Mạc Nhược Nhi hối hả chạy ra ngoài đường, nhanh chóng bắt taxi rời khỏi. Ban đầu cô tính toán muốn đến công ty lập tức, bên ngoài có cửa hàng quần áo, cô có thể thay đổi đồ. Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến ba, không được, một đêm không về nhà, cô không thể nào cứ như vậy đi làm được. Bây giờ cô còn có người nhà, không phải cuộc sống một mình trước kia nữa, người nhà đương nhiên quan trọng hơn.
“Bác tài, làm ơn cho cháu đến đường XX. “ Trước mắt nên về nhà, cô không biết đêm qua ba có về không, nhưng nếu biết con gái mất tích cả đêm, ông chắc chắn sẽ lo lắng. Ba đã không còn trẻ, cô không muốn ông vì chuyện của mình mệt mỏi thêm nữa, áp lực công việc đã rất lớn rồi.
Vừa rồi, nếu như chiếc xe chạy nhanh một chút, nếu như người đó không cứu cô, có lẽ bây giờ Mạc Nhược Nhi chỉ là cái xác lạnh lẽo.
Thật hồ đồ, tại sao cô có thể buông bỏ cuộc đời, dù cô thật sự không còn quan tâm đến bản thân, những người thân của cô, họ sẽ đối mặt như thế nào? Tình cảm cha con bọn họ mới vừa được vun đắp, chính tay cô lại phá nát tất cả.
Không, không thể.
Cũng may, người đó cứu cô, anh ta nói đúng lắm, sinh mạng thật sự rất quí, không thể cứ như vậy chết đi được.
“Alo, cô Lý, thật ngại quá, em có chút chuyện làm phiền chị. Chị có thể xin phép cho em nghỉ buổi sáng được không?” Công ty nhỏ nhưng vẫn phải có quy tắc, cô không thể tùy tiện nghỉ không thông báo được.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Trước giờ Mạc Nhược Nhi vẫn luôn tuân thủ thời gian, lại rất ít xin nghỉ. Đã muộn nửa giờ vẫn chưa thấy cô đến, trong lòng lo lắng hỏi.
“Không có gì. Chỉ là em có việc cần giải quyết gấp. Buổi chiều em sẽ đến đúng giờ.”
"Có khó khăn thì cứ đến tìm chị."
"Vâng." Cô Lý là người rất tốt, từ lúc mới vào làm, bà luôn chỉ cho cô phải làm những gì, làm như thế nào. Sắp tới có lẽ cô sẽ tìm công việc mới, nhưng không biết có đồng nghiệp tốt như vậy không?
“Được rồi. Không cần lo, an tâm giải quyết việc đi.” Nghe thấy cô không sao, cô Lý ngay lập tức sảng khoái đồng ý.
Cô tranh thủ chỉnh trang lại bản thân một chút, cảm thấy không có vấn đề gì mới an tâm. May mắn áo sơ mi có cổ áo rộng, vết hôn mới an toàn được che giấu.
Khoan đã.
Cô có nên nghĩ lý do giải thích? Đêm qua mất tích như vậy, ba thế nào cũng hoài nghi. Con gái đi một mình ban đêm, có người thân nào không lo lắng? Lý Uy là giám đốc công ty lớn, thường xuyên phải ở công ty làm đêm, trước giờ Mạc Nhược Nhi đều không thích ba như vậy. Nhưng hôm nay, cô đột nhiên muốn đêm qua ba vắng nhà.
Ông không còn trẻ nữa, sức lực làm sao so với thanh niên, chỉ mới hơn một tuần tăng ca, sắc mặt đã kém hơn trước nhiều rồi. Mạc Nhược Nhi muốn khuyên, nhưng lại không có dịp, hơn nữa đối với người ba này cô vẫn còn có chút lạ lẫm. Vốn dĩ Lý Uy muốn con gái trực tiếp đổi sang họ của mình, nhưng tên đó cũng là cô ấy đặt cho con, ông không muốn phụ Nhược Bình. Quá khứ có lỗi với mẹ con họ như vậy, cả đời này làm thế nào trả được?
Từ lúc bước chân vào nhà họ Lý, ngoài trừ ba và quản gia, cô hình như không được sự chào đón của mọi người. Đúng là ngoài mặt rất tốt, nhưng không khó để cảm nhận trong lòng họ cô chỉ là “con riêng”của ông chủ mà thôi.
Con riêng? Thật khó nghe.
Nhưng thật sự thì rất đúng, cô cũng chỉ là đứa con bên ngoài của Lý Uy, đã nhận ba được một tháng nhưng chưa có dịp nào gặp ông bà nội. Chắc không phải không có duyên, chỉ đơn giản bọn họ không muốn nhìn thấy đứa cháu gái đáng ghét này.
Cũng đúng thôi, cô từng nghe viện trưởng nói, ông bà không thích ba quen với mẹ, ra sức ngăn cản bọn họ đến với nhau. Lý do hết sức dễ hiểu, mẹ cô không có gia đình, không tiền bạc, chỗ đứng trong xã hội cũng không có.
Tất nhiên viện trưởng sẽ không nói cho cô nghe những việc này, chỉ là lúc nhỏ tình cờ nghe được việc này thôi. Lúc đó cô cũng chẳng hiểu chuyện, nhưng từng câu từng chữ bà nói đều khắc sâu vào trí nhớ. Muốn quên cũng không thể quên được.
“Tại sao Nhược Bình số mạng lại khổ như vậy, người ta được ôm con, có chồng nâng niu, cô ấy lại chỉ một mình hưởng nhang đèn. Lúc đầu ta thật sự rất hận tên kia, nhưng nghĩ đến Nhược Nhi, ta lại thấy thương bọn họ hơn.”
“Chỉ trách ba mẹ anh ta ép Nhược Bình đi đến bước này, nhiều năm qua ta biết Lý Uy vẫn âm thầm tìm mẹ con bọn họ. Nhưng hiện tại chưa phải thời cơ, ta không thể nào tiết lộ thân phận Nhược Nhi.”
“Con bé dễ thương, học tập tốt, tại sao ông bà nó lại không thể nào mở lòng chấp
nhận.”
Mạc Nhược Nhi khi ấy chỉ là đứa trẻ mười tuổi...
“Cô gái, tới.” Dừng xe trước cửa khu dinh thự rộng lớn, tài xế nhanh chóng thắng xe. Sau khi nhận tiền đầy đủ nhanh chóng rời khỏi, bỏ lại Mạc Nhược Nhi một mình đứng trước cánh cổng cao.
Đây là gia đình của mình, tại sao cô lại sợ.
Nhược Nhi, mạnh mẽ lên. Có chuyện gì làm khó được mày chứ, chỉ là mâu thuẫn gia đình, có gì phải sợ. Rồi một ngày người ta sẽ biết tâm mày thôi.
Cuối đầu kiểm tra bản thân lại một lần nữa, xác định tất cả đều hoàn hảo mới từ từ bấm chuông cửa. Không quá một phút sau, người giúp việc nhanh chóng mở cửa. Trong nhà có nhiều người làm như vậy, cô cũng không biết người này là ai, nhưng vẫn lịch sự gật đầu.
“Tiểu thư. Ông chủ đang đợi cô.” Sau khi cô vừa đi qua cánh cổng, người phụ nữ phía sau đột nhiên lên tiếng.
“Sao?” Dù đã lường trước đến hậu quả, nhưng lúc đối mặt sự thật, tâm vẫn không thể nào bình tĩnh cho được.
“Tôi không tiện nói. Cô vào đi.” Đùa gì chứ, bà chỉ là người giúp việc nho nhỏ, chuyện của ông chủ, đến phiên nhiều chuyện à? Làm ở đây rất tốt, bà cũng không muốn bị sa thải nha.
Mạc Nhược Nhi gật đầu, mạnh mẽ hướng vào trong bước đi.
“Nhi Nhi, con đi đâu vậy?” Vừa mới bước vào đã nghe thấy giọng Lý Uy rống to, xen lẫn một chút lo lắng hỏi.
Ba cô ngồi trên ghế, bên cạnh là mẹ kế, bên đối diện là cặp vợ chồng già khoảng sáu mươi hơn, đứng sau họ là người phụ nữ ăn mặc rất gợi cảm nhưng có phần đứng tuổi. Khi cô xuất hiện, những người này đồng loạt quay đầu về phía Mạc Nhược Nhi.
“Ba...” Trong nhà dường như tập trung rất nhiều người, nhất thời cô không biết nói gì, chỉ biết khép nép đứng yên nhìn ba.
“Con gái đi cả đêm biết đường về rồi sao? Lý Uy, anh nuôi dạy con tốt thật.” Triệu Tử Lan ngồi một một bên không nhịn được châm chọc. Đêm qua bỏ nhà đi một đêm, là con gái Lý gia làm sao có thể không biết quy tắc như vậy.
“Im miệng.” Bà vừa nói dứt lời thì tiếng Lý Uy lập tức vang lên.
“Được rồi, con lên thay quần áo đi. Cả đêm ở bên ngoài không tốt rồi.” Mạc Nhược Nhi nghe ông nói thì gật đầu, cô cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Nó làm cô ngộp thở mất.
Vừa định xoay người bước đi thì ông lão ngồi đối diện Triệu Tử Lan xoay người, đôi mắt lạnh bắn về phía cô.
“Thế nào? Chơi bời một đêm vui không?”
“Đây là...” Cô không nhịn được hỏi.
“Ông nội con, bên kia là bà, phía sau là cô. Mau chào hỏi đi.” Lý Uy thúc giục. Lần đầu ba mẹ gặp con của công lại trong tình cảnh này, nên buồn hay vui đây?
Ông bà nội trong truyền thuyết sao? Là người cấm đoán trong chuyện tình cảm của ba mẹ. Nhưng hình như cô không cảm thấy ghét như trong tưởng tượng.
Hay là từ nhỏ đã thiếu tình thương, nên chỉ cần là người thân cô đều quí trọng.
“Ông...”
“Xin lỗi, ta không phải ông cô, đừng gọi nhầm.”
“Ba, đến bây giờ người vẫn không chấp nhận con bé sao?” Ba cô giận dữ nhưng vẫn cố gắng kìm lại. Ông chỉ muốn cho Nhược Nhi có nơi gọi là “nhà”, có “gia đình”, vậy là sai sao?
Hơn hai mươi năm qua bọn họ không chấp nhận Nhược Bình, bây giờ cô ấy cũng mất đi rồi, còn cái gì để ngăn cản. Con của ông cũng là cháu ruột bọn họ, ngay cả máu mủ ruột thịt cũng không thừa nhận.
“Nhược Bình đã đi rồi, con chỉ còn đứa con này, người cũng không cho nó có gia đình sao?”
“Ta chỉ có Tử Lan là con dâu.” Ông lão vẫn cố chấp nói.
“Ông à, được rồi, đừng nói nữa. Con bé cũng về rồi. Chúng ta nên đi.” Bà lão bên cạnh đột nhiên nói, nhất thời ngăn chặn được chiến tranh bùng nổ.
“Được.” Ông gật đầu, nắm tay bà bước đi.
Người phụ nữ gợi cảm thấy ông bà đi, bà cũng không cam lòng đi theo. Trước khi rời khỏi liên tục quăng cho cô ánh mắt chán ghét.
Nhìn thấy phụ mẫu lần lượt biến mất, Lý Uy cũng một mình lên lầu. Trước đi đi dặn cô sau khi về phòng thay đồ xong thì đến gặp ông.
Có ngốc cũng dễ dàng suy đoán được chuyện gì.
Mạc Nhược Nhi thở ra một hơi, cũng may, sóng gió cũng đã qua rồi. Thu hoạch lớn nhất hôm nay là được gặp ông bà, vốn dĩ nghĩ chuyện xảy ra một đêm kia không nên nhớ, nhưng cũng khiến cho gia đình tụ hợp đông đủ rồi.
Có phải ông bà vì lo lắng cho cô mới đến đây? Dù không biết là thật hay chỉ là suy nghĩ của bản thân, Mạc Nhược Nhi bất giác mỉm cười. Có lẽ họ đã dần chấp nhận cô...
Lý Uy nhìn chăm chăm bóng dáng của con gái đến khi cửa gỗ đóng lại, lòng ông đột nhiên suy nghĩ một chuyện.
Nếu như Nhi Nhi thật lòng yêu thương cậu ta, nếu muốn ông cứu vớt cái công ty nát bét kia, Mục An Thâm nhất định phải cưới con gái bảo bối của ông.
Thật ra ông vốn muốn tìm một chàng rể tiềm năng hơn, nhưng mà, nhìn nét mặt con như vậy, ông cũng không nỡ ép buộc.
Mục An Thâm lặng lẽ ngồi một góc, tâm tình tệ vô cùng. Anh biết, cứ như vậy là không tốt, nhưng bây giờ anh thật sự mất phương hướng rồi.
Cha mẹ cũng không có, vợ sắp cưới đang hôn mê ở bệnh viện, ngay cả công ty cũng sắp mất. Ông trời ơi, chẳng lẽ kiếp trước anh làm gì nên tội, để kiếp này lâm vào đường cùng rồi.
Reng....reng....
Tiếng chuông quen thuộc kéo anh về suy nghĩ hiện tại, không được, không thể như thế được. Nếu mất công ty, anh sẽ tìm việc, công nhân cũng không sao, chỉ cần có đủ tiền cho Noãn Nguyệt nằm viện, còn những việc khác anh không muốn quan tâm.
Mục An Thâm sợ ảnh hưởng đến bạn gái đang hôn mê, anh nhanh chóng bước ra ngoài nghe điện thoại. Rồi bất chợt buồn cười, cô ấy đang ngủ, làm sao có thể nói ảnh hưởng.
“Alo, đây là...?”Anh hỏi, số điện thoại xa lạ, anh không biết là ai?
“Em là Nhược Nhi.” Cô nhẹ nhàng nói, che giấu cảm xúc bên trong.
“Nhược Nhi? Xin lỗi, tôi không quen cô.” Mục An Thâm buồn bực cúp máy, đây không phải là thời gian đùa, anh đang rất bận nha.
Anh vừa tắt máy, ngay lập tức số vừa rồi gọi lại. Mục An Thâm không kiên nhẫn bắt máy.
“Tôi đã nói rồi, tôi không quen cô.” Anh gằn từng chữ.
“A, xin lỗi, em là bạn của Noãn Nguyệt.” Mạc Nhược Nhi đau lòng giải thích. Cô đáng lẽ phải mừng, vì anh không biết cô, anh là bạn trai của Noãn Nguyệt, cô nghĩ nhiều như vậy làm gì. Nhưng mà, tại sao lại đau như vậy.
Tim à, mày có thể đừng ngu ngốc như vậy không? Người ta là của bạn mày đó, có tư cách gì để dành. Mà người ta vốn dĩ cũng có quan tâm mày đâu.
“Là cô.” Anh mơ hồ nhớ ra, là cô gái hay đi chung với Noãn Nguyệt, hình như cũng có biết một chút, vậy cũng tính là quen đi. Anh chỉ nhớ cô gái kia họ Mạc, còn tên thì không rõ lắm.
“Vâng.” Cô nói nhẹ. Thật ra đây là lần thứ hai nói chuyện với anh, cô vẫn run như lần đầu.
“Cô tìm tôi?”
“Em có thể gặp anh không ạ?” Mạc Nhược Nhi lấy hết can đảm hỏi. Ngay cả hẹn gặp anh cô cũng không dám, lấy tư cách gì giúp đỡ người ta.
“Tại sao cô lại muốn gặp tôi?” Nếu anh nhớ không lầm, hình như mình và cô gái đó không có gì liên quan đến nhau nhỉ.
Anh dùng giọng điệu lạnh nhất trả lời điện thoại, chẳng giống lúc anh nói chuyện với Noãn Nguyệt.
“Em...Em không tiện nói qua điện thoại. Anh có thể gặp em không ạ?” Cô lặp lại câu nói trước lần nữa.
Hi vọng anh có thể gặp cô, hi vọng...
“Được.” Anh miễn cưỡng đồng ý. Được rồi, có lẽ Noãn Nguyệt còn quên thứ gì đó ở chỗ cô ta, coi như anh thay mặt vợ sắp cưới nhận vậy.
“Em..cám ơn anh.” Mạc Nhược Nhi cố gắng kiềm nén tiếng cười, lập tức nói lời cảm ơn với người bên kia đầu dây.
Mục An Thâm nhíu mày, cô ta thì cần gì nói tiếng “cám ơn” chứ. Thật là một người khó hiểu. Mặc kệ, chuyện của người khác anh cũng không rảnh lo.
“Em sẽ nhắn tin địa chỉ cho anh sau.” Không biết anh thích ăn nhà hàng nào, hay là bọn họ nên uống nước nhỉ? Nhưng lỡ anh không thích quán cô chọn, vậy thì làm sao? Không được, cô nhất định phải sau nghĩ cho kĩ.
“Được rồi. Tạm biệt.” Anh nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó quay về giường của Noãn Nguyệt.
Còn cuộc gặp mặt kia, anh không để tâm, cũng chẳng thèm mệt mỏi suy nghĩ. Nhưng trái lại với anh, Mạc Nhược Nhi lại bỏ nhiều tâm tư vào cuộc gặp mặt lần này. Cô hiểu rõ, nếu như Nguyệt Nguyệt không hôn mê, hai người đó đã trở thành vợ chồng, vậy mà, cô đối với ông xã tương lai của người ta sinh ra tà niệm. Cô biết mình xấu xa, cũng không bao giờ muốn tha thứ cho bản thân mình, chỉ là, nhìn thấy anh trở nên như vậy, lòng cô làm sao có thể không đau. Cô tự hứa, chỉ cần anh làm anh khôi phục những thứ trước đây trở lại quỹ đạo của nó, cô sẽ buông tay, cam lòng rời khỏi anh.
Cô hứa, sẽ chấm dứt tình cảm bẩn thỉu này, sẽ không để nó tiếp tục nữa.
Nếu đau, chỉ một người là đủ rồi, bọn họ là kim đồng ngọc nữ, còn con vịt xấu xí như cô, không đáng để phá hư hạnh phúc của họ. Nam chính nên đi đôi với nữ chính, còn trong bộ tiểu thuyết đó, Mạc Nhược Nhi chỉ đóng vai bạn thuở nhỏ của nam nữ chính, một người mờ nhạc, không quan trọng.
Không sao, cô có thể chịu. Chỉ cần anh khôi phục lại công ty, cô nhất định, nhất định sẽ tìm một người đàn ông khác, kết hôn sinh con, yên bình đến khi nhắm mắt.
Chỉ là, lý trí thì muốn, nhưng trái tim có bao giờ nghe theo?
Mạc Nhược Nhi đến khá sớm, cô chọn một góc trong tối, lặng lẽ ngồi xuống. Quán cà phê này tuy đơn giản, nhưng cảm giác đúng là không tồi. Mạc Nhược Nhi trước giờ không thích đi đến những quán sang trọng, cũng không thích ngồi cà phê tám chuyện, cuộc sống của cô chỉ quanh quẩn ở nhà và công ty. Mà cũng đúng, ngoài Noãn Nguyệt, cô cũng đâu có người bạn nào, mà mỗi lần cô ấy rủ cô đi đâu đó, Mạc Nhược Nhi đều lo gặp Mục An Thâm, nên khéo léo từ chối. Qua vài lần, bọn họ cũng nản, không cần rủ cô đi nữa.
Cũng tốt, không tiếp xúc nhiều với bọn họ, trái tim cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Mà thôi, quán này cũng xem như tốt nhất trong những nơi cô tìm kiếm trên mạng.
Có lẽ Mục An Thâm không biết, vì muốn tìm một nơi đủ làm anh thoải mái, Mạc Bích Hàn bỏ trắng ba đêm liền lên mạng, cả ngủ cô cũng suy nghĩ.
Cô cũng không hiểu, mình làm những việc này để làm gì?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mạc Nhược Nhi hối hả chạy ra ngoài đường, nhanh chóng bắt taxi rời khỏi. Ban đầu cô tính toán muốn đến công ty lập tức, bên ngoài có cửa hàng quần áo, cô có thể thay đổi đồ. Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến ba, không được, một đêm không về nhà, cô không thể nào cứ như vậy đi làm được. Bây giờ cô còn có người nhà, không phải cuộc sống một mình trước kia nữa, người nhà đương nhiên quan trọng hơn.
“Bác tài, làm ơn cho cháu đến đường XX. “ Trước mắt nên về nhà, cô không biết đêm qua ba có về không, nhưng nếu biết con gái mất tích cả đêm, ông chắc chắn sẽ lo lắng. Ba đã không còn trẻ, cô không muốn ông vì chuyện của mình mệt mỏi thêm nữa, áp lực công việc đã rất lớn rồi.
Vừa rồi, nếu như chiếc xe chạy nhanh một chút, nếu như người đó không cứu cô, có lẽ bây giờ Mạc Nhược Nhi chỉ là cái xác lạnh lẽo.
Thật hồ đồ, tại sao cô có thể buông bỏ cuộc đời, dù cô thật sự không còn quan tâm đến bản thân, những người thân của cô, họ sẽ đối mặt như thế nào? Tình cảm cha con bọn họ mới vừa được vun đắp, chính tay cô lại phá nát tất cả.
Không, không thể.
Cũng may, người đó cứu cô, anh ta nói đúng lắm, sinh mạng thật sự rất quí, không thể cứ như vậy chết đi được.
“Alo, cô Lý, thật ngại quá, em có chút chuyện làm phiền chị. Chị có thể xin phép cho em nghỉ buổi sáng được không?” Công ty nhỏ nhưng vẫn phải có quy tắc, cô không thể tùy tiện nghỉ không thông báo được.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Trước giờ Mạc Nhược Nhi vẫn luôn tuân thủ thời gian, lại rất ít xin nghỉ. Đã muộn nửa giờ vẫn chưa thấy cô đến, trong lòng lo lắng hỏi.
“Không có gì. Chỉ là em có việc cần giải quyết gấp. Buổi chiều em sẽ đến đúng giờ.”
"Có khó khăn thì cứ đến tìm chị."
"Vâng." Cô Lý là người rất tốt, từ lúc mới vào làm, bà luôn chỉ cho cô phải làm những gì, làm như thế nào. Sắp tới có lẽ cô sẽ tìm công việc mới, nhưng không biết có đồng nghiệp tốt như vậy không?
“Được rồi. Không cần lo, an tâm giải quyết việc đi.” Nghe thấy cô không sao, cô Lý ngay lập tức sảng khoái đồng ý.
Cô tranh thủ chỉnh trang lại bản thân một chút, cảm thấy không có vấn đề gì mới an tâm. May mắn áo sơ mi có cổ áo rộng, vết hôn mới an toàn được che giấu.
Khoan đã.
Cô có nên nghĩ lý do giải thích? Đêm qua mất tích như vậy, ba thế nào cũng hoài nghi. Con gái đi một mình ban đêm, có người thân nào không lo lắng? Lý Uy là giám đốc công ty lớn, thường xuyên phải ở công ty làm đêm, trước giờ Mạc Nhược Nhi đều không thích ba như vậy. Nhưng hôm nay, cô đột nhiên muốn đêm qua ba vắng nhà.
Ông không còn trẻ nữa, sức lực làm sao so với thanh niên, chỉ mới hơn một tuần tăng ca, sắc mặt đã kém hơn trước nhiều rồi. Mạc Nhược Nhi muốn khuyên, nhưng lại không có dịp, hơn nữa đối với người ba này cô vẫn còn có chút lạ lẫm. Vốn dĩ Lý Uy muốn con gái trực tiếp đổi sang họ của mình, nhưng tên đó cũng là cô ấy đặt cho con, ông không muốn phụ Nhược Bình. Quá khứ có lỗi với mẹ con họ như vậy, cả đời này làm thế nào trả được?
Từ lúc bước chân vào nhà họ Lý, ngoài trừ ba và quản gia, cô hình như không được sự chào đón của mọi người. Đúng là ngoài mặt rất tốt, nhưng không khó để cảm nhận trong lòng họ cô chỉ là “con riêng”của ông chủ mà thôi.
Con riêng? Thật khó nghe.
Nhưng thật sự thì rất đúng, cô cũng chỉ là đứa con bên ngoài của Lý Uy, đã nhận ba được một tháng nhưng chưa có dịp nào gặp ông bà nội. Chắc không phải không có duyên, chỉ đơn giản bọn họ không muốn nhìn thấy đứa cháu gái đáng ghét này.
Cũng đúng thôi, cô từng nghe viện trưởng nói, ông bà không thích ba quen với mẹ, ra sức ngăn cản bọn họ đến với nhau. Lý do hết sức dễ hiểu, mẹ cô không có gia đình, không tiền bạc, chỗ đứng trong xã hội cũng không có.
Tất nhiên viện trưởng sẽ không nói cho cô nghe những việc này, chỉ là lúc nhỏ tình cờ nghe được việc này thôi. Lúc đó cô cũng chẳng hiểu chuyện, nhưng từng câu từng chữ bà nói đều khắc sâu vào trí nhớ. Muốn quên cũng không thể quên được.
“Tại sao Nhược Bình số mạng lại khổ như vậy, người ta được ôm con, có chồng nâng niu, cô ấy lại chỉ một mình hưởng nhang đèn. Lúc đầu ta thật sự rất hận tên kia, nhưng nghĩ đến Nhược Nhi, ta lại thấy thương bọn họ hơn.”
“Chỉ trách ba mẹ anh ta ép Nhược Bình đi đến bước này, nhiều năm qua ta biết Lý Uy vẫn âm thầm tìm mẹ con bọn họ. Nhưng hiện tại chưa phải thời cơ, ta không thể nào tiết lộ thân phận Nhược Nhi.”
“Con bé dễ thương, học tập tốt, tại sao ông bà nó lại không thể nào mở lòng chấp
nhận.”
Mạc Nhược Nhi khi ấy chỉ là đứa trẻ mười tuổi...
“Cô gái, tới.” Dừng xe trước cửa khu dinh thự rộng lớn, tài xế nhanh chóng thắng xe. Sau khi nhận tiền đầy đủ nhanh chóng rời khỏi, bỏ lại Mạc Nhược Nhi một mình đứng trước cánh cổng cao.
Đây là gia đình của mình, tại sao cô lại sợ.
Nhược Nhi, mạnh mẽ lên. Có chuyện gì làm khó được mày chứ, chỉ là mâu thuẫn gia đình, có gì phải sợ. Rồi một ngày người ta sẽ biết tâm mày thôi.
Cuối đầu kiểm tra bản thân lại một lần nữa, xác định tất cả đều hoàn hảo mới từ từ bấm chuông cửa. Không quá một phút sau, người giúp việc nhanh chóng mở cửa. Trong nhà có nhiều người làm như vậy, cô cũng không biết người này là ai, nhưng vẫn lịch sự gật đầu.
“Tiểu thư. Ông chủ đang đợi cô.” Sau khi cô vừa đi qua cánh cổng, người phụ nữ phía sau đột nhiên lên tiếng.
“Sao?” Dù đã lường trước đến hậu quả, nhưng lúc đối mặt sự thật, tâm vẫn không thể nào bình tĩnh cho được.
“Tôi không tiện nói. Cô vào đi.” Đùa gì chứ, bà chỉ là người giúp việc nho nhỏ, chuyện của ông chủ, đến phiên nhiều chuyện à? Làm ở đây rất tốt, bà cũng không muốn bị sa thải nha.
Mạc Nhược Nhi gật đầu, mạnh mẽ hướng vào trong bước đi.
“Nhi Nhi, con đi đâu vậy?” Vừa mới bước vào đã nghe thấy giọng Lý Uy rống to, xen lẫn một chút lo lắng hỏi.
Ba cô ngồi trên ghế, bên cạnh là mẹ kế, bên đối diện là cặp vợ chồng già khoảng sáu mươi hơn, đứng sau họ là người phụ nữ ăn mặc rất gợi cảm nhưng có phần đứng tuổi. Khi cô xuất hiện, những người này đồng loạt quay đầu về phía Mạc Nhược Nhi.
“Ba...” Trong nhà dường như tập trung rất nhiều người, nhất thời cô không biết nói gì, chỉ biết khép nép đứng yên nhìn ba.
“Con gái đi cả đêm biết đường về rồi sao? Lý Uy, anh nuôi dạy con tốt thật.” Triệu Tử Lan ngồi một một bên không nhịn được châm chọc. Đêm qua bỏ nhà đi một đêm, là con gái Lý gia làm sao có thể không biết quy tắc như vậy.
“Im miệng.” Bà vừa nói dứt lời thì tiếng Lý Uy lập tức vang lên.
“Được rồi, con lên thay quần áo đi. Cả đêm ở bên ngoài không tốt rồi.” Mạc Nhược Nhi nghe ông nói thì gật đầu, cô cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Nó làm cô ngộp thở mất.
Vừa định xoay người bước đi thì ông lão ngồi đối diện Triệu Tử Lan xoay người, đôi mắt lạnh bắn về phía cô.
“Thế nào? Chơi bời một đêm vui không?”
“Đây là...” Cô không nhịn được hỏi.
“Ông nội con, bên kia là bà, phía sau là cô. Mau chào hỏi đi.” Lý Uy thúc giục. Lần đầu ba mẹ gặp con của công lại trong tình cảnh này, nên buồn hay vui đây?
Ông bà nội trong truyền thuyết sao? Là người cấm đoán trong chuyện tình cảm của ba mẹ. Nhưng hình như cô không cảm thấy ghét như trong tưởng tượng.
Hay là từ nhỏ đã thiếu tình thương, nên chỉ cần là người thân cô đều quí trọng.
“Ông...”
“Xin lỗi, ta không phải ông cô, đừng gọi nhầm.”
“Ba, đến bây giờ người vẫn không chấp nhận con bé sao?” Ba cô giận dữ nhưng vẫn cố gắng kìm lại. Ông chỉ muốn cho Nhược Nhi có nơi gọi là “nhà”, có “gia đình”, vậy là sai sao?
Hơn hai mươi năm qua bọn họ không chấp nhận Nhược Bình, bây giờ cô ấy cũng mất đi rồi, còn cái gì để ngăn cản. Con của ông cũng là cháu ruột bọn họ, ngay cả máu mủ ruột thịt cũng không thừa nhận.
“Nhược Bình đã đi rồi, con chỉ còn đứa con này, người cũng không cho nó có gia đình sao?”
“Ta chỉ có Tử Lan là con dâu.” Ông lão vẫn cố chấp nói.
“Ông à, được rồi, đừng nói nữa. Con bé cũng về rồi. Chúng ta nên đi.” Bà lão bên cạnh đột nhiên nói, nhất thời ngăn chặn được chiến tranh bùng nổ.
“Được.” Ông gật đầu, nắm tay bà bước đi.
Người phụ nữ gợi cảm thấy ông bà đi, bà cũng không cam lòng đi theo. Trước khi rời khỏi liên tục quăng cho cô ánh mắt chán ghét.
Nhìn thấy phụ mẫu lần lượt biến mất, Lý Uy cũng một mình lên lầu. Trước đi đi dặn cô sau khi về phòng thay đồ xong thì đến gặp ông.
Có ngốc cũng dễ dàng suy đoán được chuyện gì.
Mạc Nhược Nhi thở ra một hơi, cũng may, sóng gió cũng đã qua rồi. Thu hoạch lớn nhất hôm nay là được gặp ông bà, vốn dĩ nghĩ chuyện xảy ra một đêm kia không nên nhớ, nhưng cũng khiến cho gia đình tụ hợp đông đủ rồi.
Có phải ông bà vì lo lắng cho cô mới đến đây? Dù không biết là thật hay chỉ là suy nghĩ của bản thân, Mạc Nhược Nhi bất giác mỉm cười. Có lẽ họ đã dần chấp nhận cô...