Mắt thấy ở Băng Tuyết Thành ngây người hơn nửa tháng, Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt chuẩn bị cáo từ. Đi Yêu giới giải quyết chuyện Phong Liệt chưa chấm dứt hết. Nghe được tin tức, Âu Dương Kiệt thực mất mát, không nghĩ tới Lạc Nhất Nhất nhanh như vậy đã muốn đi. Mà Âu Dương Linh Nhi lại làm ra một quyết định mà tất cả mọi người không nghĩ tới. Muốn cùng Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt lên đường.
Nhìn ánh mắt không đồng ý của tất cả mọi người, Âu Dương Linh Nhi nhìn Âu Dương Kiệt nói: “Ca, ta cũng không phải lần đầu tiên xuất môn, không cần lo lắng, huống hồ lần này, ta là muốn tìm kiếm hạnh phúc của ta.” Lời nói trắng ra như vậy, Lạc Nhất Nhất nghe cũng cảm thấy không sao cả, những người khác nghe thì ít nhiều đều có chút xấu hổ, nào có người như vậy giáp mặt nói muốn đào gốc tường người ta. Âu Dương Kiệt lần này rất bội phục muội muội của hắn, nếu như có thể, hắn cũng hi vọng hắn có thể tiêu sái như vậy.
Gặp Âu Dương Kiệt không phản đối, Âu Dương Linh Nhi nhìn Lạc Nhất Nhất nói: “Ta không muốn dùng thủ đoạn không trong sáng làm bẩn tình yêu của ta, nếu như sự thật chứng minh, ngươi càng thích hợp với Phong Liệt, ta sẽ buông tay. Nhưng ngươi dám cho ta đồng hành, chứng minh chúng ta ai thích hợp với hắn hơn sao?” Lạc Nhất Nhất tuy rằng rất muốn vì nàng tiêu sái dám yêu mà vỗ tay, nhưng nàng yêu là nam nhân của mình, vì thế mở miệng nói: “Tất cả chi tiêu trên đường do ngươi xuất ra.” “Hảo” giờ khắc này, Âu Dương Linh Nhi đối Lạc Nhất Nhất có cái nhìn mới.
Mọi người ước định sáng sớm hôm sau xuất phát. Buổi tối, Âu Dương Linh Nhi đi nói lời từ biệt với Âu Dương Kiệt, nhìn Âu Dương Kiệt cô đơn trong viện, Âu Dương Linh Nhi nghi hoặc nói: “Ngươi thật sự nhanh như vậy đã yêu Lạc Nhất Nhất sao? Từ việc ngươi cùng nàng ở chung, ta nghĩ ngươi chính là đối nàng có hảo cảm, nhiều nhất xem như thích.”
Âu Dương Kiệt xoay người nhìn muội muội cười khổ: “Ngươi cho là chỉ có ngươi mỗi ngày u buồn nhìn chằm chằm người ta mới kêu thích, mới kêu yêu a. Kỳ thật chính ta cũng không biết, nhìn nàng phải đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy thiếu gì đó, lập tức trống trơn. Khả năng ta thật sự là ở bất tri bất giác đã yêu nàng, cũng có thể là bởi vì biết không thể có được, cho nên cảm thấy là tốt nhất.”
Ngừng trong chốc lát, Âu Dương Kiệt tiếp tục nói: “Ta thực rất hâm mộ ngươi. Ngươi có thể tiêu sái tìm hạnh phúc cho bản thân, tuy rằng không biết kết quả thế nào, nhưng ít ra ngươi có tranh thủ qua. Ta lại chỉ có thể buông tha cho.” Lần đầu tiên, Âu Dương Linh Nhi không biết an ủi ca ca nàng như thế nào, chỉ có thể yên lặng đứng cùng ca ca thật lâu.
Bởi vì không biết ba người Lạc Vũ Thần sẽ bị truyền tống đến nơi nào, không có biện pháp đi tìm, cho nên Lạc Nhất Nhất đành phải thỉnh Âu Dương Kiệt hỗ trợ lưu ý, còn để lại mấy khối thông tin bài Mạc Vân mới luyện chế, có tin tức gì cũng có phương tiện liên hệ.
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Kiệt đưa tiễn bốn người Lạc Nhất Nhất, Phong Liệt, Mạc Vân, Âu Dương Linh Nhi, sau nữa ngày nói dong dài, Phong Liệt không thể nhịn được nữa, ôm lấy Lạc Nhất Nhất ngồi lên ma thú loại phi cầm Âu Dương Kiệt chuẩn bị. Âu Dương Kiệt ở phía sau kêu lên: “Nhất Nhất, mặt đen khắc băng đối với ngươi không tốt, ngươi hãy trở lại tìm ta nga, vị trí phu nhân tài chủ ta sẽ lưu trữ cho ngươi“. Mọi người cười ha ha, đều nghĩ Âu Dương Kiệt là nói giỡn chọc Lạc Nhất Nhất, chỉ có Âu Dương Linh Nhi biết, ca ca có lẽ thực sẽ làm như vậy.
Càng hướng Yêu giới tiến lên, sắc mặt Phong Liệt càng không tốt, Lạc Nhất Nhất biết Phong Liệt khẳng định là nhớ lại một ít chuyện không tốt, không biết trên người hắn từng phát sinh qua chuyện gì, cũng không biết an ủi như thế nào. Chỉ có thể gắt gao cầm tay hắn, nói cho hắn biết khi nào chỗ nào, phát sinh chuyện gì, đều có nàng ở cùng hắn.
Cảm giác được Lạc Nhất Nhất an ủi, Phong Liệt chua sót cười cười, tỏ vẻ chính mình không có việc gì. Mạc Vân và Âu Dương Linh Nhi cũng thực thức thời không nói nhiều lắm.
Dừng lại ở bên hồ, Phong Liệt lôi kéo Lạc Nhất Nhất trực tiếp nhảy vào trong hồ, Mạc Vân cùng Âu Dương Linh Nhi sửng sốt, hai mặt nhìn nhau. Băng Huyền nhắc nhở nói: “Chạy nhanh nhảy xuống theo Phong Liệt. Chỗ này thiết trí mê ảo trận” Hai người chạy nhanh theo Phong Liệt nhảy xuống hồ.
Rất nhanh, trước mắt xuất hiện ngã tư đường, kiến trúc, cùng một ít người. Chính là những người này có màu tóc và ánh mắt bất đồng. Mấy người Lạc Nhất Nhất tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây. Bởi vì đeo huyễn khí che giấu hơi thở do Mạc Vân luyện chế, cho nên mấy người xuất hiện cũng không có khiến cho người khác chú ý.
Phong Liệt mang theo mọi người trực tiếp đi đến trước một cửa sơn động, từ trên người lấy ra một hạt châu màu đỏ, để hạt châu vào trong lỗ nhỏ bên trái cửa đá sơn động, cửa đá mở ra. Trong sơn động cũng không lớn, liếc mắt một cái chỉ thấy vị trí giữa sơn động cắm một thanh kiếm phong cách cổ xưa, mũi kiếm mang quang mang ngân bạch chiếu sáng cả sơn động.bg-ssp-{height:px}
Phong Liệt đi qua, cầm chuôi kiếm, sử xuất toàn thân khí lực muốn rút kiếm ra, nhưng thanh kiếm lại không chút sứt mẻ. Phong Liệt buồn bực nói: “Đáng chết, vẫn là không có biện pháp rút ra.” Lạc Nhất Nhất tò mò hỏi: “Đây là lúc trước ngươi nói, vũ khí của ngươi?”
Phong Liệt gật gật đầu, nói: “Phụ thân nói đây là vũ khí chuẩn bị cho ta từ khi ta vừa sinh ra, chỉ có rút ra thanh kiếm này, ta mới có thể đạt được huyễn thú của mình. Nhưng là, ta thử rất nhiều lần đều không nhổ ra được. Cũng đi hỏi qua phụ thân, hắn nói là vì thực lực của ta không đủ.”
Mấy người khác cũng không nghĩ đi thử, thực lực của Phong Liệt cũng không đủ, thực lực của bọn họ lại càng không đủ nhìn. Lần này chỉ có thể vô công trở về.
Mọi người mới vừa ra động, liền nhìn thấy cách đó không xa bên bờ hồ đứng một dáng người vĩ ngạn, một trung niên nam tử có mái tóc dài màu ngân bạch, mặc dù là bóng dáng, cũng làm cho người ta cảm thấy có một loại hồn nhiên thiên thành khí phách. Nam tử đó là Yêu Vương hiện nay của Yêu giới, phụ thân Phong Liệt - Phong Mộ Hàn.
Phong Mộ Hàn nghe được thanh âm, quay đầu cũng thấy được đám người Phong Liệt. Kinh hỉ bước nhanh đi lên nói: “Liệt Nhi, ngươi đã trở lại, ngươi không có việc gì, thật tốt quá.”
Phong Liệt còn trong khiếp sợ, bởi vì nơi Phong Mộ Hàn vừa mới đứng, đúng là nơi trước đây mình thường xuyên đến. Hắn, là đợi mình sao?
Đám người Lạc Nhất Nhất đang đợi Phong Liệt giới thiệu, nhìn hắn vẫn không hoàn hồn, Lạc Nhất Nhất liền ngọt ngào kêu lên: “Bá phụ hảo.” Người này rõ ràng chính là lão cha Phong Liệt. Mạc Vân và Âu Dương Linh Nhi cũng chắp tay chào. Phong Mộ Hàn thế này mới đem lực chú ý chuyển dời đến bên người Phong Liệt, nhìn Lạc Nhất Nhất cùng hai người phía sau, thân mật cùng mọi người chào hỏi. Đây là lần đầu tiên Phong Liệt mang bằng hữu trở về.
Phong Liệt lúc này mới lấy lại tinh thần, cảm giác phụ thân giống như tang thương rất nhiều. Thản nhiên kêu một tiếng phụ thân, liền lôi kéo Lạc Nhất Nhất rời đi. Tuy rằng hiểu được phụ thân yêu thương hắn và mẫu thân, nhưng không kịp thương tổn hắn mang đến cho bọn họ. Từ nhỏ, hai chữ “bán yêu” liền khuất nhục cùng với hắn. Hắn thấy mẫu thân hạnh phúc, cũng thấy mẫu thân rơi nước mắt, còn có đối hắn áy náy.
Phong Liệt rất nhanh đã đưa đám người Lạc Nhất Nhất đến chỗ mẫu thân ở, đó là một tòa cung điện loại nhỏ Phong Mộ Hàn vì mẫu thân Phong Liệt - Tiêu Liên Nhược kiến tạo nên. Cung điện làm từ Bạch Ngọc, chủ yếu dùng trúc đến trang trí, chỉnh thể bố trí thực thanh nhã. Bởi vì Tiêu Liên Nhược thích trúc, cho nên cung điện liền trực tiếp gọi là Liên Trúc Cung.
Tiêu Liên Nhược vừa nghe người đến báo nói Phong Liệt đã trở lại, liền vội vàng từ trong điện chạy ra, bộ dáng hỉ cực mà khóc, làm cho Lạc Nhất Nhất không tự chủ được nghĩ tới mẫu thân Liễu Trân Nhi. Tiêu Liên Nhược cùng Liễu Trân Nhi giống nhau, đều là thuộc loại hình thanh nhã, là nữ tử ôn nhu.
Đối mặt mẫu thân, Phong Liệt cũng chỉ là thản nhiên giới thiệu đám người Lạc Nhất Nhất cho nàng biết. Lạc Nhất Nhất hiểu được, hoàn cảnh cuộc sống của Phong Liệt, tạo nên tính cảnh lạnh nhạt hiện tại của hắn. Xem ra đành phải từ chính nàng đến cùng bà bà tương lai đánh tốt quan hệ.