Tình trạng hai người Phong Minh và Mộng Toa cũng không tốt. Trên đường bọn họ gặp một đôi bò tót thực lực cao cường. Bò tót giác cơ hồ vô kiến bất tồi, Liên Mộng Toa vẫn nghĩ đến Ngạo Thổ Thuẫn phòng ngự cũng chưa dùng.
Phong Minh cũng bị bức biến hóa thành lang thân. Mộng Toa nhìn Bạch Lang trước mắt, nhất thời không phản ứng. Ở thời điểm bò tót sắp đụng vào Mộng Toa, Phong Minh phi thân qua, đưa Mộng Toa tránh đi.
Mộng Toa biết hiện tại không phải lúc ngẩn người, nàng không muốn trở thành trói buộc của Phong Minh, tập trung toàn thân lực chú ý, giúp Phong Minh làm phòng ngự cùng che giấu. Mộng Toa lực công kích yếu nhược, hiện tại lực công kích của hai con bò tót đều bị Phong Minh ngăn lại. Cho dù Mộng Toa phòng ngự cùng che giấu phối hợp không sai, ở hai đầu bò tót giáp công, Phong Minh vẫn là bị trọng thương. Bạch Uyên thay Phong Minh đỡ một kích, thiếu chút nữa bị mất mạng, Phong Minh rất nhanh thu hồi vào không gian huyễn thú, trong khoảng thời gian ngắn, không thể tái chiến.
Thời điểm Phong Minh lại bị một bò tót đánh bay, Mộng Toa nhanh chóng tiếp được Phong Minh, lợi dụng quán tính trực tiếp mang Phong Minh bỏ chạy. Hai con bò tót tự nhiên là đuổi theo không bỏ, Mộng Toa vừa bay vừa một đường thiết trí tường đất ngăn cản bò tót.
Bò tót bị tường đất ngăn cản, dần dần bị bỏ rơi, mà linh lực của Mộng Toa cũng hao hết. Cùng Phong Minh từ không trung ngã xuống. Gắt gao ôm Phong Minh đang trọng thương, Mộng Toa trong lòng cực kỳ sợ hãi. Cuống quít xuất ra thông tin bài, liên hệ Manh Manh.
Thanh âm Phong Minh suy yếu truyền đến: “Ngươi đi nhanh đi, hai con bò tót kia lập tức chạy tới.” Thanh âm Mộng Toa mang theo khóc nức nở truyền đến: “Ta không cần, ta không muốn rời khỏi ngươi, ngươi cũng không cần rời đi ta được không, ngươi cố chờ một chút, tốc độ Tàn Ảnh nhanh như vậy, rất nhanh có thể chạy tới, Manh Manh nhất định có thể cứu ngươi.”
Ở trong tiếng nức nở của Mộng Toa, nàng từ hình người lập tức biến thành tinh linh. Hiện tại, nàng cả hình người đều không có biện pháp duy trì, lúc này nàng và Phong Minh đều không có sức chiến đấu, tùy tiện một con ma thú đều có thể giải quyết bọn họ. Mà lúc này, không cần Phong Minh dùng hương vị đến phân rõ, nàng rõ ràng nghe được tiếng bò tót hướng bên này cuồng chạy tới. Thật sự không còn kịp rồi sao?
Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm Phong Minh, cho dù chết, nàng cũng muốn cùng hắn chết cùng một chỗ.
Thanh âm tử vong càng ngày càng gần, đang lúc Mộng Toa tuyệt vọng không dám mở to mắt, một tiếng Phượng Minh phóng lên cao. Vì xác nhận không phải ảo giác, Mộng Toa thật cẩn thận mở mắt ra.
Lạc Vũ Thần và Âu Dương Linh Nhi che ở trước mặt nàng và Phong Minh cùng hai bò tót giằng co. Âu Dương Linh Nhi cũng không quay đầu lại hỏi: “Mộng Toa, ngươi đã liên hệ Manh Manh chưa?”
Mộng Toa nức nở đáp: “Ân, ta đã liên hệ. Các ngươi cẩn thận một chút, hai con bò tót này rất lợi hại.” Lần này nức nở, không hề là sợ hãi, là vui sướng. Tuy rằng nàng biết Lạc Vũ Thần và Âu Dương Linh Nhi cũng không phải đối thủ của chúng, nhưng giờ khắc này, lực lượng đồng bọn làm cho nàng không còn sợ hãi.
“Yên tâm đi, giao cho chúng ta, ngươi hảo hảo chiếu cố Phong Minh, Manh Manh hẳn là rất nhanh sẽ tới.” Âu Dương Linh Nhi cùng Báo Tuyết vận sức chờ phát động.
“Linh Nhi, cẩn thận một chút, chúng ta chỉ cần kéo dài đợi Manh Manh đến, thực lực hai bò tót này không phải chúng ta có thể ứng phó.” Tuy rằng hắn có Cửu Đầu Phượng cậy vào, nhưng cùng ma thú trong Viễn Cổ Sâm Lâm giao thủ mới biết, thực lực chúng nó so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn. Hai con bò tót này, chẳng những bức Minh sử dụng nguyên hình, còn làm hắn bị thương thành như vậy. Lấy thực lực của hắn và Âu Dương Linh Nhi, có thể chống đỡ đợi Manh Manh tới thì tốt rồi.
Âu Dương Linh Nhi gật gật đầu, hai người ăn ý cùng bò tót triển khai trốn tránh cùng phòng ngự triền đấu, chỉ vì kéo dài đợi Manh Manh tới.
Rất nhanh, một trận hồng ảnh hiện lên, Tàn Ảnh chạy lại đây. Nhanh chóng biến lớn, đưa Mộng Toa và Phong Minh lên lưng. Lạc Vũ Thần cùng Âu Dương Linh Nhi cũng ăn ý thoát khỏi cùng bò tót triền đấu, ngồi lên lưng Tàn Ảnh, nhanh như tia chớp rời đi.
Lúc này Hàn Ngưng Thiên và Mạc Vân gặp đàn ong vàng số lượng khổng lồ, nhìn kia hắc ma ma một mảnh, Hàn Ngưng Thiên có chút bực mình. Hắn am hiểu là lực lượng công kích, đối với loại nhỏ như ong, hắn cảm giác bản thân một đao chém vào bông, tìm không thấy trọng tâm.
Làm Luyện Khí Sư cao cấp, Mạc Vân như không cần tiền ném huyễn khí phòng ngự cùng công kích ra bên ngoài, huyễn khí ở trên tay hắn tựa như có ý thức. Hắn chỉ có thoáng khống chế một chút linh lực, huyễn khí liền có khả năng tấn công.
Băng Huyền liền càng không cần phải nói, tuy rằng vẫn không có cơ hội ra tay, nhưng từng là Vương núi Vân Đỉnh, thực lực của hắn tự nhiên không cần phải nói. Sau khi cùng Mạc Vân xuống núi, tuy rằng hắn không như đám người Lạc Nhất Nhất có nhiều kỳ ngộ, nhưng vì giúp Mạc Vân luyện ra huyễn khí tốt nhất, hắn vẫn không ngừng đề cao thực lực của bản thân. Hỏa so với Chíp Bông không kém bao nhiêu đi qua, trực tiếp đem ong vàng đốt trọi.
Nhìn Hàn Ngưng Thiên vung đại đao chém lung tung, Huyễn Trạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nếu như không phải Mạc Vân giúp hắn cản không ít ong vàng, hắn hiện tại khẳng định không phải chỉ bị đốt vài chỗ đơn giản như vậy. Xem ra nó thật đúng là tuyển một người thực lực kém cỏi nhất. Nhanh chóng biến thành trạng thái chiến đấu – vượn tay dài, Huyễn Trạch dùng linh lực thao túng lá cây chung quanh. Lá cây giống lợi nhận ở trong đàn ong loạn Vũ, ong vàng bị bổ rơi xuống.
Ong vàng chung quanh Hàn Ngưng Thiên rất nhanh giảm bớt, lăng lăng nhìn Huyễn Trạch bên cạnh, nó còn có thể thao túng lá cây?
Khi hơn một nữa đàn ong bị giết chết, tất cả ong vàng đình chỉ công kích. Nhưng chúng nó cũng không có ý tứ đào tẩu, chỉ chốc lát sau, tất cả ong vàng đều đan vào cùng một chỗ, biến thành một viên cầu lớn, hướng hai người lăn đến. Mạc Vân thu hồi huyễn khí rất nhanh né tránh, trong các huyễn khí của hắn còn không có cái có thể ngăn cản được. Huyễn Trạch cũng có chút nhíu mày, dùng linh lực chém ngã mấy đại thụ, nhưng tốc độ viên cầu một chút cũng không giảm liền lăn qua đại thụ, mà nơi viên cầu lăn qua, đại thụ không còn tồn tại.bg-ssp-{height:px}
Hàn Ngưng Thiên phục hồi tinh thần lại, tụ tập tất cả linh lực lên đại đao, lớn tiếng nói: “Hiện tại liền giao cho ta đi.” Lời nói vừa dứt, một đao trần đầy linh lực chém ra ngoài, một khe rãnh thật sâu xuất hiện ở trước mặt, mà đàn ong cũng bị đánh tan hoàn toàn. Lại có hơn phân nửa ong vàng bị tiêu diệt, số còn lại chạy trối chết.
Huyễn Trạch thở phào nhẹ nhõm, biến trở về nguyên hình, xem ra thực lực của hắn so với nó tưởng tượng tốt điểm.
Hàn Ngưng Thiên ôm hầu hình Huyễn Trạch lại thân lại sờ, nó đáng yêu làm cho hắn xem nhẹ thực lực của nó. Hàn Ngưng Thiên hiện tại còn không biết, Huyễn Trạch có thể căn cứ hoàn cảnh chung quanh để thao túng vật có thể lợi dụng chiến đấu. Như lúc ở Xích Diễm Sơn, nó có thể lợi dụng nham thạch nóng chảy, tại trong rừng rậm, nó có thể lợi dụng cây cối.
Tàn Ảnh đưa mấy người đến một sơn động, ngồi trong sơn động, mấy người cau mày, thực lực ma thú nơi này đều quá mạnh mẽ, thật nguy hiểm. Nếu như không phải khu vực nhóm Mộng Toa và Lạc Vũ Thần phụ trách liền nhau, mà Mộng Toa lúc nguy cấp vẫn chọn đường mà chạy, bọn họ căn bản là đuổi không kịp để cứu người.
Lạc Vũ Thần và Âu Dương Linh Nhi tuy rằng có vẻ may mắn, bây giờ còn không đụng tới ma thú quá mức cường hãn, nhưng chiếu theo tình huống này, gặp phải cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Ở một chỗ trong sơn động, Manh Manh rất nhanh giúp Phong Minh chữa thương. Manh Manh hiện tại thực lực cũng tiến bộ rất nhiều, phối hợp với đan dược, thương thế của Phong Minh rất nhanh chuyển tốt.
Liên hệ Hàn Ngưng Thiên, Mạc Vân, Lạc Vũ Yên và Kiều Phi, mấy người bước đầu đạt thành nhận thức chung, hiện tại vẫn chia đội bọn họ thực bất lợi, vẫn là trước tập hợp lại nghĩ biện pháp. Căn cứ vị trí mấy người, Tàn Ảnh rất nhanh đã hội họp mọi người với nhau.
Hiện tại duy nhất liên hệ không được chính là Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt. Tuy rằng tất cả mọi người không ngừng an ủi lẫn nhau, thực lực bản thân Lạc Nhất Nhất rất mạnh, lại có nhiều huyễn thú lợi hại như vậy, nhất định sẽ không có việc gì.
Nhưng thời gian qua càng lâu, mọi người càng bất an. Chính bọn họ thực lực cũng không kém, nhưng đến nơi này, cũng chỉ có chạy trối chết.
Lúc này Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt bất tri bất giác đã vào sâu trong Viễn Cổ Sâm Lâm. Lạc Nhất Nhất không biết là, bọn họ hiện tại đã tiến nhập một sơn động rất lớn, sơn động lớn bằng một tòa núi lớn.
Đám người Manh Manh sở dĩ không liên hệ được Lạc Nhất Nhất, là bởi vì bọn họ đi vào sơn động này.
Càng đi vào trong, hơi thở càng âm lãnh. Lạc Nhất Nhất nhìn ánh sáng càng ngày càng mờ, trong lòng bất an cũng càng ngày càng mạnh. Ngẩng đầu nhìn trên không, Lạc Nhất Nhất mở miệng nói: “Liệt, ngươi có phát hiện chỗ không đúng hay không, mặc dù nơi này đại thụ che thiên tế nhật, cũng không có khả năng ngăn trở tất cả ánh sáng đi. Phía trước vẫn không lưu ý, chúng ta hiện tại nhìn thấy ánh sáng căn bản không phải từ phía trên bắn xuống.”
Phong Liệt gật gật đầu: “Nếu như không phải chung quanh có đại thụ cao lớn, cảm giác giống như chúng ta dần dần tiến nhập một không gian phong bế.”
Không đợi Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt suy đoán tình huống hiện tại, hơn mười ánh mắt màu lục oánh oánh xuất hiện ở phía trước trong bóng đêm. Lạc Nhất Nhất nhìn ánh mắt lớn như đèn lồng, run rẩy hỏi: “Là cái gì vậy a?”
Phong Liệt gắt gao túm tay Lạc Nhất Nhất, ngưng mi nói: “Là xà, Nhất Nhất, chúng ta không phải đối thủ của chúng, mau chóng rời đi nơi này.” Lang có cảm giác nhạy bén đối với nguy hiểm, làm cho Phong Liệt từ đáy lòng cảm giác được sợ hãi.
Không đợi Phong Liệt và Lạc Nhất Nhất lui ra ngoài, một trận gió phất qua, xà liền xuất hiện ở phía sau bọn họ, ngăn chặn đường lui của bọn họ. Nương ánh sáng ảm đạm, Lạc Nhất Nhất không thể tin mở to hai mắt. Thời điểm nghe Phong Liệt nói là xà, nàng nghĩ đến chỉ là gặp được mấy con rắn thực lực cường hãn mà thôi. Nhưng hiện tại, trước mắt không phải mấy con rắn, mà là chín đầu rắn hổ mang xài chung một thân rắn.
Lạc Nhất Nhất nhanh chóng từ Phượng giới lấy ra một ít đá thủy tinh dùng chiếu sáng, trực tiếp dùng linh lực đánh cố định vào thân cây chung quanh. Hiện tại đi không được, đành phải tận lực tìm ưu thế có lợi.
Một khắc khi chung quanh được chiếu sáng, Lạc Nhất Nhất thấy rõ ràng Cửu Đầu Xà trước mắt, cũng hoàn toàn hiểu được tình cảnh hiện tại của nàng.
Phía trước bị một ít đại thụ chung quanh làm lầm lẫn, hiện tại nhìn thấy mặt thạch bích trên đỉnh mới phát hiện, bọn họ hẳn là ở trong một sơn động to lớn. Mà sơn động này hẳn là ổ của Cửu Đầu Xà trước mắt.
Cửu Đầu Xà toàn thân đều phiếm màu xanh tím, giờ phút này mười tám ánh mắt lục oánh oánh oán hận nhìn chằm chằm Lạc Nhất Nhất, làm cho trong lòng Lạc Nhất Nhất một trận nhút nhát, cũng nghi hoặc không thôi. Cho dù nàng vô tình xâm nhập, đã quấy rầy thanh tĩnh của nó, cũng không đến mức dùng loại ánh mắt hận không thể đem nàng lột da rút gân nhìn nàng đi.