Một người phụ nữ thẫn thờ ánh mắt đọng nước vô định nhìn về phía chân trời, lòng đau đớn ngồi bệt trước cổng bệnh viện lớn.
Quần áo cũ kĩ không có một chút là sang trọng quý phái như trước kia. Mái tóc nâu đỏ bù xù, cả người trở nên xốc xếch lôi thôi, giống như một người đàn bà bị đuổi ra khỏi nhà.
Hai tay làm trụ cột để chống đỡ thân thể, đầu cúi xuống, nhịn không được nức nở, tại sao, tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tại sao?
Cha rõ ràng đang rất tốt như thế nào lại đột quỵ, được người thông báo, cô tức tốc từ chỗ làm việc đến bệnh nhưng đã quá trễ. Người thân duy nhất rốt cục cũng rời bỏ cô mà đi.
Nhớ trước kia, có những lần cô cãi nhau cùng cha vì một người đàn ông kia, cha nhất định rất giận, giận cho nên mới bỏ cô đi. Không cho cô một cơ hội sửa chữa sai lầm.
Lúc nhỏ đã hứa với lòng rằng sẽ chăm sóc, hiếu thuận với ông thật tốt, không để ông phải vất vả, đổ mồ hôi kiếm tiền nuôi cô, vì sống trong hoàn cảnh thiếu tình thương người mẹ, nên cô mới trưởng thành sơm hơn tuổi.
Ở tuổi của cô, những đứa trẻ khác đều được cha mẹ dắt nhau đi chơi vào mỗi tuần, được ăn những đồ vặt, nhìn họ lòng cô cuồn cuộn khát khao cùng ngưỡng mộ. Cô cũng muốn được như thế, nhưng cô chưa bao giờ trách cha của mình vì điều đó, cô biết cha ngày ngày làm việc mệt nhọc vì cô, dù bận đến đâu cũng sẽ giải quyết xong thật sớm để về ăn cơm với cô, cho nên cô không dám khóc nháo đòi hỏi này nọ như những đứa bé kia, vĩnh viễn chỉ âm thầm hâm mộ nhìn người khác hạnh phúc.
Mấy năm nay bệnh ông chuyển xấu, cô thế nhưng luôn cùng ông cãi vả.
Đứng dậy, mặc kệ mọi ánh mắt thương hại cùng khinh miệt của những người xung quanh, đứng trước con đường đầy xe cộ, miệng muốn mở gọi taxi nhưng không tài nào có thể thành tiếng.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô, thật ấm không cần quay đầu cũng biết là ai, lòng đau đớn lại càng quặn thắt hơn. Người này cô vẫn luôn chờ luôn yêu đến chết đi sống lại, cũng là người cùng cô làm ra nguyên nhân gián tiếp khiến cha cô đột quỵ.
Vì sao lại trớ trêu như vậy, cha ngăn cản cô yêu anh, anh đi yêu người con gái khác, lại không biết người con gái kia phản bội anh lớn đến nhường nào, tại sao cứ cố chấp như vậy, một là cố yêu, một là cố làm ngơ không tin tưởng lời giải thích.
- " Ông ta chết rồi sao " - Hạ Vũ Thiên lạnh lùng, không có một tia an ủi, ngược lại dường như cảm thấy hài lòng nhìn gương mặt trắng bệch, tiều tụy, khổ sở của Hàn Ngữ Yên.
Quả là ông trời có mắt, hại người, hại mình, lúc trước bám víu lấy anh cầu yêu, sau đó lại còn nói xấu Nhan Nhan trước mặt anh, ba lần bốn lượt hãm hại Nhan Nhan.
Cô ta coi như thành công rồi, khiến Lương Nhan bị mù cả hai mắt, cả ngày chỉ có thể ngồi một chổ, lúc anh cần chổ dựa, Nhan Nhan cũng không có cách nào đến an ủi bên cạnh anh, chỉ có thể gọi điện.
Thế nhưng cô ta còn không biết xấu hổ, xem mình cao cao tại thượng ra vẻ như không có chuyện gì, mang cơm, nước uống, buông lời yêu thương thắm thiết, nghĩ cũng cảm thấy ghê tởm, hận không thể giết ngay người phụ nữ này ngay lập tức.
Bất quá cô ta còn có giá trị. Cho dù chết cũng sẽ không dễ dàng được.
Hàn Ngữ Yên không ngờ có một câu nói lạnh như băng, như mũi nhọn đâm vào lồng ngực cô, quá vô tình rồi. Vì cớ gì, cô làm nhiều như vậy cũng không có được một câu nói ấm áp, quan tâm, ôn nhu, dịu dàng như cô gái kia, rõ ràng cô vì anh làm nhiều thứ, mà cô gái kia căn bản ngư ông đắc lợi, chỉ ngồi không cũng hưởng tất cả sủng ái của anh.
19 năm, nghĩ lại mình làm những việc này thật giống trò cười cho thiên hạ, số phận cũng chỉ có thể là mụ phù thủy xấu xa làm nền cho công chúa và hoàng tử.
" Ông ấy là cha em " - tâm như muốn nổ tung, nghẹn ngào nhịn đau khổ nói, lời nói nhẹ như gió, mơ hồ không biết có bao tổn thương cay đắng trong đó.
" Vậy sao, còn tiền viện phí, cô không định trả sao, gia đình phá sản, cô nghĩ cô có cần tôi giúp cô đem đi trốn không" - Không quan tâm câu nói của Hàn Ngữ Yên, trào phúng lạnh nhạt hỏi lại. Khinh miệt hừ lạnh.
Xoay người lại, gương mặt hốc hác, gầy gò, ưu thương khắp người tản ra, ánh mắt khổ sở không có tiêu cự nhìn người đàn ông tuấn mĩ lạnh lùng trước mặt này : " Vũ Thiên, anh không yêu em sao, một chút cũng không sao "
" Cô không xứng, Hàn Ngữ Yên, lòng dạ cô thật thâm hiểm, Nhan Nhan bị cô hại, tôi còn chưa tính sổ với cô, cô còn không biết xấu hổ đi hỏi tôi có yêu cô không? Cô nằm mơ cũng đừng hòng" - Hạ Vũ Thiên lạnh lẽo nói, hại Lương Nhan của anh thì đừng trách anh tại sao vô tình.
Hàn Ngữ Yên nghe vậy thì bật lên một nụ cười thê lương, hết rồi, thật sự hết rồi, cô hận, cô hận mình tại sao lại yêu người vô tình như vậy, cuộc sống cô bây giờ không còn gì nữa, mẹ mất, cha mất, tài sản cũng tự chính tay cô dâng lên cho người khác, ngu ngốc như vậy để làm gì chứ. Sống cũng để làm gì : " Vậy... chúc anh cùng cô ấy hạnh phúc"
Trầm mặc một lúc sau đó nói thêm: " Nếu có thể, cho tôi được bên cạnh cha mẹ của tôi "
Dứt lời thản nhiên bước xuống đường lộ, đèn xanh, xe tự nhiên sẽ tăng ga mà đi, những chiếc xe gió lốc lao đến, giờ cao điểm, căn bản không nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy guộc thê lương trên đường.
Hạ Vũ Thiên không hiểu chuyện gì xảy ra, lời nói của Hàn Ngữ Yên còn quay vòng vòng không hiểu, đến khi muốn hỏi lại, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mặt. Mặc dù là người đứng đầu Bạch Ngầm tự tay hạ thủ, nhìn máu không ít.
Nhưng hiện tại, lòng chấn động, tim không nhịn được co rút, cứng người thẫn thờ nhìn cô gái đang thoi thóp, cố gượng mở mắt, nở nụ cười dịu dàng.
Rút điện thoại gọi cứu thương điên cuồng, cô ta không được chết, anh còn chưa có chơi đủ, cô ta không thể chết dễ dàng như vậy được.
Sau khi đưa người đi, không ai phát hiện ra một người đàn ông đứng bên cạnh cột giao thông ngã quỵ xuống đất, tay che mặt vẫn không ngăn được nước mắt đọng quanh mắt tràn ra và rơi xuống đất.
Phòng cấp cứu.
Vì bệnh viện ngay bên cạnh nên Hàn Ngữ Yên được đưa vào nhanh chóng.
Đội ngũ bác sĩ tức tốc làm nhiệm vụ của mình. Sau ba tiếng, một vị bác sĩ lớn tuổi bước ra, thần sắc mệt mỏi, thấy người đàn ông trước mắt lạnh lùng tuấn mĩ lấm lem tưởng là bạn trai cô gái kia, bước lại nói: " Quá nặng, chúng tôi đã rất cố gắng, nhưng không thể, xin lỗi cậu"
" Giữ lại đôi mắt " Âm trầm lạnh lẽo nói.
" Sao?" - Vị bác sĩ kinh ngạc hỏi lại, chuyện gì đang xảy ra vậy, người dàn ông này điên rồi sao, thế nào không đau lòng lại lạnh nhạt nói ra câu đó.
" Nghe không rõ sao, bảo quản đôi mắt cô ta cho tốt, nếu làm trái, tôi cho cả bệnh viện này đóng cửa" - Hạ Vũ Thiên âm lãnh buông lời nói sau đó xoay người tuyệt tình bước đi.
Chết, vậy thì chết đi, lấy mắt cô ta bù lại tổn hại cho Lương Nhan. Nhưng tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy, không nỡ nhìn cô ta chết là vì sao...
Mặc kệ, quan trọng là mắt của Nhan Nhan sáng lại là tốt rồi. Đưa tay bấm con số quen thuộc, chỉ vang một lần hồi âm đầu dây bên kia đã bắt máy
' Thiên ' giọng nói ngọt ngào truyền đến.
' Ừ, Nhan Nhan, anh có món quà muốn tặng em' - Hạ Vũ Thiên ôn nhu nói.
' Quà, không cần, dù sao cũng thấy được ' giọng nói nhẹ nhàng, uất ức lại càng làm người khác đau lòng.
'Không, lần này em có thể nhìn thấy, chúng ta còn co thể ngắm mặt trời mọc theo ý em' - Đau lòng nói, dịu dàng ôn nhu trên từng câu thoại.
Hạ Vũ Thiên không biết bên cạnh anh có một vong hồn nhìn thấy mọi hành động của anh, chua xót mà lạnh lùng, trong mắt không còn đau lòng như trước kia.