Edit & beta: Thiên Mạn
Hàn Ngưng Thiên nhìn Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt quyết tâm như vậy, đứng lên nói: “Hảo, tiểu nha đầu, bằng hữu như ngươi ta đây liền kết giao. Tuyết Vương Thành ngươi giữ lại, ta đối kinh thương không có hứng thú. Về phần hai tiểu sủng vật này, cho ta ôm nhiều một cái là được rồi.” Nói xong, từ không gian giới chỉ lấy ra Tề Linh Đan chính mình dùng tám triệu hoàng kim chụp được, một ngụm nuốt xuống.
Lạc Nhất Nhất nở nụ cười cảm kích với Hàn Ngưng Thiên. Phong Liệt lại lấy ra một viên Đề Linh Đan cho Lạc Nhất Nhất. Ba người khác còn ngồi dưới đất trông mong nhìn Phong Liệt. Trong lúc Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt giằng co, Âu Dương Linh Nhi đã nói chuyện về Đề Linh Đan cho Lạc Vũ Thần và Lạc Vũ yên.
Sau khi Lạc Nhất Nhất phục dùng đan dược nói: “Các ngươi hiện tại đều biết, thực lực của chúng ta chỉ có thể duy trì nửa nén hương, các ngươi nếu đi theo cũng không giúp được nhiều, còn khiến chúng ta toàn quân bị diệt a. Thực nghĩ đến trên bờ này người còn chưa đi là đối thần quái quả hết hy vọng? Nhanh điều tức tốt. Ta cũng không nghĩ thay người khác làm gía y.” Phía trước không có tập hợp lực lượng huyễn thú, chính là lưu con bài chưa lật cuối cùng, để đảm bảo bọn họ lấy thần quái quả có thể toàn thân trở ra.
Ba người lúc này mới đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu nhất, cố gắng điều tức, khôi phục thương thế.
Ba người Lạc Nhất Nhất, Phong Liệt, Hàn Ngưng Thiên lại đứng trên không Bích Thủy Đàm. Ba người song song sử xuất toàn thân linh lực va chạm kết giới. Theo ba người không ngừng phóng xuất linh lực, kết giới dần biến mất.
Tiểu Bạch ở phía sau đối Chíp Bông nói: “Mau đi hỗ trợ, nếu như kết giới đem linh lực phản đạn, không chỉ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bọn họ đều sẽ bị trọng thương. Chuyện phía sau cứ giao cho chúng ta.”
Chíp Bông vừa nghe, nhanh chóng gia nhập hàng ngũ ba người Lạc Nhất Nhất, đỏ đậm hồng trụ cùng với linh lực ba người rất nhanh thiêu đốt kết giới. Tất cả mọi người trên bờ đều khiếp sợ nhìn ba người một thú trên không, đó là thực lực thật khủng bố a.
Rất nhanh, kết giới tiếp cận thần quái quả, Tiểu Bạch lớn tiếng kêu lên: “Chíp Bông, ngươi mau dừng lại, ngươi này ngu ngốc, sẽ trực tiếp thiêu hủy thần quái quả.” Chíp bông buồn bực triệt tiêu hỏa trụ, trong lòng rầu rĩ nghĩ: ngươi thật đúng là khó hầu hạ.
Rất nhanh, kết giới hoàn toàn biến mất, Lạc Nhất Nhất nhanh tay hái thần quái quả để vào Phượng giới. Phong Liệt mở miệng nói: “Tuy rằng còn chưa tới thời gian nửa nén hương, nhưng linh lực của chúng ta đều tiêu hao không sai biệt lắm, nhanh rời đi nơi này.”
Ba người Lạc Vũ Thần ở thời điểm Lạc Nhất Nhất hái thần quái quả, liền chạy qua trước tiên. Mọi người trên bờ nhìn thoáng qua lẫn nhau, không biết ai hô một câu, thần quái quả trong tay nha đầu kia, mau cướp.
Mọi người nhất ủng mà lên, Lạc Nhất Nhất sớm có chuẩn bị thả ra tất cả huyễn thú trong Phượng giới, mà Tiểu Bạch không chút khách khí bày ra vài cái ảo trận, nhất thời, mọi người hỏng, đám người Lạc Nhất Nhất được huyễn thú hộ giá, rất nhanh rời đi.
Rời đi Bích Thủy đàm, đám người Lạc Nhất Nhất không có trực tiếp hồi Yêu giới, mà là đến phân bộ Hàn Môn ở phụ cận của Hàn Ngưng Thiên. Làm cho Hàn Ngưng Thiên đau đầu là Hàn lão gia tử cư nhiên cũng chạy tới nơi này.
Nhìn thấy một đám người trọng thương, Hàn lão gia tử không nói hai lời, cho người ta hảo hảo chiêu đãi, sành ăn hầu hạ. Mọi người không nhịn được cảm khái, lão gia tử thật sự là người tốt. Hàn Ngưng Thiên còn lại là không được tự nhiên cười gượng, lão gia tử suy nghĩ cái gì, hắn rất rõ ràng.
Làm cho mọi người không nói gì là, Hàn Ngưng Thiên một đại nam nhân, ở một chỗ trong tiểu viện dưỡng rất nhiều tiểu sủng vật đáng yêu như tiểu hồ ly, tiểu chồn tía, tiểu bạch cẩu… Người phụ trách chiếu cố nhóm tiểu động vật nói, chỉ cần là phân bộ môn chủ thường đến, đều có loại tiểu viện dưỡng sủng vật thế này, tổng bộ lại càng nhiều dọa người.
Lạc Nhất Nhất không nói gì, đối Hàn Ngưng Thiên nói: “Nếu như không thấy lão gia tử nhà ngươi, còn tưởng rằng thời thơ ấu của ngươi thiếu yêu thương đâu.” Sau lại, Lạc Nhất Nhất phát hiện, quả nhiên, Hàn Ngưng Thiên khẳng định là thơ ấu thiếu yêu thương, lão cha của hắn nhưng là yêu tiền như mạng.
Khi thương thế Lạc Nhất Nhất và mọi người tốt không sai biệt lắm, Hàn lão gia tử vẻ mặt cười tủm tỉm xuất hiện. Cầm trong tay một tờ giấy thật dài, đều là chi tiêu của mấy người Lạc Nhất Nhất. Nhìn giấy tờ kia, khóe miệng mấy người mãnh trừu, bọn họ là ở hắc điếm sao?bg-ssp-{height:px}
Lạc Vũ Yên cười nói: “Nhất Nhất, may mắn ngươi có Tuyết Vương Thành. Nếu không, mấy cái người nghèo chúng ta, thật đúng là nửa bước khó đi a.”
Lúc này, Hàn lão gia tử, bá lập tức thu hồi giấy tờ, sau đó cười tủm tỉm tiếp đón mọi người an tâm hảo hảo ở, giống như tờ giấy vừa rồi chỉ là ảo giác, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Từ ngày đó về sau, Hàn lão tử thường thường đến làm thân cùng Lạc Nhất Nhất, làm cho Lạc Nhất Nhất rất là khó hiểu.
Mắt thấy thương thế mấy người đều tốt lên, chuẩn bị lên đường hồi Yêu giới, đang chuẩn bị đi về phía Hàn lão gia tử và Hàn Ngưng Thiên cáo biệt. Ở ngoài tiểu viện Hàn Ngưng Thiên, nghe được Hàn Ngưng Thiên và Hàn lão gia tử đối thoại.
Hàn lão gia tử: “Tên tiểu tử này, lần này nói cái gì đều phải nghe ta.”
Hàn Ngưng Thiên: “Ngươi không phải là không biết, người ta có vị hôn phu.”
Hàn lão gia tử: “Có vị hôn phu thì sao, vẫn còn chưa có gả, lúc này là lúc triển lãm mị lực của tiểu tử ngươi, tuy rằng thực lực của ngươi so với vị hôn phu của nàng thiếu một chút, diện mạo cũng thiếu chút…”
Hàn Ngưng Thiên: “… Vậy ngươi muốn ta lấy cái gì cùng người cạnh tranh.”
Hàn lão gia tử: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi phải bắt tới tay người con dâu Nhất Nhất này cho ta. Ngươi này bại gia tử, nhớ ngày đó, lúc ta còn là môn chủ, Hàn Môn thật giàu có a, ngươi lên làm môn chủ, chúng ta đều cùng với ngươi qua ngày. Nếu không phải lão nhân ta đúng lúc phát hiện ngươi là cái không biết kiếm tiền, bại gia tử chỉ biết loạn tiêu tiền, Hàn Môn đã sớm biến thành xác rỗng. Ngươi xem ngươi, thời gian trước, lấy tám triệu mua một kiện huyễn khí, ngươi ngu ngốc a, tuy rằng kiện huyễn khí kia không sai, nhưng giá trị không tới con số đó a.”
Hàn Ngưng Thiên: “Vậy được, ta thử xem, Nhất Nhất có hai cái huyễn thú thực đáng yêu, đáng yêu đến bạo, ta dưỡng (nuôi dưỡng) đều so ra kém.”
Hai người ngồi xổm trước mặt chính chủ ảo tưởng, mấy người ngoài viện sắp nghẹn đến nội thương.
Lạc Nhất Nhất vẻ mặt bi thương nhìn Phong Liệt, nàng hiện tại giá thị trường thấp như vậy sao? Một cái là coi trọng tòa kim sơn (núi vàng) Tuyết Vương Thành của nàng. Một cái là coi trọng thú nhà nàng. Nàng hiện tại là vật tặng kèm?
Phong Liệt cũng nhịn không được khóe miệng giơ lên, tức giận đến Lạc Nhất Nhất dùng sức đóa đóa chân. Kinh động hai người trong viện còn đang ảo tưởng.
Vừa quay đầu lại, thấy vẻ mặt Lạc Nhất Nhất bị thương, cùng mọi người nghẹn đỏ mặt, hai người một trận xấu hổ, vừa rồi tưởng quá nhập thần. Đối thoại của bọn họ đều làm cho người ta nghe được.
Cái này chết, đổi thành vẻ mặt Hàn lão gia tử bị thương, đáng thương mộng đẹp của hắn đành tan nát, vừa rồi còn đang suy nghĩ muốn giúp con theo đuổi con dâu như thế nào, cái này chết, cái gì cũng không cần suy nghĩ. Hàn Ngưng Thiên nhưng thật ra không sao cả, chỉ cần Nhất Nhất cho hắn ôm nhiều hai cái thú thú đáng yêu kia là được.
Rất nhanh, mấy người liền cùng Hàn lão gia tử cáo biệt, lên đường hồi Yêu giới. Hàn Ngưng Thiên lao thẳng đến đám người Lạc Nhất Nhất nói đưa đến bên cạnh Yêu giới mới dừng lại, sau đó cẩn thận mỗi bước đi nhìn Tiểu Bạch và Chíp Bông. Cuối cùng bị vài cái huynh đệ Hàn Môn trực tiếp đánh hôn mê mang đi.