Edit: EvNguyen
Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
Trong di động những tin nhắn chúc tết liên tiếp gửi tới, Ngãi Phong Lý cầm di động lấy tay lau khô nước mắt bắt đầu trả lời tin nhắn. Cũng không muốn ôm thêm hy vọng gì, bởi vì chỉ là một thứ hy vọng xa vời. Không có Mạnh Hân, cuộc sống của nàng vẫn tiếp tục.
Mạnh Hân từ lúc về nước đều không có liên hệ Ngãi Phong Lý, bản thân nghĩ cũng có chút mâu thuẫn. Ngãi Phong Lý thế nhưng thức thời không liên hệ mình, chỉ gọi duy nhất một cuộc điện thoại, biểu hiện của đối phương rất hợp ý nàng.
“Mạnh tổng, lần công tác này cũng không quá buồn chán đi?”, nói chuyện là truyền kỳ trong nước Bạc thúc---Nguyên Bạc.
Mạnh Hân bộ dáng ưu nhã ngồi trên sôpha trong biệt thự xa hoa của Nguyên gia, bên cạnh sôpha còn có hai nam nhân, một cái diện mạo yêu nghiệt, một cái “mi thanh mục tú” như sao trời. Ba người ngồi cùng một chỗ, có loại khí tức làm người khác cảm thấy nghịch thiên.
Biệt thự của Nguyên Gia nằm bên cạnh vùng núi Phượng Hoàng, nơi này là một mảnh biệt thự, trên cơ bản là địa phương của một số phú thương cùng những người trong giới thượng lưu, lúc trước ở đây có mấy gia tộc tương đối có thế lực, nay đều ra nước ngoài phát triển. Hiện nay là một tay Nguyên gia nắm quyền hành.
Nguyên gia bắt đầu từ triều Thanh đã là đại quan, gia phong rất nghiêm, dưới gia huấn của tổ tiên cùng sự chỉ bảo của Nguyên gia, hậu bối cũng là nhân tài lớp lớp. Thời kỳ kháng Nhật, Nguyên Gia Gia chính là tổng tư lệnh, sau khi chiến tranh kết thúc, một tay bảo tồn địa vị chính trị của Nguyên gia, nhị thúc của Nguyên Bạc được Nguyên Gia Gia đưa đến Hoàng Thành. “Gia đại nghiệp đại” là câu tổ huấn của Nguyên Gia lưu truyền tới bây giờ, mọi người cũng rất ăn ý bảo hộ nhau mà phát triển, mấy năm nay càng phát triển càng cường đại. (chợt nhớ đến Nguyên Họa =]]]). Hai năm trước do thân thể già yếu mà cáo biệt bỏ mình. Mạnh Hân còn nhớ rõ lúc Nguyên Gia Gia bệnh nặng nằm trên giường dùng quải trượng (gậy người già) ném Nguyên Bạc, khiến hắn nhất định phải lấy mình về nhà, cũng bắt đầu từ lúc đó, Nguyên Bạc bắt đầu dây dưa lấy mình, đáng ghét không thôi.
Mạnh Hân thật sự nghĩ không hiểu, Nguyên Gia Gia yêu thương mình như vậy, như thế nào lại đành lòng để mình theo Nguyên Bạc. Nguyên Bạc cái gì cũng tốt, nhưng lại thiếu hụt một chỗ chí mạng— hắn là gay.
Mạnh Hân tay ôm một nữ nhân trang điểm tinh xảo, lắc đầu đem hình ảnh của Ngãi Phong Lý quăng ra ngoài, đẩy ra nữ nhân xa lạ, nhìn đồng hồ có chút không kiên nhẫn để nữ nhân rời đi.
“Như thế nào? Không được vui sao? Mặt cậu nhìn thật phiền?“. Nguyên Bạc đánh giá Mạnh Hân.
“Cậu không làm phiền tôi, tinh thần và thể xác tôi liền vui sướng.”' Mạnh Hân châm điếu thuốc, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc để lên miệng, ánh mắt như đại dương nhìn chằm chằm Nguyên Bạc nhẹ nhàng lên tiếng.
Nguyên Bạc ha ha cười hai tiếng, bất đắc dĩ xòe tay “Chuyện này cũng không phải do tôi quyết định, toàn bộ Nguyên gia đều biết tôi muốn cưới cậu, không bằng cậu theo tôi đi, dù sao cậu cũng không thích ai, không phải sao?””Lục Tư, cậu một chút cũng không cảm thấy khó chịu sao? Tôi thật sự hoài nghi đoạn tình cảm của cậu với Nguyên Bạc a?” Mạnh Hân hiếu kỳ nhìn nam tử đang cười như yêu nghiệt kia.
“Mạnh Hân cậu loạn giảng cái gì, tôi cùng Lục Tư là quan hệ người yêu! Người yêu cậu hiểu không? Ai, loại nữ nhân vô tâm vô phế (không tim không phổi) như cậu khẳng định không hiểu.” Nguyên Bạc nói xong còn khoát tay, một bộ ghét bỏ Mạnh Hân.
Sắc mặt Mạnh Hân có chút cứng, Nguyên Bạc càng lúc càng lớn mật, dám dùng bộ dạng này nói chuyện với nàng.
Lục Tư thấy đại mỹ nữ ngồi đối diện dùng ánh mắt ăn thịt người trừng qua thế nhưng Nguyên Bạc còn chưa biết, nhanh chóng kéo kéo góc áo Nguyên Bạc, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Lục Tư cùng một chỗ với Nguyên Bạc hai năm mới nhận thức Mạnh Hân, bởi vì Nguyên Bạc lén giúp Lục Tư mở công ty, cho nên ba người tại thương trường cũng thường xuyên lui tới, mà Lục Tư cũng rất thập phần thưởng thức nữ nhân có mệnh phú quý nhưng lại muốn tự chính mình đi lên này, hơn nữa hắn là một thụ, Mạnh nữ có khí tràng cường công khiến hắn rất hưởng thụ.
Nguyên Bạc càng ngày càng nhìn không thấu Mạnh Hân, tuy rằng hắn cùng Mạnh Hân là nhận thức từ nhỏ, nhưng lúc trước quan hệ cũng không phải rất tốt. Mạnh Hân có nơi nào so được với các tiểu nam sinh trắng mềm khả ái đâu, chỉ là gia gia của mình nhìn trúng Mạnh Hân, một lòng muốn mình cùng đối phương kết thành một đôi. Nguyên Bạc từ đầu đã biết ý tưởng của gia gia, cho nên đối với Mạnh Hân là có điểm “ghét từ trong trứng“. Sau này ra nước ngoài học tập, Nguyên Bạc mới chậm rãi đến gần Mạnh Hân, tuy rằng phương diện tình cảm có chút không thú vị, nhưng phương diện năng lực vẫn khiến mình bội phục. Bản thân từ nhỏ đã được “hào môn thế gia” bồi dưỡng đặc thù, nhưng không thể không nói, một cái hào môn tiểu thư như Mạnh Hân cũng không thua chính mình, điều này từng làm Nguyên Bạc không thoải mái một thời gian. Bất quá từ lúc ra nước ngoài hai người thường xuyên gặp nhau, quan hệ cũng dần tốt lên. Chỉ là cảm tình của Mạnh Hân, Nguyên Bạc vẫn xem không hiểu. Mạnh Hân chưa bao giờ nguyện ý cùng bất cứ kẻ nào xác lập quan hệ, nhưng cũng không phải một người chưa trải qua chuyện “nhân sự“. Mạnh Hân chỉ giống nam nhân dừng lại ở mức “giải quyết nhu cầu”, vỏn vẹn cũng chỉ “giải quyết nhu cầu”, cho nên Mạnh Hân mặc dù đều cùng một số nữ nhân lăn giường, Nguyên Bạc cũng chưa từng nghĩ Mạnh Hân là cong. Mạnh Hân rất “sạch sẽ”, nàng giống như chưa từng yêu qua ai, hơn nữa dã tâm của nàng cũng quá lớn. Mạnh Hân từng nói qua, đi đến một độ cao nhất định, căn bản không cần chuyện cảm tình, cho nên chỉ cần nàng “công thành doanh toại”, sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Việc này nếu để Mạnh Thiên Thành biết, nhất định không hiểu nữ nhi sáng sủa, khỏe mạnh, vĩ đại của mình tại sao lại có ý nghĩ tối tăm này.
“Bất quá, tôi là có chút chờ mong xem ai có thể sóng vai đi bên cạnh cậu đến hết cuộc đời“. Lục Tư cười rất đẹp, một đôi mắt xếch hoa đào khiến Nguyên Bạc muốn đem hắn giấu đi không cho ai nhìn thấy. “Mạnh Hân người đứng cùng cậu? Tôi là tưởng tượng không được” Nguyên Bạc bĩu môi.
Mạnh Hân nhìn hai người đối diện ngươi một câu ta một câu, đầu có chút đau, lúc đầu còn cảm ơn đối phương kéo mình từ đại tiệc của Vu gia về, ai biết Nguyên gia cũng không thể thanh tịnh. “Đừng nói nữa” Mạnh Hân lạnh lùng nói.Nguyên Bạc cùng Lục Tư lập tức ngậm miệng lại, chỉ là đại quá niên (giống tiệc đầu năm ấy) cũng không biết làm cái gì. Mấy năm nay người trong Nguyên Gia đều ăn liên hoan trong một căn biệt thự mới trong thành phố, nhà cũ bên này rất ít người, Nguyên Bạc cùng Lục Tư liền kiêu ngạo chiếm lấy nơi này. “Mạnh Hân cậu thật không thú vị, chúng ta đi tìm chút việc vui đi.” Nguyên Bạc bĩ bĩ (gian tà, đê tiện) nói, cùng người trong sáng ôn nhuận như ngọc trong lòng hắn tuyệt không thể liên hệ đến.
“Cậu còn cần tìm việc vui sao?” ánh mắt Mạnh Hân liếc đánh giá Lục Tư một phen, sau đó lạnh lùng nhìn Nguyên Bạc.
“Tôi là nói tìm việc vui cho cậu, tôi đương nhiên không cần.” Nguyên Bạc nói xong còn bán manh với Lục Tư một phen. Mạnh Hân loại núi băng vô nhân tính này, một chút lạc thú trong sinh hoạt cũng không có.
Mạnh Hân mặt đầy mây đen, ai có thể nói cho nàng biết hai tiện nam nhân này như thế nào lại yêu nhau sao?.
Lâm Ánh Ti từ lúc kết thúc công việc bên T2 liền đuổi theo dây dưa Hứa Cảnh Nhiên, cũng rất ít có tin tức, nhưng hôm nay phá lệ hẹn Ngãi Phong Lý ra ngoài.
Quá niên tựa hồ là thời điểm các đại thanh niên phiền lão một phen, Ngãi Phong Lý ăn cơm cũng bị bá bá thẩm thẩm nhắc đến chuyện hôn sự, tuy rằng Ngãi ba nói Ngãi Phong Lý mới 24 tuổi còn chưa gấp, nhưng nàng là thấy vẻ mặt của Ngãi mụ đầy quỷ dị, nên buổi chiều cơm nước xong cả nhà ngồi nói chuyện phiếm nhận được điện thoại của Lâm Ánh Ti liền lập tức sảng khoái đáp ứng. Kỳ quái là Ngãi mẹ mặt đầy thâm ý nhìn Ngãi Phong Lý ly khai.
Lâm Ánh Ti ở quảng trường nhân dân chờ Ngãi Phong Lý, nhà Ngãi Phong Lý cách đó không xa cũng không tính là gần, trực tiếp gọi taxi qua đó. Nào ngờ đến nơi chỉ mới 5 giờ mà Lâm Ánh Ti lại hẹn 5:30, Ngãi Phong Lý liền tìm một quán coffee đi vào.
“Ngãi Phong Lý?” một nữ nhân tóc ngắn đi đến bên cạnh Ngãi Phong Lý.
Ngãi Phong Lý vui vẻ ôm ly cà phê uống, vừa uống một hớp trong lòng liền cảm thán cà phê thật thơm, lại nghe có người gọi mình.
“Ân” Ngãi Phong Lý ngẩn đầu. “Học tỷ” Ngãi Phong Lý kích động nói.
Người đến là học tỷ thời trung học của nàng, năm đó học tỷ là để tóc dài, hiện tại lại cắt ngắn đến bên tai, khuyên tai điểm một viên bạch sắc kim cương, rạng rỡ sáng lên, hình tượng này thật phù hợp với khí chất của nàng.
Vị học tỷ này tên là Vương Tử Yên, trùng hợp là nàng lại khá giống Chương Tử Di, lúc trước rất nhiều đồng học đều gọi nàng là Tử Yên. Lúc trước Vương Tử Yên là chủ tịch hội học sinh trung học, nàng còn nhớ lúc ấy mình cùng một đám nữ sinh đều sùng bái vị học tỷ này, đều xem học tỷ là thần tượng. Học tỷ tuy không phải được gọi là đại mỹ nữ, nhưng rất giống Chương Tử Di, hơn nữa cũng thật dễ nhìn, Ngãi Phong Lý đối với nàng rất có hảo cảm.
“Thật đúng là em nha” Vương Tử Yên cười cười, ánh mắt cong cong khiến nhân sinh ấm áp.
Vương Tử Yên ngồi đối diện Ngãi Phong Lý, sau đó gọi một ly lam sơn. Ngãi Phong Lý gặp lại Vương Tử Yên tâm tình rất vui, gương mặt nở nụ cười hỏi “Học tỷ cũng thích uống lam sơn sao?'. Vương Tử Yên nhìn nàng một cái gật đầu.
Ngãi Phong Lý nói “Em cũng đặc biệt thích uống lam sơn, theo....”, “Theo trung học liền bắt đầu thích.”, Vương Tử Yên mĩm cười tiếp lời của nàng, Ngãi Phong Lý mặt đầy nghi vấn, học tỷ làm sao có thể biết a?
“Bởi vì em lúc trước thường đến quán cà phê sau trường học, mỗi lần đều gọi lam sơn.”
“Ai? Chị làm sao biết?”
Vương Tử Yên buồn cười nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Ngãi Phong Lý, muốn đưa tay sờ đầu đối phương. Ngãi Phong Lý bây giờ so với quá khứ, hấp dẫn hơn rất nhiều. Hài tử này, luôn là đem mình trang điểm đến bề bộn nghĩ rằng không ai chú ý tới nàng, kỳ thật năm đó rất nhiều người đều yên lặng thích nàng, tỷ như..... Chỉ là nàng có chút thông minh, có thể uyển chuyển chặt đứt cơ hội tiếp xúc của người khác, một bước mười lần, không ai có thể chạm đến nàng.
Vương Tử Yên cảm ơn tiếp nhận ly cà phê từ phục vụ sinh, trêu ghẹo nói “Em đều không chú ý người bên cạnh, giống như một con chuột nhỏ chỉ trốn tránh mọi người lo làm việc của mình, đương nhiên sẽ không chú ý tới chị.”
Ngãi Phong Lý nghe Vương Tử Yên nói vậy có chút xấu hổ, bản thân lúc trước còn coi học tỷ là thần tượng, cuối cùng lại không phát hiện đối phương cũng thường xuyên đến quán cà phê kia, Ngãi Phong Lý nghĩ rằng, chắc chắn là do quán cà phê khá đông đúc, chính mình mới không phát hiện học tỷ.
“Học tỷ chị hiện tại làm gì?” Ngãi Phong Lý hỏi, nàng nhớ rõ, học tỷ lớn hơn mình hai khóa, tốt nghiệp trung học lại vào đại học Ma Đô học chuyên ngành quản lý thương nghiệp, nghe nói năm ba liền trực tiếp ra nước ngoài tu nghiệp, tính theo thời gian năm nay cũng vừa lúc trở về.
“Chị bên Mỹ học hai năm, liền lấy bằng tốt nghiệp, sau đó ở bên đó thực tập một năm, năm trước vừa về nước, hiện tại tính ở lại phát triển trong nước“. Vương Tử Yên trả lời.
“Về nước cũng rất tốt, học tỷ có suy xét đến công ty nào sao?” Ngãi Phong Lý hỏi, nhìn đồng hồ phỏng chừng Lâm Ánh Ti cũng sắp đến.
“Thanh Hải, em biết không?”
“khụ khụ khụ“. Ngãi Phong Lý giật mình bị cà phê sặc ho khan đến đỏ mắt.
* đây là thím Chương Tử Di đó.
Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
Trong di động những tin nhắn chúc tết liên tiếp gửi tới, Ngãi Phong Lý cầm di động lấy tay lau khô nước mắt bắt đầu trả lời tin nhắn. Cũng không muốn ôm thêm hy vọng gì, bởi vì chỉ là một thứ hy vọng xa vời. Không có Mạnh Hân, cuộc sống của nàng vẫn tiếp tục.
Mạnh Hân từ lúc về nước đều không có liên hệ Ngãi Phong Lý, bản thân nghĩ cũng có chút mâu thuẫn. Ngãi Phong Lý thế nhưng thức thời không liên hệ mình, chỉ gọi duy nhất một cuộc điện thoại, biểu hiện của đối phương rất hợp ý nàng.
“Mạnh tổng, lần công tác này cũng không quá buồn chán đi?”, nói chuyện là truyền kỳ trong nước Bạc thúc---Nguyên Bạc.
Mạnh Hân bộ dáng ưu nhã ngồi trên sôpha trong biệt thự xa hoa của Nguyên gia, bên cạnh sôpha còn có hai nam nhân, một cái diện mạo yêu nghiệt, một cái “mi thanh mục tú” như sao trời. Ba người ngồi cùng một chỗ, có loại khí tức làm người khác cảm thấy nghịch thiên.
Biệt thự của Nguyên Gia nằm bên cạnh vùng núi Phượng Hoàng, nơi này là một mảnh biệt thự, trên cơ bản là địa phương của một số phú thương cùng những người trong giới thượng lưu, lúc trước ở đây có mấy gia tộc tương đối có thế lực, nay đều ra nước ngoài phát triển. Hiện nay là một tay Nguyên gia nắm quyền hành.
Nguyên gia bắt đầu từ triều Thanh đã là đại quan, gia phong rất nghiêm, dưới gia huấn của tổ tiên cùng sự chỉ bảo của Nguyên gia, hậu bối cũng là nhân tài lớp lớp. Thời kỳ kháng Nhật, Nguyên Gia Gia chính là tổng tư lệnh, sau khi chiến tranh kết thúc, một tay bảo tồn địa vị chính trị của Nguyên gia, nhị thúc của Nguyên Bạc được Nguyên Gia Gia đưa đến Hoàng Thành. “Gia đại nghiệp đại” là câu tổ huấn của Nguyên Gia lưu truyền tới bây giờ, mọi người cũng rất ăn ý bảo hộ nhau mà phát triển, mấy năm nay càng phát triển càng cường đại. (chợt nhớ đến Nguyên Họa =]]]). Hai năm trước do thân thể già yếu mà cáo biệt bỏ mình. Mạnh Hân còn nhớ rõ lúc Nguyên Gia Gia bệnh nặng nằm trên giường dùng quải trượng (gậy người già) ném Nguyên Bạc, khiến hắn nhất định phải lấy mình về nhà, cũng bắt đầu từ lúc đó, Nguyên Bạc bắt đầu dây dưa lấy mình, đáng ghét không thôi.
Mạnh Hân thật sự nghĩ không hiểu, Nguyên Gia Gia yêu thương mình như vậy, như thế nào lại đành lòng để mình theo Nguyên Bạc. Nguyên Bạc cái gì cũng tốt, nhưng lại thiếu hụt một chỗ chí mạng— hắn là gay.
Mạnh Hân tay ôm một nữ nhân trang điểm tinh xảo, lắc đầu đem hình ảnh của Ngãi Phong Lý quăng ra ngoài, đẩy ra nữ nhân xa lạ, nhìn đồng hồ có chút không kiên nhẫn để nữ nhân rời đi.
“Như thế nào? Không được vui sao? Mặt cậu nhìn thật phiền?“. Nguyên Bạc đánh giá Mạnh Hân.
“Cậu không làm phiền tôi, tinh thần và thể xác tôi liền vui sướng.”' Mạnh Hân châm điếu thuốc, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc để lên miệng, ánh mắt như đại dương nhìn chằm chằm Nguyên Bạc nhẹ nhàng lên tiếng.
Nguyên Bạc ha ha cười hai tiếng, bất đắc dĩ xòe tay “Chuyện này cũng không phải do tôi quyết định, toàn bộ Nguyên gia đều biết tôi muốn cưới cậu, không bằng cậu theo tôi đi, dù sao cậu cũng không thích ai, không phải sao?””Lục Tư, cậu một chút cũng không cảm thấy khó chịu sao? Tôi thật sự hoài nghi đoạn tình cảm của cậu với Nguyên Bạc a?” Mạnh Hân hiếu kỳ nhìn nam tử đang cười như yêu nghiệt kia.
“Mạnh Hân cậu loạn giảng cái gì, tôi cùng Lục Tư là quan hệ người yêu! Người yêu cậu hiểu không? Ai, loại nữ nhân vô tâm vô phế (không tim không phổi) như cậu khẳng định không hiểu.” Nguyên Bạc nói xong còn khoát tay, một bộ ghét bỏ Mạnh Hân.
Sắc mặt Mạnh Hân có chút cứng, Nguyên Bạc càng lúc càng lớn mật, dám dùng bộ dạng này nói chuyện với nàng.
Lục Tư thấy đại mỹ nữ ngồi đối diện dùng ánh mắt ăn thịt người trừng qua thế nhưng Nguyên Bạc còn chưa biết, nhanh chóng kéo kéo góc áo Nguyên Bạc, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Lục Tư cùng một chỗ với Nguyên Bạc hai năm mới nhận thức Mạnh Hân, bởi vì Nguyên Bạc lén giúp Lục Tư mở công ty, cho nên ba người tại thương trường cũng thường xuyên lui tới, mà Lục Tư cũng rất thập phần thưởng thức nữ nhân có mệnh phú quý nhưng lại muốn tự chính mình đi lên này, hơn nữa hắn là một thụ, Mạnh nữ có khí tràng cường công khiến hắn rất hưởng thụ.
Nguyên Bạc càng ngày càng nhìn không thấu Mạnh Hân, tuy rằng hắn cùng Mạnh Hân là nhận thức từ nhỏ, nhưng lúc trước quan hệ cũng không phải rất tốt. Mạnh Hân có nơi nào so được với các tiểu nam sinh trắng mềm khả ái đâu, chỉ là gia gia của mình nhìn trúng Mạnh Hân, một lòng muốn mình cùng đối phương kết thành một đôi. Nguyên Bạc từ đầu đã biết ý tưởng của gia gia, cho nên đối với Mạnh Hân là có điểm “ghét từ trong trứng“. Sau này ra nước ngoài học tập, Nguyên Bạc mới chậm rãi đến gần Mạnh Hân, tuy rằng phương diện tình cảm có chút không thú vị, nhưng phương diện năng lực vẫn khiến mình bội phục. Bản thân từ nhỏ đã được “hào môn thế gia” bồi dưỡng đặc thù, nhưng không thể không nói, một cái hào môn tiểu thư như Mạnh Hân cũng không thua chính mình, điều này từng làm Nguyên Bạc không thoải mái một thời gian. Bất quá từ lúc ra nước ngoài hai người thường xuyên gặp nhau, quan hệ cũng dần tốt lên. Chỉ là cảm tình của Mạnh Hân, Nguyên Bạc vẫn xem không hiểu. Mạnh Hân chưa bao giờ nguyện ý cùng bất cứ kẻ nào xác lập quan hệ, nhưng cũng không phải một người chưa trải qua chuyện “nhân sự“. Mạnh Hân chỉ giống nam nhân dừng lại ở mức “giải quyết nhu cầu”, vỏn vẹn cũng chỉ “giải quyết nhu cầu”, cho nên Mạnh Hân mặc dù đều cùng một số nữ nhân lăn giường, Nguyên Bạc cũng chưa từng nghĩ Mạnh Hân là cong. Mạnh Hân rất “sạch sẽ”, nàng giống như chưa từng yêu qua ai, hơn nữa dã tâm của nàng cũng quá lớn. Mạnh Hân từng nói qua, đi đến một độ cao nhất định, căn bản không cần chuyện cảm tình, cho nên chỉ cần nàng “công thành doanh toại”, sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Việc này nếu để Mạnh Thiên Thành biết, nhất định không hiểu nữ nhi sáng sủa, khỏe mạnh, vĩ đại của mình tại sao lại có ý nghĩ tối tăm này.
“Bất quá, tôi là có chút chờ mong xem ai có thể sóng vai đi bên cạnh cậu đến hết cuộc đời“. Lục Tư cười rất đẹp, một đôi mắt xếch hoa đào khiến Nguyên Bạc muốn đem hắn giấu đi không cho ai nhìn thấy. “Mạnh Hân người đứng cùng cậu? Tôi là tưởng tượng không được” Nguyên Bạc bĩu môi.
Mạnh Hân nhìn hai người đối diện ngươi một câu ta một câu, đầu có chút đau, lúc đầu còn cảm ơn đối phương kéo mình từ đại tiệc của Vu gia về, ai biết Nguyên gia cũng không thể thanh tịnh. “Đừng nói nữa” Mạnh Hân lạnh lùng nói.Nguyên Bạc cùng Lục Tư lập tức ngậm miệng lại, chỉ là đại quá niên (giống tiệc đầu năm ấy) cũng không biết làm cái gì. Mấy năm nay người trong Nguyên Gia đều ăn liên hoan trong một căn biệt thự mới trong thành phố, nhà cũ bên này rất ít người, Nguyên Bạc cùng Lục Tư liền kiêu ngạo chiếm lấy nơi này. “Mạnh Hân cậu thật không thú vị, chúng ta đi tìm chút việc vui đi.” Nguyên Bạc bĩ bĩ (gian tà, đê tiện) nói, cùng người trong sáng ôn nhuận như ngọc trong lòng hắn tuyệt không thể liên hệ đến.
“Cậu còn cần tìm việc vui sao?” ánh mắt Mạnh Hân liếc đánh giá Lục Tư một phen, sau đó lạnh lùng nhìn Nguyên Bạc.
“Tôi là nói tìm việc vui cho cậu, tôi đương nhiên không cần.” Nguyên Bạc nói xong còn bán manh với Lục Tư một phen. Mạnh Hân loại núi băng vô nhân tính này, một chút lạc thú trong sinh hoạt cũng không có.
Mạnh Hân mặt đầy mây đen, ai có thể nói cho nàng biết hai tiện nam nhân này như thế nào lại yêu nhau sao?.
Lâm Ánh Ti từ lúc kết thúc công việc bên T2 liền đuổi theo dây dưa Hứa Cảnh Nhiên, cũng rất ít có tin tức, nhưng hôm nay phá lệ hẹn Ngãi Phong Lý ra ngoài.
Quá niên tựa hồ là thời điểm các đại thanh niên phiền lão một phen, Ngãi Phong Lý ăn cơm cũng bị bá bá thẩm thẩm nhắc đến chuyện hôn sự, tuy rằng Ngãi ba nói Ngãi Phong Lý mới 24 tuổi còn chưa gấp, nhưng nàng là thấy vẻ mặt của Ngãi mụ đầy quỷ dị, nên buổi chiều cơm nước xong cả nhà ngồi nói chuyện phiếm nhận được điện thoại của Lâm Ánh Ti liền lập tức sảng khoái đáp ứng. Kỳ quái là Ngãi mẹ mặt đầy thâm ý nhìn Ngãi Phong Lý ly khai.
Lâm Ánh Ti ở quảng trường nhân dân chờ Ngãi Phong Lý, nhà Ngãi Phong Lý cách đó không xa cũng không tính là gần, trực tiếp gọi taxi qua đó. Nào ngờ đến nơi chỉ mới 5 giờ mà Lâm Ánh Ti lại hẹn 5:30, Ngãi Phong Lý liền tìm một quán coffee đi vào.
“Ngãi Phong Lý?” một nữ nhân tóc ngắn đi đến bên cạnh Ngãi Phong Lý.
Ngãi Phong Lý vui vẻ ôm ly cà phê uống, vừa uống một hớp trong lòng liền cảm thán cà phê thật thơm, lại nghe có người gọi mình.
“Ân” Ngãi Phong Lý ngẩn đầu. “Học tỷ” Ngãi Phong Lý kích động nói.
Người đến là học tỷ thời trung học của nàng, năm đó học tỷ là để tóc dài, hiện tại lại cắt ngắn đến bên tai, khuyên tai điểm một viên bạch sắc kim cương, rạng rỡ sáng lên, hình tượng này thật phù hợp với khí chất của nàng.
Vị học tỷ này tên là Vương Tử Yên, trùng hợp là nàng lại khá giống Chương Tử Di, lúc trước rất nhiều đồng học đều gọi nàng là Tử Yên. Lúc trước Vương Tử Yên là chủ tịch hội học sinh trung học, nàng còn nhớ lúc ấy mình cùng một đám nữ sinh đều sùng bái vị học tỷ này, đều xem học tỷ là thần tượng. Học tỷ tuy không phải được gọi là đại mỹ nữ, nhưng rất giống Chương Tử Di, hơn nữa cũng thật dễ nhìn, Ngãi Phong Lý đối với nàng rất có hảo cảm.
“Thật đúng là em nha” Vương Tử Yên cười cười, ánh mắt cong cong khiến nhân sinh ấm áp.
Vương Tử Yên ngồi đối diện Ngãi Phong Lý, sau đó gọi một ly lam sơn. Ngãi Phong Lý gặp lại Vương Tử Yên tâm tình rất vui, gương mặt nở nụ cười hỏi “Học tỷ cũng thích uống lam sơn sao?'. Vương Tử Yên nhìn nàng một cái gật đầu.
Ngãi Phong Lý nói “Em cũng đặc biệt thích uống lam sơn, theo....”, “Theo trung học liền bắt đầu thích.”, Vương Tử Yên mĩm cười tiếp lời của nàng, Ngãi Phong Lý mặt đầy nghi vấn, học tỷ làm sao có thể biết a?
“Bởi vì em lúc trước thường đến quán cà phê sau trường học, mỗi lần đều gọi lam sơn.”
“Ai? Chị làm sao biết?”
Vương Tử Yên buồn cười nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Ngãi Phong Lý, muốn đưa tay sờ đầu đối phương. Ngãi Phong Lý bây giờ so với quá khứ, hấp dẫn hơn rất nhiều. Hài tử này, luôn là đem mình trang điểm đến bề bộn nghĩ rằng không ai chú ý tới nàng, kỳ thật năm đó rất nhiều người đều yên lặng thích nàng, tỷ như..... Chỉ là nàng có chút thông minh, có thể uyển chuyển chặt đứt cơ hội tiếp xúc của người khác, một bước mười lần, không ai có thể chạm đến nàng.
Vương Tử Yên cảm ơn tiếp nhận ly cà phê từ phục vụ sinh, trêu ghẹo nói “Em đều không chú ý người bên cạnh, giống như một con chuột nhỏ chỉ trốn tránh mọi người lo làm việc của mình, đương nhiên sẽ không chú ý tới chị.”
Ngãi Phong Lý nghe Vương Tử Yên nói vậy có chút xấu hổ, bản thân lúc trước còn coi học tỷ là thần tượng, cuối cùng lại không phát hiện đối phương cũng thường xuyên đến quán cà phê kia, Ngãi Phong Lý nghĩ rằng, chắc chắn là do quán cà phê khá đông đúc, chính mình mới không phát hiện học tỷ.
“Học tỷ chị hiện tại làm gì?” Ngãi Phong Lý hỏi, nàng nhớ rõ, học tỷ lớn hơn mình hai khóa, tốt nghiệp trung học lại vào đại học Ma Đô học chuyên ngành quản lý thương nghiệp, nghe nói năm ba liền trực tiếp ra nước ngoài tu nghiệp, tính theo thời gian năm nay cũng vừa lúc trở về.
“Chị bên Mỹ học hai năm, liền lấy bằng tốt nghiệp, sau đó ở bên đó thực tập một năm, năm trước vừa về nước, hiện tại tính ở lại phát triển trong nước“. Vương Tử Yên trả lời.
“Về nước cũng rất tốt, học tỷ có suy xét đến công ty nào sao?” Ngãi Phong Lý hỏi, nhìn đồng hồ phỏng chừng Lâm Ánh Ti cũng sắp đến.
“Thanh Hải, em biết không?”
“khụ khụ khụ“. Ngãi Phong Lý giật mình bị cà phê sặc ho khan đến đỏ mắt.
* đây là thím Chương Tử Di đó.