Vốn dự tính ngày nghỉ cuối tuần cùng vợ về nhà mẹ vợ giúp bà sơn phòng, thuận tiện xem có cần đổi hoặc bỏ vật dụng gì không, không ngờ bữa ăn “Tân nương tuyển chồng” bị anh quên khuấy mất lại đột ngột nhảy xổ ra, quấy phá kế hoạch.
Ngắt điện thoại mẹ gọi tới, Dịch Tử Xá nhăn mặt khó chịu.
Mạnh Thiên Bình bưng trà nóng vào thư phòng, thấy mặt anh như vậy.
“Sao vậy anh?”. Cô quan tâm hỏi.
“Mẹ anh vừa gọi điện thoại nói địa điểm và thời gian của buổi gặp-mặt-thân-mật thứ 7 này”.
Cô tròn mắt, cảm giác có điểm kì quái mà không biết là cái gì, đành phải im lặng đưa chén trà cho anh.
Anh nhận, đặt xuống bàn làm việc, sau đó đặt cô ngồi lên đùi mình, ôm cô mà hỏi. “Em đang nghĩ gì? Nói cho anh biết”.
“Anh làm sao biết em đang nghĩ?”. Cô tò mò.
“Đoán”.
“Vậy cũng được nữa hả?”. Cô dở khóc dở cười.
“Vì em đột nhiên im lặng”. Anh trả lời đứng đắn, sau đó lại hỏi. “Em đang nghĩ gì?”.
“Chỉ là 1 suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu thôi, em không nghĩ gì nhiều cả”. Cô im lặng trong chốc lát, rồi giải thích với anh, để anh khỏi hiểu lầm.
“Suy nghĩ lóe lên đó là gì?”. Anh muốn hỏi cho ra lẽ.
“Chỉ là… Ừm, vì sao anh không kể với mẹ anh chuyện anh đã kết hôn?”. Cô do dự 1 chút, lần lữa 1 chút, mới cúi đầu nhỏ giọng nói.
Anh ngạc nhiên. “Em không phải đang buồn vì anh chưa giới thiệu em cho ba mẹ đó chứ?”.
“Không phải”. Cô nhanh chóng phủ nhận, nhưng trong giọng nói vẫn nghe ra được 1 chút để bụng, thật là đáng yêu.
Dịch Tử Xá kìm lòng không được ôm cô chặt hơn, hôn má cô, rồi giải thích.
“Giống như em hiểu tính mẹ em ra sao, thì anh cũng hiểu tính ba mẹ anh như vậy. Ba anh là hội trưởng hội chìu vợ, đáp ứng mọi yêu cầu của mẹ anh, muốn anh ngoan ngoãn đi dự mấy bữa ăn thân mật – yêu cầu duy nhất của mẹ anh gần 10 năm, nếu anh không đi nhất định sẽ bị ba đánh chết”.
“Về phần vì sao anh không kể cho mẹ biết chuyện chúng ta đã kết hôn, lý do cũng vì không muốn bị ba đánh chết. Chờ cự tuyệt đối phương rõ ràng đã, mới tới thẳng thắn thú nhận và xin lỗi mẹ, kết quả tuy chỉ có 1, nhưng quá trình sẽ hoàn toàn khác, thậm chí kết cục của anh cũng khác luôn”.
Nhìn mặt anh nghiêm trọng, mặt Mạnh Thiên Bình cũng bất giác nghiêm trọng theo.
“Ba anh thật sự đánh anh à?”. Cô nhịn không được hỏi.
“Tính anh hoàn toàn là phiên bản của ba đó, em thấy có hay không?”. Anh không đáp, hỏi lại.
Cô nhìn chăm chú, sau đó lắc đầu. “Không đâu. Nếu anh thật sự giống tính ba, vậy ba sẽ không đánh người”.
“Vì sao?”.
“Vì anh cũng không đánh người”.
Nghe thấy cô trả lời không chút do dự, Dịch Tử Xá nhịn không được cười khẽ 1 tiếng, cúi người hôn cô.
“Không được chắc chắn như vậy, thực tế anh sẽ đánh người, nhưng chỉ không đánh trẻ con & phụ nữ thôi, ba anh cũng vậy. Đáng tiếc, anh không phải phụ nữ, cũng không phải trẻ con, nên anh phải thận trọng như vậy, hiểu chưa?”.
“Cho nên ba anh thật sự sẽ đánh anh?”.
“Nếu anh dám chọc mẹ anh tức giận hoặc đau lòng thì – đúng vậy, ba sẽ đánh”. Anh gật đầu.
Mạnh Thiên Bình vẫn cảm thấy khó hiểu, vì cô không thể tưởng tượng được cảnh anh bị đánh sẽ ra sao.
“Nguy rồi!”. Đột nhiên, cô cứng đờ cả người, la lên.
“Làm sao vậy?”.
“Chuyện chúng ta kết hôn tạm thời không được nói cho ba mẹ anh biết, vậy mà hôm nay anh lại la lớn trong công ty em là vợ anh, chuyện này nếu ba mẹ anh nghe được, thì phải làm sao?”. Cô lo lắng bối rối. “Trời ơi, không chừng bây giờ họ đã nghe được rồi!”.
“Yên tâm, nếu bọn họ nghe được, điện thoại trong nhà hoặc chuông cửa đã sớm vang inh ỏi rồi”. Anh trấn an cô, miệng cười rộng tới mang tai.
“Anh còn cười được?”. Cô khó tin nhìn anh.
“Vì em lo lắng cho anh”.
“Đó là đương nhiên, anh là chồng em, sao em không lo lắng cho được?”.
Câu trả lời của cô lại làm miệng Dịch Tử Xá rộng ra suýt chút nữa tới ót, tiếp theo anh hôn cô thật sâu, ôm cô rất chặt.
“Em là của anh, vĩnh viễn là của anh”. Giọng anh tràn ngập dục tình.
“Dạ”. Cô không hề dị nghị gật đầu đáp lại.
“Như vậy”. Anh kéo giãn khoảng cách ra 1 chút, phi thường nghiêm túc, khẩn trương nhìn cô không rời mắt. “Em có đồng ý lấy anh không, Mạnh Thiên Bình?”.
Cô ngẩn người, đáp ngay. “Em đã lấy anh rồi còn gì”.
Anh lắc đầu. “Lúc trước là hợp đồng, còn hiện tại là vì… Khụ khụ!”. Anh ho 2 tiếng không được tự nhiên rồi mới xấu hổ nói. “Anh yêu em”.
Nước mắt ào ra từ hốc mắt Mạnh Thiên Bình, làm nhòe tầm mắt cô.
“Đáng chết!”.
Cô đột nhiên nghe thấy anh thấp giọng mắng, đồng thời kéo cô vào lòng vỗ về.
“Anh nói những lời này không phải muốn làm em khóc”. Anh ảo não nói.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, kề sát đầu, lắc lắc, chùi những giọt nước mắt hạnh phúc vào lồng ngực anh.
Dịch Tử Xá luống cuống tay chân để cô ngừng khóc, thấy cô không có dấu hiệu dừng lại, rốt cuộc nhịn không được kéo cô đứng dậy, thô lỗ. “Đừng khóc, em còn chưa trả lời anh, cuối cùng em có chấp nhận lấy anh không?”. Khẩu khí có điểm dữ dằn, nhưng động tác rất dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt và trên mí mắt cô.
Mạnh Thiên Bình không ngăn được mình mỉm cười, vừa khóc vừa gật đầu với anh.
“Anh muốn nghe chính miệng em nói”. Anh nhìn cô chăm chú, giọng đột nhiên trở nên khàn khàn dị thường.
Cô ngẩng đầu lên hôn anh 1 cái, sau đó mới nói. “Em đồng ý”.
Giọng cô cũng nghèn nghẹn, rõ ràng mà thâm tình.
Đáy mắt anh nhiễm 1 tầng tình ý, dùng nụ hôn mà đáp trả.
♥
Nắm tay vợ, Dịch Tử Xá và Mạnh Thiên Bình 2 người tình cảm ngọt ngào bước nhanh tới địa điểm gặp mặt.
Bọn họ đến sớm nửa tiếng so với giờ hẹn, cả 2 định lợi dụng thời gian dư để ăn mừng 1 tí, không ngờ khi bồi bàn đưa họ vào phòng ăn đã đặt trước, bên trong đã sớm có người ung dung ngồi ghế uống trà.
“Chết đi, Nhâm Duẫn Dực, đồ khốn nhà mày chạy tới đây làm gì?”. Anh nhịn không được mắng luôn.
“Đương nhiên tao tới xem diễn kịch”. Nhâm Duẫn Dực mỉm cười, nham hiểm như đang muốn hưởng thụ đại tiệc.
Bất quá khi ánh mắt anh dời xuống, nhìn 10 ngón tay giao nắm của Dịch Tử Xá và Mạnh Thiên Bình, tươi cười lập tức tắt ngúm, thay vào đó nhíu mày nghi ngờ.
Anh lịch sự đứng dậy, phong độ vươn tay ra chào Mạnh Thiên Bình lần đầu gặp mặt. “Xin chào, em là – ”. Lời còn chưa dứt, cánh tay đã bị người khác gạt đi.
“Vợ tao”. Dịch Tử Xá lớn tiếng.
Nhâm Duẫn Dực cứng họng trợn mắt, ngạc nhiên đến nỗi á khẩu. Vợ?
“Mày giỡn cái gì? Mày kết hôn hồi nào?”. Anh hoàn hồn nhăn mặt.
“1 tháng trước”. Dịch Tử Xá lấy vẻ mặt ‘đường làm quan vô cùng rộng mở’ nhìn anh, trả lời.
“Giỡn hoài mày”. Nhâm Duẫn Dực trừng.
“Tao giỡn mày làm gì, muốn coi chứng cứ không?”. Anh giơ lên 10 ngón tay giao nắm của 2 người, rồi chìa nhẫn kết hôn ra cho bạn xem. “Đây là nhẫn kết hôn của tụi tao”.
Nhâm Duẫn Dực cắn môi, chân mày nhíu chặt nhìn anh trong chốc lát, đột nhiên lộ ra biểu tình như mới tỉnh ngộ. “Cái này là biện pháp thoát khỏi khốn quẫn của mày đó hả, giả kết hôn? Giỏi, đúng là không đoán ra được!”. Anh ngăn không được, vừa cười vừa lắc đầu. “Bất quá mấy anh đây cảnh cáo chú em 1 tiếng, tân nương cũng không phải kẻ ngốc, chú nghĩ thoát được thoải mái à?”.
“Xem ra không có căn cứ xác đáng thì mày không tin tao đã thật sự kết hôn đúng không?”. Dịch Tử Xá thở dài, nói xong liền rút bóp ra quăng về phía bạn. “Nhìn tên người phối ngẫu trong chứng minh đi”.
Nhâm Duẫn Dực nghi ngờ nhìn anh, sau đó mới mở bóp ra, tìm được chứng minh thư, xoay ngược lại.
“Đáng chết!”. Anh đột nhiên rủa, ngẩng đầu trừng thằng bạn không biết nhẫn nại, hễ kích động sẽ làm ra chuyện không có đầu óc. “Dịch Tử Xá, mày đang làm cái quỷ gì?”. Anh thật không dám tin vì muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt này mà nó dám giỡn quá hóa thật đăng kí kết hôn luôn!
“Có gì mà quỷ? Đã nói với mày cô ấy là vợ tao, tao đã kết hôn rồi, mày còn không tin”. Dịch Tử Xá thoải mái nhún vai, sau đó nắm tay Mạnh Thiên Bình đi tới ghế ngồi, thật cẩn thận dìu cô ngồi xuống. “Đến đây, cẩn thận 1 chút”.
Nhâm Duẫn Dực bị hành động khác thường đó dọa trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt thiếu chút nữa lòi ra ngoài.
Làm ơn đi, tên có vẻ mặt dịu dàng, cử chỉ nhỏ nhẹ, ăn nói ân cần này là thằng bạn Dịch Tử Xá không biết nhẫn nại, to mồm, mỗi khi nói chuyện giống như cãi lộn còn không nói chuyện thì như đầu gấu xã hội đen mình quen biết 30 năm nay sao?
Tuy rằng bề ngoài giống, trên thực tế là giống như đúc, nhưng nó tới chỗ nào không sạch sẽ, không cẩn thận bị trúng tà hay ma nhập vô à?
“Tử Xá, mày có khỏe không đó?”. Vẻ mặt anh quan tâm thăm hỏi. “Gần đây mày có tới nhà tang lễ hay nghĩa địa linh tinh nào không?”.
Quen biết nhau cả đời, Dịch Tử Xá làm sao không hiểu ý Nhâm Duẫn Dực.
“Tao khỏe lắm, không có trúng tà trúng gió gì hết”. Anh trợn mắt.
“Rất nhiều người trúng tà lúc đầu đều thấy mình khỏe, không sao”. Nhâm Duẫn Dực trưng ra bộ mặt nghiêm túc.
“Cho nên mày muốn tao đấm cho 1 cái, mới tin tao không sao chứ gì? Nếu vậy tao chấp nhận, tới đây”. Dịch Tử Xá nói xong nắm tay lại thành đấm, vẻ mặt âm trầm nguy hiểm, từng bước tới gần anh.
“Được rồi, tao tin mày không sao hết, tao tin”. Nhâm Duẫn Dực lập tức lùi về sau, giơ tay lên ôm đầu.
“Thật đáng tiếc, tao còn tưởng mình có cơ hội luyện bắp tay”. Dịch Tử Xá dừng lại, khẩu khí thất vọng, chọc Mạnh Thiên Bình nhịn không được bật cười.
“Nó là Nhâm Duẫn Dực, thằng khốn nạn cá tính ti bỉ, giảo hoạt, nham hiểm ngoại cỡ”. Anh giới thiệu với cô.
“Ê, tao thiếu tiền mày hả thằng quỷ? Dìm hàng nhau dữ vậy!”. Nhâm Duẫn Dực nhịn không được lên tiếng kháng nghị.
“Cô gái xinh đẹp này là Mạnh Thiên Bình – vợ anh đó chú”. Không để ý bạn kháng nghị, Dịch Tử Xá tiếp tục giới thiệu đôi bên. “Còn nữa, mày nói nhỏ nhỏ tôi, đừng có to mồm dọa con tao”.
“Ha! Ha!”. Nhâm Duẫn Dực cười 2 tiếng trào phúng. “Mày coi lại mày đi, nói chuyện còn to hơn sét đánh mà kêu ai nói nhỏ? Mày cái thằng này, rốt cuộc có biết không – ”. Nói chưa xong, mặt đã đơ cứng ngắc.
Con? Ánh mắt anh bất giác nhìn về phía Mạnh Thiên Bình, lập tức hiểu ra.
Không thể nào. Anh tự nhủ.
“Chẳng lẽ em bé?”. Anh hỏi.
“Trong bụng vợ tao, cô ấy mang thai!”. Dịch Tử Xá ngăn không được hưng phấn, lớn tiếng tuyên bố, cao hứng sắp bay lên ngọn cây tới nơi.
Buổi sáng tỉnh lại, anh như mọi ngày định hôn chào buổi sáng vợ yêu, ai ngờ cô trợn mắt lên, tay duỗi ra, sét đánh không kịp bưng tai đẩy anh ngã ngược về giường, làm anh nhất thời tổn thương không chịu nổi, tưởng vợ chán mình rồi.
Chỉ là ý nghĩ còn nghĩ chưa xong, vợ yêu đã bay nhanh xuống giường, chạy xa khỏi anh.
Anh ngây như phỗng trố mắt nhìn, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, trong phòng tắm bỗng có tiếng nôn mửa, làm anh sợ quá vọt xuống giường vào trong phòng tắm, thấy cô ôm bồn cầu nôn không ngừng.
Sau, tất nhiên anh không phân trần gì lập tức mang Mạnh Thiên Bình đến bệnh viện khám, sao biết bác sĩ khoa dạ dày khám xong, đột nhiên hỏi 1 câu –
“Hai người có muốn tới khoa phụ sản kiểm tra 1 chút không?”.
Khi đó anh như bị sét đánh, không động đậy nổi, khó tin, nhưng nói trở về, người bị sét đánh cháy sém lông tóc không ai mừng rỡ như điên giống anh cả.
Vì thế, bọn họ chạy từ khoa dạ dày tới khoa sản đăng kí, 1 giờ sau, bọn họ nghe từ miệng bác sĩ 1 câu –
“Chúc mừng 2 anh chị, 2 người sắp làm ba mẹ rồi”.
Nói thật, Dịch Tử Xá đã quên làm sao mình rời bệnh viện được, chỉ biết sau khi anh hồi phục, người đã đứng ở bãi đỗ xe, lòng ôm bà xã cười không thể nhịn, liều mình ngăn bản thân quá mức hưng phấn, cứ muốn ôm cô đi về nhà luôn.
Tóm lại, 9 tháng nữa anh sẽ làm cha.
Vấn đề sau đó đều chu toàn, ba mẹ anh biết chuyện này rồi, bảo đảm anh lập công chuộc tội, trắng án được thả ngay, muahahaha…..
“Ha ha….”. Quá sức sung sướng, anh rốt cuộc nhịn không được cười ha ha tiếp.
Nhâm Duẫn Dực cứng họng trợn mắt, tin tức quá mức thình lình làm anh nói không nên lời.
Anh rất muốn kêu nó đừng giỡn nữa, nhưng theo hiểu biết của anh về nó, anh sẽ nhận ra ngay nó giả bộ hay thật lòng. Thằng khốn này vui đến sắp lên cơn điên!
Cho nên vừa rồi mỗi câu nó nói đều là thật? Bao gồm kết hôn, cô gái xinh đẹp này là vợ nó, rồi vợ nó có thai, nó có con?
“Thật sự rất khoa trương”. Anh không tin được lắc lắc đầu, thì thào.
Ai ngờ sự tình phát triển tới mức này đâu?
Hơn 1 tháng trước, 4 người bọn họ còn đang tâm niệm câu “Không có tự do thà chết còn hơn”, quyết định bảo vệ đời độc thân và sự tự do của mình.
Kết quả sao? 1 tháng sau, anh yêu cô dâu giả, còn có vị hôn thê, hận không thể dắt tay cô ấy ngay vào lễ đường, không ngờ Dịch Tử Xá còn nhanh chân hơn, trừ kết hôn, có vợ, nó còn chế tạo được cả con rồi!
Làm ơn, muốn dọa người cũng nên có giới hạn chứ? Quá đáng rồi nha.
Ghế bị đẩy ra, vị hôn phu yêu mến Quan Tiểu Ngưng của anh tò mò nghi hoặc đi đến bên cạnh.
Đi theo cô còn có nữ nhân vật chính của bữa ăn hôm nay – Quan Tử Ngâm, mặt cô này cũng nghi hoặc luôn, 2 người chẳng hiểu gì đứng nhìn Dịch Tử Xá cười to.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”. Quan Tiểu Ngưng thì thào trộm hỏi Nhâm Duẫn Dực. Sao cô với Tử Ngâm vừa đi toilet về, trên bàn lại xuất hiện thêm 1 người kì quái vầy nè?. “Anh ta là ai vậy? Là Dịch Tử Xá sao?”.
Nhâm Duẫn Dực gật đầu, ôm vị hôn thê vào lòng, nhìn cô chằm chằm.
Tuy rằng việc bị anh ôm quá bình thường, nhưng mặt anh biểu tình quái dị làm Quan Tiểu Ngưng hơi lo.
“Làm sao vậy?”. Cô hỏi.
“Chúng ta kết hôn trước được không, Tiểu Ngưng? Nếu thật sự muốn cùng Quan Tử Ngâm mặc áo cưới đi vào lễ đường thì đến lúc đó chúng ta làm lại cho cô ấy ưng lòng”. Nhâm Duẫn Dực thật sự, thật sự nghiêm túc nói với cô.
Quan Tiểu Ngưng bất ngờ ngây người, nhịn không được phụt cười. “Anh đang nói gì vậy?”.
“Duẫn Dực, cô ấy là ai thế?”. Lần đầu tiên thấy thằng bạn thân mật với phụ nữ như vậy, Dịch Tử Xá trố mắt, mở miệng hỏi.
“Vị hôn thê của tao”. Nhâm Duẫn Dực đắc ý trả lời, giống như đang ôm được bảo bối trong lòng.
Dịch Tử Xá nhíu mày.
Nhâm Duẫn Dực nâng cằm, lấy bộ dáng khiêu khích nhìn anh, giống như đang hỏi : Sao, bộ không được hả?
Câu trả lời của anh là kéo vợ yêu về bên người, dắt tay cô, chu môi nói. “Vợ tao”.
Nháy mắt, cả bàn chìm vào im lặng, không biết nói gì mà đỡ.
“Cho nên”. Nữ nhân vật chính hôm nay – Quan Tử Ngâm rốt cuộc không trốn nữa, xuất đầu lộ diện, đánh vỡ im lặng trong bàn. “Đối tượng thân mật của tôi hôm nay là Dịch Tử Xá, đã kết hôn có vợ rồi?”.
“Cô là ai?”. Dịch Tử Xá nhìn về phía cô, vẻ mặt nghi hoặc mở miệng.
“Đối tượng gặp mặt thân mật của anh hôm nay, Quan Tử Ngâm”. Cô nhịn không được liếc mắt xem thường, lời vừa rồi cô nói còn chưa đủ rõ sao?
“Cô? Xà yêu?”. Dịch Tử Xá ngạc nhiên bật thốt lên.
“Xà yêu?”. Cô hoài nghi hỏi lại.
“Nói sai rồi, xà yêu trong mơ thôi, trong hiện tại phải nói là A Hoa ngu ngốc* mới đúng”. Dịch Tử Xá nhanh miệng sửa, Mạnh Thiên Bình biết đến sự tồn tại của “xà yêu” không kịp ngăn, xấu hổ đỏ hết mặt mày.
(*A Hoa ngu ngốc = có thể là 1 nhân vật trên TV??? Ai đọc bộ đầu tiên của Hệ liệt Tân nương tuyển phu hay còn gọi là Hệ liệt Tứ đại thiếu gia là hiểu à :”>)
“Tử Xá”. Cô thấp giọng kêu.
“Sao vậy?”. Anh lập tức cúi đầu dịu dàng hỏi.
Nhâm Duẫn Dực hiểu ra, cười to. “A Hoa ngu ngốc? Ha ha ha….”.
Anh cười to đến mức Quan Tiểu Ngưng bị anh ôm trong ngực cũng rung theo.
“Duẫn Dực?”. Cô thật không hiểu chuyện gì làm anh cười đến phát điên như vậy.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nó đi theo 2 em, núp trong tối nhìn ra, lúc đó em giả dạng…. đúng là rất giống A Hoa ngu ngốc, ha ha….”. Nhâm Duẫn Dực miễn cưỡng nín cười, giải thích, giải thích chưa được 1 nửa lại ngăn không được cười tiếp.
“Hai người? Mày với cô ấy? Còn cô nàng này?”. Nghe thấy lời thằng bạn, Dịch Tử Xá không hiểu gì cả, lờ mờ nhìn về phía Quan Tử Ngâm. “Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”.
“Tốt lắm, cuối cùng cũng có người nói vào trọng điểm”. Quan Tử Ngâm gật đầu đồng tình, khoanh 2 tay trước ngực nhìn 2 cặp nam nữ, thong thả nói. “Hiện tại chuyện gì đang xảy ra vậy? Còn nữa, bữa ăn thân mật hôm nay có cần tiếp tục nữa không? Ai làm ơn nói cho tôi biết với?”.
Sau đó… Kết quả là… Ừa, là vầy đó.
Kết cục : bữa ăn thân mật trở nên phấn khích kì lạ không thể tả!
Kết Thúc
“Dịch Tử Xá, mày lăn ra đây cho ba!”.
Tiếng gầm như sư tử rống bất ngờ vang lên ngoài cửa lớn, làm Dịch Tử Xá đang chuyên tâm nghiên cứu sách mang thai trên sofa nhảy dựng, gấp rút vọt ra cửa, cạch 1 tiếng cửa mở toang, anh lách người ra ngoài, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
“Mày đang làm cái quỷ gì? Sao đóng cửa lại? Không muốn hàng xóm trên lầu nghe mày bị ba la đúng không?”. Ông Dịch tức giận rít gào.
“Mình à, nhỏ giọng, mình cứ ầm ỹ như vậy sẽ ảnh hưởng tới hàng xóm xung quanh”. Bà Dịch vỗ vỗ tay chồng.
“Được rồi, anh nhỏ giọng”. Ông lập tức gật đầu nghe theo, sau đó trở lại bộ dạng mãnh thú quát con trai. “Còn không mau mở cửa để ba mẹ vào nhà?”.
“Ba mẹ có thể vào, nhưng ba làm ơn đáp ứng con nhỏ giọng xuống, vì vợ con đang ngủ”. Dịch Tử Xá nói với ba.
“Mày nói cái gì, tiểu tử thối này! Chiêu này gạt được người khác, đừng hòng lừa ba!”. Ông Dịch giận không thể át lại rít lên.
“Mình à, để em nói chuyện với Tử Xá đã được không?”. Bà Dịch lại mở lời, lập tức ông Dịch gật đầu im lặng, nhưng mà vẫn không ngừng liếc con trai.
“Tử Xá, mẹ nhận được điện thoại Tử Ngâm gọi tới, con bé nói con đã có vợ rồi, đáng tiếc nó không có phúc phận làm con dâu của mẹ. Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con kết hôn lúc nào, sao mẹ không biết?”. Bà Dịch vẻ mặt cực kì nghiêm nghị hỏi anh.
“Chuyện này rồi con sẽ kể từ từ cho mẹ nghe, trước hết con báo cho mẹ 1 tin đã, mẹ, mấy tháng nữa mẹ sẽ làm bà nội, vì vợ con đang mang thai!”. Dịch Tử Xá lật đật nói liền.
“Con nói gì, thật hả?”. Bà Dịch sửng sốt ngẩn cả người, vui mừng hỏi lại.
“Là thật”. Anh gật đầu thật mạnh. “Sáng nay tụi con mới đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cục cưng được 4 tháng rồi”.
“Trời ơi, mình à, anh có nghe thấy không? Chúng ta sắp có cháu bế!”. Bà Dịch cực kì hưng phấn quay đầu nói với chồng, rồi lại lập tức quay sang hỏi con. “Con dâu của mẹ đâu? Con bé đang ở đâu? Thân thể sao rồi, có chỗ nào không thoải mái? Trời à, mẹ sắp làm bà nội rồi, không phải mơ chứ? Mình ơi?”. Bà lại quay đầu nhìn chồng.
“Không phải”. Ông Dịch kiên nhẫn nhắc lại, thấy vợ cười, ông cũng cười theo.
Nhìn ba mẹ đều đang cười, Dịch Tử Xá cũng cười luôn.
Nhìn đi, chẳng phải anh đã nói anh có thể qua ải an toàn, trắng án được thả ngay lập tức sao?
Vợ vạn tuế! Vạn tuế!
Hết
Vốn dự tính ngày nghỉ cuối tuần cùng vợ về nhà mẹ vợ giúp bà sơn phòng, thuận tiện xem có cần đổi hoặc bỏ vật dụng gì không, không ngờ bữa ăn “Tân nương tuyển chồng” bị anh quên khuấy mất lại đột ngột nhảy xổ ra, quấy phá kế hoạch.
Ngắt điện thoại mẹ gọi tới, Dịch Tử Xá nhăn mặt khó chịu.
Mạnh Thiên Bình bưng trà nóng vào thư phòng, thấy mặt anh như vậy.
“Sao vậy anh?”. Cô quan tâm hỏi.
“Mẹ anh vừa gọi điện thoại nói địa điểm và thời gian của buổi gặp-mặt-thân-mật thứ này”.
Cô tròn mắt, cảm giác có điểm kì quái mà không biết là cái gì, đành phải im lặng đưa chén trà cho anh.
Anh nhận, đặt xuống bàn làm việc, sau đó đặt cô ngồi lên đùi mình, ôm cô mà hỏi. “Em đang nghĩ gì? Nói cho anh biết”.
“Anh làm sao biết em đang nghĩ?”. Cô tò mò.
“Đoán”.
“Vậy cũng được nữa hả?”. Cô dở khóc dở cười.
“Vì em đột nhiên im lặng”. Anh trả lời đứng đắn, sau đó lại hỏi. “Em đang nghĩ gì?”.
“Chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu thôi, em không nghĩ gì nhiều cả”. Cô im lặng trong chốc lát, rồi giải thích với anh, để anh khỏi hiểu lầm.
“Suy nghĩ lóe lên đó là gì?”. Anh muốn hỏi cho ra lẽ.
“Chỉ là… Ừm, vì sao anh không kể với mẹ anh chuyện anh đã kết hôn?”. Cô do dự chút, lần lữa chút, mới cúi đầu nhỏ giọng nói.
Anh ngạc nhiên. “Em không phải đang buồn vì anh chưa giới thiệu em cho ba mẹ đó chứ?”.
“Không phải”. Cô nhanh chóng phủ nhận, nhưng trong giọng nói vẫn nghe ra được chút để bụng, thật là đáng yêu.
Dịch Tử Xá kìm lòng không được ôm cô chặt hơn, hôn má cô, rồi giải thích.
“Giống như em hiểu tính mẹ em ra sao, thì anh cũng hiểu tính ba mẹ anh như vậy. Ba anh là hội trưởng hội chìu vợ, đáp ứng mọi yêu cầu của mẹ anh, muốn anh ngoan ngoãn đi dự mấy bữa ăn thân mật – yêu cầu duy nhất của mẹ anh gần năm, nếu anh không đi nhất định sẽ bị ba đánh chết”.
“Về phần vì sao anh không kể cho mẹ biết chuyện chúng ta đã kết hôn, lý do cũng vì không muốn bị ba đánh chết. Chờ cự tuyệt đối phương rõ ràng đã, mới tới thẳng thắn thú nhận và xin lỗi mẹ, kết quả tuy chỉ có , nhưng quá trình sẽ hoàn toàn khác, thậm chí kết cục của anh cũng khác luôn”.
Nhìn mặt anh nghiêm trọng, mặt Mạnh Thiên Bình cũng bất giác nghiêm trọng theo.
“Ba anh thật sự đánh anh à?”. Cô nhịn không được hỏi.
“Tính anh hoàn toàn là phiên bản của ba đó, em thấy có hay không?”. Anh không đáp, hỏi lại.
Cô nhìn chăm chú, sau đó lắc đầu. “Không đâu. Nếu anh thật sự giống tính ba, vậy ba sẽ không đánh người”.
“Vì sao?”.
“Vì anh cũng không đánh người”.
Nghe thấy cô trả lời không chút do dự, Dịch Tử Xá nhịn không được cười khẽ tiếng, cúi người hôn cô.
“Không được chắc chắn như vậy, thực tế anh sẽ đánh người, nhưng chỉ không đánh trẻ con & phụ nữ thôi, ba anh cũng vậy. Đáng tiếc, anh không phải phụ nữ, cũng không phải trẻ con, nên anh phải thận trọng như vậy, hiểu chưa?”.
“Cho nên ba anh thật sự sẽ đánh anh?”.
“Nếu anh dám chọc mẹ anh tức giận hoặc đau lòng thì – đúng vậy, ba sẽ đánh”. Anh gật đầu.
Mạnh Thiên Bình vẫn cảm thấy khó hiểu, vì cô không thể tưởng tượng được cảnh anh bị đánh sẽ ra sao.
“Nguy rồi!”. Đột nhiên, cô cứng đờ cả người, la lên.
“Làm sao vậy?”.
“Chuyện chúng ta kết hôn tạm thời không được nói cho ba mẹ anh biết, vậy mà hôm nay anh lại la lớn trong công ty em là vợ anh, chuyện này nếu ba mẹ anh nghe được, thì phải làm sao?”. Cô lo lắng bối rối. “Trời ơi, không chừng bây giờ họ đã nghe được rồi!”.
“Yên tâm, nếu bọn họ nghe được, điện thoại trong nhà hoặc chuông cửa đã sớm vang inh ỏi rồi”. Anh trấn an cô, miệng cười rộng tới mang tai.
“Anh còn cười được?”. Cô khó tin nhìn anh.
“Vì em lo lắng cho anh”.
“Đó là đương nhiên, anh là chồng em, sao em không lo lắng cho được?”.
Câu trả lời của cô lại làm miệng Dịch Tử Xá rộng ra suýt chút nữa tới ót, tiếp theo anh hôn cô thật sâu, ôm cô rất chặt.
“Em là của anh, vĩnh viễn là của anh”. Giọng anh tràn ngập dục tình.
“Dạ”. Cô không hề dị nghị gật đầu đáp lại.
“Như vậy”. Anh kéo giãn khoảng cách ra chút, phi thường nghiêm túc, khẩn trương nhìn cô không rời mắt. “Em có đồng ý lấy anh không, Mạnh Thiên Bình?”.
Cô ngẩn người, đáp ngay. “Em đã lấy anh rồi còn gì”.
Anh lắc đầu. “Lúc trước là hợp đồng, còn hiện tại là vì… Khụ khụ!”. Anh ho tiếng không được tự nhiên rồi mới xấu hổ nói. “Anh yêu em”.
Nước mắt ào ra từ hốc mắt Mạnh Thiên Bình, làm nhòe tầm mắt cô.
“Đáng chết!”.
Cô đột nhiên nghe thấy anh thấp giọng mắng, đồng thời kéo cô vào lòng vỗ về.
“Anh nói những lời này không phải muốn làm em khóc”. Anh ảo não nói.
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, kề sát đầu, lắc lắc, chùi những giọt nước mắt hạnh phúc vào lồng ngực anh.
Dịch Tử Xá luống cuống tay chân để cô ngừng khóc, thấy cô không có dấu hiệu dừng lại, rốt cuộc nhịn không được kéo cô đứng dậy, thô lỗ. “Đừng khóc, em còn chưa trả lời anh, cuối cùng em có chấp nhận lấy anh không?”. Khẩu khí có điểm dữ dằn, nhưng động tác rất dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt và trên mí mắt cô.
Mạnh Thiên Bình không ngăn được mình mỉm cười, vừa khóc vừa gật đầu với anh.
“Anh muốn nghe chính miệng em nói”. Anh nhìn cô chăm chú, giọng đột nhiên trở nên khàn khàn dị thường.
Cô ngẩng đầu lên hôn anh cái, sau đó mới nói. “Em đồng ý”.
Giọng cô cũng nghèn nghẹn, rõ ràng mà thâm tình.
Đáy mắt anh nhiễm tầng tình ý, dùng nụ hôn mà đáp trả.
Nắm tay vợ, Dịch Tử Xá và Mạnh Thiên Bình người tình cảm ngọt ngào bước nhanh tới địa điểm gặp mặt.
Bọn họ đến sớm nửa tiếng so với giờ hẹn, cả định lợi dụng thời gian dư để ăn mừng tí, không ngờ khi bồi bàn đưa họ vào phòng ăn đã đặt trước, bên trong đã sớm có người ung dung ngồi ghế uống trà.
“Chết đi, Nhâm Duẫn Dực, đồ khốn nhà mày chạy tới đây làm gì?”. Anh nhịn không được mắng luôn.
“Đương nhiên tao tới xem diễn kịch”. Nhâm Duẫn Dực mỉm cười, nham hiểm như đang muốn hưởng thụ đại tiệc.
Bất quá khi ánh mắt anh dời xuống, nhìn ngón tay giao nắm của Dịch Tử Xá và Mạnh Thiên Bình, tươi cười lập tức tắt ngúm, thay vào đó nhíu mày nghi ngờ.
Anh lịch sự đứng dậy, phong độ vươn tay ra chào Mạnh Thiên Bình lần đầu gặp mặt. “Xin chào, em là – ”. Lời còn chưa dứt, cánh tay đã bị người khác gạt đi.
“Vợ tao”. Dịch Tử Xá lớn tiếng.
Nhâm Duẫn Dực cứng họng trợn mắt, ngạc nhiên đến nỗi á khẩu. Vợ?
“Mày giỡn cái gì? Mày kết hôn hồi nào?”. Anh hoàn hồn nhăn mặt.
“ tháng trước”. Dịch Tử Xá lấy vẻ mặt ‘đường làm quan vô cùng rộng mở’ nhìn anh, trả lời.
“Giỡn hoài mày”. Nhâm Duẫn Dực trừng.
“Tao giỡn mày làm gì, muốn coi chứng cứ không?”. Anh giơ lên ngón tay giao nắm của người, rồi chìa nhẫn kết hôn ra cho bạn xem. “Đây là nhẫn kết hôn của tụi tao”.
Nhâm Duẫn Dực cắn môi, chân mày nhíu chặt nhìn anh trong chốc lát, đột nhiên lộ ra biểu tình như mới tỉnh ngộ. “Cái này là biện pháp thoát khỏi khốn quẫn của mày đó hả, giả kết hôn? Giỏi, đúng là không đoán ra được!”. Anh ngăn không được, vừa cười vừa lắc đầu. “Bất quá mấy anh đây cảnh cáo chú em tiếng, tân nương cũng không phải kẻ ngốc, chú nghĩ thoát được thoải mái à?”.
“Xem ra không có căn cứ xác đáng thì mày không tin tao đã thật sự kết hôn đúng không?”. Dịch Tử Xá thở dài, nói xong liền rút bóp ra quăng về phía bạn. “Nhìn tên người phối ngẫu trong chứng minh đi”.
Nhâm Duẫn Dực nghi ngờ nhìn anh, sau đó mới mở bóp ra, tìm được chứng minh thư, xoay ngược lại.
“Đáng chết!”. Anh đột nhiên rủa, ngẩng đầu trừng thằng bạn không biết nhẫn nại, hễ kích động sẽ làm ra chuyện không có đầu óc. “Dịch Tử Xá, mày đang làm cái quỷ gì?”. Anh thật không dám tin vì muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt này mà nó dám giỡn quá hóa thật đăng kí kết hôn luôn!
“Có gì mà quỷ? Đã nói với mày cô ấy là vợ tao, tao đã kết hôn rồi, mày còn không tin”. Dịch Tử Xá thoải mái nhún vai, sau đó nắm tay Mạnh Thiên Bình đi tới ghế ngồi, thật cẩn thận dìu cô ngồi xuống. “Đến đây, cẩn thận chút”.
Nhâm Duẫn Dực bị hành động khác thường đó dọa trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt thiếu chút nữa lòi ra ngoài.
Làm ơn đi, tên có vẻ mặt dịu dàng, cử chỉ nhỏ nhẹ, ăn nói ân cần này là thằng bạn Dịch Tử Xá không biết nhẫn nại, to mồm, mỗi khi nói chuyện giống như cãi lộn còn không nói chuyện thì như đầu gấu xã hội đen mình quen biết năm nay sao?
Tuy rằng bề ngoài giống, trên thực tế là giống như đúc, nhưng nó tới chỗ nào không sạch sẽ, không cẩn thận bị trúng tà hay ma nhập vô à?
“Tử Xá, mày có khỏe không đó?”. Vẻ mặt anh quan tâm thăm hỏi. “Gần đây mày có tới nhà tang lễ hay nghĩa địa linh tinh nào không?”.
Quen biết nhau cả đời, Dịch Tử Xá làm sao không hiểu ý Nhâm Duẫn Dực.
“Tao khỏe lắm, không có trúng tà trúng gió gì hết”. Anh trợn mắt.
“Rất nhiều người trúng tà lúc đầu đều thấy mình khỏe, không sao”. Nhâm Duẫn Dực trưng ra bộ mặt nghiêm túc.
“Cho nên mày muốn tao đấm cho cái, mới tin tao không sao chứ gì? Nếu vậy tao chấp nhận, tới đây”. Dịch Tử Xá nói xong nắm tay lại thành đấm, vẻ mặt âm trầm nguy hiểm, từng bước tới gần anh.
“Được rồi, tao tin mày không sao hết, tao tin”. Nhâm Duẫn Dực lập tức lùi về sau, giơ tay lên ôm đầu.
“Thật đáng tiếc, tao còn tưởng mình có cơ hội luyện bắp tay”. Dịch Tử Xá dừng lại, khẩu khí thất vọng, chọc Mạnh Thiên Bình nhịn không được bật cười.
“Nó là Nhâm Duẫn Dực, thằng khốn nạn cá tính ti bỉ, giảo hoạt, nham hiểm ngoại cỡ”. Anh giới thiệu với cô.
“Ê, tao thiếu tiền mày hả thằng quỷ? Dìm hàng nhau dữ vậy!”. Nhâm Duẫn Dực nhịn không được lên tiếng kháng nghị.
“Cô gái xinh đẹp này là Mạnh Thiên Bình – vợ anh đó chú”. Không để ý bạn kháng nghị, Dịch Tử Xá tiếp tục giới thiệu đôi bên. “Còn nữa, mày nói nhỏ nhỏ tôi, đừng có to mồm dọa con tao”.
“Ha! Ha!”. Nhâm Duẫn Dực cười tiếng trào phúng. “Mày coi lại mày đi, nói chuyện còn to hơn sét đánh mà kêu ai nói nhỏ? Mày cái thằng này, rốt cuộc có biết không – ”. Nói chưa xong, mặt đã đơ cứng ngắc.
Con? Ánh mắt anh bất giác nhìn về phía Mạnh Thiên Bình, lập tức hiểu ra.
Không thể nào. Anh tự nhủ.
“Chẳng lẽ em bé?”. Anh hỏi.
“Trong bụng vợ tao, cô ấy mang thai!”. Dịch Tử Xá ngăn không được hưng phấn, lớn tiếng tuyên bố, cao hứng sắp bay lên ngọn cây tới nơi.
Buổi sáng tỉnh lại, anh như mọi ngày định hôn chào buổi sáng vợ yêu, ai ngờ cô trợn mắt lên, tay duỗi ra, sét đánh không kịp bưng tai đẩy anh ngã ngược về giường, làm anh nhất thời tổn thương không chịu nổi, tưởng vợ chán mình rồi.
Chỉ là ý nghĩ còn nghĩ chưa xong, vợ yêu đã bay nhanh xuống giường, chạy xa khỏi anh.
Anh ngây như phỗng trố mắt nhìn, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, trong phòng tắm bỗng có tiếng nôn mửa, làm anh sợ quá vọt xuống giường vào trong phòng tắm, thấy cô ôm bồn cầu nôn không ngừng.
Sau, tất nhiên anh không phân trần gì lập tức mang Mạnh Thiên Bình đến bệnh viện khám, sao biết bác sĩ khoa dạ dày khám xong, đột nhiên hỏi câu –
“Hai người có muốn tới khoa phụ sản kiểm tra chút không?”.
Khi đó anh như bị sét đánh, không động đậy nổi, khó tin, nhưng nói trở về, người bị sét đánh cháy sém lông tóc không ai mừng rỡ như điên giống anh cả.
Vì thế, bọn họ chạy từ khoa dạ dày tới khoa sản đăng kí, giờ sau, bọn họ nghe từ miệng bác sĩ câu –
“Chúc mừng anh chị, người sắp làm ba mẹ rồi”.
Nói thật, Dịch Tử Xá đã quên làm sao mình rời bệnh viện được, chỉ biết sau khi anh hồi phục, người đã đứng ở bãi đỗ xe, lòng ôm bà xã cười không thể nhịn, liều mình ngăn bản thân quá mức hưng phấn, cứ muốn ôm cô đi về nhà luôn.
Tóm lại, tháng nữa anh sẽ làm cha.
Vấn đề sau đó đều chu toàn, ba mẹ anh biết chuyện này rồi, bảo đảm anh lập công chuộc tội, trắng án được thả ngay, muahahaha…..
“Ha ha….”. Quá sức sung sướng, anh rốt cuộc nhịn không được cười ha ha tiếp.
Nhâm Duẫn Dực cứng họng trợn mắt, tin tức quá mức thình lình làm anh nói không nên lời.
Anh rất muốn kêu nó đừng giỡn nữa, nhưng theo hiểu biết của anh về nó, anh sẽ nhận ra ngay nó giả bộ hay thật lòng. Thằng khốn này vui đến sắp lên cơn điên!
Cho nên vừa rồi mỗi câu nó nói đều là thật? Bao gồm kết hôn, cô gái xinh đẹp này là vợ nó, rồi vợ nó có thai, nó có con?
“Thật sự rất khoa trương”. Anh không tin được lắc lắc đầu, thì thào.
Ai ngờ sự tình phát triển tới mức này đâu?
Hơn tháng trước, người bọn họ còn đang tâm niệm câu “Không có tự do thà chết còn hơn”, quyết định bảo vệ đời độc thân và sự tự do của mình.
Kết quả sao? tháng sau, anh yêu cô dâu giả, còn có vị hôn thê, hận không thể dắt tay cô ấy ngay vào lễ đường, không ngờ Dịch Tử Xá còn nhanh chân hơn, trừ kết hôn, có vợ, nó còn chế tạo được cả con rồi!
Làm ơn, muốn dọa người cũng nên có giới hạn chứ? Quá đáng rồi nha.
Ghế bị đẩy ra, vị hôn phu yêu mến Quan Tiểu Ngưng của anh tò mò nghi hoặc đi đến bên cạnh.
Đi theo cô còn có nữ nhân vật chính của bữa ăn hôm nay – Quan Tử Ngâm, mặt cô này cũng nghi hoặc luôn, người chẳng hiểu gì đứng nhìn Dịch Tử Xá cười to.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”. Quan Tiểu Ngưng thì thào trộm hỏi Nhâm Duẫn Dực. Sao cô với Tử Ngâm vừa đi toilet về, trên bàn lại xuất hiện thêm người kì quái vầy nè?. “Anh ta là ai vậy? Là Dịch Tử Xá sao?”.
Nhâm Duẫn Dực gật đầu, ôm vị hôn thê vào lòng, nhìn cô chằm chằm.
Tuy rằng việc bị anh ôm quá bình thường, nhưng mặt anh biểu tình quái dị làm Quan Tiểu Ngưng hơi lo.
“Làm sao vậy?”. Cô hỏi.
“Chúng ta kết hôn trước được không, Tiểu Ngưng? Nếu thật sự muốn cùng Quan Tử Ngâm mặc áo cưới đi vào lễ đường thì đến lúc đó chúng ta làm lại cho cô ấy ưng lòng”. Nhâm Duẫn Dực thật sự, thật sự nghiêm túc nói với cô.
Quan Tiểu Ngưng bất ngờ ngây người, nhịn không được phụt cười. “Anh đang nói gì vậy?”.
“Duẫn Dực, cô ấy là ai thế?”. Lần đầu tiên thấy thằng bạn thân mật với phụ nữ như vậy, Dịch Tử Xá trố mắt, mở miệng hỏi.
“Vị hôn thê của tao”. Nhâm Duẫn Dực đắc ý trả lời, giống như đang ôm được bảo bối trong lòng.
Dịch Tử Xá nhíu mày.
Nhâm Duẫn Dực nâng cằm, lấy bộ dáng khiêu khích nhìn anh, giống như đang hỏi : Sao, bộ không được hả?
Câu trả lời của anh là kéo vợ yêu về bên người, dắt tay cô, chu môi nói. “Vợ tao”.
Nháy mắt, cả bàn chìm vào im lặng, không biết nói gì mà đỡ.
“Cho nên”. Nữ nhân vật chính hôm nay – Quan Tử Ngâm rốt cuộc không trốn nữa, xuất đầu lộ diện, đánh vỡ im lặng trong bàn. “Đối tượng thân mật của tôi hôm nay là Dịch Tử Xá, đã kết hôn có vợ rồi?”.
“Cô là ai?”. Dịch Tử Xá nhìn về phía cô, vẻ mặt nghi hoặc mở miệng.
“Đối tượng gặp mặt thân mật của anh hôm nay, Quan Tử Ngâm”. Cô nhịn không được liếc mắt xem thường, lời vừa rồi cô nói còn chưa đủ rõ sao?
“Cô? Xà yêu?”. Dịch Tử Xá ngạc nhiên bật thốt lên.
“Xà yêu?”. Cô hoài nghi hỏi lại.
“Nói sai rồi, xà yêu trong mơ thôi, trong hiện tại phải nói là A Hoa ngu ngốc mới đúng”. Dịch Tử Xá nhanh miệng sửa, Mạnh Thiên Bình biết đến sự tồn tại của “xà yêu” không kịp ngăn, xấu hổ đỏ hết mặt mày.
(A Hoa ngu ngốc = có thể là nhân vật trên TV??? Ai đọc bộ đầu tiên của Hệ liệt Tân nương tuyển phu hay còn gọi là Hệ liệt Tứ đại thiếu gia là hiểu à :”>)
“Tử Xá”. Cô thấp giọng kêu.
“Sao vậy?”. Anh lập tức cúi đầu dịu dàng hỏi.
Nhâm Duẫn Dực hiểu ra, cười to. “A Hoa ngu ngốc? Ha ha ha….”.
Anh cười to đến mức Quan Tiểu Ngưng bị anh ôm trong ngực cũng rung theo.
“Duẫn Dực?”. Cô thật không hiểu chuyện gì làm anh cười đến phát điên như vậy.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nó đi theo em, núp trong tối nhìn ra, lúc đó em giả dạng…. đúng là rất giống A Hoa ngu ngốc, ha ha….”. Nhâm Duẫn Dực miễn cưỡng nín cười, giải thích, giải thích chưa được nửa lại ngăn không được cười tiếp.
“Hai người? Mày với cô ấy? Còn cô nàng này?”. Nghe thấy lời thằng bạn, Dịch Tử Xá không hiểu gì cả, lờ mờ nhìn về phía Quan Tử Ngâm. “Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”.
“Tốt lắm, cuối cùng cũng có người nói vào trọng điểm”. Quan Tử Ngâm gật đầu đồng tình, khoanh tay trước ngực nhìn cặp nam nữ, thong thả nói. “Hiện tại chuyện gì đang xảy ra vậy? Còn nữa, bữa ăn thân mật hôm nay có cần tiếp tục nữa không? Ai làm ơn nói cho tôi biết với?”.
Sau đó… Kết quả là… Ừa, là vầy đó.
Kết cục : bữa ăn thân mật trở nên phấn khích kì lạ không thể tả!
Kết Thúc
“Dịch Tử Xá, mày lăn ra đây cho ba!”.
Tiếng gầm như sư tử rống bất ngờ vang lên ngoài cửa lớn, làm Dịch Tử Xá đang chuyên tâm nghiên cứu sách mang thai trên sofa nhảy dựng, gấp rút vọt ra cửa, cạch tiếng cửa mở toang, anh lách người ra ngoài, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
“Mày đang làm cái quỷ gì? Sao đóng cửa lại? Không muốn hàng xóm trên lầu nghe mày bị ba la đúng không?”. Ông Dịch tức giận rít gào.
“Mình à, nhỏ giọng, mình cứ ầm ỹ như vậy sẽ ảnh hưởng tới hàng xóm xung quanh”. Bà Dịch vỗ vỗ tay chồng.
“Được rồi, anh nhỏ giọng”. Ông lập tức gật đầu nghe theo, sau đó trở lại bộ dạng mãnh thú quát con trai. “Còn không mau mở cửa để ba mẹ vào nhà?”.
“Ba mẹ có thể vào, nhưng ba làm ơn đáp ứng con nhỏ giọng xuống, vì vợ con đang ngủ”. Dịch Tử Xá nói với ba.
“Mày nói cái gì, tiểu tử thối này! Chiêu này gạt được người khác, đừng hòng lừa ba!”. Ông Dịch giận không thể át lại rít lên.
“Mình à, để em nói chuyện với Tử Xá đã được không?”. Bà Dịch lại mở lời, lập tức ông Dịch gật đầu im lặng, nhưng mà vẫn không ngừng liếc con trai.
“Tử Xá, mẹ nhận được điện thoại Tử Ngâm gọi tới, con bé nói con đã có vợ rồi, đáng tiếc nó không có phúc phận làm con dâu của mẹ. Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con kết hôn lúc nào, sao mẹ không biết?”. Bà Dịch vẻ mặt cực kì nghiêm nghị hỏi anh.
“Chuyện này rồi con sẽ kể từ từ cho mẹ nghe, trước hết con báo cho mẹ tin đã, mẹ, mấy tháng nữa mẹ sẽ làm bà nội, vì vợ con đang mang thai!”. Dịch Tử Xá lật đật nói liền.
“Con nói gì, thật hả?”. Bà Dịch sửng sốt ngẩn cả người, vui mừng hỏi lại.
“Là thật”. Anh gật đầu thật mạnh. “Sáng nay tụi con mới đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cục cưng được tháng rồi”.
“Trời ơi, mình à, anh có nghe thấy không? Chúng ta sắp có cháu bế!”. Bà Dịch cực kì hưng phấn quay đầu nói với chồng, rồi lại lập tức quay sang hỏi con. “Con dâu của mẹ đâu? Con bé đang ở đâu? Thân thể sao rồi, có chỗ nào không thoải mái? Trời à, mẹ sắp làm bà nội rồi, không phải mơ chứ? Mình ơi?”. Bà lại quay đầu nhìn chồng.
“Không phải”. Ông Dịch kiên nhẫn nhắc lại, thấy vợ cười, ông cũng cười theo.
Nhìn ba mẹ đều đang cười, Dịch Tử Xá cũng cười luôn.
Nhìn đi, chẳng phải anh đã nói anh có thể qua ải an toàn, trắng án được thả ngay lập tức sao?
Vợ vạn tuế! Vạn tuế!
Hết