Khương Lam cố ý đi thật sớm, nhưng lúc chậm rì rì đi bộ đến điểm hẹn đã thấy Ứng Kiệu chờ sẵn ở đó.
Dáng người anh cao ráo, nhìn hẳn là đến m, vai rộng eo thon chân dài, đứng trước quảng trường như hạc trong bầy gà, đẹp ra một chân trời mới, phàm là sinh vật giới tính nữ đi ngang qua đều phải ngoái đầu nhìn lại.
Khương Lam thấy thế cũng vội vàng chạy nhanh qua đi.
Nếu không phải Ứng Kiệu chính miệng nói lương tháng ba nghìn, chỉ dựa vào khí thế bá vương ngút trời này, Khương Lam sẽ thật sự cho rằng đây là vị bá đạo tổng tài của công ty nào đó.
Cậu chạy vội qua, đứng trước mặt Ứng Kiệu, có chút ngượng ngùng nói:
"Anh chờ lâu rồi đúng không?"
Thấy Khương Lam xuất hiện, gương mặt vốn bởi vì bị chung quanh vây xem mà đen xạm đi của Ứng Kiệu lập tức hòa hoãn, anh nâng tay trái điểm điểm lên đồng hồ:
"Không lâu, là do tôi đến sớm.
Chúng ta hẹn ở đâu đây?"
Hôm nay hai người gặp mặt là để thương lượng xem diễn giả yêu đương như thế nào.
Khương Lam hiển nhiên không chuẩn bị vào thẳng chủ đề, cậu cười tủm tỉm hỏi:
"Anh ăn cơm trưa chưa?"
Ứng Kiệu chần chờ một chút, lắc lắc đầu:
"Chưa."
Khương Lam lập tức nói:
"Chúng ta đi tìm một chỗ vừa ăn vừa nói đi? Lẩu được chứ? Anh có kiêng thứ gì không?"
Lẩu? Nghĩ đến mấy đôi đũa quậy vớt đồ ăn chung trong một cái nồi, Ứng Kiệu nhịn không được mặt nhăn mày nhíu.
Nhưng thấy Khương Lam có vẻ rất muốn ăn, lại nhớ đến bản thân còn đang giả nghèo, Ứng Kiệu rốt cuộc cũng kiềm chế lại, mặt không biểu cảm:
"Tùy cậu."
Cùng lắm thì anh nhịn.
Thấy Ứng Kiệu đồng ý, Khương Lam quả nhiên vui vẻ ngay:
"Tôi biết một quán lẩu rất ngon, anh chờ tôi một chút, tôi mua mấy cái móng heo rồi dẫn anh đi."
Sau đó, Ứng Kiệu trơ mắt nhìn Khương Lam vui sướng mà chạy về phía quầy hàng trước mặt.
Những quầy thức ăn này đều dựng lên từ các lều trại đơn giản, người đi đường qua lại cả ngày, từ lều này sang lều kia, vừa mất vệ sinh vừa không đảm bảo an toàn.
Thấy Khương Lam mua ba phần móng heo nướng về, mày Ứng Kiệu gần như dính chặt lại với nhau.
Khương Lam thì ngược lại, cậu đang rất vui vẻ, tự mình xách hai phần, khách sáo đưa phần còn lại cho Ứng Kiệu:
"Mời anh ăn móng heo."
Nhìn chằm chằm túi xách nửa ngày, Ứng Kiệu mới miễn cưỡng duỗi tay nhận lấy.
Khương Lam không phát hiện thái độ khác thường của anh, đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa híp mắt gặm một miếng móng heo:
"Tôi nói mà, móng heo nhà này chắc chắn rất ngon."
Thấy Ứng Kiệu vẫn còn im lặng, Khương Lam còn thúc giục anh mau ăn kẻo nguội.
Làm một con rồng tinh xảo, Ứng Kiệu đã rất lâu rồi không còn ăn quán vỉa hè nữa, cũng chưa từng làm ra hành động vừa đi đường vừa gặm thức ăn bất nhã như vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, nỗ lực mà nặn ra một nụ cười:
"Đợi lát nữa tôi ăn sau."
Khương Lam Hmm một tiếng, lực chú ý lại mau chóng bị thứ khác phân tán.
Toan Nghê nấp trong túi ngửi được mùi hương, bất mãn mà lăn lộn giãy giụa, nhóc cũng muốn ăn.
"Anh mua phần em rồi, chờ lúc không có ai anh đưa cho mà ăn."
Khương Lam nhỏ giọng trấn an em trai, dỗ dành ngọt nhạt vài câu, tiểu sư tử nhích tới nhích lui lúc này mới an phận lại.
Tiệm lẩu nằm ở cuối ngõ hẻm bên kia, Khương Lam dẫn Ứng Long từ hẻm nhỏ bên cạnh trung tâm thương mại đi tắt sang, mới đi được một nửa thì nghe thấy đối diện truyền đến tiếng cãi nhau ồn ào và tiếng kêu cứu yếu ớt.
Ngõ hẻm này vắng hơn nhiều, chỉ có vài người đi đường dừng lại xem náo nhiệt.
Khương Lam cũng dừng bước chân, thấy một thiếu nữ đang bị một người đàn ông trung niên mặc vest nửa kéo nửa ôm lôi về phía xe hơi bên đường, thiếu nữ bị kéo giãy giụa rất dữ, miệng còn la to:
"Tôi không biết các ông, ông mau thả tôi ra!"
Người phụ nữ trung niên phía sau đi theo hai người, vừa đi vừa lau nước mắt khóc ròng:
"Thiến Thiến, con đừng giận ba mẹ nữa.
Con bỏ nhà trốn đi lâu như vậy, ngần ấy thời gian ba mẹ đi khắp nơi tìm con, không dám chợp mắt nằm ngủ.
Con có thương ba mẹ thì theo ba mẹ về nhà đi."
Người đàn ông cả giận cáu gắt:
"Bà khóc với nó có ích lợi gì không? Nếu nó biết nghe lời thì đã không ăn cắp tiền trong nhà rồi chạy trốn! Lần này về nhà tôi sẽ tống nó ở trọ tại trường! Đem con chiều hư thành như vậy, đều là do bà cả!"
Hai người kẻ xướng người họa, mấy câu nói đã đem đầu đuôi câu chuyện kể đến ra dáng ra hình, người qua đường vốn thấy cô bé giãy giụa quá dữ đang định tới giúp, nghe vậy đều chần chờ dừng lại.
Có ông lão còn đứng ra khuyên nhủ:
"Con trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện, người lớn chúng ta phải nhẹ nhàng tâm sự a, đừng dùng bạo lực."
Cũng có người mở miệng dạy đời cô bé kia:
"Ăn cắp tiền trong nhà là không đúng, mới tí tuổi đầu đã hư hỏng như thế?"
Cô bé mặt đầy nước mắt, nhìn người chung quanh mồm năm miệng mười khuyên bảo mình, nghẹn ngào thành tiếng:
"Con thật sự không biết mấy người này, họ là kẻ bắt cóc buôn người, cầu xin mọi người báo cảnh sát giúp con với!"
Người đàn ông trung niên nghe vậy, đập một cái thật mạnh lên lưng cô bé, dùng lực lớn hơn nữa mà kéo cô vào xe, mặt đầy vẻ buồn bực:
"Báo cái gì mà báo? Mày đã náo loạn đòi báo cảnh sát bao nhiêu lần rồi? Cảnh sát cũng nói, nếu mày lại giả báo án gây rối loạn công vụ là phải bị tạm giam xử phạt.."
Hai người trung niên vốn ăn mặc sang trọng, vẻ dạy bảo con cái lại vô cùng đúng lý hợp tình, khiến cho nhiều người đi đường muốn giúp đỡ bé gái do dự nhiều hơn, mới trong chớp mắt đó, cô bé đã bị kéo tới cạnh xe hơi, người vây xem bán tín bán nghi, cô bấu chặt lấy cửa xe không chịu lên, chỉ có thể tuyệt vọng gào khóc.