Edit: Thiên Mạn
Lạc Nhất Nhất nhìn tiểu nam hài nói: “Có muốn ăn một chút?” Tiểu nam hài gật gật đầu, ý bảo Hồng Mao ma thú đi xuống, ma thú có chút bất mãn. Lạc Nhất Nhất cảm giác được rõ ràng, ma thú đối nàng cùng Phong Liệt tồn tại đề phòng và địch ý, nhưng là lại không nghĩ cự tuyệt tiểu nam hài.
Sau lại Lạc Nhất Nhất mới biết được, vì sao ma thú rõ ràng đề phòng nàng, nhưng không ngăn cản tiểu nam hài ăn đồ ăn nàng làm. Tiểu nam hài là trường kỳ sinh hoạt tại Ma Thú Lâm, hắn có được thể chất bách độc bất xâm.
Nhìn tiểu nam hài trực tiếp thân thủ hướng vào trong nồi, Lạc Nhất Nhất sợ tới mức phác đi qua, trực tiếp ngăn cản tiểu nam hài. Không biết có phải hay không tiểu nam hài cùng ma thú kia ăn ý quá mức kinh người, ma thú lui lại mấy bước, nhưng tiểu nam hài cũng không có theo trên lưng ma thú ngã xuống.
Ma thú giận trừng mắt Lạc Nhất Nhất, chỉ biết nàng là người xấu. Lạc Nhất Nhất không để ý tới ma thú, nhìn tiểu nam hài nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng, sốt ruột nói: “Ngươi đứa nhỏ này, không thấy phía dưới còn có lửa đang nấu sao, đưa tay cho ta xem, vừa mới có bị phỏng hay không.”
Tiểu nam hài nghe lời đưa tay ra, ma thú nhìn Lạc Nhất Nhất tới gần tiểu nam hài, liền lui về sau. Vừa mới, nó có thể cảm giác được thực lực của nàng. Tiểu nam hài vỗ vỗ cái đầu tròn vo của nó, ý bảo nó không cần lui.
Lạc Nhất Nhất xem tay tiểu nam hài không bị phỏng, nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp từ trên lưng ma thú bế hắn xuống. Ma thú và tiểu nam hài cả kinh, còn không có làm ra phản ứng, Lạc Nhất Nhất liền ôm tiểu nam hài ngồi ở trên ghế, lại từ Phượng giới xuất ra một cái bát, từ trong nồi múc ra một ít thịt đến trong bát, sau đó cầm chén và chiếc đũa đưa cho tiểu nam hài.
Tiểu nam hài nhìn bát và chiếc đũa Lạc Nhất Nhất đưa qua, muốn học theo Lạc Nhất Nhất, nhưng như thế nào cũng không sử dụng được hai chiếc đũa. Lạc Nhất Nhất tiếp nhận chiếc đũa trên tay hắn, gấp một miếng cá, bắt đầu uy tiểu nam hài. Tiểu nam hài hưởng đến món ngon, vui vẻ nở nụ cười. Nụ cười phát ra từ nội tâm tinh thuần, làm cho Lạc Nhất Nhất cũng bị cuốn hút.
Biết Lạc Nhất Nhất không có ác ý, ma thú ngồi xếp bằng ở bên người tiểu nam hài. Phong Liệt vẫn còn quan sát tiểu nam hài cùng ma thú, hiện tại nhìn đến bọn họ không có ác ý, cũng trầm tĩnh lại. Trước không nói tiểu nam hài quái dị này, liền tốc độ ma thú kia cũng khiến cho người theo không kịp. Từ lúc hắn ngửi được mùi máu tươi, đến nhìn thấy nó, thời gian kém làm cho người ta cảm giác như vừa mới bọn họ là ở bên cạnh.
Rất nhanh, một con cá đã bị tiểu nam hài ăn sạch, nhìn tiểu nam hài trông mong nhìn trong nồi, Lạc Nhất Nhất lấy cá nướng trên giá nói: “Trước ăn cái này được không?”
Tiểu nam hài gật gật đầu, Lạc Nhất Nhất đem cá nướng xong phóng tới trên bàn, dặn trước không nên cử động, đợi nguội rồi ăn. Tiểu nam hài liền nhìn trên bàn, ánh mắt nháy không nháy nhìn chằm chằm mấy con cá nướng.
Nhớ tới Phong Liệt còn không có ăn cơm, Lạc Nhất Nhất theo Phượng giới xuất ra một ít nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị một lần nữa làm món ăn. Cách mấy phân chung, tiểu nam hài hỏi: “Có thể ăn sao?”
Lạc Nhất Nhất đang hướng trong nồi bỏ nguyên liệu, đầu cũng không nâng nói: “Ân, không sai biệt lắm, chờ ta làm xong vài món ăn này lại uy ngươi.”
Đem đồ ăn từ trong nồi thịnh đi ra, vừa quay đầu lại, nhìn thấy tiểu nam hài đã muốn cắn nữa con cá, không phải giống người khác lựa xương ra, mà trực tiếp cả xương cá cùng nhau ăn. Cách ăn cùng ma thú bên chân hắn giống nhau như đúc, Lạc Nhất Nhất chạy nhanh đặt đồ ăn lên bàn, khẩn trương nói: “Thế nào, có mắc xương hay không? Mau nhổ ra.”
Tiểu nam hài nghi hoặc hỏi: “Cái gì mắc xương?”
Nhìn đến tiểu nam hài có thể nói chuyện bình thường, cũng không có gì không khoẻ, Lạc Nhất Nhất lấy nửa con cá trên tay hắn quăng cho ma thú bên chân hắn, nói: “Về sau, ta dạy cho ngươi này nọ, không thể tất cả đều nuốt vào. Ngươi trước hết ăn đồ ăn không cần xử lý đi.”
Không cần nghĩ, Lạc Nhất Nhất biết, hắn khẳng định là trực tiếp lấy tay cầm thức ăn,bất quá xem ra, chậm rãi dạy mới được.
Thật vất vả uy no Liệt cùng tiểu nam hài, Lạc Nhất Nhất lại vội vàng giúp tiểu nam hài vệ sinh. Tiểu nam hài ngoan ngoãn ngồi một chỗ tùy ý Lạc Nhất Nhất ở trên đầu hắn bận việc. Tóc tiểu nam hài giống như cho tới bây giờ chưa từng chải vuốt qua, nửa ngày đều không thông thuận, còn làm đau tiểu nam hài đến nước mắt đều nhanh chảy xuống. Tâm hung ác, Lạc Nhất Nhất trực tiếp cắt bỏ phần tóc rối.
Tìm trong Phượng giới nửa ngày, cũng không có quần áo thích hợp tiểu nam hài, liền lấy một kiện y phục bãi biển có thể miễn cưỡng cho hắn mặc. Phong Liệt vừa thấy tư thế của Lạc Nhất Nhất, ôm lấy tiểu nam hài nói: “Còn lại giao cho ta đi, ta dẫn hắn đến bờ sông gột rửa.” Nói xong, cầm lấy y phục trên tay Lạc Nhất Nhất, ôm tiểu nam hài hướng bờ sông đi đến.
Phong Liệt chọn một chỗ ở phía sau một tảng nham thạch, vừa vặn chặn tầm mắt Lạc Nhất Nhất, Lạc Nhất Nhất bĩu môi, bắt đầu thu thập cục diện rối rắm vừa rồi tạo thành.
Ở Lạc Nhất Nhất đợi lâu không còn kiên nhẫn, Phong Liệt mới nắm tiểu nam hài từ sau nham thạch đi ra. Lạc Nhất Nhất chớp hạ ánh mắt, trực tiếp xông đến. Tiểu nam hài sau khi tẩy trừ làn da trở nên càng thêm oánh bạch, đôi mắt màu tím càng thêm xinh đẹp. Xén tóc xứng thượng y phục bờ cát, có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ. Sống thoát thoát một cái tiểu soái ca, Lạc Nhất Nhất không thể không thừa nhận, hắn thoạt nhìn so với Phong Liệt trước đây còn muốn suất khí đáng yêu.
Ma thú đối Lạc Nhất Nhất cải tạo cũng khá vừa lòng, cho nên coi như cấp nàng phúc lợi, xem nhẹ bày tay nàng đang sờ loạn tiểu nam hài. Ma thú tuy rằng hào phóng một hồi, Phong Liệt cũng là nhìn không được, trực tiếp linh nàng trở về.bg-ssp-{height:px}
Lạc Nhất Nhất ngẩn người, một màn này rất quen thuộc a.
Lạc Nhất Nhất cuối cùng cũng biết: tiểu nam hài này từ nhỏ bị người bỏ tại Ma Thú Lâm, là được Hồng Mao ma thú bên người hắn nhặt về nuôi lớn. Hắn chưa từng rời khỏi Ma Thú Lâm, chưa từng gặp qua nhân loại. Vẫn sinh hoạt như một ma thú tại nơi này. Cho nên hắn không biết rất nhiều việc, không hiểu rõ lời Lạc Nhất Nhất nói, cũng không có tên.
Lạc Nhất Nhất có chút đau lòng tiểu hài tử tinh thuần đáng yêu này, nàng nghĩ hắn nhất định là bị người trong tòa thành các nàng đi qua trước đó vứt bỏ, mà nguyên nhân vứt bỏ, nhất định là vì đôi mắt màu tím.
Nhìn ánh mắt xinh đẹp tinh thuần, Lạc Nhất Nhất mở miệng nói: “Về sau ngươi kêu Tử Đồng đi.”
Tiểu nam hài lập lại hai lần, hưng phấn chạy đến bên người Hồng Mao ma thú, chia sẽ vui sướng với ma thú đã nuôi lớn hắn.
Hồng Mao ma thú bên người hắn, là Tàn Ảnh, là một ma thú có tốc độ rất nhanh, dùng lời nó nói, trên đời này không cái gì có tốc độ nhanh hơn nó. Lạc Nhất Nhất hơi hoài nghi nhìn Hồng Mao ma thú, với thân hình tròn vo như thế, thật sự sẽ chạy rất nhanh sao?
Ngay sau đó, Lạc Nhất Nhất phát hiện trước mắt chỉ để lại một mảnh bóng dáng màu đỏ, còn không có trong nháy mắt công phu, Tàn Ảnh lại đứng ở tại chỗ. Nhìn Lạc Nhất Nhất giật mình, Tàn Ảnh kiêu ngạo ngẩng đầu.
Lúc này, Lạc Nhất Nhất rốt cục nghĩ tới một cái vấn đề nghiêm trọng, thật sự muốn dẫn tiểu nam hài này theo? Tuy rằng hắn không biết cách sống của nhân loại, nhưng cuộc sống của hắn ở trong này cũng không sai. Chỉ là nhớ tới bộ dáng vừa gặp được kia của hắn, lại có chút không đành lòng.
Biết mục đích Lạc Nhất Nhất đến Ma Thú Lâm, Tử Đồng cùng Tàn Ảnh rất thích ý muốn giúp đỡ. Tàn Ảnh nháy mắt biến lớn, đối Lạc Nhất Nhất nói: “Các ngươi đều kỵ trên lưng ta đi, trong một canh giờ là ta có thể mang bọn ngươi chạy hết toàn bộ Ma Thú Lâm, nhất định có thể tìm được vật ngươi muốn.”
Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt lên lưng Tàn Ảnh, còn chưa kịp nói chuyện, đã không còn ở tại chỗ. Lạc Nhất Nhất duy nhất cảm giác chính là, nàng lại lên Truyền Tống Trận. Muốn mở miệng bảo Tàn Ảnh dừng lại, nhưng tốc độ quá nhanh cuồng phong làm nàng không mở miệng được. Đá đá bụng Tàn Ảnh dưới chân, ý bảo nó dừng lại, nhưng Tàn Ảnh giống như hiểu sai ý, tốc độ lại tăng lên.
Lạc Nhất Nhất nắm chặt Tử Đồng ngồi phía trước, lực đạo khiến Tử Đồng sinh đau, uốn éo đầu nhìn thấy bộ dáng Lạc Nhất Nhất khó chịu, lập tức kêu Tàn Ảnh dừng lại. Tàn Ảnh còn không có ngừng ổn, Lạc Nhất Nhất liền trực tiếp từ trên lưng nó nhảy xuống, hướng một đại thụ chảy như điên. Thẳng đến nôn ra toàn vị chua, mới vẻ mặt suy yếu tựa vào lòng Phong Liệt.
Tàn Ảnh nhìn Tử Đồng một chút việc đều không có cùng Phong Liệt sắc mặt chỉ khẽ biến hơi trắng bệch nói: “Ngươi thật vô dụng, ngươi xem bọn hắn không có chuyện gì kìa.”
Lạc Nhất Nhất híp mắt nói: “Ta vẫn là tự mình đi tìm thôi, cho dù ta có thể giống Tử Đồng không có việc gì, lấy tốc độ của ngươi, cho dù đi qua, ta cũng không có biện pháp cảm ứng được vật ta muốn tìm.”
Tàn Ảnh thở dài nói: “Được rồi, ta thả chậm tốc độ, lấy tốc độ ngươi có thể cảm ứng làm chuẩn là được rồi đi.”
Lạc Nhất Nhất do dự một chút, miễn cưỡng gật gật đầu, Tàn Ảnh nhìn bộ dáng Lạc Nhất Nhất, tức giận nói: “Ngươi kia là cái gì biểu tình, chúng ta là hỗ trợ, ngươi còn vẻ mặt không vui. Còn có, lần sau không được đá bụng ta, ta sẽ nghĩ ngươi muốn ta gia tốc. Muốn cho ta dừng lại hoặc thả chậm tốc độ liền kéo lông của ta một chút là được rồi.”
Sau khi Lạc Nhất Nhất rốt cục không còn cảm giác say xe, lại leo lên lưng Tàn Ảnh. Tàn Ảnh thật hối hận đã bảo Lạc Nhất Nhất kéo lông nó. Nó vừa lấy tốc độ bình thường chạy đi, Lạc Nhất Nhất liền túm lông nó cuồng xả, kia lực đạo làm cho Tàn Ảnh hoài nghi, lông của nó khẳng định bị nàng kéo trụi một mảnh.
Lúc Tàn Ảnh bị xả sấp chịu không nổi, rốt cục điều tiết ra tốc độ làm Lạc Nhất Nhất vừa lòng. Tàn Ảnh áp lực nói: “Ta hiện tại đã ấn ngươi yêu cầu đem chạy biến thành đi nhanh, ngươi buông tay cho ta.”
Lạc Nhất Nhất nhìn lông mao bị nàng túm đến biến hình, thè lưỡi.
Mặc dù là đi nhanh, tốc độ của Tàn Ảnh cũng là khá nhanh, rất nhanh đi hết khu vực Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt phụ trách. Nhưng một chút cũng không cảm giác được vị trí đá thủy tinh.
Ba người một thú nghỉ ngơi dưới tán một đại thụ, Lạc Nhất Nhất lập tức đưa tin cho những người khác, xem bọn hắn có tin tức hay không. Mấy đội khác còn đang tìm kiếm, trước mắt cũng không có cảm ứng gì. Lạc Nhất Nhất vừa thu thông tin huyễn khí, liền nhìn thấy Tàn Ảnh thật nhanh chạy tới.
Ở thời điểm Lạc Nhất Nhất cùng những người khác liên lạc, Tàn Ảnh và Tử Đồng ly khai trong chốc lát. Lúc này, Tử Đồng trên lưng Tàn Ảnh cầm trong tay một cái chân thỏ như hiến vật quý đưa cho Lạc Nhất Nhất: “Này cho ngươi ăn, ăn ngon lắm.” Lạc Nhất Nhất nhìn chân thỏ máu chảy đầm đìa, trong lòng có điểm nhút nhát. Bảo nàng liền như vậy ăn sống?