Khi xưa học cao trung, Đinh Vĩ từng là đối tượng thủ dâm của tôi.
Kỳ thực, tôi không biết bắt đầu ra sao, vì bất luận thế nào chuyện này cũng như một áng văn sắc tình. Nếu tôi có thể viết rõ ràng mọi việc thì không cần ngồi đây giả vờ thế này rồi.
Năm ấy cao trung, chúng tôi là bạn cùng bàn, nhưng đó chỉ là quan hệ rất đỗi bình thường mà thôi. Tôi thuộc tốp học sinh giỏi, còn cậu ta thì suốt ngày đêm mê tiểu thuyết võ hiệp, thỉnh thoảng lại cùng nữ sinh dấy lên tin đồn xấu.
Khi đó cả hai chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi nhưng Đinh Vĩ sớm đã trỗ mã. Dáng người rắn rỏi, khuôn mặt anh tuấn, khiến cho bao nữ sinh trong trường đem lòng trộm nhớ thầm thương.
Tôi thường cảm thấy các cô gái yêu cậu ta là rất nông cạn. Vì Đinh Vĩ vốn rất đơn thuần, đơn thuần tới mức có phần ngu ngốc. Cách nói chuyện và thần thái lại bắt chước mấy tên tiểu lưu manh phố Nhị Đạo, thật không hiểu sao đám con gái lại mê muội tên này. Tóm lại một câu, khi ấy tôi cảm thấy bọn họ chắc sớm đã không còn não rồi.
Còn tôi ư? Tôi tất nhiên hơn Đinh Vĩ rất nhiều, não của tôi vô cùng phức tạp và tinh vi. Tỷ như nói tôi dễ dàng giải được đề bài khó, tỷ như nói tôi có thể viết văn khiến thầy giáo khen không dứt lời, tỷ như… nói tôi có thể nhìn chằm chằm đùi Đinh Vĩ nửa ngày mà cậu ta vẫn không phát hiện.
Ôi! Những chuyện phức tạp của tôi nói hoài cũng không hết. Kỳ thực, tôi nghĩ mỗi người chúng ta đều là cao thủ dối trá, ở đời vốn có rất nhiều thứ cần phải giấu nhẹm đi, cuộc sống tôi luyện việc đấu tranh sống còn thành thói, cưỡi ngựa xem hoa thành quen.
Khi đó, tôi đối với khuynh hướng giới tính của mình hãy còn chưa khẳng định được. Mà thực tế là hoàn toàn khẳng định được rồi, có điều không dám thừa nhận mà thôi. Vừa nhắc đến đồng tính luyến ái là tôi đã nghĩ ngay đến bệnh AIDS, không bị dọa cho chết khiếp cũng uổng.
Cách tôi ba lớp, có một bạn nam ăn nói õng ẹo như con gái. Bạn bè cậu ta ngoài mặt gọi vui là “bà thím”, nhưng sau lưng không ngừng chửi bạn đấy là đồ “hai – phai”. Tôi có lúc từng nghĩ, liệu mình có giống cậu ta hay không? Nhưng sau khi suy xét, tôi kết luận mình không hề giống. Bởi vì sao à? Vì ngoại trừ khuôn mặt có chút thanh tú ra, tôi cảm thấy mình chẳng có tí đặc thù nào của đàn bà cả.
Có điều mỗi đêm, tôi lại nghĩ đến cơ thể của đàn ông. Ban đầu là không có hình tượng cụ thể, bất quá chỉ là người mẫu sách báo hoặc diễn viên điển trai mà thôi.
Sau có một ngày, lúc thời điểm cơ thể nóng khô lên tôi chợt nhớ đến Đinh Vĩ. Bắp tay cậu ta khỏe đẹp, vòm ngực lại rộng lớn, đùi cường tráng và nhúm râu lún phún mới nhú trên khuôn mặt anh tuấn. Nghĩ đến đó, tôi chợt khựng lại. Không được, sao lại có thể muốn cậu ta? Đó là tội ác, là tội ác đấy!
Nhưng đạo đức cao một thước, dục vọng cao một trượng. Đêm đó, cuối cùng dục vọng cũng chiến thắng lý trí và cũng chính vào đêm đó, cùng với cảm giác tội lỗi, tôi đạt được cao trào chưa từng có từ trước đến nay.
Thế nên, ngày hôm sau đi học tôi không tập trung được chút nào. Tôi nghĩ mình như thế rất xấu xa, đạo đức bại hoại, ý chí bạc nhược. Bên cạnh, Đinh Vĩ cúi đầu không coi ai ra gì ngồi đọc《 Lộc Đỉnh Ký 》.
Giữa trưa, tôi vào thư viện trường tìm rất nhiều loại tạp chí《Đại Chúng Kiện Khang 》. Tôi rất muốn biết xem có loại phương thuốc cổ truyền nào trị liệu được “bệnh” này hay không. Tất nhiên, sau một hồi mò mẫm tôi cuối cùng cũng tìm được. Phương pháp đó vô cùng đơn giản, chính là đưa cho “người bệnh” xem tấm ảnh người mình thích rồi cho giật điện đến khi nào cảm thấy ghê tởm, nôn mửa mới thôi. Lập đi lập lại vài lần, “bệnh” sẽ nhanh chóng khỏi.
Phản ứng đầu tiên sau khi đọc được bài báo đó của tôi là nghĩ bác sĩ này sao có thể biến thái điên loạn như vậy, còn biến thái hơn cả tôi nữa. Đừng nói tới việc tôi không có hình Đinh Vĩ, mà cho dù có thì chịu điện 220 vôn vài lần, kiểu nào cái mạng nhỏ này cũng đi tong.
Nghĩ thế, tôi bỗng nhẹ lòng hẳn ra rồi từ từ đứng dậy, dù sao bản thân cũng thuộc dạng bất trị chi bằng mặc kệ nó, để nó tự sinh tự diệt cũng được. Vì thế cho nên mỗi đêm tôi đều nghĩ về Đinh Vĩ, có khi nhiều lần trong một đêm, nhiều đến mức khiến da xanh vàng vọt còn hại mẹ nghĩ rằng tôi học hành căng thẳng lắm.
Bất quá vào lúc đó, chuyện của tôi và Đinh Vĩ vẫn không mặn, không nhạt. Cậu ta có vòng luẩn quẩn của mình, tôi cũng có những thứ rất riêng của tôi, nước sông không phạm nước giếng. Kỳ thực không phải quan hệ giữa chúng tôi không tốt, chỉ là bạn học bình thường chẳng có gì đặc biệt.
Vì vốn, Đinh Vĩ trong giấc mộng nam kha của tôi và Đinh Vĩ trong thực tế hoàn toàn là hai cá thể khác nhau.
Hồ hồ đồ đồ suốt cao trung năm nhất, qua cao trung năm hai thì trường lại phân lớp. Tôi là học sinh giỏi về nhiều mặt thế nên được phân vào lớp tốt, còn Đinh Vĩ tất nhiên bị phân vào lớp kém cỏi nhất rồi.
Bất quá cậu ta cũng chả thèm quan tâm, ở hành làng gặp mặt thì lại nhìn tôi cười ngu ngốc, hoàn toàn là biểu hiện của kẻ sớm mất não từ lâu. Tôi lúc đó đã nghĩ, nếu mà mẹ biết tôi bị phân đến ban năm chắc chắn sẽ đem tôi ra giết, mà cái xác thì chả biết sẽ xử lý ra sao.
Sau, tôi cũng ít gặp cậu ta. Ngoại trừ những lúc thấy cậu ta chạy quanh trên sân bóng, còn lại khi chạm mặt đều chỉ gật đầu chào nhau rồi nhoẻn miệng cười. Thậm chí, khoảng thời gian một năm chúng tôi ngồi cùng bàn, tôi cũng không còn nhớ rõ nữa.
Chỉ là có một lần lúc tan học ngẫu nhiên gặp nhau, cậu ta hỏi tôi có muốn ngồi lên xe để cậu ta chở về hay không. Tôi chỉ đơn giản trả lời, không cần, cậu đi trước đi. Thế là cậu ta leo lên xe đi mất.
Dường như, trong trí nhớ vốn từ lâu rỗng tuếch của tôi, đây là lần duy nhất cậu ta chủ động nhiệt tình như thế. Dù cho tôi có cố lục soát trí nhớ kỹ hơn cũng chẳng có lần nào khác. Đây có lẽ là bằng chứng cho việc trước đây tôi và cậu ấy chỉ là tình bạn thuần khiết.
Cậu ta chắc chắn không biết mỗi tối trước khi ngủ, tôi đều nằm ảo tưởng cậu ta đâu.
Sau này, tôi nghe nói cậu ta yêu một cô gái trường khác rất xinh đẹp. Lúc nghe xong, tôi chỉ nghĩ bọn họ thật xứng đôi.
Lúc đó, cậu ta ít xuất hiện trong mộng nam kha của tôi lắm rồi. Vì ừ, tôi đã yêu người khác!
~~~~~~~~~~~~~
Khi xưa học cao trung, Đinh Vĩ từng là đối tượng thủ dâm của tôi.
Kỳ thực, tôi không biết bắt đầu ra sao, vì bất luận thế nào chuyện này cũng như một áng văn sắc tình. Nếu tôi có thể viết rõ ràng mọi việc thì không cần ngồi đây giả vờ thế này rồi.
Năm ấy cao trung, chúng tôi là bạn cùng bàn, nhưng đó chỉ là quan hệ rất đỗi bình thường mà thôi. Tôi thuộc tốp học sinh giỏi, còn cậu ta thì suốt ngày đêm mê tiểu thuyết võ hiệp, thỉnh thoảng lại cùng nữ sinh dấy lên tin đồn xấu.
Khi đó cả hai chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi nhưng Đinh Vĩ sớm đã trỗ mã. Dáng người rắn rỏi, khuôn mặt anh tuấn, khiến cho bao nữ sinh trong trường đem lòng trộm nhớ thầm thương.
Tôi thường cảm thấy các cô gái yêu cậu ta là rất nông cạn. Vì Đinh Vĩ vốn rất đơn thuần, đơn thuần tới mức có phần ngu ngốc. Cách nói chuyện và thần thái lại bắt chước mấy tên tiểu lưu manh phố Nhị Đạo, thật không hiểu sao đám con gái lại mê muội tên này. Tóm lại một câu, khi ấy tôi cảm thấy bọn họ chắc sớm đã không còn não rồi.
Còn tôi ư? Tôi tất nhiên hơn Đinh Vĩ rất nhiều, não của tôi vô cùng phức tạp và tinh vi. Tỷ như nói tôi dễ dàng giải được đề bài khó, tỷ như nói tôi có thể viết văn khiến thầy giáo khen không dứt lời, tỷ như… nói tôi có thể nhìn chằm chằm đùi Đinh Vĩ nửa ngày mà cậu ta vẫn không phát hiện.
Ôi! Những chuyện phức tạp của tôi nói hoài cũng không hết. Kỳ thực, tôi nghĩ mỗi người chúng ta đều là cao thủ dối trá, ở đời vốn có rất nhiều thứ cần phải giấu nhẹm đi, cuộc sống tôi luyện việc đấu tranh sống còn thành thói, cưỡi ngựa xem hoa thành quen.
Khi đó, tôi đối với khuynh hướng giới tính của mình hãy còn chưa khẳng định được. Mà thực tế là hoàn toàn khẳng định được rồi, có điều không dám thừa nhận mà thôi. Vừa nhắc đến đồng tính luyến ái là tôi đã nghĩ ngay đến bệnh AIDS, không bị dọa cho chết khiếp cũng uổng.
Cách tôi ba lớp, có một bạn nam ăn nói õng ẹo như con gái. Bạn bè cậu ta ngoài mặt gọi vui là “bà thím”, nhưng sau lưng không ngừng chửi bạn đấy là đồ “hai – phai”. Tôi có lúc từng nghĩ, liệu mình có giống cậu ta hay không? Nhưng sau khi suy xét, tôi kết luận mình không hề giống. Bởi vì sao à? Vì ngoại trừ khuôn mặt có chút thanh tú ra, tôi cảm thấy mình chẳng có tí đặc thù nào của đàn bà cả.
Có điều mỗi đêm, tôi lại nghĩ đến cơ thể của đàn ông. Ban đầu là không có hình tượng cụ thể, bất quá chỉ là người mẫu sách báo hoặc diễn viên điển trai mà thôi.
Sau có một ngày, lúc thời điểm cơ thể nóng khô lên tôi chợt nhớ đến Đinh Vĩ. Bắp tay cậu ta khỏe đẹp, vòm ngực lại rộng lớn, đùi cường tráng và nhúm râu lún phún mới nhú trên khuôn mặt anh tuấn. Nghĩ đến đó, tôi chợt khựng lại. Không được, sao lại có thể muốn cậu ta? Đó là tội ác, là tội ác đấy!
Nhưng đạo đức cao một thước, dục vọng cao một trượng. Đêm đó, cuối cùng dục vọng cũng chiến thắng lý trí và cũng chính vào đêm đó, cùng với cảm giác tội lỗi, tôi đạt được cao trào chưa từng có từ trước đến nay.
Thế nên, ngày hôm sau đi học tôi không tập trung được chút nào. Tôi nghĩ mình như thế rất xấu xa, đạo đức bại hoại, ý chí bạc nhược. Bên cạnh, Đinh Vĩ cúi đầu không coi ai ra gì ngồi đọc《 Lộc Đỉnh Ký 》.
Giữa trưa, tôi vào thư viện trường tìm rất nhiều loại tạp chí《Đại Chúng Kiện Khang 》. Tôi rất muốn biết xem có loại phương thuốc cổ truyền nào trị liệu được “bệnh” này hay không. Tất nhiên, sau một hồi mò mẫm tôi cuối cùng cũng tìm được. Phương pháp đó vô cùng đơn giản, chính là đưa cho “người bệnh” xem tấm ảnh người mình thích rồi cho giật điện đến khi nào cảm thấy ghê tởm, nôn mửa mới thôi. Lập đi lập lại vài lần, “bệnh” sẽ nhanh chóng khỏi.
Phản ứng đầu tiên sau khi đọc được bài báo đó của tôi là nghĩ bác sĩ này sao có thể biến thái điên loạn như vậy, còn biến thái hơn cả tôi nữa. Đừng nói tới việc tôi không có hình Đinh Vĩ, mà cho dù có thì chịu điện vôn vài lần, kiểu nào cái mạng nhỏ này cũng đi tong.
Nghĩ thế, tôi bỗng nhẹ lòng hẳn ra rồi từ từ đứng dậy, dù sao bản thân cũng thuộc dạng bất trị chi bằng mặc kệ nó, để nó tự sinh tự diệt cũng được. Vì thế cho nên mỗi đêm tôi đều nghĩ về Đinh Vĩ, có khi nhiều lần trong một đêm, nhiều đến mức khiến da xanh vàng vọt còn hại mẹ nghĩ rằng tôi học hành căng thẳng lắm.
Bất quá vào lúc đó, chuyện của tôi và Đinh Vĩ vẫn không mặn, không nhạt. Cậu ta có vòng luẩn quẩn của mình, tôi cũng có những thứ rất riêng của tôi, nước sông không phạm nước giếng. Kỳ thực không phải quan hệ giữa chúng tôi không tốt, chỉ là bạn học bình thường chẳng có gì đặc biệt.
Vì vốn, Đinh Vĩ trong giấc mộng nam kha của tôi và Đinh Vĩ trong thực tế hoàn toàn là hai cá thể khác nhau.
Hồ hồ đồ đồ suốt cao trung năm nhất, qua cao trung năm hai thì trường lại phân lớp. Tôi là học sinh giỏi về nhiều mặt thế nên được phân vào lớp tốt, còn Đinh Vĩ tất nhiên bị phân vào lớp kém cỏi nhất rồi.
Bất quá cậu ta cũng chả thèm quan tâm, ở hành làng gặp mặt thì lại nhìn tôi cười ngu ngốc, hoàn toàn là biểu hiện của kẻ sớm mất não từ lâu. Tôi lúc đó đã nghĩ, nếu mà mẹ biết tôi bị phân đến ban năm chắc chắn sẽ đem tôi ra giết, mà cái xác thì chả biết sẽ xử lý ra sao.
Sau, tôi cũng ít gặp cậu ta. Ngoại trừ những lúc thấy cậu ta chạy quanh trên sân bóng, còn lại khi chạm mặt đều chỉ gật đầu chào nhau rồi nhoẻn miệng cười. Thậm chí, khoảng thời gian một năm chúng tôi ngồi cùng bàn, tôi cũng không còn nhớ rõ nữa.
Chỉ là có một lần lúc tan học ngẫu nhiên gặp nhau, cậu ta hỏi tôi có muốn ngồi lên xe để cậu ta chở về hay không. Tôi chỉ đơn giản trả lời, không cần, cậu đi trước đi. Thế là cậu ta leo lên xe đi mất.
Dường như, trong trí nhớ vốn từ lâu rỗng tuếch của tôi, đây là lần duy nhất cậu ta chủ động nhiệt tình như thế. Dù cho tôi có cố lục soát trí nhớ kỹ hơn cũng chẳng có lần nào khác. Đây có lẽ là bằng chứng cho việc trước đây tôi và cậu ấy chỉ là tình bạn thuần khiết.
Cậu ta chắc chắn không biết mỗi tối trước khi ngủ, tôi đều nằm ảo tưởng cậu ta đâu.
Sau này, tôi nghe nói cậu ta yêu một cô gái trường khác rất xinh đẹp. Lúc nghe xong, tôi chỉ nghĩ bọn họ thật xứng đôi.
Lúc đó, cậu ta ít xuất hiện trong mộng nam kha của tôi lắm rồi. Vì ừ, tôi đã yêu người khác!
~~~~~~~~~~~~~