Bề ngoài Lạc Nhất Nhất vốn liền chọc người yêu thích, hơn nữa lại là Phong Liệt mang về, trái một câu bá mẫu thật xinh đẹp, phải một câu tính cách bá mẫu thực ôn nhu, chọc Tiêu Liên Nhược thật vui vẻ. Nhìn đến Phượng giới trên tay Lạc Nhất Nhất liền biết nàng hẳn là con dâu tương lai của mình. Lạc Nhất Nhất cũng không dám nói Phượng giới là lúc trước nàng lừa đến.
Tiêu Liên Nhược muốn xuống bếp chuẩn bị tiệc tối đơn giản chiêu đãi mấy người. Lạc Nhất Nhất muốn nhân cơ hội cùng bà bà tương lai bồi dưỡng tình cảm, bị Phong Liệt linh trở về, làm cho mọi người mở rộng tầm mắt là, chính hắn chạy vào, đương nhiên, chuẩn bị gì đó tất cả đều là món Lạc Nhất Nhất thích.
Trên bàn cơm, Mạc Vân cùng Phong Mộ Hàn trò chuyện thật vui vẻ, Tiêu Liên Nhược cùng Lạc Nhất Nhất lại thân thiện vong ngã. Phong Liệt yên lặng chia thức ăn cho Lạc Nhất Nhất, khi Lạc Nhất Nhất khát nước, đúng lúc rót một chén nước. Phong Mộ Hàn cùng Tiêu Liên Nhược thấy vậy đều kinh ngạc không thôi, liếc nhau, mãn nhãn ý cười. Xem ra con chẳng những tìm được người hắn muốn thủ hộ, thật đúng là động tâm.
Đối Lạc Nhất Nhất có thể đi vào trong lòng con, hai người càng xem càng thích. Âu Dương Linh Nhi tuy rằng cũng rất muốn cùng phụ mẫu Phong Liệt trao đổi nhiều một chút, nhưng là giống như không có lập trường, cho nên không thể hoàn toàn dung nhập.
Đang lúc lúc này, một nữ tử tử y mang theo vẻ mặt chán ghét đi đến, dáng người nữ tử cao gầy, dung mạo diễm mỹ, khi nhìn thấy Phong Liệt thì một trận kinh ngạc, rồi sau đó mang theo các loại chán ghét, khinh thường, đảo qua Phong Liệt và Tiêu Liên Nhược. Đám người Lạc Nhất Nhất lại lọt vào mắt nàng.
Phong Liệt mãn nhãn lạnh như băng nhìn về phía nữ tử mặc tử y, nếu như không phải Phong Mộ Hàn ở đây, Lạc Nhất Nhất hoài nghi hai người này sẽ lập tức xung đột vũ trang.
Đang lúc ba người đoán thân phận người này, Phong Mộ Hàn có chút tức giận lên tiếng: "Phong Nhã, ngươi trễ như vậy lại đến nơi đây, có chuyện gì?" Phong Nhã thế này mới nhìn về phía Phong Mộ Hàn nói: "Phụ thân đại nhân, ca ca truyền đến tin tức, Phong Vương Thành khả năng muốn bạo động. Sự tình khẩn cấp, ta cố ý tới đây thỉnh phụ thân trở về thương nghị." Phong Mộ Hàn gật gật đầu ý bảo đã biết, Phong Nhã vung ống tay áo rời đi.
Bởi vì Phong Nhã đến, không khí khoái hoạt trong phòng lập tức trở nên có chút quái dị. Sau khi ăn xong, Phong Liệt đưa Lạc Nhất Nhất về phòng nghỉ ngơi. Lạc Nhất Nhất chủ động ôm Phong Liệt, nàng biết Phong Liệt từ lúc nhìn thấy Phong Nhã, đã bắt đầu áp chế sự tức giận của hắn.
Thật lâu sau, Phong Liệt u u mở miệng: "Phụ thân ta trong một lần ra ngoài, gặp được mẫu thân ta, hai người bọn họ nhất kiến chung tình, nhưng bọn hắn biết bọn họ lưỡng tình tương duyệt là không có khả năng được mọi người chúc phúc. Cho nên, mẫu thân cùng phụ thân ta bỏ trốn trở lại Yêu giới.
Sau khi trở lại yêu giới, mẫu thân ta đồng dạng không chiếm được mọi người trong Yêu giới tán thành, nhưng ngại phụ thân ta cường thế, cũng không nháo ra phong ba rất lớn. Trước lúc thú mẫu thân ta, phụ thân từng cùng đại nữ nhiđệ nhất gia tộc là Hồ Cơ đám hỏi, sinh ra một nhi một nữ, Phong Minh và Phong Nhã. Hồ Cơ sau khi sinh hạ Phong Nhã không lâu thì chết.
Tuy rằng phụ thân cực lực bảo hộ ta cùng mẫu thân, nhưng chúng ta vẫn là không ngừng bị xa lánh, cho nên phụ thân mới thành lập tòa cung điện này cho mẫu thân, để mẫu thân rời xa thị phi. Mặc dù như vậy, ở một lần mẫu thân ra ngoài, trên đường vẫn là bị ám sát.
Thị vệ bảo vệ mẫu thân toàn bộ bị giết, thị vệ của phụ thân là cửu vĩ hồ yêu liều chết bảo vệ mẫu thân, nhưng mẫu thân vẫn bị trọng thương, tánh mạng nguy ở sớm tối. Cửu vĩ hồ yêu phun ra nội đan bản thân cho mẫu thân ăn vào, mới bảo vệ được tánh mạng mẫu thân, bất quá từ nay về sau, mỗi tháng luôn luôn có vài ngày, yêu khí trong cơ thể mẫu thân tán loạn, cần phụ thân dùng yêu khí của hắn áp chế. Mà mẫu thân cũng bởi vì cắn nuốt yêu đan mà giống yêu thú dung nhan không lão.
Lần đó phụ thân giận dữ, điều tra qua đi, dùng phương thức cực độ tàn khốc nghiêm trị người bày ra mưu sát cũng chính là đệ nhất gia tộc Yêu giới. Từ nay về sau, đệ nhất gia tộc chưa gượng dậy nổi."bg-ssp-{height:px}
Lạc Nhất Nhất tiếp lời nói: "Ta đây cũng ăn một viên yêu đan, miễn cho về sau ta thành lão thái bà, ngươi vẫn là tuấn mỹ như vậy, khẳng định sẽ bị nữ nhân khác quyến rũ." Phong Liệt vỗ vỗ đầu Lạc Nhất Nhất cười nói: "Tiểu đứa ngốc, nhân loại sau khi có được thực lực nhất định, dung nhan cũng sẽ không biến lão, ăn yêu đan đối thân thể không tốt, đối với tu luyện cũng sẽ có trở ngại. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ không bị nữ nhân khác câu đi." Tuy rằng biết Lạc Nhất Nhất là muốn dời đi lực chú ý của hắn, không cho hắn đắm chìm trong bi thương, nhưng Phong Liệt vẫn là thật sự giải thích.
Ôm chặt lấy Lạc Nhất Nhất, giống như nắm chặt sinh mệnh của mình.
Từ khi Lạc Nhất Nhất đến, Liên Trúc Cung thường thường có tiếng hoan hô tiếng cười, gương mặt lạnh lùng của Phong Liệt cũng dần dần bị mềm hoá, quan hệ cùng mẫu thân Tiêu Liên Nhược cũng dần dần hòa dịu.
Tuy rằng đến nay, quan hệ cùng Phong Liệt đều không có chút tiến triển, cũng không biết từ đâu xuống tay, nhưng Âu Dương Linh Nhi vẫn là không ngừng an ủi bản thân, chỉ cần nàng canh giữ ở bên người hắn, một ngày nào đó, hắn sẽ dùng con mắt khác xem nàng.
Ở Liên Trúc Cung ngây người mấy ngày, sợ Lạc Nhất Nhất cảm thấy buồn, Phong Liệt liền mang Lạc Nhất Nhất ra ngoài đi một chút. Không nghĩ tới mới ra cửa, đã bị người đuổi kịp, Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt liếc nhau, ăn ý hướng một chỗ bên trong rừng rậm có phong cảnh duyên dáng đi đến. Có một số việc, dù sao cũng cần phải giải quyết.
Quả nhiên, không lâu, Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt liền bị vây quanh, phía sau truyền đến tiếng nói bừa bãi của Phong Nhã."Không nghĩ tới, tiện loại ngươi chưa chết, còn dám trở về, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi." Nói xong rút ra roi trên lưng hướng Phong Liệt huy đến, Phong Liệt mãn nhãn hàn ý, vừa muốn động thủ, Lạc Nhất Nhất mau một bước lấy ra Băng Phách nghênh đón. Âm thanh lạnh lùng nói: "Nam nhân Lạc Nhất Nhất ta, không có bất luận kẻ nào có thể mắng, đối phó loại yêu súc như ngươi, không cần ô uế tay tướng công ta. Ngươi không phải dùng roi sao? Ta ngươi xem ai cao tay hơn."
Không thể không nói tiên pháp (phương pháp dùng roi) của Phong Nhã không sai, nhưng gặp phải Lạc Nhất Nhất liền định là nàng bất hạnh. Nếu như nói roi của Phong Nhã như linh xà xuất động, kia Băng Phách của Lạc Nhất Nhất liền như mãnh long rời bến. Những tay sai của Phong Nhã, tự nhiên bị Phong Liệt tam hai hạ giải quyết, thoáng nhìn một màn này Phong Nhã âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới thực lực Phong Liệt đã tăng vọt đến loại trình độ này.
Thực lực Phong Nhã căn bản không bằng Lạc Nhất Nhất, tưởng cậy vào cây roi làm từ gân rồng của nàng để thắng, lại không nghĩ rằng khi hai roi đồng thời chém ra lại quấn cùng một chỗ, Lạc Nhất Nhất mạnh mẽ vung, roi Phong Nhã tựa như Thiên Nữ Tán Hoa bị dập nát bay xuống. Lạc Nhất Nhất hừ lạnh một tiếng, cái loại roi này sao là đối thủ của Băng Phách đã trải qua Kình Thiên Kiếm gia cố. Ở thời điểm Phong Nhã ngây người, Lạc Nhất Nhất không chút khách khí huy roi, nàng cũng sẽ không dễ dàng buông tha người dám mắng Phong Liệt như vậy.
Sau khi trúng mấy roi, Phong Nhã đối roi của Lạc Nhất Nhất càng thêm sợ hãi. Rống một tiếng biến thành một con sói tuyết trắng, hai mắt đỏ đậm trừng mắt nhìn Lạc Nhất Nhất, Lạc Nhất Nhất hưng phấn chiếu bộ dáng Phong Nhã mơ màng ra bộ dáng Phong Liệt biến thành lang. Vì muốn nhìn một chút thực lực Phong Nhã sau khi biến thành nguyên hình sẽ như thế nào nên hơi nương tay, ở sau một roi chém ra, Phong Nhã nương cơ hội tránh né, nhanh chóng bỏ chạy.
Lạc Nhất Nhất cầm roi trên tay lẩm bẩm nói: "Chạy… chạy? Như thế nào liền đã chạy?" Phong Liệt đi qua cười nhẹ nói: "Không chạy, còn chờ ngươi đánh chết, nàng sao có thể chịu được roi của ngươi." Tuy rằng vừa mới nghe được lời nói Phong Nhã khiến trong lòng hắn giận dữ, nhưng Lạc Nhất Nhất duy hộ lại giống một dòng nước ôn hòa dập tắt lữa giận trong lòng hắn, lại làm cho hắn nháy mắt tâm tình bay cao.
Trước kia, ý nghĩa hắn sống là muốn dẫm nát người khinh thường hắn cùng mẫu thân dưới chân. Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy Lạc Nhất Nhất mới là tất cả của hắn, là Lạc Nhất Nhất làm cho sinh mệnh của hắn có ý nghĩa mới.
Hai người chỉ xem đây là một đoạn tiểu nhạc đệm, tiếp tục dạo Yêu Vương Thành. Phong Nhã trốn trở về sợ hãi phát hiện mặc dù dùng tới thuốc trị thương tốt nhất, miệng vết thương cũng rất khó phục hồi như cũ. Nhớ tới thực lực hiện nay của Phong Liệt và roi của Lạc Nhất Nhất, nếu như không thể một lần trừ tận gốc, về sau vẫn là ít chọc tới bọn họ mới thỏa đáng. Phong Nhã không nghĩ tới nàng hiện tại không dám trêu chọc Phong Liệt, mà Lạc Nhất Nhất lại ở trong lòng âm thầm nghĩ: những ngày khổ của Phong Nhã sẽ bắt đầu. Đối với người thương tổn Phong Liệt, Lạc Nhất Nhất nàng là không có khả năng dễ dàng buông tha.