Trong cơn mơ màng, Trình Duyệt tựa hồ nghe được có người gọi anh. Dụi dụi mắt một chút rồi ngẩng đầu lên, liền thấy một nam sinh có thân hình cao lớn đứng trước mặt mình. Người nọ mặc một bộ quần áo màu đen, toàn thân tản ra một luồng khí lạnh lẽo, lẳng lặng đứng đó, hệt như một cương thi vừa mới từ trong hầm băng bước ra.
Hóa ra ác mộng còn chưa kết thúc sao?
Trước đây đều là mơ thấy bạch y nữ quỷ, tóc dài rối tung, lần này có cải cách mới hơn một chút, mơ thấy một hắc y tóc ngắn.
Trình Duyệt ngồi úp mặt trên bàn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
"Thật xin lỗi, làm phiền anh rồi."
Thanh âm trầm thấp bên tai, thậm chí còn cảm giác được hơi thở ấm áp của người nọ, vì khoảng cách quá gần mà Trình Duyệt chỉ cảm thấy màng tai của mình bị chấn động đến ong ong cả lên.
- Chà, con "quỷ" này còn nói được sao?
Ác mộng lần này không chỉ được cải cách mà còn có một bước tiến lớn nha.
Trình Duyệt còn đang mơ hồ, bên tai lại vang lên thanh âm của người nọ.
"Còn chưa tỉnh ngủ sao?"
Tiếp đó, bả vai bị vỗ mạnh hai cái, rung động cường liệt rốt cuộc cũng đem Trình Duyệt từ trong mộng triệt để đánh thức.
"Có chuyện gì?" Trình Duyệt ngẩng đầu lên, có chút không vui mà hỏi.
Nam sinh đứng thẳng người lại, nói: "Tôi gọi anh ba lần, mỗi lần anh chỉ ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ."
Thanh âm của người nọ rất bình thản, không cảm nhận được chút tâm tình nào trong đó, ngay cả trên mặt cũng chẳng hề có biểu hiện gì.
"Nếu như lần này anh đã thật sự tỉnh, thế này đi, có thể đưa tôi một phiếu báo danh để điền vào rồi ngủ tiếp, được không?"
Vừa nói, người nọ vừa chỉ chỉ vào mấy tờ phiếu báo danh ở dưới tay Trình Duyệt, bị anh dùng làm gối đầu.
Trình Duyệt lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Thì ra người nọ là tân sinh mới tới, chính mình làm người phụ trách tiếp đón lại cứ ngủ mãi thôi, người ta gọi ba lần rồi cũng không chịu thức, rốt cuộc nhịn không được mới dùng tới vũ lực, đánh vào vai mình.
Cơn giận vì bị người khác đánh thức trong nháy mắt liền tiêu tan hết, Trình Duyệt có chút xấu hổ mà dời cánh tay, sau đó cười cười nói: "Đương nhiên có thể, cậu điền vào đi."
Trình Duyệt ngồi thẳng người dậy, đưa phiếu báo danh cho người nọ, rồi mở ngăn kéo tìm một cây bút, vừa định chìa ra thì đã thấy đối phương đã dùng bút máy của riêng mình để viết mất rồi, vì vậy lại xấu hổ rút tay về.
Hắn viết chữ rất nhanh, ngòi bút thanh thoát lướt trên mặt giấy, để lại những nét chữ ngay ngắn tinh tế.
Nam sinh cúi đầu chăm chú điền vào phiếu báo danh, vì cúi người mà ánh đèn đường mờ nhạt vừa lúc rọi trên người hắn, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Mái tóc đen bóng rũ xuống, theo động tác viết chữ của hắn mà nhẹ nhàng rung động, giọt nước mưa trên tóc chảy dọc theo cổ, trượt vào trong áo, áo sơ mi màu đen đều bị thấm ướt cả, dính sát trên người, ôm lấy vóc người kiện mỹ của hắn.- Hình ảnh này, ngược lại còn có vài phần gợi cảm.
Trình Duyệt trong lòng âm thầm tán thán một chút, cuối cùng cũng từ trong cơn xấu hổ sau khi vừa tỉnh ngủ mà bình tĩnh lại, vì vậy liền dùng thân phận đàn anh của mình mà quan tâm hỏi thăm: "Bên ngoài trời mưa mà, sao cậu không bung dù?"
"Không mang."
Trình Duyệt tiếp tục cười nói: "Tối hôm qua lên kế hoạch này nọ trễ quá nên ngủ không ngon, vừa lúc không cẩn thận mà ngủ quên mất, để cậu chờ lâu như thế, thật ngại quá."
"Không sao."
Trình Duyệt dừng một chút, lại hỏi: "Đã mười một giờ rồi, sao trễ như vậy mới tới báo danh?"
"Vừa xuống máy bay."
Trình Duyệt mấp máy miệng, rốt cuộc cũng đem câu "Từ đâu bay tới" nuốt trở lại vào bụng.
So với những học sinh mới mang vẻ mặt hưng phấn tràn đầy hiếu kỳ, lúc nào cũng hỏi này hỏi nọ, vị đồng học này lại có vẻ quá mức lạnh lùng, thái độ đối với đàn anh cũng lãnh đạm, khiến người ta không biết phải đối xử như thế nào với hắn.
Suy nghĩ một chút, anh nghĩ chính mình cũng phải làm tròn bổn phận của một đàn anh tiếp đón học sinh.
Vì vậy nở nụ cười nói: "Ký túc xá 707 của cậu ở khu số một, cách nơi này rất xa. Qua mười giờ ký túc xá sẽ đóng cửa, nếu không tìm được đường thì sẽ không kịp mất." Trình Duyệt do dự một chút, nhìn phiếu báo danh đã được điền đầy đủ, liền cười nói: "Cậu là người cuối cùng tới báo danh đó." Nói xong liền sắp xếp lại công việc của mình, "Tôi xong việc rồi cũng phải quay về ký túc xá, không bằng để tôi đưa cậu đi vậy."
"Cảm ơn."
"Đừng khách khí."
Trình Duyệt thu thập tư liệu xong, xoay người đi về khu ký túc xá.
"Đúng rồi, tôi là Trình Duyệt. Trình trong lộ trình, Duyệt trong duyệt nhĩ (vui tai)."
"Ừm."
"Cậu không định giới thiệu chút sao?"
"Vừa nãy tôi đã điền vào phiếu báo danh rồi đấy thôi, anh cũng đã nhìn qua sơ yếu lý lịch của tôi rồi, vì thế tôi nghĩ, không cần phải nói lại."
Từ khi gặp mặt tới nay, đây là câu nói dài nhất mà hắn ta nói.
Tuy rằng nội dung của những lời này đều chẳng hề phù hợp với thực tế chút nào.
Bởi vì Trình Duyệt bị cận thị nhẹ, vả lại anh cũng không thích rình mò việc riêng tư của người khác, căn bản không thấy rõ hắn điền cái gì vào phiếu báo danh cả, chỉ nhận ra một chữ "Diệp" đơn giản, là họ của hắn mà thôi.
Bất quá, Trình Duyệt cũng không định phản bác kết luận của hắn làm gì, chỉ mỉm cười, "Lực quan sát của cậu thật không tồi."
"Thường thôi." Ai đó đáp.
Trình Duyệt ho nhẹ một tiếng, không nói nữa.
Đường từ chỗ tiếp đón học sinh mới cho đến khu ký túc xá rất dài, còn phải đi qua khu dạy học, thư viện, với cả sân điền kinh, quẹo tới quẹo lui rất phiền phức.Bạn học sinh mới kia không chủ động nói chuyện, Trình Duyệt cũng biết điều mà lẳng lặng đi kế bên, vì vậy mà cả hai người đều trầm mặc, bên tai chỉ còn tiếng bước chân đều đặn cùng với tiếng mưa phùn tí tách rơi.
Trình Duyệt có chút ngạc nhiên, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Trầm mặc ít lời, tính cách cô tịch, lãnh đạm với người. Không biết là vì trong nhà có biến cố gì đó, hay là do trời sinh ra đã là một khối đá cứng ngắc như thế.
Mà cho dù có thế nào đi nữa, Trình Duyệt cũng không muốn tìm hiểu thêm, đối với anh mà nói, cùng với sự xuất hiện của hắn vào đêm mưa này, đi một đoạn đường dài từ chỗ bảng tin thông báo cho tới khu ký túc xá, chỉ có như vậy mà thôi.
Cuộc bình thủy tương phùng này rất nhanh sẽ kết thúc. Vì thế, tên của hắn có lẽ cũng không cần biết.
Chỉ là, mỗi khi nghiêng đầu qua, liền có thể thấy được gương mặt không chút biểu cảm của người nọ, dưới ánh đèn đường mờ ảo, lại càng có vẻ gì đó xa lạ.
Mưa phùn kéo dài suốt đêm, chỗ tiếp đón học sinh mới chỉ còn trơ trọi một cái bảng thông báo, trải dọc đường đi là những ngọn đèn vàng ấm áp, bên người lại có một nam sinh cao hơn mình nửa cái đầu, nhưng vẫn luôn trầm mặc không nói một lời.
Đường nhìn bị mưa phùn làm cho mờ nhạt, khiến mọi vật đều trở nên mông lung.
Cuộc gặp gỡ như vậy, so với trong mơ lại càng thấy không hề chân thật tí nào.
Trình Duyệt nghiêng đầu nhìn hắn một chút, mới phát hiện hắn đang nhíu mày nhìn anh.
"Trước mặt anh có cái lan can."
"Hửm?"
Còn chưa kịp phản ứng gì hết, chợt nghe "cốp" một tiếng, Trình Duyệt bị đụng đến đầu váng mắt hoa.
Xoa xoa cái trán vừa bị đụng phải, Trình Duyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, vậy mà ai đó cư nhiên lại bình tĩnh tự nhiên đứng đó, lẳng lẳng nhìn anh chăm chú.
Trình Duyệt cắn răng nói: "Cậu có thể nói sớm hơn năm giây được không?"
"Tôi đã nói sớm hơn năm giây rồi đấy chứ. Không nghĩ là phản xạ của anh so với dự tính của tôi lại chậm đến vậy."
- Phản xạ của tôi chậm?
"......"
Hít sâu vào mấy ngụm khí, Trình Duyệt lúc này mới đè xuống được xung động muốn mắng chửi người của mình.
Người nọ vậy mà lại hơi nhếch khóe miệng nở nụ cười, còn vươn tay ra đỡ lấy anh.
"Thế nào, có bị thương không?"
Trình Duyệt lại giật mình.
Người này rất ít cười, thế nên mỗi khi nụ cười xuất hiện trên mặt hắn, thật khiến cho người khác thoáng cái không thể thích ứng được.
- Hắn cười rộ lên trông rất đẹp. Khóe miệng hơi nhếch lên, còn lộ ra một chút dịu dàng ấm áp.
Đầu ngón tay của hắn vì nước mưa mà lạnh lẽo, ngón tay thon dài, khi kéo người lên còn mang theo chút sức lực cường thế, trong khoảnh khắc tay bị nắm chặt lấy, khiến hô hấp của người ta phải ngừng lại...Chẳng biết tại sao, Trình Duyệt nghĩ trên người người nọ có một loại cảm giác áp bách không cho phép người khác cự tuyệt, trực giác nói cho anh biết, anh không nên cùng người nọ dây dưa với nhau nữa.
Bất động thanh sắc mà đem tay rút lại để sau lưng, Trình Duyệt bình ổn lại nhịp tim của mình, cười cười nói: "Phía trước là khu số một đó, cậu đi tìm quản lý của ký túc xá để nhận chìa khóa đi nhé."
"Cảm ơn."
"Đừng khách khí." Trình Duyệt dừng một chút, "Vậy... tôi về trước đây."
"Ừm, tạm biệt."
Trình Duyệt xoay người đi về, đi được hai bước lại quay đầu dặn dò: "Còn nữa, tám giờ sáng mai tập trung ở dưới lầu khu số ba, giáo viên sẽ đưa cậu đi kiểm tra sức khỏe trước khi nhập học, nhớ kỹ đừng tới trễ đấy."
Người nọ mỉm cười: "Tôi biết rồi." Lúc sau còn bổ sung thêm hai chữ "thưa anh".
Nghe hắn gọi hai tiếng thưa anh, âm cuối còn mang theo chút tiếu ý, Trình Duyệt cũng hiểu được đàn anh mình đây thật sự là có hơi dài dòng. Việc kiểm tra sức khỏe đã được viết đầy đủ trong sổ tay của học sinh mới rồi đấy thôi, bây giờ còn nói với hắn nữa, thật là quá dư thừa mà.
Nghĩ tới đây, mặt không khỏi ửng đỏ.
Ngẩng đầu lại chạm phải tầm mắt của đối phương, loại ánh mắt mang theo tiếu ý này khiến Trình Duyệt rất mất tự nhiên, vì vậy liền vẫy tay chào tạm biệt, rồi vội vội vàng vàng xoay người, bước nhanh về ký túc xá của mình.
Như là chạy trốn người ta vậy.
"Woa, Trình Duyệt, cậu làm sao mà ướt như chuột lột thế này?"
"Trình Duyệt, cậu làm sao mà lạc phách như thế?"
Vừa vào tới cửa ký túc xá, đám bạn chung phòng liền kinh ngạc vây quanh anh.
Trình Duyệt một bên đổi giày, một bên cười nói: "Các cậu đương nhiên không hiểu, tiền nước của ký túc xá chúng ta mỗi tháng đều vượt mức chi tiêu, tôi chỉ muốn ở tắm ở ngoài thiên nhiên để tiết kiệm thôi mà."
Tiểu Uy cười tủm tỉm sáp lại gần: "Vậy cậu có cởi đồ ra tắm không thế?"
Trình Duyệt gõ gõ đầu cậu: "Mặc nguyên đồ mà tắm mới là cảnh giới cao nhất đấy."
A Vinh cười vỗ vỗ vai Trình Duyệt: "Sinh viên vì tiết kiệm tiền nước, trần truồng dưới mưa, sẽ là tiêu đề của báo trường chúng ta ngày mai đó. Anh biết cậu rất muốn nổi tiếng, cũng không nghĩ tới, cậu muốn nổi tiếng đến sắp điên rồi, haha."
Trình Duyệt cũng chẳng thèm để ý đến anh ta.
Ký túc xá trưởng - Đông ca liền quan tâm hỏi: "Trình Duyệt, cậu không phải vừa từ chỗ đón tiếp tân sinh về à, sao lại về trễ như vậy?"
A Vinh xen mồm vào: "Còn phải hỏi sao, khẳng định là cậu ấy đã ngủ gật đó. Cậu không biết bạn trẻ Trình Duyệt của chúng ta một khi đã ngủ thì nhân thần cũng phải cộng phẫn sao? Nhớ năm đó khi huấn luyện quân sự, đứng dưới trời nắng chang chang mà cậu ta cũng ngủ được, còn bị huấn luyện viên chuyên môn kêu lên dạy dỗ một trận đấy."
Vài người lại bắt đầu kể lể những chuyện xưa lắc xưa lơ ra, Trình Duyệt cũng lười nghe lời lẽ nhàm chán của bọn họ, tự mình cầm lấy khăn mặt đi vào phòng tắm tắm rửa một chút.
Vừa mới mở vòi, nước lạnh đã ào ào đổ xuống, khiến toàn thân Trình Duyệt run rẩy...
...
"Hắt xì." Liên tục hắt hơi vài cái, lúc này Trình Duyệt mới nghe được bên tai có người đang gọi anh.
"Anh à, tỉnh tỉnh, anh lại gặp ác mộng rồi."
Thân thể bị người nhẹ nhàng lay động, Trình Duyệt mới chậm rãi mở mắt.
Trong mắt người đang ở trước mặt tràn đầy tiếu ý, thấy Trình Duyệt đã tỉnh dậy, liền khẽ nhếch khóe môi, nói: "Anh hai, chào buổi sáng."
Trình Duyệt cười cười, vươn tay xoa xoa đầu cậu, vừa đứng dậy mặc quần áo, vừa hỏi: "Gọi anh dậy sớm như vậy làm gì?"
"Sớm cái gì, đã mười một giờ rồi đó." Trình Nhạc nhún nhún vai, đột nhiên sáp lại gần hỏi, "Anh hai, anh mơ thấy cái gì vậy, còn một mực gọi tên của ai đó nữa chứ."
Sắc mặt của Trình Duyệt thoáng cứng đờ: "Anh gọi tên ai?"
Trình Nhạc nhìn anh trai mình một lúc lâu, mới cười nói: "Khẩn trương như vậy làm gì, em cũng không nghe rõ."
Trình Duyệt nhìn cậu một cái, thấy cậu cũng không có vẻ gì là nói dối, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mặc quần áo tử tế xoay người đi vào toilet.
Đi tới cửa, đột nhiên nghe tiếng Trình Nhạc vang lên từ phía sau: "Anh hai, anh thích ai, em cũng sẽ không can thiệp."
Trình Duyệt dừng lại cước bộ.
"Chỉ cần anh thích, mặc kệ là ai em đều chấp nhận được. Vì thế anh không cần phải áp lực như vậy. Em thấy mấy năm nay anh đều không thật sự vui vẻ, có phải là vì trong lòng đã sớm có người yêu, cho nên mới không tìm bạn gái đúng không?"
Trình Duyệt trầm mặc một lúc lâu, mới xoay người lạnh lùng nói: "Em không cần lo lắng cho anh, tự trông nom bản thân mình cho tốt là được rồi."
Nói xong liền xoay người đóng cửa lại.
Chẳng biết tại sao, trong cái nháy mắt khi cánh cửa ấy đóng lại, Trình Nhạc tựa hồ thấy được trên gương mặt anh trai luôn luôn ôn hòa của mình, xuất hiện một biểu tình không hề giống như vậy.
- Đó là một loại biểu tình rất thống khổ, khó mà che giấu được.
Từ khi cậu nhắc tới việc anh trai mình ở trong mộng nhắc tới tên người nào đó, tâm tình của anh liền thay đổi hẳn.
Như là một con nhím bị người ta làm tổn thương, vì thế liền gắt gao đem cả người cuộn tròn lại.
Trình Nhạc thậm chí còn nghĩ rằng, Trình Duyệt lạnh lùng nghiêm mặt nói một câu như vậy, so với anh trai ôn nhu luôn cưng chiều em trai trước đây, hoàn toàn không phải là cùng một người.
Có thể, đó là bí mật mà Trình Duyệt đã ẩn sâu dưới đáy lòng, ngay cả người thân duy nhất của mình cũng không thể chạm tới được.
-
Trong cơn mơ màng, Trình Duyệt tựa hồ nghe được có người gọi anh. Dụi dụi mắt một chút rồi ngẩng đầu lên, liền thấy một nam sinh có thân hình cao lớn đứng trước mặt mình. Người nọ mặc một bộ quần áo màu đen, toàn thân tản ra một luồng khí lạnh lẽo, lẳng lặng đứng đó, hệt như một cương thi vừa mới từ trong hầm băng bước ra.
Hóa ra ác mộng còn chưa kết thúc sao?
Trước đây đều là mơ thấy bạch y nữ quỷ, tóc dài rối tung, lần này có cải cách mới hơn một chút, mơ thấy một hắc y tóc ngắn.
Trình Duyệt ngồi úp mặt trên bàn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
"Thật xin lỗi, làm phiền anh rồi."
Thanh âm trầm thấp bên tai, thậm chí còn cảm giác được hơi thở ấm áp của người nọ, vì khoảng cách quá gần mà Trình Duyệt chỉ cảm thấy màng tai của mình bị chấn động đến ong ong cả lên.
- Chà, con "quỷ" này còn nói được sao?
Ác mộng lần này không chỉ được cải cách mà còn có một bước tiến lớn nha.
Trình Duyệt còn đang mơ hồ, bên tai lại vang lên thanh âm của người nọ.
"Còn chưa tỉnh ngủ sao?"
Tiếp đó, bả vai bị vỗ mạnh hai cái, rung động cường liệt rốt cuộc cũng đem Trình Duyệt từ trong mộng triệt để đánh thức.
"Có chuyện gì?" Trình Duyệt ngẩng đầu lên, có chút không vui mà hỏi.
Nam sinh đứng thẳng người lại, nói: "Tôi gọi anh ba lần, mỗi lần anh chỉ ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ."
Thanh âm của người nọ rất bình thản, không cảm nhận được chút tâm tình nào trong đó, ngay cả trên mặt cũng chẳng hề có biểu hiện gì.
"Nếu như lần này anh đã thật sự tỉnh, thế này đi, có thể đưa tôi một phiếu báo danh để điền vào rồi ngủ tiếp, được không?"
Vừa nói, người nọ vừa chỉ chỉ vào mấy tờ phiếu báo danh ở dưới tay Trình Duyệt, bị anh dùng làm gối đầu.
Trình Duyệt lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Thì ra người nọ là tân sinh mới tới, chính mình làm người phụ trách tiếp đón lại cứ ngủ mãi thôi, người ta gọi ba lần rồi cũng không chịu thức, rốt cuộc nhịn không được mới dùng tới vũ lực, đánh vào vai mình.
Cơn giận vì bị người khác đánh thức trong nháy mắt liền tiêu tan hết, Trình Duyệt có chút xấu hổ mà dời cánh tay, sau đó cười cười nói: "Đương nhiên có thể, cậu điền vào đi."
Trình Duyệt ngồi thẳng người dậy, đưa phiếu báo danh cho người nọ, rồi mở ngăn kéo tìm một cây bút, vừa định chìa ra thì đã thấy đối phương đã dùng bút máy của riêng mình để viết mất rồi, vì vậy lại xấu hổ rút tay về.
Hắn viết chữ rất nhanh, ngòi bút thanh thoát lướt trên mặt giấy, để lại những nét chữ ngay ngắn tinh tế.
Nam sinh cúi đầu chăm chú điền vào phiếu báo danh, vì cúi người mà ánh đèn đường mờ nhạt vừa lúc rọi trên người hắn, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Mái tóc đen bóng rũ xuống, theo động tác viết chữ của hắn mà nhẹ nhàng rung động, giọt nước mưa trên tóc chảy dọc theo cổ, trượt vào trong áo, áo sơ mi màu đen đều bị thấm ướt cả, dính sát trên người, ôm lấy vóc người kiện mỹ của hắn.- Hình ảnh này, ngược lại còn có vài phần gợi cảm.
Trình Duyệt trong lòng âm thầm tán thán một chút, cuối cùng cũng từ trong cơn xấu hổ sau khi vừa tỉnh ngủ mà bình tĩnh lại, vì vậy liền dùng thân phận đàn anh của mình mà quan tâm hỏi thăm: "Bên ngoài trời mưa mà, sao cậu không bung dù?"
"Không mang."
Trình Duyệt tiếp tục cười nói: "Tối hôm qua lên kế hoạch này nọ trễ quá nên ngủ không ngon, vừa lúc không cẩn thận mà ngủ quên mất, để cậu chờ lâu như thế, thật ngại quá."
"Không sao."
Trình Duyệt dừng một chút, lại hỏi: "Đã mười một giờ rồi, sao trễ như vậy mới tới báo danh?"
"Vừa xuống máy bay."
Trình Duyệt mấp máy miệng, rốt cuộc cũng đem câu "Từ đâu bay tới" nuốt trở lại vào bụng.
So với những học sinh mới mang vẻ mặt hưng phấn tràn đầy hiếu kỳ, lúc nào cũng hỏi này hỏi nọ, vị đồng học này lại có vẻ quá mức lạnh lùng, thái độ đối với đàn anh cũng lãnh đạm, khiến người ta không biết phải đối xử như thế nào với hắn.
Suy nghĩ một chút, anh nghĩ chính mình cũng phải làm tròn bổn phận của một đàn anh tiếp đón học sinh.
Vì vậy nở nụ cười nói: "Ký túc xá của cậu ở khu số một, cách nơi này rất xa. Qua mười giờ ký túc xá sẽ đóng cửa, nếu không tìm được đường thì sẽ không kịp mất." Trình Duyệt do dự một chút, nhìn phiếu báo danh đã được điền đầy đủ, liền cười nói: "Cậu là người cuối cùng tới báo danh đó." Nói xong liền sắp xếp lại công việc của mình, "Tôi xong việc rồi cũng phải quay về ký túc xá, không bằng để tôi đưa cậu đi vậy."
"Cảm ơn."
"Đừng khách khí."
Trình Duyệt thu thập tư liệu xong, xoay người đi về khu ký túc xá.
"Đúng rồi, tôi là Trình Duyệt. Trình trong lộ trình, Duyệt trong duyệt nhĩ (vui tai)."
"Ừm."
"Cậu không định giới thiệu chút sao?"
"Vừa nãy tôi đã điền vào phiếu báo danh rồi đấy thôi, anh cũng đã nhìn qua sơ yếu lý lịch của tôi rồi, vì thế tôi nghĩ, không cần phải nói lại."
Từ khi gặp mặt tới nay, đây là câu nói dài nhất mà hắn ta nói.
Tuy rằng nội dung của những lời này đều chẳng hề phù hợp với thực tế chút nào.
Bởi vì Trình Duyệt bị cận thị nhẹ, vả lại anh cũng không thích rình mò việc riêng tư của người khác, căn bản không thấy rõ hắn điền cái gì vào phiếu báo danh cả, chỉ nhận ra một chữ "Diệp" đơn giản, là họ của hắn mà thôi.
Bất quá, Trình Duyệt cũng không định phản bác kết luận của hắn làm gì, chỉ mỉm cười, "Lực quan sát của cậu thật không tồi."
"Thường thôi." Ai đó đáp.
Trình Duyệt ho nhẹ một tiếng, không nói nữa.
Đường từ chỗ tiếp đón học sinh mới cho đến khu ký túc xá rất dài, còn phải đi qua khu dạy học, thư viện, với cả sân điền kinh, quẹo tới quẹo lui rất phiền phức.Bạn học sinh mới kia không chủ động nói chuyện, Trình Duyệt cũng biết điều mà lẳng lặng đi kế bên, vì vậy mà cả hai người đều trầm mặc, bên tai chỉ còn tiếng bước chân đều đặn cùng với tiếng mưa phùn tí tách rơi.
Trình Duyệt có chút ngạc nhiên, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Trầm mặc ít lời, tính cách cô tịch, lãnh đạm với người. Không biết là vì trong nhà có biến cố gì đó, hay là do trời sinh ra đã là một khối đá cứng ngắc như thế.
Mà cho dù có thế nào đi nữa, Trình Duyệt cũng không muốn tìm hiểu thêm, đối với anh mà nói, cùng với sự xuất hiện của hắn vào đêm mưa này, đi một đoạn đường dài từ chỗ bảng tin thông báo cho tới khu ký túc xá, chỉ có như vậy mà thôi.
Cuộc bình thủy tương phùng này rất nhanh sẽ kết thúc. Vì thế, tên của hắn có lẽ cũng không cần biết.
Chỉ là, mỗi khi nghiêng đầu qua, liền có thể thấy được gương mặt không chút biểu cảm của người nọ, dưới ánh đèn đường mờ ảo, lại càng có vẻ gì đó xa lạ.
Mưa phùn kéo dài suốt đêm, chỗ tiếp đón học sinh mới chỉ còn trơ trọi một cái bảng thông báo, trải dọc đường đi là những ngọn đèn vàng ấm áp, bên người lại có một nam sinh cao hơn mình nửa cái đầu, nhưng vẫn luôn trầm mặc không nói một lời.
Đường nhìn bị mưa phùn làm cho mờ nhạt, khiến mọi vật đều trở nên mông lung.
Cuộc gặp gỡ như vậy, so với trong mơ lại càng thấy không hề chân thật tí nào.
Trình Duyệt nghiêng đầu nhìn hắn một chút, mới phát hiện hắn đang nhíu mày nhìn anh.
"Trước mặt anh có cái lan can."
"Hửm?"
Còn chưa kịp phản ứng gì hết, chợt nghe "cốp" một tiếng, Trình Duyệt bị đụng đến đầu váng mắt hoa.
Xoa xoa cái trán vừa bị đụng phải, Trình Duyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, vậy mà ai đó cư nhiên lại bình tĩnh tự nhiên đứng đó, lẳng lẳng nhìn anh chăm chú.
Trình Duyệt cắn răng nói: "Cậu có thể nói sớm hơn năm giây được không?"
"Tôi đã nói sớm hơn năm giây rồi đấy chứ. Không nghĩ là phản xạ của anh so với dự tính của tôi lại chậm đến vậy."
- Phản xạ của tôi chậm?
"......"
Hít sâu vào mấy ngụm khí, Trình Duyệt lúc này mới đè xuống được xung động muốn mắng chửi người của mình.
Người nọ vậy mà lại hơi nhếch khóe miệng nở nụ cười, còn vươn tay ra đỡ lấy anh.
"Thế nào, có bị thương không?"
Trình Duyệt lại giật mình.
Người này rất ít cười, thế nên mỗi khi nụ cười xuất hiện trên mặt hắn, thật khiến cho người khác thoáng cái không thể thích ứng được.
- Hắn cười rộ lên trông rất đẹp. Khóe miệng hơi nhếch lên, còn lộ ra một chút dịu dàng ấm áp.
Đầu ngón tay của hắn vì nước mưa mà lạnh lẽo, ngón tay thon dài, khi kéo người lên còn mang theo chút sức lực cường thế, trong khoảnh khắc tay bị nắm chặt lấy, khiến hô hấp của người ta phải ngừng lại...Chẳng biết tại sao, Trình Duyệt nghĩ trên người người nọ có một loại cảm giác áp bách không cho phép người khác cự tuyệt, trực giác nói cho anh biết, anh không nên cùng người nọ dây dưa với nhau nữa.
Bất động thanh sắc mà đem tay rút lại để sau lưng, Trình Duyệt bình ổn lại nhịp tim của mình, cười cười nói: "Phía trước là khu số một đó, cậu đi tìm quản lý của ký túc xá để nhận chìa khóa đi nhé."
"Cảm ơn."
"Đừng khách khí." Trình Duyệt dừng một chút, "Vậy... tôi về trước đây."
"Ừm, tạm biệt."
Trình Duyệt xoay người đi về, đi được hai bước lại quay đầu dặn dò: "Còn nữa, tám giờ sáng mai tập trung ở dưới lầu khu số ba, giáo viên sẽ đưa cậu đi kiểm tra sức khỏe trước khi nhập học, nhớ kỹ đừng tới trễ đấy."
Người nọ mỉm cười: "Tôi biết rồi." Lúc sau còn bổ sung thêm hai chữ "thưa anh".
Nghe hắn gọi hai tiếng thưa anh, âm cuối còn mang theo chút tiếu ý, Trình Duyệt cũng hiểu được đàn anh mình đây thật sự là có hơi dài dòng. Việc kiểm tra sức khỏe đã được viết đầy đủ trong sổ tay của học sinh mới rồi đấy thôi, bây giờ còn nói với hắn nữa, thật là quá dư thừa mà.
Nghĩ tới đây, mặt không khỏi ửng đỏ.
Ngẩng đầu lại chạm phải tầm mắt của đối phương, loại ánh mắt mang theo tiếu ý này khiến Trình Duyệt rất mất tự nhiên, vì vậy liền vẫy tay chào tạm biệt, rồi vội vội vàng vàng xoay người, bước nhanh về ký túc xá của mình.
Như là chạy trốn người ta vậy.
"Woa, Trình Duyệt, cậu làm sao mà ướt như chuột lột thế này?"
"Trình Duyệt, cậu làm sao mà lạc phách như thế?"
Vừa vào tới cửa ký túc xá, đám bạn chung phòng liền kinh ngạc vây quanh anh.
Trình Duyệt một bên đổi giày, một bên cười nói: "Các cậu đương nhiên không hiểu, tiền nước của ký túc xá chúng ta mỗi tháng đều vượt mức chi tiêu, tôi chỉ muốn ở tắm ở ngoài thiên nhiên để tiết kiệm thôi mà."
Tiểu Uy cười tủm tỉm sáp lại gần: "Vậy cậu có cởi đồ ra tắm không thế?"
Trình Duyệt gõ gõ đầu cậu: "Mặc nguyên đồ mà tắm mới là cảnh giới cao nhất đấy."
A Vinh cười vỗ vỗ vai Trình Duyệt: "Sinh viên vì tiết kiệm tiền nước, trần truồng dưới mưa, sẽ là tiêu đề của báo trường chúng ta ngày mai đó. Anh biết cậu rất muốn nổi tiếng, cũng không nghĩ tới, cậu muốn nổi tiếng đến sắp điên rồi, haha."
Trình Duyệt cũng chẳng thèm để ý đến anh ta.
Ký túc xá trưởng - Đông ca liền quan tâm hỏi: "Trình Duyệt, cậu không phải vừa từ chỗ đón tiếp tân sinh về à, sao lại về trễ như vậy?"
A Vinh xen mồm vào: "Còn phải hỏi sao, khẳng định là cậu ấy đã ngủ gật đó. Cậu không biết bạn trẻ Trình Duyệt của chúng ta một khi đã ngủ thì nhân thần cũng phải cộng phẫn sao? Nhớ năm đó khi huấn luyện quân sự, đứng dưới trời nắng chang chang mà cậu ta cũng ngủ được, còn bị huấn luyện viên chuyên môn kêu lên dạy dỗ một trận đấy."
Vài người lại bắt đầu kể lể những chuyện xưa lắc xưa lơ ra, Trình Duyệt cũng lười nghe lời lẽ nhàm chán của bọn họ, tự mình cầm lấy khăn mặt đi vào phòng tắm tắm rửa một chút.
Vừa mới mở vòi, nước lạnh đã ào ào đổ xuống, khiến toàn thân Trình Duyệt run rẩy...
...
"Hắt xì." Liên tục hắt hơi vài cái, lúc này Trình Duyệt mới nghe được bên tai có người đang gọi anh.
"Anh à, tỉnh tỉnh, anh lại gặp ác mộng rồi."
Thân thể bị người nhẹ nhàng lay động, Trình Duyệt mới chậm rãi mở mắt.
Trong mắt người đang ở trước mặt tràn đầy tiếu ý, thấy Trình Duyệt đã tỉnh dậy, liền khẽ nhếch khóe môi, nói: "Anh hai, chào buổi sáng."
Trình Duyệt cười cười, vươn tay xoa xoa đầu cậu, vừa đứng dậy mặc quần áo, vừa hỏi: "Gọi anh dậy sớm như vậy làm gì?"
"Sớm cái gì, đã mười một giờ rồi đó." Trình Nhạc nhún nhún vai, đột nhiên sáp lại gần hỏi, "Anh hai, anh mơ thấy cái gì vậy, còn một mực gọi tên của ai đó nữa chứ."
Sắc mặt của Trình Duyệt thoáng cứng đờ: "Anh gọi tên ai?"
Trình Nhạc nhìn anh trai mình một lúc lâu, mới cười nói: "Khẩn trương như vậy làm gì, em cũng không nghe rõ."
Trình Duyệt nhìn cậu một cái, thấy cậu cũng không có vẻ gì là nói dối, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mặc quần áo tử tế xoay người đi vào toilet.
Đi tới cửa, đột nhiên nghe tiếng Trình Nhạc vang lên từ phía sau: "Anh hai, anh thích ai, em cũng sẽ không can thiệp."
Trình Duyệt dừng lại cước bộ.
"Chỉ cần anh thích, mặc kệ là ai em đều chấp nhận được. Vì thế anh không cần phải áp lực như vậy. Em thấy mấy năm nay anh đều không thật sự vui vẻ, có phải là vì trong lòng đã sớm có người yêu, cho nên mới không tìm bạn gái đúng không?"
Trình Duyệt trầm mặc một lúc lâu, mới xoay người lạnh lùng nói: "Em không cần lo lắng cho anh, tự trông nom bản thân mình cho tốt là được rồi."
Nói xong liền xoay người đóng cửa lại.
Chẳng biết tại sao, trong cái nháy mắt khi cánh cửa ấy đóng lại, Trình Nhạc tựa hồ thấy được trên gương mặt anh trai luôn luôn ôn hòa của mình, xuất hiện một biểu tình không hề giống như vậy.
- Đó là một loại biểu tình rất thống khổ, khó mà che giấu được.
Từ khi cậu nhắc tới việc anh trai mình ở trong mộng nhắc tới tên người nào đó, tâm tình của anh liền thay đổi hẳn.
Như là một con nhím bị người ta làm tổn thương, vì thế liền gắt gao đem cả người cuộn tròn lại.
Trình Nhạc thậm chí còn nghĩ rằng, Trình Duyệt lạnh lùng nghiêm mặt nói một câu như vậy, so với anh trai ôn nhu luôn cưng chiều em trai trước đây, hoàn toàn không phải là cùng một người.
Có thể, đó là bí mật mà Trình Duyệt đã ẩn sâu dưới đáy lòng, ngay cả người thân duy nhất của mình cũng không thể chạm tới được.
-