Yêu hoa Thường Phi ở tại Hồ Ly quý phủ, cơ hồ muốn ở trong đình viện lý mọc rể, dưới đề nghị của Ngôn Thâm, ngẫu nhiên sẽ ở sân đi lại. Dưới dặn dò của Hồ Ly, Thường Phi không thể ở địa phương bên ngoài đình viện đi lại.
Chỉ cần không bước vào trong nhà, hắn sẽ không động thủ. Đây là Hồ Ly cùng Ngôn Thâm tham thảo ra tới kết quả.
“Xin lỗi, đây đã là hạn độ lớn nhất của hắn. Nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ đột phá tâm phòng bị của hắn, khiến cậu tiến vào.” Ngôn Thâm đối Thường Phi giải thích, trong tay cũng không dừng, vội vàng giúp Thường Phi tưới nước.
[ Không sao, Ngôn Thâm đại nhân, ta hiện tại loại tình huống này, nói thực ra cũng không thích đi lại. ] Hoa đầu nhân thân Thường Phi cười nói. Không biết bắt đầu từ khi nào Thường Phi xưng hô bọn họ Ngôn Thâm đại nhân cùng Hồ Ly đại nhân.
“Ngươi chân hiểu chuyện.” Ngôn Thâm vui mừng. Lại tưởng, nếu Hồ Ly có thể không như vậy ghen tị bao nhiêu hảo.
Lúc này, Đại Thức Thần đã đi tới. Cùng Ngôn Thâm bảo trì một khoảng cách quỳ xuống. Ngôn Thâm thấy hắn, buông tưới nước khí, hỏi Đại Thức Thần, “Hồ Ly trở lại?”
[ Đúng vậy, Lục chủ nhân. ] Đại Thức Thần đáp lại.
“Ta biết.” Khó được Hồ Ly về muộn, đi cửa đón y đi.
Ngôn Thâm đem này nọ giao cho Đại Thức Thần, đi vào phòng trong, xuyên qua phòng khách, tới cửa chờ đợi Hồ Ly trở về.
Không lâu, Hồ Ly xuất hiện, Ngôn Thâm cười nói, “Ngươi trở lại.”
[ Ta đã trở về. ] Hồ Ly mang trên mặt tươi cười sung sướng.
Ngôn Thâm không khỏi hỏi, “Có phải phát sinh chuyện tốt gì hay không?” Gần đây Hồ Ly đều là chuyện hảo tâm.
[Quả thật có chuyện tốt. Còn nhớ rõ ta đã nói qua với ngươi, có bảo vật muốn thật lâu. ] Hồ Ly nói. Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã theo cửa vào phòng khách. Hồ Ly cầm trong tay vật phẩm dùng vải sang trọng bao lại thả lên bàn trà.
“Ân, ta nhớ rõ. Nhưng lần trước khi bán đấu giá, không phải bị yêu quái khác giành trước một bước mua đi rồi?” Ngôn Thâm còn nhớ rõ, lúc ấy còn phát sinh chuyện hoa dành dành.
[ Không sai. Nói cho ngươi, ta tìm đến người mua kia, dùng đại giới gấp hai mua nó về. Rốt cục được đến tay. ] Hồ Ly vui vẻ nói.
Cái gọi là đại giới là cái gì, Hồ Ly cũng không nói rõ với Ngôn Thâm. Dần dà, hắn cũng không hỏi.
Ngôn Thâm hiếu kì cái ” bảo vật muốn thật lâu ” trong miệng Hồ Ly bộ dáng gì, Hồ Ly xốc lớp vải lên, thì ra vải bọc một cái kính tròn hai mặt.
“Đây là ——” Ngôn Thâm đông xem tây xem, “Gương?” Mặc hắn thấy thế nào cũng chỉ là gương bình thường.
Hồ Ly gật đầu, [ Là gương. ] Không giải thích nhiều.
Ngôn Thâm nheo mắt nhìn y, hồ nghi nói, “Gương này hẳn là có công dụng đặc biệt gì đi?”
[ Ngươi cứ nói đi? ] Hồ Ly cười nói. Chính là không giải thích rõ ràng.
“Này nên không phải là cái gọi là Chiếu Yêu Kính?” Ngôn Thâm cầm lấy gương, đối Hồ Ly chiếu chiếu. Nhưng cũng không có xuất hiện hình ảnh đặc biệt gì, Hồ Ly nhân hình vẫn là nhân hình.
[ Ta muốn Chiếu Yêu Kính làm gì? ] Bản thân y là yêu quái, nào còn cần Chiếu Yêu Kính. Không biết nên khóc hay cười.
“Hay là nói này gương có thể chiếu ra kiếp trước kiếp này?” Ngôn Thâm đoán.
[ Biết kiếp trước kiếp này, với ta mà nói, không có gì khác biệt. ]
“Hay là nói đây là cái ma kính trong truyện công chúa Bạch Tuyết?”
[ Ta không cần một cái gương có thể nói, quá ghê tởm. ] Hồ Ly một trận ác hàn.
“Không đoán. Chính ngươi nói, gương này đến tột cùng có thể làm cái gì?” Ngôn Thâm buông tay suy đoán công dụng của nó.
[Gương này khá tốt. ] Hồ Ly nhiều lời vô dụng, trực tiếp làm mẫu cho Ngôn Thâm xem, đối với gương nói một tên danh nhân. Tiếp mặt gương một mảnh hỗn độn, sau đó sáng rõ, mặt gương xuất hiện là vị danh nhân bị điểm danh kia, danh nhân cùng nam tính giao triền nhục thể. [Chặc chặc chặc, thì ra vị danh nhân là đồng tính luyến, khó trách già như vậy cũng không kết hôn. ] Hồ Ly tán thưởng
Ngôn Thâm trợn to hai mắt, kinh hô, “Này, này, đây là ——” đây là nửa ngày, rốt cục nói ra một tên, “Kính rình coi!” Không sai, đây là rình coi! Xâm phạm riêng tư!
[ Cái gì kính rình coi, khó nghe chết. ] Gương nếu thực sự có linh hồn, sẽ lại khóc. Hồ Ly lườm hắn một cái.
“Ngươi muốn gương này làm gì?” Sẽ không phải muốn rình coi người khác đi. Ngôn Thâm ánh mắt khinh thường.
[Gương này là muốn tặng cho ngươi. ] Hồ Ly đem gương giao cho Ngôn Thâm.
“Đưa ta?” Ngôn Thâm tiếp được gương cười quái dị, “Kỳ quái, hôm nay vừa không phải sinh nhật của ta, cũng không phải ngày lễ gì. Như thế nào đột nhiên tặng ta quà?” Thưởng thức gương, thật sự không nghĩ ra.
[ Ngươi không phải rất nhớ nhà sao? ] Hồ Ly bĩu môi, [ Tuy rằng không có biện pháp khiến ngươi quay về quỷ thích khóc kia, nhưng ít ra có thể làm cho ngươi xem tình hình bọn hắn gần đây. ] Y rất có tâm đi.
Thì ra như vậy. Ngôn Thâm mỉm cười, sờ sờ mặt gương bóng loáng. Đối Hồ Ly nói, “Hồ Ly, ngươi như vậy là phạm quy.”
Phạm quy? Phạm cái gì quy a? Hồ Ly sửng sốt.
“Ta nếu là nhìn, chỉ biết càng muốn trở về mà thôi.” Ngôn Thâm thở dài, “Ngươi đưa gương theo tâm ý của ta, ta đã biết. Cám ơn. Nhưng ta không muốn dùng gương này.”
[ Ngươi xác định? Đây chính là ta phí hết tâm huyết, thiên tân vạn khổ mới có được, ngươi thật sự không cần? ]
Ngôn Thâm lắc đầu, xác định không cần, giao gương trả cho Hồ Ly.
[ Ta không hiểu ngươi. Thật vất vả có thể xem bọn hắn, ngươi cư nhiên cự tuyệt. Ngươi không phải rất nhớ bọn họ sao? ] Hồ Ly đại phát giận. Y xem tại phân lượng Lục Ngôn Thâm nhớ nhà, mới dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào có được gương, kết quả hắn cư nhiên không cần! Như vậy y hao hết tâm tư cố gắng là vì cái gì?
“Hồ Ly, ta quả thật tưởng niệm bọn họ. Nhưng ta không hy vọng chỉ là xuyên tqua gương nhìn bọn họ, ta muốn có thể chạm vào bọn họ, có thể cùng bọn họ đối thoại, mà không phải giống máy giám thị.” Ngôn Thâm đối Hồ Ly nói, “Loại nửa gặp gỡ này, sẽ chỉ là phản hiệu quả.” Lộ ra biểu tình đau thương.
[ Ta chỉ là muốn để ngươi thấy bọn họ. ] Nhìn bộ dáng Ngôn Thâm khổ sở lập tức giận dữ biến mất, Hồ Ly có vẻ chân tay luống cuống.
“Ta biết.” Ngôn Thâm đương nhiên biết dụng ý của Hồ Ly, hắn quả thật rất muốn về nhà. Nhưng hắn đã không phải nhân loại bình thường, hắn hiện tại căn bản không có biện pháp cùng người nhà mặt đối mặt. Ngôn Thâm khẩn cầu, “Coi như ta cầu ngươi. Đừng cho ta cơ hội hối hận. Đừng để cho ta chán ghét ngươi.”
[Đừng khóc, đều là lỗi của ta. Lục Ngôn Thâm đáy lòng vĩnh viễn người nhà là cao nhất. ] Hồ Ly hôn nước mắt trên mặt Ngôn Thâm, [ Nhưng mà Ngôn Thâm, hiện tại người nhà của ngươi, là ta. Chỉ có ta còn không được sao? ]
Lúc trước không đẩy y ra, phải chăng cũng đã chú định vận mệnh bọn họ, nhất định phải vừa yêu vừa hận hay sao.
“Hồ Ly.”
[ Ân? ]
“Ta muốn ngủ.”
[ Ân. Ngủ đi. ]
Tỉnh ngủ, hết thảy đều sẽ khôi phục bình thường. Hồ Ly ôm Ngôn Thâm, khiến hắn an tâm đi vào giấc ngủ.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cây dành dành trên đường Khô Lu nở hoa. Phàm người đi qua đây, đều ngửi được mùi này.
Nguyên văn: 枯橹老街 ai biết thì chỉ dùm mình.
Hoa dành dành:
Cổ Lực năm nay thi lên đại học, bởi vì không lấy được ký túc xá trường học, bởi vậy đến khu dân cư cách trường học năm mươi mét. Khi đi qua đường Khô Lu, ngửi được mùi hoa dành dành, nhịn không được dừng bước lại. Quay đầu nhìn lại hàng rào, không biết sau hàng rào là vị nào ở. Cây dành dành này trồng thật tốt, hương khí bức người.
Cổ Lực đỡ vali trên tay, bên trong là chút đồ dùng văn phòng phẩm cùng chút hành lý đơn giản, tuy nói đơn giản lại cực kỳ nặng. Nhìn tảng lớn hoa dành dành một lần nữa, cuối cùng nhịn không được nhức tay, rời đi.
Đương thiên Cổ Lực vội vàng sửa sang lại hoàn cảnh mới, mãi cho đến rất muộn mới làm xong, mệt đến hắn ngay cả tắm cũng chưa tắm, ngã vào trên giường vừa trải ra xong ngủ thật say. Đang lúc mơ mơ màng màng, mơ hồ có thể ngửi được mùi hoa dành dành thản nhiên, thanh thanh đạm đạm.
Khiến hắn ngủ say sưa, một đêm vô mộng.
Hôm sau tỉnh ngủ, Cổ lực đặc biệt thần thanh khí sảng, buổi sáng rửa mặt chải đầu cũng tâm tình khoái trá. Tiếp qua ba ngày phải khai giảng, thừa dịp hiện tại có thời gian nhàn rỗi, nhanh chóng nhận thức hoàn cảnh mới được.
Cổ Lực lấy điện thoại di động ra, gọi cho đám bạn học cùng trường trước kia, hiện tại cũng vừa lúc là học trưởng cùng trường.
“Alô? Học trưởng, là em Cổ Lực.”
“Vô nghĩa tôi đương nhiên biết cậu là ai.”
“Em đã đến, anh có tiện mang em đi nhận thức hoàn cảnh không?”
“Không tiện rồi.”
“Vậy thôi, chỗ này của em vốn có chân dung tả thực hiếm có, muốn đem làm quà kết bạn linh tinh —— “
“Cậu ở nơi nào, tôi lập tức đi tìm cậu.”
Nói địa chỉ mình ở xong, học trưởng sách một tiếng, lẩm bẩm, cúp điện thoại. Cổ Lực ngồi trên sô pha xem TV vừa mới lấp thêm, nhưng chỉ có ba đài.
Nhìn một ít tin tức xã hội không thú vị. Thẳng đến học trưởng tới. Hắn mới tắt tv, vội vàng xuống lầu.
Học trưởng sắc mặt cực độ không tốt, vừa thấy mặt liền quở trách hắn một phen, “Cậu làm gì thuê nơi này?”
“Sao thế, nơi này không tốt sao?” Đương nhiên là bởi vì tiện nghi lại cách trường học rất gần mới thuê nơi này, học trưởng nói lời như thế, để người không khỏi sợ nổi da gà.
Học trưởng bĩu môi, không nói thêm cái gì. Ngược lại để người càng thêm để ý. Loại cảm giác này nửa vời thật khiến người ghét.
Xem bộ dáng học trưởng rất muốn mau rời đi, Cổ Lực ngồi trên xe máy học trưởng, lập tức xuất phát không dừng lại.
Rốt cuộc là vì cái gì đâu? Cổ Lực ôm ấp nghi vấn, dọc theo đường đi hỏi học trưởng như thế nào cũng hỏi không ra nguyên cớ.
Xách bọc bọc trở về nhà, thực tẫn trách mang hắn nhận thức hoàn cảnh. Trừ bỏ sự kiện kia ra, cái khác coi như hoàn hảo.
Cuối cùng về nhà, đã là chạng vạng, học trưởng đứng ở ngoài đường Khô Lu, không dám đi vào, ấp úng muốn hắn xuống xe, “Cứ như vậy gặp lại. Chính cậu cẩn thận một chút.” Chờ hắn xuống xe, lập tức rời đi, ngay cả câu gặp lại cũng không nói.
Rất quỷ dị. Cổ Lực nhìn bóng dáng hắn hốt hoảng chạy đi, lần đầu tiên cảm giác học trưởng quýnh đuôi rất hữu mô hữu dạng.
“Chân chính phải cẩn thận là anh đó, cẩn thận ra tai nạn xe cộ.” Cổ Lực nỉ non. Rất nhanh nhìn không thấy thân ảnh học trưởng.
Cổ Lực bước chậm về nhà, hừ hừ ca khúc mới không tính được yêu thích, âm lượng không lớn không nhỏ, nói cái này là giết thời gian, chi bằng nói là thêm can đảm. Dù sao học trưởng muốn nói lại thôi, lời nói không rõ ràng, để người có chút sợ.
Trên đường lại đi qua hàng rào có hoa dành dành. Nhịn không được bị mùi hoa hấp dẫn dừng lại.
“Như thế nào sẽ có hoa thơm như vậy.” Thấy nhiều biết rộng vài thứ. Khiến hắn quên tâm tình vừa mới sợ, nhất thời thực yên ổn.
Về nhà, cước bộ không hề nặng nề sợ hãi, nhẹ nhàng rất nhiều.
Báo danh tân sinh, Cổ Lực lấy thân cao m tài nghệ trấn áp quần hùng, trở thành “cao nhân” số một số hai trong lớp học.
Kiêu ngạo thân cao, bề ngoài cậu bạn nhà bên, cùng với năng lực giao tế coi như không tệ, rất nhanh liền kết giao được bằng hữu mới. Thậm chí có nữ sinh tỏ tình với hắn. Hòa mình cùng mọi người, nổi tiếng khắp nơi. Này chính là cuộc sống đại học.
Ngày nào đó, chọn xong môn học chương trình học, một vị nữ sinh không phải rất quen thuộc nhích lại gần, cùng hắn đáp lời, “A Lực, trên người của cậu thơm quá nha, là dùng loại nước hoa nào?” Làm bộ thân mật ở quanh mình hắn ngửi ngửi.
A Lực?! Tôi với cô rất quen thuộc sao? Cổ Lực thấy đối phương quá đường đột, nhưng như trước mỉm cười trả lời cô, “Rất thơm sao? Nhưng là tớ không thoa nước hoa.”
“À, tớ biết. Nhất định là mùi nước hoa trên người bạn gái dính vào trên người của cậu.” Nữ sinh kia cười mờ ám. Tuyên bố là muốn thử hắn hiện tại có bạn gái hay không.
Đáng tiếc bạn gái hiện tại của Cổ Lực chính là cái máy tính xách tay Đài Loan trong phòng, yêu cùng chân dung tả thực. Dù sao đó cũng là cuộc sống đại học.
Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không muốn để cho đối phương biết hắn trước mắt không có ai, thật sự không muốn bị người không rõ dây dưa. Cho nên hắn nói dối, “Thật sao? Tớ đây lần sau sẽ chú ý hơn.” Làm bộ ngửi thử y phục trên người, rõ ràng mùi gì cũng chưa ngửi được.
Đối phương vừa nghe, sắc mặt biến đến khó coi. Cổ Lực cười thầm trong lòng.
Đang đi về nhà, Cổ Lực đứng trước dàn hoa dành dành, việc này cơ hồ biến thành thói quen của hắn, nhìn hoa ngửi hoa. Hắn không biết mình là người yêu mến hoa. Nhất thời hứng khởi ý niệm muốn trồng hoa trong đầu, nhưng lại không biết vun trồng như thế nào.
Qua không vài ngày, hắn mang theo một chậu hoàng kim cát về nhà. Nghe nói hoàng kim cát dễ trồng, hắn nghĩ dễ trồng nên xuống tay.
Cây trầu bà:
Nhưng một học kỳ qua đi, hoàng kim cát của hắn thật sự biến thành màu hoàng kim, yên lặng héo rũ.
Cổ Lực không có biện pháp, chỉ có thể vứt bỏ. Nhưng không qua vài ngày, phát hiện dàn dành dành dư ra hoàng kim cát, mọc hơn sáu cành mới. Hắn tưởng hoàng kim cát này hẳn là vốn tồn tại, chỉ là hắn hiện tại mới phát hiện mà thôi.
Không bao lâu, Cổ Lực lại đổi cây khác. Lúc trước cảm giác hoàng kim cát dễ trồng, cho nên vẫn lơi lỏng không chiếu cố, nghĩ rằng dù sao dễ trồng, không nghĩ tới liền héo rũ. Lần này hắn muốn khiêu chiến trồng cây khó hơn, như vậy hắn mới có thể cẩn thận che chở. Cho nên hắn mua bồn hoa hoa hướng dương về nhà.
Kết quả, lần này càng nhanh, không đến nửa học kỳ hoa hướng dương liền chết. Nguyên nhân tử vong là chết úng. Cổ Lực chỉ thật khổ sở đem hoa hướng dương vứt bỏ. An ủi mình, ít nhất hoa hướng dương của hắn có đâm chòi.
Sau hôm vứt bỏ, trong dàn dành dành phát hiện hoa mới, là hoa hướng dương ngày hôm qua hắn vứt bỏ.
Sẽ không phải mặc kệ hắn vứt bỏ cây gì, cuối cùng đều sẽ đến nơi đây sinh trưởng chứ. Hắn suy đoán.
Vì chứng thực ý nghĩ của chính mình, hắn cố ý mua hoa vứt bỏ. Mầm hoa quế, mầm hoa hồng. Tất cả đều vứt bỏ.
Tất cả đều ở sau ngày vứt bỏ, trong hàng rào lại phát hiện hoa mới.
Thực thần kỳ, thực quỷ dị, thậm chí có chút đáng sợ. Cổ Lực ngạc nhiên nhìn hàng rào, thật lâu không thể nhúc nhích.
Cái nhà này, đến tột cùng là yêu ma quỷ quái gì?
Khiến hắn nhớ tới ngày đó bộ dáng học trưởng muốn nói lại thôi. Chẳng lẽ nơi này thật sự nháo quỷ? Càng nghĩ càng đáng sợ.
Bắt đầu từ ngày đó, hắn ở trường học chung quanh hỏi thăm chuyện đường Khô Lu.
Có người nói, nơi đó là nhà ma, nửa đêm có phụ nữ ca hát. Lập tức bị Cổ Lực phủ định, ít nhất hắn chưa từng tại nửa đêm nghe qua phụ nữ ca hát.
Có người nói, chỗ đó phía trước có người chết, mà chủ nhà trước thực thích hoa dành dành, cho nên chỗ đó hoa dành dành một năm bốn mùa đều sẽ nở hoa. Quả thật kia hoa dành dành nở đến bây giờ hắn còn không thấy được hoa tàn.
Có người nói, chỗ đó bị nguyền rủa, phàm người đi qua đó, đều sẽ bị mùi hoa mê hoặc. Cái cuối cùng là cách giải thích của học trưởng.
“Bị mê hoặc?” Cổ Lực hỏi, “Sau đó đâu? Sẽ như thế nào?”
Học trưởng sửng sốt, kinh hô, “Tôi làm sao biết sẽ như thế nào? Liền bị mê hoặc, thần hồn điên đảo, cái gì sẽ như thế nào.”
“Bị hoa mê hoặc hoặc thần hồn điên đảo cũng không đến mức sẽ như thế nào đi? Vậy thì cùng lắm có cái gì?” Cổ Lực phản bác, “Anh muốn là nói ngửi thấy mùi hoa này sẽ bị nguyền rủa, thế này mới giống truyện ma.”
Học trưởng trừng to mắt, giống như nhìn người ngoài hành tinh nhìn hắn. Hắn hỏi, “Tôi nói Cổ Lực a, cậu tin tưởng quỷ thần sao?”
“Em không tin.”
“Cậu là thuyết vô thần?”
“Anh tin tưởng người khác chết đi sẽ có linh hồn sao?” Cổ Lực hỏi lại.
Học trưởng lắc đầu.
“Vậy anh cũng là thuyết vô thần.” Cổ Lực lườm hắn một cái, “Nếu người chết đi không có linh hồn, vậy sẽ không có quỷ sinh ra. Không phải sao? Cho nên anh cũng là thuyết vô thần.”
“Mẹ nó, cái luận điệu hoang đường gì a?”
“Đây là logic tự hỏi.” Cổ Lực nói.
Chính xác mà nói, Cổ Lực là thuyết vô thần. Hắn không tin thần, không tin quỷ. Không tin quái lực loạn thần.
Ngày đó về nhà, dàn dành dành biến đến thực phức tạp, có hoa hồng có hoa hướng dương có hoàng kim cát có quế hoa có dành dành, toàn bộ xen lẫn cùng nhau, rực rỡ ngoài ý muốn.
Kỳ thật cũng không khó xem. Cổ Lực nghĩ vậy. Bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn nên sẽ không thật sự bị hoa này mê hoặc chứ?
Nhìn hoa, hồi lâu, do dự vươn tay. Muốn đụng vào hoa, muốn biết sau khi chạm vào sẽ có kết cục gì.
Gần trong gang tấc, rất ngạc nhiên, lại sợ hãi. Sắp chạm phải.
“Không nên chạm.”
Âm thanh đột nhiên vang lên, sợ tới mức Cổ Lực thu hồi tay, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm chủ nhân âm thanh. Lại cái gì cũng không thấy được.
Kỳ quái kỳ quái, là nghe nhầm sao? Cổ Lực đứng ở hàng rào hồi lâu, thủy chung không nghe được âm thanh vang lên nữa.
Lắc đầu, ném mất ý tưởng chạm vào hoa kỳ quái, thu hồi tầm mắt, về nhà.
Về nhà sau mới cảm giác khủng bố, rõ ràng là đường cổ trống rỗng, lại nghe được tiếng người, còn ngăn cản hắn chạm vào hoa.
Nghĩ như thế nào, như thế nào quỷ dị. Cố tình hắn lại không tin cái này.
Vẫn là đến đó xác nhận một lần. Cổ Lực từ đáy lòng không tin.
Ngày đó hắn nằm mơ, trong mộng một mảnh dành dành trong hàng rào. Còn có một chút hoa cỏ từng bị hắn vứt bỏ. Mũi đang lúc tựa hồ còn có thể ngửi được mùi hoa. Thơm quá thơm quá.
Hôm sau, cứ theo lẽ thường đến trường, khi đi qua hàng rào hắn liếc mắt nhìn một cái không dừng lại, chờ hắn trở về lại đến làm thí nghiệm. Vội vàng rời đi.
Kỳ quái là, lần này hắn đi rất xa đều còn có thể ngửi được mùi hoa.
Vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng là ảo giác. Thẳng đến đồng học liên tiếp nói trên người hắn thơm quá, mới giật mình thấy không là ảo giác.
Thật sự rất quỷ dị, hắn rời khỏi lớp học buổi chiều, sớm một chút trở về, hắn muốn đi xem dàn dành dành quỷ dị kia.
Mùi hoa nồng đậm, cùng ngày thường lui tới không giống nhau. Cực kỳ không giống. Hắn nhịn không được đưa tay. Bỗng dưng cổ tay bị người nắm lấy.
Cổ Lực dọa thật lớn nhảy dựng, ngã ngay tại chỗ. Kích động nhìn người kia bắt hắn, xác định hắn là nhân loại, nhanh chóng đứng lên, vỗ vỗ một thân chật vật. Mệt hắn còn vẫn ồn ào mình là thuyết vô thần, không nghĩ tới vẫn là sẽ sợ quái lực loạn thần gì đó. Cổ Lực nhất thời cảm giác chính mình thực điên.
“Cậu không sao chứ?” Người nọ lo lắng nhìn mình, bộ dáng ôn hòa.
“Không có việc gì.” Cổ Lực lắc lắc tay, tỏ vẻ chính mình không có việc gì, nhặt giỏ xách lên, vừa nói, “Anh từ nơi nào bốc ra vậy?” Hắn vừa rồi rõ ràng không thấy có người đi qua. Nghĩ rằng sẽ không phải đợi hắn ngẩng đầu, người đã không thấy tăm hơi chứ. Thở sâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt ngẩng đầu. Không như mong muốn, người còn ở.
“Xin lỗi dọa đến cậu.” Người nọ ấm áp mỉm cười, bộ dáng ôn hòa cực thiện.
“Không sao.” Cổ Lực nói, tỏ vẻ sẽ không để ở trong lòng. Hắn hỏi, “Ngày hôm qua bảo tôi không nên đụng hoa, không phải là anh chứ?” Nghe âm thanh thực quen tai, cùng âm thanh ngày hôm qua rất giống.
“Không sai. Là tôi.” Người nọ dời tầm mắt không hề nhìn hắn, ngược lại nhìn hoa dành dành, xa xa xem xét.
“Tôi rõ ràng có nghe được tiếng của anh, nhưng tôi vừa quay đầu lại, căn bản ngay cái bóng dáng cũng không thấy.” Cổ Lực nói, ngạc nhiên nhìn hắn, to gan hỏi hắn, “Anh thật là nhân loại sao?”
Đối phương rõ ràng sửng sốt, thu hồi tầm mắt xem hoa, nhìn chằm chằm Cổ Lực, hỏi hắn, “Chẳng lẽ tôi thoạt nhìn không giống sao?”
Cược cũng sẽ không. Cổ Lực rất nghi hoặc, “Như vậy anh giả thần giả quỷ, đùa giỡn tôi chơi thật khá?”
“Tôi không có đùa giỡn cậu, cũng không có giả thần giả quỷ.” Người nọ lại lần nữa giơ lên mỉm cười, quay lại tầm mắt, lẳng lặng nhìn hoa dành dành “Hoa này nở tràn đầy, cũng nở thật lâu.” Hắn nói.
“Đúng vậy a, quả thật thực tràn đầy, từ lúc tôi đến bây giờ, còn chưa thấy nó héo tàn.” Cổ Lực nói, luôn cảm giác trong lời nói tựa hồ có điểm gì là lạ.
“Cậu có nghĩ tới hay không, ” Người nọ chỉ vào hoa dành dành, chỉ ra chỗ quỷ dị, “Vì cái gì hoa này sẽ không héo rồi rụng?” Dưới đất ngay cả lá cũng không có, một màu xanh dạt dào đến mất tự nhiên cực kỳ.
Bình thường mùa hoa dành dành nở rộ, là khoảng tháng năm tháng sáu, nhưng hiện tại đã là tháng mười hai, sao còn có thể nở hoa, cũng không héo tàn. Hiện tượng quỷ dị này, Cổ Lực cư nhiên đều không có phát hiện.
“Là vì chủ nhà chăm sóc rất tốt?” Cổ Lực giải thích, “Chỉ có thể nói chủ nhà trồng hoa rất giỏi.”
Người nọ lắc đầu, phủ định giải thích của hắn, “Nơi này đã ba năm không có người ở. Hoa này căn bản không có người chiếu cố.”
“Sặc, ” Cổ Lực động một tiếng, hắn nói, “Anh là linh môi sư sao?” Ở trước mặt hắn nói quái lực loạn thần này, không phải là muốn lừa tiền hắn, bắt hắn mua đồ tiêu tai giải ách đi?
Người nọ cười khẽ, “Tôi không phải linh môi sư. Tôi chỉ là người qua đường bình thường.”
“Người qua đường bình thường sẽ không hỏi lung tung này kia đi?” Cổ Lực nheo mắt cẩn thận đánh giá đối phương. Đối phương phát ra khí tức, nếu theo như lời hắn nói, là người thường. Nhưng lại có một chút cảm giác không thích hợp nói không nên lời.
“Tôi là người qua đường xen vào việc của người khác.” Người nọ cười khẽ nói, ánh mắt như trước nhìn chằm chằm dàn hoa dành dành.
“Đúng rồi, quên hỏi anh. Rốt cuộc vì cái gì không để ta chạm vào hoa?” Cổ Lực đột nhiên nhớ tới.
Người nọ biểu tình đột nhiên thay đổi như đến ngày tận thế, khổ sở nói, “Bởi vì hoa này cực kỳ yếu ớt.”
Yếu ớt đến chạm một cái sẽ tan biến sao? Cổ Lực chỉ cảm thấy người qua đường này quá mức khoa trương. Đột nhiên cảm giác cùng một nam tử xa lạ đáp lời bản thân có chút ngu ngốc, hai tay cắm vào túi quần, không muốn lại để ý tới người xa lạ hồ ngôn loạn ngữ, “Không thèm nghe anh nói nữa, tôi còn là về nhà chơi máy tính tương đối thực tế.”
“Cổ Lực!”
Cổ Lực quay đầu, nhíu mày nhìn hắn, “Làm sao anh biết tên của tôi?” Đáng sợ, hắn hẳn là chưa tự giới thiệu mới đúng. Hắn đối người xa lạ căn bản hoàn toàn không biết gì cả, nhưng đối phương lại biết tên của mình.
“Cậu tin tưởng hoa có cảm tình sao?”
Đối phương đáp phi sở vấn, Cổ Lực bực bội đáp, “Hoa làm sao có cái gì cảm tình, hoa cũng chỉ là hoa mà thôi, ngược lại là làm sao anh biết tên của tôi?”
Chỉ thấy đối phương đầy mặt tiếc nuối, thở dài, mơ hồ nghe được hắn nói, “Vậy thật sự là đáng tiếc.”
Lập tức cuồng phong thổi tới, Cổ Lực nhấc tay che gió lớn xoắn tới tro bụi cùng lá cây, tay vừa buông xuống, người đi vô tung. Kinh ngạc nhìn chung quanh tìm kiếm người vừa rồi. Lại ngay cả bóng người cũng không có.
Hắn vốn là người không tin thuyết quỷ thần. Nhưng người xa lạ này khiến hắn bắt đầu hoài nghi quỷ tồn tại.
Rốt cuộc vì cái gì không thể đụng vào hoa chứ? Người nọ (trước giả thiết hắn là nhân loại) đủ loại dặn dò phải hắn không nên đụng hoa, rốt cuộc là vì cái gì. Chiếu cách hắn nói, hắn hẳn là chỉ là người đi ngang qua, trông nom nhiều như vậy.
Rất gà mẹ? Hay là dụng tâm kín đáo. Thật sự là giống nhân vật mê hoặc. Cổ Lực không hiểu ra sao.
Về nhà, Cổ Lực đem chuyện này vẫn để ở trong lòng, hắn nghĩ nghĩ, lời nói người nọ cùng dàn hoa dành dành không ngừng hiện lên ở trong óc hắn, lái đi không được, không thể đình chỉ suy tư.
Đương thiên, Cổ Lực nằm mơ, trong mộng chỉ một mảnh hoa dành dành, kích thước đó so thấy trong hiện thực còn muốn lớn hơn rất nhiều, quanh mình cảnh vật gì cũng không có. Thế giới yên tĩnh như là cõi chết, ngay cả chính hắn đều không có cảm giác tồn tại thực thực. Nhưng hắn có thể ngửi được mùi hoa nồng đậm cực kỳ, nồng đậm đến cực điểm, không phải tầm thường. Thực chân thật lại không rõ ràng.
Hắn mơ thấy hoa dành dành mãi cho đến hừng đông, tỉnh lại, mộng Nam Kha, kỳ thật cái gì cũng không phát sinh.
Đột nhiên một trận đau đầu, hít khẩu khí, đỡ đầu. Cực kỳ hoa mắt. Hắn nỉ non, “Làm cái quỷ gì a?”
Ngày đó bởi vì đau đầu, bỏ mất ba tiết môn bắt buộc, may mắn giáo sư không có điểm danh, không thì liền hỏng. Hắn chạy tới trường học cũng đã là buổi chiều nghỉ giữa giờ, vừa lúc gặp được đồng học cùng lớp ra cửa trường.
“Hắc! Cổ Lực, tới thật đúng là sớm.” Đồng học phản phúng, cùng Cổ Lực kề vai sát cánh. Hắn như là ngửi được cái gì, hít mạnh Cổ Lực, kinh hô, “Oa Cổ Lực, cậu thơm quá. So bạn gái của tớ còn thơm hơn. Cậu dùng loại nước hoa nào a? Tớ muốn giới thiệu cho bạn gái của tớ.”
“Rất thơm? Không có a.” Cổ Lực ngửi ngửi thân thể của chính mình, không ngửi ra cái mùi gì.
“Nào không có? Thơm chết.” Đồng học cùng các đồng học khác cùng nhau ngửi, mọi người liên tiếp nói thơm.
Cái này kỳ quái, nhưng hắn một chút đều nghe thấy không được.
“Tớ biết, ” Đồng học linh cơ vừa động, “Nhất định là cậu ngửi lâu lắm quen ngửi mùi này, cho nên không cảm thấy thơm.”
“Thật sự rất thơm sao? Rốt cuộc là mùi gì?” Cổ Lực cực kỳ hiếu kỳ. Đột nhiên linh quang chợt lóe, nhớ tới hoa dành dành trong mộng. Nhưng đây chẳng qua là mộng, không phải sao? Hắn bắt đầu hoài nghi.
“Thật sự thơm quá nha ——” Đồng học gần sát Cổ Lực thở sâu, phút chốc té xỉu.
“Nè nè nè!” Các sinh viên kinh hô, ồn ào lên.
“Không phải thơm đến hôn mê đi?”
“Ngu ngốc à?”
Cổ Lực hoảng sợ nhìn đồng học té xỉu, bừng tỉnh đại ngộ, hôm nay buổi sáng đau đầu, cũng là bởi vì nguyên nhân rất thơm. Bởi vì rất thơm, cho nên dẫn đến đau đầu. Bởi vì rất thơm, cho nên té xỉu.
“Cái kia —— tớ thấy tớ nên về nhà sớm mới tốt.” Cổ Lực sợ tới mức không dám lưu lại, sợ có càng nhiều đồng học sẽ hôn mê. Bị thơm đến hôn mê.
Khoa trương khoa trương rất khoa trương. Nếu không phải tự thể nghiệm, hắn mới không tin sẽ có loại chuyện này.
Hắn đến dàn hoa dành dành đường Khô Lu chờ đợi, hắn hiện tại cực kỳ hỗn loạn, muốn tìm người qua đường thần bí ngày hôm qua để hỏi rõ ràng, mặc kệ hắn là thần là quỷ là yêu quái, vô luận như thế nào cần người nói chuyện. Không thì hắn sẽ nổi điên.
“Nè! Anh ở trong này sao?” Không biết xưng hô đối phương như thế nào, chỉ có thể đối với đường cổ không người gọi, giống như người điên, “Mau ra đây! Không thì tôi sẽ chạm vào hoa.” Uy hiếp, vươn tay, sắp chạm. Chậm chạp không có phản ứng. Hắn kêu to, “Tôi muốn chạm nha, tôi thật sự phải đụng!”
Kỳ thật vốn chỉ nói là nói, cũng không có thật sự muốn chạm vào. Nhưng thân thể vô ý thức càng ngày càng tới gần, thẳng đến chính mình thật sự đụng chạm đến đóa hoa.
Hắn tựa hồ nhìn thấy hoa dành dành động, nhẹ nhàng lắc lư phát ra thản nhiên mùi thơm.
Si ngốc nhìn hoa dành dành, sắc thái thuần trắng chiếm cứ tầm mắt của hắn. Thẳng đến cuồng phong thổi bay, mới giật mình thấy chính mình cách hàng rào rất gần, Cổ Lực lui về phía sau một bước, từ trong mê chướng thanh tỉnh.
“Tôi là làm sao?” Cổ Lực lắc đầu, làm cho mình thanh tỉnh chút. Cư nhiên tưởng rằng chạm vào hoa có thể bức người qua đường kia ra, đối phương đều cho thấy mình là một người đi ngang qua, xem ra hắn cũng thật là bị ma quỷ ám ảnh choáng đầu.
Cổ Lực rời khỏi dàn hoa dành dành, hoa kia còn đón gió đong đưa. Cổ Lực đi đến đường Khô Lu, hắn hoảng sợ quay đầu.
Mạnh nhớ tới từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn quanh mình cũng không có gió thổi bay. Một khi đã như vậy, hoa làm sao đón gió đong đưa?
Chuyện linh dị, thần quái? Cổ Lực tràn ngập nghi hoặc.
Ngày đó, Cổ Lực lại nằm mơ liên quan đến hoa dành dành.
Mộng cảnh cùng ngày hôm qua giống nhau, bốn phía yên tĩnh, cùng dàn hoa dành dành thật dài. Giống như hôm nay chứng kiến, lẳng lặng đong đưa, đong đong đưa đưa, rơi xuống từng cánh từng cánh hoa.
Cánh hoa rơi trên mặt đất, lập tức héo rũ, hóa thành bụi đất. Cứ như vậy, từng phiến điêu tàn, thẳng đến tạ tẫn. Hoa cùng lá toàn bộ hóa thành bụi đất, chỉ còn cành khô.
Cổ Lực thấy toàn bộ hành trình. Nội tâm một cỗ cảm giác nặng nề, từ trong mộng bừng tỉnh. Hắn hốt hoảng xuống giường, một trận khủng hoảng, cầm chìa khóa đi ra ngoài, dép cũng không đổi áo khoác cũng không lấy, vội vàng chạy ra đường Khô Lu. Lúc ấy bóng đêm như trước, sương sớm thổi tới, lạnh đến Cổ Lực nổi một thân nổi da gà, nhưng vẫn kiên trì tiến đến.
Hắn không biết mình muốn chứng minh cái gì. Hắn không hiểu rõ ràng chỉ là giấc mộng, vì cái gì sẽ kích động như vậy. Hắn không hiểu, chỉ là hoa dành dành tàn, vì cái gì sẽ cảm thấy nặng nề? Nội tâm của hắn có quá nhiều nghi hoặc.
Lần đầu tiên cảm giác đường Khô Lu thật xa, hắn đuổi tới trước dàn hoa dành dành. Cảnh tượng trước mắt, cùng mộng cảnh hắn vừa mơ giống nhau, hoa dành dành hoàn toàn tán đi, chỉ còn cành khô. Hoàng kim cát hoa hướng dương hoa hồng hoa quế từng dựa vào toàn bộ biến mất không thấy, chỉ có cành khô cùng bụi đất đầy đất.
Hoa tàn, vỏn vẹn trong một đêm.
Hắn vô lực ngã ngồi trên đất, trừng lớn mắt thấy bụi đất, nỉ non, “Tại sao có thể như vậy?”
Nhớ tới người qua đường cảnh cáo, không nên đụng hoa. Có phải hay không bởi vì hắn chạm vào hoa, mà dẫn đến hoa tàn? Nhưng hắn không phải cố ý. Hắn không phải cố ý khiến hoa một đêm tạ tẫn.
Lúc này, cho dù là Cổ Lực thuyết vô thần, cũng bắt đầu tin tưởng đây cũng là bởi vì hắn chạm vào hoa.
Hắn nâng bụi đất lên, đối bụi đất nhẹ nhàng nói nhỏ một câu lại một câu thực xin lỗi. Nói nói, chảy ra nước mắt hối hận.
Vì cái gì nhân loại luôn làm sai chuyện, mới hiểu rồi hối hận? Vì cái gì nhân loại luôn nghe không vào lời khuyên?
Cổ Lực thân là nhân loại, giờ này khắc này, từ đáy lòng oán hận nhân tính chính mình.
Nước mắt hối hận từng giọt chảy vào bên trong bụi đất, giọt giọt hấp thu, khuếch tán thẳng đến cực ẩm ướt.
Gió hơi hơi thổi bay, Cổ Lực lạnh đến run lên, mơ hồ nghe âm thanh trong không khí, không biết là ai cùng hắn nói lời từ biệt.
Cổ Lực ngẩng đầu, tìm kiếm phương hướng âm thanh, gió ôn hòa phất quá mặt của hắn, thổi khô nước mắt của hắn.
Sau đó, Cổ Lực không khóc.
Sau đó, không biết qua bao lâu, một ngày Cổ Lực mở ra ban công chuẩn bị phơi áo, cảm giác được ban công trên tường mọc thứ gì đó, thăm dò vừa thấy, là dây leo hoàng kim cát uốn lượn đến ban công nhà hắn, hắn theo cây nhìn lại, tìm đến từng khóm hoa quế cùng hoa hồng.
Hắn thực bình tĩnh, đó là từng bị hắn vứt bỏ, từng trong dàn hoa dành dành lớn lên. Hiện tại lại về đến nhà hắn sinh trưởng. Một cỗ vui sướng nói không nên lời.
Cổ Lực vui vẻ trở về phòng, cầm ra bình tưới nước phủ đầy bụi đã lâu, đối này thứ đột nhiên tới phóng khách tưới từng giọt nước.
Từ máng xối đi xuống, xuất hiện đường cầu vồng nho nhỏ.