Lạc đường. Đón xe buýt, ngồi xe điện ngầm, lại đón xe buýt, xuống xe đi bộ, cô đi dọc khắp các đường phố, nghiên cứu bản đồ nội thành Đài Bắc, làm đúng những gì được chỉ dẫn để tìm đến đường Tín Nghĩa, nhưng nhà anh ta rốt cuộc ở đâu?
Mạnh Thiên Bình chạy ra chạy vô đường Tín Nghĩa, tìm địa chỉ Dịch Tử Xá đưa cho cô, nhưng tìm hoài không thấy.
Thời gian càng lúc càng trễ, người đi đường và xe cộ càng lúc càng vắng, chưa ngủ bốn mươi mấy giờ nên cô rất mệt, cả người dần không thể tập trung được nữa, có chút hoảng hốt, cô lục tìm trong ba lô điện thoại di động anh mới mua cho, tìm dãy số duy nhất lưu trong máy, nhấn gọi anh. (sao bà chị ko làm ngay từ đầu =”= mình ghét nữ nv ngớ ngẩn lắm nha)
Điện thoại thông, nhạc chờ vang lên đã lâu mà không ai bắt máy, chuyển đến hộp thư thoại.
Làm sao đây? Nhắn lại? Hay là gọi lần nữa? Sắp mười hai giờ, có phải anh ta lên giường ngủ rồi không? Nếu anh ngủ rồi thì mình phải làm sao?
Bên tai truyền đến tiếng ‘bíp’, giọng nói trong hộp thư thông báo bắt đầu lưu tin thoại.
Cô liếm liếm môi, thử mở miệng nhắn lại cho anh.
“Ừm… Anh đã ngủ chưa? Tôi…. Tôi là Mạnh Thiên Bình, tôi lạc đường, không tìm thấy nhà anh. Tôi… Ừm, tôi không muốn làm phiền anh, nhưng mà… Ờ, anh có thể ra đón tôi được không? Tôi ở – ”.
Cô đọc địa chỉ trên căn nhà gần nhất, sau đó nói cảm ơn anh, đột nhiên di động phát một đoạn nhạc ngắn, rồi tắt ngúm.
Cô ngây dại, nhìn điện thoại đã tắt nguồn trong tay, lẩm bẩm. “Sao lại vầy?”. Lần đầu có di động nên cô không biết dung lượng pin lại thấp đến thế.
Giờ phải làm sao? Vừa rồi có nhắn được chưa? Mình nên ngồi chờ anh ta ở đây, hay là tiếp tục đi tìm? Nếu anh ta nghe được tin nhắn chạy tới tìm, mà mình lại đi chỗ khác, thì phải làm sao?
Đau đầu quá, choáng váng quá, đau chân, mệt mỏi, thân thể đuối lắm rồi, hành lý cũng nặng nữa.
Vẫn nên ở lại đây chờ đi? Nếu đợi không được anh ta, thì ít nhất cũng gần cửa hàng tiện lợi sáng đèn, an toàn hơn, cho dù mệt quá ngủ quên chắc không sao.
Mỏi mệt ngồi lên túi hành lý, cô ôm túi xách vào ngực, thầm cầu khẩn anh ta nghe được tin nhắn của cô, trong lúc chờ đợi mí mắt bắt đầu trĩu xuống rồi dần mơ hồ, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
“Mạnh Thiên Bình, cô đồ đại ngu ngốc!”.
Tiếng nổ lớn như tiếng bom bùm một phát bên tai Mạnh Thiên Bình, lập tức làm cô tỉnh ngủ, cả người ngã khỏi túi hành lý, bả vai đập xuống sàn bê tông.
Cô còn chưa kịp kêu đau, một trái bom khác – à không, tiếng rống giận mới đúng, lại nổ bùm lần hai.
“Cô đúng là ngu ngốc!”.
Lập tức, cô bị ai đó kéo dậy, hai chân chưa đứng thẳng được, mắt cũng chưa thấy rõ được, giọng gầm gừ tức giận tận trời của ai đó từ đâu lại oanh tạc cô.
“Rốt cuộc cô đang làm cái quỷ gì vậy? Nửa đêm không ở nhà ngủ, chạy tới đây làm gì? Còn dám ngồi đây ngủ, cô điên rồi, đầu có vấn đề, là ngu ngốc hay dở người? Đúng là đại ngu ngốc!”.
Nhìn người đàn ông đang rít gào giận dữ trước mặt mình, Mạnh Thiên Bình cảm thấy hai lỗ tai sắp long ra tới nơi, trong đầu cũng chỉ có ý nghĩ duy nhất –
“Anh tới rồi”. Cô cao hứng mỉm cười với anh.
Dịch Tử Xá tức giận trừng mắt nhìn cô, liều mình ngăn cảm xúc muốn bóp chết cô nàng này.
Khi anh tắt TV chuẩn bị đi ngủ, trong phòng im lặng hẳn, mới nghe thấy tiếng điện thoại báo có tin nhắn vang lên, khi đó đã là rất trễ.
Nghe xong nội dung tin, nhìn thời gian cô nhắn tới, anh không tin nổi, đã qua vài giờ rồi, mà cô thì không thèm nhắn lại tin khác!
Anh lập tức gọi lại, chỉ nghe đầu bên kia đã tắt máy.
Di động hết pin? Cô ta còn ở đó chờ mình không đây? Trễ thế này rồi, sao tự nhiên cô ta lại chạy tới tìm mình, muốn tới bộ không thể gọi điện cho mình ra đón hoặc lái xe tới rước hả trời?
Anh vừa bực bội vừa lo lắng lập tức chộp lấy chìa khóa xe lao ra khỏi cửa, cấp tốc chạy tới nơi cô đã nhắn, không nghĩ gặp phải hình ảnh một người đang nằm gối đầu lên hành lý ngủ khò khò.
Anh sắp điên, bị cô làm cho tức điên!
Cô ta rốt cuộc có đầu không, có biết cái gì gọi là nguy hiểm không, biết cái gì là đề phòng người khác, là sống cho tỉnh táo không?
Hôm nay khi làm xong thủ tục kết hôn, anh có nói với cô là muốn cô chuyển đến nhà anh, định là sáng mai sẽ tới đón cô, cho cô thời gian chuẩn bị, làm sao biết tự nhiên cô lại mang hành lý bỏ chạy đến nhà mình ngay lúc nửa đêm.
Con gái con đứa gì mà nằm ngủ một mình ở nơi xa lạ lúc nửa đêm nửa hôm như vầy, bên người còn mang túi lớn túi nhỏ, đúng là muốn chết mà, cô còn cười được, đúng là muốn anh tức chết!
“Thực xin lỗi, tôi quấy rầy đến giấc ngủ của anh sao? Tôi vốn không định phiền anh, nhưng không ngờ lại lạc đường, thực xin lỗi”. Nhìn bộ dạng anh đang rất tức giận, Mạnh Thiên Bình không dám cười nữa, giải thích rõ ràng với anh.
“Cô là ma cà rồng phải không?”. Anh trừng mắt rít gào.
“Hả?”. Cô ngẩn ra.
“Không thì sao lúc nào cũng ở ngoài đường vào nửa đêm, ngày hôm qua đã vậy, hôm nay cũng vậy, không phải ma cà rồng thì là gì?”. Dịch Tử Xá tức giận châm chọc.
Không ngờ cô nghe xong lại ngước mắt nhìn anh, phụt cười.
“Ha ha………..”. Mà cà rồng? Anh ta cũng biết nói giỡn, đúng là mắc cười quá đi!
“Hừ!”. Trợn mắt nhìn cô cười hớn hở, đột nhiên anh nghiến răng nghiến lợi rủa một tiếng, quay người bước đi.
Anh sợ mình kiềm không nổi nữa, đưa tay bóp chết cô luôn.
Không nghĩ anh ta xoay người bỏ đi, Mạnh Thiên Bình vội vàng thu hồi tiếng cười, nhanh chóng nhấc hành lý đuổi theo.
Chẳng biết do chạy nhanh quá, hay do lúc trước đi bộ nhiều quá, cẳng chân thốn một phát, cảm giác như bị rút gân làm cô nhịn không được la lên. “A!”.
Không chịu được nữa ngã khuỵu xuống đất, thiếu chút nữa chúi đầu.
Nghe thấy tiếng kêu, Dịch Tử Xá quay đầu lại trố mắt khi thấy cô té, căn bản không kịp đỡ cô.
Anh vội vàng bước tới, đưa tay kéo cô đứng lên đồng thời rống lớn. “Cô đúng là đại ngu ngốc đúng không? Đi đường cũng không xong!”.
“Xin lỗi”. Cô lập tức xin lỗi, nào biết anh đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo ống quần cô lên, dọa cô sốc.
“Á!”. Cô sợ hãi kêu thành tiếng.
“Á cái gì?”. Dịch Tử Xá khó chịu ngẩng đầu lên trừng mắt nói.
Cô lật đật ngậm miệng lắc lắc đầu, mặc kệ anh kéo hai ống quần cô lên, kiểm tra xem đầu gối có bị thương không.
“Chảy máu rồi”. Anh nhíu mày nói.
Cô cúi đầu nhìn. “Chỉ trầy da chút xíu thôi mà”.
Anh hung hăng liếc cô một cái, sau đó đứng lên, nhấc hành lý của cô, xoay người đi.
Thấy anh vừa hành động, theo phản xạ cô cũng dợm bước theo, kết quả lại đau đớn a lên tiếng nữa.
“Cô lại làm sao vậy?”. Anh quay đầu trừng mắt hỏi.
“Chân tôi bong gân rồi hay sao đó”. Mạnh Thiên Bình vẻ mặt đáng thương nói.
Thở hắt ra một hơi, Dịch Tử Xá còn có thể nói gì, chỉ có thể quăng hành lý của cô nàng lên xe trước, sau đó quay lại bế bổng cô lên, quăng lên xe như đống hành lý.
Anh thật nghi ngờ tối hôm qua rốt cuộc mình xém đụng vào một cô gái, hay một mớ phiền toái? Bất quá hình như anh từng nghe có người nói một câu thế này : phụ nữ, vốn tên là Phiền Toái.
Anh đồng cảm với người này.
♥
Đã muốn quên bản thân từng có lúc được ngủ thoải mái thế này, vừa tỉnh lại toàn thân thật là sảng khoái.
Sau khi mở mắt việc đầu tiên cô làm là nhìn đồng hồ xem thử mấy giờ như một thói quen.
Mạnh Thiên Bình nhìn kim đồng hồ nhích tới 12 giờ rưỡi, tim muốn rớt ra ngoài, lập tức nhảy dựng lên xoay người xuống giường, lập tức bị cảnh vật xa lạ xa hoa trong phòng dọa sợ tới mức cứng họng, ngây ra như phỗng.
Đây là nơi nào?
Vừa mới tự hỏi trong đầu, đáp án xuất hiện ngay theo trí nhớ ngày hôm qua.
Dịch Tử Xá.
Nơi này nhất định là nhà Dịch Tử Xá, tuy rằng cô không có ấn tượng làm sao mình lại vào phòng, nằm lên chiếc giường rộng rãi thoải mái này được, nhưng cô vẫn nhớ rõ cô và anh đã kết hôn, cả chuyện cô lạc đường tối hôm qua, sau đó anh tới đón.
Này chắc không phải mơ đâu, vì hôm qua bị ngã mà chân, đầu gối và cả bụng của cô vẫn còn ẩn ẩn đau, đây là minh chứng tốt nhất.
Cô mê muội nhìn vật dụng hiện đại mới mẻ độc đáo trong phòng, bàn trang điểm, tủ quần áo, giường, ghế quý phi, bàn trà,… Cô, đột nhiên cứng đờ người.
Nguy rồi! Thảm! Hôm nay là ngày đầu tiên cô bắt đầu làm việc, vậy mà cô dám ngủ thẳng tới 12 giờ rưỡi, anh ta sẽ nghĩ cô thế nào đây?
Cô nửa đi nửa chạy, vừa sửa sang lại tóc, vừa mở cửa phòng xông ra ngoài, kết quả xuất hiện trước mắt cô là phòng tắm xa hoa chưa từng thấy. Trong phòng tắm có thiết bị spa cô từng nhìn thấy trong TV, có phòng tắm vòi sen, còn có một bồn tắm massage, trên vách tường còn trang bị hai màn hình tinh thể lỏng, trừ mấy thứ đó ra thứ gì cần cũng đều có : bồn cầu, bồn rửa mặt, gương, giỏ rác, …
Chờ một chút, cô đang làm gì đây? Hiện tại không phải là lúc thưởng thức phòng tắm lộng lẫy đâu!
Cô vội vàng lui về trong phòng, quay đầu tìm được một cánh cửa khác, không dám trì hoãn một giây chạy chậm ra ngoài, đi vào một căn phòng khác, bất giác lại bị căn phòng mới làm mờ hai mắt.
Ánh sáng chói lòa, không gian rộng lớn, đồ nội thất mới mẻ độc đáo mà hiện đại, phong cách cá nhân được thiết kế khéo léo phóng khoáng.
Đây là nhà của người có tiền đó sao? Đúng là rất khá.
Nhìn mê mẩn, Mạnh Thiên Bình đột nhiên bừng tỉnh.
Bây giờ không phải là lúc thưởng thức phòng ở của người ta, tật xấu của cô lại tái phát nữa rồi?
Lắc lắc đầu, cô giương giọng kêu lên. “Anh Dịch?”.
Trong phòng một mảnh lặng im, không ai đáp lại.
“Anh Dịch?”. Cô lại gọi lần nữa, đồng thời cẩn thận bước chầm chậm đi qua phòng khách đầy những vật dụng đắt tiền, quầy bar, phòng bếp kiêm nhà ăn, đến một căn phòng đang đóng cửa thì dừng lại.
Anh ta ở bên trong?
Cô gõ cửa. “Anh Dịch ơi?”.
Bên trong không ai lên tiếng.
Cô do dự một chút, vẫn nhịn không được tò mò và ham muốn tìm tòi cho ra, nhẹ nhàng vặn nắm cửa, đẩy ra, thăm dò bên trong.
Đây là phòng tập thể thao cỡ nhỏ, bên trong đặt vài thiết bị thể hình, nhưng không một bóng người.
Thỏa mãn lòng hiếu kỳ xong, cô đóng cửa lại, đi về phía căn phòng thứ hai.
Tuy rằng cô đoán có khả năng anh ta đang ra ngoài, không ở nhà, nhưng cô vẫn lặp lại động tác như ban nãy, gõ cửa và hỏi, thấp thỏm không yên cẩn thẩn hé mở cánh cửa ra nhìn lén bên trong.
Phòng này là phòng nghe nhìn, bên trong ngoại trừ sofa, TV, loa, thiết bị âm thanh khác ra, còn có một kệ chứa đầy CD, không biết là tuyển tập nhạc, hay phim ảnh, nói không chừng là cả hai loại.
Phòng thứ ba hình như là phòng của anh ta, toàn bộ phòng lấy màu xanh làm màu chủ đạo, giường màu xanh đậm, ga giường nhàu nhĩ chứng tỏ anh ta không có thói quen dọn giường sau khi ngủ dậy.
Phòng thứ tư bị khóa, phòng thứ năm là căn phòng cô đã ngủ tối qua.
Mạnh Thiên Bình đứng trước phòng bị khóa trái, nhíu mày hoài nghi. Vì sao mấy phòng kia không khóa cửa, mà chỉ khóa phòng này, bên trong có gì bí mật sao? Két sắt? Tác phẩm nghệ thuật vô giá? Hay là – xác chết?
Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện mấy tên yêu râu xanh, nghi ngờ vì sao một người đàn ông có điều kiện tốt như anh ta còn muốn trả tiền mua người kết hôn, bỏ ra một đống của chỉ vì diễn một tuồng kịch? Dù cho anh ta không trả tiền, vẫn sẽ có một đống phụ nữ xung phong tranh cướp cơ hội giúp anh ta mới đúng.
Cô càng nghĩ càng thấy khủng bố, càng nghĩ càng thấy kinh hoàng.
Nếu Dịch Tử Xá thật sự là một tên biến thái, là kẻ giết người, là một tên yêu râu xanh chính hiệu….
Trợn mắt, Mạnh Thiên Bình bỗng nhiên dùng sức lắc đầu, đưa tay tự gõ cho mình một cái.
Cô rốt cuộc đang miên man ở đâu đó? Có tất yếu tự dọa mình như vậy không? Nếu anh ta đúng là yêu râu xanh thì cô đã chết oan chết uổng từ tối hôm qua lúc bất tỉnh nhân sự rồi, làm sao còn êm đẹp đứng ở đây mà suy nghĩ vớ vẩn?
Hít sâu một hơi, cô lại ngúc ngoắc đầu lần nữa, muốn loại bỏ mấy ý tưởng loạn thất bát trong đó, dời sự chú ý của mình sang căn phòng hoa lệ phía trước.
Phòng này lớn thật, không một trăm thì cũng tám mươi bình*, đây gọi là nhà giàu đó ư? Thật là trăm nghe không bằng một thấy, cuối cùng cô cũng biết tới.
Đột nhiên, cửa lớn truyền đến một tiếng ‘bíp’, nhạc vang lên, cửa lớn bị mở ra kêu ‘cạch’, một bà thím đi vào.
Tình huống xảy ra bất thình lình, Mạnh Thiên Bình sợ quá trợn tròn hai mắt, không biết làm sao đứng cứng đờ tại chỗ.
Người đó là ai? Là mẹ của Dịch Tử Xá sao? Cô phải tự giới thiệu thế nào? Bọn họ có thiệt nhiều chuyện còn chưa nói rõ nha.
“Bà chủ, bà tỉnh rồi?”. Thấy cô, bà thím mỉm cười thân thiện.
Mạnh Thiên Bình ngạc nhiên.
Bà chủ?
Hả, thím ấy kêu cô là bà chủ? Chắc là đúng chứ, hiện tại ở đây ngoại trừ cô ra, đâu còn ai khác.
“Xin hỏi thím là?”. Cô miễn cưỡng ‘gặp biến không sợ’ mở miệng nói.
“Tôi là người phụ trách quét dọn, bà chủ cứ gọi tôi là chị A Thanh là được”.
“Chị A Thanh?”.
“Đúng”. Chị A Thanh nhếch miệng gật đầu. “Buổi sáng ông chủ gọi điện nói tôi chiều nay đến quét dọn, nói đừng đến sớm sợ sẽ ầm ỹ làm phiền tới giấc ngủ của bà chủ, làm tôi sốc luôn, vì tôi chưa từng biết ông chủ kết hôn lúc nào, còn tưởng ‘bà chủ’ là mẹ ông chủ kìa. Nhưng nhìn bà chủ còn rất trẻ, so với con gái tôi đang học đại học nhìn còn trẻ hơn”. Chị ta nói, vừa nói vừa lanh tay lanh chân bắt đầu quét dọn.
Mạnh Thiên Bình còn đang suy nghĩ có nên nói với chị ta chuyện của mình không, liền nghe chị A Thanh này ‘a’ lên một tiếng. “Đúng rồi, ông chủ có dặn, nói bà chủ gọi điện thoại cho ông ấy”.
“Tôi biết rồi, cảm ơn chị”. Cô nhân cơ hội xoay người về phòng gọi điện thoại, miễn cho không cẩn thận lại nói gì đó không nên.
Trở về phòng, đóng chặt cửa, cô lấy di động trong túi xách ra, mới nhớ chuyện di động hết pin. Hoàn hảo thân là nhân viên kế toán nên cô rất mẫn cảm với các con số, dễ dàng tìm ra số điện thoại di động của Dịch Tử Xá.
Cô cầm lấy điện thoại bàn ở đầu giường, nhấn số gọi cho anh.
“Alo, tôi là Mạnh Thiên Bình đây”. Điện thoại vừa thông, cô lập tức thông báo thân phận cho anh biết.
“Chờ tôi một chút”. Cô nghe thấy giọng anh, tiếp theo nghe thấy anh nói ở đầu bên kia. “Hội nghị tạm thời tiến hành tới đây, ngày mai lại tiếp tục”.
Cô sợ tới mức trố to hai mắt, không nghĩ tới mình đã quấy rầy anh ta đang họp.
“Alo?”. Giọng anh trở lại điện thoại.
“Thật xin lỗi, tôi quấy rầy công việc của anh sao?”. Cô vội vàng giải thích. “Tôi không biết anh đang họp, chị A Thanh nói tôi là anh muốn tôi gọi cho anh, cho nên….”.
“Ăn cơm chưa?”. Anh đột nhiên ngắt lời cô.
“Hả?”. Cô hơi ngây người, phản xả thành thật đáp. “Chưa ăn”.
“Tôi cũng chưa ăn, nên cùng đi ăn cơm đi”.
“Hả?”.
“Tôi về đón cô, chắc cỡ hai mươi phút sau sẽ đến trước cổng, cô chuẩn bị đi”. Nói xong, anh cúp máy.
Mạnh Thiên Bình cầm ống nghe trong tay ngẩn ra, sau đó mới mơ màng bỏ điện thoại xuống.
Anh nói cô gọi cho anh, là muốn cùng ăn cơm trưa?
Ừm, không đúng, nếu ăn cơm xong mới gọi điện cho anh ta thì có lẽ anh ta sẽ không nói muốn cùng ăn cơm. Cho nên, rốt cuộc anh ta nói cô gọi cho anh ta là vì cái gì?
Quên đi, vẫn nên sửa soạn nhanh ra ngoài, đáp án rồi cũng công bố thôi.
♥
Hôm nay giao thông giữa trưa tốt không ngờ, đáng lẽ tốn gần ba mươi phút, hóa ra chỉ cần hai mươi phút đã tới nơi, Dịch Tử Xá nhịn không được nhíu mày.
Khuyết điểm của anh là thiếu kiên nhẫn, vì vậy vừa rồi anh cố ý nói thời gian ngắn hơn để bản thân khỏi phải chờ lâu.
Căn cứ vào kinh nghiệm của mình thì không có cô gái nào hẹn với anh mà tới đúng giờ, bét nhất phải tới trễ năm tới mười phút, nhiều nhất là nửa giờ, nhiều hơn thì anh không biết, vì lâu hơn ba mươi phút anh sẽ bỏ chạy lấy người.
Không biết cái cô Mạnh Thiên Bình này sẽ bắt anh chờ bao lâu đây?
Dịch Tử Xá vừa nghĩ vừa chuyển xe vào lề đường, không nghĩ tới từ rất xa đã thấy thân hình gầy gò như tờ giấy mỏng đứng bên trụ cổng, còn nhìn theo từng chiếc xe lướt qua.
Anh cố nhướng mày nhìn, trực giác thầm nhủ nhất định là hoa mắt nhìn nhầm người, nhưng khi xe càng lúc càng tới gần, hình dáng của cô, bộ dạng của cô càng lúc càng rõ, anh xác định mình không hề nhận sai người.
Cô đã đợi ở đó thật, đúng là kỳ lạ!
Đưa xe về phía đèn đường, nhích sát vào lề, xe anh vừa mới ngừng lại, cô đã đứng dậy khỏi cầu thang và chạy tới, nhanh chóng đứng bên cửa xe.
Anh mở khóa cửa, cô lập tức mở cửa ra, trước đó cười một cái hơi mất tự nhiên, còn có chút hồi hộp, nói với anh một tiếng “Hi!” rồi mới khom người ngồi vào xe.
Động tác xoay người của cô làm đuôi tóc quật về một bên, cũng làm anh nhận ra tóc cô hơi ẩm ướt.
“Tóc cô bị sao vậy?”. Anh nhíu mày hỏi.
Mạnh Thiên Bình nghe vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua phần tóc ẩm ướt trước ngực mới trả lời. “Tôi vừa mới tắm, không cẩn thận làm ướt tóc”.
Khó trách cô vừa ngồi vào xe xong, bên trong liền có mùi hương thơm ngát dịu ngọt, thì ra do cô vừa tắm.
“Sao không sấy tóc?”.
“Tôi chưa từng tắm vòi sen nên bỏ chút thời gian nghiên cứu cách dùng, chờ tắm sạch sẽ đã sắp hai mươi phút, cho nên…”. Biểu tình bất đắc dĩ trên mặt cô kết thúc câu chuyện.
“Sấy tóc một chút cũng được mà”. Anh nói, lát sau, nhịn không được tò mò hỏi. “Cô nói chuyện điện thoại với tôi xong là đi tắm?”.
Cô gật đầu.
Anh cảm thấy khó nghĩ. Phụ nữ bây giờ trước khi ra ngoài đều trang điểm, làm gì chỉ nửa giờ là ra ngoài được, không đúng sao? Mà cô nàng này chỉ trong hai mươi phút đã tắm rửa, nghên cứu cách dùng vòi sen, cuối cùng xuất hiện đúng giờ trước cửa, đúng là rất thần kỳ.
Nhưng nhìn kĩ thì, cô chưa đánh phấn trên mặt, ngay cả son môi hay son bóng cũng chưa tô. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân đúng giờ của cô?
Không đúng, không liên quan tới trang điểm hay không trang điểm, mà là chuyện cá tính của từng người, nếu không cô đã không để tóc ướt mà lên xe. Theo anh biết, phụ nữ ngoại trừ trang điểm tốn nhiều thời gian ra, làm tóc hay thay quần áo cũng rất lâu.
Có lẽ cô là người con gái đầu tiên anh gặp biết thế nào là đúng giờ. Điểm này còn cần thời gian để chứng minh.
“Muốn ăn gì?”. Lái xe ra đường, Dịch Tử Xá hỏi.
Cô lắc đầu. Cô không kén chọn thức ăn, chỉ cần ăn no là được.
“Tối qua ngủ có ngon không?”. Anh lại hỏi.
Cô gật đầu, sau đó nhịn không được lại nói. “Tôi không nhớ hôm qua làm sao mình lại vào căn phòng đó ngủ được”.
“Cô đương nhiên không nhớ, vì hôm qua vừa lên xe cô đã lăn ra ngủ, là tôi bế cô vào”.
Quả nhiên. Mạnh Thiên Bình thở dài trong lòng, không biết có nên xấu hổ giải thích với anh hay là nên cảm ơn thôi. “Thật xin lỗi, còn nữa, cảm ơn anh”. Cô quyết định làm cả hai.
“Trước tối hôm qua, rốt cuộc đã bao lâu cô chưa ngủ?”. Anh hỏi cô. “Lúc tôi bế cô xuống xe, cô hoàn toàn không có phản ứng, buổi sáng trước khi tôi ra khỏi nhà có đi ngang phòng cô, vào phòng cô nhìn thử, cô vẫn ngủ bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn bất tri bất giác”.
“Xin lỗi. Ngày mai tôi hứa sẽ dậy sớm nấu bữa sáng cho anh”. Cô giải thích.
“Ai nói cô phải nấu bữa sáng?”. Anh khó chịu quay đầu trừng mắt liếc cô một cái. “Tôi đang hỏi trước đó cô không ngủ bao lâu rồi?”.
“Tôi chỉ không ngủ có một buổi tối thôi”. Cô trả lời thành thật.
“Tối đó vì sao không ngủ?”.
“Tôi lo lắng mọi thứ chỉ là một giấc mộng, cho nên không dám ngủ”. Cô do dự một chút mới nói.
“Cái gì?”. Dịch Tử Xá nghi hoặc hỏi, lập tức bừng tỉnh nhận ra, lớn tiếng mắng. “Cô ngu ngốc à? Là mộng hay không phải mộng cũng không nhận ra? Tôi đã để điện thoại lại cho cô rồi, nếu là mộng thì điện thoại ở đâu ra? Từ trời rớt xuống hả?”.
Tuy rằng lỗ tai ong ong vì tiếng rống to tướng của anh ta, nhưng Mạnh Thiên Bình đã dần quen với nó, quen với việc động một chút anh ta sẽ mắng cô là ngu ngốc.
Hiện tại bình tĩnh nhớ lại, mỗi lần anh rống to mắng cô là ngu ngốc, đúng là cô toàn làm chuyện ngu ngốc không ai bằng thật, ví dụ như chuyện nửa đêm ngủ bên đường cái tối qua.
Anh thoạt nhìn thì hung dữ, giọng lại to, bộ dáng nóng giận cũng thật dọa người, nhưng từ lúc cô gặp anh tới nay, mọi thứ của cô đều là anh giúp, không để cô bị một tia thương tổn.
Tuy rằng bọn họ gặp nhau chỉ mới ba ngày thôi, chưa chắc cô đã hiểu hết về anh, nhưng cô có cảm giác, người đàn ông này ngoài miệng thì ăn nói chua ngoa, nhưng tâm lại mềm như đậu hũ.
Cô thật may mắn đã gặp được anh, thật sự may mắn.
Cảm tạ ông trời.
Lạc đường. Đón xe buýt, ngồi xe điện ngầm, lại đón xe buýt, xuống xe đi bộ, cô đi dọc khắp các đường phố, nghiên cứu bản đồ nội thành Đài Bắc, làm đúng những gì được chỉ dẫn để tìm đến đường Tín Nghĩa, nhưng nhà anh ta rốt cuộc ở đâu?
Mạnh Thiên Bình chạy ra chạy vô đường Tín Nghĩa, tìm địa chỉ Dịch Tử Xá đưa cho cô, nhưng tìm hoài không thấy.
Thời gian càng lúc càng trễ, người đi đường và xe cộ càng lúc càng vắng, chưa ngủ bốn mươi mấy giờ nên cô rất mệt, cả người dần không thể tập trung được nữa, có chút hoảng hốt, cô lục tìm trong ba lô điện thoại di động anh mới mua cho, tìm dãy số duy nhất lưu trong máy, nhấn gọi anh. (sao bà chị ko làm ngay từ đầu =”= mình ghét nữ nv ngớ ngẩn lắm nha)
Điện thoại thông, nhạc chờ vang lên đã lâu mà không ai bắt máy, chuyển đến hộp thư thoại.
Làm sao đây? Nhắn lại? Hay là gọi lần nữa? Sắp mười hai giờ, có phải anh ta lên giường ngủ rồi không? Nếu anh ngủ rồi thì mình phải làm sao?
Bên tai truyền đến tiếng ‘bíp’, giọng nói trong hộp thư thông báo bắt đầu lưu tin thoại.
Cô liếm liếm môi, thử mở miệng nhắn lại cho anh.
“Ừm… Anh đã ngủ chưa? Tôi…. Tôi là Mạnh Thiên Bình, tôi lạc đường, không tìm thấy nhà anh. Tôi… Ừm, tôi không muốn làm phiền anh, nhưng mà… Ờ, anh có thể ra đón tôi được không? Tôi ở – ”.
Cô đọc địa chỉ trên căn nhà gần nhất, sau đó nói cảm ơn anh, đột nhiên di động phát một đoạn nhạc ngắn, rồi tắt ngúm.
Cô ngây dại, nhìn điện thoại đã tắt nguồn trong tay, lẩm bẩm. “Sao lại vầy?”. Lần đầu có di động nên cô không biết dung lượng pin lại thấp đến thế.
Giờ phải làm sao? Vừa rồi có nhắn được chưa? Mình nên ngồi chờ anh ta ở đây, hay là tiếp tục đi tìm? Nếu anh ta nghe được tin nhắn chạy tới tìm, mà mình lại đi chỗ khác, thì phải làm sao?
Đau đầu quá, choáng váng quá, đau chân, mệt mỏi, thân thể đuối lắm rồi, hành lý cũng nặng nữa.
Vẫn nên ở lại đây chờ đi? Nếu đợi không được anh ta, thì ít nhất cũng gần cửa hàng tiện lợi sáng đèn, an toàn hơn, cho dù mệt quá ngủ quên chắc không sao.
Mỏi mệt ngồi lên túi hành lý, cô ôm túi xách vào ngực, thầm cầu khẩn anh ta nghe được tin nhắn của cô, trong lúc chờ đợi mí mắt bắt đầu trĩu xuống rồi dần mơ hồ, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
“Mạnh Thiên Bình, cô đồ đại ngu ngốc!”.
Tiếng nổ lớn như tiếng bom bùm một phát bên tai Mạnh Thiên Bình, lập tức làm cô tỉnh ngủ, cả người ngã khỏi túi hành lý, bả vai đập xuống sàn bê tông.
Cô còn chưa kịp kêu đau, một trái bom khác – à không, tiếng rống giận mới đúng, lại nổ bùm lần hai.
“Cô đúng là ngu ngốc!”.
Lập tức, cô bị ai đó kéo dậy, hai chân chưa đứng thẳng được, mắt cũng chưa thấy rõ được, giọng gầm gừ tức giận tận trời của ai đó từ đâu lại oanh tạc cô.
“Rốt cuộc cô đang làm cái quỷ gì vậy? Nửa đêm không ở nhà ngủ, chạy tới đây làm gì? Còn dám ngồi đây ngủ, cô điên rồi, đầu có vấn đề, là ngu ngốc hay dở người? Đúng là đại ngu ngốc!”.
Nhìn người đàn ông đang rít gào giận dữ trước mặt mình, Mạnh Thiên Bình cảm thấy hai lỗ tai sắp long ra tới nơi, trong đầu cũng chỉ có ý nghĩ duy nhất –
“Anh tới rồi”. Cô cao hứng mỉm cười với anh.
Dịch Tử Xá tức giận trừng mắt nhìn cô, liều mình ngăn cảm xúc muốn bóp chết cô nàng này.
Khi anh tắt TV chuẩn bị đi ngủ, trong phòng im lặng hẳn, mới nghe thấy tiếng điện thoại báo có tin nhắn vang lên, khi đó đã là rất trễ.
Nghe xong nội dung tin, nhìn thời gian cô nhắn tới, anh không tin nổi, đã qua vài giờ rồi, mà cô thì không thèm nhắn lại tin khác!
Anh lập tức gọi lại, chỉ nghe đầu bên kia đã tắt máy.
Di động hết pin? Cô ta còn ở đó chờ mình không đây? Trễ thế này rồi, sao tự nhiên cô ta lại chạy tới tìm mình, muốn tới bộ không thể gọi điện cho mình ra đón hoặc lái xe tới rước hả trời?
Anh vừa bực bội vừa lo lắng lập tức chộp lấy chìa khóa xe lao ra khỏi cửa, cấp tốc chạy tới nơi cô đã nhắn, không nghĩ gặp phải hình ảnh một người đang nằm gối đầu lên hành lý ngủ khò khò.
Anh sắp điên, bị cô làm cho tức điên!
Cô ta rốt cuộc có đầu không, có biết cái gì gọi là nguy hiểm không, biết cái gì là đề phòng người khác, là sống cho tỉnh táo không?
Hôm nay khi làm xong thủ tục kết hôn, anh có nói với cô là muốn cô chuyển đến nhà anh, định là sáng mai sẽ tới đón cô, cho cô thời gian chuẩn bị, làm sao biết tự nhiên cô lại mang hành lý bỏ chạy đến nhà mình ngay lúc nửa đêm.
Con gái con đứa gì mà nằm ngủ một mình ở nơi xa lạ lúc nửa đêm nửa hôm như vầy, bên người còn mang túi lớn túi nhỏ, đúng là muốn chết mà, cô còn cười được, đúng là muốn anh tức chết!
“Thực xin lỗi, tôi quấy rầy đến giấc ngủ của anh sao? Tôi vốn không định phiền anh, nhưng không ngờ lại lạc đường, thực xin lỗi”. Nhìn bộ dạng anh đang rất tức giận, Mạnh Thiên Bình không dám cười nữa, giải thích rõ ràng với anh.
“Cô là ma cà rồng phải không?”. Anh trừng mắt rít gào.
“Hả?”. Cô ngẩn ra.
“Không thì sao lúc nào cũng ở ngoài đường vào nửa đêm, ngày hôm qua đã vậy, hôm nay cũng vậy, không phải ma cà rồng thì là gì?”. Dịch Tử Xá tức giận châm chọc.
Không ngờ cô nghe xong lại ngước mắt nhìn anh, phụt cười.
“Ha ha………..”. Mà cà rồng? Anh ta cũng biết nói giỡn, đúng là mắc cười quá đi!
“Hừ!”. Trợn mắt nhìn cô cười hớn hở, đột nhiên anh nghiến răng nghiến lợi rủa một tiếng, quay người bước đi.
Anh sợ mình kiềm không nổi nữa, đưa tay bóp chết cô luôn.
Không nghĩ anh ta xoay người bỏ đi, Mạnh Thiên Bình vội vàng thu hồi tiếng cười, nhanh chóng nhấc hành lý đuổi theo.
Chẳng biết do chạy nhanh quá, hay do lúc trước đi bộ nhiều quá, cẳng chân thốn một phát, cảm giác như bị rút gân làm cô nhịn không được la lên. “A!”.
Không chịu được nữa ngã khuỵu xuống đất, thiếu chút nữa chúi đầu.
Nghe thấy tiếng kêu, Dịch Tử Xá quay đầu lại trố mắt khi thấy cô té, căn bản không kịp đỡ cô.
Anh vội vàng bước tới, đưa tay kéo cô đứng lên đồng thời rống lớn. “Cô đúng là đại ngu ngốc đúng không? Đi đường cũng không xong!”.
“Xin lỗi”. Cô lập tức xin lỗi, nào biết anh đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo ống quần cô lên, dọa cô sốc.
“Á!”. Cô sợ hãi kêu thành tiếng.
“Á cái gì?”. Dịch Tử Xá khó chịu ngẩng đầu lên trừng mắt nói.
Cô lật đật ngậm miệng lắc lắc đầu, mặc kệ anh kéo hai ống quần cô lên, kiểm tra xem đầu gối có bị thương không.
“Chảy máu rồi”. Anh nhíu mày nói.
Cô cúi đầu nhìn. “Chỉ trầy da chút xíu thôi mà”.
Anh hung hăng liếc cô một cái, sau đó đứng lên, nhấc hành lý của cô, xoay người đi.
Thấy anh vừa hành động, theo phản xạ cô cũng dợm bước theo, kết quả lại đau đớn a lên tiếng nữa.
“Cô lại làm sao vậy?”. Anh quay đầu trừng mắt hỏi.
“Chân tôi bong gân rồi hay sao đó”. Mạnh Thiên Bình vẻ mặt đáng thương nói.
Thở hắt ra một hơi, Dịch Tử Xá còn có thể nói gì, chỉ có thể quăng hành lý của cô nàng lên xe trước, sau đó quay lại bế bổng cô lên, quăng lên xe như đống hành lý.
Anh thật nghi ngờ tối hôm qua rốt cuộc mình xém đụng vào một cô gái, hay một mớ phiền toái? Bất quá hình như anh từng nghe có người nói một câu thế này : phụ nữ, vốn tên là Phiền Toái.
Anh đồng cảm với người này.
Đã muốn quên bản thân từng có lúc được ngủ thoải mái thế này, vừa tỉnh lại toàn thân thật là sảng khoái.
Sau khi mở mắt việc đầu tiên cô làm là nhìn đồng hồ xem thử mấy giờ như một thói quen.
Mạnh Thiên Bình nhìn kim đồng hồ nhích tới giờ rưỡi, tim muốn rớt ra ngoài, lập tức nhảy dựng lên xoay người xuống giường, lập tức bị cảnh vật xa lạ xa hoa trong phòng dọa sợ tới mức cứng họng, ngây ra như phỗng.
Đây là nơi nào?
Vừa mới tự hỏi trong đầu, đáp án xuất hiện ngay theo trí nhớ ngày hôm qua.
Dịch Tử Xá.
Nơi này nhất định là nhà Dịch Tử Xá, tuy rằng cô không có ấn tượng làm sao mình lại vào phòng, nằm lên chiếc giường rộng rãi thoải mái này được, nhưng cô vẫn nhớ rõ cô và anh đã kết hôn, cả chuyện cô lạc đường tối hôm qua, sau đó anh tới đón.
Này chắc không phải mơ đâu, vì hôm qua bị ngã mà chân, đầu gối và cả bụng của cô vẫn còn ẩn ẩn đau, đây là minh chứng tốt nhất.
Cô mê muội nhìn vật dụng hiện đại mới mẻ độc đáo trong phòng, bàn trang điểm, tủ quần áo, giường, ghế quý phi, bàn trà,… Cô, đột nhiên cứng đờ người.
Nguy rồi! Thảm! Hôm nay là ngày đầu tiên cô bắt đầu làm việc, vậy mà cô dám ngủ thẳng tới giờ rưỡi, anh ta sẽ nghĩ cô thế nào đây?
Cô nửa đi nửa chạy, vừa sửa sang lại tóc, vừa mở cửa phòng xông ra ngoài, kết quả xuất hiện trước mắt cô là phòng tắm xa hoa chưa từng thấy. Trong phòng tắm có thiết bị spa cô từng nhìn thấy trong TV, có phòng tắm vòi sen, còn có một bồn tắm massage, trên vách tường còn trang bị hai màn hình tinh thể lỏng, trừ mấy thứ đó ra thứ gì cần cũng đều có : bồn cầu, bồn rửa mặt, gương, giỏ rác, …
Chờ một chút, cô đang làm gì đây? Hiện tại không phải là lúc thưởng thức phòng tắm lộng lẫy đâu!
Cô vội vàng lui về trong phòng, quay đầu tìm được một cánh cửa khác, không dám trì hoãn một giây chạy chậm ra ngoài, đi vào một căn phòng khác, bất giác lại bị căn phòng mới làm mờ hai mắt.
Ánh sáng chói lòa, không gian rộng lớn, đồ nội thất mới mẻ độc đáo mà hiện đại, phong cách cá nhân được thiết kế khéo léo phóng khoáng.
Đây là nhà của người có tiền đó sao? Đúng là rất khá.
Nhìn mê mẩn, Mạnh Thiên Bình đột nhiên bừng tỉnh.
Bây giờ không phải là lúc thưởng thức phòng ở của người ta, tật xấu của cô lại tái phát nữa rồi?
Lắc lắc đầu, cô giương giọng kêu lên. “Anh Dịch?”.
Trong phòng một mảnh lặng im, không ai đáp lại.
“Anh Dịch?”. Cô lại gọi lần nữa, đồng thời cẩn thận bước chầm chậm đi qua phòng khách đầy những vật dụng đắt tiền, quầy bar, phòng bếp kiêm nhà ăn, đến một căn phòng đang đóng cửa thì dừng lại.
Anh ta ở bên trong?
Cô gõ cửa. “Anh Dịch ơi?”.
Bên trong không ai lên tiếng.
Cô do dự một chút, vẫn nhịn không được tò mò và ham muốn tìm tòi cho ra, nhẹ nhàng vặn nắm cửa, đẩy ra, thăm dò bên trong.
Đây là phòng tập thể thao cỡ nhỏ, bên trong đặt vài thiết bị thể hình, nhưng không một bóng người.
Thỏa mãn lòng hiếu kỳ xong, cô đóng cửa lại, đi về phía căn phòng thứ hai.
Tuy rằng cô đoán có khả năng anh ta đang ra ngoài, không ở nhà, nhưng cô vẫn lặp lại động tác như ban nãy, gõ cửa và hỏi, thấp thỏm không yên cẩn thẩn hé mở cánh cửa ra nhìn lén bên trong.
Phòng này là phòng nghe nhìn, bên trong ngoại trừ sofa, TV, loa, thiết bị âm thanh khác ra, còn có một kệ chứa đầy CD, không biết là tuyển tập nhạc, hay phim ảnh, nói không chừng là cả hai loại.
Phòng thứ ba hình như là phòng của anh ta, toàn bộ phòng lấy màu xanh làm màu chủ đạo, giường màu xanh đậm, ga giường nhàu nhĩ chứng tỏ anh ta không có thói quen dọn giường sau khi ngủ dậy.
Phòng thứ tư bị khóa, phòng thứ năm là căn phòng cô đã ngủ tối qua.
Mạnh Thiên Bình đứng trước phòng bị khóa trái, nhíu mày hoài nghi. Vì sao mấy phòng kia không khóa cửa, mà chỉ khóa phòng này, bên trong có gì bí mật sao? Két sắt? Tác phẩm nghệ thuật vô giá? Hay là – xác chết?
Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện mấy tên yêu râu xanh, nghi ngờ vì sao một người đàn ông có điều kiện tốt như anh ta còn muốn trả tiền mua người kết hôn, bỏ ra một đống của chỉ vì diễn một tuồng kịch? Dù cho anh ta không trả tiền, vẫn sẽ có một đống phụ nữ xung phong tranh cướp cơ hội giúp anh ta mới đúng.
Cô càng nghĩ càng thấy khủng bố, càng nghĩ càng thấy kinh hoàng.
Nếu Dịch Tử Xá thật sự là một tên biến thái, là kẻ giết người, là một tên yêu râu xanh chính hiệu….
Trợn mắt, Mạnh Thiên Bình bỗng nhiên dùng sức lắc đầu, đưa tay tự gõ cho mình một cái.
Cô rốt cuộc đang miên man ở đâu đó? Có tất yếu tự dọa mình như vậy không? Nếu anh ta đúng là yêu râu xanh thì cô đã chết oan chết uổng từ tối hôm qua lúc bất tỉnh nhân sự rồi, làm sao còn êm đẹp đứng ở đây mà suy nghĩ vớ vẩn?
Hít sâu một hơi, cô lại ngúc ngoắc đầu lần nữa, muốn loại bỏ mấy ý tưởng loạn thất bát trong đó, dời sự chú ý của mình sang căn phòng hoa lệ phía trước.
Phòng này lớn thật, không một trăm thì cũng tám mươi bình, đây gọi là nhà giàu đó ư? Thật là trăm nghe không bằng một thấy, cuối cùng cô cũng biết tới.
Đột nhiên, cửa lớn truyền đến một tiếng ‘bíp’, nhạc vang lên, cửa lớn bị mở ra kêu ‘cạch’, một bà thím đi vào.
Tình huống xảy ra bất thình lình, Mạnh Thiên Bình sợ quá trợn tròn hai mắt, không biết làm sao đứng cứng đờ tại chỗ.
Người đó là ai? Là mẹ của Dịch Tử Xá sao? Cô phải tự giới thiệu thế nào? Bọn họ có thiệt nhiều chuyện còn chưa nói rõ nha.
“Bà chủ, bà tỉnh rồi?”. Thấy cô, bà thím mỉm cười thân thiện.
Mạnh Thiên Bình ngạc nhiên.
Bà chủ?
Hả, thím ấy kêu cô là bà chủ? Chắc là đúng chứ, hiện tại ở đây ngoại trừ cô ra, đâu còn ai khác.
“Xin hỏi thím là?”. Cô miễn cưỡng ‘gặp biến không sợ’ mở miệng nói.
“Tôi là người phụ trách quét dọn, bà chủ cứ gọi tôi là chị A Thanh là được”.
“Chị A Thanh?”.
“Đúng”. Chị A Thanh nhếch miệng gật đầu. “Buổi sáng ông chủ gọi điện nói tôi chiều nay đến quét dọn, nói đừng đến sớm sợ sẽ ầm ỹ làm phiền tới giấc ngủ của bà chủ, làm tôi sốc luôn, vì tôi chưa từng biết ông chủ kết hôn lúc nào, còn tưởng ‘bà chủ’ là mẹ ông chủ kìa. Nhưng nhìn bà chủ còn rất trẻ, so với con gái tôi đang học đại học nhìn còn trẻ hơn”. Chị ta nói, vừa nói vừa lanh tay lanh chân bắt đầu quét dọn.
Mạnh Thiên Bình còn đang suy nghĩ có nên nói với chị ta chuyện của mình không, liền nghe chị A Thanh này ‘a’ lên một tiếng. “Đúng rồi, ông chủ có dặn, nói bà chủ gọi điện thoại cho ông ấy”.
“Tôi biết rồi, cảm ơn chị”. Cô nhân cơ hội xoay người về phòng gọi điện thoại, miễn cho không cẩn thận lại nói gì đó không nên.
Trở về phòng, đóng chặt cửa, cô lấy di động trong túi xách ra, mới nhớ chuyện di động hết pin. Hoàn hảo thân là nhân viên kế toán nên cô rất mẫn cảm với các con số, dễ dàng tìm ra số điện thoại di động của Dịch Tử Xá.
Cô cầm lấy điện thoại bàn ở đầu giường, nhấn số gọi cho anh.
“Alo, tôi là Mạnh Thiên Bình đây”. Điện thoại vừa thông, cô lập tức thông báo thân phận cho anh biết.
“Chờ tôi một chút”. Cô nghe thấy giọng anh, tiếp theo nghe thấy anh nói ở đầu bên kia. “Hội nghị tạm thời tiến hành tới đây, ngày mai lại tiếp tục”.
Cô sợ tới mức trố to hai mắt, không nghĩ tới mình đã quấy rầy anh ta đang họp.
“Alo?”. Giọng anh trở lại điện thoại.
“Thật xin lỗi, tôi quấy rầy công việc của anh sao?”. Cô vội vàng giải thích. “Tôi không biết anh đang họp, chị A Thanh nói tôi là anh muốn tôi gọi cho anh, cho nên….”.
“Ăn cơm chưa?”. Anh đột nhiên ngắt lời cô.
“Hả?”. Cô hơi ngây người, phản xả thành thật đáp. “Chưa ăn”.
“Tôi cũng chưa ăn, nên cùng đi ăn cơm đi”.
“Hả?”.
“Tôi về đón cô, chắc cỡ hai mươi phút sau sẽ đến trước cổng, cô chuẩn bị đi”. Nói xong, anh cúp máy.
Mạnh Thiên Bình cầm ống nghe trong tay ngẩn ra, sau đó mới mơ màng bỏ điện thoại xuống.
Anh nói cô gọi cho anh, là muốn cùng ăn cơm trưa?
Ừm, không đúng, nếu ăn cơm xong mới gọi điện cho anh ta thì có lẽ anh ta sẽ không nói muốn cùng ăn cơm. Cho nên, rốt cuộc anh ta nói cô gọi cho anh ta là vì cái gì?
Quên đi, vẫn nên sửa soạn nhanh ra ngoài, đáp án rồi cũng công bố thôi.
Hôm nay giao thông giữa trưa tốt không ngờ, đáng lẽ tốn gần ba mươi phút, hóa ra chỉ cần hai mươi phút đã tới nơi, Dịch Tử Xá nhịn không được nhíu mày.
Khuyết điểm của anh là thiếu kiên nhẫn, vì vậy vừa rồi anh cố ý nói thời gian ngắn hơn để bản thân khỏi phải chờ lâu.
Căn cứ vào kinh nghiệm của mình thì không có cô gái nào hẹn với anh mà tới đúng giờ, bét nhất phải tới trễ năm tới mười phút, nhiều nhất là nửa giờ, nhiều hơn thì anh không biết, vì lâu hơn ba mươi phút anh sẽ bỏ chạy lấy người.
Không biết cái cô Mạnh Thiên Bình này sẽ bắt anh chờ bao lâu đây?
Dịch Tử Xá vừa nghĩ vừa chuyển xe vào lề đường, không nghĩ tới từ rất xa đã thấy thân hình gầy gò như tờ giấy mỏng đứng bên trụ cổng, còn nhìn theo từng chiếc xe lướt qua.
Anh cố nhướng mày nhìn, trực giác thầm nhủ nhất định là hoa mắt nhìn nhầm người, nhưng khi xe càng lúc càng tới gần, hình dáng của cô, bộ dạng của cô càng lúc càng rõ, anh xác định mình không hề nhận sai người.
Cô đã đợi ở đó thật, đúng là kỳ lạ!
Đưa xe về phía đèn đường, nhích sát vào lề, xe anh vừa mới ngừng lại, cô đã đứng dậy khỏi cầu thang và chạy tới, nhanh chóng đứng bên cửa xe.
Anh mở khóa cửa, cô lập tức mở cửa ra, trước đó cười một cái hơi mất tự nhiên, còn có chút hồi hộp, nói với anh một tiếng “Hi!” rồi mới khom người ngồi vào xe.
Động tác xoay người của cô làm đuôi tóc quật về một bên, cũng làm anh nhận ra tóc cô hơi ẩm ướt.
“Tóc cô bị sao vậy?”. Anh nhíu mày hỏi.
Mạnh Thiên Bình nghe vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua phần tóc ẩm ướt trước ngực mới trả lời. “Tôi vừa mới tắm, không cẩn thận làm ướt tóc”.
Khó trách cô vừa ngồi vào xe xong, bên trong liền có mùi hương thơm ngát dịu ngọt, thì ra do cô vừa tắm.
“Sao không sấy tóc?”.
“Tôi chưa từng tắm vòi sen nên bỏ chút thời gian nghiên cứu cách dùng, chờ tắm sạch sẽ đã sắp hai mươi phút, cho nên…”. Biểu tình bất đắc dĩ trên mặt cô kết thúc câu chuyện.
“Sấy tóc một chút cũng được mà”. Anh nói, lát sau, nhịn không được tò mò hỏi. “Cô nói chuyện điện thoại với tôi xong là đi tắm?”.
Cô gật đầu.
Anh cảm thấy khó nghĩ. Phụ nữ bây giờ trước khi ra ngoài đều trang điểm, làm gì chỉ nửa giờ là ra ngoài được, không đúng sao? Mà cô nàng này chỉ trong hai mươi phút đã tắm rửa, nghên cứu cách dùng vòi sen, cuối cùng xuất hiện đúng giờ trước cửa, đúng là rất thần kỳ.
Nhưng nhìn kĩ thì, cô chưa đánh phấn trên mặt, ngay cả son môi hay son bóng cũng chưa tô. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân đúng giờ của cô?
Không đúng, không liên quan tới trang điểm hay không trang điểm, mà là chuyện cá tính của từng người, nếu không cô đã không để tóc ướt mà lên xe. Theo anh biết, phụ nữ ngoại trừ trang điểm tốn nhiều thời gian ra, làm tóc hay thay quần áo cũng rất lâu.
Có lẽ cô là người con gái đầu tiên anh gặp biết thế nào là đúng giờ. Điểm này còn cần thời gian để chứng minh.
“Muốn ăn gì?”. Lái xe ra đường, Dịch Tử Xá hỏi.
Cô lắc đầu. Cô không kén chọn thức ăn, chỉ cần ăn no là được.
“Tối qua ngủ có ngon không?”. Anh lại hỏi.
Cô gật đầu, sau đó nhịn không được lại nói. “Tôi không nhớ hôm qua làm sao mình lại vào căn phòng đó ngủ được”.
“Cô đương nhiên không nhớ, vì hôm qua vừa lên xe cô đã lăn ra ngủ, là tôi bế cô vào”.
Quả nhiên. Mạnh Thiên Bình thở dài trong lòng, không biết có nên xấu hổ giải thích với anh hay là nên cảm ơn thôi. “Thật xin lỗi, còn nữa, cảm ơn anh”. Cô quyết định làm cả hai.
“Trước tối hôm qua, rốt cuộc đã bao lâu cô chưa ngủ?”. Anh hỏi cô. “Lúc tôi bế cô xuống xe, cô hoàn toàn không có phản ứng, buổi sáng trước khi tôi ra khỏi nhà có đi ngang phòng cô, vào phòng cô nhìn thử, cô vẫn ngủ bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn bất tri bất giác”.
“Xin lỗi. Ngày mai tôi hứa sẽ dậy sớm nấu bữa sáng cho anh”. Cô giải thích.
“Ai nói cô phải nấu bữa sáng?”. Anh khó chịu quay đầu trừng mắt liếc cô một cái. “Tôi đang hỏi trước đó cô không ngủ bao lâu rồi?”.
“Tôi chỉ không ngủ có một buổi tối thôi”. Cô trả lời thành thật.
“Tối đó vì sao không ngủ?”.
“Tôi lo lắng mọi thứ chỉ là một giấc mộng, cho nên không dám ngủ”. Cô do dự một chút mới nói.
“Cái gì?”. Dịch Tử Xá nghi hoặc hỏi, lập tức bừng tỉnh nhận ra, lớn tiếng mắng. “Cô ngu ngốc à? Là mộng hay không phải mộng cũng không nhận ra? Tôi đã để điện thoại lại cho cô rồi, nếu là mộng thì điện thoại ở đâu ra? Từ trời rớt xuống hả?”.
Tuy rằng lỗ tai ong ong vì tiếng rống to tướng của anh ta, nhưng Mạnh Thiên Bình đã dần quen với nó, quen với việc động một chút anh ta sẽ mắng cô là ngu ngốc.
Hiện tại bình tĩnh nhớ lại, mỗi lần anh rống to mắng cô là ngu ngốc, đúng là cô toàn làm chuyện ngu ngốc không ai bằng thật, ví dụ như chuyện nửa đêm ngủ bên đường cái tối qua.
Anh thoạt nhìn thì hung dữ, giọng lại to, bộ dáng nóng giận cũng thật dọa người, nhưng từ lúc cô gặp anh tới nay, mọi thứ của cô đều là anh giúp, không để cô bị một tia thương tổn.
Tuy rằng bọn họ gặp nhau chỉ mới ba ngày thôi, chưa chắc cô đã hiểu hết về anh, nhưng cô có cảm giác, người đàn ông này ngoài miệng thì ăn nói chua ngoa, nhưng tâm lại mềm như đậu hũ.
Cô thật may mắn đã gặp được anh, thật sự may mắn.
Cảm tạ ông trời.