"Cho dù ghét cũng không sao, ai gia không để ý, miễn là ngươi yên phận, ai gia sẽ không quản ngươi."
Nam Thiển Mạch mới nói ra khỏi miệng đã hối hận, nàng cảm giác trong nháy mắt mình vừa mất đi lí trí, bây giờ trong lòng lo sợ bất an, người kia dường như hít sâu mấy lần, mới quay đầu lại, nhìn về phía Nam Thiển Mạch, trong đôi mắt dưới ánh trăng tựa như nhiễm phải từng tia thủy quang.
"Thái hậu lo xa rồi, thần thiếp tất nhiên sẽ yên phận, không khiến cho Thái hậu thêm phiền phức."
Cung Huyền Thanh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, xoay người rời đi, Nam Thiển Mạch tiến lên trước một bước, tay cử động, nhưng từ đầu đến cuối cũng không mở miệng giữ Cung Huyền Thanh lại.
Bóng lưng Cung Huyền Thanh đơn bạc như vậy, dưới ánh trăng lại càng mang vẻ cô đơn, Nam Thiển Mạch đứng tại chỗ hồi lâu, không cách nào nói được, thậm chí ngay cả hô hấp, dường như cũng không cảm giác được.
Đây là cảm giác gì...!Vì sao lại khiến cho người ta nghẹt thở như vậy...
Hôm sau, mấy ngày nay Vân Nhiễm đều không bồi ở bên người Nam Thiển Mạch, bởi vì Tề Sương trở về, người kia vẫn luôn quấn quít lấy Vân Nhiễm muốn Vân Nhiễm chỉ dạy võ công cho nàng.
Mà Nam Thiển Mạch một đêm không ngủ ngon, dậy rất sớm đến Đại Phạm Cung lễ Phật, xong liền trở lại Phượng Loan Cung ăn sáng, rõ ràng một buổi sáng bình thuường không có gì lạ, nhưng lúc nào trong lòng cũng như thiếu mất cái gì, lại dường như có thêm cái gì.
Nam Thiển Mạch nhìn về phía Phượng Loan Môn mở rộng, nơi đó có hai cung nữ đang đứng, không nhìn thấy bóng người quen thuộc đâu...
Người kia, không tới...
"Bãi giá Càn Hòa Điện đi!"
Nam Thiển Mạch lạnh nhạt nói một câu, cũng sắp tới giờ chỉ dạy cho Văn đế, cũng nên tới Càn Hòa Điện xem.
Nam Thiển Mạch đã đến Càn Hòa Điện, Tề Anh Đạo cũng ở đó, Nam Thiển Mạch thẳng thừng bỏ qua ánh mắt ôn nhu của Tề Anh Đạo, ngồi xuống bên cạnh Văn đế.
Hóa ra Tề Anh Đạo và Văn đế đàm luận chuyện Thần Chỉ Quốc, Thần Chỉ Quốc từ lúc Chung Ly Liệt tiền nhiệm tới nay, đã giơ quân kỳ khắp nơi ngang ngược, Nam Sở Quốc nhân cường mã tráng, tuy xâm chiếm nhiều lần nhưng đều chỉ là trò trẻ con.
Nhưng Chúc Man Quốc lại không giống vậy, bọn họ ở trên cao nguyên, vật tư tuy rằng không thiếu, thế nhưng cũng không chịu nổi Thần Chỉ Quốc nhiều lần xâm phạm.
Chúc Man Quốc cùng Nam Sở Quốc là nước đồng minh, nhiều lần xâm chiếm, đã chọc cho vua Chúc Man nhức đầu không thôi, mấy ngày trước đã đưa tin cầu viện tới.
"Việc này, mẫu hậu thấy thế nào?"
Văn đế hỏi dò Nam Thiển Mạch, mà Nam Thiển Mạch nhấp một ngụm trà, nói: "Hoàng đế nói thử ý kiến của ngươi trước đi."
Văn đế gật gật đầu, nói: "Thần Chỉ Quốc tuy đối với nước ta chỉ là trò đùa trẻ con, bề ngoài vẫn tính là cung kính, thế nhưng lòng lang dạ thú không thể coi thường, hơn nữa Chúc Man Quốc đã phát tin cầu viện tới, chúng ta phận là đồng minh, cũng nên giúp đỡ."
Nam Thiển Mạch giương mắt nhìn Văn đế, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, như một đóa hoa lài mang theo mùi hương thơm ngát.
"Hoàng đế dự định giúp thế nào?"
Văn đế nhẹ ho khan vài tiếng, nói: "Phái binh viện trợ, trấn áp đại quân Thần Chỉ Quốc."
Nam Thiển Mạch vừa nghe, lập tức mở miệng: "Ai gia hiểu rõ ý nghĩ của Hoàng đế, nhưng ai gia cũng có một phương pháp."
Tề Anh Đạo vừa nghe, liền mở miệng hỏi: "Không biết Thái hậu có thượng sách gì?"
Nam Thiển Mạch nhìn Tề Anh Đạo một chút, chỉ cười cười, nói: "Nếu như chúng ta cũng làm lớn chuyện, đây là thổi lên kèn lệnh tỏ rõ ý đối chiến cùng Thần Chỉ Quốc, nhiều năm qua Thần Chỉ Quốc quấy rầy biên cảnh nước ta, Hoàng đế cho rằng là vì cái gì? Cũng chỉ vì muốn gây ra chiến tranh lớn hơn, Chung Ly Liệt hiếu chiến, trên tay hắn cũng có rất nhiều chiến sĩ ưu tú, chúng ta không thể thuận theo ý hắn."
Nam Thiển Mạch nhấp một ngụm trà, dừng một chút, rồi nói tiếp: "Thay vì phái binh ra chiến trường, không bằng chúng ta giúp Chúc Man Quốc bày kế, không chỉ có thể đẩy lùi đại quân Thần Chỉ Quốc, mà nếu sau này Thần Chỉ Quốc lại muốn khơi mào chiến tranh, cũng phải có mấy phần kiêng kị."
Văn đế vừa nghe, ánh mắt sáng lên, lập tức hỏi: "Mẫu hậu có cách gì hay?"
Nam Thiển Mạch đứng lên, đi đến bản đồ xây bằng cát bên trong Càn Hòa Điện, phía trên còn cắm cờ nhỏ để đánh dấu địa danh.
"Chúc Man Quốc ở trên cao nguyên."
Lòng bàn tay Nam Thiển Mạch rơi xuống quân cờ của Chúc Man Quốc, rồi nói tiếp: "Vật tư xem như là đầy đủ, nhưng cũng không chống đỡ được quá nhiều trận chiến."
Lòng bàn tay Nam Thiển Mạch chuyển qua quân cờ bên cạnh Chúc Man Quốc bên trên viết Đoạn Đầu Cốc.
"Đoạn Đầu Cốc là con đường binh sĩ Thần Chỉ Quốc đến Chúc Man Quốc phải đi qua, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, ai gia nghĩ, Thần Chỉ Quốc có thể có khả năng chiến đấu liên tục mạnh như thế, có lẽ lương thảo đặt ở bên trong Đoạn Đầu Cốc, vận chuyển lương thực thuận tiện, mà địa điểm ẩn nấp an toàn."
Nam Thiển Mạch nói xong, Văn đế cùng Tề Anh Đạo gần như cùng lúc đó đã mở miệng.
"Mẫu hậu muốn thiêu lương?"
"Thái hậu muốn thiêu lương?"
Nam Thiển Mạch gật đầu, lòng bàn tay chỉ vào chỗ Đoạn Đầu Cốc, nói: "Nhưng để Chúc Man Quốc phái mật thám đến Đoạn Đầu Cốc tìm hiểu trước, nếu lương thảo của Thần Chỉ Quốc đặt ở nơi đó, liền phái người tấn công vào để đốt, Thần Chỉ Quốc mất khả năng tiếp tục chiến đấu, tất nhiên không dám tùy tiện tiến công, hơn nữa bị phát hiện Đoạn Đầu Cốc là nơi giấu lương, có lẽ sau này bọn họ cũng không dám đem lương thảo giấu ở chỗ kia nữa, sức chiến đấu sẽ giảm xuống cực kì thấp."
Tề Anh Đạo suy nghĩ một chút, nhíu mày, nói: "Nếu Thần Chỉ Quốc không đặt lương thảo ở Đoạn Đầu Cốc thì sao?"
Nam Thiển Mạch nghe xong, thở dài, nói: "Vậy chính là ai gia đánh giá thấp năng lực quân sự của bọn họ, nếu sự tình không như ai gia suy nghĩ, vậy liền tìm cách khác."
Bàn tay Nam Thiển Mạch chỉ vào đoạn đường từ Đoạn Đầu Cốc đến Chúc Man Quốc.
"Con đường này đều là thung lũng, là nơi cực kì thích hợp mai phục, nếu lương thảo Chúc Man Quốc không đủ, vậy liền đánh du kích mai phục, không tốn lương thảo, cũng có thể lợi dụng địa thế đánh Thần Chỉ Quốc trở tay không kịp, bị mai phục đánh lén, lấy quân tâm mà nói tất nhiên sẽ sợ hãi mà tan rã, cũng có thể tiêu hao binh lực đối phương, đó là một thượng sách."
Tề Anh Đạo nghe Nam Thiển Mạch nói xong, trong lòng càng nhiều hơn mấy phần kính nể, hay nói nữ tử hậu cung đều không hiểu thế sự, đều là chim nhốt trong lồng vàng, nhưng Nam Thiển Mạch lại hoàn toàn không giống vậy, trong lòng nàng có giang sơn, trong bụng có mưu kế, lòng mang thiên hạ, nữ tử có năng lực như đế vương, có lẽ chính mình cũng nguyện ý máu chảy đầu rơi, vì Nam Thiển Mạch đánh về một toà giang sơn.
"Nghe một lời của mẫu hậu, thực sự là hơn mười năm đọc sách."
Văn đế biết bên trong Nam Thiển Mạch có sách lược không tầm thường, nhưng không hề nghĩ rằng ngay cả quân sự, cũng có mưu kế không thể chê.bg-ssp-{height:px}
"Hoàng đế quá khen, chỉ là lớn tuổi hơn chút, nhìn thấy nhiều hơn chút thôi."
Nam Thiển Mạch vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, ôn văn nho nhã, đoan trang tự nhiên, nhưng nữ tử hiền thục này, ngay vừa nãy đã chỉ điểm cho giang sơn.
Nam Thiển Mạch cùng hai người hàn huyên vài câu xong, liền rời đi, mà Tề Anh Đạo cũng rời đi theo Nam Thiển Mạch.
"Hoàng thượng trưởng thành rất nhiều."
Tề Anh Đạo đã mười năm không gặp Văn đế, không hề nghĩ rằng nam hài lúc trước đã trờ thành đế vương trầm ổn.
"Ừm, cũng nhờ Đại tướng quân trấn thủ Thiết Kỵ Quan, mới giúp Văn đế an tâm trưởng thành như vậy."
Nam Thiển Mạch cười đáp lại, nhưng ngữ khí bình tĩnh, thậm chí trả lời rất khách sáo, Tề Anh Đạo cũng không khỏi nhíu mày.
"Thiển...!Thái hậu không cần phải khách sáo, cứ nói chuyện như những lão bằng hữu là được."
Tề Anh Đạo cười cười, nụ cười thật thà giống như thiếu niên, người này trước giờ không thay đổi, chân tâm vẫn giống như thưở thiếu niên.
"Như vậy không thích hợp, trong cung vẫn luôn có quy củ trong cung, xin lỗi không thể đáp ứng được."
Nam Thiển Mạch rời đi, mặc một thân cung bào phượng hoàng lam đậm, Tề Anh Đạo nhìn bóng người kia ngơ ngác mê mẩn, dường như chỉ một chút, nhưng lại cách xa nhau cả đời, vươn tay hết cỡ, cũng không có cách nào chạm đến được.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Ngự Hoa Viên.
Khi Vân Nhiễm không ở đây thì sẽ do cung nữ thủ hạ của Vân Nhiễm hầu hạ Nam Thiển Mạch, nàng cho nấu chút trà nhài, để Nam Thiển Mạch ngồi trong đình nhỏ ở Ngự Hoa Viên thưởng thức trà, thấy Nam Thiển Mạch nhàm chán, liền bắt đầu trò chuyện giết thời gian.
"Thái hậu, nghe nói Trấn Quốc Tướng quân trong trận chiến Tuyết Dạ đó..."
Tiểu cung nữ vừa nói vừa bắt chước như thật, giống như nàng cũng đang ở chiến trường vậy, tuy rằng Nam Thiển Mạch đều biết, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn nghe tiểu cung nữ nói chuyện, dù sao người kia như người kể chuyện dân gian, đúng là đem cố sự nói ra một phong vị khác.
Nam Thiển Mạch nghe, khóe miệng lơ đãng nở nụ cười, chỉ là nàng không hề chú ý có một người cũng đang đứng bên cạnh nàng cách đó không xa, một mực chăm chú nhìn nàng.
Lúc này tiểu cung nữ vừa giương mắt nhìn, thấy Cung Huyền Thanh, liền ngừng cố sự trong miệng, nói: "Tham kiến Dao phi nương nương."
Nam Thiển Mạch nghe thấy người kia đến, trong lòng dường như bị búa tạ đánh một cái, lúc quay đầu lại, người kia cũng đã định xoay người rời đi.
"Đứng lại!"
Nam Thiển Mạch thấy người kia lại muốn rời đi, hai chữ này gần như vô thức nói ra khỏi miệng, sau khi gọi người kia lại, nàng cũng không biết nên nói cái gì.
Cung Huyền Thanh xoay người, nhìn Nam Thiển Mạch, sau đó ngoan ngoãn cười thỉnh an, nhưng đôi mắt kia rõ ràng không hề có một chút nhiệt độ nào.
Nam Thiển Mạch trầm mặc rất lâu, mãi đến khi Cung Huyền Thanh mở miệng.
"Nếu Thái hậu không có chuyện gì, vậy thần thiếp liền trở về."
Nam Thiển Mạch thấy Cung Huyền Thanh muốn đi, lập tức mở miệng nói: "Vết thương của ngươi sao rồi?"
Cung Huyền Thanh cười cười, nói: "Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, vết thương của thần thiếp không quá đáng lo, khiến Thái hậu nhọc lòng rồi, thần thiếp xin cáo lui."
Cung Huyền Thanh vẫn khách sáo hồi đáp, Nam Thiển Mạch nhất thời nghẹn lời, nhìn bóng lưng người kia rời đi, nàng lại càng không giữ được, nhất thời trong lòng vừa chua xót, lại vừa bị cảm giác vô lực bủa vây toàn thân.
Nam Sở Quốc, Phụng Tiên Điện, Quân Cơ Xử có một đình viện là lãnh địa riêng của Tề Sương, Tề Sương ở ngay đình viện linh hoạt múa lên long ngân trong tay, Vân Nhiễm ở một bên kiên nhẫn xem động tác của nàng.
"Đâm như vậy, cần dùng sức hơn chút."
Vân Nhiễm nói xong, liền tay không làm mẫu một lần, Tề Sương rất nhanh đã biết rõ chỗ thiếu sót của bản thân.
"Cảm ơn sư tỷ."
Tề Sương biểu diễn lại một lần, mà lần này Vân Nhiễm cũng hài lòng, sau đó hai người liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Sư tỷ."
Nữ tướng quân trên sa trường không gì không làm được, bây giờ lại một tay khoác cánh tay Vân Nhiễm, đem đầu dựa lên vai nàng, như là chú chim nhỏ nép vào người thiếu nữ.
"Sao vậy?"
Vân Nhiễm nghĩ Tề Sương lại muốn mình dạy nàng cái gì, lại nghe thấy nàng mở miệng: "Ta có thể ôm ngươi một cái được không?"
Vân Nhiễm ngẩn ra, sau đó cưng chiều nở nụ cười, nụ cười kia ôn nhu như ngọc.
"Tất nhiên là được."
Tề Sương vừa nghe xong, cũng không nói gì nữa, nghiêng người đem Vân Nhiễm ôm vào trong ngực, nhắm hai mắt lại, hơi thở phả vào trên cổ Vân Nhiễm.
Trên sa trường trải qua quá nhiều sinh tử, có nhiều đêm, cầm thanh Tiên Nhân Kiếm mà Vân Nhiễm tặng, nhìn vật nhớ người, nàng mới cảm thấy hóa ra mình còn sống.
"Sư tỷ, ta nhớ ngươi...!Rất nhớ rất nhớ...".