Eđit & beta: Thiên Mạn
Tất cả mọi người không có chú ý tới, khi ánh mắt Phong Liệt khôi phục bình thường, thân thể bắt đầu trở nên trong suốt, Phong Minh lấy ra hạt châu màu trắng ở trên người, triệu tập lực lượng toàn thân, thu Phong Liệt dần dần biến mất vào trong hạt châu.
Phong Minh nhìn thân thể Phong Liệt sắp biến mất, sắc mặt trắng bệch yên lặng thì thầm: “Chỉ còn chút nữa, làm ơn, cho dù làm cho ta kiệt lực mà chết cũng không quan hệ.”
Rốt cục, Phong Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nắm hạt châu màu trắng thất tha thất thểu ngã sấp xuống ở bên cạnh Lạc Nhất Nhất, nói: “Ta đã khóa ba hồn bảy vía của Liệt vào Khóa Hồn Châu. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi cứu hắn trở về.”
Lạc Nhất Nhất lăng lăng tiếp nhận hạt châu trong tay Phong Minh, Liệt ngay tại trong hạt châu này sao? Muốn thế nào mới có thể cứu hắn? Không đợi nàng hỏi ra, Phong Minh đã ngất đi.
Lạc Nhất Nhất nhìn sắc mặt Phong Minh tái nhợt đến dọa người, bất lực sợ hãi cực kỳ. Vì sao ngắn ngủn trong nháy mắt đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Liệt không thấy, Minh ca ca lại biến thành như vậy?
Phong Mộ Hàn chạy nhanh mang Phong Minh vào trong nhà, Phong Minh vừa mới mất rất nhiều yêu lực, phải mau giúp hắn khôi phục một chút, bằng không sợ là hắn cũng chống đỡ không được.
Bạch Liên có chút hoang mang, chủ nhân nó nghiêm khắc ý nghĩa không tính đã chết, kia nó làm sao bây giờ? Nhìn tất cả mọi người vội vàng vì Phong Minh, nhấc lên Long Liên Kiếm, chậm rãi tiêu sái trở lại sơn động nó từng sống. Chủ nhân không ở, đó là nơi duy nhất hắn có thể đi. Ở chỗ này đợi chủ nhân trở về.
Lạc Nhất Nhất nhanh cầm chặt hạt châu màu trắng cùng mọi người đứng ở bên ngoài đợi. Lạc Vũ Yên nhẹ nhàng ôm Lạc Nhất Nhất an ủi nói: “Đừng lo lắng, Phong Minh không có việc gì. Hắn vừa rồi không phải đã nói sao, Phong Liệt còn có thể cứu, ngươi yên tâm. Chúng ta sẽ cùng ngươi, thẳng đến Phong Liệt trở lại bên cạnh ngươi.”
Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, thấy Bạch Liên đi ra ngoài, không có ngăn cản. Nàng biết không có chủ nhân, Bạch Liên nhất định là phải về sơn động.
Phong Mộ Hàn dàn xếp xong Phong Minh, đơn giản an ủi mọi người, liền bảo mọi người đều tự trở về chữa thương. Lạc Nhất Nhất nghe tin Phong Minh không có việc gì, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp té xỉu ở trong lòng Lạc Vũ Yên.
Nàng vừa rồi rất lo lắng cho Phong Minh, cho nên kiên trì cùng mọi người đứng ở bên ngoài, muốn xác nhận tình huống Phong Minh. Lúc này, biết Phong Minh không có việc gì, trầm tĩnh lại, liền chống đỡ không được, yêu lực va chạm, làm cho nàng cảm thấy toàn thân đều bị chàng nát.
Mọi người lại vội vàng an trí Lạc Nhất Nhất, ăn vào đan dược lúc trước Phong Liệt lưu lại, Lạc Nhất Nhất nặng nề ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tránh đi Lạc Vũ Yên thủ bên cạnh nàng một đêm, Lạc Nhất Nhất vội vàng tìm Phong Mộ Hàn. Phong Mộ Hàn nhìn Lạc Nhất Nhất luôn cầm chặt hạt châu màu trắng, không cần phải nói cũng biết mục đích nàng đến đây.
Phong Mộ Hàn bảo Lạc Nhất Nhất ngồi xuống, chậm rãi mở miệng nói: “Nhất Nhất, ta biết đột nhiên phát sinh những chuyện này, làm cho người ta rất khó chấp nhận.”
Lạc Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn Phong Mộ Hàn nói: “Phong bá bá, ta không sao, ngươi nói tất cả mọi chuyện cho ta biết, để ta biết bước tiếp theo nên làm như thế nào?”
Phong Mộ Hàn gật gật đầu, nói: “Phong Liệt mở ra Khóa Yêu Châu ta lưu cho hắn, đó là cường đại yêu lực có từ lúc hắn vừa sinh ra. Hắn căn bản là khống chế không được, cho nên khi hắn sinh ra không bao lâu, ta đã đem yêu lực của hắn khóa vào đó. Hi vọng đến một ngày hắn có thể khống chế, lại hấp thu lực lượng nguyên bản thuộc về hắn. Nhưng là, không nghĩ tới hắn đã biết chuyện này, còn mạnh mẽ mở ra Khóa Yêu Châu. Vốn lấy trình độ hiện tại của hắn, mở ra Khóa Yêu Châu sẽ bị yêu lực cường đại kia yêu hóa, sẽ biến thành một người không có nhân tính thị huyết cuồng ma. Không nghĩ tới ngươi thế nhưng có thể gọi hắn trở về. Nhưng Khóa Yêu Châu một khi mở ra, là ngừng không được, hắn không bị yêu hóa, sẽ hồn phi phách tán. Chính là không nghĩ tới, ở thời điềm cuối cùng, Phong Minh cứu hắn. Hạt châu kia của Phong Minh là Khóa Hồn Châu, hắn thu ba hồn bảy vía của Phong Liệt vào bên trong Khóa Hồn Châu.”
Lạc Nhất Nhất vội vàng hỏi: “Ta đây cần làm như thế nào, mới có thể cứu Liệt?”
Phong Mộ Hàn nhìn Lạc Nhất Nhất nói: “Cần tìm được mười viên thủy tinh, mỗi một viên thủy tinh có thể phóng xuất ra một hồn hoặc một phách của Phong Liệt. Đợi tìm đủ mười viên thủy tinh, có thể làm cho Phong Liệt khôi phục.”
Mắt thấy Lạc Nhất Nhất còn muốn đặt câu hỏi, Phong Mộ Hàn mở miệng nói trước: “Nhất Nhất, ngươi đi về nghỉ ngơi trước, làm cho bản thân khôi phục thật tốt. Qua vài ngày, ta lại cho ngươi tư liệu về đá thủy tinh, được không?”
Lạc Nhất Nhất trấn định lại cảm xúc, gật gật đầu. Bộ dạng hiện tại của nàng xác thực làm người ta không thả tâm, hiện tại không chỉ nàng mất đi phu quân, Phong Mộ Hàn trong một thời gian ngắn, mất đi một nữ nhi, một nhi tử, còn lại một nhi tử cũng đang hôn mê bất tỉnh. Mà hết thảy, đều là vì nàng.
Lạc Nhất Nhất hướng Phong Mộ Hàn thật sâu thi lễ, nói: “Cảm ơn Phong bá bá, thực xin lỗi, đều là vì ta, mới phát sinh việc này. Ba ngày sau, ta lại đến tìm ngài, mặc kệ có bao nhiêu gian nan. Ta nhất định sẽ cứu Liệt trở về. Phiền ngươi giúp ta hảo hảo chiếu cố Minh ca ca, giúp hắn sớm ngày bình phục.”
Phong Mộ Hàn gật gật đầu, nhìn Lạc Nhất Nhất rời đi. Kỳ thật hắn cũng không có ôm hi vọng có thể cứu Phong Liệt. Chưa từng có người nào thử thu thập đủ mười viên thủy tinh. Nhưng là, hắn biết hiện tại Lạc Nhất Nhất cần hi vọng.
Lúc này Phong Liệt cảm giác bản thân ở bên trong một mảnh hỗn độn, trong thiên địa chỉ có mình hắn cùng Khóa Yêu Châu, như thế nào cũng đi không ra. Hắn nhớ tới nước mắt Lạc Nhất Nhất, nhớ tới tiếng khóc của nàng, lo lắng tìm kiếm cửa ra, nhưng như thế nào đều đi không đến cuối.
Rốt cục, ngồi dưới đất, chậm rãi hồi tưởng chuyện đã xảy ra. Mặc kệ này nơi đây rốt cuộc là cái địa phương quỷ quái gì, hắn nhất định phải đi ra ngoài. Duy nhất may mắn là, bên trong phiến hỗn độn này, hắn còn có thể tiếp tục tu luyện. Nhưng, làm cho hắn hoang mang là, không quá nhiều lâu, cảm giác hắn tựa như một luồng u hồn, hơn nữa hắn phát hiện bản thân cùng phiến hỗn độn này hoàn toàn hòa hợp nhất thể. Cỗ yêu lực cường đại kia cũng bị hắn hấp thu hoàn toàn.
Lạc Nhất Nhất lặng lẽ đến gần phòng Phong Minh, Phong Minh thích yên tĩnh, cho nên ở xác định hắn không có nguy hiểm, chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi, Phong Mộ Hàn liền đuổi mọi người đi. Nhẹ nhàng tiêu sái đến bên người Phong Minh, nhìn sắc mặt hắn vẫn là trắng bệch. Trong lòng Lạc Nhất Nhất một trận co rút đau đớn.bg-ssp-{height:px}
Nhẹ nhàng xoa mặt hắn, thì thào nói: “Minh ca ca, thực xin lỗi, ta không nên mở ra nội tâm ngươi. Ta nghĩ như vậy có thể cho ngươi cảm nhận được cảm tình tốt đẹp trong cuộc sống, qua cuộc sống sinh động tốt đẹp. Nhưng là, không nghĩ tới mang cho ngươi cũng là thương tổn. Nếu như ngươi vẫn là trích tiên, lạnh lùng bạc tình Minh ca ca, liền sẽ không giống như bây giờ, thiếu chút nữa đem mệnh đều đánh mất. Nhưng Minh ca ca biết không? Ta lại thực ích kỷ thực may mắn ngươi thay đổi, là ngươi làm cho ta có hi vọng sống sót. Ta chưa bao giờ dám tưởng tượng tháng ngày không có Liệt sẽ thế nào, hắn sớm trở thành một bộ phận trong sinh mệnh của ta. Bất luận gặp chuyện khó khăn nào, ta đều sẽ cứu Liệt trở về. Minh ca ca, ngươi phải nhanh chút tỉnh lại, nhanh chút khỏe lên, không cần trở thành áy náy vĩnh viễn trong lòng ta.”
Một giọt nước mắt rơi trên mặt Phong Minh, tổn thương tâm hắn. Từ lúc Lạc Nhất Nhất vừa đến, hắn liền cảm giác được, nhưng, không dám mở mắt, sợ hãi nhìn thấy áy náy trong mắt Lạc Nhất Nhất.
Đợi cho Lạc Nhất Nhất nhẹ nhàng rời đi, mới mở to mắt, xoa nơi nước mắt Lạc Nhất Nhất rơi xuống. Nhìn phong linh Lạc Nhất Nhất từng treo lên, trong lòng yên lặng nói: “Không cần áy náy, ta cũng không hối hận bản thân thay đổi, ngươi không phải đã nói sao, mặc dù là thống khổ, cũng so với sống uổng phí nhất thế tốt. Ta hiện tại chính là thử dung nhập nhân thế hai mười mấy năm qua cũng chưa từng dung nhập, ta cảm nhận được cũng không phải như ngươi nói thương tổn. Ta sẽ rất nhanh khôi phục, sẽ cùng ngươi cứu Phong Liệt.”
Lạc Nhất Nhất đeo Khóa Hồn Châu lên cổ, đặt ở gần vị trí trái tim, giống như có thể cách Phong Liệt càng gần.
Hai ngày này, tất cả mọi người ở trong một mảnh tối tăm vượt qua, lo lắng Phong Minh, lo lắng Lạc Nhất Nhất, còn lo lắng như thế nào mới có thể cứu Phong Liệt trở về. Phong Minh dần tốt lên, nhưng sắc mặt vẫn là trắng dọa người, Phong Mộ Hàn nói cho mọi người biết, hắn còn cần một đoạn thời gian mới có thể khôi phục.
Mỗi lần nhìn Lạc Nhất Nhất mang theo ánh mắt xin lỗi, trong lòng Phong Minh đều có chút chua sót. Hắn không nghĩ nhìn Lạc Nhất Nhất thật cẩn thận như vậy, nếu như chỉ có Phong Liệt mới có thể làm nàng biến trở về hoạt bát đáng yêu, kia hắn liều mạng cũng sẽ giúp nàng cứu Phong Liệt.
Tiểu Bạch nhìn Lạc Nhất Nhất ngày càng gầy yếu, trong lòng rất khó chịu, đều là thực lực của nó quá kém, nếu như nó có thể biến ảo thành bộ dáng Lạc Nhất Nhất, khả năng sẽ không sẽ phát sinh chuyện như vậy. Lạc Nhất Nhất miễn cưỡng bản thân khôi phục thành bộ dáng trước đây, dùng hành động an ủi mọi người nàng không có việc gì.
Ban đêm, Lạc Nhất Nhất một mình một người ở trên đỉnh đình nghỉ mát, lấy ra rượu trong Phượng giới, từ khi Phong Liệt không tại bên người, rượu thành vật phẩm thiết yếu trong Phượng giới, nhưng nàng giống như luôn thanh tỉnh, thanh tỉnh cảm giác cô tịch khi Phong Liệt không ở bên cạnh.
Tuy rằng xuyên qua đến dị thế, ngay từ đầu là cảm thấy có điểm bi ai. Nhưng ở trong này, có người nhà yêu thương của nàng. Từng nàng muốn đứng ở nơi cao nhất đại lục, vì người nàng coi trọng che gió đụt mưa. Cũng không nghĩ nàng nguyên lai thân trúng kịch độc, mà nàng lại có cơ duyên gặp được Phong Liệt xem nàng như trân như bảo. Vốn thầm nghĩ giải xong độc trên người, đợi Phong Liệt giải quyết việc nhà, liền cùng Phong Liệt trải qua cuộc sống yên bình hạnh phúc. Nhưng không nghĩ tới, trời không chiều lòng người, một đường đi tới, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lần này, nàng còn suýt chút liền mất đi Phong Liệt, nhẹ nhàng vuốt ve Khóa Hồn Châu, trong lòng Lạc Nhất Nhất yên lặng thì thầm: Liệt, cho dù phải nghịch thiên, ta cũng nhất định cứu ngươi trở về.
Âu Dương Linh Nhi nhìn Lạc Nhất Nhất trên đỉnh đình tự ẩm tự chước, phi thân đi lên. Nói: “Ta có thể ngồi cùng không?” Lạc Nhất Nhất đắm chìm ở trong chính mình suy nghĩ. Âu Dương Linh Nhi cũng từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái cốc, vì bản thân rót đầy. Tự cố tự nói: “Trước kia, ta vẫn nghĩ ngươi chính là yêu thích Phong Liệt sủng nịch. Cho dù Phong Liệt không ở, có một người khác sủng ngươi như vậy, ngươi có thể qua rất khá. Nhưng hiện tại, nhìn Phong Minh và ca ca ta đồng dạng đối với ngươi để bụng, ngươi lại vẫn cô độc, ta biết ta sai lầm rồi.”
Lạc Nhất Nhất nuốt xuống ngụm rượu, nói: “Ta từ rất sớm liền nhận định Phong Liệt là nam nhân của ta, cho nên ta tùy ý tiêu xài sủng nịch chỉ thuộc về ta.”
“Ngươi là đối bản thân có tự tin, vẫn là đối Phong Liệt có tự tin, ta chưa từng có che giấu ái mộ đối Phong Liệt, ngươi làm sao dám đem ta phóng tại bên người, không sợ ta làm ra chuyện ly gián các ngươi?” Âu Dương Linh Nhi nhìn chằm chằm Lạc Nhất Nhất hỏi.
Lạc Nhất Nhất không hề nghĩ ngợi trả lời: “Nam nhân Lạc Nhất Nhất ta coi trọng làm sao có thể không đáng tin cậy như vậy, ngươi thực làm chuyện gì, phỏng chừng hiện tại cũng không cơ hội hảo hảo ngồi ở chỗ này.”
Giờ khắc này, Âu Dương Linh Nhi thật sự buông xuống, Lạc Vũ Yên nói đúng, mặc kệ hình thức chung đụng của Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt như thế nào, nàng cũng không thể tham gia vào. Giơ lên chén rượu, nói: “Hảo, ta sẽ tẫn ta năng lực giúp ngươi cứu Phong Liệt, lấy thân phận một bằng hữu.”
Lạc Nhất Nhất nở nụ cười, rót đầy chén rượu cùng Âu Dương Linh Nhi chạm vào, hữu tình, ở giờ khắc này sinh ra.
Ba ngày qua đi, Lạc Nhất Nhất đúng giờ tìm Phong Mộ Hàn. Phong Mộ Hàn nhìn Lạc Nhất Nhất khôi phục, nói: “Nhất Nhất, mười viên thủy tinh không phải dễ dàng tìm được, còn chưa từng có người tụ tập đủ mười viên thủy tinh. Loại nghịch thiên phong ấn ba hồn bảy vía, ai cũng không biết có phải thật sự có thể dựa vào mười viên thủy tinh khởi tử hồi sinh hay không. Phong Liệt và Phong Minh liều mạng muốn cứu ngươi, liền là vì ngươi ở trên đời này có vô số vướng bận, nếu như bởi vì sự kiện này làm cho sinh mệnh của ngươi lại bị uy hiếp, ta nghĩ Phong Liệt cũng sẽ không tha thứ ta.”
Lạc Nhất Nhất nghiêm túc nhìn Phong Mộ Hàn nói: “Phong bá bá, Liệt sớm là một phần trong sinh mệnh của ta, dù là nghịch thiên, ta đều sẽ không buông tay Liệt.”
Phong Mộ Hàn nhìn chằm chằm Lạc Nhất Nhất cố chấp, lấy ra một phần hồ sơ nói: “Ta cũng không biết mười viên thủy tinh cụ thể ở nơi nào, trên hồ sơ này chỉ ghi lại tin tức của một viên thủy tinh. Chỉ có tìm được viên thủy tinh thứ nhất, cuốn Tông Tài sẽ mở ra tin tức viên thủy tinh thứ hai.”
Lạc Nhất Nhất tiếp nhận hồ sơ trên tay Phong Mộ Hàn, trên hồ sơ ghi lại nơi có viên đá thủy tinh thứ nhất, Cấm Chế Chi Lâm. Đó là một nơi không thể sử dụng linh lực, không thể sử dụng huyễn thú và huyễn khí. Lạc Nhất Nhất yên lặng nghĩ, kia chính là một nơi làm người đi vào biến thành phàm nhân như trong thế kỷ , nàng cũng chỉ là tạm thời biến thành bản thân trước đây mà thôi.
Cuộc sống của mọi người bên trong Cấm Chế Chi Lâm là cùng dã thú làm bạn. Bọn họ thực đoàn kết, đối với nhân loại xâm nhập, bọn họ sẽ không tiếc hết thảy đại giới gạt bỏ. Người đồng thời đi vào, cũng sẽ bị truyền tống đến địa phương bất đồng, căn bản không có biện pháp giúp đỡ lẫn nhau, chỉ có thể dựa vào lực lượng của bản thân sinh tồn sống sót.
Hồ sơ cuối cùng ghi lại, nếu như đá thủy tinh vào tay, có thể mở ra trang thứ hai, nhìn đến tin tức nơi có viên thủy tinh thứ hai.
Lạc Nhất Nhất thu hồ sơ để vào Phượng giới. Kiên định đối Phong Mộ Hàn nói: “Hai ngày sau, ta sẽ đi Cấm Chế Chi Lâm. Nơi này hết thảy liền làm phiền Phong bá bá, đừng cho bọn họ theo tới, nhiều người đi chính là nhiều một phần nguy hiểm thôi.”
Mặc kệ là Không Thành vẫn là tà ác ngũ yêu thú, ở trong mắt Lạc Nhất Nhất, đều không có quan trọng bằng việc cứu Phong Liệt. Nàng hiện tại không có năng lực đối phó tà ác ngũ yêu thú, cho nên, chỉ cần bọn họ không đến trêu chọc nàng, nàng sẽ không chủ động đi chịu chết. Mà Không Thành, trong lòng Lạc Nhất Nhất yên lặng thề: sau khi cứu Liệt trở về, ta nhất định sẽ cho các ngươi trả giá đại giới.
Phong Mộ Hàn gật gật đầu, hi vọng hắn quyết định là chính xác