Sau khi lớn, tôi thật sự không mấy thích tết âm lịch.
Đám họ hàng có dây mơ rễ má với nhà tôi ở Đức Huệ nhiều vô số kể, chỉ riêng hàng cô chú đã có hơn dăm bảy người. Năm nào tết đến, tôi lại phải đương đầu với những chuyến viếng thăm cứ kéo dài không hết. Vả lại, còn phải căng tai lên hứng những lời than phiền và giáo huấn của họ. Họ hay cho rằng mình nói đúng, nên cứ thế mà ba hoa khoác lác. Mỗi lần như thế tôi đều hận vì mình không bảo rằng họ nên câm đi, sao không xem xem bây giờ là thời đại nào rồi chứ? Mấy người đã OUT DATE từ đời nào rồi!
Hơn nữa năm mới ngoài việc chơi mạt chược thì chỉ có ăn, ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, quả thực như con heo vậy đó.
Thực không biết heo có thể yêu đương hay không?
Tôi không chơi mạt chược và ba mẹ cũng không khuyến khích, sợ rằng tôi bị nghiện sinh hư. Nhưng mỗi lần trong nhà có khách thì tôi nhất định phải ngồi tiếp rượu. Vì sao ư? Vì cha tôi sức khỏe không tốt, nhất định không được uống. Lại thêm việc tôi là con trai độc nhất trong nhà thế nên chuyện đó sớm đã thành nghĩa vụ tất yếu. Kỳ thực tôi có thể nốc rượu, mỗi lần công ty mời khách tôi đều xông lên trước tiên phong. Có điều người tài ở Đức Hụê nhiều lắm, nhìn Đinh Vĩ là biết ngay. Họ hàng nhà tôi gặp rượu là như muốn chết muốn sống, thế nên tôi chỉ còn cách bảo rằng mình không uống được mà thôi.
[Đàn ông con trai sao có thể nói không uống được chứ?] Chú Ba rượu nốc đã nhiều, cũng không còn giữ chút tôn nghiêm lớn nhỏ, tục tĩu cười. [Đã lên bàn rượu, đàn ông không thể không nâng chén, đàn bà không thể nói năng suồng sã.]
Trong cái đám bà con thân thích, tôi đặc biệt không ưa Chú Ba. Còn ông thì hình như cũng không xem trọng tôi lắm, dù trong đám họ hàng đồng trang lứa tôi học khá nhất. Ông là dạng người đề xướng việc học là vô bổ, thế nên hai đứa em họ của tôi cũng là kẻ được lợi trong vụ này. Nếu không nhờ mẹ tôi đứng giữa hỗ trợ ( mẹ tôi là giáo viên trung học ) thì thật không biết hai đứa nó làm cách nào tốt nghiệp nổi cao trung.
[Mấy người đó, học cho lắm vào, chỉ tổ hóa đần.] Rượu vào lời ra, ông ta bắt đầu một màn diễn thuyết. Quanh đi quẩn lại, nói tới nói lui không dứt chuyện. [Mày nhìn Tiểu Đức Tử ở sau nhà kìa. Con người ta còn học chưa đến lớp ba tiểu học nữa là. Giờ thì sao? Giàu to rồi. Hai năm trước nó chở xe tải thuê, một năm không kiếm được trăm vạn thì cũng có mấy chục vạn.]
Tôi lười nói lại thế nên cứ để ông ta huyên thuyên.
[Năm mới, người ta đốt giấy tiền vàng bạc cho ba mẹ dưới suối vàng cũng toàn tờ một trăm đồng tiền thiệt không đấy nhé.] Vẻ mặt ông đầy ghen tị, còn nói càn rằng sau khi ông chết, đám hiếu tử hiền tôn chúng tôi cũng nên làm vậy.
[Tôi xem thằng đó còn có tiền để đốt.] Tôi rốt cuộc nghe không lọt tai nữa. [Cha mẹ nó chết thế nào? Không phải đang sống sờ sờ thì nó chọc cho tức chết sao? Lúc mẹ nó hấp hối, nó cũng chả dám vác mặt tới bệnh viện, sợ chi tiền thuốc men. Giờ thì là gì? Giả vờ hiếu thuận? Bây giờ đừng nói tới đốt tiền thiệt, cho dù đốt vàng bạc kim cương thì ba mẹ nó dưới nấm mồ cũng chẳng nhận được cắc nào. Chẳng phải hợm hĩnh quá sao?]
Chú Ba không nghĩ tôi phản ứng mạnh thế, nhất thời cứng cả người.
Mọi người lúng ta lúng túng khó xử, sau vẫn là cha tôi đứng ra giải hòa. [Hiện giờ xã hội cũng nhiều người phát tài rồi. Bất quá cũng chỉ nhờ thời cơ trong thời kỳ xã hội chuyển mình thôi. Theo tôi thì, nếu muốn làm giàu lâu dài thì phải dựa vào bản lãnh thật sự. ]
Quả thật là người trí thức có khác, lời của ba so với bọn đó thật có trình độ. Chú Ba thấy Anh Hai lên tiếng cũng không bác bỏ. Chỉ có điều, tôi thấy trong lòng Chú Ba cũng không coi người cha cổ hủ của tôi ra gì.
[Có điều chạy xe tải cũng béo bở lắm.] Chú Ba đổi đề tài. [ Lão Đinh bạn học cũ của tôi đấy thôi, vào công ty Thạch Lương làm đội trưởng xe tải, dưới tay quản lý không dưới ba mươi xe. Thật là nở mày nở mặt. Thậm chí còn bao người tới cầu cạnh.]
[A, nhưng cũng tiếc, lão cũng không có số hưởng phúc, hai năm trước ung thư gan chết mất tiêu.] Ông thở dài.
[Nên tôi mới nói, điểm yếu của con người là số mệnh. Lợi hại đến đâu cũng chẳng đấu lại được. ]
Trước kia mỗi lần rượu vào tôi cũng thường nghe đến bạn học này của Chú Ba. Có vẻ như cái sự vinh hiển của ông ta cũng làm ông hãnh diện lây. Vậy mà hai năm nay không thấy nhắc tới, hóa ra đã chết rồi. Trước kia tôi thật không để ý.
Bất quá hôm nay ông nhắc khiến tôi có chút giật mình.
[Chú Ba, chú nói là lão Đinh ở phố Bát Đạo sao?] Tôi hỏi.
[Chứ còn ai nữa?] Ông thấy tôi hình như hứng thú thì càng nói nhiều. [Phải nói là gia đình họ cũng rất đáng thương. Trước kia kiêu ngạo biết mấy, giờ thì bỏ lại cô nhi quả phụ. Mấy hôm trước tao và thím ba cũng có đến thăm. Nghe nói thằng con thứ đang chạy taxi thuê còn thằng lớn ở Trường Xuân làm công trình gì đó cho họ hàng.]
Nghe ông nói vậy, tôi càng khẳng định đấy là nhà Đinh Vĩ.
[Biết không, mẹ nó còn nhờ tao tìm đối tượng cho thằng lớn nữa… ]
Đến đoạn quan trọng đó, mẹ tôi ở nhà bếp gọi tôi.
Tôi không tình nguyện nhưng vẫn đứng lên hỏi [Gì thế mẹ?]
[Mày lên ban công lấy cho mẹ mấy tép tỏi xuống đây để tối dùng sủi cảo. Để cao quá, mẹ lấy không tới.]
Lòng tôi bảo, tối mới ăn giờ lấy gấp làm cái gì, bây giờ là lúc sống còn đó. Nghĩ là nghĩ thế thôi, nhưng tôi vẫn nhanh như cắt phóng lên ban công hái tỏi rồi xoay người chạy tọt vào nhà bếp.
[Thằng bé này, tay chân thật vụng mà.] Mẹ tôi đánh lưng tôi bảo [Mày gấp cái gì, sợ thiếu rượu uống à?]
Đến lúc tôi ngồi xuống thì mới biết họ đã chuyển đề tài.
Tôi đâu thể nhảy ngang vô hỏi, Chú Ba, chú nói tiếp đi, chú giới thiệu ai cho anh ấy vậy? Nói mau lên đi, hồi hộp chết tôi mất.
Tôi cứ ngơ ngác ngồi im thin thít ở đó như người đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cố nghĩ cách làm sao quay lại chủ đề đó.
Đời Chú Ba có hai thú vui lớn, một là nốc rượu, hai là làm mai.
Việc tôi không thích ông cũng vì nguyên nhân này. Hồi tôi vừa vào đại học, ông đã sắp xếp giới thiệu làm mối. Khi đó mẹ bảo tôi còn bé, chưa vội nhưng ông lại bảo không nhất thiết kết hôn ngay chỉ là tìm sẵn đối tượng thôi.
Cá nhân tôi mà nói, tôi nghĩ khá khắc khe rằng, ông nhiệt tình như vậy chẳng qua vì cuộc sống hôn nhân của chính mình không như ý, suốt ngày cãi nhau với thím Ba. Mỗi lần ông thấy người khác yêu thương nhau thì đâm ra thấy hứng thú dạt dào, lại cảm thấy mình mang đậm công lao.
Đương nhiên, kết đôi cũng là một phương diện trong số đó.
Tôi nhìn thím Ba, lại nhìn con của ông, rồi cô vợ em họ tôi vừa kiếm về, coi như tôi đã hoàn toàn hết hy vọng vào con mắt của ông. Đừng nói rằng tôi không muốn tìm đối tượng, cho dù có muốn cũng không nhờ ông đứng giữa mai mối để sinh thêm phiền. Thế nên mọi khi chỉ cần ông nói đến đề tài này, nếu không ngồi xa thì tôi nhất định chuyển chủ đề.
Nhưng hôm nay, tôi cảm thấy đặc biệt hứng thú.
Vất vả lắm mới tìm được lúc tẻ ngắt, tôi lại hỏi [Chú Ba, chú giới thiệu nhà nào cho thằng lớn nhà lão Đinh?]. Tôi dám chắc, cái loại nhiệt tình chân chất như ông chú tôi sẽ làm cho đến nơi đến chốn mới thôi.
Chú Ba kinh ngạc nhìn, không biết tại sao tôi đột nhiên đổi tính, bỗng nhiên hứng thú với những chuyện này. [Ây, nói đến nhà kia, cũng có địa vị lắm.] Ông dừng lại, cố ý khoe mình là kẻ tài.
Lòng tôi thực sự rất hận.
[Bố con bé làm trong bộ tuyên truyền cho Đức Huệ, cũng là bạn học của tao. Sau này nghỉ việc, ra hải ngoại tự mình lập nhà máy phân hóa học. Con trai ổng còn ghê hơn, mới vừa ba mươi mà mở được cả một hãng thuốc, quảng cáo rầm rộ khắp đài trung ương. Người ta còn chưa tốt nghiệp sơ trung đó con. ]
Ông chỉ chờ có thế. Nghe ông xả nửa ngày, vẫn chẳng nói đến cô gái kia người ngợm thế nào, cũng không rõ ông định giới thiệu đối tượng hay là giới thiệu cả họ nhà gái cho Đinh Vĩ đây.
[Thế, bọn họ gặp nhau chưa?]
Chú Ba uống đã nhiều thế nên không nghe ra giọng cấp bách của tôi nữa. [Gặp rồi. Gặp từ hai tuần trước.]
Lòng tôi trầm xuống, như người sắp chết giãy dụa [Nhà gái điều kiện tốt đến vậy. Có thể coi trọng thằng nhóc nhà lão Đinh sao?]
[Cũng không phải tao chưa từng nghĩ, từ đầu tao và thím mày cũng lo.] Chú Ba như tìm được tri âm. [Người ta chỉ có một mụn con gái, lại là đứa út, ở nhà cứ như cục vàng.] Chú Ba nói đến đây thì dừng lại, nhấp miếng rượu, rồi nói [Nhưng đời ai biết được chuyện gì, con bé nhìn thấy thằng con lão Đinh thì đã ưng ngay. Ây, cái này âu cũng là duyên, âu cũng là phận. ]
Tôi ngơ ngác ngớ cả người.
Chú Ba vẫn chưa phát hiện ra biểu cảm khác thường của tôi, có lẽ tưởng rằng quá say nên dại ra. [Bất quá thằng con cả của lão Đinh cũng có bản lĩnh. Thằng nhỏ cũng có chí, lại có ngoại hình và có dáng người, lại còn rất hiểu chuyện.]
Tôi không còn biết ông nói gì nữa. Trong nhất thời tôi cảm thấy đầu mình như trống rỗng. Hình như muốn cố nghĩ đến chuyện gì cũng không thể nghĩ ra.
Cảm giác mất mát của tôi rất rõ ràng. Chú Ba cũng nhìn ra chút chút nên vội an ủi [Tiểu Tùng, đừng vội. Chú Ba mày vẫn giữ lại mối tốt hơn nữa cho mày mà. Nói sao thì nói, tao cũng đâu thể giúp người ngoài bỏ bê người nhà được.]
Thấy tôi không để ý, ông lại nốc rượu, vừa cười vừa lầm bầm như độc thoại, vừa như đang nói với tôi: [ Tao nói nè, đây là số mệnh. Cái gì của mày thì là của mày. Không của mày thì, hừ, có cưỡng cầu cũng không được.]
~~~~~~~~~~~~
Sau khi lớn, tôi thật sự không mấy thích tết âm lịch.
Đám họ hàng có dây mơ rễ má với nhà tôi ở Đức Huệ nhiều vô số kể, chỉ riêng hàng cô chú đã có hơn dăm bảy người. Năm nào tết đến, tôi lại phải đương đầu với những chuyến viếng thăm cứ kéo dài không hết. Vả lại, còn phải căng tai lên hứng những lời than phiền và giáo huấn của họ. Họ hay cho rằng mình nói đúng, nên cứ thế mà ba hoa khoác lác. Mỗi lần như thế tôi đều hận vì mình không bảo rằng họ nên câm đi, sao không xem xem bây giờ là thời đại nào rồi chứ? Mấy người đã OUT DATE từ đời nào rồi!
Hơn nữa năm mới ngoài việc chơi mạt chược thì chỉ có ăn, ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, quả thực như con heo vậy đó.
Thực không biết heo có thể yêu đương hay không?
Tôi không chơi mạt chược và ba mẹ cũng không khuyến khích, sợ rằng tôi bị nghiện sinh hư. Nhưng mỗi lần trong nhà có khách thì tôi nhất định phải ngồi tiếp rượu. Vì sao ư? Vì cha tôi sức khỏe không tốt, nhất định không được uống. Lại thêm việc tôi là con trai độc nhất trong nhà thế nên chuyện đó sớm đã thành nghĩa vụ tất yếu. Kỳ thực tôi có thể nốc rượu, mỗi lần công ty mời khách tôi đều xông lên trước tiên phong. Có điều người tài ở Đức Hụê nhiều lắm, nhìn Đinh Vĩ là biết ngay. Họ hàng nhà tôi gặp rượu là như muốn chết muốn sống, thế nên tôi chỉ còn cách bảo rằng mình không uống được mà thôi.
[Đàn ông con trai sao có thể nói không uống được chứ?] Chú Ba rượu nốc đã nhiều, cũng không còn giữ chút tôn nghiêm lớn nhỏ, tục tĩu cười. [Đã lên bàn rượu, đàn ông không thể không nâng chén, đàn bà không thể nói năng suồng sã.]
Trong cái đám bà con thân thích, tôi đặc biệt không ưa Chú Ba. Còn ông thì hình như cũng không xem trọng tôi lắm, dù trong đám họ hàng đồng trang lứa tôi học khá nhất. Ông là dạng người đề xướng việc học là vô bổ, thế nên hai đứa em họ của tôi cũng là kẻ được lợi trong vụ này. Nếu không nhờ mẹ tôi đứng giữa hỗ trợ ( mẹ tôi là giáo viên trung học ) thì thật không biết hai đứa nó làm cách nào tốt nghiệp nổi cao trung.
[Mấy người đó, học cho lắm vào, chỉ tổ hóa đần.] Rượu vào lời ra, ông ta bắt đầu một màn diễn thuyết. Quanh đi quẩn lại, nói tới nói lui không dứt chuyện. [Mày nhìn Tiểu Đức Tử ở sau nhà kìa. Con người ta còn học chưa đến lớp ba tiểu học nữa là. Giờ thì sao? Giàu to rồi. Hai năm trước nó chở xe tải thuê, một năm không kiếm được trăm vạn thì cũng có mấy chục vạn.]
Tôi lười nói lại thế nên cứ để ông ta huyên thuyên.
[Năm mới, người ta đốt giấy tiền vàng bạc cho ba mẹ dưới suối vàng cũng toàn tờ một trăm đồng tiền thiệt không đấy nhé.] Vẻ mặt ông đầy ghen tị, còn nói càn rằng sau khi ông chết, đám hiếu tử hiền tôn chúng tôi cũng nên làm vậy.
[Tôi xem thằng đó còn có tiền để đốt.] Tôi rốt cuộc nghe không lọt tai nữa. [Cha mẹ nó chết thế nào? Không phải đang sống sờ sờ thì nó chọc cho tức chết sao? Lúc mẹ nó hấp hối, nó cũng chả dám vác mặt tới bệnh viện, sợ chi tiền thuốc men. Giờ thì là gì? Giả vờ hiếu thuận? Bây giờ đừng nói tới đốt tiền thiệt, cho dù đốt vàng bạc kim cương thì ba mẹ nó dưới nấm mồ cũng chẳng nhận được cắc nào. Chẳng phải hợm hĩnh quá sao?]
Chú Ba không nghĩ tôi phản ứng mạnh thế, nhất thời cứng cả người.
Mọi người lúng ta lúng túng khó xử, sau vẫn là cha tôi đứng ra giải hòa. [Hiện giờ xã hội cũng nhiều người phát tài rồi. Bất quá cũng chỉ nhờ thời cơ trong thời kỳ xã hội chuyển mình thôi. Theo tôi thì, nếu muốn làm giàu lâu dài thì phải dựa vào bản lãnh thật sự. ]
Quả thật là người trí thức có khác, lời của ba so với bọn đó thật có trình độ. Chú Ba thấy Anh Hai lên tiếng cũng không bác bỏ. Chỉ có điều, tôi thấy trong lòng Chú Ba cũng không coi người cha cổ hủ của tôi ra gì.
[Có điều chạy xe tải cũng béo bở lắm.] Chú Ba đổi đề tài. [ Lão Đinh bạn học cũ của tôi đấy thôi, vào công ty Thạch Lương làm đội trưởng xe tải, dưới tay quản lý không dưới ba mươi xe. Thật là nở mày nở mặt. Thậm chí còn bao người tới cầu cạnh.]
[A, nhưng cũng tiếc, lão cũng không có số hưởng phúc, hai năm trước ung thư gan chết mất tiêu.] Ông thở dài.
[Nên tôi mới nói, điểm yếu của con người là số mệnh. Lợi hại đến đâu cũng chẳng đấu lại được. ]
Trước kia mỗi lần rượu vào tôi cũng thường nghe đến bạn học này của Chú Ba. Có vẻ như cái sự vinh hiển của ông ta cũng làm ông hãnh diện lây. Vậy mà hai năm nay không thấy nhắc tới, hóa ra đã chết rồi. Trước kia tôi thật không để ý.
Bất quá hôm nay ông nhắc khiến tôi có chút giật mình.
[Chú Ba, chú nói là lão Đinh ở phố Bát Đạo sao?] Tôi hỏi.
[Chứ còn ai nữa?] Ông thấy tôi hình như hứng thú thì càng nói nhiều. [Phải nói là gia đình họ cũng rất đáng thương. Trước kia kiêu ngạo biết mấy, giờ thì bỏ lại cô nhi quả phụ. Mấy hôm trước tao và thím ba cũng có đến thăm. Nghe nói thằng con thứ đang chạy taxi thuê còn thằng lớn ở Trường Xuân làm công trình gì đó cho họ hàng.]
Nghe ông nói vậy, tôi càng khẳng định đấy là nhà Đinh Vĩ.
[Biết không, mẹ nó còn nhờ tao tìm đối tượng cho thằng lớn nữa… ]
Đến đoạn quan trọng đó, mẹ tôi ở nhà bếp gọi tôi.
Tôi không tình nguyện nhưng vẫn đứng lên hỏi [Gì thế mẹ?]
[Mày lên ban công lấy cho mẹ mấy tép tỏi xuống đây để tối dùng sủi cảo. Để cao quá, mẹ lấy không tới.]
Lòng tôi bảo, tối mới ăn giờ lấy gấp làm cái gì, bây giờ là lúc sống còn đó. Nghĩ là nghĩ thế thôi, nhưng tôi vẫn nhanh như cắt phóng lên ban công hái tỏi rồi xoay người chạy tọt vào nhà bếp.
[Thằng bé này, tay chân thật vụng mà.] Mẹ tôi đánh lưng tôi bảo [Mày gấp cái gì, sợ thiếu rượu uống à?]
Đến lúc tôi ngồi xuống thì mới biết họ đã chuyển đề tài.
Tôi đâu thể nhảy ngang vô hỏi, Chú Ba, chú nói tiếp đi, chú giới thiệu ai cho anh ấy vậy? Nói mau lên đi, hồi hộp chết tôi mất.
Tôi cứ ngơ ngác ngồi im thin thít ở đó như người đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cố nghĩ cách làm sao quay lại chủ đề đó.
Đời Chú Ba có hai thú vui lớn, một là nốc rượu, hai là làm mai.
Việc tôi không thích ông cũng vì nguyên nhân này. Hồi tôi vừa vào đại học, ông đã sắp xếp giới thiệu làm mối. Khi đó mẹ bảo tôi còn bé, chưa vội nhưng ông lại bảo không nhất thiết kết hôn ngay chỉ là tìm sẵn đối tượng thôi.
Cá nhân tôi mà nói, tôi nghĩ khá khắc khe rằng, ông nhiệt tình như vậy chẳng qua vì cuộc sống hôn nhân của chính mình không như ý, suốt ngày cãi nhau với thím Ba. Mỗi lần ông thấy người khác yêu thương nhau thì đâm ra thấy hứng thú dạt dào, lại cảm thấy mình mang đậm công lao.
Đương nhiên, kết đôi cũng là một phương diện trong số đó.
Tôi nhìn thím Ba, lại nhìn con của ông, rồi cô vợ em họ tôi vừa kiếm về, coi như tôi đã hoàn toàn hết hy vọng vào con mắt của ông. Đừng nói rằng tôi không muốn tìm đối tượng, cho dù có muốn cũng không nhờ ông đứng giữa mai mối để sinh thêm phiền. Thế nên mọi khi chỉ cần ông nói đến đề tài này, nếu không ngồi xa thì tôi nhất định chuyển chủ đề.
Nhưng hôm nay, tôi cảm thấy đặc biệt hứng thú.
Vất vả lắm mới tìm được lúc tẻ ngắt, tôi lại hỏi [Chú Ba, chú giới thiệu nhà nào cho thằng lớn nhà lão Đinh?]. Tôi dám chắc, cái loại nhiệt tình chân chất như ông chú tôi sẽ làm cho đến nơi đến chốn mới thôi.
Chú Ba kinh ngạc nhìn, không biết tại sao tôi đột nhiên đổi tính, bỗng nhiên hứng thú với những chuyện này. [Ây, nói đến nhà kia, cũng có địa vị lắm.] Ông dừng lại, cố ý khoe mình là kẻ tài.
Lòng tôi thực sự rất hận.
[Bố con bé làm trong bộ tuyên truyền cho Đức Huệ, cũng là bạn học của tao. Sau này nghỉ việc, ra hải ngoại tự mình lập nhà máy phân hóa học. Con trai ổng còn ghê hơn, mới vừa ba mươi mà mở được cả một hãng thuốc, quảng cáo rầm rộ khắp đài trung ương. Người ta còn chưa tốt nghiệp sơ trung đó con. ]
Ông chỉ chờ có thế. Nghe ông xả nửa ngày, vẫn chẳng nói đến cô gái kia người ngợm thế nào, cũng không rõ ông định giới thiệu đối tượng hay là giới thiệu cả họ nhà gái cho Đinh Vĩ đây.
[Thế, bọn họ gặp nhau chưa?]
Chú Ba uống đã nhiều thế nên không nghe ra giọng cấp bách của tôi nữa. [Gặp rồi. Gặp từ hai tuần trước.]
Lòng tôi trầm xuống, như người sắp chết giãy dụa [Nhà gái điều kiện tốt đến vậy. Có thể coi trọng thằng nhóc nhà lão Đinh sao?]
[Cũng không phải tao chưa từng nghĩ, từ đầu tao và thím mày cũng lo.] Chú Ba như tìm được tri âm. [Người ta chỉ có một mụn con gái, lại là đứa út, ở nhà cứ như cục vàng.] Chú Ba nói đến đây thì dừng lại, nhấp miếng rượu, rồi nói [Nhưng đời ai biết được chuyện gì, con bé nhìn thấy thằng con lão Đinh thì đã ưng ngay. Ây, cái này âu cũng là duyên, âu cũng là phận. ]
Tôi ngơ ngác ngớ cả người.
Chú Ba vẫn chưa phát hiện ra biểu cảm khác thường của tôi, có lẽ tưởng rằng quá say nên dại ra. [Bất quá thằng con cả của lão Đinh cũng có bản lĩnh. Thằng nhỏ cũng có chí, lại có ngoại hình và có dáng người, lại còn rất hiểu chuyện.]
Tôi không còn biết ông nói gì nữa. Trong nhất thời tôi cảm thấy đầu mình như trống rỗng. Hình như muốn cố nghĩ đến chuyện gì cũng không thể nghĩ ra.
Cảm giác mất mát của tôi rất rõ ràng. Chú Ba cũng nhìn ra chút chút nên vội an ủi [Tiểu Tùng, đừng vội. Chú Ba mày vẫn giữ lại mối tốt hơn nữa cho mày mà. Nói sao thì nói, tao cũng đâu thể giúp người ngoài bỏ bê người nhà được.]
Thấy tôi không để ý, ông lại nốc rượu, vừa cười vừa lầm bầm như độc thoại, vừa như đang nói với tôi: [ Tao nói nè, đây là số mệnh. Cái gì của mày thì là của mày. Không của mày thì, hừ, có cưỡng cầu cũng không được.]
~~~~~~~~~~~~