Lạc Nhất Nhất mở to mắt, nhìn thấy sương mù mông lung trong không gian cũng xuất hiện một ít tiểu lượng điểm, dần dần càng ngày càng nhiều, giống như muốn chiếu sáng cả không gian, tiểu lượng điểm dần dần hướng Lạc Nhất Nhất xúm lại, sau đó cùng nhau dũng mãnh vào trong cơ thể Lạc Nhất Nhất.
Lạc Nhất Nhất nhanh chóng nhắm mắt lại nội thị, liền phát hiện tiểu lượng điểm này phân biệt vây quanh hai luồng nguyên tố ở đan điền, dần dần tiểu lượng điểm dung hợp vào hai luồng nguyên tố, hai luồng nguyên tố cũng dần dần lớn lên. Vòng đi vòng lại, cũng không biết qua bao lâu, trong không gian không còn tiểu lượng điểm xuất hiện nữa, cửa đá liền mở ra.
Lạc Nhất Nhất thần thanh khí sảng đi ra, Phong Liệt khẩn trương thượng xem hạ xem, hỏi: “Như thế nào lại lâu như vậy, còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì.” Lạc Nhất Nhất thế này mới chú ý tới Phong Liệt, Phong Minh, Mộng Toa đều ở đây, hỏi: “Thời gian rất lâu sao, liền vài cái canh giờ đi.”
Mộng Toa bay qua kêu lên: “Cái gì vài cái canh giờ, Phong Minh trước hết đi ra đã dùng sáu ngày, Phong Liệt mười ngày mới đi ra, ngươi ước chừng dùng nửa tháng.” Lạc Nhất Nhất cả kinh, không nghĩ tới đã qua nhiều ngày như vậy. Sau đó cả kinh kêu lên: “Trời ạ, ta nửa tháng cũng chưa ăn cái gì, Liệt, ta muốn ăn.” Tuy rằng một chút cũng không thấy đói, nhưng nghĩ lâu như vậy không ăn cái gì tổng cảm thấy không quen.
Tự nhiên là do Mộng Toa dẫn đường tìm một chỗ phong cảnh duyên dáng, vừa đến nơi, Phong Liệt liền bắt đầu bận rộn. Phong Minh có chút ngoài ý muốn phiêu mắt nhìn Phong Liệt đang từ trong không gian giới chỉ lấy ra dụng cụ làm bếp, Lạc Nhất Nhất thực muốn thử xem nàng đối nguyên tố nắm giữ được bao nhiêu. Ý niệm vừa chuyển, giúp Phong Liệt nhóm lửa, lại vừa chuyển, lấy ra nước giúp Phong Liệt rửa rau.
Nhìn Lạc Nhất Nhất ngoạn bất diệc nhạc hồ, Mộng Toa cũng không cam lòng yếu thế, ý niệm vừa chuyển, tạo ra một bếp lò. Chỉ có Phong Minh ưu nhã ngồi ở bên cạnh đắm chìm trong suy nghĩ của hắn. Lạc Nhất Nhất có chút kỳ quái nói thầm: “Lấy tính cách của Phong Minh, hiện tại ngồi ở chỗ này thật là kỳ quái, còn tưởng rằng hắn sẽ làm đại hiệp độc hành.”
Mộng Toa thấu lại đây thần bí hề hề nói: “Này là nhờ công của ta, lúc hắn mới ra ngoài là muốn đi một mình, bị ta ngăn cản. Bởi vì bản quá trình lịch lãm ở chỗ ta, một mình hắn là không tìm thấy địa phương lịch lãm. Tuy rằng ta rất muốn đi cùng hắn, nhưng hắn cũng không để ý ta. Cho nên ta liền ngăn hắn lại cùng nhau chờ các ngươi.”
Trong lòng Lạc Nhất Nhất có một cái định luận, đây là một tiểu tinh linh háo sắc. Nàng cùng Phong Liệt là dính hào quang của Phong Minh.
Rất nhanh Phong Liệt liền làm xong năm món một canh, Mộng Toa nhìn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, không chút khách khí nhàu vào ăn. Lạc Nhất Nhất nhiệt tình mời Phong Minh, nhưng người ta căn bản không cảm kích. Phong Liệt theo thường lệ cẩn thận vì Lạc Nhất Nhất chia thức ăn, chén nhỏ tràn đầy.
Mộng Toa nhìn chằm chằm Phong Liệt trong chốc lát, quay đầu hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm Lạc Nhất Nhất hỏi: “Ngươi là như thế nào làm cho Phong Liệt nghe lời như vậy a? Có thể dạy ta để ta làm cho Phong Minh cũng đối ta tốt như vậy không?” Lạc Nhất Nhất buông đũa trong tay, nhìn Mộng Toa mãn nhãn mong đợi nhìn chằm chằm nàng, lại nhìn nhìn Phong Minh như trước ngồi ở cách đó không xa vẫn không nhúc nhích như một tòa khắc băng ưu nhã, ho khan hai tiếng nói: “Này, chỉ sợ rất khó khăn.”
Ăn uống no đủ, Lạc Nhất Nhất lại ở trong lòng Phong Liệt lười biếng hỏi: ”Sau tu luyện là hạng mục gì, chúng ta khi nào thì đi qua?” Mộng Toa lấy ra một quyển sách cũ nói: “Trên quyển sách này nói sau tu luyện chính là học tập như thế nào chống đỡ cùng vận dụng nguyên tố, đối với người không đạt tới thực lực nhất định đã chạy tới như ta, cho nên tuy rằng cũng hấp dẫn thổ nguyên tố, nhưng vẫn không có biện pháp đánh vào Nguyên Tố Chi Lâm, vào không được.” Vừa nghe tên Nguyên Tố Chi Lâm, chỉ biết là địa phương tốt. Lạc Nhất Nhất khẩn cấp bảo Mộng Toa dẫn đường đi.
Đi đến trước một sơn động, trên cửa đá rất nặng viết bốn chữ to “Nguyên Tố Chi Lâm“. Mộng Toa chỉ vào sơn động nói: “Trên sách nói phải vận dụng linh lực mở ra cửa đá, chúng ta cùng nhau thử xem đi.” Bốn người đồng thời phát ra một cỗ linh lực đánh hướng cửa đá, cửa đá nháy mắt biến mất.bg-ssp-{height:px}
Tuy rằng không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng Lạc Nhất Nhất vẫn chú ý tới, linh lực Mộng Toa biến thành màu vàng đất, Phong Minh là màu xanh nhạt, Phong Liệt là màu trắng so với trước kia càng chói mắt, trong linh lực của nàng pha tạp một chút màu lam nhạt.
Bốn người đồng thời vào sơn động, đi vào một mảnh núi rừng xanh um tươi tốt, Lạc Nhất Nhất có thể cảm giác được rõ ràng nguyên tố nơi này đặc hơn. Nhưng là, vừa chuyển đầu, kinh ngạc phát hiện ba người vừa rồi còn cùng một chỗ đã biến mất.”Liệt, ngươi ở đâu?” Lạc Nhất Nhất đi chung quanh tìm kiếm la lớn, nhưng trong núi rừng chỉ có tiếng vang của nàng. Tìm kiếm không có kết quả, Lạc Nhất Nhất liền quyết định an tâm tu luyện, nàng tin tưởng tình huống ba người kia khẳng định giống như nàng, cũng không có việc gì.
Ba người khác xác thực đồng dạng gặp tình huống giống Lạc Nhất Nhất, vừa tiến vào núi rừng liền phát hiện chỉ còn chính mình, bất quá ở ngay từ đầu kinh ngạc qua đi, liền đều tự an tâm tu luyện.
Từ tiến vào núi rừng, Lạc Nhất Nhất liền cảm giác hai loại nguyên tố nước lửa trong cơ thể nàng rất là sinh động, điều tức trong chốc lát, hai loại nguyên tố trong cơ thể càng thêm phong phú. Đang lúc Lạc Nhất Nhất chuẩn bị đứng dậy hướng chỗ sâu trong núi rừng đi đến, thì một trận cuồng phong gào thét qua, trước mắt xuất hiện một con sư tử từ hỏa nguyên tố tạo thành trợn mắt nhìn nàng.
Lạc Nhất Nhất còn không có làm rõ ràng trạng huống, Hỏa Sư liền phun ra một viên hỏa cầu thật lớn đánh úp Lạc Nhất Nhất, cuống quít tránh thoát, Hỏa Sư tiếp tục hướng Lạc Nhất Nhất phun lửa, nhanh chóng điều xuất thủy nguyên tố ngăn cản, nhưng rõ ràng không chống nổi lửa của Hỏa Sư, mắt thấy sẽ đốt tới trên người. Lạc Nhất Nhất lấy ra Băng Phách một kiếm đánh qua, Hỏa Sư nháy mắt tản ra, nhưng đảo mắt lại khôi phục thành nguyên trạng.
Xem ra đối phó con sư tử hỏa nguyên tố này chỉ có thể dùng thủy nguyên tố đến áp chế, Băng Phách căn bản là không gây thương tổn được nó. Thu hồi Băng Phách, Lạc Nhất Nhất lại triệu tập thủy nguyên tố không ngừng cùng Hỏa Sư giao chiến. Thủy có thể khắc hỏa hiện tại đến giảng cho Lạc Nhất Nhất, căn bản không thật tế. Người ta không diệt sạch nước của nàng đã là tốt rồi, hiện tại Lạc Nhất Nhất chỉ có thể đơn giản vận dụng thủy nguyên tố, cũng không có lực công kích nhiều lắm.
Một trận chật vật né nhanh qua, Lạc Nhất Nhất phát hiện nàng vận dụng thủy nguyên tố càng thêm linh hoạt, căn cứ ý niệm bản thân, có thể phát ra tiểu thủy đao công kích Hỏa Sư. Bất quá có thể vận dụng thủy nguyên tố rất ít, mỗi lần phát ra thủy đao chỉ có mấy chục, cho nên thương tổn Hỏa Sư cũng không lớn. Lạc Nhất Nhất một bên tìm hiểu thủy nguyên tố chung quanh, một bên căn cứ thanh âm cùng cảm giác đối phó Hỏa Sư, ở bị đốt trọi vài sợi tóc, Lạc Nhất Nhất rốt cục có thể mượn dùng thủy nguyên tố chung quanh phát ra đại thủy đao công kích Hỏa Sư.
Hiện tại Lạc Nhất Nhất cùng Hỏa Sư bị vây ở trạng thái thế lực ngang nhau. Lạc Nhất Nhất hiểu được, hiện tại nàng phải dung hợp nguyên tố lực cùng linh lực mới được. Sau vài lần thí nghiệm, Lạc Nhất Nhất phát ra linh lực biến trạm lam. Mà Hỏa Sư bị Lạc Nhất Nhất phát ra thủy đao trạm lam sắc công kích liền tiêu tán, không còn tồn tại.
Còn không có thả lỏng một hơi, Lạc Nhất Nhất lại gặp gỡ một Thủy Long từ thủy nguyên tố tạo thành, có kinh nghiệm lúc trước, Lạc Nhất Nhất rất nhanh đã giải quyết xong Thủy Long, khi Lạc Nhất Nhất đang cố gắng gia cố linh lực cùng nguyên tố lực dung hợp, Hỏa Sư cùng Thủy Long vốn đã tiêu thất đồng thời xuất hiện ở trước mắt. Lạc Nhất Nhất trợn tròn mắt, bởi vì nàng mỗi lần chỉ có thể sử dụng một loại nguyên tố.
Hỏa Sư cùng Thủy Long đồng thời phát ra công kích, Lạc Nhất Nhất vội vàng trước diệt lửa của Hỏa Sư, còn chưa kịp triệu hồi hỏa nguyên tố, nước của Thủy Long đã muốn đến trước mắt, Lạc Nhất Nhất nghĩ rằng, xong rồi, người tạo nên phiến lâm tử này không phải là muốn khi dễ người ta chứ.