Ngãi Phong Lý trái lại có chút kinh ngạc khi đối phương nhận thức mình, đối với Bạch Tử này nàng một chút ấn tượng cũng không có.
“Đừng nói tớ, cậu đến đây làm cái gì, trời lạnh như thế cũng không chịu quay về.” Bạch Tử chuyển đề tài sang trên người Lâm Ánh Ti, nhìn nhìn lại, xem xe của mình có chắn đường của người khác hay không, bất quá hiện tại cũng không có người đi đường, nên Bạch tử nghĩ rằng cũng không có gì.
“Tìm Hứa Cảnh Nhiên a, các cậu đều ân ân ái ái tiến vào hôn nhân, còn không cho tớ tìm người trong lòng sao.” Lâm Ánh Ti đá đá khối đá dưới chân nói.
“Hứa Cảnh Nhiên?” bạch Tử sửng sốt. “Như thế nào cậu có thể lại liên hệ Hứa Cảnh Nhiên?”
Thời điểm đại học hắn là cùng Lâm Ánh Ti trải qua “Hổ bằng cẩu hữu” cùng nhau học khóa của Hứa Cảnh Nhiên, tiết học của Hứa Cảnh Nhiên cũng không tệ, lớn lê bộ dáng cũng không sai, lên lớp cũng coi như thưởng thức phong cảnh. Nhưng thành tích khóa này có chút hà khắc mà thôi, đợi đến cuối khóa mình bị trượt lại, hắn đem nguyên tắc “không treo khóa” thành nguyên tắc tối thượng của bản thân, cho nên hắn cũng không chọn theo khóa học của Hứa Cảnh Nhiên. Hơn nữa năm đó Lâm Ánh Ti hướng Hứa Cảnh Nhiên thổ lộ cũng trở thành một chuyện thập phần ầm ĩ, lúc ấy hắn tại hiện trường cũng sợ đến tim xém chút ngừng đập. Sau này Lâm Ánh Ti ra trường cũng không còn nhắc lại chuyện của Hứa Cảnh Nhiên, như thế nào bây giờ lại đột nhiên nhắc lại rồi.
“Tớ thích, cậu quản được sao.” Lâm Ánh Ti hừ một tiếng.
“Chậc chậc chậc, tớ nào dám quản ngài. Bất quá nếu có một ngày cậu đem nữ thần của chúng ta đuổi tới tay có thể nói với tớ một tiếng không?” Bạch Tử đầy mặt thiết tha nói.
Lâm Ánh Ti nghi hoặc hỏi “Vì sao tớ phải nói cho cậu, cậu muốn là gì?”
Bạch Tử cười hì hì nói “Tớ hướng cậu tôn kính gọi một tiếng sư mẫu a.” nói xong còn nhìn Ngãi Phong Lý chớp chớp mắt, chọc Ngãi Phong Lý cũng bật cười.
“Được rồi, cũng đừng đứng mãi ở đây, các cậu đi trước đi.” Lâm Ánh Ti trợn mắt nhìn Bạch Tử “Bạch Tử cậu phải đem cô nương nhà người ta an toàn mà đưa đến trong nhà, lần sau tớ mời ngươi ăn cơm.” Lâm Ánh Ti nói, tìm Bạch Tử hỗ trợ nàng cũng rất ngượng ngùng, cũng ngượng ngùng tiếp tục trì hoãn thời gian của hắn, dù sau Bạch Tử hiện này là người có vị hôn thê.
“Được rồi, cậu còn khách khí với tớ làm gì, bất quá hôn lễ của tớ và Thiên Thiên sắp tới cậu nhất định phải tới nha.” Bạch Tử nói xong còn mở cửa xe đưa cho Lâm Ánh Ti một tấm thiệp mời. “Đây, thiệp mời đều mang đến cho cậu.”
Lâm Ánh Ti tiếp nhận thiệp mời, Ngãi Phong Lý bước lên xem cùng Lâm Ánh Ti, “Ai~, này không phải là Viên Hiểu Thiên sao?” Ngãi Phong Lý sửng sốt hỏi.
Lâm Ánh Ti nói “Em như thế nào quen biết nàng, muội tử này lớn lên cũng rất xinh đẹp a.”
Bạch Tử nhìn thiệp mời trong tay Lâm Ánh Ti, cười cười nói “Tiểu Thiên là đội trưởng của Ngãi tiểu thư thời đại học, Ngãi tiểu thư đương nhiên nhận thức.”'
Ngãi Phong Lý gật gật đầu, nói có thời gian nhất định đến chúc phúc hai người. Khó trách Bạch Tử nhận thức nàng, có khả năng là lúc hắn cùng đội trưởng quen nhau, thường xuyên chú ý hội trưởng sau đó nhìn quen mắt nàng đi.”Đi thôi” Bạch Tử cấp cho Ngãi Phong Lý một ánh mắt thân mật.
“Học tỷ vậy em đi trước, nếu Hứa lão sư lát nữa vẫn chưa về, chị gọi cho nàng một cuộc điện thoại, một lát trời lại sẽ lạnh hơn.” Ngãi Phong Lý dặn dò Lâm Ánh Ti.
Lâm Ánh Ti gật gật đầu “Chị biết, hai người đi đi, trên đường cẩn thận một chút, đến nơi nhắn tin lại cho chị biết.”
Ngãi Phong Lý gật gật đầu mở cửa xe ngồi xuống, Bạch tử cũng ngồi vào đóng cửa lại. “Lần sau gặp lại~”, Bạch tử hạ cửa kính xe vẫy tay chào Lâm Ánh Ti, đạp chân ga liền bắn đi thật xa. Lâm Ánh Ti tay vẫn còn giơ trên không trung, vẫn duy trì động tác này thầm mắng Bạch Tử lái xe giống như bay, lúc trước cậu nên thi vào hãng hàng không mà lái phi cơ đi, Lâm Ánh Ti ở trong lòng thổ tào.
Công viên lúc này chỉ còn lại thân ảnh đơn bạc của Lâm Ánh Ti, bây giờ cũng là giờ ăn cơm chiều, cho nên mọi người hẳn là ở nhà chuẩn bị cơm đi. Lâm Ánh Ti nghĩ không biết Hứa Cảnh Nhiên khi nào mới trở về nhà, yên lặng đi tới một cái ghế dài, phủi phủi ngồi xuống, trong khung cảnh này nhìn Lâm Ánh Ti thập phần cô tịch ngồi trên ghế.
Đêm nay C thị có đoàn hát kịch từ nước ngoài về biểu diễn, nghe nói còn có ảo thuật cùng xiếc thú, Ngãi Phong Lý nghĩ rằng đây không phải là đoàn xiếc thú sao? Dù sao có rất nhiều phụ huynh xếp hàng mua phiếu hy vọng có thể mang đứa nhỏ nhà mình đến xem. Đường trở về nhà Ngãi Phong Lý cũng là con đường đến đoàn biểu diễn, vì thế có chút tắt đường.
Tình trạng kẹt xe ở C thị rất nghiêm trọng, nên Ngãi Phong Lý mặc dù có giấy phép lái xe, nhưng cũng không suy tính đến chuyện mua xe, bình thường đều đi giao thông công cộng đến trường, hơn nữa lúc thực tập cũng không công tác ở bản địa, sau lại đi Nhật Bản hơn hai tháng, cũng không dùng được xe. Bị kẹt hơn 10 phút sau, Ngãi Phong Lý có chút ngượng ngùng, dọc theo đường đi nàng cùng Bạch Tử nói đến một số chuyện lúc còn học đại học, nói xong hai người cũng không còn đề tài gì để nói, hai người mới vừa gặp lại cũng không thể bát quái chuyện gì, vì thế cảnh tượng giờ phút này là Ngãi Phong Lý ngây ngốc xem cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, Bạch Tử gõ gõ ngón tay lên tay lái, không khí trong nhất thời có chút xấu hổ.
“Hay là anh đi về trước đi, em xuống ở chỗ này, đi tàu điện ngầm về nhà là được.” Ngãi Phong Lý lên tiếng.
“Không được, tôi đã đáp ứng Lâm học tỷ của em, đem em an toàn đưa về đến nhà.” Bạch Tử nói, thuận tay mở đài phát thanh trên xe, hao tổn thời gian trên xe nàng là có chút buồn
“Em không sao, nơi này cũng không biết con kẹt bao lâu, em sợ chậm trễ công việc của anh.” Ngãi Phong Lý giải thích.
Bạch Tử là xem hiểu ý tứ của Ngãi Phong Lý, đem cửa kính mở xuống, bật hệ thống sưởi lớn lên, nói:“Tôi về nhà cũng phải đi qua đường này, cho nên em đừng khách khí.'
“Vậy được rồi.” đón gió xong Ngãi Phong Lý cũng không cảm giác buồn, bình tĩnh tâm tình chờ đợi đường thông.
Đài phát thanh phát ra một chút tin tức địa phương, trong radio truyền tới một giọng nữ dễ nghe, nói tình hình của C thị gần đây, đơn giản là không khí vui mừng của dịp tết năm nay, lại nhắc nhở mọi người dự phòng một số chuyện tình, Ngãi Phong Lý nghe có chút nhàm chán, nói “Có nhạc không?'”Có, em thích nghe cái gì?” Bạch tử hỏi.
“Cứ tùy tiện là được., Ngãi Phong Lý nói xong thân mình ngã ra dựa vào sau ghế, đi tới đi lui cả một ngày nàng có chút mệt mỏi.
“Tôi có đĩa CD của tiểu Thiên, em muốn nghe thử không?”
“Của đội trưởng? Nghe.” Ngãi Phong Lý thật sự có hứng thú, nàng vẫn nhớ rõ tính cách của đội trưởng với mình có điểm giống, bất quá chỉ là khác thời điểm công tác mà thôi. Lúc trước còn giữ chức vị liền đặc biệt rất có phong phạm nữ vương, chỉ nói vài câu liền chấn trụ các huynh đệ học sinh trong ban, không biết nàng sẽ thích thể loại gì đây, Ngãi Phong Lý còn có chút chờ mong.
“...lượt bỏ ngàn từ lời bài hát =]]..”
Âm hưởng tiếng ca chậm rãi vang lên, Ngãi Phong Lý nhớ rõ đây là bài nàng đã từng nghe lúc trước. Lúc ấy trên đài phát thanh của trường đại học nghe Viên Hiểu Thiên hát, sau này nàng len lén hỏi Viên Hiểu Thiên đây là bài gì, nàng mới biết bài này tên là “Tài nữ”, là một bài ca trong dàn nhạc hợp xướng at17, sau đó nàng liền nghe toàn bộ bài hát trong dàn nhạc này, Ngãi Phong Lý chính là một người như vậy, bình thường rất ít nghe người khác hát, nhưng một khi đối với người nào có hứng thú, nàng liền sẽ cố hết khả năng đi nghe toàn bộ bài hát của người đó.
Ca khúc vẫn đang tiếp tục phát, đều là bài hát của dàn nhạc này. Đường đã muốn thông, Ngãi Phong Lý đem cửa sổ đẩy lên, dựa vào ghế nhắm mắt lẳng lặng nghe nhạc, bài hát này, năm đó nàng nghe là cảm thấy cô đơn, mà hiện tại, là mang theo tuyệt vọng cùng cô độc.
Có đôi khi, tình yêu sẽ hủy diệt một con người. Ngãi Phong Lý hiện tại cảm thấy mình đã không còn là Ngãi Phong Lý trước kia, lúc trước bản thân mình vui vẻ sẽ nói vui vẻ, không vui vẻ nói không vui, nhưng hiện tại, trong lòng tràn ngập đau thương cùng tuyệt vọng nhưng lại nói chính mình vui vẻ. Nàng đột nhiên nhận ra, nguyên lại con người sống trên đời nhất định sẽ nói dối, khác nhau ở chỗ là lừa người khác hay là lừa bản thân.
“Là nơi này phải không?” bất tri bất giác đã muốn đến, Bạch Tử dừng xe lại hỏi Ngãi Phong Lý.
Ngãi Phong Lý nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ đã muốn tối, nhìn tiểu khu nhà mình đèn đuốc sáng trưng, liếc mắt một cái xem qua, trên lầu nhà mình cũng đèn đuốc sáng trưng. Không biết vì cái gì, rõ ràng là đã muốn về đến nhà, nhưng nàng lại không cảm giác được một tia an tâm.
“Ân, là nơi này, em tự mình đi vào, anh trên đường cẩn thận một chút.' Ngãi Phong Lý mở cửa xuống xe nói.
“Hảo, tôi đi trước, lần sau có cơ hội gặp lại.” Bạch Tử nói xong nhìn Ngãi Phong Lý cười cười, sau đó liền nghênh ngang mà đi.
Lâm Ánh Ti ở công viên nhận được tin tức về tới nhà của Ngãi Phong Lý nhưng vẫn chưa nhận được tin tức của Hứa Cảnh Nhiên. Nàng nhắn tin cho Hứa Cảnh Nhiên ý hỏi nàng khi nào về nhà, mà tin nhắn vẫn chưa trả lời, Hứa Cảnh Nhiên vẫn chưa về đến nhà.
Lâm Ánh Ti co lại thân thể của mình, rốt cục là nhịn không được gọi điện thoại cho Hứa Cảnh Nhiên.
“Uy” Lâm Ánh Ti nhẹ nhàng mở miệng.
“Ân“.
“Cô... vô về nhà chưa?” Lâm Ánh Ti nói còn thổi thổi tay, tay nàng đều lạnh đến đỏ bừng.
“Chưa, có chuyện gì sao?” Hứa Cảnh Nhiên trả lời.
Âm còn mang to chút mệt mỏi, Lâm Ánh Ti nghe như có chút cảm xúc phiền chán.
Lâm Ánh Ti nói chuyện đều có thêm vài phần ủy khuất “Không, không có việc gì, chính là hỏi cô chừng nào thì trở về.”
Hứa Cảnh Nhiên thở dài, trả lời “Cũng sắp đến nhà..”
Lâm Ánh Ti vưa nghe Hứa Cảnh Nhiên nói sắp về đến, vui vẻ đứng lên nói “Vậy em ở dưới tiểu khu chờ cô, tiểu khu của cô ở đâu?”
“Cái gì?” Hứa Cảnh Nhiên nói chuyện cũng không còn mang sắc thái thanh lĩnh như thường ngày, có chút sốt ruột hỏi “Em đang ở ngoại ô? Em đợi tôi bao lâu?”
--------------------
Chời quơi nay tui đã thúi lắm rồi. Tính coi phim lại xã stress. Chọn tới chọn lui chọn bộ này hajzzzzzzzz. Coi xong còn thúi ruột luôn. Cee của tuiiiii hjx
ed: từ mấy chương về sau, tui lưu lại bản thảo, beta chỉnh sửa lại rồi mới đăng lên, nếu có chậm trễ gì cứ “gọi hồn” beta nhà tui là được, vâng xin hết =]].
Beta: Mấy nay tui cứ tăng ca mãi, cộng thêm việc chưa được nghĩ hè, nên không có thời gian beta, nhiều lúc tui đi còn không có thời gian nghỉ ngơi nữa... =]]]] xin thứ lỗi
“Đừng nói tớ, cậu đến đây làm cái gì, trời lạnh như thế cũng không chịu quay về.” Bạch Tử chuyển đề tài sang trên người Lâm Ánh Ti, nhìn nhìn lại, xem xe của mình có chắn đường của người khác hay không, bất quá hiện tại cũng không có người đi đường, nên Bạch tử nghĩ rằng cũng không có gì.
“Tìm Hứa Cảnh Nhiên a, các cậu đều ân ân ái ái tiến vào hôn nhân, còn không cho tớ tìm người trong lòng sao.” Lâm Ánh Ti đá đá khối đá dưới chân nói.
“Hứa Cảnh Nhiên?” bạch Tử sửng sốt. “Như thế nào cậu có thể lại liên hệ Hứa Cảnh Nhiên?”
Thời điểm đại học hắn là cùng Lâm Ánh Ti trải qua “Hổ bằng cẩu hữu” cùng nhau học khóa của Hứa Cảnh Nhiên, tiết học của Hứa Cảnh Nhiên cũng không tệ, lớn lê bộ dáng cũng không sai, lên lớp cũng coi như thưởng thức phong cảnh. Nhưng thành tích khóa này có chút hà khắc mà thôi, đợi đến cuối khóa mình bị trượt lại, hắn đem nguyên tắc “không treo khóa” thành nguyên tắc tối thượng của bản thân, cho nên hắn cũng không chọn theo khóa học của Hứa Cảnh Nhiên. Hơn nữa năm đó Lâm Ánh Ti hướng Hứa Cảnh Nhiên thổ lộ cũng trở thành một chuyện thập phần ầm ĩ, lúc ấy hắn tại hiện trường cũng sợ đến tim xém chút ngừng đập. Sau này Lâm Ánh Ti ra trường cũng không còn nhắc lại chuyện của Hứa Cảnh Nhiên, như thế nào bây giờ lại đột nhiên nhắc lại rồi.
“Tớ thích, cậu quản được sao.” Lâm Ánh Ti hừ một tiếng.
“Chậc chậc chậc, tớ nào dám quản ngài. Bất quá nếu có một ngày cậu đem nữ thần của chúng ta đuổi tới tay có thể nói với tớ một tiếng không?” Bạch Tử đầy mặt thiết tha nói.
Lâm Ánh Ti nghi hoặc hỏi “Vì sao tớ phải nói cho cậu, cậu muốn là gì?”
Bạch Tử cười hì hì nói “Tớ hướng cậu tôn kính gọi một tiếng sư mẫu a.” nói xong còn nhìn Ngãi Phong Lý chớp chớp mắt, chọc Ngãi Phong Lý cũng bật cười.
“Được rồi, cũng đừng đứng mãi ở đây, các cậu đi trước đi.” Lâm Ánh Ti trợn mắt nhìn Bạch Tử “Bạch Tử cậu phải đem cô nương nhà người ta an toàn mà đưa đến trong nhà, lần sau tớ mời ngươi ăn cơm.” Lâm Ánh Ti nói, tìm Bạch Tử hỗ trợ nàng cũng rất ngượng ngùng, cũng ngượng ngùng tiếp tục trì hoãn thời gian của hắn, dù sau Bạch Tử hiện này là người có vị hôn thê.
“Được rồi, cậu còn khách khí với tớ làm gì, bất quá hôn lễ của tớ và Thiên Thiên sắp tới cậu nhất định phải tới nha.” Bạch Tử nói xong còn mở cửa xe đưa cho Lâm Ánh Ti một tấm thiệp mời. “Đây, thiệp mời đều mang đến cho cậu.”
Lâm Ánh Ti tiếp nhận thiệp mời, Ngãi Phong Lý bước lên xem cùng Lâm Ánh Ti, “Ai~, này không phải là Viên Hiểu Thiên sao?” Ngãi Phong Lý sửng sốt hỏi.
Lâm Ánh Ti nói “Em như thế nào quen biết nàng, muội tử này lớn lên cũng rất xinh đẹp a.”
Bạch Tử nhìn thiệp mời trong tay Lâm Ánh Ti, cười cười nói “Tiểu Thiên là đội trưởng của Ngãi tiểu thư thời đại học, Ngãi tiểu thư đương nhiên nhận thức.”'
Ngãi Phong Lý gật gật đầu, nói có thời gian nhất định đến chúc phúc hai người. Khó trách Bạch Tử nhận thức nàng, có khả năng là lúc hắn cùng đội trưởng quen nhau, thường xuyên chú ý hội trưởng sau đó nhìn quen mắt nàng đi.”Đi thôi” Bạch Tử cấp cho Ngãi Phong Lý một ánh mắt thân mật.
“Học tỷ vậy em đi trước, nếu Hứa lão sư lát nữa vẫn chưa về, chị gọi cho nàng một cuộc điện thoại, một lát trời lại sẽ lạnh hơn.” Ngãi Phong Lý dặn dò Lâm Ánh Ti.
Lâm Ánh Ti gật gật đầu “Chị biết, hai người đi đi, trên đường cẩn thận một chút, đến nơi nhắn tin lại cho chị biết.”
Ngãi Phong Lý gật gật đầu mở cửa xe ngồi xuống, Bạch tử cũng ngồi vào đóng cửa lại. “Lần sau gặp lại~”, Bạch tử hạ cửa kính xe vẫy tay chào Lâm Ánh Ti, đạp chân ga liền bắn đi thật xa. Lâm Ánh Ti tay vẫn còn giơ trên không trung, vẫn duy trì động tác này thầm mắng Bạch Tử lái xe giống như bay, lúc trước cậu nên thi vào hãng hàng không mà lái phi cơ đi, Lâm Ánh Ti ở trong lòng thổ tào.
Công viên lúc này chỉ còn lại thân ảnh đơn bạc của Lâm Ánh Ti, bây giờ cũng là giờ ăn cơm chiều, cho nên mọi người hẳn là ở nhà chuẩn bị cơm đi. Lâm Ánh Ti nghĩ không biết Hứa Cảnh Nhiên khi nào mới trở về nhà, yên lặng đi tới một cái ghế dài, phủi phủi ngồi xuống, trong khung cảnh này nhìn Lâm Ánh Ti thập phần cô tịch ngồi trên ghế.
Đêm nay C thị có đoàn hát kịch từ nước ngoài về biểu diễn, nghe nói còn có ảo thuật cùng xiếc thú, Ngãi Phong Lý nghĩ rằng đây không phải là đoàn xiếc thú sao? Dù sao có rất nhiều phụ huynh xếp hàng mua phiếu hy vọng có thể mang đứa nhỏ nhà mình đến xem. Đường trở về nhà Ngãi Phong Lý cũng là con đường đến đoàn biểu diễn, vì thế có chút tắt đường.
Tình trạng kẹt xe ở C thị rất nghiêm trọng, nên Ngãi Phong Lý mặc dù có giấy phép lái xe, nhưng cũng không suy tính đến chuyện mua xe, bình thường đều đi giao thông công cộng đến trường, hơn nữa lúc thực tập cũng không công tác ở bản địa, sau lại đi Nhật Bản hơn hai tháng, cũng không dùng được xe. Bị kẹt hơn 10 phút sau, Ngãi Phong Lý có chút ngượng ngùng, dọc theo đường đi nàng cùng Bạch Tử nói đến một số chuyện lúc còn học đại học, nói xong hai người cũng không còn đề tài gì để nói, hai người mới vừa gặp lại cũng không thể bát quái chuyện gì, vì thế cảnh tượng giờ phút này là Ngãi Phong Lý ngây ngốc xem cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, Bạch Tử gõ gõ ngón tay lên tay lái, không khí trong nhất thời có chút xấu hổ.
“Hay là anh đi về trước đi, em xuống ở chỗ này, đi tàu điện ngầm về nhà là được.” Ngãi Phong Lý lên tiếng.
“Không được, tôi đã đáp ứng Lâm học tỷ của em, đem em an toàn đưa về đến nhà.” Bạch Tử nói, thuận tay mở đài phát thanh trên xe, hao tổn thời gian trên xe nàng là có chút buồn
“Em không sao, nơi này cũng không biết con kẹt bao lâu, em sợ chậm trễ công việc của anh.” Ngãi Phong Lý giải thích.
Bạch Tử là xem hiểu ý tứ của Ngãi Phong Lý, đem cửa kính mở xuống, bật hệ thống sưởi lớn lên, nói:“Tôi về nhà cũng phải đi qua đường này, cho nên em đừng khách khí.'
“Vậy được rồi.” đón gió xong Ngãi Phong Lý cũng không cảm giác buồn, bình tĩnh tâm tình chờ đợi đường thông.
Đài phát thanh phát ra một chút tin tức địa phương, trong radio truyền tới một giọng nữ dễ nghe, nói tình hình của C thị gần đây, đơn giản là không khí vui mừng của dịp tết năm nay, lại nhắc nhở mọi người dự phòng một số chuyện tình, Ngãi Phong Lý nghe có chút nhàm chán, nói “Có nhạc không?'”Có, em thích nghe cái gì?” Bạch tử hỏi.
“Cứ tùy tiện là được., Ngãi Phong Lý nói xong thân mình ngã ra dựa vào sau ghế, đi tới đi lui cả một ngày nàng có chút mệt mỏi.
“Tôi có đĩa CD của tiểu Thiên, em muốn nghe thử không?”
“Của đội trưởng? Nghe.” Ngãi Phong Lý thật sự có hứng thú, nàng vẫn nhớ rõ tính cách của đội trưởng với mình có điểm giống, bất quá chỉ là khác thời điểm công tác mà thôi. Lúc trước còn giữ chức vị liền đặc biệt rất có phong phạm nữ vương, chỉ nói vài câu liền chấn trụ các huynh đệ học sinh trong ban, không biết nàng sẽ thích thể loại gì đây, Ngãi Phong Lý còn có chút chờ mong.
“...lượt bỏ ngàn từ lời bài hát =]]..”
Âm hưởng tiếng ca chậm rãi vang lên, Ngãi Phong Lý nhớ rõ đây là bài nàng đã từng nghe lúc trước. Lúc ấy trên đài phát thanh của trường đại học nghe Viên Hiểu Thiên hát, sau này nàng len lén hỏi Viên Hiểu Thiên đây là bài gì, nàng mới biết bài này tên là “Tài nữ”, là một bài ca trong dàn nhạc hợp xướng at17, sau đó nàng liền nghe toàn bộ bài hát trong dàn nhạc này, Ngãi Phong Lý chính là một người như vậy, bình thường rất ít nghe người khác hát, nhưng một khi đối với người nào có hứng thú, nàng liền sẽ cố hết khả năng đi nghe toàn bộ bài hát của người đó.
Ca khúc vẫn đang tiếp tục phát, đều là bài hát của dàn nhạc này. Đường đã muốn thông, Ngãi Phong Lý đem cửa sổ đẩy lên, dựa vào ghế nhắm mắt lẳng lặng nghe nhạc, bài hát này, năm đó nàng nghe là cảm thấy cô đơn, mà hiện tại, là mang theo tuyệt vọng cùng cô độc.
Có đôi khi, tình yêu sẽ hủy diệt một con người. Ngãi Phong Lý hiện tại cảm thấy mình đã không còn là Ngãi Phong Lý trước kia, lúc trước bản thân mình vui vẻ sẽ nói vui vẻ, không vui vẻ nói không vui, nhưng hiện tại, trong lòng tràn ngập đau thương cùng tuyệt vọng nhưng lại nói chính mình vui vẻ. Nàng đột nhiên nhận ra, nguyên lại con người sống trên đời nhất định sẽ nói dối, khác nhau ở chỗ là lừa người khác hay là lừa bản thân.
“Là nơi này phải không?” bất tri bất giác đã muốn đến, Bạch Tử dừng xe lại hỏi Ngãi Phong Lý.
Ngãi Phong Lý nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ đã muốn tối, nhìn tiểu khu nhà mình đèn đuốc sáng trưng, liếc mắt một cái xem qua, trên lầu nhà mình cũng đèn đuốc sáng trưng. Không biết vì cái gì, rõ ràng là đã muốn về đến nhà, nhưng nàng lại không cảm giác được một tia an tâm.
“Ân, là nơi này, em tự mình đi vào, anh trên đường cẩn thận một chút.' Ngãi Phong Lý mở cửa xuống xe nói.
“Hảo, tôi đi trước, lần sau có cơ hội gặp lại.” Bạch Tử nói xong nhìn Ngãi Phong Lý cười cười, sau đó liền nghênh ngang mà đi.
Lâm Ánh Ti ở công viên nhận được tin tức về tới nhà của Ngãi Phong Lý nhưng vẫn chưa nhận được tin tức của Hứa Cảnh Nhiên. Nàng nhắn tin cho Hứa Cảnh Nhiên ý hỏi nàng khi nào về nhà, mà tin nhắn vẫn chưa trả lời, Hứa Cảnh Nhiên vẫn chưa về đến nhà.
Lâm Ánh Ti co lại thân thể của mình, rốt cục là nhịn không được gọi điện thoại cho Hứa Cảnh Nhiên.
“Uy” Lâm Ánh Ti nhẹ nhàng mở miệng.
“Ân“.
“Cô... vô về nhà chưa?” Lâm Ánh Ti nói còn thổi thổi tay, tay nàng đều lạnh đến đỏ bừng.
“Chưa, có chuyện gì sao?” Hứa Cảnh Nhiên trả lời.
Âm còn mang to chút mệt mỏi, Lâm Ánh Ti nghe như có chút cảm xúc phiền chán.
Lâm Ánh Ti nói chuyện đều có thêm vài phần ủy khuất “Không, không có việc gì, chính là hỏi cô chừng nào thì trở về.”
Hứa Cảnh Nhiên thở dài, trả lời “Cũng sắp đến nhà..”
Lâm Ánh Ti vưa nghe Hứa Cảnh Nhiên nói sắp về đến, vui vẻ đứng lên nói “Vậy em ở dưới tiểu khu chờ cô, tiểu khu của cô ở đâu?”
“Cái gì?” Hứa Cảnh Nhiên nói chuyện cũng không còn mang sắc thái thanh lĩnh như thường ngày, có chút sốt ruột hỏi “Em đang ở ngoại ô? Em đợi tôi bao lâu?”
--------------------
Chời quơi nay tui đã thúi lắm rồi. Tính coi phim lại xã stress. Chọn tới chọn lui chọn bộ này hajzzzzzzzz. Coi xong còn thúi ruột luôn. Cee của tuiiiii hjx
ed: từ mấy chương về sau, tui lưu lại bản thảo, beta chỉnh sửa lại rồi mới đăng lên, nếu có chậm trễ gì cứ “gọi hồn” beta nhà tui là được, vâng xin hết =]].
Beta: Mấy nay tui cứ tăng ca mãi, cộng thêm việc chưa được nghĩ hè, nên không có thời gian beta, nhiều lúc tui đi còn không có thời gian nghỉ ngơi nữa... =]]]] xin thứ lỗi