó kính trọng lẫn yêu quý nhất từ trước tới giờ. Được pama nó tin tưởng hết sức. Trong nhà ngoài ba mẹ nó ra bà là người chiều chuộng, yêu thương nó nhất.
Ta tạm giới thiệu thế thui ha còn các nhân vật sau khi nào xuất hiên thì ta sẽ giới thiệu, oki. Bi giờ theo dõi típ nờ.
________________________________________________________________
Bước ra khỏi nhà tắm, trên người bây giờ đã là bộ đồ bình thường ở nhà nhưng vẫn không thể lu mờ được vẻ đẹp tự nhiên khiến ai cũng ganh tị của nó. Vì thời gian ở Mĩ với Việt Nam chênh lệch quá lớn nên hiện tại nó chưa thể thích nghi được do thế tắm xong cũng đã quá trưa nó liền thả mình xuống giường bay luôn vào giấc ngủ trên chiếc giường yêu quý của mình bỏ luôn việc ăn cơm trưa. Lúc bà Năm lên định gọi nó đi ăn cơm thì thấy nó đã ngủ từ lúc nào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bà để im cho nó ngủ bước xuống dưới nhà ăn cơm trước rồi cũng đi ngủ trưa luôn.
[ 13h30’… ]
Vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ dài. Nó bước xuống giường vào nhà tắm đánh răng, rửa mặt xong liền phi vội xuống nhà tìm đồ lấp đầy cái bụng đang đánh trống của mình. Thấy có tiếng bước chân bà quản gia quay lại mỉm cười hỏi:
- Đói rồi phải không ?! Xuống đây đi bà hâm lại đồ ăn cho.
Nó cười toe toét tí tớn chạy lại bàn ăn ngồi xuống đợi. Vài phút sau đồ ăn được dọn lên trên bàn. Nó chỉ kịp nói “ Con ăn đây ạ ” liền cắm cúi ăn như bị bỏ đói 3 năm vậy đó. Kết thúc bữa ăn, nó lên phòng thay đồ rồi liền xin phép bà đi tới nom trường mới thế nào. Xong nó liền nhảy lên chiếc Maybach trắng phóng như bay tới trường.
Ngôi trường cũng chả có gì đặc biệt ngoài thành tích học tập cao ngất ngưởng nhưng top trường này cũng chưa chắc đã giỏi bằng nó nên nó tự tin với ý nghĩ rằng nó sẽ thay người đứng top đó một thời gian dài sau này. Học sinh thì vẫn như các trường khác tức là nam sinh thấy gái đẹp ( là nó ) liền tý tớn tới xin số, làm quen, … nhưng khổ nỗi làm quen thì nó không cho đã vậy xin số điện thoại thì nó cho luôn số của trạm xăng mới khổ làm tụi nhóc kia tưởng bở. Còn riêng phần nữ sinh thì toàn các thành phần chuyên gia đi thẩm mĩ viện, mặt thì bôi son chát phấn cả tấn khiến nó ngán ngẩm. Nhưng được cái là đồng phục đẹp nữ váy kẻ caro, mùa đông áo dài tay + thêm chiếc áo len sát nách còn mùa hè thì áo ngắn tay, áo véc và chiếc nơ xinh xinh cùng màu với váy; nam sinh thì mùa hè áo cộc tay với quần sooc còn mùa đông thì quần dài, áo dài tay với chiếc áo len sát nách, thêm chiếc áo véc và chiếc cà vạt. Nói chung ấn tượng về trường với nó thì chả có mấy nhưng ấn tượng về nó với mấy bợn nam sinh thì càng ngày càng tăng vọt, khi biết nó sẽ là học sinh trường này tụi nó còn lập nguyên một hội những người thích nó nữa mới khổ.
Đi vòng quanh trường học mấy vòng và xác định lớp của mình ở đâu xong nó nhìn giờ thì cũng không còn sớm nữa liền đi thẳng ra xe về nhà và lại lăn ra ngủ cho tới giờ cơm tối. Một ngày mệt mỏi kết thúc không biết sớm mai sẽ là một ngày như thế nào được. Cuộc sống của nó tại Việt Nam bắt đầu từ đây không biết tương lai nó sẽ phải chịu bao nhiêu sóng gió lẫn đau thương nhưng nếu muốn biết hãy cùng dõi theo nó trong từng chap tới nhé !!!
Chiếc máy bay vừa đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất, tiếp viên hàng không cùng hành khách lần lượt bước xuống. Từ xa, một thân hình thon nhỏ đang kéo chiếc vali nặng trịch ra khỏi sân bay. Mái tóc xoăn nhẹ, bồng bềnh như làn sóng, vài lọn tóc được light màu đỏ kết hợp với màu nâu hạt dẻ trông thật sự rất cá tính. Trên người mặc chiếc áo T-shirt cùng với chiếc quần sooc khoe đôi chân dài nhỏ nhắn trắng không tỳ vết. Chân đeo giày Nike. Nhìn nó thật sự rất năng động khiến cho “ một số ” thành phần nơi sân bay phải vào viện gấp vì chảy máu cam. Khẽ cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh cao vời vợi, đôi môi anh đào chúm chím mọng nước cất lên giọng nói trẻ con:
- Việt Nam, ta đã trở lại rồi đây !!!
Mọi người xung quanh càng thêm chú ý tới sự có mặt của một cô bé tầm -t với chất giọng trẻ con khiến người ta phải thốt lên rằng “ Giọng nói của cô bé dễ thương quá ” hay “ Thiên thần với chất giọng dễ thương này từ đâu vậy trời ?! Đáng yêu chết mất !! ”. Phát hiện ra mình đang trở thành trung tâm của sự chú ý nó nhanh chóng chuồn ra chỗ taxi khiến bao nhiêu người tiếc nuối. Đóng sầm cửa xe lại nó thở phào nhẹ nhõm tự trách mình ngu tự dưng biến mình thành trung tâm của sự chú ý làm gì không biết, đôi má phớt hồng khiến nó càng thêm dễ thương hơn mặc dù hơi … “ điên ” chút xíu. Bác tài mỉm cười, cất giọng trầm trầm lên hỏi:
- Cô bé dễ thương cháu muốn đi đâu đây ?
Lúc này nó mới phát hiên ra sự có mặt của người đàn ông tầm t đang ngồi ghế lái hỏi nó, nở một nụ cười tươi mó đáp:
- Dạ bác chở cháu tới phố X, đường Y ạ.
Bác tài xế ậm ừ rồi khởi động xe lái đi. Trên đường nó cứ hỏi hết cái này đến cái kia khiến cho bác tài xế xanh mặt luôn nhưng trách sao được tự dưng bị papa iu vấu “ đày ” về Việt Nam cũng đã năm rồi nó có về Việt Nam đâu mà biết cái gì. Xe dừng lại trước ngôi biệt thự Hi Vọng, sau khi bác tài thở phào nhẹ nhõm lái xe đi nó nhấn chuông cửa gọi. Chưa đầy ’ sau có một người phụ nữ trung trung tuổi ra mở cửa, chưa kịp biết ai với ai thì đã bị một “ vật nặng ” bay tới ôm chầm lấy bà, nó reo lên:
- Bà Năm con nhớ bà quá đi à !!! Mấy năm con không về bà có buồn không vây bà ? Bà có khỏe không bà ? Bà có …
- STOP!!!
Nhẹ đẩy người nó ra, bà đưa tay lau mồ hôi trên trán nói:
- Cha bố cô, nhớ sao không về thăm bà già này hả ?! Vừa về tới nơi đã hỏi bà tới tấp thế này sao bà trả lời kịp chứ hả ?! Lớn rồi mà cái tính lanh chanh vẫn không bỏ được.
Nó cười khì khì lấy lòng bà rồi nói:
- Bà đừng nóng thế, con nhớ bà thật chớ bộ nhưng tại vướng việc học nên con mới hông về thăm bà được đó chứ. Với lại giờ con về ở với bà dài dài mà bà cứ yên tâm đi nhoa, oki!!!
Bà lườm yêu nó cái xong liền cùng nó đi vào trong nhà. Vứt cái vali sang một bên, nó thả mình cái phịch xuống sô pha mà than vãn:
- Mệt chết con rồi, ngồi trên máy bay đúng là mệt ghê bây giờ con thật sự cảm phục sức chịu đựng của papa con đối với máy bay đó bà.
Nhìn thấy sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt nó bà Năm cưng chiều nói:
- Con nằm nghỉ đi bà chuẩn bị nước tắm cho con trước sau đó bà gọi con lên sau.
Nói xong không cần đợi câu trả lời của nó bà liền đi lên tầng hai bước vào phòng nó rồi tiến thẳng vào trông nhà tắm chuẩn bị nước tắm cho nó. Tiếng nước chảy róc rách trên tầng chuyền tới tai nó, cười tinh nghịch nó nói thầm:
- Đúng là chỉ có bà là hiểu mình nhất thui hà hjhj!
Nó bật dậy đi lấy quần áo xong bước vô phòng tắm.
________________________________________________________________
Giới thiệu đôi chút về nhân vật nè:
+> Nó: Trịnh Lâm Thiên Băng.t. Học giỏi, dể thưn và cực kì cá tính. Dễ hòa đồng. Nổi tiếng là siêu quậy bên Mĩ. Chị hai tại trường học King and Queen, luôn dẫn đầu top về thành tích học tập cũng như những người được hiệu trưởng “ mời ” lên phòng “ ăn bánh, uống nước chè thường xuyên nhất ”. Con gái độc nhất của nhà tài phiệt Trịnh Lâm Thiên Vĩ. Giỏi cả võ mồm lẫn võ tay chân. Đai đen karate, judo, taekwondo.
+> Bà Năm: Quản gia nhà nó từ trẻ.t. Người mà nó kính trọng lẫn yêu quý nhất từ trước tới giờ. Được pama nó tin tưởng hết sức. Trong nhà ngoài ba mẹ nó ra bà là người chiều chuộng, yêu thương nó nhất.
Ta tạm giới thiệu thế thui ha còn các nhân vật sau khi nào xuất hiên thì ta sẽ giới thiệu, oki. Bi giờ theo dõi típ nờ.
________________________________________________________________
Bước ra khỏi nhà tắm, trên người bây giờ đã là bộ đồ bình thường ở nhà nhưng vẫn không thể lu mờ được vẻ đẹp tự nhiên khiến ai cũng ganh tị của nó. Vì thời gian ở Mĩ với Việt Nam chênh lệch quá lớn nên hiện tại nó chưa thể thích nghi được do thế tắm xong cũng đã quá trưa nó liền thả mình xuống giường bay luôn vào giấc ngủ trên chiếc giường yêu quý của mình bỏ luôn việc ăn cơm trưa. Lúc bà Năm lên định gọi nó đi ăn cơm thì thấy nó đã ngủ từ lúc nào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bà để im cho nó ngủ bước xuống dưới nhà ăn cơm trước rồi cũng đi ngủ trưa luôn.
[ h’… ]
Vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ dài. Nó bước xuống giường vào nhà tắm đánh răng, rửa mặt xong liền phi vội xuống nhà tìm đồ lấp đầy cái bụng đang đánh trống của mình. Thấy có tiếng bước chân bà quản gia quay lại mỉm cười hỏi:
- Đói rồi phải không ?! Xuống đây đi bà hâm lại đồ ăn cho.
Nó cười toe toét tí tớn chạy lại bàn ăn ngồi xuống đợi. Vài phút sau đồ ăn được dọn lên trên bàn. Nó chỉ kịp nói “ Con ăn đây ạ ” liền cắm cúi ăn như bị bỏ đói năm vậy đó. Kết thúc bữa ăn, nó lên phòng thay đồ rồi liền xin phép bà đi tới nom trường mới thế nào. Xong nó liền nhảy lên chiếc Maybach trắng phóng như bay tới trường.
Ngôi trường cũng chả có gì đặc biệt ngoài thành tích học tập cao ngất ngưởng nhưng top trường này cũng chưa chắc đã giỏi bằng nó nên nó tự tin với ý nghĩ rằng nó sẽ thay người đứng top đó một thời gian dài sau này. Học sinh thì vẫn như các trường khác tức là nam sinh thấy gái đẹp ( là nó ) liền tý tớn tới xin số, làm quen, … nhưng khổ nỗi làm quen thì nó không cho đã vậy xin số điện thoại thì nó cho luôn số của trạm xăng mới khổ làm tụi nhóc kia tưởng bở. Còn riêng phần nữ sinh thì toàn các thành phần chuyên gia đi thẩm mĩ viện, mặt thì bôi son chát phấn cả tấn khiến nó ngán ngẩm. Nhưng được cái là đồng phục đẹp nữ váy kẻ caro, mùa đông áo dài tay + thêm chiếc áo len sát nách còn mùa hè thì áo ngắn tay, áo véc và chiếc nơ xinh xinh cùng màu với váy; nam sinh thì mùa hè áo cộc tay với quần sooc còn mùa đông thì quần dài, áo dài tay với chiếc áo len sát nách, thêm chiếc áo véc và chiếc cà vạt. Nói chung ấn tượng về trường với nó thì chả có mấy nhưng ấn tượng về nó với mấy bợn nam sinh thì càng ngày càng tăng vọt, khi biết nó sẽ là học sinh trường này tụi nó còn lập nguyên một hội những người thích nó nữa mới khổ.
Đi vòng quanh trường học mấy vòng và xác định lớp của mình ở đâu xong nó nhìn giờ thì cũng không còn sớm nữa liền đi thẳng ra xe về nhà và lại lăn ra ngủ cho tới giờ cơm tối. Một ngày mệt mỏi kết thúc không biết sớm mai sẽ là một ngày như thế nào được. Cuộc sống của nó tại Việt Nam bắt đầu từ đây không biết tương lai nó sẽ phải chịu bao nhiêu sóng gió lẫn đau thương nhưng nếu muốn biết hãy cùng dõi theo nó trong từng chap tới nhé !!!