Từ thời khắc tôi nhìn thấy những chữ ấy, tôi liền biết chuyện thị thực của mình nhất định sẽ trot lọt.
Quả nhiên, tôi chỉ xin một lần đã được.
Kế tiếp là chuẩn bị việc khỏi hành một cách hối hả và rối tinh, nào là từ chức, nào là đặt vé máy bay, rồi còn đổi ngoại tệ. Mẹ tôi còn cố tình đến Trường Xuân dọn hành lý và mua các thứ cần thiết.
Và, còn có những buổi tiệc triền miên chia tay không dứt.
Lúc giã biệt, tôi mới phát hiện bản thân rất được lòng người ở công ty này, ở Trường Xuân còn rất nhiều bạn đến thế. Mọi người đối với việc ra đi của tôi rất lưu luyến khiến tôi rất cảm động. Cậu bạn học ở Bắc Kinh nghe tin cũng chạy đến Trường Xuân. Lần đó cậu uống rượu, lại nghịch đến nỗi nước miếng lem đầy mặt tôi.
Cách một tuần nữa thì khởi hành, tôi mới quay về Đức Huệ.
Khi gia đình và họ hàng uống rượu tiễn biệt, tôi có chút lặng mình, thầm nghĩ, bản thân phải nhanh đi thôi.
Cuộc gặp bạn bè thời Cao Trung được tổ chức trước khi tôi đi một ngày. Hôm đó người đến rất nhiều, cũng không ít người khóc, thế nên tôi cũng khóc, chung quy chỉ vì thật sự luyến tiếc.
Đinh Vĩ cũng đến, nhưng cậu chỉ là người lặng lẽ ngồi trong góc. Cả tiệc rượu chỉ nói với tôi đúng một câu, đó là khi mời rượu nói chúc tôi thuận buồm xuôi gió.
Tôi cười bảo, đi máy bay thì không thể gọi là thụân buồm xuôi gió. Cậu cũng cười, vẫn còn chút ngại ngùng.
Thời gian ở Trường Xuân, tôi có nghe mẹ mình kể, Tiểu Vĩ thường xuyên đến nhà tôi giúp. Nào là đổi ga ở quán, thu mua cải trắng, tất cả chuyện linh tinh đều làm hết. Tôi nghe mẹ tôi khen cậu hiểu chuyện biết điều không dưới một lần đâu.
Rất muốn cảm ơn, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ, cũng chẳng nói gì.
Nếu sáng hôm sau không đi, chắc đêm đó họ không cho tôi về.
Lúc về, họ còn bảo sẽ đến sân bay tiễn tôi. Tôi nghe xong vội ngăn cản, nói rằng mấy ngày này mọi người trong nhà cùng nhau quây quần, vì lần này thật sự không biết đi bao lâu thế nên ngày mai nên để người trong nhà đến tiễn. Họ nghe xong cũng hiểu.
Lúc ra ngoài, Tiểu Vĩ nói với tôi, anh chở em về.
Tôi gật đầu, ngồi lên xe máy của cậu.
Ngồi trong phòng khách sạn có hệ thống sưởi ngột ngạt quá lâu, cảm giác được hít thở không khí bên ngoài thực mát mẻ dễ chịu.
Tiểu Vĩ lái xe chầm chậm, tôi nhẹ tựa vào tấm lưng rộng của cậu, nghĩ thầm, đây là lần cuối tôi gần gũi với cậu đến vậy.
Tình yêu của tôi đã kết thúc như vậy đấy.
Còn bạn? Xem một tình yêu không đầu không kết, bạn có cảm giác gì?
Tới dưới lầu nhà tôi, Tiểu Vĩ bảo sáng mai sẽ đến tiễn, tôi vừa tính nói thì cậu bảo, sáng tới ca cậu lái taxi, dù sao mọi người cũng phải bắt xe đi mà.
Tôi nghĩ xong thì gật đầu cảm ơn.
Cậu xoay người lên xe phóng mất.
***
Sáng đó, trời nổi cơn giông.
Hè Đông Bắc chỉ cần điểm chút mưa thì sẽ rất mát lành.
Tôi từ nhỏ đã thích thời tiết u buồn như dịu mát như thế.
Mẹ tôi đứng khóc cả buổi sáng. Bà vừa khóc vừa làm bữa sáng cho tôi. Tới lúc đưa tôi ra cửa đã khóc rất thảm thiết.
Tôi nghĩ đến việc bỏ cha mẹ già một mình tha phương thì trong lòng cũng cảm thấy rất khổ sở.
Tiểu Vĩ tới đón bảo [Bác à, bên ngoài mưa to quá. Hai bác đừng đi đến ga, để cháu đưa Tiễu Tùng đến nơi là được rồi.]
Mẹ tôi lúc đầu cũng không đồng ý, nhưng ba tôi sợ mẹ kích động nên không cho đi, cuối cùng mẹ cũng chịu ở lại.
Ngoài cửa, mẹ nắm tay tôi rất lâu không buông, nước mắt tôi bất chợt cũng rơi khắp mặt.
Trên đường, Tiểu Vĩ nhìn nước mắt chưa khô trên mặt tôi bảo [Em yên tâm, đừng lo việc nhà. Cha mẹ của em cũng như cha mẹ của anh. Anh sẽ chăm lo họ tận tình. ]
Tôi lau lau nước mắt, bảo [Cảm ơn anh.]
Một lát sau, Tiểu Vĩ lại hỏi tôi lần này đi bao lâu.
Tôi đưa mắt nhìn mưa giăng trắng xóa phía trước, nói, có thể là ba năm, hoặc giả là năm năm, cũng có lẽ lần này đi sẽ không trở lại.
Cậu nghe xong, không nói được gì.
Tới sân bay, mưa vẫn không ngớt hạt. Tiểu Vĩ thấy thời gian còn sớm thì bảo tôi ở trong xe một lúc rồi hãy đến cổng.
Tôi nói, được thôi.
Mưa va lộp cộp trên cửa kính, trực tiếp từng giọt, từng giọt. Thế giới bên ngoài cơ hồ nhạt nhòa hẳn đi.
Tiễu Vĩ gõ tay vào tay lái hỏi tôi còn nhớ sinh nhật cậu lần trước hay không?
Tôi bảo, nhớ rất rõ, em còn lau bánh ngọt trên mặt anh chứ đâu. Nói xong còn cười rộ lên.
Tiểu Vĩ cũng cười sau đó dừng lại, nhìn sâu vào mắt tôi [Em có biết hôm đó anh ước gì không?]
[Không biết.] Tôi cười nói.[Đừng nói, nói ra sẽ mất linh.]
[Đã không còn linh nghiệm nữa.] Tiểu Vĩ yên lặng nhìn tôi. [Hôm đó, anh nói với chính mình, anh sẽ làm bạn thân nhất của em, tốt với em cả đời. Nhưng em biết đấy, cả đời này chúng ta không thể nào làm được.] Dứt lời, từng giọt nước mắt nặng nề rơi.
Từ lúc quen biết, đây là lần đầu tôi thấy Tiểu Vĩ rơi lệ. Tôi vươn tay, tính lau đi dòng nước mắt ấy.
Cậu nhẹ nhàng giữ tay tôi lại: [Tiểu Tùng, em nghĩ kiếp sau có tồn tại không?]
Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy nói, không biết.
[Nếu có kiếp sau, Tiểu Tùng à, hãy hứa với anh, chúng ta vẫn sẽ là bạn học nhé? Em phải trông chừng anh, không cho anh xem tiểu thuyết võ hiệp, phải nhắc anh học hành thật giỏi giang. Như vậy, anh mới có thể cùng em lên Bắc Kinh, cùng em đi Mĩ Quốc.]
Tôi nghe xong không kiềm được nước mắt nữa. Ôm Tiểu Vĩ, tôi bảo: [Anh, đừng nói nữa.]
Cậu cũng ôm chặt lấy tôi [Tiểu Tùng, anh biết, anh sẽ không bao giờ được gặp em nữa.]
Buổi sớm trời mưa to ấy, chúng tôi như hai đứa trẻ lạc đường, ôm chặt nhau khóc nấc.
Tôi biết, có một số thứ trong đời tôi vĩnh viễn sẽ không có lại được.
Kỳ thực, bản thân chẳng nhớ rõ ngày ấy mình lên xe lửa thế nào. Chỉ mang máng nhớ rằng lúc gần rời đi, Tiểu Vĩ nhét vào tay tôi một cái hộp nhỏ [Là do anh tự làm, em hãy giữ làm kỷ niệm.]
Xe quay bánh rồi rời trạm rất lâu, tôi mới hộp ra.
Trong hộp là một bức điêu khắc bằng gỗ.
Trong tranh có hai thiếu niên dưới gốc cây đại thụ, tay trong tay.
Ở dưới còn khắc vài câu:
Tùng. Vĩ
Ngày * Tháng ** Năm ****
Tay cầm bức tranh, nước mắt đã khô nay lại chảy dài…
HẾT
Từ thời khắc tôi nhìn thấy những chữ ấy, tôi liền biết chuyện thị thực của mình nhất định sẽ trot lọt.
Quả nhiên, tôi chỉ xin một lần đã được.
Kế tiếp là chuẩn bị việc khỏi hành một cách hối hả và rối tinh, nào là từ chức, nào là đặt vé máy bay, rồi còn đổi ngoại tệ. Mẹ tôi còn cố tình đến Trường Xuân dọn hành lý và mua các thứ cần thiết.
Và, còn có những buổi tiệc triền miên chia tay không dứt.
Lúc giã biệt, tôi mới phát hiện bản thân rất được lòng người ở công ty này, ở Trường Xuân còn rất nhiều bạn đến thế. Mọi người đối với việc ra đi của tôi rất lưu luyến khiến tôi rất cảm động. Cậu bạn học ở Bắc Kinh nghe tin cũng chạy đến Trường Xuân. Lần đó cậu uống rượu, lại nghịch đến nỗi nước miếng lem đầy mặt tôi.
Cách một tuần nữa thì khởi hành, tôi mới quay về Đức Huệ.
Khi gia đình và họ hàng uống rượu tiễn biệt, tôi có chút lặng mình, thầm nghĩ, bản thân phải nhanh đi thôi.
Cuộc gặp bạn bè thời Cao Trung được tổ chức trước khi tôi đi một ngày. Hôm đó người đến rất nhiều, cũng không ít người khóc, thế nên tôi cũng khóc, chung quy chỉ vì thật sự luyến tiếc.
Đinh Vĩ cũng đến, nhưng cậu chỉ là người lặng lẽ ngồi trong góc. Cả tiệc rượu chỉ nói với tôi đúng một câu, đó là khi mời rượu nói chúc tôi thuận buồm xuôi gió.
Tôi cười bảo, đi máy bay thì không thể gọi là thụân buồm xuôi gió. Cậu cũng cười, vẫn còn chút ngại ngùng.
Thời gian ở Trường Xuân, tôi có nghe mẹ mình kể, Tiểu Vĩ thường xuyên đến nhà tôi giúp. Nào là đổi ga ở quán, thu mua cải trắng, tất cả chuyện linh tinh đều làm hết. Tôi nghe mẹ tôi khen cậu hiểu chuyện biết điều không dưới một lần đâu.
Rất muốn cảm ơn, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ, cũng chẳng nói gì.
Nếu sáng hôm sau không đi, chắc đêm đó họ không cho tôi về.
Lúc về, họ còn bảo sẽ đến sân bay tiễn tôi. Tôi nghe xong vội ngăn cản, nói rằng mấy ngày này mọi người trong nhà cùng nhau quây quần, vì lần này thật sự không biết đi bao lâu thế nên ngày mai nên để người trong nhà đến tiễn. Họ nghe xong cũng hiểu.
Lúc ra ngoài, Tiểu Vĩ nói với tôi, anh chở em về.
Tôi gật đầu, ngồi lên xe máy của cậu.
Ngồi trong phòng khách sạn có hệ thống sưởi ngột ngạt quá lâu, cảm giác được hít thở không khí bên ngoài thực mát mẻ dễ chịu.
Tiểu Vĩ lái xe chầm chậm, tôi nhẹ tựa vào tấm lưng rộng của cậu, nghĩ thầm, đây là lần cuối tôi gần gũi với cậu đến vậy.
Tình yêu của tôi đã kết thúc như vậy đấy.
Còn bạn? Xem một tình yêu không đầu không kết, bạn có cảm giác gì?
Tới dưới lầu nhà tôi, Tiểu Vĩ bảo sáng mai sẽ đến tiễn, tôi vừa tính nói thì cậu bảo, sáng tới ca cậu lái taxi, dù sao mọi người cũng phải bắt xe đi mà.
Tôi nghĩ xong thì gật đầu cảm ơn.
Cậu xoay người lên xe phóng mất.
Sáng đó, trời nổi cơn giông.
Hè Đông Bắc chỉ cần điểm chút mưa thì sẽ rất mát lành.
Tôi từ nhỏ đã thích thời tiết u buồn như dịu mát như thế.
Mẹ tôi đứng khóc cả buổi sáng. Bà vừa khóc vừa làm bữa sáng cho tôi. Tới lúc đưa tôi ra cửa đã khóc rất thảm thiết.
Tôi nghĩ đến việc bỏ cha mẹ già một mình tha phương thì trong lòng cũng cảm thấy rất khổ sở.
Tiểu Vĩ tới đón bảo [Bác à, bên ngoài mưa to quá. Hai bác đừng đi đến ga, để cháu đưa Tiễu Tùng đến nơi là được rồi.]
Mẹ tôi lúc đầu cũng không đồng ý, nhưng ba tôi sợ mẹ kích động nên không cho đi, cuối cùng mẹ cũng chịu ở lại.
Ngoài cửa, mẹ nắm tay tôi rất lâu không buông, nước mắt tôi bất chợt cũng rơi khắp mặt.
Trên đường, Tiểu Vĩ nhìn nước mắt chưa khô trên mặt tôi bảo [Em yên tâm, đừng lo việc nhà. Cha mẹ của em cũng như cha mẹ của anh. Anh sẽ chăm lo họ tận tình. ]
Tôi lau lau nước mắt, bảo [Cảm ơn anh.]
Một lát sau, Tiểu Vĩ lại hỏi tôi lần này đi bao lâu.
Tôi đưa mắt nhìn mưa giăng trắng xóa phía trước, nói, có thể là ba năm, hoặc giả là năm năm, cũng có lẽ lần này đi sẽ không trở lại.
Cậu nghe xong, không nói được gì.
Tới sân bay, mưa vẫn không ngớt hạt. Tiểu Vĩ thấy thời gian còn sớm thì bảo tôi ở trong xe một lúc rồi hãy đến cổng.
Tôi nói, được thôi.
Mưa va lộp cộp trên cửa kính, trực tiếp từng giọt, từng giọt. Thế giới bên ngoài cơ hồ nhạt nhòa hẳn đi.
Tiễu Vĩ gõ tay vào tay lái hỏi tôi còn nhớ sinh nhật cậu lần trước hay không?
Tôi bảo, nhớ rất rõ, em còn lau bánh ngọt trên mặt anh chứ đâu. Nói xong còn cười rộ lên.
Tiểu Vĩ cũng cười sau đó dừng lại, nhìn sâu vào mắt tôi [Em có biết hôm đó anh ước gì không?]
[Không biết.] Tôi cười nói.[Đừng nói, nói ra sẽ mất linh.]
[Đã không còn linh nghiệm nữa.] Tiểu Vĩ yên lặng nhìn tôi. [Hôm đó, anh nói với chính mình, anh sẽ làm bạn thân nhất của em, tốt với em cả đời. Nhưng em biết đấy, cả đời này chúng ta không thể nào làm được.] Dứt lời, từng giọt nước mắt nặng nề rơi.
Từ lúc quen biết, đây là lần đầu tôi thấy Tiểu Vĩ rơi lệ. Tôi vươn tay, tính lau đi dòng nước mắt ấy.
Cậu nhẹ nhàng giữ tay tôi lại: [Tiểu Tùng, em nghĩ kiếp sau có tồn tại không?]
Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy nói, không biết.
[Nếu có kiếp sau, Tiểu Tùng à, hãy hứa với anh, chúng ta vẫn sẽ là bạn học nhé? Em phải trông chừng anh, không cho anh xem tiểu thuyết võ hiệp, phải nhắc anh học hành thật giỏi giang. Như vậy, anh mới có thể cùng em lên Bắc Kinh, cùng em đi Mĩ Quốc.]
Tôi nghe xong không kiềm được nước mắt nữa. Ôm Tiểu Vĩ, tôi bảo: [Anh, đừng nói nữa.]
Cậu cũng ôm chặt lấy tôi [Tiểu Tùng, anh biết, anh sẽ không bao giờ được gặp em nữa.]
Buổi sớm trời mưa to ấy, chúng tôi như hai đứa trẻ lạc đường, ôm chặt nhau khóc nấc.
Tôi biết, có một số thứ trong đời tôi vĩnh viễn sẽ không có lại được.
Kỳ thực, bản thân chẳng nhớ rõ ngày ấy mình lên xe lửa thế nào. Chỉ mang máng nhớ rằng lúc gần rời đi, Tiểu Vĩ nhét vào tay tôi một cái hộp nhỏ [Là do anh tự làm, em hãy giữ làm kỷ niệm.]
Xe quay bánh rồi rời trạm rất lâu, tôi mới hộp ra.
Trong hộp là một bức điêu khắc bằng gỗ.
Trong tranh có hai thiếu niên dưới gốc cây đại thụ, tay trong tay.
Ở dưới còn khắc vài câu:
Tùng. Vĩ
Ngày Tháng Năm
Tay cầm bức tranh, nước mắt đã khô nay lại chảy dài…
HẾT