Mạc Vân tuyên bố tin tức, tập trung người có linh lực cao của đại lục Tinh Thần đi vào Tử Vong Chi Hải lịch lãm đề cao thực lực, khi trở về, mọi người hợp lực gia cố cấm chế. Lạc Nhất Nhất vướng bận mọi người tại phiến đại lục này, không có biện pháp an tâm ly khai, cùng Phong Liệt thương lượng rõ rang, cùng những người đó đi Tử Vong Chi Hải, lần này xâm nhập cũng làm một lần lịch lãm, đợi gia cố xong cấm chế lại rời đi.
Mọi người tập hợp xong liền xuất phát, trước ngày đi vợ chồng Lạc gia cẩn thận dặn dò Lạc Nhất Nhất và Lạc Vũ Thần một phen, buổi tối, Lạc Nhất Nhất còn bị Liễu Trân Nhi ôm đi nói chuyện cả đêm. Lạc Nhất Nhất cả đêm không ngủ, Phong Liệt rất là săn sóc để Lạc Nhất Nhất nằm trong lòng hắn nghỉ ngơi. Hiện tại đã bắt đầu vào đông, sợ Lạc Nhất Nhất sẽ cảm lạnh đặc biệt mặc một kiện áo gió lớn vì nàng chắn gió. Nữ tử đi cùng nhìn thấy, người người đều hâm mộ không thôi.
Chạy một ngày đường, khi chập tối thì đến bên ngoài Tử Vong Chi Hải, Kiều Phi chiêu tập mọi người tại chỗ nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại xâm nhập. Mạc Vân mỹ danh là dẫn đội đi, nhưng từ khi xuất phát đến bây giờ chỉ đi theo Lạc Nhất Nhất, Phong Liệt, Lạc Vũ Thần thành tiểu đội bốn người, hoàn toàn là phủi chưởng quầy. Trong mắt Phong Liệt chỉ có Lạc Nhất Nhất liền càng không trông cậy vào được. Cho nên mọi người đành phải xem Kiều Phi là thủ lĩnh.
Phong Liệt rốt cục buông Lạc Nhất Nhất ra, từ khi bị Lạc Nhất Nhất nô dịch, Phong Liệt thực tự giác đem vật dụng hằng ngày toàn chuyển qua không gian giới chỉ của hắn. Lúc này, từ không gian giới chỉ lấy bàn, ghế, đồ ăn vật Lạc Nhất Nhất thích mang ra. Mọi người khi nhìn thấy Phong Liệt có không gian giới chỉ, một đám tinh quang bắn ra bốn phía, nhưng không ai dám đánh chủ ý lên nó.
An trí tốt cho Lạc Nhất Nhất, Phong Liệt xuất ra lều trại đưa cho Lạc Vũ Thần nói: "Đem trướng bồng dựng lên." Lạc Vũ Thần vẻ mặt mê mang vừa định nói hắn không biết, chợt nghe Phong Liệt nói: "Dựng không tốt không có cơm chiều ăn." Vì thế Lạc Vũ Thần không nói gì ngồi một bên nghiên cứu dựng lều. Mạc Vân vừa định tiếp tục làm phủi chưởng quầy, chợt nghe Phong Liệt phân phó: "Lão nhân, đi tìm mấy chỉ món ăn thôn quê đi"
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung ở trên người Phong Liệt cùng Mạc Vân, không nghĩ tới hắn cư nhiên dám kêu Mạc Vân làm chạy chân, mà càng làm cho mọi người không nói gì là, Mạc Vân cư nhiên thí điên thí điên thực đi. Phong Liệt cũng không nhàn rỗi, hắn đang hầm canh.
Không lâu, Mạc Vân mang về mấy chỉ món ăn thôn quê, hơn nữa đều đã được xử lý sạch sẽ, Phong Liệt rất quen thuộc mà nấu lên. Từng đợt mùi truyền đến, kích thích Lạc Vũ Thần đang cùng trướng bồng phấn đấu, càng kích thích mọi người gần đó. Rất nhiều người đều tự chủ tạo thành tiểu đội, phân công chuẩn bị bữa tối. Nhưng ánh mắt vẫn là không nhịn được hướng chỗ Phong Liệt phiêu qua, trước không nói hiện tại trù nghệ của Phong Liệt bị Lạc Nhất Nhất huấn luyện thành nhất lưu, lần này mọi người đều là đi ra lịch lãm, không ai mang nhiều này nọ như vậy theo, càng không có gia vị. Giống như đoàn người Phong Liệt, không biết còn tưởng rằng là đi ngao du đâu?
Ăn uống no đủ, vẻ mặt Lạc Nhất Nhất thích ý nằm ở trong lòng Phong Liệt, Chíp Bông cũng híp mắt hưởng thụ nằm ở trong lòng Lạc Nhất Nhất. Mọi người thấy vậy không nói gì, trong lòng không nhịn được nghĩ: Lạc Nhất Nhất thật không hiểu đạp vận cứt chó gì, một nhóm cao thủ vây quanh nàng không nói, cư nhiên một đám đều đem nàng và sủng vật của nàng làm tổ tông mà cung phụng.
Kiều Phi cũng không nhìn về phía Lạc Nhất Nhất, nhớ tới tình cảnh lần trước thua ở trên tay Phong Liệt, trong lòng thực không rõ rốt cuộc Lạc Nhất Nhất có sức quyến rũ gì, làm cho người có thực lực sâu không lường được như Phong Liệt đi hầu hạ nàng. Trái lại Lạc Vũ Yên nhìn ra rất nhiều, tự đắc vui vẻ hưởng thụ bữa tối do mình tự chuẩn bị.
Sáng sớm hôm sau, mọi người liền đi sâu vào Tử Vong Chi Hải, nói là cùng nhau, kỳ thật vẫn là hợp thành mấy cỗ thế lực. Một tổ lấy Kiều Phi cầm đầu, một tổ là một ít cao thủ không thuộc các gia tộc tụ tập lại với nhau, tổ Lạc Nhất Nhất giữ nguyên nhân số, tuy rằng cũng có người muốn theo chân bọn họ, nhưng dù sao cũng là cao thủ, lòng tự trọng cũng rất mạnh, không muốn lấy mặt nóng dán mông lạnh.bg-ssp-{height:px}
Rất nhanh, mọi người liền lọt vào công kích của ma thú, đám người lập tức tách ra. Vừa vào trung khu không lâu, Lạc Nhất Nhất trịnh trọng nhìn Lạc Vũ Thần nói: "Tiểu Thần, tiến vào lịch lãm muốn dựa vào chính ngươi đề cao thực lực. Ta và Phong Liệt còn muốn đi phía trước, thực lực của ngươi không đến được, bản thân cẩn thận một chút." Lạc Vũ Thần kiên định gật đầu. Trong lòng yên lặng nghỉ: Tỷ, ta nhất định sẽ mau chóng vượt qua các ngươi.
Sau khi chia tay Lạc Vũ Thần, Lạc Nhất Nhất lấy ra một ít đan dược chống lại chướng khí cho Phong Liệt, tới gần trung tâm Tử Vong Chi Hải lại tiếp tục chia tay Phong Liệt, Lạc Nhất Nhất thực hiểu được thực lực hiện tại của nàng đi vào trong chỉ có thể liên lụy Phong Liệt. Tuy rằng Phong Liệt là ô dù của nàng, nhưng nàng không thể làm hoa trong nhà ấm.
Mạc Vân, Đằng Long, Chíp Bông đều bị sai sử cùng Phong Liệt đi vào trong. Ở bên ngoài, với thực lực của bọn họ đã muốn không có đối thủ, chỉ có thể đi vào trong lịch lãm. Chíp Bông là bị phái đi hỗ trợ, trừ bỏ bên trong có ma thú cao cấp, không biết còn có càng nhiều nguy hiểm không thể biết trước hay không.
Lạc Nhất Nhất ở trung khu rất nhanh liền gặp một đầu ma thú cấp , từ Phượng giới xuất ra Kình Thiên Kiếm liền vọt đi lên. Muốn nhìn một chút thanh kiếm này rốt cuộc có thể dùng hay không, sử xuất toàn bộ sức từ lúc bú sữa bổ xuống. Phát hiện một vết rách đều không có, khóe miệng Lạc Nhất Nhất run lên, nhịn không được bạo phát mắng: "Dựa vào, quả nhiên là phá kiếm."
Ma thú không nghĩ tới một tiểu thí hài cầm phá kiếm liền muốn đánh hắn, hắn hoàn toàn bị chọc giận, vung móng vuốt đã nghĩ chụp tử Lạc Nhất Nhất, Lạc Nhất Nhất đang muốn né tránh, một thanh chùy thủ sắc bén bị linh lực bao vây bay tới, cắm vào mi tâm ma thú, ma thú ầm ầm ngã xuống đất.
Lạc Nhất Nhất quay đầu nhìn thấy Lạc Vũ Yên ở cách đó không xa đang đi tới. Không nghĩ tới thực lực của nàng lại tiến bộ nhiều như vậy, hẳn là cũng đột phá thập cấp đi, Lạc Vũ Yên rút ra chùy thủ lưu loát lấy ra ma tinh, Lạc Nhất Nhất cười cười nói: "Không nghĩ tới ngươi sẽ vì cứu ta, bại lộ thực lực của mình." Lạc Vũ Yên gật gật đầu rầu rĩ nói: "Vừa mới có chút xúc động, ngươi hẳn là sẽ không nói ra ngoài đi." Nhìn Lạc Vũ Yên có điểm buồn rầu, Lạc Nhất Nhất ha ha cười nói: "Yên tâm đi, ta không nhiều chuyện như vậy"
Tiếp theo nàng từ Phượng giới lấy ra một cái nhẫn không gian đưa cho Lạc Vũ Yên: "Coi như cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, ta không thích thiếu nhân tình." Lạc Vũ Yên tiếp nhận không gian giới chỉ trêu tức nói: "Hào phóng như vậy a, cảm tạ, ngươi hẳn là cũng che giấu thực lực đi, bất quá lần sau đừng sinh mãnh như vậy, trực tiếp giết chết" Khoảng cách gần như vậy, né tránh rất khó khăn.
Nhìn Lạc Vũ Yên xoay người rời đi, Lạc Nhất Nhất cũng cười rồi ly khai. Từ việc nàng vừa rồi ra tay cứu minh có thể thấy được, nàng không có ý cùng mình là địch, làm cho mình giấu diếm chuyện này, cũng không có muốn trả ơn. Vừa mới trong mắt linh động, mới là nàng chân thực nhất đi.
Lúc Lạc Nhất Nhất gặp gỡ một đầu ma thú cấp năm, một hỏa phượng cả cả người lửa đỏ hỏa. Lắc lư nửa ngày, đây là duy nhất một đầu ma thú nàng vừa lòng, lần này Lạc Nhất Nhất lộ ra ánh mắt hưng phấn xem con mồi.