Hai người vừa bị thất sủng ngồi ủy khuất một mình được một lúc lại nghiến răng nghiến lợi mắng cái kẻ làm cho bọn họ bị thất sủng làm cho mấy người xung quanh lần đầu tiên được chứng kiến trạng thái mới của nó mà rùng mình. Nộ khí tăng max lever nó đứng bật dậy đi tới phía Lan Phương ngồi xuống, nó cất tiếng không thể che dấu được sát khí của mình nói:- Bà chị già có muốn hợp tác không ?
Lan Phương cũng đang tức giận không kém vì tên chồng chết tiệt của mình liền bỏ qua cái cụm từ nào đó nhìn nó nói:
- Hợp tác cái gì ?
Mắt nó đột nhiên lóe lên một tia gian manh cười nụ cười nguy hiểm đáp:
- Xử lý kẻ đáng phải xử lý.
Lan Phương hỏi tiếp:
- Có điều kiện gì không ?
Nó nghĩ nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Không có gì nhưng ân oán giữa tôi với chị tạm hoãn lại đã, ok ?!
- Thành giao.
Lan Phương nói xong giơ tay ra trước mặt nó xong nó cũng đưa tay ra lịch sự nắm lấy cả hai cùng nở nụ cười nguy hiểm cho sự kiện sắp tới của trường mà đảm bảo là cả trường sẽ khắc sâu hình ảnh của hai vị nữ vương này. Cả hai song song bước về phía phòng hiệu trưởng đằng sau là ba vị vệ sĩ ( nói vệ sĩ cho oai thui chứ thực ra đám anh Ken là đi xem náo nhiệt ) còn lại học sinh thì đành ở lại đơn giản phòng hiệu trưởng trừ người quen và một số thầy cô có việc cần nhờ ra thì còn lâu mới được vào.
Đứng trước cửa phòng hiệu trưởng nó ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Ken lên xử lý cái cửa hộ, Ken bước lên trước giơ chân lên dồn lực vào chân và đạp một phát cái cửa bị bay đi gần tới chiếc bàn làm việc mới đáp xuống làm cho Thiên Ân hết hồn cũng may Thiên Ân đang ngồi buôn dưa với Minh Hạo ở sô pha nếu không thì chắc xỉu luôn quá.
Sau khi xử lý cái cánh cửa phòng ' gọn gàng ' Ken lùi lại nhường đường cho hai vị nữ Vương đang tỏa ra sát khí, nhẹ nhàng bước vào phòng định cất tiếng thì nó nhìn thấy anh đang ngồi trong phòng uống trà bình thường không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Thầy quen cái con khỉ mắc dịch này sao?!
Anh nhìn nó gật đầu cười cười đáp:
- Ừ, bạn học cũ của thầy.
Nghe vậy nó liền phi vọt tới bên cạnh anh mắt sáng rực hỏi một câu khiến Thiên Ân một hồi run rẩy sợ hãi:
- Thầy hồi xưa có trị được con khỉ này không?
Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu một cái hỏi:
- Sao tên này đắc tội với em hả?
Nó gật đầu như giã tỏi nước mắt đảo quanh hốc mắt một bộ ủy khuất nhìn anh nói:
- Thầy con khỉ này cướp bảo bối của em khiến em bị thất sủng. Mau mau trừng phạt cái đại phôi đản này đi, được không?
Cả căn phòng đột nhiên rơi vào trạng thái im lặng, người nào người nấy cũng vác khuôn mặt ngạc nhiên như kiểu đang chứng kiến cảnh Nguyễn Ngọc Ký tự mọc ra hai bàn tay hay là cảnh Hitle nhún nhường trước đồng bào Việt nam không vậy nhưng mà hai người gây ra tình trạng này thì cứ nhìn bọn họ với khuôn mặt vô tội cất tiếng hỏi:
- Trên mặt tụi tui mọc hoa hay sao mà nhìn giữ vậy ?
Cả đám ngây ngô lắc đầu rồi hồn của ai thì về với người ấy, ổn định laị tinh thần sau cú sốc không hề nhẹ xong Thiên Ân mặt hơi tái tái nhìn nó nói:
- Thiên Băng à, đừng ... đừng làm huynh sợ vậy chứ. Không tốt cho sức khỏe đâu ha.
Nó vẫy tay gọi Lan Phương lại ngồi cạnh mình, cất tiếng:
- Miễn kêu xin.
Thiên Ân khóc ròng trong lòng âm thầm nghĩ ' Biểu muội a, huynh làm gì nên tội mà muội nỡ lòng nào bán cái mạng huynh đi thế chứ mà bán cho ai không bán lại bán cho tên chết bằm đó là sao? WHY? Tên đó là ác quỷ mà huhuhu biểu muội đừng bị vẻ mặt vô tội của hắn lừa chứ !!! Thiên a, tôi hận ông. Minh Hạo mau trả biểu muội dễ thương, ngoan ngoãn của ta cho ta đi.' ( Thiên: số ta đã định chịu khó đi con.) Nước mắt lưng tròng Thiên Ân quay sang nhìn cô vợ của mình cầu cứu nhưng chỉ nhận được ánh mắt kiểu hận không thể băm anh thành trăm vạn mảnh nhỏ làm Thiên Ân đau khổ không thôi. Nhìn bộ dạng đau khổ của thằng bạn thân anh nghĩ cũng thấy tội nhưng mà thôi cũng kệ ai biểu làm bảo bối của anh mang một bộ ủy khuất thế chứ.
Và điều gì đến rồi cũng sẽ đến nhìn bộ dạng Thiên Ân ít phút trước còn đóng bộ comle rõ bảnh trai giờ biến thành một bộ nữ hầu gái đáng yêu và đương nhiên ý tưởng biến thái thế này là sự kết hợp của hai vị nữ vương cao cao tại thượng đang ngồi bên cạnh Minh Hạo cười khúc khích. Sau đó là hàng loạt công việc lặt vặt như lau dọn phòng đến mấy tiếng đồng hồ nhờ sự hỗ trợ hàn rác của đông đảo nhân viên dưới quyền của nó và Lan Phương, giờ ăn trưa thì bị bắt nấu đi nấu lại đến vài chục lần vì mỗi lần bưng ra tụi nó không chê canh nhạt như nước ốc thì lại chê rán thịt gì mà chín quá kĩ còn món này làm Thiên Ân ức nhất này vì lý do trời lạnh mà anh nấu món gì cũng nóng là đúng nhưng tại sao mắm lại nguội tanh nguội ngắt khiến anh khóc không ra nước mắt, giờ ngủ trưa mà tụi nó vẫn không tha cho Thiên Ân bắt anh mang bộ dạng max xấu hổ này chạy xuống canteen mua kem cho tụi nó làm anh xấu hổ muốn độn thổ luôn.
Bị tụi nó hành hạ nguyên một ngày làm anh mệt lả người không còn hơi đâu mà nghĩ tới việc phải thay đồ nữa làm cho cô vợ bé bỏng của anh một phen cười đau bụng còn về phần nó thì đã tung tăng đi theo Minh Hạo về lớp từ lâu gòy. Trên đường đi miệng nó cứ giương cao hết cỡ vì thấy người khác bị hại khiến anh cũng cảm thấy vui lây.
Hai người vừa bị thất sủng ngồi ủy khuất một mình được một lúc lại nghiến răng nghiến lợi mắng cái kẻ làm cho bọn họ bị thất sủng làm cho mấy người xung quanh lần đầu tiên được chứng kiến trạng thái mới của nó mà rùng mình. Nộ khí tăng max lever nó đứng bật dậy đi tới phía Lan Phương ngồi xuống, nó cất tiếng không thể che dấu được sát khí của mình nói:- Bà chị già có muốn hợp tác không ?
Lan Phương cũng đang tức giận không kém vì tên chồng chết tiệt của mình liền bỏ qua cái cụm từ nào đó nhìn nó nói:
- Hợp tác cái gì ?
Mắt nó đột nhiên lóe lên một tia gian manh cười nụ cười nguy hiểm đáp:
- Xử lý kẻ đáng phải xử lý.
Lan Phương hỏi tiếp:
- Có điều kiện gì không ?
Nó nghĩ nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Không có gì nhưng ân oán giữa tôi với chị tạm hoãn lại đã, ok ?!
- Thành giao.
Lan Phương nói xong giơ tay ra trước mặt nó xong nó cũng đưa tay ra lịch sự nắm lấy cả hai cùng nở nụ cười nguy hiểm cho sự kiện sắp tới của trường mà đảm bảo là cả trường sẽ khắc sâu hình ảnh của hai vị nữ vương này. Cả hai song song bước về phía phòng hiệu trưởng đằng sau là ba vị vệ sĩ ( nói vệ sĩ cho oai thui chứ thực ra đám anh Ken là đi xem náo nhiệt ) còn lại học sinh thì đành ở lại đơn giản phòng hiệu trưởng trừ người quen và một số thầy cô có việc cần nhờ ra thì còn lâu mới được vào.
Đứng trước cửa phòng hiệu trưởng nó ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Ken lên xử lý cái cửa hộ, Ken bước lên trước giơ chân lên dồn lực vào chân và đạp một phát cái cửa bị bay đi gần tới chiếc bàn làm việc mới đáp xuống làm cho Thiên Ân hết hồn cũng may Thiên Ân đang ngồi buôn dưa với Minh Hạo ở sô pha nếu không thì chắc xỉu luôn quá.
Sau khi xử lý cái cánh cửa phòng ' gọn gàng ' Ken lùi lại nhường đường cho hai vị nữ Vương đang tỏa ra sát khí, nhẹ nhàng bước vào phòng định cất tiếng thì nó nhìn thấy anh đang ngồi trong phòng uống trà bình thường không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Thầy quen cái con khỉ mắc dịch này sao?!
Anh nhìn nó gật đầu cười cười đáp:
- Ừ, bạn học cũ của thầy.
Nghe vậy nó liền phi vọt tới bên cạnh anh mắt sáng rực hỏi một câu khiến Thiên Ân một hồi run rẩy sợ hãi:
- Thầy hồi xưa có trị được con khỉ này không?
Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu một cái hỏi:
- Sao tên này đắc tội với em hả?
Nó gật đầu như giã tỏi nước mắt đảo quanh hốc mắt một bộ ủy khuất nhìn anh nói:
- Thầy con khỉ này cướp bảo bối của em khiến em bị thất sủng. Mau mau trừng phạt cái đại phôi đản này đi, được không?
Cả căn phòng đột nhiên rơi vào trạng thái im lặng, người nào người nấy cũng vác khuôn mặt ngạc nhiên như kiểu đang chứng kiến cảnh Nguyễn Ngọc Ký tự mọc ra hai bàn tay hay là cảnh Hitle nhún nhường trước đồng bào Việt nam không vậy nhưng mà hai người gây ra tình trạng này thì cứ nhìn bọn họ với khuôn mặt vô tội cất tiếng hỏi:
- Trên mặt tụi tui mọc hoa hay sao mà nhìn giữ vậy ?
Cả đám ngây ngô lắc đầu rồi hồn của ai thì về với người ấy, ổn định laị tinh thần sau cú sốc không hề nhẹ xong Thiên Ân mặt hơi tái tái nhìn nó nói:
- Thiên Băng à, đừng ... đừng làm huynh sợ vậy chứ. Không tốt cho sức khỏe đâu ha.
Nó vẫy tay gọi Lan Phương lại ngồi cạnh mình, cất tiếng:
- Miễn kêu xin.
Thiên Ân khóc ròng trong lòng âm thầm nghĩ ' Biểu muội a, huynh làm gì nên tội mà muội nỡ lòng nào bán cái mạng huynh đi thế chứ mà bán cho ai không bán lại bán cho tên chết bằm đó là sao? WHY? Tên đó là ác quỷ mà huhuhu biểu muội đừng bị vẻ mặt vô tội của hắn lừa chứ !!! Thiên a, tôi hận ông. Minh Hạo mau trả biểu muội dễ thương, ngoan ngoãn của ta cho ta đi.' ( Thiên: số ta đã định chịu khó đi con.) Nước mắt lưng tròng Thiên Ân quay sang nhìn cô vợ của mình cầu cứu nhưng chỉ nhận được ánh mắt kiểu hận không thể băm anh thành trăm vạn mảnh nhỏ làm Thiên Ân đau khổ không thôi. Nhìn bộ dạng đau khổ của thằng bạn thân anh nghĩ cũng thấy tội nhưng mà thôi cũng kệ ai biểu làm bảo bối của anh mang một bộ ủy khuất thế chứ.
Và điều gì đến rồi cũng sẽ đến nhìn bộ dạng Thiên Ân ít phút trước còn đóng bộ comle rõ bảnh trai giờ biến thành một bộ nữ hầu gái đáng yêu và đương nhiên ý tưởng biến thái thế này là sự kết hợp của hai vị nữ vương cao cao tại thượng đang ngồi bên cạnh Minh Hạo cười khúc khích. Sau đó là hàng loạt công việc lặt vặt như lau dọn phòng đến mấy tiếng đồng hồ nhờ sự hỗ trợ hàn rác của đông đảo nhân viên dưới quyền của nó và Lan Phương, giờ ăn trưa thì bị bắt nấu đi nấu lại đến vài chục lần vì mỗi lần bưng ra tụi nó không chê canh nhạt như nước ốc thì lại chê rán thịt gì mà chín quá kĩ còn món này làm Thiên Ân ức nhất này vì lý do trời lạnh mà anh nấu món gì cũng nóng là đúng nhưng tại sao mắm lại nguội tanh nguội ngắt khiến anh khóc không ra nước mắt, giờ ngủ trưa mà tụi nó vẫn không tha cho Thiên Ân bắt anh mang bộ dạng max xấu hổ này chạy xuống canteen mua kem cho tụi nó làm anh xấu hổ muốn độn thổ luôn.
Bị tụi nó hành hạ nguyên một ngày làm anh mệt lả người không còn hơi đâu mà nghĩ tới việc phải thay đồ nữa làm cho cô vợ bé bỏng của anh một phen cười đau bụng còn về phần nó thì đã tung tăng đi theo Minh Hạo về lớp từ lâu gòy. Trên đường đi miệng nó cứ giương cao hết cỡ vì thấy người khác bị hại khiến anh cũng cảm thấy vui lây.